Ma Thiên Ký
Chương 978: Sơn Hà Châu
Dịch giả: khangvan
“Chủ nhân, nói nói về cái gì vậy?” Hạt nhi chứng kiến sự biến hóa của Liễu Minh thì vô cùng tò mò, nhịn không được mà hỏi.
“Là phương pháp luyện chế một kiện pháp bảo chính thức.” Liễu Minh thuận miệng nói một câu, thân hình nhoáng một cái liền xuất hiện trên một tòa tiểu sơn Tức Thổ, thả thần thức ra kiểm tra một lần nữa.
Hạt nhi thấy vẻ mặt khó có thể kiềm chế được của Liễu Minh như vậy thì nhu thuận đứng một bên mà không hỏi thêm điều gì, chẳng qua hai tay bắt chéo sau lưng, chân đá đá vài cái rồi nhìn xung quanh.
Sau thời gian một bữa cơm, cuối cùng Liễu Minh mới kiểm tra xong toàn bộ số tiểu sơn, trong hắc khí bay về phía thi hài, trên mặt lộ ra vẻ đăm chiêu.
Bên trong ngọc giản ghi lại phương pháp luyện chế một loại pháp bảo là “Sơn Hà Châu”.
Căn cứ theo miêu tả thì pháp bảo này từ mười hai khối Sơn Hà Châu mà tạo thành một bộ, uy lực sau này của nó thì không thấy nói một cách tường tận, nhưng chỉ nói là bảo vật này một viên cũng đã có thể sử dụng rồi, nhưng cứ nhiều hơn một viên thì lại có thể tạo ra nhiều tổ hợp biến hóa, vô cùng huyền diệu.
Mà những tài liệu chính để luyện chế Sơn Hà Châu đúng là mười hai tòa tiểu sơn Tức Thổ này, và những tài liệu trân quý phía trên nữa.
Phải biết rằng, Kim Tinh Tức Thổ, vô luận là ở đại lục Vân Xuyên lúc trước, hay là ở đại lục Trung Thiên hiện tại, đều là vật vô cùng ít ỏi, chứ đừng nói là ngay cả một ngọn núi, dù chỉ có kích cỡ một nắm tay thì dù có tiền cũng không mua được.
Hôm nay lại có tận mười hai ngọn núi Kim Tinh Tức Thổ, điều này khiến cho Liễu Minh không chỉ hoảng sợ mà còn cuồng hỉ.
Căn cứ theo những thứ trước mắt này thì hẳn vị cổ tu sĩ kia trải qua trăm cay nghìn đắng mới có thể chuẩn bị xong đại bộ phận tài liệu luyện chế, nhưng chẳng biết tại sao cuối cùng lại không như nguyện mà vẫn lạc, hiện tại lại thành tiện nghi cho hắn.
“Chủ nhân.” Hạt nhi thấy vẻ mặt do dự của Liễu Minh thì nhẹ nhàng kêu một tiếng, đôi mắt lấp lánh nhìn vào khối ngọc giản trong tay Liễu Minh.
Liễu Minh phục hồi tinh thần, mỉm cười, ném ngọc giản qua cho Hạt nhi.
Thiếu nữ nhanh chóng bắt được, nhắm đôi mắt lại, đem thần thức vào trong đó.
“Chủ nhân, xem ra chúng ta đã gặp thiên đại cơ duyên, đây chính là phôi thai trọn vẹn của pháp bảo hình thức ban đầu a! Chỉ còn một bước ngắn nữa là có thể trở thành pháp bảo chính thức rồi!” Một lát sau, hai mắt Hạt nhi mở ra, vô cùng hưng phấn nói.
“Đúng vậy, chỗ phôi thai này hoàn toàn là những thứ khó có được, nhưng chỉ còn thiếu một lượng lớn Nhất Nguyên Trọng Thủy nữa.” Liễu Minh gật đầu, thản nhiên nói.
Hạt nhi nghe vậy thì trên khuôn mặt xinh đẹp cũng hiện lên một chút tiếc nuối.
