Ma Thiên Ký
Chương 88: Bia Thái Âm
Dịch giả: hungprods
"Mặc dù những đan dược kia có tác dụng tăng trưởng Pháp lực không nhỏ, nhưng hậu hoạn sau đó cũng không nhẹ chút nào đâu. Với thực lực của huynh bây giờ mà muốn đạt được thứ tự khá tốt trong danh sách đệ tử hạch tâm, khẳng định không thể chỉ phục dùng một hai viên được. Muội thật sự lo lắng, vạn nhất huynh..." Mục Tiên Vân nghe xong lời này, trái lại càng thêm lo lắng nói.
"Yên tâm, vạn nhất thật sự không được, ta cũng sẽ không quá gượng ép bản thân. Huống hồ lúc này, nếu không tranh giành một vị trí mà nói, đợi đến lúc tên tặc tử Âu Dương Tử kia cũng tiến vào Linh Đồ hậu kỳ, phiền phức của chúng ta chỉ sợ sẽ càng lớn hơn. Còn không bằng hiện giờ đánh cược một lần, nếu chúng ta chính thức lập thành quan hệ, sau này chẳng cần phải lo lắng chuyện gì nữa." Đỗ Hải lắc đầu nói.
Mục Tiên Vân nghe được người thương nói như vậy, cũng chỉ có thể yên lặng không nói. Hai người vẫn lẳng lặng ngồi ôm nhau, thời gian êm đềm dần trôi.
******
"Trời, sư phó đưa Mê Hồn Linh của người cho đồ nhi ư!" Thiếu nữ xinh đẹp giật mình nhìn phu nhân tóc trắng trước mắt.
"Ừ. Thi đấu đã sắp bắt đầu rồi, một thời gian ngắn trước đây vi sư dẫn theo ngươi một lòng phá giải bí mật của Man Lực Quỷ Vương, trái lại thiếu chút nữa đã làm trễ nải việc tu hành của ngươi. Linh Khí này chính là Linh Khí thành danh của vi sư năm đó. Ngươi mang nó trên người, tin tưởng sẽ không làm mất đi danh tiếng của vi sư năm đó. Phải cho người khác biết rõ, chi Âm Sát chúng ta ngoại trừ tiểu tử Dương Càn kia, vẫn còn có đệ tử khác tuyệt không yếu hơn hắn." Phu nhân tóc trắng mỉm cười, lấy ra một chiếc chuông nhỏ màu đen nhét vào trong tay thiếu nữ.
"Đa tạ sư tôn ban thưởng, đệ tử nhất định sẽ không phụ lòng sư phó ưu ái!" Già Lam nửa quỳ trên mặt đất, cung kính nhận lấy chiếc chuông nhỏ màu đen.
******
Trong đại điện trên một đỉnh núi thuộc chi Quỷ Vũ, Tiền sư tỷ và Trương Thúy nhi đang ngồi xếp bằng quay mặt vào nhau, bốn tay giơ ra phía trước áp vào nhau, từng sợi khí xám vờn quanh thân hình hai người không thôi.
Ở bên cạnh, một nữ tử mặc áo tím có gương mặt lạnh lùng đang tập trung chú ý nhìn qua, đúng là vị "Lâm sư thúc" kia.
******
Trong một sơn cốc nhung nhúc rắn độc cách Man Quỷ Tông hơn trăm dặm, một bóng người nam tử toàn thân được khí xanh lá cuồn cuộn bao phủ, đang đi giữa bầy rắn về phía cửa cốc, tất cả rắn độc những nơi đi hắn đi qua đều vội vàng rút lui tránh né, vài con hơi chậm chân một chút, thân thể vừa tiếp xúc với luồng khí xanh đã lập tức cứng đờ ra mà chết.
Luồng khí màu xanh lá này không ngờ còn độc hơn cả những con rắn độc kia ba phần.
******
Sâu bên trong U Minh Quỷ Địa, trong một mảnh rừng rậm màu đen nồng đậm Âm khí, một nam tử từ cổ trở xuống đều được chôn sâu trong bùn đất, chỉ nhô lên một cái đầu khô khốc ra ngoài.
