Ma Thiên Ký
Chương 561: Kịch chiến
Dịch giả: Vong Mạng
Biên: nila32
Tròng mắt Liễu Minh không khỏi co rút, hắn lại thúc giục pháp quyết trong tay khiến hắc khí từ trong người tỏa ra cuồn cuộn. Cả thân hình trong nháy mắt hóa thành một bóng đen mờ ảo..
Trên không trung bên phải bỗng xuất hiện một hồi rung động. Tiếp đó, một đạo thanh mang chói mắt dài hơn thước bắn xuyên qua bóng đen do Liễu Minh mới biến thành. Bóng đen đột nhiên tán loạn tan rã, bản thể Liễu Minh lúc này đã không thấy bóng dáng đâu.
Sau một khắc, cách chỗ đó không xa một bóng người bỗng hiện ra, chính là Liễu Minh. Hắn hừ lạnh một tiếng, pháp quyết trên tay biến đổi, sương mù màu đen trên người trong khoảnh khắc hóa thành một con hổ đen dữ tợn. Hắc hổ gào lên một tiếng kinh tâm động phách rồi bổ thẳng đến phía thanh mang kia.
Có điều Liễu Minh không ngờ tới là thanh mang khẽ run lên, kế đó chia làm sáu đạo thanh mang dài ngắn khác nhau, khéo léo tránh thoát khỏi cự hổ đồng thời hơi lùi về sau rồi từ sáu hướng khác nhau cùng bắn thẳng tới vị trí của hắn. Liễu Minh không kịp suy nghĩ nhiều, tay áo vung lên cuốn ra một dãy kim quang, trong miệng hắn nói lẩm bẩm một hồi. Kim Sa đầy trời ngưng tụ lại, nhanh chóng biến thành một tầng cát vàng bảo hộ quanh thân. Kết quả đúng như dự đoán. Tầng cát này sau khi đụng độ với thanh mang chỉ kiên trì được trong chốc lát đã có thêm sáu cái lỗ nhỏ do thanh mang xuyên thủng.
Trong thời gian ngắn ngủi đó, Liễu Minh rút cuộc đã nhìn được rõ sáu đạo thanh mang nhanh như điện chớp này thì ra là do sáu cây phi châm nhỏ biến thành. Phi châm nhỏ này có uy lực lớn như vậy, hẳn phải là một bộ cực phẩm linh khí. Hắn suy nghĩ thật nhanh rồi nhanh chóng móc ra hai khối Trọng Thủy Châu, điên cuồng thúc giục pháp lực vào trong. Trong chốc lát, một khối thủy cầu hiện ra bao bọc lấy toàn bộ thân hình của hắn. Đúng như đã tính toán, thanh mang tuy rằng rất nhanh đã có thể xuyên qua thủy cầu nhưng khi vào trong thì tốc độ giảm xuống rõ rệt, di chuyển chậm như rùa bò.
Liễu Minh thân hình khẽ lùi lại một chút liền dễ dàng tránh được đòn tấn công của phi châm màu xanh, đồng thời thân hình lóe một cái chui ra khỏi thủy cầu, xoay người lại, hai tay liên tục đánh pháp quyết lên thủy cầu.
Ảo ảnh thanh niên dường như cũng nhận ra điều bất ổn nên vội vàng ra sức thúc giục pháp quyết trong tay hòng đem phi châm thu hồi, nhưng đã muộn. Bên trong thủy cầu có một luồng sóng ánh sáng luân chuyển, bất kể số phi châm này liên tục hung hăng đâm tới vách thủy cầu đều không có tác dụng nên tự nhiên không cách nào thoát ly. Dưới thế chịu trận như vậy, phi châm bị một cỗ cự lực xé tới liền run run rơi xuống đất hóa thành một đám sương mù tan biến đi.
Lúc này, bóng người thanh niên khẽ động liền biến mất tại chỗ, sau một khắc thình linh xuất hiện sau lưng Liễu Minh, thoáng một cái cánh tay vừa rung lên đã nhanh như điện chớp vọt tới vài thước định bổ bên người Liễu Minh.