Sơn Hà Châu, danh như nghĩa, chính là một loại pháp bảo đồng thời có được hai loại thuộc tính Thổ Thủy, tu sĩ dùng núi làm phôi, dùng nước làm mạch, dung hòa những thiên tài địa bảo của thiên địa. Những tài liệu trước mắt này, nhiều nhất cũng chỉ có thể đem luyện chế chúng thành bán thành phẩm mà thôi, nếu muốn chính thức luyện chế hoàn toàn thì vẫn cần phải có một lượng lớn Nhất Nguyên Trọng Thủy luyện chế thêm mới được.
Nhưng mà Nhất Nguyên Trọng Thủy này cũng là một loại tài liệu cực kỳ trân quý, từ khi Liễu Minh đi vào đại lục Trung Thiên thì vẫn có ý tìm kiếm một ít để gia tăng uy lực của Trọng Thủy Châu, đáng tiếc là không được như nguyện.
Dù sao thì loại tài liệu này thì phải cần tu sĩ có công pháp thủy thuộc tính, tiêu phí thời gian vô cùng dài, tinh luyện một số lượng nước kinh người trong sông biển ao hồ, mới có thể luyện ra được một chút.
Nhưng bình thường thì làm gì có tu sĩ nào, chỉ vì một chút tài liệu luyện khí mà hao phí thời gian tu luyện của bản thân mình như vậy.
“Cũng không có gì đáng tiếc, hay là trước tiên nên nghĩ cách thu lại số tài liệu này đã.” Liễu Minh mỉm cười nói.
Hiện tại thiếu Nhất Nguyên Trọng Thủy, không thể luyện chế Sơn Hà Châu, nhưng mà bên trong ngọc giản có ghi lại một loại pháp quyết, có thể đem tiểu sơn Thổ Tức trăm trượng kia và tất cả những tài liệu khác, toàn bộ cô đọng biến nhỏ thành một viên châu.
Như vậy thì cũng khiến cho hắn không phải mất công dời đi mười hai tòa tiểu sơn này.
Sau khi nghĩ như vậy thì Liễu Minh chậm rãi đi đến trước một toàn tiểu sơn Thổ Tức, tập trung tư tưởng suy nghĩ trong chốc lát, sau đó, hai tay hắn chấn động, hắc quang trên người đại phóng, hắc khí tuôn ra cuồn cuộn. Ngay sau đó, hắn kết xuất ra những pháp ấn quỷ dị, hắc khí quanh thân cũng nương theo cánh tay hắn, chậm rãi bay ra, bao vây lấy một tòa tiểu sơn Thổ Tức.
Đợi sau khi hắc khí đã bao phủ toàn bộ tòa tiểu sơn lại, trong miệng Liễu Minh bắt đầu phát ra những tiếng niệm chú kỳ dị, hắc khí bao quanh tiểu sơn dần dần biến thành một đoàn hỏa diễm màu đen.
Hai tay vung lên, một đạo pháp quyết màu trắng bay vào trong hắc khí, rơi vào tiểu sơn Thổ Tức.
Cả tòa tiểu sơn Thổ Tức bắt đầu tản ra tia sáng màu vàng nhàn nhạt, Liễu Minh thấy vậy thì tiếng chú ngữ phát ra càng dồn dập, không ngừng vung tay, đánh ra từng đạo pháp quyết màu trắng.
Bên trong hắc khí, tiểu sơn Thổ Tức phát ra hào quang càng ngày càng sáng chói, hơn nữa theo tiếng chú ngữ thì thể tích của nó cũng dần thu nhỏ lại.
Như vậy ước chừng qua một canh giờ về sau, tiểu sơn Thổ Tức cao trăm trượng thình lình đã biến thành một viên tinh châu màu vàng đất vài tấc, lẳng lặng lơ lửng trước người Liễu Minh.
Mặt ngoài của viên châu tỏa ra từng vòng tia sáng màu vàng đất, hơn nữa trên đó còn có một đồ án tiểu sơn trông rất sống động, rất có linh tính.
“Tốt, cuối cùng cũng thu xong một cái.” Liễu Minh giơ tay lau mồ hôi trên mặt, cẩn thận từng tí một, thu lại viên tinh châu màu vàng đất.
