Ma Thiên Ký
Chương 930: Đại chiến Ma Nhân (thượng)
Dịch giả: haunguyen1106, nila32
*Tiểu huyết trùng: trùng máu hoặc có màu như máu
Liễu Minh chỉ khẽ vẫy tay, một viên châu màu đen nhanh chóng bay ra từ trong đám thịt nát, vững vàng rơi vào tay, đúng là Trọng Thủy Châu.
Thì ra lúc hắn đánh xuyên thủng bụng Long Hiên đã ngầm lưu lại kiện linh khí này.
Nhưng Liễu Minh lại không phát hiện trong khi đám thịt nát bay tán loạn thì có một tiểu huyết trùng* to cỡ ngón cái ẩn núp, ngay khi rơi xuống đất nó đã vô thanh vô tức chui vào trong bùn đất, không còn chút bóng dáng nào.
“Đa tạ Liễu huynh xuất thủ tương trợ!”
Tỷ muội Âu Dương Thiến lúc này vừa mừng vừa sợ bay tới rồi cùng nhau chắp tay nói lời cảm tạ.
“Nhị vị khách khí, rốt cuộc thì bên phía Kim sư huynh đã xảy ra chuyện gì, hãy nói lại một lần thật tỉ mỉ cho ta nghe?”
Liễu Minh vỗ đầu vai làm hư ảnh Thanh Ngưu lóe lên một cái rồi chui vào bên trong quần áo, đồng thời xoay người lại hỏi.
Âu Dương Thiến nghe xong liền nhanh chóng đem sự tình tao ngộ với ma nhân nói qua một lần.
“Bảy tên ma nhân kia có phải là bảy tên trung niên nam tử hình dáng giống nhau y hệt?” Liễu Minh nghe vậy thì nghiêm nghị hỏi.
“Liễu huynh nói không sai, chẳng lẽ đệ tử Thái Thanh môn mà tên ma nhân lúc trước nói tới chính là huynh?” Âu Dương Cầm đang đứng cạnh đó vừa nghe thấy thì thần sắc hơi chút thay đổi rồi hỏi lại.
“Việc này nói ra rất dài dòng, mấy tên ma nhân đấy thực ra là phân thân của một gã ma nhân Thiên Tượng Cảnh, không biết đã dùng bí thuật nào làm tu vi hạ thấp rồi lẻn vào trong phế tích này, thực lực có thể nói là thâm sâu khó lường. Nếu đợi đến khi kẻ này hợp thể thành công chỉ sợ Kim sư huynh cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của y.” Liễu Minh hơi cau mày nói.
“Phân thân cấp Giả Đan? Bảy tên ma nhân chúng ta gặp phải hình như đều có tu vi Chân Đan cả!” Âu Dương Thiến hoảng hốt nói.
“Chân Đan? Xem ra thực lực của mấy tên phân thân này so với lúc gặp ta đã tăng mạnh. Được rồi, việc này không thể chậm trễ, Liễu mỗ xin đi trước một bước, còn hai vị trước tiên hãy tìm một chỗ bí ẩn gần đây mà trốn đi. Nếu ta cùng Kim sư huynh không đấu lại thì sẽ nghĩ cách thoát thân rồi tụ họp với các ngươi.” Sau một lúc trầm ngâm, Liễu Minh liền căn dặn.
Nói xong, toàn thân hắn liền được bao phủ bởi kim quang rồi bay nhanh về hướng hẻm núi mà lúc trước hai nữ bay đến.
Âu Dương Thiến cùng Âu Dương Cầm nhìn nhau một cái rồi cũng làm theo lời căn dặn của Liễu Minh, bay về một ngọn núi bí ẩn gần đấy.
Trong khi Liễu Minh đang dùng tốc độ nhanh nhất bay đến, thì ở phần đầu hẻm núi quanh co chật hẹp truyền đến âm thanh “ù ù” đinh tai nhức óc.
Một cuộn lửa đen trắng giao nhau từ trong hẻm núi phóng thẳng lên trời!
Ngay sau đó một dải tinh quang màu trắng từ bên trong bắn ra, đánh vào một bên hẻm núi.
“Oanh” một tiếng.
