Ma Thiên Ký
Chương 909: Phản kích Ma Nhân
Dịch giả: nila32
Oanh!
Ma chưởng hung ác kia đã dễ dàng tiêu diệt ‘Liễu Minh’ đang trốn chạy. Ma Nhân nọ thấy vậy lập tức cả kinh, không chút chậm trễ xoay người về sau. Khi thấy thân ảnh của Liễu Minh lại hiện ra tại vị trí cách chỗ vừa rồi hai, ba trượng, y liền chặp hai tay đánh tiếp một chưởng về phía đó.
Phốc!
Chỉ nghe Ma Nhân kia hét lên một tiếng, một đoàn ma diễm xanh lục đã nhanh chóng cuộn ra, nhấn chìm thân hình của kẻ vừa xuất hiện trong nháy mắt. Nhưng sau một khắc, bên trong biển lửa nghi ngút, chỉ có một làn khói đen từ từ tản ra, vừa rồi rõ ràng lại là một đạo phân thân khác của Liễu Minh mà thôi.
“Tiểu bối to gan lại dám bỡn cợt bản tọa!” Ma Nhân xấu xí thấy vậy liền giận đến tím mặt.
Đúng lúc này, một bóng đen chợt lóe lên, vô thanh vô tức hiện lên nửa trượng sau lưng của Ma Nhân. Lần này có lẽ đúng thật là bản thể chân chính của Liễu Minh. Ma Nhân kia phản ứng cũng rất nhanh, cả người sau khi quay lại, hai cánh tay liền như lợi đao bảo kiếm quét thật mạnh về phía sau. Liễu Minh thấy vậy, không chút chậm trễ tung ra hai quyền kéo theo từng tràng “Hô” “Hô” vang dội.
Chẳng ngờ hai đạo quyền ảnh vừa rồi quả thật nhanh đến chóng mặt, ra sau nhưng lại đến trước. Một tay của Liễu Minh vừa khéo ngăn chặn một kích tạt ngang đang đánh tới, trong khi tay còn lại mau chóng chộp thẳng về phía ngực của đối phương sau đó lập tức rụt về.
Sau một khắc, Liễu Minh chỉ cảm thấy lòng bàn tay truyền đến cảm giác ấm nóng. Tuy đã chộp được một đám máu thịt đen thui nhưng hắn vẫn cảm thấy tiếc nuối vì một kích vừa rồi vẫn chưa chạm đến trái tim của đối phương.
Vào lúc này, đau đớn trên cơ thể truyền đến khiến cho Ma Nhân kia không khỏi hét dài một tiếng nhưng hắn không vì thế mà trở nên nao núng. Một cánh tay của y nhanh chóng vung lên, như hóa thành một sợi roi mềm dẻo mạnh mẽ đánh về phía Liễu Minh trước mặt. Bóng roi còn chưa đánh tới đã kéo theo từng tràng gào rít chói tai. Liễu Minh thấy vậy nào dám tùy tiện chống đỡ, cả người lập tức cong lại, bắn ngược về phía sau như một mũi tên. Lúc này, Ma Nhân xấu xí mới miễn cưỡng ổn định thân hình. Khi nhìn xuống vết thương nơi ngực phải, hắn không khỏi nhăn nhó vì đau đớn. Chỉ thấy nơi đó thình lình xuất hiện một lỗ máu to bằng miệng chén. Vào lúc này từng sợi ma khí màu đen đang không ngừng tuôn ra, bổ khuyết cho vết thương trên người y.
“Xem ra bản tọa đã có chút coi thường ngươi rồi!”
Ma Nhân xấu xí khẽ hừ lạnh sau đó ngửa mặt lên trời rống to một tiếng đồng thời bộc phát một luồng ma khí vô cùng mạnh mẽ. Bầu trời trong xanh đột nhiên nổi lên từng trận cuồng phong sau đó phạm vi vài dặm trên cao nhanh chóng biến thành một mảnh xám xịt nặng nề.
