Ma Thiên Ký
Chương 886: Khương Hoàng
Dịch giả: khangvan
Thị vệ nhìn thấy những người này thì đều lộ ra thần sắc cung kính, mấy vị này đều là những tu tiên cung phụng của hoàng thất Khương quốc, trong mắt bọn họ thì những người này thần thông quảng đại, cho nên quan chức được ban cho bọn họ cũng cực kỳ hiển hách.
Hoàng thất Khương quốc tuy rằng cũng là một gia tộc tu tiên, nhưng mà vị hoàng đế ngồi trên ngai vàng trước sau đều do một đệ tử phàm nhân không có pháp lực đảm nhiệm, mà hoàng thất mới chính là Chưởng Khống Giả, cũng chính là các cao giai tu sĩ của gia tộc, phần lớn là ở phía sau màn, đơn giản sẽ không lộ diện.
Mà đám cung phụng chính là bọn người mà gia tộc cố ý phái tới để bảo vệ hoàng quyền.
Đây cũng là quy định đối với tất cả các quốc gia phàm nhân của Trung Thiên đại lục, không biết là nguyên nhân nào, nhưng cũng có đồn đại là tu sĩ một khi ngồi lên ngai vàng thì số mệnh của đế quốc dần dẫn sẽ bị lụi bại.
Mà số mệnh, chính là một thứ mịt mờ khó đoán, nhưng mặc dù chỉ là nghe đồn nhưng mà chư đại tông môn của Trung Thiên đại lục đối với cái này cũng luôn luôn coi trọng dị thường, chứ đừng nói là gia tộc tu sĩ bình thường.
Cùng lúc đó, bên ngoài Nam Lô thành, một đạo độn quang rạch phá bầu trời, sau đó rơi xuống một phiến rừng rậm bên ngoài thành gần một dặm, lập lòe vài cái rồi biến mất.
Sau đó, hai đạo thân ảnh nhanh chóng từ trong rừng rậm lóe lên mà ra, vội vã đi về phía Nam Lô thành.
Không bao lâu, hai bóng người lặng yên, không một tiếng động xuất hiện trên tường thành mà không có người canh gác, nhìn vào trong thành, chính là Liễu Minh và Hạt nhi.
“Nơi này chắc là Nam Lô thành rồi? Ồ, đã trễ thế này rồi mà sao bên kia còn náo nhiệt như vậy?” Hạt nhi nhìn vào trong nội thành vài lần, chợt khẽ giật mình nhìn về phía hoàng cung đang phát ra đèn đuốc sáng trưng.
“Bên đó chắc hẳn là hoàng cung của Nam Lô thành.” Ánh mắt Liễu Minh chớp lên, nói.
Hắn ở Đồng Dương phường thị đã mua được một tấm bản đồ đánh dấu khá kỹ càng bố cục của Nam Lô thành, nhưng mà việc nửa đêm mà bên kia lại đèn đuốc sáng trưng, đúng là có điểm kỳ quái.
Thần thức hắn liền quét qua thì lập tức phát hiện trong nội cung, giáp sĩ như rừng, tựa hồ còn có chấn động pháp lực của tu sĩ Hóa Tinh kỳ, rõ ràng là rất không bình thường rồi.
Liễu Minh nhấn một tay vào hư không, trong miệng tiếng niệm chú ngữ trầm thấp vang lên, hắc mang rung động từ trong mắt khuếch tán ra, một lát sau thì hừ lạnh một tiếng nói:
“Tên Thiên Huyễn Nhân Ma chắc là trốn trong hoàng cung kia rồi, xem ra làn này hắn muốn lợi dụng sự rối loạn trong thành để thoát khỏi sự đuổi giết của chúng ta.”
“Chủ nhân, ta nhớ Thái Thanh Môn có quy định là tu sĩ không được can thiệp quá nhiều vào trật tự của thế giới phàm nhân, chúng ta nếu ra tay tại đây không biết có phù hợp không?” Hạt nhi có chút lo lắng, nói.
