Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Ma Thiên Ký

Chương 457: Dùng dao mổ trâu dể cắt tiết gà



Dịch giả: duocsybinh
Biên: nila32
Nam tử khô gầy thấy thế lắp bắp kinh hãi. Gã không ngờ Liễu Minh có thể nhìn ra chân thân của mình một cách dễ dàng như vậy, hơn nữa tốc độ cực nhanh đến mức không kịp trở tay, vội vàng dùng quạt lông che chắn trước ngực, đồng thời trong miệng lẩm bẩm, mấy đạo thanh quang từ trong quạt lông bắn ra, kết thành một đạo quang thuẫn xanh biếc chắn ngang trước người.
Nam tử khô gầy vừa thi pháp hoàn tất bỗng thấy một sợi hắc khí lượn lờ. Tiếp đó chỉ nghe một tiếng "Hô", một quyền nặng nề đã đánh lên trên quang thuẫn thanh sắc. Lập tức một luồng sức mạnh như dời non lấp bể tràn đến khiến quang thuẫn lại vỡ vụn trong từng khúc trong tiếng “Phanh” vang dội. Mà cánh tay nam tử trước đó cầm quạt lông hóa thành quang thuẫn, sau khi chống đỡ một đòn vừa rồi đã bị biến dạng không còn ra hình cánh tay, xương cốt không biết đã bị đánh gãy thành bao nhiêu đoạn. Không để cho nam tử hồi phục tinh thần sau kinh biến, một đạo hắc khí như cũ đã lượn lờ tới gần cạnh gã một lần nữa.
Nam tử khô gầy hoảng sợ, cương khí hộ thể tuôn ra, vội vàng bao phủ toàn thân, nhưng trước nắm đấm của Liễu Minh nó chỉ như tờ giấy mỏng mà thôi, một tiếng trầm đục vang lên, thân hình của gã lập tức bị đánh bay ra xa hơn mười trượng như một đống bùn nhão rơi trên mặt đất, cuối cùng cả người không cách nào nhúc nhích.
Tính thời gian từ khi khô gầy nam tử lấy cái quạt lông ra đến khi trở thành một đống bùn chỉ bất quá vài nhịp thở mà thôi. Thắng bại thật sự chỉ trong chớp mắt đã có thể phân định rõ ràng!
Liễu Minh ở trên đài bày ra thực lực kinh người, chẳng những khiến cho những người đang xem trợn mắt há hốc mồm. Ngay cả nữ ni áo xanh cùng mỹ phụ Tiếu cũng đều không giấu nổi vẻ kinh ngạc trong ánh mắt. Phong Trạm thì vui vẻ không phải bàn.
"Kẻ này sở hữu tốc độ thật nhanh. Chẳng những không chịu ảnh hưởng của Huyễn Thuật, hơn nữa hai quyền vừa rồi ẩn chứa lực lượng chỉ sợ lên đến mấy vạn cân. Không thể tưởng được trong tay Phong huynh còn có người tài ba như thế." Đạo sĩ họ Thạch liếc nhìn Phong Trạm một cái đầy thâm ý.
Phong Trạm nghe vậy chỉ cười khan một tiếng, cũng không nói gì thêm.
"Trận tỷ thí thứ ba, Trường Phong Hội chiến thắng." Nữ ni áo xanh sau phút kinh ngạc, hồi phục tinh thần cất tiếng tuyên bố.
Tông chủ Thiên Cầm Tông nhìn vào bên trong pháp trận, sắc mặt âm trầm, khoát tay lạnh giọng phân phó vài câu, lập tức có hai gã đệ tử tiến lên đem nam tử khô gầy trọng thương đưa xuống.
Nam tử mũi chim ưng thần thức thoáng quét qua người đệ tử này về sau, sắc mặt không khỏi thay đổi mấy lần,
Toàn bộ xương cốt trong cơ thể của gã cơ hồ đều đứt đoạn. Xương ngực với cánh tay là hai nơi chịu tổn thương nghiêm trọng nhất. Sau một hơi trầm ngâm, liền lật tay lấy một viên đan dược cho nam tử khô gầy ăn vào, rồi tiện tay đánh vài đạo pháp quyết, thúc giục luyện hóa dược lực, cuối cùng mới tạm thời khống chế được thương thế.