Vết thương trên ngực của Ma Nhân kia dưới sự bồi tụ không ngừng của vô số hắc khí đan xen bỗng nhiên sinh ra một lớp thịt non tơ màu đen đỏ sau đó nhanh chóng khôi phục như lúc ban đầu, hoàn mỹ vô khuyết giống như vết thương vừa rồi chưa từng tồn tại. Mặc dù vậy, bằng vào khả năng cảm ứng nhạy cảm của mình, Liễu Minh vẫn nhận ra khí tức của đối phương hiện giờ đã yếu đi nhiều nhiều so với trước khi bị thương. Đúng lúc này, Ma Nhân xấu xí kia đột nhiên lẩm bẩm vài câu sau đó đánh ra một quyền vô cùng hung hãn.
Oanh!
Chỉ thấy một luồng khí đen xộc ra từ nắm đấm đang bay tới, say khi xoay tròn một cái liền ngưng tụ thành ảo ánh quái thú Tứ Bất Tượng được ma diễm đen sì bao bọc. Hư ảnh này cao chừng hai, ba trượng, đầu rắn thân trâu, đỉnh đầu của nó còn có một đôi sừng đen bén nhọn, lại thêm sáu cái chân vô cùng tráng kiện, luôn chực chờ xộc thẳng về phía Liễu Minh.
Những nơi yêu thú Tứ Bất Tượng này đi qua, hư không xung quanh đều bị ma diễm trên người nó thiêu đốt đến vặn vẹo, hiện ra từng luồng sóng nhiệt màu đen có thể nhìn thấy dễ dàng bằng mắt thường. Liễu Minh thấy vậy, không chút chần chờ vỗ lên bả vai một cái. Chỉ thấy một đạo ánh sáng màu xanh lóe lên, đồ đằng Xa Hoạn đã được thả ra một lần nữa. Ảo ảnh Thanh Ngưu sau khi được triệu hồi liền ngửa đầu hú dài một tiếng, nhả ra từng luồng kình phong màu xanh mạnh mẽ nghênh đón ảo ảnh Tứ Bất Tượng đang xông tới.
Một tiếng ầm vang rung trời chuyển đất!
Chỉ thấy ma vật kia vừa chạm phải kình phong màu xanh, từng tia ma diễm đen sì trên cơ thể liền bị Xa Hoạn của Liễu Minh tham lam nuốt lấy. Ngay đến Ma Nhân xấu xí đứng đằng xa cũng cảm nhận được một ít ma khí trên cơ thể đang dần mất đi một cách quỷ dị.
Ma Nhân kia thấy vậy lập tức cả kinh, liên tiếp lui về sau nhiều bước nhằm tránh thoát những cơn gió kỳ quái vẫn đang không ngừng lan tới. Về phần ảo ảnh Tứ Bất Tượng, sau khi bị hấp thu phần lớn ma khí, thân hình của nó lập tức thu nhỏ lại còn chừng một trượng. Cùng lúc đó, ảo ảnh Thanh Ngưu dường như được ăn uống no đủ, thân hình thình lình trở nên lớn gấp đôi. Đầu Tứ Bất Tượng tội nghiệp kia bị ánh mắt tham lam của Thanh Ngưu nhìn đến, còn chưa kịp phản ứng đã bị cắn nuốt sạch sẽ.
“Không đúng. Đây là…”
Ma Nhân xấu xí bị cảnh tượng vừa rồi dọa cho giật mình, sau khi cẩn thận quan sát ảo ảnh Thanh Ngưu do đối phương thả ra liền thay đổi sắc mặt, không chút chần chờ xé ra một vết nứt không gian nhằm nhanh chóng tẩu thoát.
Liễu Minh thấy vậy, khẽ cau mày, cũng không chút chậm trễ lao nhanh về phía mà đối phương bỏ chạy. Sau vài nhịp thở, tại vị trí cách đó trăm trượng, một vết nứt màu đen thình lình hiện ra, Ma Nhân xấu xí kia cũng từ đó chui ra đồng thời giơ tay chuẩn bị vẽ ra một vết nứt không gian khác. Đột nhiên, chỉ thấy bên cạnh hắn lóe lên một tia sáng, thì ra Liễu Minh đã đuổi đến nơi đồng thời không chút do dự phóng ra hư ảnh Thanh Ngưu há mồm phun ra một luồng hào quang màu xanh bao lấy Ma Nhân xấu xí.
