Ma Thiên Ký
Chương 76: Linh Khí
Dịch giả: hungprods
Hai cái túi da trong đó cũng chẳng có gì, bên trong chỉ có một ít đan dược chữa thương và một vài vật tạp nham, nhưng một cái càng lớn của Bạch Cốt Hạt kẹp một hộp ngọc đỏ thắm lại khiến Liễu Minh chú ý.
Hắn tò mò cầm hộp ngọc lên rồi mở nắp ra, từ bên trong thình lình phun ra một luồng khí lạnh lẽo trắng xóa, làm cho hắn không kìm được mà rùng mình ớn lạnh một trận.
Trong hộp ngọc vậy mà lại đặt một viên tinh châu xanh biếc, thoạt nhìn vô cùng lạnh lẽo, cũng không biết nó có lai lịch ra sao.
Lúc này Liễu Minh mới sực nhớ ra bằng cách nào mà nam tử áo bào xám kia lại có thể xông ra khỏi biển lửa.
Vật này hơn phân nửa cũng là một kiện kỳ bảo.
Trong lòng Liễu Minh nghĩ như vậy, hắn nhanh chóng thu hộp ngọc với tất cả những vật khác lại, sau đó quan sát chung quanh một lượt rồi vung tay lên thả ra liên tiếp mấy quả cầu lửa, biến đổi toàn bộ những dấu vết của trận chiến đấu xung quanh, sau khi trông gần giống như mặt đất biển lửa bên kia mới thu lại Bạch Cốt Hạt, điều khiển đám mây bay lên không trung, tiếp đó chọn chuẩn xác phương hướng Man Quỷ Tông rồi bay thật nhanh đi.
******
Mấy ngày sau, khi Liễu Minh trở lại Man Quỷ Tông, tất cả mọi việc trong tông vẫn như trước, có vẻ như không có tin tức gì liên quan đến chuyện vừa xảy ra truyền về.
Liễu Minh thấy vậy, trước tiên đến Chấp Sự Đường báo cáo qua chuyện mình vừa quay về tông, sau đó lập tức trở lại chỗ ở của mình trên Cửu Anh Sơn, cứ như vậy bắt đầu sử dụng đan dược, mỗi ngày đều không ngừng nghỉ luyện hóa dược lực.
Trong nháy mắt đã trôi qua bảy tám ngày.
Nhưng hôm nay, một gã ngoại môn đệ tử Cửu Anh Sơn xuất hiện bên ngoài sân nhỏ, cũng lớn tiếng nói Khuê Như Tuyền gọi hắn lên đỉnh núi.
Liễu Minh nghe xong lời này, trong lòng hơi xao động, thu công rồi ung dung bước ra khỏi phòng.
Sau thời gian dùng hết một bữa cơm, hắn đã xuất hiện trong đại điện trên đỉnh núi.
Trong điện ngoại trừ Khuê Như Tuyền, hắn còn thấy vị đạo sĩ trung niên gọi ‘Trương sư thúc’ kia.
"Quả nhiên là người này!" Đạo sĩ trung niên vừa nhìn rõ khuôn mặt Liễu Minh, liền nở nụ cười.
Khuê Như Tuyền nghe thế, mặt không đổi sắc hỏi Liễu Minh:
"Vài ngày trước, có phải ngươi đã tới phường thị Vệ Châu, sau đó trên đường trở về đã gặp đầu ác Giao kia không?"
"Vâng, đệ tử đích xác đã tới phường thị Vệ Châu một chuyến." Liễu Minh cung kính trả lời.
"Ngươi cũng đã biết, trừ ngươi và hai nữ đệ tử được Trương sư thúc cứu đi, tất cả những người còn lại đều chết. Ta hỏi người sau khi Trương sư thúc rời đi, chuyện gì đã xảy ra, ngươi làm cách nào có thể bảo toàn được tính mạng?" Mặt Khuê Như Tuyền hiện lên chút kỳ quái, hỏi.
Đạo sĩ trung niên được nghe lời ấy, trên mặt hơi có chút xấu hổ.
Lúc ấy gã không thể cứu Liễu Minh mặc dù xem như là chuyện bất đắc dĩ, nhưng hiện giờ đối mặt với Khuê Như Tuyền cũng coi như sư phụ trên danh nghĩa của Liễu Minh, đương nhiên vẫn có chút không quá tự nhiên.