"Không thể tưởng được Liễu đạo hữu, chẳng những am hiểu Kiếm Tu chi đạo mà lực lượng thân thể cũng cường đại đến mức này, quả nhiên là kiếm thể song tu." Khi Liễu Minh đi về đến trước mặt Phong Trạm hắn nở một nụ cười tán thưởng.
"Phong hội chủ quá khen, Liễu mỗ chỉ là may mắn chiến thắng mà thôi." Liễu Minh vờ vĩnh nói vài câu khiêm tốn.
Cách đó không xa đạo sĩ họ Thạch trầm ngâm vuốt vuốt cằm, liếc mắt đánh giá Liễu Minh, trong mắt xẹt qua một chút kinh nghi nào đó.
"Liễu huynh ra tay quả nhiên bất phàm, canh bạc lần này xem ra vẫn là phải dựa vào hai người chúng ta rồi." Tân Nguyên cũng cười hắc hắc tiến lên nói ra, khóe mắt hữu ý vô ý liếc qua thanh niên mặc áo đen đang nằm hôn mê cách đó không xa.
"Đây cũng là người của Thiên Cầm Tông khinh địch, tại hạ mới có thể khám phá thân pháp của hắn." Liễu Minh thản nhiên nói.
Tỷ thí cho đến bây giờ, trong Tam Tông, thì Thiên Cầm Tông có một người thắng, về phần Trường Phong Hội Vệ Trọng ngoài ý muốn bại trận, Liễu, Tân hai người lại liên tiếp thắng hai trận, cho nên chỉ có Kim Ngọc Minh chưa thắng trận nào.
Không lâu sau, cuộc tỷ thí thứ tư Kim Ngọc Minh đối chiến Thiên Cầm Tông, nữ ni áo xanh tuyên bố một tiếng, trận chiến bắt đầu.
Đại diện Kim Ngọc Minh xuất chiến lần này là một tên nho sinh áo vàng thoạt nhìn có chút gầy yếu. Kẻ ra trận bên phía Thiên Cầm Tông lại là đại hán tóc đỏ. Hai người vừa mới bước vào bên trong pháp trận, đều không nói nhảm cái gì, riêng phần mình lấy ra Linh khí triển khai trận thế. Ngoài dự liệu của mọi người chính là, linh khí mà nho sinh của Kim Ngọc Minh sử dụng lại là một cây Bạch Ngọc Linh Bút. Đại hán tóc đỏ cũng sử dụng một cây bút trúc xanh biếc.
"Hai người sở hữu tu vi tương đương, Linh khí cũng tương tự nhau, vậy phải xem pháp lực của ai thâm hậu hơn rồi." Họ Thạch đạo sĩ ánh mắt quét qua, miệng hờ hững nói, sau đó liền nhắm hai mắt lại, bộ dạng không quan tâm.
Bên trong pháp trận, đại hán tóc đỏ đã xuất thủ trước, bút trúc trong tay vung vẩy một hồi, trong miệng lẩm bẩm, trước người hư không xẹt qua, lại vẽ ra một đồ án Phi Yến thanh sắc vô cùng sống động. Tiếp đó gã đánh ra mấy đạo pháp quyết, hư ảnh Phi Yến bỗng nhiên theo bay ra từ trong đồ án, cất tiếng thanh minh tấn công nho sinh đối diện. Nho sinh áo vàng thấy vậy, không hề tỏ ra kinh hoảng, trong miệng chú ngữ vang lên, ngọc bút trong tay vung lên, giống như là vẽ bùa giữa hư không, kim quang lóe lên, một đóa Kim sắc hoa sen hiện ra trước người hắn, ngọc bút không ngừng tiếp tục xoay tròn.
Tiếng "Ba ba" vang lên.
Phi Yến xanh biếc liên tiếp đụng vào Kim Liên, lúc này đã hóa thành từng đoàn từng đoàn thanh quang bạo liệt. Kim thanh lưỡng sắc quang mang chói lòa một lát, Kim sắc hoa sen liền "Răng rắc" một tiếng, biến thành một điểm kim quang tiêu tán giữa hư không.
Nho sinh áo vàng sắc mặt không thay đổi, ngọc bút vung lên, lại là một đóa Kim sắc hoa sen, trong miệng nhúc nhích không ngừng, ngọc bút trên không trung hóa thành một đoàn hư ảnh một hồi run run, liên tiếp mấy đóa Kim sắc hoa sen hiện ra vây quanh người gã. Ở phía đối diện Phi Yến thanh sắc vẫn tấn công dồn dập, phảng phất vô cùng vô tận. Hai người lại trong lúc nhất thời đánh nhau túi bụi, nhìn không ra ai chiếm theo thượng phong.