“Không sao, ta đại khái đã biết được vị trí ẩn thân của Thiên Huyễn Ma Nhân rồi, chỉ cần bắt hắn thì ta nghĩ hoàng thất của Khương quốc cũng không thể nào công khai dung túng cho một tên tà tu ẩn thân tại đó đâu.” Liễu Minh mỉm cười, sau đó hắc khí trên người lóe lên, liền dẫn theo Hạt nhi bay về phía hoàn cung.
Trong cung điện lục giác của hoàng cung, Thiên Huyễn Nhân Ma biến thành nam tử trung niên, người mặc cẩm bào, đang nửa nằm trên một cái ghế, thần sắc uể oải, trên mặt lộ ra một tia hắc khí mỏng manh không bình thường.
Bên cạnh chiếc ghế mềm đang đứng vài tên tu sĩ cung phụng của Khương quốc, mặt một thân trường bào màu đỏ thẫm, trong đó có một lão giả cao lớn, râu ria hoa râm, đầu ngón tay đang phát ra một nhúm bạch quang, đảo qua đảo lại trên thân thể của Thiên Huyễn Nhân Ma, một lúc lâu sau mới nhíu mày hỏi:
“Khương Ly, có thấy rõ hình dáng người đả thương ngươi không?”
“Nhớ lại…Bẩm báo Đại trưởng lão, ta cũng là trong giấc mộng bị dị động mà bừng tỉnh, lúc ấy trong phòng chỉ là một mảnh đen kịt, ta chỉ có thể nhìn thấy một bóng đen mơ hồ, mông lung có tốc độ cực nhanh, hắn tiện tay đem một đạo hắc quang đánh vào người ta, sau đó thì ta không còn biết gì nữa.” Thiên Huyễn Nhân Ma biến thành “Khương Ly” thoạt nhìn cực kỳ suy yếu, nói.
Bên cạnh, vài tên tu sĩ cung phụng nghe vậy thì liếc nhau một cái, trong mắt đều lộ ra vẻ nghi hoặc, nhưng đều không có mở miệng nói chuyện.
Bạch quang trong tay lão giả vừa thu lại thì từng sợi hắc khí mỏng manh từ trên đầu của “Khương Ly” cũng bốc lên, vẻ xám xịt trên mặt cũng dần nhạt đi, thoạt nhìn thì khí sắc của hắn cũng tốt hơn nhiều.
Lão giả đánh giá trên dưới “Khương Ly” một cái, sau đó lại lấy từ trên người ra một cái bình ngọc, đổ ra một viên đan dược cho hắn nuốt vào.
“Cũng chỉ là Hủ Thi Độc bình thường, độc tính ta đã khu trừ mất, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là có thể nhanh chóng hồi phục.” Lão giả cao lớn nhàn nhạt nói ra.
“Đa tạ Đại trưởng lão!” “Khương Ly” kinh sợ nói.
Lão giả tùy ý khoát tay, sau đó không hề để ý đến vị hoàng đế phàm nhân này nữa, liếc mắt về phía các cung phụng khác, sau đó đồng loạt đi đến một gian phòng khác.
“Các ngươi có ý kiến gì về việc này không?”
Mấy người vừa ra khỏi gian phòng thì lão giả liền vung tay lên, thả ra một cái kết giới cách âm, bao phủ bọn họ vào trong đó, mở miệng hỏi.
“Tên thích khách này hiển nhiên cũng là tu sĩ, mặc kệ là tu vi như thế nào nhưng chắc hẳn là đối phương không thật sự muốn lấy tính mạng của Khương Ly, nếu không với một người phàm tục như hắn thì đã sớm chết cả trăm ngàn lần rồi.” Một gã nam tử thanh niên có mái tóc màu vàng kim chậm rãi nói, mà trong giọng nói đối với hoàng đế Khương Ly cũng không khách khí chút nào.
Điều này cũng khó trách, tu sĩ sống cùng với phàm nhân có tuổi thọ ngắn ngủi thì lực lượng yếu nhược của phàm nhân dưới con mắt của tu sĩ đều có thái độ coi thường, mặc dù Khương Ly là vua của một nước thì cũng không ngoại lệ.
