Ma Thiên Ký
Chương 862: Thành Nam Minh
Dịch giả: khangvan
“Thay đổi trí nhớ… thì ra là vậy, nhưng mà việc Thanh Linh tiền bối tốn công sức giấu diếm tung tích thật sự của lệnh tôn, chắc hẳn là có nguyên do trong đó?” Liễu Minh nghe vậy thì ánh mắt lóe lên, gật đầu nói.
“Đó là bởi vì Tôn Chủ và gia phụ đã có ước định, chỉ cần gia phụ giúp cho Tôn Chủ tìm kiếm được một vật, lấy ra trao đổi thì Tôn Chủ sẽ gỡ bỏ khế ước huyết mạch trong cơ thể của mẫu thân ta, cho bọn họ có thể đi ra khỏi quỷ mạc. Mà Tôn Chủ lúc đó bị nhốt trong Thánh Điện, để phòng ngừa việc này bị tiết lộ nên đã thi pháp thay đổi trí nhớ của Sa Tộc. Chỉ là từ khi phụ thân của ta rời đi cho đến nay vẫn không có tin tức gì.” Sa Sở Nhi thấy Liễu Minh không có tức giận thì nhẹ thở ra, mùi đàn hương trong miệng theo đó cũng bay ra, tiếp tục giải thích.
“Thì ra là thế, nhưng mà việc Thanh Linh tiền bối giải trừ bí thuật trên người của Sa cô nương thì xem ra những năm này Sa cô nương cũng được tiền bối coi trọng, thật sự là điều đáng mừng a.” Liễu Minh giật mình, sau đó bỗng nhiên cười nói.
“Tôn Chủ đúng là đối với ta rất tốt, chỉ tiếc là ta đã ly khai quỷ mạc đã vài năm mà cho đến nay, ngay cả một điểm manh mối của gia phụ cũng không có tìm được. Hôm nay thật vất vả mới vào được Âu Dương gia, huynh cũng đã thấy, Âu Dương gia chủ chính là không muốn gặp ta.” Thần sắc Sa Sở Nhi buồn bã, khẽ cắn môi anh đào nói.
“Thanh Linh tiền bối để cho lệnh tôn đi tìm kiếm một vật, có lẽ từ điểm này mà có thể bắt đầu điều tra.” Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, mở miệng nhắc nhở.
“Tôn Chủ cũng không nói cho ta biết là gia phụ đang tìm kiếm vật gì, cho nên ta nghĩ chỉ có thể tìm cách khác. Những ngày gần đây, ta ở phụ cận của Tuyền Mộng Sơn có nghe được sự tình liên quan đến Liễu huynh, Liễu huynh nếu là đệ tử của Thái Tông, không biết có thể giúp tiểu muội một tay, nghe ngóng một chút về chỗ của gia phụ hạ lạc hay không?” Đôi mắt dễ thương của Sa Sở Nhi tràn ngập hy vọng nhìn về phía Liễu Minh.
“Điều này…” Liễu Minh có chút chần chờ.
Tuy trước đây trong đại điện của Âu Dương thế gia, Âu Dương Tân thề thốt phủ nhận việc Âu Dương Minh không phải là người của Âu Dương gia, nhưng mà theo phản ứng của hắn thì có thể thấy rõ ràng là hắn đang nói dối.
Tung tích phụ thân của Sa Sở Nhi hơn phân nửa là được Âu Dương gia cố ý che giấu, hơn nữa lại có quan hệ đến Nam Hoang Khôi Đế, tự nhiên càng khó có thể phân biệt, tùy tiện tham gia vào cũng không phải là cử chỉ sáng suốt.
Nhưng mà hắn và Sa Sở Nhi đã có giao tình trong Quỷ mạc cho nên nếu để cho hắn thẳng thừng cự tuyệt thì đồng dạng đối với Liễu Minh cũng khó có thể mở miệng.
Ngay khi mà Liễu Minh đang cảm thấy khó khăn thì Sa Sở Nhi than nhẹ một tiếng rồi tiếp tục nói:
“Sở Nhi cũng biết việc này có chút khó khăn đối với huynh, nhưng mà thật sự hiện giờ tiểu muội cũng không có cách nào khác, mới phải nhờ Liễu huynh giúp đỡ. Chỉ cần ở Âu Dương thế gia tìm được một chút manh mối của gia phụ là được, nếu việc này thật sự tiến thối lưỡng nan thì Liễu huynh hoàn toàn có thể dừng lại, tiểu muội vẫn vô cùng cảm kích.”
