Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Ma Thiên Ký

Chương 783: Người mặt ưng



Dịch giả: nila32, Kunimi
MA THIÊN KÝ
Quyển 5: Kiếm Khí Cửu Tiêu
Dịch: nila32, Kunimi
==============================================
Địa hình trong sơn cốc vô cùng phức tạp, hiểm trở khiến ba người không thể phi hành quá nhanh, trong phút chốc đã bị Ngô Công đang không ngừng tăng tốc bỏ lại phía sau.
Đệ tử mảnh khảnh bay trước nhất đột nhiên hét lớn một tiếng, hai tay vỗ vào nhau, tạo thành tư thế bắn cung, mạnh mẽ kéo một phát, từ trên người hắn liền phát ra ánh sáng xanh chói mắt, một mũi tên theo đó ngưng tụ trước người. Người này buông nhẹ tay, mũi tên ánh sáng liền mạnh mẽ rời đi, mang theo tiếng xé gió bắn về phía trước.
Tốc độ của mũi tên ánh sáng vô cùng nhanh, trong chớp đã muốn đuổi kịp Ngô Công phía trước. Mục tiêu của đòn tấn công này là ngân quang lóng lánh trên lưng yêu thú.
Một tiếng nổ “Ầm” vang lên, mang theo một vòng sáng chói mắt tỏa ra từ sau lưng con rết. Sau khi hào quang thu lại, tại nơi bị đánh trúng chỉ lưu lại một ít dấu vết lờ mờ không rõ.
“Vỏ ngoài của súc sinh này thật cứng rắn!” Thanh niên cao gầy thấy vậy, không khỏi giật mình sợ hãi.
Con rết cũng phát ra tiếng kêu đau đớn, ánh sáng bạc ngoài thân lóe lên, đột ngột thay đổi phương hướng, tốc độ chạy càng thêm nhanh chóng.
“Chúng ta chia ra đuổi theo, không thể để Yêu thú Hóa Tinh hậu kỳ này trốn thoát!” La Thiên Thành trong mắt trần ngập vẻ tham lam, yêu thú rết màu bạc này mạnh hơn nhiều so với dự đoán, sau khi đánh chết nhất định sẽ đạt được không ít số mệnh.
Thanh niên cao gầy và thanh niên đeo kiếm cùng lên tiếp đáp ứng, sau đó một trái một phải ăn ý tách ra, vòng qua vây lấy Ngô Công, còn La Thiên Thành tiếp tục đuổi theo từ phía sau.
Phương pháp này quả hiên rất nhanh liền có hiệu quả, Ngô công màu bạc không thể tự do chuyển đổi phương hướng như trước, sau thời gian chừng một bữa cơm, dần dần đã bị ba người vây vào giữa.
Yêu thú rết hiển nhiên cũng nhận ra tình cảnh nguy hiểm trước mắt, liền phát ra tiếng kêu giận dữ, chân rết hai bên khua khoắng liên hồi, tạo nên từng cơn rung động, ra sức chạy thục mạng về phía trước.
Trong lúc hoảng hốt, nó đã bất tri bất giác chạy ra khỏi hạp cốc, trước mắt đã hiện ra một cồn cát bao la bát ngát.
Sau đó không lâu, đệ tử đeo kiếm áo bào xanh cũng là người đầu tiên rời khỏi hạp cốc, đã không còn địa hình khúc khuỷu cản trở, tốc độ truy đuổi tự nhiên tăng lên không ít.
Người này sau khi nhìn qua hai người La Thiên Thành đang đuổi đến phía sau, trong mắt lóe lên một tia tham lam, không chút do dư bấm pháp quyết đánh vào trong không trung. Trường kiếm trên lưng hắn lập tức bắn ra, hóa thành một đạo cầu vồng dài chừng mười trượng đánh về phía Ngân sắc Ngô công, tốc độ vô cùng nhanh!
Hắn đã muốn chiếm yêu thú trước mắt làm của riêng!