Liễu Minh mặc dù không biết gã thanh niên trước mắt tu luyện công pháp gì nhưng chiêu này cùng với chiêu thức của Lam Tỳ Ma Hóa xét trên tác dụng công kích lại rất tương đồng. Liễu Minh tự nhiên cực kỳ quen thuộc nên chỉ cần vặn vẹo thân hình một chút đã dễ dàng thoát khỏi độc thủ.
Ảo ảnh thanh niên tựa như không cam lòng, lại một hồi mơ hồ rồi xuất hiện trước người hắn, liên tục đánh ra mấy trảo ác hiểm.
Liễu Minh tuy có Khinh Thân Thuật hỗ trợ, động tác so với bình thường nhanh hơn rất nhiều, nhưng với thanh niên đeo bám như giòi trong xương lại liên tục hung hăng công kích đành chậm rãi lui về phía sau mấy bước, tránh đi đợt công kích này.
Sau một khắc, tay áo Liễu Minh run lên, mấy kiện hạ phẩm linh khí khác nhau bỗng nhiên hướng ảo ảnh thanh niên bay thật nhanh ra, kế ngay đó hào quang chớp động liên tục như muốn tự bạo.
Nhưng thanh niên đã nhanh như gió, lùi sâu về phía sau mấy chục trượng, đồng thời một tay nhanh chóng lấy ra một cái búa nhỏ đen nhánh, mặt ngoài cây búa mơ hồ có thể thấy được có vài Linh văn, bên trên cán búa còn khắc một cái phù hiệu quỷ dị màu bạc làm cho người ta có cảm giác thập phần thần bí.
Ảo ảnh thanh niên khẽ điểm, búa nhỏ lập tức đón gió hóa thành một thanh cự phủ dài ba, bốn trượng, quanh lưỡi búa còn có thêm tử khí phiêu phù quấn quanh. Cự phủ vừa vung lên liền tế xuất một đạo ánh sáng tím hình lưỡi búa thanh mảnh gào thét bay tới.
"Oanh" một tiếng vang thật lớn!
Những linh khí hạ phẩm kia liền bị phủ mang cuốn rồi rồi nổ tung mất.
Tử mang kế đó tiếp tục chớp động, cuốn thẳng đến người Liễu Minh.
Liễu Minh khẽ cau mày, lật tay một cái, tế ra một phiến tiểu thuẫn màu đen.
Huyễn thủ hình người này quả thực đã mô phỏng hoàn hảo lại năng lực một tu sĩ cường đại năm xưa từng xông vào Huyễn Cung, bất luận công pháp, Linh Khí đều sắc bén dị thường, tuyệt đối không phải thứ mà huyễn thú bình thường có thể so sánh được.
Liễu Minh lại thúc giục pháp quyết, tiểu thuẫn màu đen lớn thêm mấy trượng xuất hiện ở ngay trước người. Chín cái đầu lâu từ mặt thuẫn chui ra liền phun ngay chín luồng hỏa diễm màu đen.
Oanh!
Hỏa diễm màu đen cùng tử sắc phủ mang sau khi va chạm tạo thành một đoàn lửa đen đen tím tím đan vào nhau bốc thẳng lên trời. Không gian tại chỗ liền chấn động kịch liền rồi lan tỏa như sóng nước ra khắp bốn phương tám hướng.
Cùng lúc khi Liễu Minh đang giằng co với ảo ảnh thanh niên thì ở chỗ cách hai người vài chục trượng, Phi Lâu Ma Đầu cùng yêu hầu do tiểu kỳ màu xanh biến thành cũng đang chiến đấu ác liệt. Phi Lâu lúc này đã biến ảo thành chín đầu lâu, không ngừng dùng mớ tóc xanh tấn công một con cự viên do tiểu hầu lúc trước, chẳng biết đã hóa lớn như vậy từ lúc nào. Cự viên vung tay múa chân vài cái liền có mấy đạo phong nhận từ quanh thân đi ra chém đứt đám tóc xanh đang muốn trùm lấp. Bị vậy nhưng chín phi lâu chỉ khẽ run lên rồi lại tiếp tục phóng ra vô số sợi tóc chằng chịt quét tới cự viên.