“Sa cô nương đã nói những lời như vậy mà Liễu mỗ không giúp đỡ thì đúng là quá tuyệt tình rồi. Tốt, ta sẽ giúp Sa cô nương nghe ngóng qua một chút vậy!” Liễu Minh thấy thần sắc ảm đạm của Sa Sở Nhi thì không khỏi nhớ đến tình cảnh của mình năm đó ở trên Hung đảo, rồi nhớ đến sự việc của phụ thân, khiến cho nội tâm của hắn mềm nhũn, rốt cục cười khổ một tiếng rồi quyết đoán đồng ý.
“Thật là tốt quá, đại ân này của Liễu huynh, tiểu muội nhất định suốt đời không quên.” Sa Sở Nhi nghe vậy thì đại hỉ, chỉnh đốn trang phục thi lễ một cái.
Thời gian tiếp đó, Sa Sở Nhi liền đem việc ly khai Quỷ mạc và quá trình tìm kiếm Âu Dương Minh đơn giản nói qua một lần.
Liễu Minh sau khi nghe xong thì trầm ngâm một lát, sau đó từ từ mở miệng.
“Lệnh tôn nếu chính xác là đệ tử của Âu Dương thế gia thì việc này vẫn phải bắt đầu từ Âu Dương thế gia. Như vậy đi, trước tiên ta sẽ tìm hai vị bằng hữu ở Âu Dương thế gia hỏi qua một chút.”
Nói xong, Liễu Minh lấy ra một cái trận bàn màu trắng, nhanh chóng đánh ra mấy đạo pháp quyết.
Bên trên trận bàn màu trắng hiện lên một ít chữ nhỏ, bạch quang lóe lên rồi biến mất không thấy bóng dáng.
Diệp Hạo sau lưng thấy vậy thì trong mắt hiện lên một tia hứng thú, nhưng lại thập phần nhu thuận, cái gì cũng không hỏi.
“Đây chắc hẳn là vật đưa tin mà tu sĩ Trung Thổ thường xuyên sử dụng a?” Sa Sở Nhi có chút tò mò, đánh giá trận bàn trong tay Liễu Minh.
Liễu Minh nhẹ gật đầu, khóe miệng không khỏi có chút nhếch lên.
Sa Sở Nhi từ nhỏ đến lớn đều sinh hoạt bên trong quỷ mạc, thiên tính hồn nhiên ngay thẳng, lại ngăn cách với ngoại giới, tuy rằng hôm nay tu vi đã đạt đến Hóa Tinh kỳ nhưng mà rất nhiều việc bên trong Tu Luyện Giới đều cảm thấy tò mò, cũng chính là người thứ nhất mà Nam Hoang Khôi Đế cảm thấy yên tâm cho ra ngoài, cũng lại có thể một đường vô sự mà tìm đến tận Âu Dương thế gia.
Hơn nửa canh giờ sau, nơi chân trời xuất hiện hay đạo độn quang tử sắc bay nhanh tới nơi này, lóe lên liền hạ xuống, độn quang thu lại lộ ra thân ảnh của tỷ muội Âu Dương Thiến.
“Sao Liễu huynh lại vội vàng ra đi như vậy, khiến cho chúng ta còn chưa kịp trước mặt ngươi mà chúc mừng việc ngươi thành công tiến giai lên Giả Đan.” Đôi mắt sáng của Âu Dương Thiến chớp động vài cái, lập tức trông thấy Sa Sở Nhi đang đứng sau lưng Liễu Minh thì trên mặt cũng lộ ra một ít khác thường.
Âu Dương Cầm bên cạnh nàng ta cũng nhìn về phía Liễu Minh, khẽ hừ một tiếng.
Chứng kiến cảnh này thì nội tâm Liễu Minh không khỏi cười khổ, chắc hẳn là hai tỷ muội này đã nghe qua việc Âu Dương gia chủ đưa ra việc kết thông gia rồi việc hắn thẳng thừng cự tuyệt rồi.
Nhưng mà một tia xấu hổ này rất nhanh được hắn bỏ ra sau đầu, chắp tay nghiêm mặt nói:
“Tại hạ vội vàng ly khai, không kịp gặp hai vị tiên tử nói lời từ biệt, đúng là có chỗ thất kính, mong hai vị thứ lỗi.”