Cái đầu này cũng lấm lem đầy bùn đất, căn bản không thể nào nhận ra nét mặt vốn có, cũng không biết đã bị chôn ở đây bao lâu rồi.
Một lát sau, hai mắt đầu lâu trợn lên, lộ ra một đôi mắt chớp động những tia sáng màu bạc đầy vẻ yêu dị.
"Đáng tiếc thật, Thiết Thi Thể của ta còn kém một chút thời gian nữa mới có thể chính thức đại thành. Tuy nhiên thế này cũng đã đủ rồi. Dương Càn, ngươi cứ đợi đấy! Hãy xem ta làm thể nào kéo ngươi từ vị trí đứng đầu trên bia Thái Âm xuống." Đầu lâu thì thào nói hai câu.
Vừa dứt lời, mặt đất xung quanh nhanh chóng nứt ra, từ trong đó bắn ra một bóng người đen sì, hắn bước dài một bước, ung dung đi về phía cứ điểm Man Quỷ Tông, mỗi một bước chân đều làm cho mặt đất xung quanh khẽ rung lên, dường như thân thể của hắn vô cùng nặng nề.
******
Đảo mắt đã trôi qua gần hai tháng.
Hôm nay, hai tay Liễu Minh đang bấm niệm pháp quyết trong phòng, yên lặng tu luyện, bỗng nhiên trên ngọn núi cao nhất Man Quỷ Tông vang lên mấy tiếng chuông lớn.
Tiếng chuông như ở một chỗ rất xa xăm, nhưng khi truyền vào trong tai Liễu Minh, lại khiến cho hắn nhiệt huyết dâng trào, ý chí chiến đấu sôi sục.
Liễu Minh mở hai mắt ra, thầm đếm số lượng những tiếng chuông kia, khi đếm được đủ ba mươi sáu tiếng mới đứng ngay dậy, đẩy cửa bước ra ngoài.
Cùng lúc đó, tiếng chuông cũng đột ngột dừng lại.
Thời điểm này, trên không trung Man Quỷ Tông có rất nhiều đám mây xám tro bay lên trời, tất cả đều hạ xuống chân ngọn núi cao nhất, trong nháy mắt đã tụ tập mấy ngàn người.
Trong đó mặc dù có đệ tử dưới ba mươi tuổi chuẩn bị tham gia thi đấu, nhưng phần lớn lại là những đệ tử cũ hơn ba mươi tuổi đến xem cuộc chiến.
Những đệ tử cũ này tuy không thể nào tham gia thi đấu, cũng không có tư cách lưu danh trên bia Thái Âm, nhưng sự kiện trọng đại mấy năm mới tổ chức một lần như thế này, đương nhiên tuyệt sẽ không bằng lòng bỏ qua.
Mà Chưởng môn Man Quỷ Tông, Khuê Như Tuyền … hai mươi mấy vị Linh Sư đã đứng phía trước mọi người từ bao giờ, đang lẳng lặng chờ điều gì đó.
Không biết bao lâu sau, trong không trung phía trước ngọn núi cao nhất Man Quỷ Tông nhìn như không có gì, đột nhiên truyền ra một đợt chấn động vô hình, sau đó trong một hồi Tiên nhạc, tất cả cảnh vật phía trước trông như một bức tranh vẽ bị xé toạc ra, hiện ra một vùng trời đất hoàn toàn khác, tràn ngập sương mù trắng xóa.
"Xin mời Âm Cữu sư huynh!"
Chưởng môn Man Quỷ Tông thấy một màn này, lúc này liền cung kính cúi đầu về phía sương mù cuồn cuộn cách đó không xa.
Những vị Linh Sư phía sau cũng hành động giống hệt như vậy.
"Sao, thi đấu bốn năm một lần đã đến rồi à? Sao ta lại chỉ có cảm giác như vừa mới ngủ một giấc vậy nhỉ. Đám các ngươi kia, chẳng lẽ lại cố ý lừa gạt ta?!" Một giọng nói cực to như tiếng sét đánh truyền ra từ trong đám sương mù.