Bạch quang bạo liệt ngay chỗ vách núi, hóa thành từng điểm tinh quang bay tứ tán. Đất đá vừa rơi xuống, ngay chỗ vách núi liền hiện ra một lỗ thủng lớn hơn mười trượng cùng với một tên nam tử mặc áo bào màu vàng rộng thùng thình.
Nam tử đó chính là Kim Thiên Tứ.
Lúc này đây, bề ngoài của y có chút chật vật, không những áo bào có không ít vết rách cùng cháy đen mà trên thân thể còn lốm đốm nhiều vết máu, chỉ có đôi mắt là không ngừng ánh lên tinh quang óng ánh.
Bên kia hẻm núi lại là một tên ma nhân cao khoảng năm sáu trượng, ma khí xanh nâu quấn quanh toàn thân, còn có một hư ảnh ma nhân to như quả núi lớn đang lơ lửng phía sau.
Trên người hư ảnh ma nhân to lớn hiện ra từng đạo hoa văn màu xanh quỷ dị, ma khí xanh nâu cuồn cuộn không dứt, khuôn mặt hơi mơ hồ, trên trán xuất hiện một cái sừng màu bạc dài khoảng vài trượng.
Một cỗ khí tức đáng sợ không lời diễn tả tản mác ra xung quanh.
Tên ma nhân nhìn thẳng về phía của Kim Thiên Tứ, bỗng nhiên vung tay lên, chỉ thấy hai tay của hư ảnh ma nhân hơi lóe lên một cái, ma diễm bên ngoài thân thể liền mãnh liệt xoay tròn, ba mươi hai đạo ma khí xanh nâu liên tiếp bay ra.
Các đạo ma khí này xoay tròn rồi ngưng tụ trên hư không, hóa thành những con rết xanh nâu thon mảnh dài khoảng năm sáu chục trượng, uốn lượn mấy cái rồi phóng về hướng Kim Thiên Tứ.
Kim Thiên Tứ thấy vậy nhưng vẫn thản nhiên, thân hình hơi nhoáng lên một cái, không lùi mà tiến, phóng về phía trước.
“Phốc!” một tiếng!
Chỉ thấy áo bào của y thình lình căng phồng lên, trên trán hiện ra vô số tinh quang màu trắng tung bay xung quanh thân thể như hóa thành một dải ngân hà, cuốn vào đám rết khắp trời.
Âm thanh “Xoẹt xoẹt” vang lên, trên mình đám rết liền có thêm không ít điểm tinh quang màu trắng.
Ngay sau đó, từng tiếng nổ vang lên liên tiếp!
Vô số quang điểm màu trắng đồng loạt phát nổ làm cho hầu hết đám rết đều hóa thành từng đoàn liệt diễm màu trắng, chiếu sáng cả phạm vi trăm dặm hẻm núi, sau đó liền nhao nhao biến thành từng sợi sương mù đen trắng giao nhau rồi tiêu biến vào hư không.
Tên ma nhân thấy vậy, hai mắt màu lục phát ra hung quang, hé miệng phun ra một cái hỏa cầu màu tím, chỉ trong nháy mắt đã đón gió hóa lớn như một tòa nhà. Không gian trên đường nó bay qua bắt đầu vặn vẹo, mơ hồ đi.
Thấy thế, Kim Thiên Tứ có hơi hoảng sợ, bèn vội vã giơ một tay lên cao. Chỉ thấy mộtcuộn ánh sáng màu lam bay ra từ trong tay áo của y, thì ra là một cái thuẫn nhỏ màu lam, mặt ngoài tung bay chằng chịt các đạo linh văn, có thể đếm được ba sáu tầng văn trận màu lam đang chớp động liên tục.
Kim Thiên Tứ chớp động hai tay, chỉ về hướng thuẫn nhỏ màu lam, miệng thốt ra một chữ “Ngưng”.
Thuẫn nhỏ liền xoay tít trong không trung, sau mỗi vòng quay, bề mặt hào quang màu lam của từng tầng một phát ra ánh sáng long lanh, trông như một màn nước màu lam nhanh chóng lan rộng ra bốn phía. Trong chớp mắt đã xuất hiện hơn mười lớp chắn phía trước người Kim Thiên Tứ.