Lại nói tiếp, Sơn Hà Châu sau khi chính thức luyện thành thì có thể tùy tâm sở dục lúc lớn lúc nhỏ, nhưng hôm nay dưới tình huống chỉ là bán thành phẩm, lại chỉ có thể dựa theo pháp quyết ghi lại trong ngọc giản, thu nhỏ nó lại. Chẳng qua pháp quyết này có chút quái dị là hao tổn pháp lực rất lớn, với tu vi hiện tại của hắn thì thu hồi một tòa cũng phải cố hết sức.
Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, lật tay lấy ra một viên Kim Nguyên Đan ăn vào, nghỉ ngơi một lát, sau đó lại cất bước đi đến một tòa tiểu sơn khác, bắt đầu luyện hóa.
Cứ như thế bỏ ra trọn một ngày, hắn mới làm cho mười hai tòa tiểu sơn Thổ Tức trong thạch thất, thu lại thành viên tinh châu màu vàng đất hơn một tấc.
“Rút cuộc đã xong!” Liễu Minh nhẹ nhàng thở ra một hơi, khoanh chân ngồi xuống.
Mà trong quá trình Liễu Minh luyện hóa tiểu sơn, Hạt nhi từ đầu đến cuối, một mực đứng một bên, giờ này thì đang nhìn chằm chằm vào trường bào trong tay.
“Như thế nào, ngươi thích cái trường bào này?” Liễu Minh thấy vậy thì mở miệng nói.
Hạt nhi nghe thấy thế thì lại hoảng sợ, lập tức trên mặt hồng lên.
“Đây là kiện trường bào Thổ thuộc tính, tựa hồ còn có chức năng che giấu khí tức, ngược lại thì xứng với ngươi hơn, nếu thích thì cứ cầm lấy.” Liễu Minh thản nhiên nói.
“Đa tạ chủ nhân!” Hạt nhi nghe vậy thì sắc mặt vui vẻ, dịu dàng thi lễ một cái.
“Đúng rồi, vừa rồi đi vào, chúng ta cũng chỉ mới nhìn qua hai gian phòng trong đại điện, ngươi quay lại cẩn thận dò xét xem còn có thứ gì nữa không.” Liễu Minh bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, mở miệng phân phó.
Hạt nhi nghe vậy thì nhẹ gật đầu, khoác chiếc trường bào lên người, sau đó ánh sáng màu vàng lóe lên, liền đi ra khỏi thạch thất, trước khi đi cũng không quên đóng lại cửa thạch thất lại.
Thời gian tiếp theo, Liễu Minh lấy ra mấy viên thuốc ăn vào, hai tay thì nắm hai viên linh thạch thượng phẩm, bắt đầu yên lặng vận công, khôi phục pháp lực gần như đã khô kiệt.
Sau một lúc, hắn lật tay lấy ra hai viên tinh châu màu vàng đất, cẩn thận đánh giá.
Bề ngoài của tinh châu hoàng mang lập lòe, có một luồng linh áp trầm ổn từ bên trong toát ra.
Trong mắt hắn hiện lên vẻ vui mừng, phôi thai trước mắt này còn chưa có bắt đầu luyện chế, cũng chưa được tính là bán thành phẩm mà lại có uy áp như vậy, nếu trở thành bán thành phẩm, hoặc chính thức trở thành pháp bảo, Sơn Hà Châu này sẽ có bao nhiêu uy lực, đúng là không thể nào tưởng tượng nổi.
Mà Nhất Nguyên Trọng Thủy cần thiết để luyện chế thành pháp bảo chính thức, hai viên Trọng Thủy Châu trong tay hắn cũng là dùng tài liệu này mà luyện thành.
Tuy rằng một chút Trọng Thủy ấy không đủ để luyện chế toàn bộ số phôi thai này, nhưng nếu chỉ dung nhập vào trong một viên, tựa hồ có thể miễn cưỡng có thể luyện chế ra một quả Sơn Hà Châu bán thành phẩm.
Hắn sau khi suy nghĩ một hồi lâu thì hắc quang trong tay liền lóe lên, hai viên Trọng Thủy Châu liền xuất hiện trong tay, vẻ mặt hiện lên vẻ kích động.