“Ngươi dám!” Ma diễm hộ thể quanh người Ma Nhân kia bị một kích vừa rồi thổi cho tán loạn. Bản thể lộ ra, dù vẫn điên cuồng giãy dụa nhưng trong nhất thời không có cách nào thoát khỏi sự khống chế của hào quanh quỷ dị kia.
Đúng lúc này, hai tay Liễu Minh phóng ra nhanh như chớp, một cái chụp lấy bả vai, cái còn lại thì mạnh mẽ chộp lấy thủ cấp của đối phương. Chỉ nghe hắn quát to một, hai tay liền mạnh mẽ xiết lại, phát ra từng tràng âm thanh răng rắc sởn gai ốc.
“Ầm ầm” một tiếng nổ vang!
Bả vai cùng đầu lâu của Ma Nhân kia trong nháy mắt đã bị Liễu Minh bóp nát. Trong lúc nhất thời, từng trận khí tức tanh tưởng nhanh chóng tản mát, đồng thời từng đạo ma khí màu đen không ngừng bốc lên sau đó lan tràn ra bốn phương tám hướng xung quanh.
Lúc này, Liễu Minh mới xoay tay lấy ra một viên đan dược khôi phục pháp lực để ăn vào sau đó thả ra thần thức cẩn thận kiểm tra thi thể không đầu đang trôi nổi giữa không trung. Một lát sau, khuôn mặt hắn đã lộ ra vẻ thất vọng không thể che giấu. Trên thân thể Ma Nhân kia chẳng biết vì sao không hề có dấu vết của vật gì khác, dù chỉ là một túi đựng đồ bình thường, ngoài mười viên tinh thạch màu đen ẩn chứa ma khí nồng đậm cất ở bên hông.
“Chẳng lẽ những Ma Nhân này khi chiến đấu đều không sử dụng linh khí?” Liễu Minh mang theo nghi hoặc lẩm bẩm một câu rồi mới vẫy tay thu lấy mười viên tinh thạch đen nhánh kia. Sau khi cất vào bên trong hộp gỗ, hắn còn cẩn thận dán lên một tấm bùa chú phong ấn rồi mới cất toàn bộ vào trong nhẫn Tu Di.
Đúng lúc này, từ trong túi Dưỡng Hồn bên hông Liễu Minh, đột nhiên truyền đến giọng nói trẻ con lanh lảnh:
“Chủ nhân có thể giao thi thể Ma Nhân này cho ta không?”
Liễu Minh nghe vậy thoạt tiên là ngẩn ra sau đó mới vỗ bên hông một cái, thả ra một làn khí xanh lục hóa thành một bé trai mặc áo xanh, chính là Phi Nhi. Tên nhóc này vừa hiện thân đã tham lam nhíu chiếc mũi nhỏ lại, không ngừng hít hà sau đó không chút do dự hiện ra nguyên hình, chia làm chín phân thân giống nhau như đúc bổ nhào về phía thi thể của Ma Nhân kia để cắn nuốt từng miếng từng miếng một cách ngon lành.
Liễu Minh thấy vậy cũng không lên tiếng can ngăn. Tại thung lũng Diệp gia lần trước, Phi Nhi sau khi cắt nuốt thân thể của Ma Đầu tướng quân đã gia tăng không ít thực lực nhưng vẫn chưa thể đột phá thành công. Hiện tại lại hấp thụ cỗ ma thi có thực lực không kém này hẳn có thể mang lại lợi ích không nhỏ đối với việc tiến giai của nó.
Không lâu sau, hơn nửa thân thể của Ma Nhân đã bị Phi Nhi chén sạch. Sau một tiếng “Phốc”, tiểu tử này lần nữa nhập lại thành một đồng thời không ngừng vỗ vỗ cái bụng to tướng tỏ vẻ ta đây cơm no rượu say chỉ muốn nhanh chóng đi ngủ mà thôi.
Liễu Minh thấy vậy khẽ mỉm cười, lần nữa vỗ vào túi da bên hông để thu hồi Phi Nhi vào trong sau đó tiện tay thả ra một quả cầu lửa thiêu đốt sạch sẽ những bộ phần còn sót lại của tên Ma Nhân xui xẻo. Sau khi làm xong tất thảy, hắn mới trầm ngâm suy nghĩ về trận chiến vừa qua.