Nhìn vào tình hình chiến đấu này thì hai con không dễ gì phân định được thắng bại trong thời gian ngắn được. Liễu Minh nhân lúc giãn chiêu vội vàng nhìn sang hướng Phi Lâu một cái rồi lập tức tập trung chiến đấu tiếp với ảo ảnh thanh niên. Thanh niên trước mắt tuy chỉ có tu vi Ngưng Dịch hậu kỳ nhưng lại có thể cùng lúc thao túng nhiều linh khí lợi hại như vậy chứng tỏ thần thức mạnh mẽ hiếm thấy, so với Liễu Minh thi triển thiên phú Nhất Tâm Nhị Dụng hầu như không thua kém bao nhiêu. Huống hồ người này thân pháp cực nhanh, thủ đoạn ẩn nấp càng cao minh dị thường, tuyệt đối không phải loại Ngưng Dịch hậu kỳ bình thường. Căn cứ theo kinh nghiệm lịch duyệt của Liễu Minh thì thanh niên này có thực lực so với Hóa Tinh sơ kỳ chỉ có hơn chứ không kém.
Đang khi cân nhắc, thân hình thanh niên lại mơ hồ biến mất ngay tại chỗ.
Sau một khắc, Liễu Minh chỉ cảm thấy sau lưng mát lạnh, một đạo tử sắc phủ mang nhanh như điện chớp đã chém tới.
Hắn không nói lời nào, tay áo run lên tức thì một thanh tiểu kiếm màu đỏ đã rơi vào trong tay.
Sau một âm thanh thanh thú là một đạo kiếm quang màu đỏ bắn ra.
Một tiếng “Oành” vang thật lớn!
Kiếm quang màu đỏ vừa tiếp xúc với phủ mang thì lửa đỏ bùng phát, tạm thời lấn át trùm lấp tử mang, nhưng chỉ vẻn vẹn thời gian một lần hô hấp, lửa đỏ liền ảm đạm xuống như sắp bị tử sắc phủ mang phá thủng.
Liễu Minh nhân cơ hội này, một tay lắc nhẹ, thân hình bỗng trở nên mờ ảo rồi thình lình xuất hiện trước mặt gã thanh niên kia đồng thời mạnh mẽ đem cốt thuẫn trong tay hung hăng một đập đi tới.
Lúc này thanh âm gào khóc thảm thiết thình lình truyền đến, một mảng hắc khí cuốn chín cái hư ảnh đầu lâu vào rồi hùng hổ chúi bổ xuống dưới. Ảo ảnh thanh niên chỉ uốn éo thân hình liền bắn ngược lại phía sau để tránh thoát.
Nhưng vào đúng lúc này một tiếng “Xùy xùy” thật lớn vang lên.
Từ bên trong màn cát đang xoay quanh người Liễu Minh bắn ra một mảng dày chi chít những tiểu tiễn màu vàng.
Ảo ảnh thanh niên ở trên không trung thấy vậy liền ra sức bổ xuống mấy đạo tử sắc phủ mang, tuy có thể đánh bay hơn phân nửa số tiểu tiễn nhưng không thể tránh khỏi việc bị một số tiểu tiễn bắn xuyên qua người, dúi dúi về sau, loạng choạng mất một lúc mới dừng lại được.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Liễu Minh thân hình nhoáng một cái thình lình lại bay đến gần ảo ảnh thanh niên, cốt thuẫn trong tay lắc một cái lại lần nữa tạo ra một đợt sóng lớn màu đen kèm theo hư ảnh đầu lâu lóe hiện rồi cuồng trướng, hung hăng cắn xuống. Ảo ảnh thanh niên gầm lên một tiếng, quẳng cự phủ đi đồng thời hai tay vung lên tạo ra hai hư ảnh cự trảo phóng thẳng lên trời đem chín cái hư ảnh đầu lâu kia bóp nát sinh ra một tràng âm thanh rốp, rốp. Tuy nhiên việc đó cũng khiến gã phải chịu một phản lực lớn tác động khiến thân hình phải lui lại mười mấy bước.