"Bẩm báo Khuê sư, ngoại trừ hai người Tiền sư tỷ, đệ tử chỉ sợ là người duy nhất có thể giữ được tỉnh táo, cho nên sau khi phi chu bị đầu ác Giao kia dùng thần thông quảng đại đánh cho tan tác, đệ tử cũng chỉ có thể dùng một vài thủ đoạn để có thể tự cứu lấy bản thân..."
Liễu Minh cũng không có ý giấu diếm, kể lại từng việc xảy ra lúc ấy.
Nhưng những chuyện có liên quan đến Bạch Cốt Hạt, còn một tên Phong phỉ khác cũng thoát được một kiếp, rồi cả chuyện hắn lấy được thanh Linh khí đoản kiếm kia, đương nhiên không đề cập tới. Hắn chỉ nói mình mua được mấy tấm Phù lục phòng ngự từ trong phường thị, lúc đó mới có thể may mắn chạy ra khỏi biển lửa.
"Thì ra là như vậy, thảo nào sau đó ta trở lại chỗ cũ, ngay cả thi cốt của những đệ tử khác đều không tìm được, không ngờ lại bị đầu ác Giao kia thiêu rụi toàn bộ. Tuy nhiên, vận khí của Bạch sư điệt quả thực không tệ, vừa vặn mua một ít Phù lục phòng ngự trong phường thị, nếu không chỉ sợ cũng không thể nào bảo trụ được tính mạng. Nếu không phải ta tra trong danh sách những đệ tử mới quay trở lại tông ở Chấp Sự đường có tên ngươi, e rằng cũng không biết vẫn có đệ tử khác còn sống." Đạo sĩ trung niên thở dài một hơi nói.
"Trương sư đệ không cần tự trách bản thân, ai có thể ngờ được vốn chỉ muốn giăng một cái bẫy dẫn đám Phong phỉ tôm tép nhãi nhép kia lại đưa đầu ác Giao kia đến. Hơn nữa trong ba vị Linh Sư, cũng chỉ có một mình Trương sư đệ còn sống, cũng xem như may mắn trong bất hạnh rồi." Khuê Như Tuyền quay đầu an ủi một câu.
"Ta cũng nhờ Xích Dương tiền bối của Phong Hỏa Môn đột nhiên hiện thân, làm cho đầu ác Giao này sợ quá chạy mất, nếu không chắc cũng không còn sống mà về đây được. Không ngờ ác Giao này lại lợi hại vượt xa lời đồn đại như thế, dù cho thân chịu trọng thương cũng tuyệt không phải Linh Sư chúng ta có thể trêu chọc được. Đáng tiếc nghe nói Xích Dương tiền bối sau khi truy đuổi hai ngày, vẫn để cho Giao kia chạy thoát." Đạo sĩ trung niên cười khổ một tiếng, nói.
"Đây đã là kết quả không tệ rồi, một thời gian ngắn nữa, Ngạn sư thúc có lẽ sẽ xuất quan một lần nữa, đến lúc đó hy vọng bổn tông vẫn có thể có được một chút lợi ích." Khuê Như Tuyền mỉm cười nói.
"Hy vọng là như thế. Đúng rồi, Bạch sư điệt có thể trở về, tuyệt đối không được truyền ra ngoài chuyện có liên quan đến ác Giao và phường thị dù chỉ một chữ. Nếu ngươi vi phạm, tông quy xử tại chỗ." Đạo sĩ trung niên gật đầu, sau đó quay về phía Liễu Minh, nghiêm mặt nói.
"Vâng, đệ tử đã biết." Trong lòng Liễu Minh rùng mình, lúc này vội vàng đồng ý rồi lui ra ngoài.
"Đệ tử này của sư huynh rất khá, trong tiếng huýt gió của đầu ác Giao kia mà vẫn giữ được tỉnh táo, đây không phải là chuyện mà đệ tử bình thường có thể làm được." Đợi Liễu Minh thực sự đi ra khỏi đại điện, đạo sĩ trung niên mới khen ngợi một tiếng.
"Ừm, kẻ này bất luận là tâm tính hay cơ trí đều cực tốt, điều đáng tiếc duy nhất là tư chất của hắn chỉ là ba Linh Mạch, nếu không ta đã thu hắn làm đệ tử thân truyền từ lâu rồi." Khuê Như Tuyền gật gật đầu, mặt tươi cười trả lời.