Nếu như Sơn Hà Châu thực sự có được uy năng khủng bố như trong ngọc giản miêu tả thì cho dù hiện tại chỉ có thể luyện được một viên bán thành phẩm, thực lực của hắn cũng sẽ bạo tăng, việc tầm bảo trong phế tích sau này cũng thêm tự tin thêm vài phần.
Sắc mặt Liễu Minh biến hóa mấy lần, sau đó mới ném viên tinh châu màu vàng vào không trung, há mồm phun ra một luồng pháp lực tinh thuần, “Phốc” một tiếng, hóa thành một luồng hắc khí bao bọc viên tinh châu màu vàng lại.
Tay hắn liên tiếp đánh ra mấy đạo pháp quyết, hắc khí cuồn cuộn rồi liền biến thành nhiều đóa hỏa diễm màu đen.
Dưới sự thiêu đốt của hắc diễm, mặt ngoài của viên tinh châu màu vàng đất phát ra ánh sáng vàng càng ngày càng sáng ngời.
Sau đó, Liễu Minh lại ném hai viên châu màu đen lên không trung, một tay bấm niệm pháp quyết.
Rầm rầm!
Bên trong hai quả Trọng Thủy Châu truyền ra âm thanh như những tiếng thủy triều, hơn nữa còn bắt đầu dần nổi lên thủy quang màu đen.
Căn cứ theo ghi chép trong ngọc giản, muốn luyện chế chính thức Sơn Hà Châu thì cần Nhất Nguyên Trọng Thủy rất nhiều, nhưng luyện chế bán thành phẩm thì số lượng yêu cầu cũng không cần nhiều, chỉ cần một chút là có thể thành công.
Sắc mặt Liễu Minh ngưng trọng, lại há mồm phun ra một luồng pháp lực, quấn quanh hai quả Trọng Thủy Châu, được hắc diễm nung nóng, hai viên Trọng Thủy Châu dần biến thành một mảng thủy vân màu đen, chậm rãi quay tròn trên không trung.
Mà viên tinh châu màu vàng đất tản mát ra hoàng mang ngày càng mãnh liệt, nhưng mà hoàng mang phân bố cũng không đều, khiến cho toàn bộ viên cầu, chỗ sáng chỗ tối lập lòe.
Sắc mặt Liễu Minh nghiêm túc vô cùng, hắn biết đây là do các loại tài liệu bên trong tinh châu màu vàng đất này dung hợp không đều, nhưng may mắn là trong ngọc giản đã ghi lại phương pháp giải quyết.
Hắn bình tâm tĩnh khí, dựa theo ghi chép trên ngọc giản mà đánh ra từng đạo pháp quyết.
Pháp quyết chui vào thì tinh châu chậm rãi xoay tròn, sau chừng một khắc sau thì hào quang trong tinh châu rút cuộc đã dần ổn định lại.
Liễu Minh thấy vậy thì nhẹ thở ra một hơi, một tay khẽ vẫy, Trọng THủy Châu biến thành mây đen, nhẹ nhàng bay về phía tinh châu, sau đó ngón tay hắn khẽ rạch một cái, từ trong mây đen phân ra một đám hơi nước, nhập vào trong tinh châu.
Hào quang của tinh châu đột nhiên vụt tắt, nhưng lại nhanh chóng sáng ngời trở lại, hơn nữa lại có thêm vài phần cảm giác nhu hòa hơn lúc trước.
Chứng kiến một màn trước mắt thì Liễu Minh có chút cao hứng, xem ra việc cho Trọng Thủy Châu nhập vào trong đó là quyết định chính xác, dựa theo tình hình như thế này thì chỉ cần dùng chân hỏa thiêu đốt vài ngày, liền có thể tế luyện được hơn một nửa Sơn Hà Châu.
Nhưng đúng lúc này, “Phốc” một tiếng, hào quang của tinh châu bỗng nhiên sáng lên gấp mấy lần, ánh sáng màu vàng chói mắt thoáng một cái liền quấn lấy mảng mây đen do Trọng Thủy Châu biến thành, sau đó hút vào toàn bộ.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Liễu Minh thấy vậy thì không khỏi ngạc nhiên!