“Liễu huynh lần này đưa tin cho chúng ta có vẻ vô cùng cấp bách, hẳn không phải là chỉ để nói chuyện phiếm thôi chứ, nếu có việc gì thì xin huynh nói rõ.” Âu Dương Cầm lãnh đạm nói.
Liễu Minh cười ha ha hai tiếng, sau đó liền chỉ sang Sa Sở Nhi đang đứng một bên.
“Ha ha, điều này là tất nhiên, nhị vị chắc hẳn là nhớ rõ vị cô nương Sa Sở Nhi này mấy ngày trước đã đến bái kiến a, nàng…”
“Liễu huynh, huynh là muốn nhờ hay tỷ muội chúng ta nghe ngóng tin tức của Âu Dương Minh ư? Nhưng mà để cho huynh thất vọng rồi, chuyện này chúng ta cũng lực bất tòng tâm. Vốn là tỷ muội chúng ta còn thiếu Liễu huynh một cái nhân tình, đối với thỉnh cầu của huynh thì nếu biết thì sẽ nói, nhưng mà trưởng lão gia tộc đã nghiêm khắc cảnh báo hai người chúng ta là, bất luận là ai cũng không được đề cập đến việc của người kia. Tỷ muội chúng ta giờ trong gia tộc cũng không có cách nào, xin huynh thứ lỗi.” Âu Dương Thiến giơ tay cắt lời Liễu Minh, lắc đầu nói.
Sa Sở Nhi bên cạnh nghe vậy thì mặt mũi tràn ngập vẻ thất vọng.
“Là tại hạ đường đột rồi, để cho nhị vị tiên tử phải khó xử.” Chân mày Liễu Minh hơi nhíu lại, nhưng lập tức trở lại như thường, nói.
“Nếu không còn chuyện gì nữa thì tỷ muội chúng ta xin phép cáo từ, hẹn sau này gặp lại.” Âu Dương Thiến chắp tay với Liễu minh, sau đó liếc Âu Dương Cầm bên cạnh, nói.
Hai người xoay người một cái, sau đó liền hóa thành hai đạo độn quang tử sắc, bay trở về.
Nhìn độn quang của hai người dần đi xa, hai mắt của Liễu Minh nhắm lại trong chốc lát, trên mặt cũng không có bao nhiêu biểu hiện thất vọng.
Hắn đối với việc nhờ hai tỷ muội Âu Dương Thiến nghe ngóng căn bản cũng không có ôm quá nhiều hy vọng, nhưng mà sau lần nói chuyện này thì có thể xác định rằng Âu Dương thế gia chắc hẳn là có người mang tên là Âu Dương Minh rồi.
“Xem ra Âu Dương thế gia đã hạ lệnh, muốn trực tiếp thăm dò tin tức của lệnh tôn chỉ sợ không thành nữa rồi, chúng ta đành phải kiếm cách khác thôi.” Liễu Minh nhìn Sa Sở Nhi, thản nhiên nói.
“Hết thảy đều theo sự an bài của Liễu huynh.” Sa Sở Nhi nghe vậy thì tinh thần chấn động, tựa hồ đối với Liễu Minh thì cực kỳ có lóng tin.
Liễu Minh trầm tư một lát, sau đó liền lấy ra một tấm địa đồ phụ cận của Tuyền Mộng Sơn, cẩn thận nhìn lại.
Sau một lát, đuôi lông mày hắn nhảy lên, hai mắt sáng rực lên.
“Liễu huynh có cách gì rồi ư?” Sắc mặt Sa Sở Nhi vui vẻ, hỏi.
“Cũng không hẳn là một cách hay lắm, nhưng mà trước mắt ta và muội cũng không quá quen thuộc tình huống của Âu Dương thế gia, chỉ có thể xem có người nào hiểu rõ về họ hỗ trợ vậy.” Liễu Minh thu lại địa đồ, một tay bấm niệm pháp quyết, một đoàn hắc khí liền bao lấy hắn và Diệp Hạo, phương hướng bay ra khỏi Tuyền Mộng Sơn.
Đôi mắt dễ thương như làn thu thủy của Sa Sở Nhi lưu chuyển, vội vàng khu động độn quang đuổi theo.