“Cái này là điều rõ ràng, nhưng mà không biết mục đích của đối phương là gì? Chẳng lẽ là muốn cảnh cáo Khương gia chúng ta? Bởi vì việc danh ngạch có hạn của Hồi Long Ngọc mà những năm gần đây, Khương gia chúng ta đã đắc tội với không ít thế lực…” Nói chuyện chính là một thiếu phụ trẻ tuổi, trên người mặc trường bào cung phụng rộng thùng thình, nhưng cũng không thể nào che lấp đi được dáng người uyển chuyển của nàng ta.
“Mặc kệ là nguyên nhân gì, Khương Ly tốt xấu cũng là hoàng đế trên danh nghĩa của Khương quốc, nếu như gia tộc đã an bài chúng ta vào vị trí cung phụng hoàng tộc thì cũng không thể để cho hắn gặp chuyện không may. Mấy ngày nay thì chúng ta đành phải vất vả một chút, thủ hộ tại chỗ này, về sau cũng phải cam đoan là mỗi ngày đều có người ở bên cạnh bảo hộ hắn, mấy năm nay mấy người chúng ta quả thật là có chút sơ sót.” Lão giả cao lớn khoát tay cắt đứt lời nói của thiếu phụ trẻ tuổi, trầm giọng nói ra.
Nghe lời ấy của lão giả thì sắc mặt của thiếu phụ trầm xuống, tựa hồ có vẻ bất mãn.
Thanh niên tóc vàng đưa mắt ra hiệu với nàng ta một cái, sắc mặt thiếu phụ biến hóa một hồi, cuối cùng cũng không có mở miêng nói chuyện, chỉ lẳng lặng lắng nghe.
Bên trong nội thất, Thiên Huyễn Nhân Ma còn nằm trên ghế mềm, vẻ mặt hữu khí vô lực, ánh mắt nhìn về phía ngoài của cung điện, sâu trong ánh mắt hiện lên quang mang kỳ lạ, chớp lóe liên tục.
Lập tức hắn nhắm hai mắt lại, tựa hồ như cảm ứng được cái gì đó.
“Quả nhiên là đã đuổi đến đây. Đáng hận! Nếu không phải tên Tả Công Quyền kia chân tay lóng ngóng, khiến cho linh hải của ta bị hao tổn thì làm sao phải trốn ở đây!” Thiên Huyễn Nhân Ma mở hai mắt ra, oán hận thầm nghĩ.
Đúng lúc này, một luồng linh áp khổng lồ đến cực điểm không kiêng nể chút nào từ trên trời giáng xuống, thoáng một cái liền bảo phủ toàn bộ hoàng cung vào trong đó.
Linh áp lạnh lùng, nghiêm nghị mà rét thấu xương khiến cho ai cũng có thể cảm nhận được, người đến là không có thiện ý.
Bên ngoài cung điện lục giác, bốn người lão giả chỉ cảm thấy thân thể trầm xuống. Mười ngón tay của lão giả vội vàng biến hóa, hồng quang quanh thân lóe lên, miễn cưỡng mới có thể ổn định lại thân hình, mà ba người còn lại thì thân hình không thể nào nhúc nhích.
Mà vị thiếu phụ có tu vi yếu nhất, gần như là quỳ xuống.
Ngay khi những người này thấy vẻ biến sắc trong mắt người khác thì một đạo thân ảnh màu đen xuất hiện trên bầu trời bên ngoài cung điện lục giác.
Lúc này, xung quanh cung điện, giáp sĩ sớm đã nằm ngổn ngang, lộn xộn trên mặt đất, hiện ra trạng thái hôn mê. Bọn hắn chẳng qua chỉ là những binh sĩ phàm nhân bình thường, dưới linh áp khổng lồ như vậy mà không trực tiếp bị bạo thể mà chết, nguyên nhân chủ yếu là do người mới tới cố ý buông tay.
Lão giả cao lớn, sắc mặt cực kỳ khó coi, thân là tu sĩ Hóa Tinh kỳ thì càng biết rõ là người mới tới đáng sợ như thế nào, nhưng hắn thân là người có tu vi cao nhất ở đây, nên việc trốn tránh là không thể nào.
Hắn chỉ có thể cắn răng một cái, một tay bấm niệm pháp quyết, phi thân lên trên, cách mấy trượng đối với bóng người màu đen, khom người thi lễ một cái.