"Âm Cữu sư huynh bớt giận, nếu không phải thời gian đã đến, chúng ta sao dám làm chuyện này, kính xin sư huynh thi triển thần thông quảng đại, mở Thái Âm Huyễn Cấm ra lần nữa!" Chưởng môn Man Quỷ Tông vội vàng trả lời, thần thái vậy mà lại cực kỳ cung kính.
"Thật đúng là phiền toái! Tin rằng đám các ngươi cũng không dám thực sự lừa gạt ta, chờ một chút!" Giọng nói cực to kia đã có chút không kiên nhẫn nổi.
Sau đó toàn bộ mặt đất bỗng nhiên chấn động, tất cả sương mù tràn ra bốn phương tám hướng, một núi đá màu vàng đất cao hơn trăm trượng, chu vi cỡ ngàn mẫu lập tức xuất hiện trước mắt.
Núi này có chút kỳ quái, trên núi chẳng những không có một ngọn cỏ nào, mà chỗ đỉnh núi lại bằng phẳng rộng lớn lạ thường, trên đó cũng có vài chục bệ đá thiên nhiên cao mấy trượng, rải rác khắp nơi.
Những bệ đá này vây quanh khu vực trung tâm, một tấm bia đá hai màu đen trắng cao hơn ba mươi trượng, đứng sừng sững ở đó.
Liễu Minh ở phía xa tập trung nhìn kỹ, chỉ thấy trên tấm bia chi chít chằng chịt những chữ màu bạc, hình như viết vô số tên người ở trên.
"Thái Âm Huyễn Cấm đã mở, các đệ tử đều có thể tiến vào trong." Chưởng môn Man Quỷ Tông thấy thế, lúc này mới lớn tiếng nói, lập tức dẫn những vị Linh Sư các chi, dẫn đầu bay thật nhanh về phía ngọn núi đá màu vàng kia.
Mấy ngàn đệ tử đằng sau thấy vậy, đương nhiên cũng bay vọt vào.
Sau khi toàn bộ đệ tử đều tiến vào trên núi, sương mù trắng mênh mông lần nữa hiện ra, một lần nữa vây quanh ngọn núi đá chật như nêm cối.
Lúc này, Chưởng môn Man Quỷ Tông đã đứng trên một bệ đá, ánh mắt quét qua mọi nơi, sau đó tay áo run lên, một vật hình chữ nhật bằng phẳng bằng ngọc dài cỡ vài thốn bay thật nhanh ra.
Sau đó miệng nói lẩm bẩm, vật này bay lên trời, nhanh chóng đón gió lớn lên, trong nháy mắt đã biến thành một ngọc đài dài chừng mười trượng lơ lửng trên không trung.
Lúc này đám Linh Sư mới đua nhau bay lên trên ngọc đài, nhìn bao quát mấy nghìn đệ tử phía dưới.
"Chúng đệ tử nghe cho kỹ, thi đấu bốn năm một lần sắp bắt đầu. Quy tắc tỷ thí lần này vẫn giống những lần trước, trước tiên bắt đầu từ đệ tử khiêu chiến đệ tử hạch tâm trên bia Thái Âm, sau khi định ra được một trăm người, sẽ căn cứ theo thứ tự đệ tử hạch tâm, từ cuối lên đầu thay phiên khiêu chiến, cuối cùng chọn ra mười thứ hạng đầu, ba thứ hạng đầu và Đại sư huynh đứng thứ nhất. Quy tắc khiêu chiến cụ thể, chúng đệ tử có thể đi tới dưới bia Thái Âm để tìm hiểu cho rõ. Trong khi thi đấu, sinh tử tự chịu, tất cả đệ tử trước khi lên đài đều phải ký Sinh Tử Lệnh, nhưng phàm là người nào trong lúc tỷ thí cố ý ra tay làm trọng thương, hoặc tùy ý sát hại đồng môn, sẽ bị trọng phạt. Nhẹ thì trên trăm Tiên Hình, nặng thì huỷ bỏ Pháp lực, đuổi khỏi sư môn. Bây giờ chúng đệ tử trước tiên hãy đọc cho rõ quy tắc khiêu chiến, sau thời gian một nén nhang, thi đấu sẽ chính thức bắt đầu." Chưởng môn Man Quỷ Tông đứng trên bệ đá nói, tuy giọng nói không lớn, nhưng khi truyền vào tai tất cả mọi người lại vô cùng rõ ràng.