Tuyền Mộng sơn mạch với tư cách là căn cơ của Âu Dương thế gia, cũng là một trong những thánh địa tu luyện ít ỏi của đại lục Trung Thiên, mặc dù xung quanh chỉ là những sơn mạch nhỏ nhưng mà thiên địa nguyên khí cũng là thập phần nồng đậm, chẳng những có phần đông tu sĩ tụ tập mà còn có vài con sông, vài tòa thành trì lớn của phàm nhân cũng tọa lạc tại phụ cận của Tuyền Mộng sơn.
Thành Nam Minh chính là một trong những thành trì lớn nơi đây, nằm ở phía đông nam của Tuyền Mộng sơn, ngoài thành là con sông lớn nhất, sông Đại Giang Nam Minh, được nước sông bồi đắp vô số năm, khiến cho đất đai phụ cận thành Nam Minh vô cùng phì nhiêu, giao thông đường thủy vô cùng thuận lợi, cho nên tòa thành trì lớn này tụ tập đến gần ngàn vạn nhân khẩu, phồn hoa vô cùng.
Sáng sớm một ngày, trên đường lớn tại phía đông của thành Nam Minh có hai người chậm rãi bước đi.
Đi trước mà một nam tử mặc thanh sam, đằng sau là một thân ảnh xinh xắn, toàn thân bị che bởi một tấm áo choàng rộng thùng thình, vài lọn tóc dài màu bạc tùy ý rủ xuống, nhìn kỹ có thể mơ hồ nhìn ra đó là một nữ tử tuyệt sắc, thân hình mềm mại thướt tha.
Hai người này chính là Liễu Minh và Sa Sở Nhi, mà Diệp Hạo thì không có ở đây.
“Liễu huynh, tại sao huynh lại dẫn ta vào một thành trì của phàm nhân?” Sa Sở Nhi khẽ chỉnh lại những lọn tóc bạc bên ngoài tấm áo choàng, cho dù toàn thân ẩn dấu bên trong trường bào nhưng cũng khó có thể che dấu được vẻ đẹp say lòng người của nàng, khiến cho những người đi đường liên tục chú ý.
“Sa cô nương chớ vội, cứ đi theo ta.” Mặt Liễu Minh không chút biểu tình, cũng không giải thích gì, ánh mắt nhìn đi nhìn lại mấy lần trên con đường đá.
Giờ phút này, mặt trời đã lên cao, dòng người đi trên con đường lớn giống như thoi đưa, xe ngựa như nước, những cửa hàng bên đường thì mọc lên san sát như rừng, tiếng hô hoán vang lên không dứt bên tai, khung cảnh khá phồn thịnh.
Không bao lâu, ánh mắt Liễu Minh rơi vào một hiệu cầm đồ trên đường, ánh mắt lóe lên, sau đó nhanh chóng đi đến.
Tuy trong lòng Sa Sở Nhi tràn đầy vẻ nghi hoặc nhưng mà cũng nhanh chóng đi đến.
Liễu Minh vừa đi vào trong tiệm cầm đồ thì một tên tiểu nhị mặc áo xanh, mặt mày tươi cười chạy ra đón chào.
“Khách quan, xin mời vào bên trong.”
Liếc nhìn lại thì trong cửa hàng không một bóng người, thoạt nhìn sinh ý không được tốt cho lắm.
Liễu Minh mỉm cười, sau đó ngồi xuống một chiếc ghế tựa lớn, mà Sa Sở Nhi thì không ngồi xuống, đôi mắt trong tấm áo choàng khẽ quét qua xung quanh, thần thức cũng dần khuếch tán ra, tựa hồ như muốn dò xét điều gì đó.
“Khách quan, ngài muốn cầm đồ vật gì? Không phải nói ngoa chứ tiểu điếm tuy là không lớn nhưng mà trong trăm cửa hàng trong thành Nam Minh này thì tên tuổi bổn điếm, ngài cứ việc yên tâm.” Tên tiểu nhị thoạt nhìn chỉ có mười tám mười chín tuổi nhưng mà miệng lưỡi vô cùng lanh lợi, bộ dáng rất là cơ linh.
“Ta đến từ phương Bắc, hôm nay đến đây là muốn cầm một vật.” Liễu Minh lấy từ trong ngực ra một vật lớn bằng bàn tay, mặt ngoài hắc quang ẩn hiện, chính là lệnh bài đệ tử nội môn của Lạc U Phong, tiện tay đưa cho tiểu nhị.