Đúng thời điểm này, đám cát vàng lại xoay tròn rồi gấp chuyển thành một cái lưới lớn trùm tới, đem ảo ảnh thanh niên, bây giờ đã rất uể oải, nhốt vào bên trong, xiết lại thật chắc chắn như bó giò khiến gã này không thể mảy may cử động. Liễu Minh tất nhiên sẽ không cho gã kia cơ hội trở mình nào. Hắn lắc mình một cái liền tới gần ảo ảnh thanh niên, tiểu kiếm màu đỏ trong tay khẽ động rồi hóa thành một đạo cầu vồng óng ánh bắn ra, nhanh như chớp chém văng đầu gã thanh niên.
Phanh! Phanh!
Đầu, thân ảo ảnh thanh niên hóa thành sương mù trắng nổ tung. Từ trong đó rơi ra chừng trăm viên châu. Trong số đó, đại bộ phận là hai loại phẩm chất kém nhất màu xám và trắng. Có hơn mười viên châu màu lục và hai viên màu tím. Liễu Minh thấy vậy trên mặt không khỏi hiện ra vẻ kỉnh hỉ liền vung tay thu lại linh khí và toàn hơn trăm viên châu nằm trên mặt đất vào tay áo.
Dưới tình huống bình thường, mỗi con huyễn thú khi bị tiêu diệt chỉ vẹn vẹn rơi ra có 1 viên Bích Khung Châu mà ảo ảnh thanh niên này lại một lần rơi ra hơn trăm viên màu sắc khác nhau khiến cho Liễu Minh kinh hỉ quá đỗi. Hắn lại hồi tưởng những lời Diệp chưởng quỹ nói trước khi lên đường.
Như vậy, tựa như trong Bích Khung Huyễn Cung, huyễn thú cũng có thể tại Bích Khung trong cung điện, Huyễn thú đồng dạng có thể thông qua việc kích sát tu sĩ tiến vào trong cung để cướp đoạt Bích Khung Châu. Nói thêm là, huyễn thú có thể chỉ cần đem đối phương đánh trọng thương đến mức nào đó mà Bích Khung Huyễn Cung phán định là kẻ bị thương không còn khả năng chiến đấu thì nó sẽ phát động cấm chế truyền tống thẳng ra ngoài cung điện.
Bích Khung Châu này tự nhiên tu sĩ không thể đem theo ra ngoài nên tự nhiên sẽ rơi vào tay huyễn thú đánh thắng. Như thế xem ra, những viên Bích Khung Châu này là do hư ảnh thanh niên kia đánh chết những tu sĩ nhập Cung khác mà có được. Đáng tiếc cho những người này, vất vả, bận rộn tốn bao thời gian mới đoạt được để cuối cùng lại rơi vào tay kẻ khác.
Đúng lúc này, Phi Lâu Ma Đầu bỗng nhiên lóe lên bay trở về bên người Liễu Minh. Do ảo ảnh thanh niên bị tiêu diệt nên Cự viên mới cùng Phi Lâu ác đấu cũng tự nhiên biến mất theo. Liễu Minh khẽ cười một tiếng, liền vỗ bên hông Dưỡng Hồn Đại đem Phi Lâu thu vào.
Không lâu sau khi ảo ảnh thanh niên bị đánh tan, đặc thù cấm chế trong đại sảnh cũng xảy ra biến đổi. Chỉ thấy Linh Văn ẩn hiện trên vách tường bốn phía lúc trước đã biến mất đồng thời bốn cánh cửa cũng dần hiện ra. Loại sự tình cửa đá biến mất như Liễu Mình gặp lúc trước chỉ xảy ra khi trong đại sảnh có huyễn thú lợi hại. Để phá giải sự tình này nhằm tiếp tục đi sang đại sảnh khác có hai cách. Hoặc là tiêu diệt huyễn thú tranh đại sảnh, hoặc là kiên trì chạy trốn dưới sự truy kích của huyễn thú trong một khoảng thời gian nhất định.
Liễu Minh thấy như thế không có vội vã tiến tới đại sảnh tiếp theo mà thở dài một hơi, lấy ra một khỏa Kim Nguyên đan ăn vào rồi ngồi khoanh chân tại chỗ tiến hành điều tức khôi phục pháp lực. Trận chiến này tuy không lâu nhưng thực sự khá ác liệt. Để tiêu diệt huyễn thú này, Liễu Minh phải sử dụng bảy, tám phần thần thông cùng một bộ phận không nhỏ pháp lực nên tự nhiên sẽ không tùy tiện, vội vã rời khỏi đây.