"Thì ra chỉ là ba Linh Mạch, điều này thật sự quá đáng tiếc. Nhưng nếu hắn có thể tiến vào Linh Đồ hậu kỳ, xem ra có nhiều khả năng sẽ đoạt được một vị trí đệ tử hạch tâm." Đạo sĩ trung niên nghe vậy, dáng vẻ có chút tiếc hận.
"Đúng rồi, ta còn chưa chúc mừng sư huynh, nghe nói Chu sư huynh và Chung sư muội vừa tới phường thị Hải Tộc một chuyến, cũng đổi được một khối Thâm Hải Hàn Quang Thiết. Chậc chậc, vật ấy thế nhưng là một trong những tài liệu chính thức để luyện chế kiếm phôi phi kiếm. Chỉ sợ sau đây không lâu, bên phía Thiên Nguyệt Tông sẽ cử người tìm sư huynh a." Đạo sĩ trung niên liền nghĩ tới chuyện khác, chặt lưỡi chúc mừng.
"Ha ha, phúc duyên của đám Chu sư đệ đã đến, nhưng vật ấy mặc dù có thể dùng để luyện chế kiếm phôi, song cũng chỉ có thể luyện chế ra phi kiếm hạ phẩm mà thôi. Huống hồ mấy người chúng ta muốn sử dụng nó vào một việc quan trọng khác, cũng không định bán cho Thiên Nguyệt Tông." Khuê Như Tuyền vân vê chòm râu, sau đó cũng có vài phần cao hứng nói.
"A, thì ra là thế. Vậy cũng thật sự có chút đáng tiếc. Thiên Nguyệt Tông luôn luôn không tiếc giá cả để thu mua tài liệu luyện chế kiếm phôi phi kiếm." Đạo sĩ trung niên nao nao, bộ dạng dường như có chút không thể tin tưởng.
"Ha ha, sau này sư đệ tự nhiên sẽ biết thực hư." Khuê Như Tuyền cười ha hả một tiếng, dường như không muốn nói nhiều đến chuyện này.
Hai người lại nói trong chốc lát, sau đó đạo sĩ trung niên mới cáo từ rời đi.
Lúc này Liễu Minh đã quay về chỗ ở, hắn đi thẳng vào trong phòng tu luyện, sau khi sắc mặt ngưng trọng suy nghĩ một hồi lâu, mới lấy ra một viên đan dược từ trong ngực rồi bỏ vào miệng, bắt đầu luyện hóa dược lực.
Hiện giờ đối với hắn, đương nhiên tiến vào Linh Đồ hậu kỳ mới là chuyện quan trọng nhất.
Liễu Minh vừa thúc dục pháp quyết Minh Cốt Quyết tầng thứ ba, vừa có thể cảm thụ được Pháp lực trong cơ thể tăng lên từng chút từng chút một cách rõ ràng.
Nửa tháng sau, Liễu Minh đang ngồi xếp bằng tu luyện, bỗng nhiên cảm thấy thân hình run lên, Linh Hải bỗng nhiên không thể nào khống chế được mà tự động xoay tròn, đồng thời hai luồng năng lượng một nóng một lạnh từ đó tuôn ra, nhanh chóng lan khắp toàn thân, cuối cùng xông thẳng lên đỉnh đầu.
"Oanh!" một tiếng.
Liễu Minh chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng một trận, hai luồng năng lượng nóng lạnh bỗng nhiên tụ lại một chỗ trong thần thức, dường như không khác nhau chút nào mà bắt đầu hòa vào làm một, đồng thời thân thể chợt nhẹ bẫng như đang bồng bềnh trên mây, toàn thân không có chỗ nào không vô cùng thoải mái ấm áp.
"Thành công!? Vậy mà Minh Cốt Quyết này tiến vào Linh Đồ hậu kỳ thật sự không gặp phải bất kỳ bình cảnh nào!"
Liễu Minh đứng phắt dậy, cảm thụ được Pháp lực cuồn cuộn trong cơ thể thoáng cái đã tăng vọt gấp mấy lần, trong lòng không kìm được mà cực kỳ vui sướng.
Bây giờ hắn đã không cần lo lắng đến việc bong bóng khí bạo phát lần tiếp theo rồi.