Chính vào lúc này, sau lưng hắn đã có tiếng xé gió “Sưu sưu” truyền ra, La Thiên Thành cùng nam tử cao gầy cũng từ hạp cốc bay ra, trông thấy nam tử đeo kiếm ra tay trước. Nam tử cao gầy tức thì quýnh lên, thúc giục pháp quyết trong tay, tốc độ lập tức nhanh hơn vài phần.
Sau một khắc, chỉ thấy ánh sáng xanh lóe lên, trong tay nam tử cao gầy đã xuất hiện một cây Trường Cung xanh biếc, dây cung tức thì được kéo căng.
Tiếng xé gió “Phần phật” phát ra, một mũi tên bắn ra như điện xẹt, tuy đi sau mà đến trước, tốc độ cực nhanh, gần như tức thời đã đến cạnh con rết bạc.
Kiếm quang đỏ thẫm và mũi tên ánh sáng gần như cùng lúc đánh tới đầu con rết, hiển nhiên hai người đều có mưu đồ một chiêu tiêu diệt yêu thú này, cướp lấy số mệnh.
La Thiên Thành thấy vậy, trong mắt lóe lên tinh quang, ánh sáng bạc ngoài thân phát ra chói mắt, tay hướng không trung phía trước đánh ra một chưởng. Một tiếng rít vang lên, vô số sương mù màu bạc tuôn ra.
Tuy ba người là đồng môn, số mệnh đoạt được đều thuộc sở hữu của Thái Thanh Môn nhưng hiển nhiên người nào thu được càng nhiều số mệnh càng thu được nhiều chỗ tốt, phần thưởng tông môn ban thưởng tự nhiên sẽ khác nhau rất nhiều.
Ngân sắc Ngô Công đang cắm đầu cắm cổ chạy, nghe được sau lưng có tiếng xé gió vang lên, gấp rút uốn éo thân mình né tránh công kích của đối phương.
“Oanh” một tiếng nổ vang thật lớn!
Yêu thú trong lúc nguy cấp tránh được một kích trí mạng, thế công của sương mù màu bạc gặp phải kiếm quang và mũi tên ánh cùng lúc đánh tới, lập tức bị chặn đứng.
Nam tử cao gầy và nam tử đeo kiếm thấy vậy, ánh mắt càng trở nên nóng bỏng, càng thêm vội vã thúc giục pháp quyết trong tay, đều muốn nhanh chóng kết liễu yêu thú.
Đúng lúc này, một hư ảnh Vụ Hổ màu bạc gầm thét từ trên trời giáng xuống, dùng thế sét đánh lôi đình cắn lên ngân giáp tại phần cổ con rết.
Con rết này tuy cũng là yêu thú Hóa Tinh hậu kỳ nhưng trải qua chặng đường dài bị đuổi giết, cả thể lực và pháp lực đều hao tổn rất lớn, hôm nay lại bất chấp thương thế mà chạy trốn, đã không thể né tránh vụ hổ đang nhào tới, thân thể ngay lập tức xoắn lại, liều mạng quấn lấy thân thể vụ hổ màu bạc.
Lại nói, Cự Hổ màu bạc tuy là do pháp lực ngưng kết tạo thành nhưng thân thể so với yêu thú thật sự cũng không có quá nhiều khác biệt. Hai đầu yêu thú quần nhau trong không trung, bộc phát ra xung quanh những luồng áp lực cuồng bạo.
Nam tử đeo kiếm và nam tử cao gầy bị áp lực chấn lui, thân hình không tự chủ được phải lùi về sau mấy trượng mới miễn cưỡng đứng vững.
Ngay lúc này, thân ảnh La Thiên Thành đã như thiểm điện lóe tới, quanh người sương mù màu bạc cuồn cuộn bao lấy, trực tiếp từ chỗ hai kẻ kia vừa lui xuống, mang theo khí tức cuồng bạo nhảy vào bên trong cuộc chiến, miệng quát khẽ một tiếng.
Hai kẻ kia thấy vậy liền giật mình, đang lúc định xông vào đã nghe tiếng gào thét điên cuồng của Ngô Công hòa lẫn với tiếng cười điên cuồng của La Thiên Thành.
"Vèo" một tiếng, một bóng đen từ trong khí lưu cuồng bạo nơi chiến đoàn bắn vọt ra, hai người tập trung ánh mắt lại, tức thì sắc mặt hai người đều biến đổi.