Biên: nila32
Tròng mắt Liễu Minh không khỏi co rút, hắn lại thúc giục pháp quyết trong tay khiến hắc khí từ trong người tỏa ra cuồn cuộn. Cả thân hình trong nháy mắt hóa thành một bóng đen mờ ảo..
Trên không trung bên phải bỗng xuất hiện một hồi rung động. Tiếp đó, một đạo thanh mang chói mắt dài hơn thước bắn xuyên qua bóng đen do Liễu Minh mới biến thành. Bóng đen đột nhiên tán loạn tan rã, bản thể Liễu Minh lúc này đã không thấy bóng dáng đâu.
Sau một khắc, cách chỗ đó không xa một bóng người bỗng hiện ra, chính là Liễu Minh. Hắn hừ lạnh một tiếng, pháp quyết trên tay biến đổi, sương mù màu đen trên người trong khoảnh khắc hóa thành một con hổ đen dữ tợn. Hắc hổ gào lên một tiếng kinh tâm động phách rồi bổ thẳng đến phía thanh mang kia.
Có điều Liễu Minh không ngờ tới là thanh mang khẽ run lên, kế đó chia làm sáu đạo thanh mang dài ngắn khác nhau, khéo léo tránh thoát khỏi cự hổ đồng thời hơi lùi về sau rồi từ sáu hướng khác nhau cùng bắn thẳng tới vị trí của hắn. Liễu Minh không kịp suy nghĩ nhiều, tay áo vung lên cuốn ra một dãy kim quang, trong miệng hắn nói lẩm bẩm một hồi. Kim Sa đầy trời ngưng tụ lại, nhanh chóng biến thành một tầng cát vàng bảo hộ quanh thân. Kết quả đúng như dự đoán. Tầng cát này sau khi đụng độ với thanh mang chỉ kiên trì được trong chốc lát đã có thêm sáu cái lỗ nhỏ do thanh mang xuyên thủng.
Trong thời gian ngắn ngủi đó, Liễu Minh rút cuộc đã nhìn được rõ sáu đạo thanh mang nhanh như điện chớp này thì ra là do sáu cây phi châm nhỏ biến thành. Phi châm nhỏ này có uy lực lớn như vậy, hẳn phải là một bộ cực phẩm linh khí. Hắn suy nghĩ thật nhanh rồi nhanh chóng móc ra hai khối Trọng Thủy Châu, điên cuồng thúc giục pháp lực vào trong. Trong chốc lát, một khối thủy cầu hiện ra bao bọc lấy toàn bộ thân hình của hắn. Đúng như đã tính toán, thanh mang tuy rằng rất nhanh đã có thể xuyên qua thủy cầu nhưng khi vào trong thì tốc độ giảm xuống rõ rệt, di chuyển chậm như rùa bò.
Liễu Minh thân hình khẽ lùi lại một chút liền dễ dàng tránh được đòn tấn công của phi châm màu xanh, đồng thời thân hình lóe một cái chui ra khỏi thủy cầu, xoay người lại, hai tay liên tục đánh pháp quyết lên thủy cầu.
Ảo ảnh thanh niên dường như cũng nhận ra điều bất ổn nên vội vàng ra sức thúc giục pháp quyết trong tay hòng đem phi châm thu hồi, nhưng đã muộn. Bên trong thủy cầu có một luồng sóng ánh sáng luân chuyển, bất kể số phi châm này liên tục hung hăng đâm tới vách thủy cầu đều không có tác dụng nên tự nhiên không cách nào thoát ly. Dưới thế chịu trận như vậy, phi châm bị một cỗ cự lực xé tới liền run run rơi xuống đất hóa thành một đám sương mù tan biến đi.
Lúc này, bóng người thanh niên khẽ động liền biến mất tại chỗ, sau một khắc thình linh xuất hiện sau lưng Liễu Minh, thoáng một cái cánh tay vừa rung lên đã nhanh như điện chớp vọt tới vài thước định bổ bên người Liễu Minh.