“Vãn bối là cung phụng hoàng thất của Khương quốc, Khương Thanh, không biết tiền bối đại giá quang lâm, không ra đón từ xa, mong tiền bối thứ tội!”
Người này đã đạt đến tu vi Hóa Tinh trung kỳ, trong tộc cũng coi như là một đại nhân vật, tuy rằng không thể nào nhìn ra tu vi chuẩn xác của Liễu Minh nhưng kiến thức của hắn tự nhiên vượt xa ba người còn lại, cho nên sau khi cảm ứng được luồng linh áp cường đại làm cho người ta hít thở không thông thì liền biết là người này cường đại, căn bản là bọn hắn không thể ngăn cản.
Ba người khác cũng giống như vừa mới tỉnh mộng, vội vàng đi theo lão giả, khom mình hành lễ.
Quanh thân của bóng người màu đen có sương mù nhàn nhạt quấn quanh, thoạt nhìn thì rất là thần bí. Bởi vì nguyên nhân có sương mù màu đen nên không thể nào thấy được dung mạo, nhưng mà bốn người lão giả cũng có thể cảm nhận một ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía bọn hắn.
Bốn người chỉ cảm thấy thân thể phát lạnh, lập tức câm như hến.
“Ta là đệ tử Thái Thanh Môn.” Người mới đến tự nhiên là Liễu Minh, ánh mắt khé quét qua bốn người, nhàn nhạt mở miệng nói.
“Thì ra là tiền bối Thái Thanh Môn, chúng ta có lễ, không biết tiền bối đến hoàng cung Khương quốc có chuyện gì quan trọng?” Lão giả sau khi nghe Liễu Minh xưng là tu sĩ của Thái Thanh Môn, lập tức thở dài một hơi nói.
Thái Thanh Môn, với tư cách một trong tứ đại Thái Tông của Nhân tộc thì tự nhiên giới luật nghiêm minh, đệ tử trong tông cũng không phải là thế hệ thích giết chóc.
“Ta đang đuổi bắt một gã tu sĩ tà đạo, một mực truy đuổi đến đây.” Ánh mắt Liễu Minh nhìn về phía cung điện lục giác sau lưng lão giả, lạnh nhạt nói ra.
Tại cảm ứng của hắn thì Thiên Huyễn Nhân Ma đang trốn trong cung điện này.
“Tu sĩ tà đạo?” Bốn người nghe vậy thì khẽ giật mình, không khỏi hai mắt nhìn nhau.
Lão giả nhìn thấy phương hướng mà ánh mắt Liễu Minh quét đến thì càng biến sắc, vội vàng đem thần thức quét về phía cung điện, sau một lát mới nhẹ nhàng thở ra.
Trong nội cung, ngoại trừ Khương Ly, tên hoàng đế phàm nhân ra thì cũng chỉ còn vài cung nữ, không còn người nào ẩn núp trong đó nữa.
“Tiền bối, nơi này chính là tẩm cung của hoàng đế Khương quốc chúng ta, hiện tại chỉ còn có vài cung nữ, chỉ sợ cũng không có tà tu mà tiền bối muốn tìm.” Lão giả trên mặt làm ra vẻ khó xử, hơi do dự một chút thì thân hình cũng không có tránh ra.
Thiếu phụ trẻ tuổi… ba người nhìn về phía lão giả một cái, sắc mặt đều trắng bệch, nhưng mà cũng không nói thêm điều gì.
“Hoàng đế? Ha ha, thì ra là thế, cái này cũng thú vị. Các ngươi lui ra đi, ta tìm đúng là vị hoàng đế Khương quốc này, nếu không có đoán sai thì hắn chính là tên tà tu ta muốn tìm kia.” Liễu Minh nghe vậy thì ánh mắt lóe lên, khẽ cười vài tiếng.
“Cái gì? Điều này không có khả năng, tại hạ vừa mới kiểm tra thân thể của Khương Ly, trên người hắn không có chút pháp lực nào, chỉ là một gã phàm tục mà thôi. Đúng rồi, hôm nay trong hoàng cung Khương quốc có một gã thích khách tiềm nhập vào đả thương hắn. Nếu tiền bối muốn tìm tà tu thì chẳng lẽ là tên thích khách kia?” Lão giả ngạc nhiên, không thể tin tưởng được mà cuống quít trả lời.