Bóng đen chẳng phải thứ gì khác mà chính là con rết màu bạc, đôi răng nanh sắc lẻm trong miệng vẫn cắt kéo không ngừng nhưng nét hung tàn trong mắt lại nhanh chóng ảm đạm đi.
Mà theo việc yêu thú rết bị tiêu diệt thì khí lưu vốn cuồng bạo cũng lắng xuống, từ bụi đất quay cuồng như sương khói, La Thiên Thành chậm rãi bay ra, nhưng trên bụng hắn đã có thêm một vết thương nhẹ có thể thấy rõ bằng mắt thường.
Tuy thế nhìn thoáng qua cũng thấy ánh mắt y lúc này lại cực kỳ bình tĩnh, một tay y nhẹ nhàng miết một vòng quanh vết thương, tức thì vô số sơi tơ bạc nhỏ như sợi tóc nhao nhao ngưng tụ ra quanh miệng vết thương, theo đó vết thương dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được, nhanh chóng liền lại.
Chỉ qua thời gian mấy hơi thở là vết thương đã lành lặn hoàn toàn, không còn dấu tích.
"La sư đệ thực lực cao cường, bội phục, bội phục!" Đệ tử cao gầy thấy thế bèn thu trường cung xanh biếc lại, mặt lộ vẻ phức tạp mà chắp tay, nói với giọng có phần ngượng ngùng.
Nam tử đeo kiếm không nói chuyện mà chỉ đưa một tay khẽ vẫy để thu hồi phi kiếm về sau lưng rồi liếc mắt nhìn cổ tay La Thiên Thành, thấy Khí Vận chi Tỏa của y phát quầng sáng xám mờ, rõ ràng đã sáng hơn trước đây vài phần, khóe mắt nam tử đeo kiếm theo đó mà hơi động đậy một cái.
*Khí vận chi tỏa: Ở các bản dịch của các bạn trong team là Khóa Số Mệnh, Khóa Vận khí. Mình để nguyên nhé.
"Nơi đây mới là phần ngoài bí cánh, hai vị sư huynh cũng không cần buồn bã, ba người chúng ta liên thủ thì có lẽ chẳng có mấy kẻ đến trung tâm bí cảnh trước chúng ta đâu." La Thiên Thanh tựa như chẳng nghe thấy gì, thản nhiên nói.
Hai người kia nghe vậy đều gật đầu.
"Trước tiên chúng ta rời khỏi đây thì hơn, vừa rồi đã tạo ra chấn động pháp lực, chỉ e sẽ thu hút sự chú ý không ít kẻ quanh đây..." La Thiên Thành xoay người nói.
Kết qua khi y nói chưa dứt lời thì sắc mặt đột nhiên đã biến đổi, ngẩng đầu trông về một phía khác.
Chỉ thấy ở chân trời phía xa hướng hắn nhìn, một điểm sáng màu trắng dần hiện ra, đoạn bay vọt về phía ba người với một tốc độ cực nhanh.
Ba người giờ có muốn tránh né thì rõ ràng đã không còn kịp nữa.
Qua thời gian mấy hơi thở thì đã có thể thấy rõ được độn quang, ánh sáng trắng lóe lên rồi dừng lại giữa không trung cách chỗ ba người không xa, ánh sáng tan đi liền để lộ ra một người.
Chỉ thấy người tới có mặt như mặt chim ưng, mũi khoằm như lưỡi câu, cơ hồ như mũi có thể chạm miêng, một thân áo bào trắng theo gió phồng lên, đính thị là cách ăn mặc của Thiên Yêu cốc.
Ánh mắt sắc bén của gã chẳng kiêng nể mà quét qua thân ba người, cuối cùng rơi lên trên người La Thiên Thành rồi thoáng lóe lên một cái.
Nam tử đeo kiếm đã âm thầm niệm kiếm quyết sẵn, còn tên nam tử cao gầy lập tức ngưng thần đưa tay về phía bên hông.