Liễu Minh mặc dù không biết gã thanh niên trước mắt tu luyện công pháp gì nhưng chiêu này cùng với chiêu thức của Lam Tỳ Ma Hóa xét trên tác dụng công kích lại rất tương đồng. Liễu Minh tự nhiên cực kỳ quen thuộc nên chỉ cần vặn vẹo thân hình một chút đã dễ dàng thoát khỏi độc thủ.
Ảo ảnh thanh niên tựa như không cam lòng, lại một hồi mơ hồ rồi xuất hiện trước người hắn, liên tục đánh ra mấy trảo ác hiểm.
Liễu Minh tuy có Khinh Thân Thuật hỗ trợ, động tác so với bình thường nhanh hơn rất nhiều, nhưng với thanh niên đeo bám như giòi trong xương lại liên tục hung hăng công kích đành chậm rãi lui về phía sau mấy bước, tránh đi đợt công kích này.
Sau một khắc, tay áo Liễu Minh run lên, mấy kiện hạ phẩm linh khí khác nhau bỗng nhiên hướng ảo ảnh thanh niên bay thật nhanh ra, kế ngay đó hào quang chớp động liên tục như muốn tự bạo.
Nhưng thanh niên đã nhanh như gió, lùi sâu về phía sau mấy chục trượng, đồng thời một tay nhanh chóng lấy ra một cái búa nhỏ đen nhánh, mặt ngoài cây búa mơ hồ có thể thấy được có vài Linh văn, bên trên cán búa còn khắc một cái phù hiệu quỷ dị màu bạc làm cho người ta có cảm giác thập phần thần bí.
Ảo ảnh thanh niên khẽ điểm, búa nhỏ lập tức đón gió hóa thành một thanh cự phủ dài ba, bốn trượng, quanh lưỡi búa còn có thêm tử khí phiêu phù quấn quanh. Cự phủ vừa vung lên liền tế xuất một đạo ánh sáng tím hình lưỡi búa thanh mảnh gào thét bay tới.
"Oanh" một tiếng vang thật lớn!
Những linh khí hạ phẩm kia liền bị phủ mang cuốn rồi rồi nổ tung mất.
Tử mang kế đó tiếp tục chớp động, cuốn thẳng đến người Liễu Minh.
Liễu Minh khẽ cau mày, lật tay một cái, tế ra một phiến tiểu thuẫn màu đen.
Huyễn thủ hình người này quả thực đã mô phỏng hoàn hảo lại năng lực một tu sĩ cường đại năm xưa từng xông vào Huyễn Cung, bất luận công pháp, Linh Khí đều sắc bén dị thường, tuyệt đối không phải thứ mà huyễn thú bình thường có thể so sánh được.
Liễu Minh lại thúc giục pháp quyết, tiểu thuẫn màu đen lớn thêm mấy trượng xuất hiện ở ngay trước người. Chín cái đầu lâu từ mặt thuẫn chui ra liền phun ngay chín luồng hỏa diễm màu đen.
Oanh!
Hỏa diễm màu đen cùng tử sắc phủ mang sau khi va chạm tạo thành một đoàn lửa đen đen tím tím đan vào nhau bốc thẳng lên trời. Không gian tại chỗ liền chấn động kịch liền rồi lan tỏa như sóng nước ra khắp bốn phương tám hướng.
Cùng lúc khi Liễu Minh đang giằng co với ảo ảnh thanh niên thì ở chỗ cách hai người vài chục trượng, Phi Lâu Ma Đầu cùng yêu hầu do tiểu kỳ màu xanh biến thành cũng đang chiến đấu ác liệt. Phi Lâu lúc này đã biến ảo thành chín đầu lâu, không ngừng dùng mớ tóc xanh tấn công một con cự viên do tiểu hầu lúc trước, chẳng biết đã hóa lớn như vậy từ lúc nào. Cự viên vung tay múa chân vài cái liền có mấy đạo phong nhận từ quanh thân đi ra chém đứt đám tóc xanh đang muốn trùm lấp. Bị vậy nhưng chín phi lâu chỉ khẽ run lên rồi lại tiếp tục phóng ra vô số sợi tóc chằng chịt quét tới cự viên.