“Thay đổi trí nhớ… thì ra là vậy, nhưng mà việc Thanh Linh tiền bối tốn công sức giấu diếm tung tích thật sự của lệnh tôn, chắc hẳn là có nguyên do trong đó?” Liễu Minh nghe vậy thì ánh mắt lóe lên, gật đầu nói.
“Đó là bởi vì Tôn Chủ và gia phụ đã có ước định, chỉ cần gia phụ giúp cho Tôn Chủ tìm kiếm được một vật, lấy ra trao đổi thì Tôn Chủ sẽ gỡ bỏ khế ước huyết mạch trong cơ thể của mẫu thân ta, cho bọn họ có thể đi ra khỏi quỷ mạc. Mà Tôn Chủ lúc đó bị nhốt trong Thánh Điện, để phòng ngừa việc này bị tiết lộ nên đã thi pháp thay đổi trí nhớ của Sa Tộc. Chỉ là từ khi phụ thân của ta rời đi cho đến nay vẫn không có tin tức gì.” Sa Sở Nhi thấy Liễu Minh không có tức giận thì nhẹ thở ra, mùi đàn hương trong miệng theo đó cũng bay ra, tiếp tục giải thích.
“Thì ra là thế, nhưng mà việc Thanh Linh tiền bối giải trừ bí thuật trên người của Sa cô nương thì xem ra những năm này Sa cô nương cũng được tiền bối coi trọng, thật sự là điều đáng mừng a.” Liễu Minh giật mình, sau đó bỗng nhiên cười nói.
“Tôn Chủ đúng là đối với ta rất tốt, chỉ tiếc là ta đã ly khai quỷ mạc đã vài năm mà cho đến nay, ngay cả một điểm manh mối của gia phụ cũng không có tìm được. Hôm nay thật vất vả mới vào được Âu Dương gia, huynh cũng đã thấy, Âu Dương gia chủ chính là không muốn gặp ta.” Thần sắc Sa Sở Nhi buồn bã, khẽ cắn môi anh đào nói.
“Thanh Linh tiền bối để cho lệnh tôn đi tìm kiếm một vật, có lẽ từ điểm này mà có thể bắt đầu điều tra.” Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, mở miệng nhắc nhở.
“Tôn Chủ cũng không nói cho ta biết là gia phụ đang tìm kiếm vật gì, cho nên ta nghĩ chỉ có thể tìm cách khác. Những ngày gần đây, ta ở phụ cận của Tuyền Mộng Sơn có nghe được sự tình liên quan đến Liễu huynh, Liễu huynh nếu là đệ tử của Thái Tông, không biết có thể giúp tiểu muội một tay, nghe ngóng một chút về chỗ của gia phụ hạ lạc hay không?” Đôi mắt dễ thương của Sa Sở Nhi tràn ngập hy vọng nhìn về phía Liễu Minh.
“Điều này…” Liễu Minh có chút chần chờ.
Tuy trước đây trong đại điện của Âu Dương thế gia, Âu Dương Tân thề thốt phủ nhận việc Âu Dương Minh không phải là người của Âu Dương gia, nhưng mà theo phản ứng của hắn thì có thể thấy rõ ràng là hắn đang nói dối.
Tung tích phụ thân của Sa Sở Nhi hơn phân nửa là được Âu Dương gia cố ý che giấu, hơn nữa lại có quan hệ đến Nam Hoang Khôi Đế, tự nhiên càng khó có thể phân biệt, tùy tiện tham gia vào cũng không phải là cử chỉ sáng suốt.
Nhưng mà hắn và Sa Sở Nhi đã có giao tình trong Quỷ mạc cho nên nếu để cho hắn thẳng thừng cự tuyệt thì đồng dạng đối với Liễu Minh cũng khó có thể mở miệng.
Ngay khi mà Liễu Minh đang cảm thấy khó khăn thì Sa Sở Nhi than nhẹ một tiếng rồi tiếp tục nói:
“Sở Nhi cũng biết việc này có chút khó khăn đối với huynh, nhưng mà thật sự hiện giờ tiểu muội cũng không có cách nào khác, mới phải nhờ Liễu huynh giúp đỡ. Chỉ cần ở Âu Dương thế gia tìm được một chút manh mối của gia phụ là được, nếu việc này thật sự tiến thối lưỡng nan thì Liễu huynh hoàn toàn có thể dừng lại, tiểu muội vẫn vô cùng cảm kích.”