Ngay lúc này hỏa cầu màu tím đã đánh tới, “Oanh” một tiếng bạo liệt vang lên, phát ra mảng ánh sáng màu tím dài vài chục trượng.
Từng tràng “Phốc phốc” liên tiếp vang lên.
Bảy tám màn nước khổng lồ nằm ở trước nhất rốt cuộc cũng không thể tiếp tục đứng vững trước sức ép của công kích liên hoàn liền hóa thành từng điểm tinh mang màu lam tiêu tán trong hư không. Thế nhưng, sau khi hoàn thành đợt tấn công như chẻ tre, hào quang bên ngoài cầu vồng màu tím cũng dần dần tiêu tán, mơ hồ lộ ra hình dáng thật sự của đồ vật ẩn chứa bên trong. Thì ra là một chiếc trường tiên toàn thân tím biếc!
* trường tiên = roi dài
Cây roi này dài chừng bảy tám trượng, từ đầu đến cuối có thể đếm tổng cộng bảy khúc đều được bao phủ bởi vô số phù văn tím nhạt, thoạt nhìn giống như một đầu cự mãng tím biếc không ngừng tản ra khí tức Thượng cổ Man Hoang nồng đậm. Vật này được Ma Nhân Thiên Tượng cảnh kia phát hiện bên trong di tích lúc trước, vốn là Pháp bảo chính thức từng được Cổ Ma cất giữ bên người, gọi là Chấn Thiên Tiên.
Sau một khắc, chỉ thấy Ma Nhân kia hùng hổ nắm chặt trường tiên trong tay sau đó một tay hạ nhanh xuống kéo theo tiếng xé gió rít gào vang dội. Những màn chắn còn lại rốt cuộc lóe lên từ sau đó nhanh chóng giống như một làn vải mỏng dễ dàng bị xuyên thủng, nghe một tiếng “Phanh”, tiểu thuẫn màu lam ảm đạm vô quang cũng theo đó từ từ hiện ra chính giữa màn nước đang tiêu tán, sau đó nhanh chóng rơi ngược về phía sau.
Trường tiên màu tím sau khi phá tan tất cả chướng ngại phía trước liền hùng hổ tản thành vô số bóng roi bao vây Kim Thiên Tứ vào giữa. Hắn thấy vậy liền hừ lạnh một tiếng, cả người thình lình phát ra tinh quang chói mắt rồi nhanh chóng hóa thành bóng trắng lui nhanh về phía sau vài chục trượng.
“Oanh” một tiếng!
Nơi này mà Kim Thiên Tứ vừa đứng không ngờ đã bị bóng roi kia phá nát thành một vết nứt không gian đen sì tăm tối.
Kim Thiên Tứ thấy vậy không khỏi co rút đồng tử, hiển nhiên hắn cũng bị uy lực mạnh mẽ của bảo vật kia dọa cho khiếp vía.
Đúng vào lúc này, trong không trung lại xuất hiện mấy trăm đạo hư ảnh màu tím không ngừng đan xen tạo một tấm lưới tím biếc nhanh chóng ập xuống. Kim Thiên Tứ chỉ cảm thấy không gian xung quanh liên tục truyền ra từng tràng âm thanh “Phốc” “Phốc” liên miên bất tuyệt. Những nơi tấm lưới màu tím đi qua đều nhao nhao lóe lên từng đạo vết nứt không gian. Nơi nơi đều nằm trong phạm vi công kích của bóng roi khiến cho kẻ đón đỡ cảm thấy bản thân đã rơi vào tuyệt lộ.
Nhưng sau một khắc, Kim Thiên Tứ dường như đã vứt bỏ chút do dự cuối cùng. Chỉ thấy hắn vung mạnh hai ống tay áo phát ra từng tiếng “Vèo” “Vèo”, lập tức liền có tám đạo kim quang phóng ra nghênh đón thiên la địa võng do trường tiên kết thành.
Thì ra là một tấm kính phát ra kim quang chói mắt.