Nhìn vào tình hình chiến đấu này thì hai con không dễ gì phân định được thắng bại trong thời gian ngắn được. Liễu Minh nhân lúc giãn chiêu vội vàng nhìn sang hướng Phi Lâu một cái rồi lập tức tập trung chiến đấu tiếp với ảo ảnh thanh niên. Thanh niên trước mắt tuy chỉ có tu vi Ngưng Dịch hậu kỳ nhưng lại có thể cùng lúc thao túng nhiều linh khí lợi hại như vậy chứng tỏ thần thức mạnh mẽ hiếm thấy, so với Liễu Minh thi triển thiên phú Nhất Tâm Nhị Dụng hầu như không thua kém bao nhiêu. Huống hồ người này thân pháp cực nhanh, thủ đoạn ẩn nấp càng cao minh dị thường, tuyệt đối không phải loại Ngưng Dịch hậu kỳ bình thường. Căn cứ theo kinh nghiệm lịch duyệt của Liễu Minh thì thanh niên này có thực lực so với Hóa Tinh sơ kỳ chỉ có hơn chứ không kém.
Đang khi cân nhắc, thân hình thanh niên lại mơ hồ biến mất ngay tại chỗ.
Sau một khắc, Liễu Minh chỉ cảm thấy sau lưng mát lạnh, một đạo tử sắc phủ mang nhanh như điện chớp đã chém tới.
Hắn không nói lời nào, tay áo run lên tức thì một thanh tiểu kiếm màu đỏ đã rơi vào trong tay.
Sau một âm thanh thanh thú là một đạo kiếm quang màu đỏ bắn ra.
Một tiếng “Oành” vang thật lớn!
Kiếm quang màu đỏ vừa tiếp xúc với phủ mang thì lửa đỏ bùng phát, tạm thời lấn át trùm lấp tử mang, nhưng chỉ vẻn vẹn thời gian một lần hô hấp, lửa đỏ liền ảm đạm xuống như sắp bị tử sắc phủ mang phá thủng.
Liễu Minh nhân cơ hội này, một tay lắc nhẹ, thân hình bỗng trở nên mờ ảo rồi thình lình xuất hiện trước mặt gã thanh niên kia đồng thời mạnh mẽ đem cốt thuẫn trong tay hung hăng một đập đi tới.
Lúc này thanh âm gào khóc thảm thiết thình lình truyền đến, một mảng hắc khí cuốn chín cái hư ảnh đầu lâu vào rồi hùng hổ chúi bổ xuống dưới. Ảo ảnh thanh niên chỉ uốn éo thân hình liền bắn ngược lại phía sau để tránh thoát.
Nhưng vào đúng lúc này một tiếng “Xùy xùy” thật lớn vang lên.
Từ bên trong màn cát đang xoay quanh người Liễu Minh bắn ra một mảng dày chi chít những tiểu tiễn màu vàng.
Ảo ảnh thanh niên ở trên không trung thấy vậy liền ra sức bổ xuống mấy đạo tử sắc phủ mang, tuy có thể đánh bay hơn phân nửa số tiểu tiễn nhưng không thể tránh khỏi việc bị một số tiểu tiễn bắn xuyên qua người, dúi dúi về sau, loạng choạng mất một lúc mới dừng lại được.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Liễu Minh thân hình nhoáng một cái thình lình lại bay đến gần ảo ảnh thanh niên, cốt thuẫn trong tay lắc một cái lại lần nữa tạo ra một đợt sóng lớn màu đen kèm theo hư ảnh đầu lâu lóe hiện rồi cuồng trướng, hung hăng cắn xuống. Ảo ảnh thanh niên gầm lên một tiếng, quẳng cự phủ đi đồng thời hai tay vung lên tạo ra hai hư ảnh cự trảo phóng thẳng lên trời đem chín cái hư ảnh đầu lâu kia bóp nát sinh ra một tràng âm thanh rốp, rốp. Tuy nhiên việc đó cũng khiến gã phải chịu một phản lực lớn tác động khiến thân hình phải lui lại mười mấy bước.
Đúng thời điểm này, đám cát vàng lại xoay tròn rồi gấp chuyển thành một cái lưới lớn trùm tới, đem ảo ảnh thanh niên, bây giờ đã rất uể oải, nhốt vào bên trong, xiết lại thật chắc chắn như bó giò khiến gã này không thể mảy may cử động. Liễu Minh tất nhiên sẽ không cho gã kia cơ hội trở mình nào. Hắn lắc mình một cái liền tới gần ảo ảnh thanh niên, tiểu kiếm màu đỏ trong tay khẽ động rồi hóa thành một đạo cầu vồng óng ánh bắn ra, nhanh như chớp chém văng đầu gã thanh niên.