Không thể phủ nhận, lần này có thể dễ dàng đánh chết tên Ma Nhân có tu vi không kém phần lớn là nhờ vào khả năng đặc biệt của đồ đằng Xa Hoạn. Tuy nhiên sau khi quan sát cẩn thận, hắn phát hiện đồ đằng của mình tuy có thể cắn nuốt ma khí của đối phương nhưng lại không có cách nào hấp thụ bọn chúng. Những ma khí này vừa tiến vào trong cơ thể Thanh Ngưu liền nhanh chóng biến mất một cách khó hiểu. Xem ra nếu xui xẻo đụng phải Ma Nhân có thực lực mạnh mẽ hơn, đồ đằng này không nhất định có thể tạo ra hiệu quả chế địch kỳ diệu như vậy.
Nghĩ đến đó, Liễu Minh khẽ lắc đầu sau đó xoay tay lấy ra địa độ. Sau khi lần nữa xác định địa điểm cần đến, hắn mới điều động mây đen nâng đỡ thân hình, tiếp tục phi hành đến vị trí được đánh dấu trên bản đồ. Sau khi Liễu Minh rời đi không lâu, không gian xung quanh liền truyền đến xé gió rít gào mãnh liệt, bảy đạo hắc phong chỉ khẽ lóe lên đã dồn dập xuất hiện tại vị trí Liễu Minh vừa đứng.
“Không sai, quả nhiên là bí thuật đồ đằng cao cấp của Nhân tộc, lần này chúng ta có thể giải quyết không ít phiền phức rồi!” Từ một luồng gió dẫn đầu đột ngột truyền ra giọng nói đàn ông ồm ồm vang dội cùng với vài tiếng cười cợt quái dị.
Sáu đạo hắc phong bên cạnh lại không hề phát ra âm thanh gì, không biết là do không muốn đáp lời tên cầm đầu hay là đã hoàn toàn đồng ý với ý kiến của y. Tiếp theo, bảy cơn lốc đen này lại lần nữa biến mất không còn chút tăm tích.
Sau gần nửa canh giờ, tại tầng trời thấp bên cạnh một hồ nước gần như khô cạn, có thể nhìn thấy Liễu Minh vẫn đang cưỡi mây đen phi hành. Tuy đây là con đường dài nhất dẫn đến vị trí mà Thái Thanh môn tụ họp thế nhưng căn cứ địa đồ mà tông môn ban tặng, nơi này lại không có quá nhiều yêu thú qua lại. Không những thế, trên đường tiến tới, hắn còn thu hoạch được một vài loại linh thảo không rõ tên cùng một một túi nhỏ có chứa vài viên khoáng thạch màu máu.
Đột nhiên, Liễu Minh cảm nhận được nguy hiểm liền nhanh chóng trốn vào dưới một bóng cây khô héo đồng thời thôi thúc bí thuật của đồ đằng Xa Hoạn để che giấu hoàn toàn khí tức của bản thân. Mười mấy hơi thở qua đi, phía chân trời xa xa thình lình hiện ra một đám mây đen đang nhanh chóng tiến đến chỗ này.
“Oanh” một tiếng vang thật lớn!
Không gian xung quanh nhất thời bị Hắc Ám bao phủ dày đặc, một tia sáng cũng không thể lọt qua, khiến Liễu Minh không khỏi giật mình kinh hãi. Đột nhiên, mây đen trên bầu trời chậm rãi tiêu tán, lộ ra bảy kẻ có tướng mạo thanh tú, có chút tương tự với nam tử áo xám. Bọn họ sau khi xuất hiện liền không ngừng tra xét xung quanh như đang tìm kiếm gì đó. Vẻ ngoài những kẻ này rất giống với người đến từ Nhân tộc chỉ khác một chỗ là đôi mắt xanh lam không ngừng tỏa ra hào quang lập lòe.
Liễu Minh sau một hồi quan sát liền thay đổi sắc mặt. Tuy không có ma khí lượn lờ quanh người nhưng liếc mắt liền có thể nhìn ra bảy người này đều là Ma Nhân không thể nghi ngờ, hơn nữa mỗi tên đều có tu vi Giả Đan cảnh. Ngoài ra khí tức từ trên người bọn chúng tản mát ra không ngờ lại có vài phần tương tự, giống như là huynh đệ một mẹ sinh ra vậy.