Sau đó Chưởng môn giơ một tay lên, một cây nhang lớn cỡ ngón cái bay thật nhanh ra, sau khi run lên một hồi liền lơ lửng bất động trong không trung.
Một ngón tay lại điểm nhẹ một cái vào hư không về phía cây nhang.
Lúc này một đốm lửa bùng lên trên ngọn cây nhang, mùi nhang thơm tỏa ra khắp nơi.
Giờ phút này, một vị Linh Sư đã đứng chờ sẵn dưới bia Thái Âm, một tay nhẹ nhàng vỗ lên một chỗ trên tấm bia.
Sau một hồi tiếng ‘ông ông’, một tầng ánh sáng màu đen lưu chuyển trên tấm bia đá, tất cả văn tự mặt ngoài hóa thành những văn tự bằng ánh sáng cực lớn hiện ra, kể cả những đệ tử đứng ngoài rìa núi đá cũng lập tức nhìn thấy tận mắt những văn tự trên tấm bia.
Những đệ tử mới lần đầu tiên tham gia thi đấu đua nhau ngẩng đầu rướn cổ, nhìn chăm chú vào những văn tự bằng ánh sáng này một hồi.
Liễu Minh đứng ở một góc vắng vẻ không người để ý, cũng tập trung nhìn vào những dòng văn tự trên tấm bia.
Dòng văn tự cao nhất, rõ ràng là hai chữ bằng ánh sáng "Dương Càn" cực lớn.
Liễu Minh thấy vậy, hai mắt nheo lại.
Tất cả những chuyện có liên quan đến tên tuổi vị Đại sư huynh tên “Dương Càn” này, hắn đương nhiên đã nghe người khác nói qua rất nhiều lần rồi.
Nghe nói người này đồng thời mang chín Linh Mạch và Âm Linh Thể, đồng thời tinh thông bí thuật hai chi là Âm Sát và Luyện Thi, chẳng những vẫn bình yên sống sót trong thí luyện sinh tử lần trước, còn từng giành được thành tích không tầm thường mà quay về, không ít người trong tông đều cho rằng chuyện gã trở thành Linh Sư, căn bản là chuyện đã chắc như đinh đóng cột.
Nhưng sau khi Dương Càn có được đầy đủ tài nguyên, trong vài năm qua lại không lựa chọn đột phá lên Linh Sư, trái lại người này một mực bế quan vài năm không ra, không biết là đang tu luyện bí thuật công pháp nào đó, hay là muốn trụ cột càng thêm vững chắc, sau đó mới lựa chọn đột phá lên cảnh giới Linh Sư.
Kể từ đó, vị Dương Càn này đương nhiên lại càng tăng thêm vẻ thần bí trong lớp đệ tử mới, kể cả là những đệ tử không thuộc chi Âm Sát, cũng có không ít người cực kỳ tôn sùng vị này.
Trong đầu Liễu Minh nhanh chóng nhớ lại những thông tin về Dương Càn một lần, sau đó ánh mắt mới dời xuống phía dưới.
"Phong Thiền", "Mẫn Thú", "Tiền Tuệ Nương", … mỗi một cái tên đều đua nhau hiện ra.
Bốn người đứng đầu bia Thái Âm đều là những người còn sống quay trở lại tông môn trong mười người tham gia thí luyện sinh tử năm đó. Về phần sáu người còn lại, có hai người do độ tuổi đã vượt quá ba mươi, tự động hủy bỏ thứ tự trên bia Thái Âm. Một người lại phá tan cảnh giới Linh Đồ, đã trở thành tồn tại Linh Sư, ba người còn lại đã vĩnh viễn ngã xuống trong thí luyện sinh tử rồi.
Những người khác trong mười thứ hạng đầu, đương nhiên là dựa theo thứ tự trên bia Thái Âm mà được đẩy lên.
Liễu Minh cũng chỉ biết được một chút thông tin về mười đệ tử đứng đầu, cho nên sau khi nhìn qua một lượt tất cả những người này, ánh mắt liền dời xuống những quy tắc tỷ thí cụ thể phía dưới.