Đồ vật này sau khi quay tít một vòng trong không trung liền biến thành từng mảnh tinh quang màu trắng chói mắt, đan xen tạo nên một ngân hà ngút trời lao đi cuồn cuộn. Sau một tràng rít gào bén nhọn, tinh quang dày đặc đã va chạm với bóng tím giăng bổ đầy trời tạo nên khí thế vô cùng đáng sợ, giống như có thể trực tiếp phá vỡ tinh không.
Trong lúc nhất thời, trên không trung ngập tràn tử mang cùng bạch quang điên cuồng xen lẫn vào nhau. Hào quang chói mắt cũng theo đó tán ra bốn phương tám hướng, vây lấy hai người Kim Thiên Tứ cùng Ma Nhân Thiên Tượng cảnh kia.
Sau thời gian vài nhịp thở, cảnh tượng vừa rồi đã biến mất không còn chút tăm tích. Bầu trời tuy chưa thật sự bị xé nứt nhưng những vách núi nằm trong phạm vi mấy trăm trượng xung quanh đã hoàn toàn biến mất, tạo nên một cái hố cực lớn. Từng trận cuồng phong tán loạn bốn phía còn kéo theo vô số đất cát, bụi bặm.
Bên cạnh hố to thình lình xuất hiện một bóng người vận áo bào màu vàng, chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi lơ lửng giữa không trung, lồng ngực không ngừng nhấp nhô, chính là Kim Thiên Tứ. Y phục trên người hắn đã bị chấn động không khí làm cho rách bươm. So với gọi là áo bào màu vàng, chẳng thà nói hắn đang trùm lên người một tấm lưới kim sắc còn chính xác hơn. Từ cổ, cánh tay đến hông, đùi, cổ chân… đều lộ ra da thịt rắn chắc hơn nữa còn lưu lại một vết roi hằn sâu tỏa ra từng sợi sương mù màu tím lượn lờ.
Những tấm kính vàng kim giờ phút này cũng đã sớm không thấy bóng dáng, hẳn là đã bị va chạm vừa rồi chấn nát thành bụi phấn.
“Chấn Thiên Tiên mặc dù chưa kịp hoàn thành tế luyện nhưng uy năng của một kích vừa rồi đã không kém bao nhiêu so với lúc toàn thịnh, vậy mà ngươi vẫn có thể sống sót. Bổn tọa quả thật đã có chút xem thường Nhân loại các ngươi!” Chỉ thấy sau khi bụi bặm hoàn toàn tiêu tán, Ma Nhân kia cũng thình lình bước ra từ đống đổ nát, khuôn mặt không giấu được vẻ kỳ lạ.
Y vẫn nắm chặt trường tiên kia trong tay, thân thể đã nhiều thêm mười lỗ máu sâu hoắm, chỉ là quanh miệng vết thương không có hắc khí lượn lờ giúp cho những nơi chịu thương nhanh chóng hồi phục.
“Hừ, những chuyện khiến ngươi phải kinh ngạc vẫn còn nhiều lắm. Ngược lại, ta chỉ sợ thời gian ma đầu ngươi có thể duy trì được trạng thái hợp thể này cũng không còn bao lâu!” Kim Thiên Tứ ngẩng đầu quắc mắt nhìn đối phương một cái rồi chậm rãi lên tiếng trả lời, tiếp theo hắn mới lấy ra một tấm phù lục màu vàng nhạt dán lên trên người. Chỉ thấy kim quang thình lình sáng lên, vết roi trên cơ thể của hắn liền bỗng nhiên biến mất không thấy, khí tức cũng theo đó đề cao vài phần.
“Vô luận bao lâu cũng đủ để bổn tọa chấm dứt mạng nhỏ của ngươi!”
Ma Nhân nghe vậy giận dữ hét to một tiếng. Trường tiên trên tay cũng hung hăng phóng ra từng đợt khí diễm tím biếc. Chỉ thấy từng dòng khí lưu liên tục chui vào cơ thể của Ma Nhân kia, cùng lúc đó trường tiên cũng giống như một con trường xà có linh tính nhanh chóng quấn quanh cánh tay phải của chủ nhân. Bên ngoài cơ thể của y lúc này hiện ra từng tầng Linh văn màu tím, khí tức cũng theo đó tăng lên với một tốc độ khủng bố.
Kim Thiên Tứ thấy vậy, đồng tử liền co rút lại, khuôn mặt cũng thoáng phát tăng thêm vài phần ngưng trọng.