Oanh!
Ma chưởng hung ác kia đã dễ dàng tiêu diệt ‘Liễu Minh’ đang trốn chạy. Ma Nhân nọ thấy vậy lập tức cả kinh, không chút chậm trễ xoay người về sau. Khi thấy thân ảnh của Liễu Minh lại hiện ra tại vị trí cách chỗ vừa rồi hai, ba trượng, y liền chặp hai tay đánh tiếp một chưởng về phía đó.
Phốc!
Chỉ nghe Ma Nhân kia hét lên một tiếng, một đoàn ma diễm xanh lục đã nhanh chóng cuộn ra, nhấn chìm thân hình của kẻ vừa xuất hiện trong nháy mắt. Nhưng sau một khắc, bên trong biển lửa nghi ngút, chỉ có một làn khói đen từ từ tản ra, vừa rồi rõ ràng lại là một đạo phân thân khác của Liễu Minh mà thôi.
“Tiểu bối to gan lại dám bỡn cợt bản tọa!” Ma Nhân xấu xí thấy vậy liền giận đến tím mặt.
Đúng lúc này, một bóng đen chợt lóe lên, vô thanh vô tức hiện lên nửa trượng sau lưng của Ma Nhân. Lần này có lẽ đúng thật là bản thể chân chính của Liễu Minh. Ma Nhân kia phản ứng cũng rất nhanh, cả người sau khi quay lại, hai cánh tay liền như lợi đao bảo kiếm quét thật mạnh về phía sau. Liễu Minh thấy vậy, không chút chậm trễ tung ra hai quyền kéo theo từng tràng “Hô” “Hô” vang dội.
Chẳng ngờ hai đạo quyền ảnh vừa rồi quả thật nhanh đến chóng mặt, ra sau nhưng lại đến trước. Một tay của Liễu Minh vừa khéo ngăn chặn một kích tạt ngang đang đánh tới, trong khi tay còn lại mau chóng chộp thẳng về phía ngực của đối phương sau đó lập tức rụt về.
Sau một khắc, Liễu Minh chỉ cảm thấy lòng bàn tay truyền đến cảm giác ấm nóng. Tuy đã chộp được một đám máu thịt đen thui nhưng hắn vẫn cảm thấy tiếc nuối vì một kích vừa rồi vẫn chưa chạm đến trái tim của đối phương.
Vào lúc này, đau đớn trên cơ thể truyền đến khiến cho Ma Nhân kia không khỏi hét dài một tiếng nhưng hắn không vì thế mà trở nên nao núng. Một cánh tay của y nhanh chóng vung lên, như hóa thành một sợi roi mềm dẻo mạnh mẽ đánh về phía Liễu Minh trước mặt. Bóng roi còn chưa đánh tới đã kéo theo từng tràng gào rít chói tai. Liễu Minh thấy vậy nào dám tùy tiện chống đỡ, cả người lập tức cong lại, bắn ngược về phía sau như một mũi tên. Lúc này, Ma Nhân xấu xí mới miễn cưỡng ổn định thân hình. Khi nhìn xuống vết thương nơi ngực phải, hắn không khỏi nhăn nhó vì đau đớn. Chỉ thấy nơi đó thình lình xuất hiện một lỗ máu to bằng miệng chén. Vào lúc này từng sợi ma khí màu đen đang không ngừng tuôn ra, bổ khuyết cho vết thương trên người y.
“Xem ra bản tọa đã có chút coi thường ngươi rồi!”
Ma Nhân xấu xí khẽ hừ lạnh sau đó ngửa mặt lên trời rống to một tiếng đồng thời bộc phát một luồng ma khí vô cùng mạnh mẽ. Bầu trời trong xanh đột nhiên nổi lên từng trận cuồng phong sau đó phạm vi vài dặm trên cao nhanh chóng biến thành một mảnh xám xịt nặng nề.