“Chủ nhân, nói nói về cái gì vậy?” Hạt nhi chứng kiến sự biến hóa của Liễu Minh thì vô cùng tò mò, nhịn không được mà hỏi.
“Là phương pháp luyện chế một kiện pháp bảo chính thức.” Liễu Minh thuận miệng nói một câu, thân hình nhoáng một cái liền xuất hiện trên một tòa tiểu sơn Tức Thổ, thả thần thức ra kiểm tra một lần nữa.
Hạt nhi thấy vẻ mặt khó có thể kiềm chế được của Liễu Minh như vậy thì nhu thuận đứng một bên mà không hỏi thêm điều gì, chẳng qua hai tay bắt chéo sau lưng, chân đá đá vài cái rồi nhìn xung quanh.
Sau thời gian một bữa cơm, cuối cùng Liễu Minh mới kiểm tra xong toàn bộ số tiểu sơn, trong hắc khí bay về phía thi hài, trên mặt lộ ra vẻ đăm chiêu.
Bên trong ngọc giản ghi lại phương pháp luyện chế một loại pháp bảo là “Sơn Hà Châu”.
Căn cứ theo miêu tả thì pháp bảo này từ mười hai khối Sơn Hà Châu mà tạo thành một bộ, uy lực sau này của nó thì không thấy nói một cách tường tận, nhưng chỉ nói là bảo vật này một viên cũng đã có thể sử dụng rồi, nhưng cứ nhiều hơn một viên thì lại có thể tạo ra nhiều tổ hợp biến hóa, vô cùng huyền diệu.
Mà những tài liệu chính để luyện chế Sơn Hà Châu đúng là mười hai tòa tiểu sơn Tức Thổ này, và những tài liệu trân quý phía trên nữa.
Phải biết rằng, Kim Tinh Tức Thổ, vô luận là ở đại lục Vân Xuyên lúc trước, hay là ở đại lục Trung Thiên hiện tại, đều là vật vô cùng ít ỏi, chứ đừng nói là ngay cả một ngọn núi, dù chỉ có kích cỡ một nắm tay thì dù có tiền cũng không mua được.
Hôm nay lại có tận mười hai ngọn núi Kim Tinh Tức Thổ, điều này khiến cho Liễu Minh không chỉ hoảng sợ mà còn cuồng hỉ.
Căn cứ theo những thứ trước mắt này thì hẳn vị cổ tu sĩ kia trải qua trăm cay nghìn đắng mới có thể chuẩn bị xong đại bộ phận tài liệu luyện chế, nhưng chẳng biết tại sao cuối cùng lại không như nguyện mà vẫn lạc, hiện tại lại thành tiện nghi cho hắn.
“Chủ nhân.” Hạt nhi thấy vẻ mặt do dự của Liễu Minh thì nhẹ nhàng kêu một tiếng, đôi mắt lấp lánh nhìn vào khối ngọc giản trong tay Liễu Minh.
Liễu Minh phục hồi tinh thần, mỉm cười, ném ngọc giản qua cho Hạt nhi.
Thiếu nữ nhanh chóng bắt được, nhắm đôi mắt lại, đem thần thức vào trong đó.
“Chủ nhân, xem ra chúng ta đã gặp thiên đại cơ duyên, đây chính là phôi thai trọn vẹn của pháp bảo hình thức ban đầu a! Chỉ còn một bước ngắn nữa là có thể trở thành pháp bảo chính thức rồi!” Một lát sau, hai mắt Hạt nhi mở ra, vô cùng hưng phấn nói.
“Đúng vậy, chỗ phôi thai này hoàn toàn là những thứ khó có được, nhưng chỉ còn thiếu một lượng lớn Nhất Nguyên Trọng Thủy nữa.” Liễu Minh gật đầu, thản nhiên nói.
Hạt nhi nghe vậy thì trên khuôn mặt xinh đẹp cũng hiện lên một chút tiếc nuối.