*Tiểu huyết trùng: trùng máu hoặc có màu như máu
Liễu Minh chỉ khẽ vẫy tay, một viên châu màu đen nhanh chóng bay ra từ trong đám thịt nát, vững vàng rơi vào tay, đúng là Trọng Thủy Châu.
Thì ra lúc hắn đánh xuyên thủng bụng Long Hiên đã ngầm lưu lại kiện linh khí này.
Nhưng Liễu Minh lại không phát hiện trong khi đám thịt nát bay tán loạn thì có một tiểu huyết trùng* to cỡ ngón cái ẩn núp, ngay khi rơi xuống đất nó đã vô thanh vô tức chui vào trong bùn đất, không còn chút bóng dáng nào.
“Đa tạ Liễu huynh xuất thủ tương trợ!”
Tỷ muội Âu Dương Thiến lúc này vừa mừng vừa sợ bay tới rồi cùng nhau chắp tay nói lời cảm tạ.
“Nhị vị khách khí, rốt cuộc thì bên phía Kim sư huynh đã xảy ra chuyện gì, hãy nói lại một lần thật tỉ mỉ cho ta nghe?”
Liễu Minh vỗ đầu vai làm hư ảnh Thanh Ngưu lóe lên một cái rồi chui vào bên trong quần áo, đồng thời xoay người lại hỏi.
Âu Dương Thiến nghe xong liền nhanh chóng đem sự tình tao ngộ với ma nhân nói qua một lần.
“Bảy tên ma nhân kia có phải là bảy tên trung niên nam tử hình dáng giống nhau y hệt?” Liễu Minh nghe vậy thì nghiêm nghị hỏi.
“Liễu huynh nói không sai, chẳng lẽ đệ tử Thái Thanh môn mà tên ma nhân lúc trước nói tới chính là huynh?” Âu Dương Cầm đang đứng cạnh đó vừa nghe thấy thì thần sắc hơi chút thay đổi rồi hỏi lại.
“Việc này nói ra rất dài dòng, mấy tên ma nhân đấy thực ra là phân thân của một gã ma nhân Thiên Tượng Cảnh, không biết đã dùng bí thuật nào làm tu vi hạ thấp rồi lẻn vào trong phế tích này, thực lực có thể nói là thâm sâu khó lường. Nếu đợi đến khi kẻ này hợp thể thành công chỉ sợ Kim sư huynh cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của y.” Liễu Minh hơi cau mày nói.
“Phân thân cấp Giả Đan? Bảy tên ma nhân chúng ta gặp phải hình như đều có tu vi Chân Đan cả!” Âu Dương Thiến hoảng hốt nói.
“Chân Đan? Xem ra thực lực của mấy tên phân thân này so với lúc gặp ta đã tăng mạnh. Được rồi, việc này không thể chậm trễ, Liễu mỗ xin đi trước một bước, còn hai vị trước tiên hãy tìm một chỗ bí ẩn gần đây mà trốn đi. Nếu ta cùng Kim sư huynh không đấu lại thì sẽ nghĩ cách thoát thân rồi tụ họp với các ngươi.” Sau một lúc trầm ngâm, Liễu Minh liền căn dặn.
Nói xong, toàn thân hắn liền được bao phủ bởi kim quang rồi bay nhanh về hướng hẻm núi mà lúc trước hai nữ bay đến.
Âu Dương Thiến cùng Âu Dương Cầm nhìn nhau một cái rồi cũng làm theo lời căn dặn của Liễu Minh, bay về một ngọn núi bí ẩn gần đấy.
Trong khi Liễu Minh đang dùng tốc độ nhanh nhất bay đến, thì ở phần đầu hẻm núi quanh co chật hẹp truyền đến âm thanh “ù ù” đinh tai nhức óc.
Một cuộn lửa đen trắng giao nhau từ trong hẻm núi phóng thẳng lên trời!
Ngay sau đó một dải tinh quang màu trắng từ bên trong bắn ra, đánh vào một bên hẻm núi.
“Oanh” một tiếng.