Thị vệ nhìn thấy những người này thì đều lộ ra thần sắc cung kính, mấy vị này đều là những tu tiên cung phụng của hoàng thất Khương quốc, trong mắt bọn họ thì những người này thần thông quảng đại, cho nên quan chức được ban cho bọn họ cũng cực kỳ hiển hách.
Hoàng thất Khương quốc tuy rằng cũng là một gia tộc tu tiên, nhưng mà vị hoàng đế ngồi trên ngai vàng trước sau đều do một đệ tử phàm nhân không có pháp lực đảm nhiệm, mà hoàng thất mới chính là Chưởng Khống Giả, cũng chính là các cao giai tu sĩ của gia tộc, phần lớn là ở phía sau màn, đơn giản sẽ không lộ diện.
Mà đám cung phụng chính là bọn người mà gia tộc cố ý phái tới để bảo vệ hoàng quyền.
Đây cũng là quy định đối với tất cả các quốc gia phàm nhân của Trung Thiên đại lục, không biết là nguyên nhân nào, nhưng cũng có đồn đại là tu sĩ một khi ngồi lên ngai vàng thì số mệnh của đế quốc dần dẫn sẽ bị lụi bại.
Mà số mệnh, chính là một thứ mịt mờ khó đoán, nhưng mặc dù chỉ là nghe đồn nhưng mà chư đại tông môn của Trung Thiên đại lục đối với cái này cũng luôn luôn coi trọng dị thường, chứ đừng nói là gia tộc tu sĩ bình thường.
Cùng lúc đó, bên ngoài Nam Lô thành, một đạo độn quang rạch phá bầu trời, sau đó rơi xuống một phiến rừng rậm bên ngoài thành gần một dặm, lập lòe vài cái rồi biến mất.
Sau đó, hai đạo thân ảnh nhanh chóng từ trong rừng rậm lóe lên mà ra, vội vã đi về phía Nam Lô thành.
Không bao lâu, hai bóng người lặng yên, không một tiếng động xuất hiện trên tường thành mà không có người canh gác, nhìn vào trong thành, chính là Liễu Minh và Hạt nhi.
“Nơi này chắc là Nam Lô thành rồi? Ồ, đã trễ thế này rồi mà sao bên kia còn náo nhiệt như vậy?” Hạt nhi nhìn vào trong nội thành vài lần, chợt khẽ giật mình nhìn về phía hoàng cung đang phát ra đèn đuốc sáng trưng.
“Bên đó chắc hẳn là hoàng cung của Nam Lô thành.” Ánh mắt Liễu Minh chớp lên, nói.
Hắn ở Đồng Dương phường thị đã mua được một tấm bản đồ đánh dấu khá kỹ càng bố cục của Nam Lô thành, nhưng mà việc nửa đêm mà bên kia lại đèn đuốc sáng trưng, đúng là có điểm kỳ quái.
Thần thức hắn liền quét qua thì lập tức phát hiện trong nội cung, giáp sĩ như rừng, tựa hồ còn có chấn động pháp lực của tu sĩ Hóa Tinh kỳ, rõ ràng là rất không bình thường rồi.
Liễu Minh nhấn một tay vào hư không, trong miệng tiếng niệm chú ngữ trầm thấp vang lên, hắc mang rung động từ trong mắt khuếch tán ra, một lát sau thì hừ lạnh một tiếng nói:
“Tên Thiên Huyễn Nhân Ma chắc là trốn trong hoàng cung kia rồi, xem ra làn này hắn muốn lợi dụng sự rối loạn trong thành để thoát khỏi sự đuổi giết của chúng ta.”
“Chủ nhân, ta nhớ Thái Thanh Môn có quy định là tu sĩ không được can thiệp quá nhiều vào trật tự của thế giới phàm nhân, chúng ta nếu ra tay tại đây không biết có phù hợp không?” Hạt nhi có chút lo lắng, nói.
“Không sao, ta đại khái đã biết được vị trí ẩn thân của Thiên Huyễn Ma Nhân rồi, chỉ cần bắt hắn thì ta nghĩ hoàng thất của Khương quốc cũng không thể nào công khai dung túng cho một tên tà tu ẩn thân tại đó đâu.” Liễu Minh mỉm cười, sau đó hắc khí trên người lóe lên, liền dẫn theo Hạt nhi bay về phía hoàn cung.