Phanh! Phanh!
Đầu, thân ảo ảnh thanh niên hóa thành sương mù trắng nổ tung. Từ trong đó rơi ra chừng trăm viên châu. Trong số đó, đại bộ phận là hai loại phẩm chất kém nhất màu xám và trắng. Có hơn mười viên châu màu lục và hai viên màu tím. Liễu Minh thấy vậy trên mặt không khỏi hiện ra vẻ kỉnh hỉ liền vung tay thu lại linh khí và toàn hơn trăm viên châu nằm trên mặt đất vào tay áo.
Dưới tình huống bình thường, mỗi con huyễn thú khi bị tiêu diệt chỉ vẹn vẹn rơi ra có 1 viên Bích Khung Châu mà ảo ảnh thanh niên này lại một lần rơi ra hơn trăm viên màu sắc khác nhau khiến cho Liễu Minh kinh hỉ quá đỗi. Hắn lại hồi tưởng những lời Diệp chưởng quỹ nói trước khi lên đường.
Như vậy, tựa như trong Bích Khung Huyễn Cung, huyễn thú cũng có thể tại Bích Khung trong cung điện, Huyễn thú đồng dạng có thể thông qua việc kích sát tu sĩ tiến vào trong cung để cướp đoạt Bích Khung Châu. Nói thêm là, huyễn thú có thể chỉ cần đem đối phương đánh trọng thương đến mức nào đó mà Bích Khung Huyễn Cung phán định là kẻ bị thương không còn khả năng chiến đấu thì nó sẽ phát động cấm chế truyền tống thẳng ra ngoài cung điện.
Bích Khung Châu này tự nhiên tu sĩ không thể đem theo ra ngoài nên tự nhiên sẽ rơi vào tay huyễn thú đánh thắng. Như thế xem ra, những viên Bích Khung Châu này là do hư ảnh thanh niên kia đánh chết những tu sĩ nhập Cung khác mà có được. Đáng tiếc cho những người này, vất vả, bận rộn tốn bao thời gian mới đoạt được để cuối cùng lại rơi vào tay kẻ khác.
Đúng lúc này, Phi Lâu Ma Đầu bỗng nhiên lóe lên bay trở về bên người Liễu Minh. Do ảo ảnh thanh niên bị tiêu diệt nên Cự viên mới cùng Phi Lâu ác đấu cũng tự nhiên biến mất theo. Liễu Minh khẽ cười một tiếng, liền vỗ bên hông Dưỡng Hồn Đại đem Phi Lâu thu vào.
Không lâu sau khi ảo ảnh thanh niên bị đánh tan, đặc thù cấm chế trong đại sảnh cũng xảy ra biến đổi. Chỉ thấy Linh Văn ẩn hiện trên vách tường bốn phía lúc trước đã biến mất đồng thời bốn cánh cửa cũng dần hiện ra. Loại sự tình cửa đá biến mất như Liễu Mình gặp lúc trước chỉ xảy ra khi trong đại sảnh có huyễn thú lợi hại. Để phá giải sự tình này nhằm tiếp tục đi sang đại sảnh khác có hai cách. Hoặc là tiêu diệt huyễn thú tranh đại sảnh, hoặc là kiên trì chạy trốn dưới sự truy kích của huyễn thú trong một khoảng thời gian nhất định.
Liễu Minh thấy như thế không có vội vã tiến tới đại sảnh tiếp theo mà thở dài một hơi, lấy ra một khỏa Kim Nguyên đan ăn vào rồi ngồi khoanh chân tại chỗ tiến hành điều tức khôi phục pháp lực. Trận chiến này tuy không lâu nhưng thực sự khá ác liệt. Để tiêu diệt huyễn thú này, Liễu Minh phải sử dụng bảy, tám phần thần thông cùng một bộ phận không nhỏ pháp lực nên tự nhiên sẽ không tùy tiện, vội vã rời khỏi đây.