Vết thương trên ngực của Ma Nhân kia dưới sự bồi tụ không ngừng của vô số hắc khí đan xen bỗng nhiên sinh ra một lớp thịt non tơ màu đen đỏ sau đó nhanh chóng khôi phục như lúc ban đầu, hoàn mỹ vô khuyết giống như vết thương vừa rồi chưa từng tồn tại. Mặc dù vậy, bằng vào khả năng cảm ứng nhạy cảm của mình, Liễu Minh vẫn nhận ra khí tức của đối phương hiện giờ đã yếu đi nhiều nhiều so với trước khi bị thương. Đúng lúc này, Ma Nhân xấu xí kia đột nhiên lẩm bẩm vài câu sau đó đánh ra một quyền vô cùng hung hãn.
Oanh!
Chỉ thấy một luồng khí đen xộc ra từ nắm đấm đang bay tới, say khi xoay tròn một cái liền ngưng tụ thành ảo ánh quái thú Tứ Bất Tượng được ma diễm đen sì bao bọc. Hư ảnh này cao chừng hai, ba trượng, đầu rắn thân trâu, đỉnh đầu của nó còn có một đôi sừng đen bén nhọn, lại thêm sáu cái chân vô cùng tráng kiện, luôn chực chờ xộc thẳng về phía Liễu Minh.
Những nơi yêu thú Tứ Bất Tượng này đi qua, hư không xung quanh đều bị ma diễm trên người nó thiêu đốt đến vặn vẹo, hiện ra từng luồng sóng nhiệt màu đen có thể nhìn thấy dễ dàng bằng mắt thường. Liễu Minh thấy vậy, không chút chần chờ vỗ lên bả vai một cái. Chỉ thấy một đạo ánh sáng màu xanh lóe lên, đồ đằng Xa Hoạn đã được thả ra một lần nữa. Ảo ảnh Thanh Ngưu sau khi được triệu hồi liền ngửa đầu hú dài một tiếng, nhả ra từng luồng kình phong màu xanh mạnh mẽ nghênh đón ảo ảnh Tứ Bất Tượng đang xông tới.
Một tiếng ầm vang rung trời chuyển đất!
Chỉ thấy ma vật kia vừa chạm phải kình phong màu xanh, từng tia ma diễm đen sì trên cơ thể liền bị Xa Hoạn của Liễu Minh tham lam nuốt lấy. Ngay đến Ma Nhân xấu xí đứng đằng xa cũng cảm nhận được một ít ma khí trên cơ thể đang dần mất đi một cách quỷ dị.
Ma Nhân kia thấy vậy lập tức cả kinh, liên tiếp lui về sau nhiều bước nhằm tránh thoát những cơn gió kỳ quái vẫn đang không ngừng lan tới. Về phần ảo ảnh Tứ Bất Tượng, sau khi bị hấp thu phần lớn ma khí, thân hình của nó lập tức thu nhỏ lại còn chừng một trượng. Cùng lúc đó, ảo ảnh Thanh Ngưu dường như được ăn uống no đủ, thân hình thình lình trở nên lớn gấp đôi. Đầu Tứ Bất Tượng tội nghiệp kia bị ánh mắt tham lam của Thanh Ngưu nhìn đến, còn chưa kịp phản ứng đã bị cắn nuốt sạch sẽ.
“Không đúng. Đây là…”
Ma Nhân xấu xí bị cảnh tượng vừa rồi dọa cho giật mình, sau khi cẩn thận quan sát ảo ảnh Thanh Ngưu do đối phương thả ra liền thay đổi sắc mặt, không chút chần chờ xé ra một vết nứt không gian nhằm nhanh chóng tẩu thoát.
Liễu Minh thấy vậy, khẽ cau mày, cũng không chút chậm trễ lao nhanh về phía mà đối phương bỏ chạy. Sau vài nhịp thở, tại vị trí cách đó trăm trượng, một vết nứt màu đen thình lình hiện ra, Ma Nhân xấu xí kia cũng từ đó chui ra đồng thời giơ tay chuẩn bị vẽ ra một vết nứt không gian khác. Đột nhiên, chỉ thấy bên cạnh hắn lóe lên một tia sáng, thì ra Liễu Minh đã đuổi đến nơi đồng thời không chút do dự phóng ra hư ảnh Thanh Ngưu há mồm phun ra một luồng hào quang màu xanh bao lấy Ma Nhân xấu xí.
“Ngươi dám!” Ma diễm hộ thể quanh người Ma Nhân kia bị một kích vừa rồi thổi cho tán loạn. Bản thể lộ ra, dù vẫn điên cuồng giãy dụa nhưng trong nhất thời không có cách nào thoát khỏi sự khống chế của hào quanh quỷ dị kia.