Trong cung điện lục giác của hoàng cung, Thiên Huyễn Nhân Ma biến thành nam tử trung niên, người mặc cẩm bào, đang nửa nằm trên một cái ghế, thần sắc uể oải, trên mặt lộ ra một tia hắc khí mỏng manh không bình thường.
Bên cạnh chiếc ghế mềm đang đứng vài tên tu sĩ cung phụng của Khương quốc, mặt một thân trường bào màu đỏ thẫm, trong đó có một lão giả cao lớn, râu ria hoa râm, đầu ngón tay đang phát ra một nhúm bạch quang, đảo qua đảo lại trên thân thể của Thiên Huyễn Nhân Ma, một lúc lâu sau mới nhíu mày hỏi:
“Khương Ly, có thấy rõ hình dáng người đả thương ngươi không?”
“Nhớ lại…Bẩm báo Đại trưởng lão, ta cũng là trong giấc mộng bị dị động mà bừng tỉnh, lúc ấy trong phòng chỉ là một mảnh đen kịt, ta chỉ có thể nhìn thấy một bóng đen mơ hồ, mông lung có tốc độ cực nhanh, hắn tiện tay đem một đạo hắc quang đánh vào người ta, sau đó thì ta không còn biết gì nữa.” Thiên Huyễn Nhân Ma biến thành “Khương Ly” thoạt nhìn cực kỳ suy yếu, nói.
Bên cạnh, vài tên tu sĩ cung phụng nghe vậy thì liếc nhau một cái, trong mắt đều lộ ra vẻ nghi hoặc, nhưng đều không có mở miệng nói chuyện.
Bạch quang trong tay lão giả vừa thu lại thì từng sợi hắc khí mỏng manh từ trên đầu của “Khương Ly” cũng bốc lên, vẻ xám xịt trên mặt cũng dần nhạt đi, thoạt nhìn thì khí sắc của hắn cũng tốt hơn nhiều.
Lão giả đánh giá trên dưới “Khương Ly” một cái, sau đó lại lấy từ trên người ra một cái bình ngọc, đổ ra một viên đan dược cho hắn nuốt vào.
“Cũng chỉ là Hủ Thi Độc bình thường, độc tính ta đã khu trừ mất, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là có thể nhanh chóng hồi phục.” Lão giả cao lớn nhàn nhạt nói ra.
“Đa tạ Đại trưởng lão!” “Khương Ly” kinh sợ nói.
Lão giả tùy ý khoát tay, sau đó không hề để ý đến vị hoàng đế phàm nhân này nữa, liếc mắt về phía các cung phụng khác, sau đó đồng loạt đi đến một gian phòng khác.
“Các ngươi có ý kiến gì về việc này không?”
Mấy người vừa ra khỏi gian phòng thì lão giả liền vung tay lên, thả ra một cái kết giới cách âm, bao phủ bọn họ vào trong đó, mở miệng hỏi.
“Tên thích khách này hiển nhiên cũng là tu sĩ, mặc kệ là tu vi như thế nào nhưng chắc hẳn là đối phương không thật sự muốn lấy tính mạng của Khương Ly, nếu không với một người phàm tục như hắn thì đã sớm chết cả trăm ngàn lần rồi.” Một gã nam tử thanh niên có mái tóc màu vàng kim chậm rãi nói, mà trong giọng nói đối với hoàng đế Khương Ly cũng không khách khí chút nào.
Điều này cũng khó trách, tu sĩ sống cùng với phàm nhân có tuổi thọ ngắn ngủi thì lực lượng yếu nhược của phàm nhân dưới con mắt của tu sĩ đều có thái độ coi thường, mặc dù Khương Ly là vua của một nước thì cũng không ngoại lệ.
“Cái này là điều rõ ràng, nhưng mà không biết mục đích của đối phương là gì? Chẳng lẽ là muốn cảnh cáo Khương gia chúng ta? Bởi vì việc danh ngạch có hạn của Hồi Long Ngọc mà những năm gần đây, Khương gia chúng ta đã đắc tội với không ít thế lực…” Nói chuyện chính là một thiếu phụ trẻ tuổi, trên người mặc trường bào cung phụng rộng thùng thình, nhưng cũng không thể nào che lấp đi được dáng người uyển chuyển của nàng ta.