Một lúc lâu sau, Liễu Minh mới xua đi sự hưng phấn trong lòng, chuẩn bị một thời gian ngắn sau đây sẽ không ra ngoài, đến tận khi nào có thể khống chế thuần thục phần Pháp lực tiết ra ngoài mới thôi.
Như vậy, trừ lúc hắn đấu pháp với người khác mới thả ra khí tức, nếu không người bình thường cũng không thể nào biết rõ cảnh giới tu vi chính thức của hắn.
Dù sao trong thời gian ngắn như vậy đã có thể tiến vào cảnh giới Linh Đồ hậu kỳ, với thân phận ba Linh Mạch của hắn cũng có chút quá kinh người.
Trong hai tháng kế tiếp, Liễu Minh dùng tất cả số đan dược còn lại, thậm chí trong cơ thể đã sinh ra một lực kháng tính nhất định với vài loại đan dược này, cho dù tiếp tục sử dụng cũng không thể nào gia tăng Pháp lực, sau đó mỗi ngày hắn mới bắt đầu lẳng lặng đả tọa thổ nạp, củng cố cảnh giới Linh Đồ một phen.
Điều khiến Liễu Minh có chút buồn bực chính là hiện giờ cũng đã qua nửa năm, nhưng bong bóng khí trong cơ thể vẫn không có chút phản ứng nào.
Trong lòng hắn dù kinh ngạc, song cũng không dại gì mà đi làm mấy nhiệm vụ tông môn.
Nhưng hôm nay, hắn lại tới Bí Pháp Các trên Cửu Anh Sơn một chuyến, từ đó tìm kiếm mấy quyển điển tịch dày cộp viết về Linh Khí mang về tiểu viện.
Vài ngày sau, hắn rút cuộc cũng nghiên cứu thấu triệt một pháp quyết nào đó, lúc này mới hưng phần lấy thanh đoản kiếm màu xanh kia ra, há miệng phun ra từng dòng từng dòng tinh khí, một tay bấm niệm pháp quyết, đánh liên tiếp vài đạo pháp quyết về phía thanh kiếm kia.
"Phốc!" "Phốc!" vài tiếng!
Thanh Linh Khí thoáng cái đã hấp thu sạch sẽ những dòng tinh khí kia, trên bề mặt bắt đầu hiển hiện chi chít chằng chịt phù văn màu xanh, chúng chỉ lớn cỡ hạt gạo, nhưng sau khi quay tít một vòng bỗng nhiên ngưng tụ thành một đám văn trận (*) màu xanh, từng tầng từng tầng như một tấm lưới dày bao bọc thanh đoản kiếm vào trong, đếm qua chừng hơn mười tầng.
(*) pháp trận tạo thành từ phù văn.
Hai mắt Liễu Minh nheo lại, bắt đầu cẩn thận đếm số lượng những văn trận này, sau một lúc lâu, lông mày mới giãn ra lẩm bẩm nói một mình.
"Mười sáu tầng cấm chế, Linh Khí trung phẩm! Xem như là loại đứng đầu trong hàng Linh Khí trung phẩm, cũng coi như không tệ."
Dựa theo những ghi chép trong điển tịch lúc trước, uy năng Linh Khí lớn nhỏ ra sao phụ thuộc vào phẩm chất, mà phẩm chất lại cơ bản dựa vào Linh Khí đó có bao nhiêu tầng cấm chế mà phán đoán.
Linh Khí có từ một đến chín tầng cấm chế là Linh Khí hạ phẩm, từ mười đến mười tám tầng cấm chế chính là Linh Khí trung phẩm, mười chín đến hai mươi bảy là Linh Khí thượng phẩm, hai mươi bảy đến ba mươi sáu tầng thì là Linh Khí cực phẩm.
Về phần từ ba mươi sáu tầng cấm chế trở lên thì chỉ có Pháp bảo có năng lực di sơn đảo hải trong truyền thuyết mới có thể có được, trong một vài điển tịch chỉ nhắc qua tới việc này, cũng không nói gì nhiều.
Đương nhiên phương pháp phán đoán phẩm chất và uy năng Linh Khí này cũng không phải là chính xác tuyệt đối, dù sao trong Linh Khí cũng tồn tại sự tăng phúc hoặc khắc chế lẫn nhau, hơn nữa còn phải xem công pháp tu luyện của chủ nhân có thích hợp với thuộc tính của Linh Khí hay không, mặt khác người có tu vi khác nhau cũng sẽ thi triển ra uy năng hoàn toàn cách biệt.