"Mặc dù những đan dược kia có tác dụng tăng trưởng Pháp lực không nhỏ, nhưng hậu hoạn sau đó cũng không nhẹ chút nào đâu. Với thực lực của huynh bây giờ mà muốn đạt được thứ tự khá tốt trong danh sách đệ tử hạch tâm, khẳng định không thể chỉ phục dùng một hai viên được. Muội thật sự lo lắng, vạn nhất huynh..." Mục Tiên Vân nghe xong lời này, trái lại càng thêm lo lắng nói.
"Yên tâm, vạn nhất thật sự không được, ta cũng sẽ không quá gượng ép bản thân. Huống hồ lúc này, nếu không tranh giành một vị trí mà nói, đợi đến lúc tên tặc tử Âu Dương Tử kia cũng tiến vào Linh Đồ hậu kỳ, phiền phức của chúng ta chỉ sợ sẽ càng lớn hơn. Còn không bằng hiện giờ đánh cược một lần, nếu chúng ta chính thức lập thành quan hệ, sau này chẳng cần phải lo lắng chuyện gì nữa." Đỗ Hải lắc đầu nói.
Mục Tiên Vân nghe được người thương nói như vậy, cũng chỉ có thể yên lặng không nói. Hai người vẫn lẳng lặng ngồi ôm nhau, thời gian êm đềm dần trôi.
******
"Trời, sư phó đưa Mê Hồn Linh của người cho đồ nhi ư!" Thiếu nữ xinh đẹp giật mình nhìn phu nhân tóc trắng trước mắt.
"Ừ. Thi đấu đã sắp bắt đầu rồi, một thời gian ngắn trước đây vi sư dẫn theo ngươi một lòng phá giải bí mật của Man Lực Quỷ Vương, trái lại thiếu chút nữa đã làm trễ nải việc tu hành của ngươi. Linh Khí này chính là Linh Khí thành danh của vi sư năm đó. Ngươi mang nó trên người, tin tưởng sẽ không làm mất đi danh tiếng của vi sư năm đó. Phải cho người khác biết rõ, chi Âm Sát chúng ta ngoại trừ tiểu tử Dương Càn kia, vẫn còn có đệ tử khác tuyệt không yếu hơn hắn." Phu nhân tóc trắng mỉm cười, lấy ra một chiếc chuông nhỏ màu đen nhét vào trong tay thiếu nữ.
"Đa tạ sư tôn ban thưởng, đệ tử nhất định sẽ không phụ lòng sư phó ưu ái!" Già Lam nửa quỳ trên mặt đất, cung kính nhận lấy chiếc chuông nhỏ màu đen.
******
Trong đại điện trên một đỉnh núi thuộc chi Quỷ Vũ, Tiền sư tỷ và Trương Thúy nhi đang ngồi xếp bằng quay mặt vào nhau, bốn tay giơ ra phía trước áp vào nhau, từng sợi khí xám vờn quanh thân hình hai người không thôi.
Ở bên cạnh, một nữ tử mặc áo tím có gương mặt lạnh lùng đang tập trung chú ý nhìn qua, đúng là vị "Lâm sư thúc" kia.
******
Trong một sơn cốc nhung nhúc rắn độc cách Man Quỷ Tông hơn trăm dặm, một bóng người nam tử toàn thân được khí xanh lá cuồn cuộn bao phủ, đang đi giữa bầy rắn về phía cửa cốc, tất cả rắn độc những nơi đi hắn đi qua đều vội vàng rút lui tránh né, vài con hơi chậm chân một chút, thân thể vừa tiếp xúc với luồng khí xanh đã lập tức cứng đờ ra mà chết.
Luồng khí màu xanh lá này không ngờ còn độc hơn cả những con rắn độc kia ba phần.
******
Sâu bên trong U Minh Quỷ Địa, trong một mảnh rừng rậm màu đen nồng đậm Âm khí, một nam tử từ cổ trở xuống đều được chôn sâu trong bùn đất, chỉ nhô lên một cái đầu khô khốc ra ngoài.