"Hai người này đấu pháp kiểu như vậy, xem ra thật sự là muốn xem ai pháp lực thâm hậu hơn rồi." Tân Nguyên nhìn vào tràng chiến phía trên, ánh mắt có một tia đăm chiêu mà nói.
Trong pháp trận hai người cứ đứng yên tại chỗ như vậy. Linh khí trong tay không ngừng bay múa, thoạt nhìn không giống đấu pháp, mà cứ như hai gã thư sinh đang vũ văn lộng bút, nên cũng khó trách Tân Nguyên nhận xét như vậy. Liễu Minh cười nhạt một tiếng, cũng khẽ gật đầu.
Đại hán tóc đỏ tựa hồ không hài lòng lắm với tình thế hiện tại. Bút trúc vung lên, lại trước người kéo ra một cái đồ án vẽ hình Phi Bức xanh biếc. Sau một tiếng kêu tê minh, vô số hư ảnh Thanh Bức liền từ trong bay vọt ra. Nho sinh áo vàng thấy vậy, nhướng mày, ngọc bút trong tay một hồi mơ hồ, bỗng nhiên lại nhiều ra mấy đóa Kim Liên lay động quanh mình, ngăn cách hư ảnh Thanh Bức bên ngoài cơ thể.
Cục diện giằng co như vậy kéo dài chừng một chén trà, đại hán tóc đỏ cỉa Thiên Cầm Tông liên tục vẽ ra nhiều loại Thanh sắc hư ảnh, nào là Phi Yến, phi Bức, Thương Ưng các loại…, tấn công mãnh liệt khiến cho người xem được dịp mở rộng tầm mắt. Về phần nho sinh của Kim Ngọc Minh, chỉ bằng vào đóa Kim sắc hoa sen cũng có thể thoát khỏi công kích một cách nhẹ nhàng.
Bất quá hai người sau một phen luân phiên cuồng oanh, thì áo vàng nho sinh bởi vì pháp lực không đủ ứng phó mà bắt đầu có chút bộ dạng uể oải kiệt sức.
Cuối cùng, sau nửa canh giờ nho sinh Kinh Ngọc Minh không thể chịu đựng nỗi, bất đắt dĩ phải lên tiếng nhận thua. Đại hán tóc đỏ Thiên Cầm Tông thấy vậy có chút đắc ý ngửa mặt lên trời cười lớn một tiếng, vung tay tán pháp, thu hồi trúc bút. Bất quá Liễu Minh có thể nhìn rõ, sắc mặt của gã giờ phút này đã trở nên trắng bệch, hiển nhiên pháp lực còn thừa cũng không nhiều, nếu nho sinh áo vàng có thể kiên trì thêm nửa khắc thì thắng thua thật đúng là có thể thay đổi.
"Cuộc tỷ thí thứ tư, Thiên Cầm Tông chiến thắng. Vòng đấu thứ nhất chấm dứt, các vị có thể nghỉ ngơi nửa ngày, điều tức khôi phục pháp lực, buổi chiều lại tiến hành đợt rút thăm thứ hai.”
Nữ ni áo xanh thấy hai người họ rốt cục đã phân cao thấp, lúc này mới cất tiếng tuyên bố. Vòng đấu thứ nhất kết thúc, có mấy nhà trong lòng vui mừng, nhưng cũng có mấy nhà âm thầm kêu khổ không thôi.
Phong Trạm ký thác cơ hồ toàn bộ hi vọng lên người Vệ Trọng thế nhưng gã lại bất ngờ bại trận ngay trận đầu tiên trong tay Già Lam, cũng may Liễu Tân hai người lại giành được chiến thắng. Việc này làm cho hội chủ Trường Phong Hội vui mừng không ngớt, cho nên miệng không ngừng khích lệ và hứa hẹn đủ điều.
Đạo sĩ họ Thạch đờ đẫn đứng bên cạnh, miệng không có chút gì là muốn nói chuyện.