“Mặc kệ là nguyên nhân gì, Khương Ly tốt xấu cũng là hoàng đế trên danh nghĩa của Khương quốc, nếu như gia tộc đã an bài chúng ta vào vị trí cung phụng hoàng tộc thì cũng không thể để cho hắn gặp chuyện không may. Mấy ngày nay thì chúng ta đành phải vất vả một chút, thủ hộ tại chỗ này, về sau cũng phải cam đoan là mỗi ngày đều có người ở bên cạnh bảo hộ hắn, mấy năm nay mấy người chúng ta quả thật là có chút sơ sót.” Lão giả cao lớn khoát tay cắt đứt lời nói của thiếu phụ trẻ tuổi, trầm giọng nói ra.
Nghe lời ấy của lão giả thì sắc mặt của thiếu phụ trầm xuống, tựa hồ có vẻ bất mãn.
Thanh niên tóc vàng đưa mắt ra hiệu với nàng ta một cái, sắc mặt thiếu phụ biến hóa một hồi, cuối cùng cũng không có mở miêng nói chuyện, chỉ lẳng lặng lắng nghe.
Bên trong nội thất, Thiên Huyễn Nhân Ma còn nằm trên ghế mềm, vẻ mặt hữu khí vô lực, ánh mắt nhìn về phía ngoài của cung điện, sâu trong ánh mắt hiện lên quang mang kỳ lạ, chớp lóe liên tục.
Lập tức hắn nhắm hai mắt lại, tựa hồ như cảm ứng được cái gì đó.
“Quả nhiên là đã đuổi đến đây. Đáng hận! Nếu không phải tên Tả Công Quyền kia chân tay lóng ngóng, khiến cho linh hải của ta bị hao tổn thì làm sao phải trốn ở đây!” Thiên Huyễn Nhân Ma mở hai mắt ra, oán hận thầm nghĩ.
Đúng lúc này, một luồng linh áp khổng lồ đến cực điểm không kiêng nể chút nào từ trên trời giáng xuống, thoáng một cái liền bảo phủ toàn bộ hoàng cung vào trong đó.
Linh áp lạnh lùng, nghiêm nghị mà rét thấu xương khiến cho ai cũng có thể cảm nhận được, người đến là không có thiện ý.
Bên ngoài cung điện lục giác, bốn người lão giả chỉ cảm thấy thân thể trầm xuống. Mười ngón tay của lão giả vội vàng biến hóa, hồng quang quanh thân lóe lên, miễn cưỡng mới có thể ổn định lại thân hình, mà ba người còn lại thì thân hình không thể nào nhúc nhích.
Mà vị thiếu phụ có tu vi yếu nhất, gần như là quỳ xuống.
Ngay khi những người này thấy vẻ biến sắc trong mắt người khác thì một đạo thân ảnh màu đen xuất hiện trên bầu trời bên ngoài cung điện lục giác.
Lúc này, xung quanh cung điện, giáp sĩ sớm đã nằm ngổn ngang, lộn xộn trên mặt đất, hiện ra trạng thái hôn mê. Bọn hắn chẳng qua chỉ là những binh sĩ phàm nhân bình thường, dưới linh áp khổng lồ như vậy mà không trực tiếp bị bạo thể mà chết, nguyên nhân chủ yếu là do người mới tới cố ý buông tay.
Lão giả cao lớn, sắc mặt cực kỳ khó coi, thân là tu sĩ Hóa Tinh kỳ thì càng biết rõ là người mới tới đáng sợ như thế nào, nhưng hắn thân là người có tu vi cao nhất ở đây, nên việc trốn tránh là không thể nào.
Hắn chỉ có thể cắn răng một cái, một tay bấm niệm pháp quyết, phi thân lên trên, cách mấy trượng đối với bóng người màu đen, khom người thi lễ một cái.
“Vãn bối là cung phụng hoàng thất của Khương quốc, Khương Thanh, không biết tiền bối đại giá quang lâm, không ra đón từ xa, mong tiền bối thứ tội!”