Bạch quang bạo liệt ngay chỗ vách núi, hóa thành từng điểm tinh quang bay tứ tán. Đất đá vừa rơi xuống, ngay chỗ vách núi liền hiện ra một lỗ thủng lớn hơn mười trượng cùng với một tên nam tử mặc áo bào màu vàng rộng thùng thình.
Nam tử đó chính là Kim Thiên Tứ.
Lúc này đây, bề ngoài của y có chút chật vật, không những áo bào có không ít vết rách cùng cháy đen mà trên thân thể còn lốm đốm nhiều vết máu, chỉ có đôi mắt là không ngừng ánh lên tinh quang óng ánh.
Bên kia hẻm núi lại là một tên ma nhân cao khoảng năm sáu trượng, ma khí xanh nâu quấn quanh toàn thân, còn có một hư ảnh ma nhân to như quả núi lớn đang lơ lửng phía sau.
Trên người hư ảnh ma nhân to lớn hiện ra từng đạo hoa văn màu xanh quỷ dị, ma khí xanh nâu cuồn cuộn không dứt, khuôn mặt hơi mơ hồ, trên trán xuất hiện một cái sừng màu bạc dài khoảng vài trượng.
Một cỗ khí tức đáng sợ không lời diễn tả tản mác ra xung quanh.
Tên ma nhân nhìn thẳng về phía của Kim Thiên Tứ, bỗng nhiên vung tay lên, chỉ thấy hai tay của hư ảnh ma nhân hơi lóe lên một cái, ma diễm bên ngoài thân thể liền mãnh liệt xoay tròn, ba mươi hai đạo ma khí xanh nâu liên tiếp bay ra.
Các đạo ma khí này xoay tròn rồi ngưng tụ trên hư không, hóa thành những con rết xanh nâu thon mảnh dài khoảng năm sáu chục trượng, uốn lượn mấy cái rồi phóng về hướng Kim Thiên Tứ.
Kim Thiên Tứ thấy vậy nhưng vẫn thản nhiên, thân hình hơi nhoáng lên một cái, không lùi mà tiến, phóng về phía trước.
“Phốc!” một tiếng!
Chỉ thấy áo bào của y thình lình căng phồng lên, trên trán hiện ra vô số tinh quang màu trắng tung bay xung quanh thân thể như hóa thành một dải ngân hà, cuốn vào đám rết khắp trời.
Âm thanh “Xoẹt xoẹt” vang lên, trên mình đám rết liền có thêm không ít điểm tinh quang màu trắng.
Ngay sau đó, từng tiếng nổ vang lên liên tiếp!
Vô số quang điểm màu trắng đồng loạt phát nổ làm cho hầu hết đám rết đều hóa thành từng đoàn liệt diễm màu trắng, chiếu sáng cả phạm vi trăm dặm hẻm núi, sau đó liền nhao nhao biến thành từng sợi sương mù đen trắng giao nhau rồi tiêu biến vào hư không.
Tên ma nhân thấy vậy, hai mắt màu lục phát ra hung quang, hé miệng phun ra một cái hỏa cầu màu tím, chỉ trong nháy mắt đã đón gió hóa lớn như một tòa nhà. Không gian trên đường nó bay qua bắt đầu vặn vẹo, mơ hồ đi.
Thấy thế, Kim Thiên Tứ có hơi hoảng sợ, bèn vội vã giơ một tay lên cao. Chỉ thấy mộtcuộn ánh sáng màu lam bay ra từ trong tay áo của y, thì ra là một cái thuẫn nhỏ màu lam, mặt ngoài tung bay chằng chịt các đạo linh văn, có thể đếm được ba sáu tầng văn trận màu lam đang chớp động liên tục.
Kim Thiên Tứ chớp động hai tay, chỉ về hướng thuẫn nhỏ màu lam, miệng thốt ra một chữ “Ngưng”.
Thuẫn nhỏ liền xoay tít trong không trung, sau mỗi vòng quay, bề mặt hào quang màu lam của từng tầng một phát ra ánh sáng long lanh, trông như một màn nước màu lam nhanh chóng lan rộng ra bốn phía. Trong chớp mắt đã xuất hiện hơn mười lớp chắn phía trước người Kim Thiên Tứ.