Sơn Hà Châu, danh như nghĩa, chính là một loại pháp bảo đồng thời có được hai loại thuộc tính Thổ Thủy, tu sĩ dùng núi làm phôi, dùng nước làm mạch, dung hòa những thiên tài địa bảo của thiên địa. Những tài liệu trước mắt này, nhiều nhất cũng chỉ có thể đem luyện chế chúng thành bán thành phẩm mà thôi, nếu muốn chính thức luyện chế hoàn toàn thì vẫn cần phải có một lượng lớn Nhất Nguyên Trọng Thủy luyện chế thêm mới được.
Nhưng mà Nhất Nguyên Trọng Thủy này cũng là một loại tài liệu cực kỳ trân quý, từ khi Liễu Minh đi vào đại lục Trung Thiên thì vẫn có ý tìm kiếm một ít để gia tăng uy lực của Trọng Thủy Châu, đáng tiếc là không được như nguyện.
Dù sao thì loại tài liệu này thì phải cần tu sĩ có công pháp thủy thuộc tính, tiêu phí thời gian vô cùng dài, tinh luyện một số lượng nước kinh người trong sông biển ao hồ, mới có thể luyện ra được một chút.
Nhưng bình thường thì làm gì có tu sĩ nào, chỉ vì một chút tài liệu luyện khí mà hao phí thời gian tu luyện của bản thân mình như vậy.
“Cũng không có gì đáng tiếc, hay là trước tiên nên nghĩ cách thu lại số tài liệu này đã.” Liễu Minh mỉm cười nói.
Hiện tại thiếu Nhất Nguyên Trọng Thủy, không thể luyện chế Sơn Hà Châu, nhưng mà bên trong ngọc giản có ghi lại một loại pháp quyết, có thể đem tiểu sơn Thổ Tức trăm trượng kia và tất cả những tài liệu khác, toàn bộ cô đọng biến nhỏ thành một viên châu.
Như vậy thì cũng khiến cho hắn không phải mất công dời đi mười hai tòa tiểu sơn này.
Sau khi nghĩ như vậy thì Liễu Minh chậm rãi đi đến trước một toàn tiểu sơn Thổ Tức, tập trung tư tưởng suy nghĩ trong chốc lát, sau đó, hai tay hắn chấn động, hắc quang trên người đại phóng, hắc khí tuôn ra cuồn cuộn. Ngay sau đó, hắn kết xuất ra những pháp ấn quỷ dị, hắc khí quanh thân cũng nương theo cánh tay hắn, chậm rãi bay ra, bao vây lấy một tòa tiểu sơn Thổ Tức.
Đợi sau khi hắc khí đã bao phủ toàn bộ tòa tiểu sơn lại, trong miệng Liễu Minh bắt đầu phát ra những tiếng niệm chú kỳ dị, hắc khí bao quanh tiểu sơn dần dần biến thành một đoàn hỏa diễm màu đen.
Hai tay vung lên, một đạo pháp quyết màu trắng bay vào trong hắc khí, rơi vào tiểu sơn Thổ Tức.
Cả tòa tiểu sơn Thổ Tức bắt đầu tản ra tia sáng màu vàng nhàn nhạt, Liễu Minh thấy vậy thì tiếng chú ngữ phát ra càng dồn dập, không ngừng vung tay, đánh ra từng đạo pháp quyết màu trắng.
Bên trong hắc khí, tiểu sơn Thổ Tức phát ra hào quang càng ngày càng sáng chói, hơn nữa theo tiếng chú ngữ thì thể tích của nó cũng dần thu nhỏ lại.
Như vậy ước chừng qua một canh giờ về sau, tiểu sơn Thổ Tức cao trăm trượng thình lình đã biến thành một viên tinh châu màu vàng đất vài tấc, lẳng lặng lơ lửng trước người Liễu Minh.
Mặt ngoài của viên châu tỏa ra từng vòng tia sáng màu vàng đất, hơn nữa trên đó còn có một đồ án tiểu sơn trông rất sống động, rất có linh tính.
“Tốt, cuối cùng cũng thu xong một cái.” Liễu Minh giơ tay lau mồ hôi trên mặt, cẩn thận từng tí một, thu lại viên tinh châu màu vàng đất.