"Vị đạo hữu này không biết có gì chỉ giáo?" La Thiên Thành cũng là thần sắc đề phòng nhưng không hề tỏ ra yếu thế, đưa mắt nhìn thẳng về phía đối phương đồng thời lạnh lùng hỏi một câu.
Tuy y chẳng hề biết kẻ này nhưng đối phương phát ra một loại khí tức mơ hồ lập tức khiến ba người họ có cảm giác bất an, hiển nhiên gã người của Thiên Yêu cốc này tuyệt chẳng phải kẻ bình thường.
"Hắc hắc, Thái Thanh Môn!"
Nam tử mặt ưng lại giống như cười mà không phải cười, hắc hắc một tiếng xong hai cánh tay liền vung sang hai bên.
Từng tia sáng nhọn màu trắng bạc như ngưng thực chỉ trong chốc lát từ trong tay áo gã tuôn ra, đồng thời một khí thế kinh nhân nhoáng cái đã bùng phát ra.
Ba người La Thiên Thành vốn đang quan sát đề phòng nên vừa thấy động tác của nam tử mặt ưng thì lập tức có phản ứng.
Nam tử đeo kiếm hét lớn một tiếng, kiếm quyết trong tay ngưng tụ, trường kiếm trên lưng phóng lên trời, chỉ nhoáng cái thanh kiếm đã hóa thành một đương cầu vồng kinh người dài hơn mười trường, đồng thời theo sự chuyển động liên tục của hai tay, nó bỗng nhiên phân tách ra, biến thành hơn mười đạo kiếm quang tinh tế nhỏ hơn chút ít nhất loạt cuốn thẳng về phía nam tử mặt ưng.
Trong tiếng xé gió, từng đạo kiếm quang màu đỏ kéo theo từng vệt sáng dài, trông phảng phất như mưa sao băng, khí thế thực có phần kinh người.
Còn nam tử cao gầy thì sớm cầm sẵn cây trường cung xanh biếc, tay y nhoáng cái bên hông, tức thì liền lắp một cây tên màu xanh lên trường cung, ánh mắt y vừa lóe một tia sáng, lập tức cánh tay kia đột nhiên buông lỏng.
Âm thanh véo véo lớn vang lên, vô số tia sáng xanh như nghiêng trời lật đất bắn vọt về phía nam tử mặt ưng.
La Thiên Thành đứng giữa hai người lại không có tùy tiện động thủ, có điều thần sắc y cũng âm trầm, thôi động sẵn công pháp lên, lúc này một luồng sương mù màu bạc từ trên người y cuồn cuộn tuôn ra, hóa thành rồng, hổ màu bạc liên tục vờn quanh người y không thôi.
Nam tử mặt ưng đối mặt với kiếm quang màu đỏ và mũi tên ánh sáng màu xanh đến trước mặt lại phảng phất như là chẳng thấy gì, gã chỉ cười hắc hắc, trong mắt có tia sáng lưu chuyển, tia sáng màu trắng bạc càng trở nên chói mắt, tiếp đó thanh âm rung động từ trong không khí truyền ra rồi những tấm gương bạc nhanh chóng hiện ra.
Những tấm gương này có số lượng trên trăm cái, âm thanh vù vù vừa vang lên thì trên mặt ngoài những tấm gương này liền có hào quang lóe lên, chúng đột nhiên phóng ra một cột sáng màu bạc thoáng quét qua không gian phía trước, tức thì liền thôn phệ sạch sẽ cả kiếm quang màu đỏ và mũi tên màu xanh lá.
Thấy kẻ trước mặt chỉ hời hợt tiếp xong công kích của cả hai như thế, hai gã đệ tử Thái Thanh môn đều phải hít vào một ngụm khí lạnh, sắc mặt La Thiên Thành cũng có chút ngưng trọng.
Nhưng khi mà ba người chưa kịp thi triển thêm công kích thì hai tay nam tử mặt ưng đã rung mạnh lên, tức thì hơn trăm cột sáng chói mắt từ trong kính một lần nữa chiếu vọt ra, chúng lóe lên, biến mất xong liền đến trước mặt ba người.
Vô số những cột sáng như thủy triều màu bạc muốn cuốn gọn cả ba người vào trong đó...
Chương trước Chương tiếp
Loading...