Đúng lúc này, hai tay Liễu Minh phóng ra nhanh như chớp, một cái chụp lấy bả vai, cái còn lại thì mạnh mẽ chộp lấy thủ cấp của đối phương. Chỉ nghe hắn quát to một, hai tay liền mạnh mẽ xiết lại, phát ra từng tràng âm thanh răng rắc sởn gai ốc.
“Ầm ầm” một tiếng nổ vang!
Bả vai cùng đầu lâu của Ma Nhân kia trong nháy mắt đã bị Liễu Minh bóp nát. Trong lúc nhất thời, từng trận khí tức tanh tưởng nhanh chóng tản mát, đồng thời từng đạo ma khí màu đen không ngừng bốc lên sau đó lan tràn ra bốn phương tám hướng xung quanh.
Lúc này, Liễu Minh mới xoay tay lấy ra một viên đan dược khôi phục pháp lực để ăn vào sau đó thả ra thần thức cẩn thận kiểm tra thi thể không đầu đang trôi nổi giữa không trung. Một lát sau, khuôn mặt hắn đã lộ ra vẻ thất vọng không thể che giấu. Trên thân thể Ma Nhân kia chẳng biết vì sao không hề có dấu vết của vật gì khác, dù chỉ là một túi đựng đồ bình thường, ngoài mười viên tinh thạch màu đen ẩn chứa ma khí nồng đậm cất ở bên hông.
“Chẳng lẽ những Ma Nhân này khi chiến đấu đều không sử dụng linh khí?” Liễu Minh mang theo nghi hoặc lẩm bẩm một câu rồi mới vẫy tay thu lấy mười viên tinh thạch đen nhánh kia. Sau khi cất vào bên trong hộp gỗ, hắn còn cẩn thận dán lên một tấm bùa chú phong ấn rồi mới cất toàn bộ vào trong nhẫn Tu Di.
Đúng lúc này, từ trong túi Dưỡng Hồn bên hông Liễu Minh, đột nhiên truyền đến giọng nói trẻ con lanh lảnh:
“Chủ nhân có thể giao thi thể Ma Nhân này cho ta không?”
Liễu Minh nghe vậy thoạt tiên là ngẩn ra sau đó mới vỗ bên hông một cái, thả ra một làn khí xanh lục hóa thành một bé trai mặc áo xanh, chính là Phi Nhi. Tên nhóc này vừa hiện thân đã tham lam nhíu chiếc mũi nhỏ lại, không ngừng hít hà sau đó không chút do dự hiện ra nguyên hình, chia làm chín phân thân giống nhau như đúc bổ nhào về phía thi thể của Ma Nhân kia để cắn nuốt từng miếng từng miếng một cách ngon lành.
Liễu Minh thấy vậy cũng không lên tiếng can ngăn. Tại thung lũng Diệp gia lần trước, Phi Nhi sau khi cắt nuốt thân thể của Ma Đầu tướng quân đã gia tăng không ít thực lực nhưng vẫn chưa thể đột phá thành công. Hiện tại lại hấp thụ cỗ ma thi có thực lực không kém này hẳn có thể mang lại lợi ích không nhỏ đối với việc tiến giai của nó.
Không lâu sau, hơn nửa thân thể của Ma Nhân đã bị Phi Nhi chén sạch. Sau một tiếng “Phốc”, tiểu tử này lần nữa nhập lại thành một đồng thời không ngừng vỗ vỗ cái bụng to tướng tỏ vẻ ta đây cơm no rượu say chỉ muốn nhanh chóng đi ngủ mà thôi.
Liễu Minh thấy vậy khẽ mỉm cười, lần nữa vỗ vào túi da bên hông để thu hồi Phi Nhi vào trong sau đó tiện tay thả ra một quả cầu lửa thiêu đốt sạch sẽ những bộ phần còn sót lại của tên Ma Nhân xui xẻo. Sau khi làm xong tất thảy, hắn mới trầm ngâm suy nghĩ về trận chiến vừa qua.