Lại nói tiếp, Sơn Hà Châu sau khi chính thức luyện thành thì có thể tùy tâm sở dục lúc lớn lúc nhỏ, nhưng hôm nay dưới tình huống chỉ là bán thành phẩm, lại chỉ có thể dựa theo pháp quyết ghi lại trong ngọc giản, thu nhỏ nó lại. Chẳng qua pháp quyết này có chút quái dị là hao tổn pháp lực rất lớn, với tu vi hiện tại của hắn thì thu hồi một tòa cũng phải cố hết sức.
Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, lật tay lấy ra một viên Kim Nguyên Đan ăn vào, nghỉ ngơi một lát, sau đó lại cất bước đi đến một tòa tiểu sơn khác, bắt đầu luyện hóa.
Cứ như thế bỏ ra trọn một ngày, hắn mới làm cho mười hai tòa tiểu sơn Thổ Tức trong thạch thất, thu lại thành viên tinh châu màu vàng đất hơn một tấc.
“Rút cuộc đã xong!” Liễu Minh nhẹ nhàng thở ra một hơi, khoanh chân ngồi xuống.
Mà trong quá trình Liễu Minh luyện hóa tiểu sơn, Hạt nhi từ đầu đến cuối, một mực đứng một bên, giờ này thì đang nhìn chằm chằm vào trường bào trong tay.
“Như thế nào, ngươi thích cái trường bào này?” Liễu Minh thấy vậy thì mở miệng nói.
Hạt nhi nghe thấy thế thì lại hoảng sợ, lập tức trên mặt hồng lên.
“Đây là kiện trường bào Thổ thuộc tính, tựa hồ còn có chức năng che giấu khí tức, ngược lại thì xứng với ngươi hơn, nếu thích thì cứ cầm lấy.” Liễu Minh thản nhiên nói.
“Đa tạ chủ nhân!” Hạt nhi nghe vậy thì sắc mặt vui vẻ, dịu dàng thi lễ một cái.
“Đúng rồi, vừa rồi đi vào, chúng ta cũng chỉ mới nhìn qua hai gian phòng trong đại điện, ngươi quay lại cẩn thận dò xét xem còn có thứ gì nữa không.” Liễu Minh bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, mở miệng phân phó.
Hạt nhi nghe vậy thì nhẹ gật đầu, khoác chiếc trường bào lên người, sau đó ánh sáng màu vàng lóe lên, liền đi ra khỏi thạch thất, trước khi đi cũng không quên đóng lại cửa thạch thất lại.
Thời gian tiếp theo, Liễu Minh lấy ra mấy viên thuốc ăn vào, hai tay thì nắm hai viên linh thạch thượng phẩm, bắt đầu yên lặng vận công, khôi phục pháp lực gần như đã khô kiệt.
Sau một lúc, hắn lật tay lấy ra hai viên tinh châu màu vàng đất, cẩn thận đánh giá.
Bề ngoài của tinh châu hoàng mang lập lòe, có một luồng linh áp trầm ổn từ bên trong toát ra.
Trong mắt hắn hiện lên vẻ vui mừng, phôi thai trước mắt này còn chưa có bắt đầu luyện chế, cũng chưa được tính là bán thành phẩm mà lại có uy áp như vậy, nếu trở thành bán thành phẩm, hoặc chính thức trở thành pháp bảo, Sơn Hà Châu này sẽ có bao nhiêu uy lực, đúng là không thể nào tưởng tượng nổi.
Mà Nhất Nguyên Trọng Thủy cần thiết để luyện chế thành pháp bảo chính thức, hai viên Trọng Thủy Châu trong tay hắn cũng là dùng tài liệu này mà luyện thành.
Tuy rằng một chút Trọng Thủy ấy không đủ để luyện chế toàn bộ số phôi thai này, nhưng nếu chỉ dung nhập vào trong một viên, tựa hồ có thể miễn cưỡng có thể luyện chế ra một quả Sơn Hà Châu bán thành phẩm.
Hắn sau khi suy nghĩ một hồi lâu thì hắc quang trong tay liền lóe lên, hai viên Trọng Thủy Châu liền xuất hiện trong tay, vẻ mặt hiện lên vẻ kích động.