Ngay lúc này hỏa cầu màu tím đã đánh tới, “Oanh” một tiếng bạo liệt vang lên, phát ra mảng ánh sáng màu tím dài vài chục trượng.
Từng tràng “Phốc phốc” liên tiếp vang lên.
Bảy tám màn nước khổng lồ nằm ở trước nhất rốt cuộc cũng không thể tiếp tục đứng vững trước sức ép của công kích liên hoàn liền hóa thành từng điểm tinh mang màu lam tiêu tán trong hư không. Thế nhưng, sau khi hoàn thành đợt tấn công như chẻ tre, hào quang bên ngoài cầu vồng màu tím cũng dần dần tiêu tán, mơ hồ lộ ra hình dáng thật sự của đồ vật ẩn chứa bên trong. Thì ra là một chiếc trường tiên toàn thân tím biếc!
* trường tiên = roi dài
Cây roi này dài chừng bảy tám trượng, từ đầu đến cuối có thể đếm tổng cộng bảy khúc đều được bao phủ bởi vô số phù văn tím nhạt, thoạt nhìn giống như một đầu cự mãng tím biếc không ngừng tản ra khí tức Thượng cổ Man Hoang nồng đậm. Vật này được Ma Nhân Thiên Tượng cảnh kia phát hiện bên trong di tích lúc trước, vốn là Pháp bảo chính thức từng được Cổ Ma cất giữ bên người, gọi là Chấn Thiên Tiên.
Sau một khắc, chỉ thấy Ma Nhân kia hùng hổ nắm chặt trường tiên trong tay sau đó một tay hạ nhanh xuống kéo theo tiếng xé gió rít gào vang dội. Những màn chắn còn lại rốt cuộc lóe lên từ sau đó nhanh chóng giống như một làn vải mỏng dễ dàng bị xuyên thủng, nghe một tiếng “Phanh”, tiểu thuẫn màu lam ảm đạm vô quang cũng theo đó từ từ hiện ra chính giữa màn nước đang tiêu tán, sau đó nhanh chóng rơi ngược về phía sau.
Trường tiên màu tím sau khi phá tan tất cả chướng ngại phía trước liền hùng hổ tản thành vô số bóng roi bao vây Kim Thiên Tứ vào giữa. Hắn thấy vậy liền hừ lạnh một tiếng, cả người thình lình phát ra tinh quang chói mắt rồi nhanh chóng hóa thành bóng trắng lui nhanh về phía sau vài chục trượng.
“Oanh” một tiếng!
Nơi này mà Kim Thiên Tứ vừa đứng không ngờ đã bị bóng roi kia phá nát thành một vết nứt không gian đen sì tăm tối.
Kim Thiên Tứ thấy vậy không khỏi co rút đồng tử, hiển nhiên hắn cũng bị uy lực mạnh mẽ của bảo vật kia dọa cho khiếp vía.
Đúng vào lúc này, trong không trung lại xuất hiện mấy trăm đạo hư ảnh màu tím không ngừng đan xen tạo một tấm lưới tím biếc nhanh chóng ập xuống. Kim Thiên Tứ chỉ cảm thấy không gian xung quanh liên tục truyền ra từng tràng âm thanh “Phốc” “Phốc” liên miên bất tuyệt. Những nơi tấm lưới màu tím đi qua đều nhao nhao lóe lên từng đạo vết nứt không gian. Nơi nơi đều nằm trong phạm vi công kích của bóng roi khiến cho kẻ đón đỡ cảm thấy bản thân đã rơi vào tuyệt lộ.
Nhưng sau một khắc, Kim Thiên Tứ dường như đã vứt bỏ chút do dự cuối cùng. Chỉ thấy hắn vung mạnh hai ống tay áo phát ra từng tiếng “Vèo” “Vèo”, lập tức liền có tám đạo kim quang phóng ra nghênh đón thiên la địa võng do trường tiên kết thành.
Thì ra là một tấm kính phát ra kim quang chói mắt.
Đồ vật này sau khi quay tít một vòng trong không trung liền biến thành từng mảnh tinh quang màu trắng chói mắt, đan xen tạo nên một ngân hà ngút trời lao đi cuồn cuộn. Sau một tràng rít gào bén nhọn, tinh quang dày đặc đã va chạm với bóng tím giăng bổ đầy trời tạo nên khí thế vô cùng đáng sợ, giống như có thể trực tiếp phá vỡ tinh không.