Hai cái túi da trong đó cũng chẳng có gì, bên trong chỉ có một ít đan dược chữa thương và một vài vật tạp nham, nhưng một cái càng lớn của Bạch Cốt Hạt kẹp một hộp ngọc đỏ thắm lại khiến Liễu Minh chú ý.
Hắn tò mò cầm hộp ngọc lên rồi mở nắp ra, từ bên trong thình lình phun ra một luồng khí lạnh lẽo trắng xóa, làm cho hắn không kìm được mà rùng mình ớn lạnh một trận.
Trong hộp ngọc vậy mà lại đặt một viên tinh châu xanh biếc, thoạt nhìn vô cùng lạnh lẽo, cũng không biết nó có lai lịch ra sao.
Lúc này Liễu Minh mới sực nhớ ra bằng cách nào mà nam tử áo bào xám kia lại có thể xông ra khỏi biển lửa.
Vật này hơn phân nửa cũng là một kiện kỳ bảo.
Trong lòng Liễu Minh nghĩ như vậy, hắn nhanh chóng thu hộp ngọc với tất cả những vật khác lại, sau đó quan sát chung quanh một lượt rồi vung tay lên thả ra liên tiếp mấy quả cầu lửa, biến đổi toàn bộ những dấu vết của trận chiến đấu xung quanh, sau khi trông gần giống như mặt đất biển lửa bên kia mới thu lại Bạch Cốt Hạt, điều khiển đám mây bay lên không trung, tiếp đó chọn chuẩn xác phương hướng Man Quỷ Tông rồi bay thật nhanh đi.
******
Mấy ngày sau, khi Liễu Minh trở lại Man Quỷ Tông, tất cả mọi việc trong tông vẫn như trước, có vẻ như không có tin tức gì liên quan đến chuyện vừa xảy ra truyền về.
Liễu Minh thấy vậy, trước tiên đến Chấp Sự Đường báo cáo qua chuyện mình vừa quay về tông, sau đó lập tức trở lại chỗ ở của mình trên Cửu Anh Sơn, cứ như vậy bắt đầu sử dụng đan dược, mỗi ngày đều không ngừng nghỉ luyện hóa dược lực.
Trong nháy mắt đã trôi qua bảy tám ngày.
Nhưng hôm nay, một gã ngoại môn đệ tử Cửu Anh Sơn xuất hiện bên ngoài sân nhỏ, cũng lớn tiếng nói Khuê Như Tuyền gọi hắn lên đỉnh núi.
Liễu Minh nghe xong lời này, trong lòng hơi xao động, thu công rồi ung dung bước ra khỏi phòng.
Sau thời gian dùng hết một bữa cơm, hắn đã xuất hiện trong đại điện trên đỉnh núi.
Trong điện ngoại trừ Khuê Như Tuyền, hắn còn thấy vị đạo sĩ trung niên gọi ‘Trương sư thúc’ kia.
"Quả nhiên là người này!" Đạo sĩ trung niên vừa nhìn rõ khuôn mặt Liễu Minh, liền nở nụ cười.
Khuê Như Tuyền nghe thế, mặt không đổi sắc hỏi Liễu Minh:
"Vài ngày trước, có phải ngươi đã tới phường thị Vệ Châu, sau đó trên đường trở về đã gặp đầu ác Giao kia không?"
"Vâng, đệ tử đích xác đã tới phường thị Vệ Châu một chuyến." Liễu Minh cung kính trả lời.
"Ngươi cũng đã biết, trừ ngươi và hai nữ đệ tử được Trương sư thúc cứu đi, tất cả những người còn lại đều chết. Ta hỏi người sau khi Trương sư thúc rời đi, chuyện gì đã xảy ra, ngươi làm cách nào có thể bảo toàn được tính mạng?" Mặt Khuê Như Tuyền hiện lên chút kỳ quái, hỏi.
Đạo sĩ trung niên được nghe lời ấy, trên mặt hơi có chút xấu hổ.
Lúc ấy gã không thể cứu Liễu Minh mặc dù xem như là chuyện bất đắc dĩ, nhưng hiện giờ đối mặt với Khuê Như Tuyền cũng coi như sư phụ trên danh nghĩa của Liễu Minh, đương nhiên vẫn có chút không quá tự nhiên.