Nếu như Sơn Hà Châu thực sự có được uy năng khủng bố như trong ngọc giản miêu tả thì cho dù hiện tại chỉ có thể luyện được một viên bán thành phẩm, thực lực của hắn cũng sẽ bạo tăng, việc tầm bảo trong phế tích sau này cũng thêm tự tin thêm vài phần.
Sắc mặt Liễu Minh biến hóa mấy lần, sau đó mới ném viên tinh châu màu vàng vào không trung, há mồm phun ra một luồng pháp lực tinh thuần, “Phốc” một tiếng, hóa thành một luồng hắc khí bao bọc viên tinh châu màu vàng lại.
Tay hắn liên tiếp đánh ra mấy đạo pháp quyết, hắc khí cuồn cuộn rồi liền biến thành nhiều đóa hỏa diễm màu đen.
Dưới sự thiêu đốt của hắc diễm, mặt ngoài của viên tinh châu màu vàng đất phát ra ánh sáng vàng càng ngày càng sáng ngời.
Sau đó, Liễu Minh lại ném hai viên châu màu đen lên không trung, một tay bấm niệm pháp quyết.
Rầm rầm!
Bên trong hai quả Trọng Thủy Châu truyền ra âm thanh như những tiếng thủy triều, hơn nữa còn bắt đầu dần nổi lên thủy quang màu đen.
Căn cứ theo ghi chép trong ngọc giản, muốn luyện chế chính thức Sơn Hà Châu thì cần Nhất Nguyên Trọng Thủy rất nhiều, nhưng luyện chế bán thành phẩm thì số lượng yêu cầu cũng không cần nhiều, chỉ cần một chút là có thể thành công.
Sắc mặt Liễu Minh ngưng trọng, lại há mồm phun ra một luồng pháp lực, quấn quanh hai quả Trọng Thủy Châu, được hắc diễm nung nóng, hai viên Trọng Thủy Châu dần biến thành một mảng thủy vân màu đen, chậm rãi quay tròn trên không trung.
Mà viên tinh châu màu vàng đất tản mát ra hoàng mang ngày càng mãnh liệt, nhưng mà hoàng mang phân bố cũng không đều, khiến cho toàn bộ viên cầu, chỗ sáng chỗ tối lập lòe.
Sắc mặt Liễu Minh nghiêm túc vô cùng, hắn biết đây là do các loại tài liệu bên trong tinh châu màu vàng đất này dung hợp không đều, nhưng may mắn là trong ngọc giản đã ghi lại phương pháp giải quyết.
Hắn bình tâm tĩnh khí, dựa theo ghi chép trên ngọc giản mà đánh ra từng đạo pháp quyết.
Pháp quyết chui vào thì tinh châu chậm rãi xoay tròn, sau chừng một khắc sau thì hào quang trong tinh châu rút cuộc đã dần ổn định lại.
Liễu Minh thấy vậy thì nhẹ thở ra một hơi, một tay khẽ vẫy, Trọng THủy Châu biến thành mây đen, nhẹ nhàng bay về phía tinh châu, sau đó ngón tay hắn khẽ rạch một cái, từ trong mây đen phân ra một đám hơi nước, nhập vào trong tinh châu.
Hào quang của tinh châu đột nhiên vụt tắt, nhưng lại nhanh chóng sáng ngời trở lại, hơn nữa lại có thêm vài phần cảm giác nhu hòa hơn lúc trước.
Chứng kiến một màn trước mắt thì Liễu Minh có chút cao hứng, xem ra việc cho Trọng Thủy Châu nhập vào trong đó là quyết định chính xác, dựa theo tình hình như thế này thì chỉ cần dùng chân hỏa thiêu đốt vài ngày, liền có thể tế luyện được hơn một nửa Sơn Hà Châu.
Nhưng đúng lúc này, “Phốc” một tiếng, hào quang của tinh châu bỗng nhiên sáng lên gấp mấy lần, ánh sáng màu vàng chói mắt thoáng một cái liền quấn lấy mảng mây đen do Trọng Thủy Châu biến thành, sau đó hút vào toàn bộ.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Liễu Minh thấy vậy thì không khỏi ngạc nhiên!