Cái đầu này cũng lấm lem đầy bùn đất, căn bản không thể nào nhận ra nét mặt vốn có, cũng không biết đã bị chôn ở đây bao lâu rồi.
Một lát sau, hai mắt đầu lâu trợn lên, lộ ra một đôi mắt chớp động những tia sáng màu bạc đầy vẻ yêu dị.
"Đáng tiếc thật, Thiết Thi Thể của ta còn kém một chút thời gian nữa mới có thể chính thức đại thành. Tuy nhiên thế này cũng đã đủ rồi. Dương Càn, ngươi cứ đợi đấy! Hãy xem ta làm thể nào kéo ngươi từ vị trí đứng đầu trên bia Thái Âm xuống." Đầu lâu thì thào nói hai câu.
Vừa dứt lời, mặt đất xung quanh nhanh chóng nứt ra, từ trong đó bắn ra một bóng người đen sì, hắn bước dài một bước, ung dung đi về phía cứ điểm Man Quỷ Tông, mỗi một bước chân đều làm cho mặt đất xung quanh khẽ rung lên, dường như thân thể của hắn vô cùng nặng nề.
******
Đảo mắt đã trôi qua gần hai tháng.
Hôm nay, hai tay Liễu Minh đang bấm niệm pháp quyết trong phòng, yên lặng tu luyện, bỗng nhiên trên ngọn núi cao nhất Man Quỷ Tông vang lên mấy tiếng chuông lớn.
Tiếng chuông như ở một chỗ rất xa xăm, nhưng khi truyền vào trong tai Liễu Minh, lại khiến cho hắn nhiệt huyết dâng trào, ý chí chiến đấu sôi sục.
Liễu Minh mở hai mắt ra, thầm đếm số lượng những tiếng chuông kia, khi đếm được đủ ba mươi sáu tiếng mới đứng ngay dậy, đẩy cửa bước ra ngoài.
Cùng lúc đó, tiếng chuông cũng đột ngột dừng lại.
Thời điểm này, trên không trung Man Quỷ Tông có rất nhiều đám mây xám tro bay lên trời, tất cả đều hạ xuống chân ngọn núi cao nhất, trong nháy mắt đã tụ tập mấy ngàn người.
Trong đó mặc dù có đệ tử dưới ba mươi tuổi chuẩn bị tham gia thi đấu, nhưng phần lớn lại là những đệ tử cũ hơn ba mươi tuổi đến xem cuộc chiến.
Những đệ tử cũ này tuy không thể nào tham gia thi đấu, cũng không có tư cách lưu danh trên bia Thái Âm, nhưng sự kiện trọng đại mấy năm mới tổ chức một lần như thế này, đương nhiên tuyệt sẽ không bằng lòng bỏ qua.
Mà Chưởng môn Man Quỷ Tông, Khuê Như Tuyền … hai mươi mấy vị Linh Sư đã đứng phía trước mọi người từ bao giờ, đang lẳng lặng chờ điều gì đó.
Không biết bao lâu sau, trong không trung phía trước ngọn núi cao nhất Man Quỷ Tông nhìn như không có gì, đột nhiên truyền ra một đợt chấn động vô hình, sau đó trong một hồi Tiên nhạc, tất cả cảnh vật phía trước trông như một bức tranh vẽ bị xé toạc ra, hiện ra một vùng trời đất hoàn toàn khác, tràn ngập sương mù trắng xóa.
"Xin mời Âm Cữu sư huynh!"
Chưởng môn Man Quỷ Tông thấy một màn này, lúc này liền cung kính cúi đầu về phía sương mù cuồn cuộn cách đó không xa.
Những vị Linh Sư phía sau cũng hành động giống hệt như vậy.
"Sao, thi đấu bốn năm một lần đã đến rồi à? Sao ta lại chỉ có cảm giác như vừa mới ngủ một giấc vậy nhỉ. Đám các ngươi kia, chẳng lẽ lại cố ý lừa gạt ta?!" Một giọng nói cực to như tiếng sét đánh truyền ra từ trong đám sương mù.