"Bẩm báo Khuê sư, ngoại trừ hai người Tiền sư tỷ, đệ tử chỉ sợ là người duy nhất có thể giữ được tỉnh táo, cho nên sau khi phi chu bị đầu ác Giao kia dùng thần thông quảng đại đánh cho tan tác, đệ tử cũng chỉ có thể dùng một vài thủ đoạn để có thể tự cứu lấy bản thân..."
Liễu Minh cũng không có ý giấu diếm, kể lại từng việc xảy ra lúc ấy.
Nhưng những chuyện có liên quan đến Bạch Cốt Hạt, còn một tên Phong phỉ khác cũng thoát được một kiếp, rồi cả chuyện hắn lấy được thanh Linh khí đoản kiếm kia, đương nhiên không đề cập tới. Hắn chỉ nói mình mua được mấy tấm Phù lục phòng ngự từ trong phường thị, lúc đó mới có thể may mắn chạy ra khỏi biển lửa.
"Thì ra là như vậy, thảo nào sau đó ta trở lại chỗ cũ, ngay cả thi cốt của những đệ tử khác đều không tìm được, không ngờ lại bị đầu ác Giao kia thiêu rụi toàn bộ. Tuy nhiên, vận khí của Bạch sư điệt quả thực không tệ, vừa vặn mua một ít Phù lục phòng ngự trong phường thị, nếu không chỉ sợ cũng không thể nào bảo trụ được tính mạng. Nếu không phải ta tra trong danh sách những đệ tử mới quay trở lại tông ở Chấp Sự đường có tên ngươi, e rằng cũng không biết vẫn có đệ tử khác còn sống." Đạo sĩ trung niên thở dài một hơi nói.
"Trương sư đệ không cần tự trách bản thân, ai có thể ngờ được vốn chỉ muốn giăng một cái bẫy dẫn đám Phong phỉ tôm tép nhãi nhép kia lại đưa đầu ác Giao kia đến. Hơn nữa trong ba vị Linh Sư, cũng chỉ có một mình Trương sư đệ còn sống, cũng xem như may mắn trong bất hạnh rồi." Khuê Như Tuyền quay đầu an ủi một câu.
"Ta cũng nhờ Xích Dương tiền bối của Phong Hỏa Môn đột nhiên hiện thân, làm cho đầu ác Giao này sợ quá chạy mất, nếu không chắc cũng không còn sống mà về đây được. Không ngờ ác Giao này lại lợi hại vượt xa lời đồn đại như thế, dù cho thân chịu trọng thương cũng tuyệt không phải Linh Sư chúng ta có thể trêu chọc được. Đáng tiếc nghe nói Xích Dương tiền bối sau khi truy đuổi hai ngày, vẫn để cho Giao kia chạy thoát." Đạo sĩ trung niên cười khổ một tiếng, nói.
"Đây đã là kết quả không tệ rồi, một thời gian ngắn nữa, Ngạn sư thúc có lẽ sẽ xuất quan một lần nữa, đến lúc đó hy vọng bổn tông vẫn có thể có được một chút lợi ích." Khuê Như Tuyền mỉm cười nói.
"Hy vọng là như thế. Đúng rồi, Bạch sư điệt có thể trở về, tuyệt đối không được truyền ra ngoài chuyện có liên quan đến ác Giao và phường thị dù chỉ một chữ. Nếu ngươi vi phạm, tông quy xử tại chỗ." Đạo sĩ trung niên gật đầu, sau đó quay về phía Liễu Minh, nghiêm mặt nói.
"Vâng, đệ tử đã biết." Trong lòng Liễu Minh rùng mình, lúc này vội vàng đồng ý rồi lui ra ngoài.
"Đệ tử này của sư huynh rất khá, trong tiếng huýt gió của đầu ác Giao kia mà vẫn giữ được tỉnh táo, đây không phải là chuyện mà đệ tử bình thường có thể làm được." Đợi Liễu Minh thực sự đi ra khỏi đại điện, đạo sĩ trung niên mới khen ngợi một tiếng.
"Ừm, kẻ này bất luận là tâm tính hay cơ trí đều cực tốt, điều đáng tiếc duy nhất là tư chất của hắn chỉ là ba Linh Mạch, nếu không ta đã thu hắn làm đệ tử thân truyền từ lâu rồi." Khuê Như Tuyền gật gật đầu, mặt tươi cười trả lời.