“Sa cô nương đã nói những lời như vậy mà Liễu mỗ không giúp đỡ thì đúng là quá tuyệt tình rồi. Tốt, ta sẽ giúp Sa cô nương nghe ngóng qua một chút vậy!” Liễu Minh thấy thần sắc ảm đạm của Sa Sở Nhi thì không khỏi nhớ đến tình cảnh của mình năm đó ở trên Hung đảo, rồi nhớ đến sự việc của phụ thân, khiến cho nội tâm của hắn mềm nhũn, rốt cục cười khổ một tiếng rồi quyết đoán đồng ý.
“Thật là tốt quá, đại ân này của Liễu huynh, tiểu muội nhất định suốt đời không quên.” Sa Sở Nhi nghe vậy thì đại hỉ, chỉnh đốn trang phục thi lễ một cái.
Thời gian tiếp đó, Sa Sở Nhi liền đem việc ly khai Quỷ mạc và quá trình tìm kiếm Âu Dương Minh đơn giản nói qua một lần.
Liễu Minh sau khi nghe xong thì trầm ngâm một lát, sau đó từ từ mở miệng.
“Lệnh tôn nếu chính xác là đệ tử của Âu Dương thế gia thì việc này vẫn phải bắt đầu từ Âu Dương thế gia. Như vậy đi, trước tiên ta sẽ tìm hai vị bằng hữu ở Âu Dương thế gia hỏi qua một chút.”
Nói xong, Liễu Minh lấy ra một cái trận bàn màu trắng, nhanh chóng đánh ra mấy đạo pháp quyết.
Bên trên trận bàn màu trắng hiện lên một ít chữ nhỏ, bạch quang lóe lên rồi biến mất không thấy bóng dáng.
Diệp Hạo sau lưng thấy vậy thì trong mắt hiện lên một tia hứng thú, nhưng lại thập phần nhu thuận, cái gì cũng không hỏi.
“Đây chắc hẳn là vật đưa tin mà tu sĩ Trung Thổ thường xuyên sử dụng a?” Sa Sở Nhi có chút tò mò, đánh giá trận bàn trong tay Liễu Minh.
Liễu Minh nhẹ gật đầu, khóe miệng không khỏi có chút nhếch lên.
Sa Sở Nhi từ nhỏ đến lớn đều sinh hoạt bên trong quỷ mạc, thiên tính hồn nhiên ngay thẳng, lại ngăn cách với ngoại giới, tuy rằng hôm nay tu vi đã đạt đến Hóa Tinh kỳ nhưng mà rất nhiều việc bên trong Tu Luyện Giới đều cảm thấy tò mò, cũng chính là người thứ nhất mà Nam Hoang Khôi Đế cảm thấy yên tâm cho ra ngoài, cũng lại có thể một đường vô sự mà tìm đến tận Âu Dương thế gia.
Hơn nửa canh giờ sau, nơi chân trời xuất hiện hay đạo độn quang tử sắc bay nhanh tới nơi này, lóe lên liền hạ xuống, độn quang thu lại lộ ra thân ảnh của tỷ muội Âu Dương Thiến.
“Sao Liễu huynh lại vội vàng ra đi như vậy, khiến cho chúng ta còn chưa kịp trước mặt ngươi mà chúc mừng việc ngươi thành công tiến giai lên Giả Đan.” Đôi mắt sáng của Âu Dương Thiến chớp động vài cái, lập tức trông thấy Sa Sở Nhi đang đứng sau lưng Liễu Minh thì trên mặt cũng lộ ra một ít khác thường.
Âu Dương Cầm bên cạnh nàng ta cũng nhìn về phía Liễu Minh, khẽ hừ một tiếng.
Chứng kiến cảnh này thì nội tâm Liễu Minh không khỏi cười khổ, chắc hẳn là hai tỷ muội này đã nghe qua việc Âu Dương gia chủ đưa ra việc kết thông gia rồi việc hắn thẳng thừng cự tuyệt rồi.
Nhưng mà một tia xấu hổ này rất nhanh được hắn bỏ ra sau đầu, chắp tay nghiêm mặt nói:
“Tại hạ vội vàng ly khai, không kịp gặp hai vị tiên tử nói lời từ biệt, đúng là có chỗ thất kính, mong hai vị thứ lỗi.”