"Âm Cữu sư huynh bớt giận, nếu không phải thời gian đã đến, chúng ta sao dám làm chuyện này, kính xin sư huynh thi triển thần thông quảng đại, mở Thái Âm Huyễn Cấm ra lần nữa!" Chưởng môn Man Quỷ Tông vội vàng trả lời, thần thái vậy mà lại cực kỳ cung kính.
"Thật đúng là phiền toái! Tin rằng đám các ngươi cũng không dám thực sự lừa gạt ta, chờ một chút!" Giọng nói cực to kia đã có chút không kiên nhẫn nổi.
Sau đó toàn bộ mặt đất bỗng nhiên chấn động, tất cả sương mù tràn ra bốn phương tám hướng, một núi đá màu vàng đất cao hơn trăm trượng, chu vi cỡ ngàn mẫu lập tức xuất hiện trước mắt.
Núi này có chút kỳ quái, trên núi chẳng những không có một ngọn cỏ nào, mà chỗ đỉnh núi lại bằng phẳng rộng lớn lạ thường, trên đó cũng có vài chục bệ đá thiên nhiên cao mấy trượng, rải rác khắp nơi.
Những bệ đá này vây quanh khu vực trung tâm, một tấm bia đá hai màu đen trắng cao hơn ba mươi trượng, đứng sừng sững ở đó.
Liễu Minh ở phía xa tập trung nhìn kỹ, chỉ thấy trên tấm bia chi chít chằng chịt những chữ màu bạc, hình như viết vô số tên người ở trên.
"Thái Âm Huyễn Cấm đã mở, các đệ tử đều có thể tiến vào trong." Chưởng môn Man Quỷ Tông thấy thế, lúc này mới lớn tiếng nói, lập tức dẫn những vị Linh Sư các chi, dẫn đầu bay thật nhanh về phía ngọn núi đá màu vàng kia.
Mấy ngàn đệ tử đằng sau thấy vậy, đương nhiên cũng bay vọt vào.
Sau khi toàn bộ đệ tử đều tiến vào trên núi, sương mù trắng mênh mông lần nữa hiện ra, một lần nữa vây quanh ngọn núi đá chật như nêm cối.
Lúc này, Chưởng môn Man Quỷ Tông đã đứng trên một bệ đá, ánh mắt quét qua mọi nơi, sau đó tay áo run lên, một vật hình chữ nhật bằng phẳng bằng ngọc dài cỡ vài thốn bay thật nhanh ra.
Sau đó miệng nói lẩm bẩm, vật này bay lên trời, nhanh chóng đón gió lớn lên, trong nháy mắt đã biến thành một ngọc đài dài chừng mười trượng lơ lửng trên không trung.
Lúc này đám Linh Sư mới đua nhau bay lên trên ngọc đài, nhìn bao quát mấy nghìn đệ tử phía dưới.
"Chúng đệ tử nghe cho kỹ, thi đấu bốn năm một lần sắp bắt đầu. Quy tắc tỷ thí lần này vẫn giống những lần trước, trước tiên bắt đầu từ đệ tử khiêu chiến đệ tử hạch tâm trên bia Thái Âm, sau khi định ra được một trăm người, sẽ căn cứ theo thứ tự đệ tử hạch tâm, từ cuối lên đầu thay phiên khiêu chiến, cuối cùng chọn ra mười thứ hạng đầu, ba thứ hạng đầu và Đại sư huynh đứng thứ nhất. Quy tắc khiêu chiến cụ thể, chúng đệ tử có thể đi tới dưới bia Thái Âm để tìm hiểu cho rõ. Trong khi thi đấu, sinh tử tự chịu, tất cả đệ tử trước khi lên đài đều phải ký Sinh Tử Lệnh, nhưng phàm là người nào trong lúc tỷ thí cố ý ra tay làm trọng thương, hoặc tùy ý sát hại đồng môn, sẽ bị trọng phạt. Nhẹ thì trên trăm Tiên Hình, nặng thì huỷ bỏ Pháp lực, đuổi khỏi sư môn. Bây giờ chúng đệ tử trước tiên hãy đọc cho rõ quy tắc khiêu chiến, sau thời gian một nén nhang, thi đấu sẽ chính thức bắt đầu." Chưởng môn Man Quỷ Tông đứng trên bệ đá nói, tuy giọng nói không lớn, nhưng khi truyền vào tai tất cả mọi người lại vô cùng rõ ràng.