"Thì ra chỉ là ba Linh Mạch, điều này thật sự quá đáng tiếc. Nhưng nếu hắn có thể tiến vào Linh Đồ hậu kỳ, xem ra có nhiều khả năng sẽ đoạt được một vị trí đệ tử hạch tâm." Đạo sĩ trung niên nghe vậy, dáng vẻ có chút tiếc hận.
"Đúng rồi, ta còn chưa chúc mừng sư huynh, nghe nói Chu sư huynh và Chung sư muội vừa tới phường thị Hải Tộc một chuyến, cũng đổi được một khối Thâm Hải Hàn Quang Thiết. Chậc chậc, vật ấy thế nhưng là một trong những tài liệu chính thức để luyện chế kiếm phôi phi kiếm. Chỉ sợ sau đây không lâu, bên phía Thiên Nguyệt Tông sẽ cử người tìm sư huynh a." Đạo sĩ trung niên liền nghĩ tới chuyện khác, chặt lưỡi chúc mừng.
"Ha ha, phúc duyên của đám Chu sư đệ đã đến, nhưng vật ấy mặc dù có thể dùng để luyện chế kiếm phôi, song cũng chỉ có thể luyện chế ra phi kiếm hạ phẩm mà thôi. Huống hồ mấy người chúng ta muốn sử dụng nó vào một việc quan trọng khác, cũng không định bán cho Thiên Nguyệt Tông." Khuê Như Tuyền vân vê chòm râu, sau đó cũng có vài phần cao hứng nói.
"A, thì ra là thế. Vậy cũng thật sự có chút đáng tiếc. Thiên Nguyệt Tông luôn luôn không tiếc giá cả để thu mua tài liệu luyện chế kiếm phôi phi kiếm." Đạo sĩ trung niên nao nao, bộ dạng dường như có chút không thể tin tưởng.
"Ha ha, sau này sư đệ tự nhiên sẽ biết thực hư." Khuê Như Tuyền cười ha hả một tiếng, dường như không muốn nói nhiều đến chuyện này.
Hai người lại nói trong chốc lát, sau đó đạo sĩ trung niên mới cáo từ rời đi.
Lúc này Liễu Minh đã quay về chỗ ở, hắn đi thẳng vào trong phòng tu luyện, sau khi sắc mặt ngưng trọng suy nghĩ một hồi lâu, mới lấy ra một viên đan dược từ trong ngực rồi bỏ vào miệng, bắt đầu luyện hóa dược lực.
Hiện giờ đối với hắn, đương nhiên tiến vào Linh Đồ hậu kỳ mới là chuyện quan trọng nhất.
Liễu Minh vừa thúc dục pháp quyết Minh Cốt Quyết tầng thứ ba, vừa có thể cảm thụ được Pháp lực trong cơ thể tăng lên từng chút từng chút một cách rõ ràng.
Nửa tháng sau, Liễu Minh đang ngồi xếp bằng tu luyện, bỗng nhiên cảm thấy thân hình run lên, Linh Hải bỗng nhiên không thể nào khống chế được mà tự động xoay tròn, đồng thời hai luồng năng lượng một nóng một lạnh từ đó tuôn ra, nhanh chóng lan khắp toàn thân, cuối cùng xông thẳng lên đỉnh đầu.
"Oanh!" một tiếng.
Liễu Minh chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng một trận, hai luồng năng lượng nóng lạnh bỗng nhiên tụ lại một chỗ trong thần thức, dường như không khác nhau chút nào mà bắt đầu hòa vào làm một, đồng thời thân thể chợt nhẹ bẫng như đang bồng bềnh trên mây, toàn thân không có chỗ nào không vô cùng thoải mái ấm áp.
"Thành công!? Vậy mà Minh Cốt Quyết này tiến vào Linh Đồ hậu kỳ thật sự không gặp phải bất kỳ bình cảnh nào!"
Liễu Minh đứng phắt dậy, cảm thụ được Pháp lực cuồn cuộn trong cơ thể thoáng cái đã tăng vọt gấp mấy lần, trong lòng không kìm được mà cực kỳ vui sướng.
Bây giờ hắn đã không cần lo lắng đến việc bong bóng khí bạo phát lần tiếp theo rồi.
Một lúc lâu sau, Liễu Minh mới xua đi sự hưng phấn trong lòng, chuẩn bị một thời gian ngắn sau đây sẽ không ra ngoài, đến tận khi nào có thể khống chế thuần thục phần Pháp lực tiết ra ngoài mới thôi.