Không thể phủ nhận, lần này có thể dễ dàng đánh chết tên Ma Nhân có tu vi không kém phần lớn là nhờ vào khả năng đặc biệt của đồ đằng Xa Hoạn. Tuy nhiên sau khi quan sát cẩn thận, hắn phát hiện đồ đằng của mình tuy có thể cắn nuốt ma khí của đối phương nhưng lại không có cách nào hấp thụ bọn chúng. Những ma khí này vừa tiến vào trong cơ thể Thanh Ngưu liền nhanh chóng biến mất một cách khó hiểu. Xem ra nếu xui xẻo đụng phải Ma Nhân có thực lực mạnh mẽ hơn, đồ đằng này không nhất định có thể tạo ra hiệu quả chế địch kỳ diệu như vậy.
Nghĩ đến đó, Liễu Minh khẽ lắc đầu sau đó xoay tay lấy ra địa độ. Sau khi lần nữa xác định địa điểm cần đến, hắn mới điều động mây đen nâng đỡ thân hình, tiếp tục phi hành đến vị trí được đánh dấu trên bản đồ. Sau khi Liễu Minh rời đi không lâu, không gian xung quanh liền truyền đến xé gió rít gào mãnh liệt, bảy đạo hắc phong chỉ khẽ lóe lên đã dồn dập xuất hiện tại vị trí Liễu Minh vừa đứng.
“Không sai, quả nhiên là bí thuật đồ đằng cao cấp của Nhân tộc, lần này chúng ta có thể giải quyết không ít phiền phức rồi!” Từ một luồng gió dẫn đầu đột ngột truyền ra giọng nói đàn ông ồm ồm vang dội cùng với vài tiếng cười cợt quái dị.
Sáu đạo hắc phong bên cạnh lại không hề phát ra âm thanh gì, không biết là do không muốn đáp lời tên cầm đầu hay là đã hoàn toàn đồng ý với ý kiến của y. Tiếp theo, bảy cơn lốc đen này lại lần nữa biến mất không còn chút tăm tích.
Sau gần nửa canh giờ, tại tầng trời thấp bên cạnh một hồ nước gần như khô cạn, có thể nhìn thấy Liễu Minh vẫn đang cưỡi mây đen phi hành. Tuy đây là con đường dài nhất dẫn đến vị trí mà Thái Thanh môn tụ họp thế nhưng căn cứ địa đồ mà tông môn ban tặng, nơi này lại không có quá nhiều yêu thú qua lại. Không những thế, trên đường tiến tới, hắn còn thu hoạch được một vài loại linh thảo không rõ tên cùng một một túi nhỏ có chứa vài viên khoáng thạch màu máu.
Đột nhiên, Liễu Minh cảm nhận được nguy hiểm liền nhanh chóng trốn vào dưới một bóng cây khô héo đồng thời thôi thúc bí thuật của đồ đằng Xa Hoạn để che giấu hoàn toàn khí tức của bản thân. Mười mấy hơi thở qua đi, phía chân trời xa xa thình lình hiện ra một đám mây đen đang nhanh chóng tiến đến chỗ này.
“Oanh” một tiếng vang thật lớn!
Không gian xung quanh nhất thời bị Hắc Ám bao phủ dày đặc, một tia sáng cũng không thể lọt qua, khiến Liễu Minh không khỏi giật mình kinh hãi. Đột nhiên, mây đen trên bầu trời chậm rãi tiêu tán, lộ ra bảy kẻ có tướng mạo thanh tú, có chút tương tự với nam tử áo xám. Bọn họ sau khi xuất hiện liền không ngừng tra xét xung quanh như đang tìm kiếm gì đó. Vẻ ngoài những kẻ này rất giống với người đến từ Nhân tộc chỉ khác một chỗ là đôi mắt xanh lam không ngừng tỏa ra hào quang lập lòe.
Liễu Minh sau một hồi quan sát liền thay đổi sắc mặt. Tuy không có ma khí lượn lờ quanh người nhưng liếc mắt liền có thể nhìn ra bảy người này đều là Ma Nhân không thể nghi ngờ, hơn nữa mỗi tên đều có tu vi Giả Đan cảnh. Ngoài ra khí tức từ trên người bọn chúng tản mát ra không ngờ lại có vài phần tương tự, giống như là huynh đệ một mẹ sinh ra vậy.