Sắc mặt Độc Cô Ngọc lúc này khó coi đến cực điểm, hai gã đệ tử đồng thời bại trận, hoàn toàn ngoài dự liệu của hắn. Lúc sau đó lại cùng họ Tiếu mỹ phụ thì thầm vài câu, lại quay đầu lại cùng thanh niên mặt sẹo nói chuyện vài câu, sắc mặt mới tạm thời khôi phục bình tĩnh.
Nữ ni áo xanh đi đến bên đại hán mũi ưng, là Chưởng Môn Thiên Cầm Tông, nhẹ giọng nói vài câu, liền mang theo vài tên đệ tử, ngồi một bên nhắm mắt bắt đầu tĩnh tọa.
Nửa ngày sau, bọn người Liễu Minh sau khi luyện hóa hết đan dược pháp lực khôi phục không sai biệt lắm lúc toàn thịnh, thì nữ ni áo xanh cất tiếng tuyên bố vòng đấu thứ hai đã bắt đầu.
Danh sách người tham dự rút thăm là Liễu Minh, Tân Nguyên, Già Lam, đại hán tóc đỏ, cùng với thanh niên mặt sẹo của Kim Ngọc Minh.
Tổng số có năm người, cho nên nữ ni thả ra Ngân sắc bình bát, sau đó ném vào đó bốn cái thanh trúc, liền vẫy tay một cái, ý bảo những người tham dự tiến lên rút thăm.
Đại hán tóc đỏ của Thiên Cầm Tông tiến lên trước tiên, sau một hơi lục lọi, liền lấy ra một thanh trúc bằng phẳng không có gì, người này vậy mà may mắn bốc trúng cái thăm này.
Đại hán tóc đỏ cười ha ha một hồi, vì người còn lại của vòng hai không phải thiện nam tín nữ, cho nên có thể trực tiếp vào vòng ba, mà không mất một tia pháp lực thì đúng là chuyện đáng mừng.
Liễu Minh thấy vậy, hai mắt có chút nhíu lại! Hiển nhiên người hắn có thể đụng độ tiếp theo chỉ có thể là Già Lam hoặc là thanh niên mặt sẹo của Kim Ngọc Minh
Trong lòng hai người đều thập phần rõ ràng, tuy nhiên nếu xét về tu vi, thì đại hán tóc đỏ là Ngưng Dịch Cảnh Hậu Kỳ, tu vi tự nhiên cao nhất trong năm người, nhưng lúc trước Già Lam bày ra thực lực, nếu đối mặt tự nhiên là tốt hơn so với hắn.
Mà thanh niên mặt sẹo kia mặt dù chưa hề xuất thủ, nhưng đã có thể được Kim Ngọc Minh cho tham gia đánh bạc, tự nhiên cũng không phải là phường giá áo túi cơm rồi!
Sau khi đại hán tóc đỏ rời đi, Già Lam nhẹ nhàng tiếp tục bước lên, ngọc thủ vung ra, một cây thăm bằng trúc theo đó bay ra, phía trên có chữ 'Một'. Ngay sau đó, Tân Nguyên bước nhanh đến phía trước tùy ý một trảo, bất ngờ phát hiện cây thăm trúc trong tay hắn cũng là chữ 'Một'
Trước tình hình như vậy, Liễu Minh cùng nam tử mặt sẹo tự nhiên đều không cần lại rút thăm rồi.
Nữ ni áo xanh lúc này tay áo giương lên thu lại ngân bát, cũng cao giọng tuyên bố kết quả rút thăm.
Liễu, Tân hai người đều gặp được cường địch, Phong Trạm âm thầm suy nghĩ một hồi liền bước nhanh tới, nghiêm mặt hướng hai người hứa hẹn:
"Lần đánh cuộc sắp tới, nếu như hai vị có thể giúp chúng ta Trường Phong Hội đến vòng cuối cùng, Phong mỗ hứa hai vị có thể tùy ý lựa chọn trong bảo khố của Hội hai món bảo vật gọi là tạ ơn."
Đã đến nước này Phong Trạm chỉ còn cách mang của cải ra để nâng cao ý chí chiến đầu của hai người họ mà thôi.
"Hội chủ yên tâm, chúng ta nhất định sẽ tận hết khả năng." Tân Nguyên sau khi nghe những lời này trong lòng không khỏi chấn động, lập tức đáp ứng.
Liễu Minh bên cạnh cũng lẳng lặng gật đầu.
Chương trước Chương tiếp
Loading...