Như vậy, trừ lúc hắn đấu pháp với người khác mới thả ra khí tức, nếu không người bình thường cũng không thể nào biết rõ cảnh giới tu vi chính thức của hắn.
Dù sao trong thời gian ngắn như vậy đã có thể tiến vào cảnh giới Linh Đồ hậu kỳ, với thân phận ba Linh Mạch của hắn cũng có chút quá kinh người.
Trong hai tháng kế tiếp, Liễu Minh dùng tất cả số đan dược còn lại, thậm chí trong cơ thể đã sinh ra một lực kháng tính nhất định với vài loại đan dược này, cho dù tiếp tục sử dụng cũng không thể nào gia tăng Pháp lực, sau đó mỗi ngày hắn mới bắt đầu lẳng lặng đả tọa thổ nạp, củng cố cảnh giới Linh Đồ một phen.
Điều khiến Liễu Minh có chút buồn bực chính là hiện giờ cũng đã qua nửa năm, nhưng bong bóng khí trong cơ thể vẫn không có chút phản ứng nào.
Trong lòng hắn dù kinh ngạc, song cũng không dại gì mà đi làm mấy nhiệm vụ tông môn.
Nhưng hôm nay, hắn lại tới Bí Pháp Các trên Cửu Anh Sơn một chuyến, từ đó tìm kiếm mấy quyển điển tịch dày cộp viết về Linh Khí mang về tiểu viện.
Vài ngày sau, hắn rút cuộc cũng nghiên cứu thấu triệt một pháp quyết nào đó, lúc này mới hưng phần lấy thanh đoản kiếm màu xanh kia ra, há miệng phun ra từng dòng từng dòng tinh khí, một tay bấm niệm pháp quyết, đánh liên tiếp vài đạo pháp quyết về phía thanh kiếm kia.
"Phốc!" "Phốc!" vài tiếng!
Thanh Linh Khí thoáng cái đã hấp thu sạch sẽ những dòng tinh khí kia, trên bề mặt bắt đầu hiển hiện chi chít chằng chịt phù văn màu xanh, chúng chỉ lớn cỡ hạt gạo, nhưng sau khi quay tít một vòng bỗng nhiên ngưng tụ thành một đám văn trận (*) màu xanh, từng tầng từng tầng như một tấm lưới dày bao bọc thanh đoản kiếm vào trong, đếm qua chừng hơn mười tầng.
(*) pháp trận tạo thành từ phù văn.
Hai mắt Liễu Minh nheo lại, bắt đầu cẩn thận đếm số lượng những văn trận này, sau một lúc lâu, lông mày mới giãn ra lẩm bẩm nói một mình.
"Mười sáu tầng cấm chế, Linh Khí trung phẩm! Xem như là loại đứng đầu trong hàng Linh Khí trung phẩm, cũng coi như không tệ."
Dựa theo những ghi chép trong điển tịch lúc trước, uy năng Linh Khí lớn nhỏ ra sao phụ thuộc vào phẩm chất, mà phẩm chất lại cơ bản dựa vào Linh Khí đó có bao nhiêu tầng cấm chế mà phán đoán.
Linh Khí có từ một đến chín tầng cấm chế là Linh Khí hạ phẩm, từ mười đến mười tám tầng cấm chế chính là Linh Khí trung phẩm, mười chín đến hai mươi bảy là Linh Khí thượng phẩm, hai mươi bảy đến ba mươi sáu tầng thì là Linh Khí cực phẩm.
Về phần từ ba mươi sáu tầng cấm chế trở lên thì chỉ có Pháp bảo có năng lực di sơn đảo hải trong truyền thuyết mới có thể có được, trong một vài điển tịch chỉ nhắc qua tới việc này, cũng không nói gì nhiều.
Đương nhiên phương pháp phán đoán phẩm chất và uy năng Linh Khí này cũng không phải là chính xác tuyệt đối, dù sao trong Linh Khí cũng tồn tại sự tăng phúc hoặc khắc chế lẫn nhau, hơn nữa còn phải xem công pháp tu luyện của chủ nhân có thích hợp với thuộc tính của Linh Khí hay không, mặt khác người có tu vi khác nhau cũng sẽ thi triển ra uy năng hoàn toàn cách biệt.