“Liễu huynh lần này đưa tin cho chúng ta có vẻ vô cùng cấp bách, hẳn không phải là chỉ để nói chuyện phiếm thôi chứ, nếu có việc gì thì xin huynh nói rõ.” Âu Dương Cầm lãnh đạm nói.
Liễu Minh cười ha ha hai tiếng, sau đó liền chỉ sang Sa Sở Nhi đang đứng một bên.
“Ha ha, điều này là tất nhiên, nhị vị chắc hẳn là nhớ rõ vị cô nương Sa Sở Nhi này mấy ngày trước đã đến bái kiến a, nàng…”
“Liễu huynh, huynh là muốn nhờ hay tỷ muội chúng ta nghe ngóng tin tức của Âu Dương Minh ư? Nhưng mà để cho huynh thất vọng rồi, chuyện này chúng ta cũng lực bất tòng tâm. Vốn là tỷ muội chúng ta còn thiếu Liễu huynh một cái nhân tình, đối với thỉnh cầu của huynh thì nếu biết thì sẽ nói, nhưng mà trưởng lão gia tộc đã nghiêm khắc cảnh báo hai người chúng ta là, bất luận là ai cũng không được đề cập đến việc của người kia. Tỷ muội chúng ta giờ trong gia tộc cũng không có cách nào, xin huynh thứ lỗi.” Âu Dương Thiến giơ tay cắt lời Liễu Minh, lắc đầu nói.
Sa Sở Nhi bên cạnh nghe vậy thì mặt mũi tràn ngập vẻ thất vọng.
“Là tại hạ đường đột rồi, để cho nhị vị tiên tử phải khó xử.” Chân mày Liễu Minh hơi nhíu lại, nhưng lập tức trở lại như thường, nói.
“Nếu không còn chuyện gì nữa thì tỷ muội chúng ta xin phép cáo từ, hẹn sau này gặp lại.” Âu Dương Thiến chắp tay với Liễu minh, sau đó liếc Âu Dương Cầm bên cạnh, nói.
Hai người xoay người một cái, sau đó liền hóa thành hai đạo độn quang tử sắc, bay trở về.
Nhìn độn quang của hai người dần đi xa, hai mắt của Liễu Minh nhắm lại trong chốc lát, trên mặt cũng không có bao nhiêu biểu hiện thất vọng.
Hắn đối với việc nhờ hai tỷ muội Âu Dương Thiến nghe ngóng căn bản cũng không có ôm quá nhiều hy vọng, nhưng mà sau lần nói chuyện này thì có thể xác định rằng Âu Dương thế gia chắc hẳn là có người mang tên là Âu Dương Minh rồi.
“Xem ra Âu Dương thế gia đã hạ lệnh, muốn trực tiếp thăm dò tin tức của lệnh tôn chỉ sợ không thành nữa rồi, chúng ta đành phải kiếm cách khác thôi.” Liễu Minh nhìn Sa Sở Nhi, thản nhiên nói.
“Hết thảy đều theo sự an bài của Liễu huynh.” Sa Sở Nhi nghe vậy thì tinh thần chấn động, tựa hồ đối với Liễu Minh thì cực kỳ có lóng tin.
Liễu Minh trầm tư một lát, sau đó liền lấy ra một tấm địa đồ phụ cận của Tuyền Mộng Sơn, cẩn thận nhìn lại.
Sau một lát, đuôi lông mày hắn nhảy lên, hai mắt sáng rực lên.
“Liễu huynh có cách gì rồi ư?” Sắc mặt Sa Sở Nhi vui vẻ, hỏi.
“Cũng không hẳn là một cách hay lắm, nhưng mà trước mắt ta và muội cũng không quá quen thuộc tình huống của Âu Dương thế gia, chỉ có thể xem có người nào hiểu rõ về họ hỗ trợ vậy.” Liễu Minh thu lại địa đồ, một tay bấm niệm pháp quyết, một đoàn hắc khí liền bao lấy hắn và Diệp Hạo, phương hướng bay ra khỏi Tuyền Mộng Sơn.
Đôi mắt dễ thương như làn thu thủy của Sa Sở Nhi lưu chuyển, vội vàng khu động độn quang đuổi theo.