Người này đã đạt đến tu vi Hóa Tinh trung kỳ, trong tộc cũng coi như là một đại nhân vật, tuy rằng không thể nào nhìn ra tu vi chuẩn xác của Liễu Minh nhưng kiến thức của hắn tự nhiên vượt xa ba người còn lại, cho nên sau khi cảm ứng được luồng linh áp cường đại làm cho người ta hít thở không thông thì liền biết là người này cường đại, căn bản là bọn hắn không thể ngăn cản.
Ba người khác cũng giống như vừa mới tỉnh mộng, vội vàng đi theo lão giả, khom mình hành lễ.
Quanh thân của bóng người màu đen có sương mù nhàn nhạt quấn quanh, thoạt nhìn thì rất là thần bí. Bởi vì nguyên nhân có sương mù màu đen nên không thể nào thấy được dung mạo, nhưng mà bốn người lão giả cũng có thể cảm nhận một ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía bọn hắn.
Bốn người chỉ cảm thấy thân thể phát lạnh, lập tức câm như hến.
“Ta là đệ tử Thái Thanh Môn.” Người mới đến tự nhiên là Liễu Minh, ánh mắt khé quét qua bốn người, nhàn nhạt mở miệng nói.
“Thì ra là tiền bối Thái Thanh Môn, chúng ta có lễ, không biết tiền bối đến hoàng cung Khương quốc có chuyện gì quan trọng?” Lão giả sau khi nghe Liễu Minh xưng là tu sĩ của Thái Thanh Môn, lập tức thở dài một hơi nói.
Thái Thanh Môn, với tư cách một trong tứ đại Thái Tông của Nhân tộc thì tự nhiên giới luật nghiêm minh, đệ tử trong tông cũng không phải là thế hệ thích giết chóc.
“Ta đang đuổi bắt một gã tu sĩ tà đạo, một mực truy đuổi đến đây.” Ánh mắt Liễu Minh nhìn về phía cung điện lục giác sau lưng lão giả, lạnh nhạt nói ra.
Tại cảm ứng của hắn thì Thiên Huyễn Nhân Ma đang trốn trong cung điện này.
“Tu sĩ tà đạo?” Bốn người nghe vậy thì khẽ giật mình, không khỏi hai mắt nhìn nhau.
Lão giả nhìn thấy phương hướng mà ánh mắt Liễu Minh quét đến thì càng biến sắc, vội vàng đem thần thức quét về phía cung điện, sau một lát mới nhẹ nhàng thở ra.
Trong nội cung, ngoại trừ Khương Ly, tên hoàng đế phàm nhân ra thì cũng chỉ còn vài cung nữ, không còn người nào ẩn núp trong đó nữa.
“Tiền bối, nơi này chính là tẩm cung của hoàng đế Khương quốc chúng ta, hiện tại chỉ còn có vài cung nữ, chỉ sợ cũng không có tà tu mà tiền bối muốn tìm.” Lão giả trên mặt làm ra vẻ khó xử, hơi do dự một chút thì thân hình cũng không có tránh ra.
Thiếu phụ trẻ tuổi… ba người nhìn về phía lão giả một cái, sắc mặt đều trắng bệch, nhưng mà cũng không nói thêm điều gì.
“Hoàng đế? Ha ha, thì ra là thế, cái này cũng thú vị. Các ngươi lui ra đi, ta tìm đúng là vị hoàng đế Khương quốc này, nếu không có đoán sai thì hắn chính là tên tà tu ta muốn tìm kia.” Liễu Minh nghe vậy thì ánh mắt lóe lên, khẽ cười vài tiếng.
“Cái gì? Điều này không có khả năng, tại hạ vừa mới kiểm tra thân thể của Khương Ly, trên người hắn không có chút pháp lực nào, chỉ là một gã phàm tục mà thôi. Đúng rồi, hôm nay trong hoàng cung Khương quốc có một gã thích khách tiềm nhập vào đả thương hắn. Nếu tiền bối muốn tìm tà tu thì chẳng lẽ là tên thích khách kia?” Lão giả ngạc nhiên, không thể tin tưởng được mà cuống quít trả lời.