Sau đó Chưởng môn giơ một tay lên, một cây nhang lớn cỡ ngón cái bay thật nhanh ra, sau khi run lên một hồi liền lơ lửng bất động trong không trung.
Một ngón tay lại điểm nhẹ một cái vào hư không về phía cây nhang.
Lúc này một đốm lửa bùng lên trên ngọn cây nhang, mùi nhang thơm tỏa ra khắp nơi.
Giờ phút này, một vị Linh Sư đã đứng chờ sẵn dưới bia Thái Âm, một tay nhẹ nhàng vỗ lên một chỗ trên tấm bia.
Sau một hồi tiếng ‘ông ông’, một tầng ánh sáng màu đen lưu chuyển trên tấm bia đá, tất cả văn tự mặt ngoài hóa thành những văn tự bằng ánh sáng cực lớn hiện ra, kể cả những đệ tử đứng ngoài rìa núi đá cũng lập tức nhìn thấy tận mắt những văn tự trên tấm bia.
Những đệ tử mới lần đầu tiên tham gia thi đấu đua nhau ngẩng đầu rướn cổ, nhìn chăm chú vào những văn tự bằng ánh sáng này một hồi.
Liễu Minh đứng ở một góc vắng vẻ không người để ý, cũng tập trung nhìn vào những dòng văn tự trên tấm bia.
Dòng văn tự cao nhất, rõ ràng là hai chữ bằng ánh sáng "Dương Càn" cực lớn.
Liễu Minh thấy vậy, hai mắt nheo lại.
Tất cả những chuyện có liên quan đến tên tuổi vị Đại sư huynh tên “Dương Càn” này, hắn đương nhiên đã nghe người khác nói qua rất nhiều lần rồi.
Nghe nói người này đồng thời mang chín Linh Mạch và Âm Linh Thể, đồng thời tinh thông bí thuật hai chi là Âm Sát và Luyện Thi, chẳng những vẫn bình yên sống sót trong thí luyện sinh tử lần trước, còn từng giành được thành tích không tầm thường mà quay về, không ít người trong tông đều cho rằng chuyện gã trở thành Linh Sư, căn bản là chuyện đã chắc như đinh đóng cột.
Nhưng sau khi Dương Càn có được đầy đủ tài nguyên, trong vài năm qua lại không lựa chọn đột phá lên Linh Sư, trái lại người này một mực bế quan vài năm không ra, không biết là đang tu luyện bí thuật công pháp nào đó, hay là muốn trụ cột càng thêm vững chắc, sau đó mới lựa chọn đột phá lên cảnh giới Linh Sư.
Kể từ đó, vị Dương Càn này đương nhiên lại càng tăng thêm vẻ thần bí trong lớp đệ tử mới, kể cả là những đệ tử không thuộc chi Âm Sát, cũng có không ít người cực kỳ tôn sùng vị này.
Trong đầu Liễu Minh nhanh chóng nhớ lại những thông tin về Dương Càn một lần, sau đó ánh mắt mới dời xuống phía dưới.
"Phong Thiền", "Mẫn Thú", "Tiền Tuệ Nương", … mỗi một cái tên đều đua nhau hiện ra.
Bốn người đứng đầu bia Thái Âm đều là những người còn sống quay trở lại tông môn trong mười người tham gia thí luyện sinh tử năm đó. Về phần sáu người còn lại, có hai người do độ tuổi đã vượt quá ba mươi, tự động hủy bỏ thứ tự trên bia Thái Âm. Một người lại phá tan cảnh giới Linh Đồ, đã trở thành tồn tại Linh Sư, ba người còn lại đã vĩnh viễn ngã xuống trong thí luyện sinh tử rồi.
Những người khác trong mười thứ hạng đầu, đương nhiên là dựa theo thứ tự trên bia Thái Âm mà được đẩy lên.
Liễu Minh cũng chỉ biết được một chút thông tin về mười đệ tử đứng đầu, cho nên sau khi nhìn qua một lượt tất cả những người này, ánh mắt liền dời xuống những quy tắc tỷ thí cụ thể phía dưới.