Tuyền Mộng sơn mạch với tư cách là căn cơ của Âu Dương thế gia, cũng là một trong những thánh địa tu luyện ít ỏi của đại lục Trung Thiên, mặc dù xung quanh chỉ là những sơn mạch nhỏ nhưng mà thiên địa nguyên khí cũng là thập phần nồng đậm, chẳng những có phần đông tu sĩ tụ tập mà còn có vài con sông, vài tòa thành trì lớn của phàm nhân cũng tọa lạc tại phụ cận của Tuyền Mộng sơn.
Thành Nam Minh chính là một trong những thành trì lớn nơi đây, nằm ở phía đông nam của Tuyền Mộng sơn, ngoài thành là con sông lớn nhất, sông Đại Giang Nam Minh, được nước sông bồi đắp vô số năm, khiến cho đất đai phụ cận thành Nam Minh vô cùng phì nhiêu, giao thông đường thủy vô cùng thuận lợi, cho nên tòa thành trì lớn này tụ tập đến gần ngàn vạn nhân khẩu, phồn hoa vô cùng.
Sáng sớm một ngày, trên đường lớn tại phía đông của thành Nam Minh có hai người chậm rãi bước đi.
Đi trước mà một nam tử mặc thanh sam, đằng sau là một thân ảnh xinh xắn, toàn thân bị che bởi một tấm áo choàng rộng thùng thình, vài lọn tóc dài màu bạc tùy ý rủ xuống, nhìn kỹ có thể mơ hồ nhìn ra đó là một nữ tử tuyệt sắc, thân hình mềm mại thướt tha.
Hai người này chính là Liễu Minh và Sa Sở Nhi, mà Diệp Hạo thì không có ở đây.
“Liễu huynh, tại sao huynh lại dẫn ta vào một thành trì của phàm nhân?” Sa Sở Nhi khẽ chỉnh lại những lọn tóc bạc bên ngoài tấm áo choàng, cho dù toàn thân ẩn dấu bên trong trường bào nhưng cũng khó có thể che dấu được vẻ đẹp say lòng người của nàng, khiến cho những người đi đường liên tục chú ý.
“Sa cô nương chớ vội, cứ đi theo ta.” Mặt Liễu Minh không chút biểu tình, cũng không giải thích gì, ánh mắt nhìn đi nhìn lại mấy lần trên con đường đá.
Giờ phút này, mặt trời đã lên cao, dòng người đi trên con đường lớn giống như thoi đưa, xe ngựa như nước, những cửa hàng bên đường thì mọc lên san sát như rừng, tiếng hô hoán vang lên không dứt bên tai, khung cảnh khá phồn thịnh.
Không bao lâu, ánh mắt Liễu Minh rơi vào một hiệu cầm đồ trên đường, ánh mắt lóe lên, sau đó nhanh chóng đi đến.
Tuy trong lòng Sa Sở Nhi tràn đầy vẻ nghi hoặc nhưng mà cũng nhanh chóng đi đến.
Liễu Minh vừa đi vào trong tiệm cầm đồ thì một tên tiểu nhị mặc áo xanh, mặt mày tươi cười chạy ra đón chào.
“Khách quan, xin mời vào bên trong.”
Liếc nhìn lại thì trong cửa hàng không một bóng người, thoạt nhìn sinh ý không được tốt cho lắm.
Liễu Minh mỉm cười, sau đó ngồi xuống một chiếc ghế tựa lớn, mà Sa Sở Nhi thì không ngồi xuống, đôi mắt trong tấm áo choàng khẽ quét qua xung quanh, thần thức cũng dần khuếch tán ra, tựa hồ như muốn dò xét điều gì đó.
“Khách quan, ngài muốn cầm đồ vật gì? Không phải nói ngoa chứ tiểu điếm tuy là không lớn nhưng mà trong trăm cửa hàng trong thành Nam Minh này thì tên tuổi bổn điếm, ngài cứ việc yên tâm.” Tên tiểu nhị thoạt nhìn chỉ có mười tám mười chín tuổi nhưng mà miệng lưỡi vô cùng lanh lợi, bộ dáng rất là cơ linh.
“Ta đến từ phương Bắc, hôm nay đến đây là muốn cầm một vật.” Liễu Minh lấy từ trong ngực ra một vật lớn bằng bàn tay, mặt ngoài hắc quang ẩn hiện, chính là lệnh bài đệ tử nội môn của Lạc U Phong, tiện tay đưa cho tiểu nhị.