Trong lúc nhất thời, trên không trung ngập tràn tử mang cùng bạch quang điên cuồng xen lẫn vào nhau. Hào quang chói mắt cũng theo đó tán ra bốn phương tám hướng, vây lấy hai người Kim Thiên Tứ cùng Ma Nhân Thiên Tượng cảnh kia.
Sau thời gian vài nhịp thở, cảnh tượng vừa rồi đã biến mất không còn chút tăm tích. Bầu trời tuy chưa thật sự bị xé nứt nhưng những vách núi nằm trong phạm vi mấy trăm trượng xung quanh đã hoàn toàn biến mất, tạo nên một cái hố cực lớn. Từng trận cuồng phong tán loạn bốn phía còn kéo theo vô số đất cát, bụi bặm.
Bên cạnh hố to thình lình xuất hiện một bóng người vận áo bào màu vàng, chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi lơ lửng giữa không trung, lồng ngực không ngừng nhấp nhô, chính là Kim Thiên Tứ. Y phục trên người hắn đã bị chấn động không khí làm cho rách bươm. So với gọi là áo bào màu vàng, chẳng thà nói hắn đang trùm lên người một tấm lưới kim sắc còn chính xác hơn. Từ cổ, cánh tay đến hông, đùi, cổ chân… đều lộ ra da thịt rắn chắc hơn nữa còn lưu lại một vết roi hằn sâu tỏa ra từng sợi sương mù màu tím lượn lờ.
Những tấm kính vàng kim giờ phút này cũng đã sớm không thấy bóng dáng, hẳn là đã bị va chạm vừa rồi chấn nát thành bụi phấn.
“Chấn Thiên Tiên mặc dù chưa kịp hoàn thành tế luyện nhưng uy năng của một kích vừa rồi đã không kém bao nhiêu so với lúc toàn thịnh, vậy mà ngươi vẫn có thể sống sót. Bổn tọa quả thật đã có chút xem thường Nhân loại các ngươi!” Chỉ thấy sau khi bụi bặm hoàn toàn tiêu tán, Ma Nhân kia cũng thình lình bước ra từ đống đổ nát, khuôn mặt không giấu được vẻ kỳ lạ.
Y vẫn nắm chặt trường tiên kia trong tay, thân thể đã nhiều thêm mười lỗ máu sâu hoắm, chỉ là quanh miệng vết thương không có hắc khí lượn lờ giúp cho những nơi chịu thương nhanh chóng hồi phục.
“Hừ, những chuyện khiến ngươi phải kinh ngạc vẫn còn nhiều lắm. Ngược lại, ta chỉ sợ thời gian ma đầu ngươi có thể duy trì được trạng thái hợp thể này cũng không còn bao lâu!” Kim Thiên Tứ ngẩng đầu quắc mắt nhìn đối phương một cái rồi chậm rãi lên tiếng trả lời, tiếp theo hắn mới lấy ra một tấm phù lục màu vàng nhạt dán lên trên người. Chỉ thấy kim quang thình lình sáng lên, vết roi trên cơ thể của hắn liền bỗng nhiên biến mất không thấy, khí tức cũng theo đó đề cao vài phần.
“Vô luận bao lâu cũng đủ để bổn tọa chấm dứt mạng nhỏ của ngươi!”
Ma Nhân nghe vậy giận dữ hét to một tiếng. Trường tiên trên tay cũng hung hăng phóng ra từng đợt khí diễm tím biếc. Chỉ thấy từng dòng khí lưu liên tục chui vào cơ thể của Ma Nhân kia, cùng lúc đó trường tiên cũng giống như một con trường xà có linh tính nhanh chóng quấn quanh cánh tay phải của chủ nhân. Bên ngoài cơ thể của y lúc này hiện ra từng tầng Linh văn màu tím, khí tức cũng theo đó tăng lên với một tốc độ khủng bố.
Kim Thiên Tứ thấy vậy, đồng tử liền co rút lại, khuôn mặt cũng thoáng phát tăng thêm vài phần ngưng trọng.