Ma Thiên Ký
Chương 449: Tuyển chọn thi đấu
Dịch giả: nila32
Nhưng vào lúc này, một tin tức khiến người ta giật mình nhanh chóng lan truyền khắp nơi!
Một vị phó hội chủ vì nguyên nhân sai lệch trong tu luyện dẫn đến tu vi bị tổn thương, thực lực cũng theo đó giảm mạnh, cần phải bế quan tĩnh dưỡng cho nên chủ động rút lui khỏi lần thi đấu lần này. Kể từ đó, số lượng danh ngạch còn trống thình lình đã tăng thành hai cái!
Tin tức này được truyền ra khiến cho trên dưới Trường Phong hội không ngừng xôn xao bàn tán. Không ít người nóng lòng muốn tự ứng cử vào vị trị nóng bỏng tay đó. Quả nhiên, không lâu về sau, Trường Phong hội chủ chính thức tuyên bố tổ chức một hội thi đấu ở đảo Thanh Ngư để chọn ra hai người có thực lực mạnh nhất, đại diện cho Trường Phong hội tham gia đánh cuộc!
Tin tức vừa được công bố khiến cho rất nhiều hội viên tự nhân thực lực không tệ nhao nhao kích động, chỉ hận không thể lập tức hiển lộ thân thủ một phen. Trong thời gian này, những cuộc mua bán trao đổi nho nhỏ giữa các đường chủ Khách khanh càng được tổ chức thường xuyên hơn. Rất nhiều người không tiếc bạo chi để đổi lấy một ít phù lục hoặc Linh khí. Về phần những kẻ có thực lực hơi kém, không hy vọng gì ở việc đoạt giải cũng nhân cơ hội này vơ vét một số của cải.
…
Trong phòng khách tại động phủ của Liễu Minh.
Hai người Liễu, Tân đang ngồi đối diện với nhau, vừa thưởng thức Linh trà vừa bàn về cuộc tuyển chọn cho lần đánh cuộc sắp tới.
“Nói như vậy, Tân huynh tựa hồ cảm thấy hứng thú với lần đánh cuộc sắp tới nên mới chuẩn bị báo danh tham gia.” Liễu Minh nhấp một miếng nước trà sau đó bình tĩnh lên tiếng.
“Liễu huynh cũng biết hiện ta đang cần gấp một lượng lớn Linh thạch. Toàn bộ vốn liếng của Tân mỗ đã bỏ hết vào lần săn bắt Huyết Hoàng thú lần trước, hiện tại ta cảm thấy rất xấu hổ vì túi tiền rỗng tuếch của mình.” Tân Nguyên nghe vậy chỉ có thể cười khổ trả lời.
“Lần đánh cuộc này có liên quan đến không ít thế lực lớn ở Nam Hải. Ta cảm thấy gút mắc bên trong không hề đơn giản như biểu hiện bên ngoài, ngươi vẫn nên suy nghĩ kỹ càng một chút.” Liễu Minh nhìn thẳng về phía Tân Nguyên sau đó không nhanh không chậm nói ra một câu.
“Hắc hắc, chẳng phải chỉ là tham gia đánh cuộc hay sao, ta hoàn toàn tự tin có thể bình an trở ra.” Tân Nguyên nghe vậy cười nhạt rồi nói.
“Liễu mỗ đương nhiên hiểu rõ thực lực của Tân huynh, thế nhưng đấu pháp cũng ẩn chứa không ít nguy hiểm, huynh vẫn nên cẩn thận là hơn.” Liễu Minh nhận thấy không thể thay đổi được quyết định của Tân Nguyên liền không lên tiếng khuyên ngăn nữa, chỉ mỉm cười nhắc nhở vài câu.
“Liễu huynh quá khen, thực lực của ngươi so với ta chỉ mạnh hơn chứ không kém, chẳng lẽ lại không nghĩ tới tham gia thi đấu hay sao?” Tân Nguyên mở miệng khiêm tốn vài câu sau đó đột nhiên thắc mắc một câu.
“Tại hạ chuẩn bị bế quan tu luyện một hồi, đợi khi độc dược của Hải Hoàng đan được khu trừ hoàn toàn mới tính đến những dự định tiếp theo.” Liễu Minh không chút do dự từ chối một cách lịch sự.
Hắn mặc dù cũng có chút động tâm nhưng bảo vật trong tay dù sao vẫn còn không ít, nếu muốn đổi thành Linh thạch cũng là việc không quá khó khăn. Huống hồ thời gian hắn đặt chân đảo Thanh Ngư này cũng chưa dài lắm, hiểu biết về Kim Ngọc Minh gần như chỉ là con số không, suy đi tính lại vẫn cảm thấy không nên dấn thân vào vũng nước đục này. Tân Nguyên thấy vậy cũng không nói gì thêm mà cùng Liễu Minh nói vài câu chuyện phiếm sau đó cáo từ rời đi.
…
Hai ngày sau, trong một động phủ có chút bí ẩn gần bên tổng đàn tại đảo Thanh Ngư, một đám đường chủ cùng Khách khanh cao giai sau khi tổ chức một hội giao dịch loại nhỏ cũng không lập tức rời đi mà bắt đầu thảo luận sôi nổi một số tin tức. Trong số những người có mặt, không ngờ còn có Liễu Minh cùng với nhân vật đã giới thiệu hắn gia nhập Trường Phong hội, Vi Vân. Những hội giao dịch được tổ chức gần đây, Liễu Minh cũng tranh thủ dùng một ít tài liệu trong tay để đổi lấy một ít linh thạch, ngoài ra còn thu được không ít tin tức từ miệng của những Khách khanh khác có mặt.
Giờ phút này, họ Liễu đang cùng Vi Vân thỉnh thoảng ứng đối một hai câu với hai vị Khách khanh khác, đồng thời sử dụng thiên phú nhất tâm nhị dụng để nghe ngóng cuộc nói chuyện giữa những nhóm người bên cạnh. Bỗng nhiên trong lòng Liễu Minh khẽ động, tập trung chú ý đến hai người ngồi đối diện đang tán gẫu với nhau. Chỉ thấy hai kẻ này đều có vẻ ngoài khoảng chừng ba bốn mươi tuổi. Một người mặc áo bào xanh lục, mặt vuông tai rộng, kẻ còn lại sở hữu mái tóc dài xõa ngang vai, trông giống như một đầu đà hung ác. Hai người này trông rất xa lạ, hẳn là chấp sự cao cấp từ bên ngoài trở về vì vậy trước giờ mới không xuất hiện thường xuyên tại đại điện.
“Lý huynh, lần này nghe hội chủ hứa hẹn nếu có thể chiến thắng trở về liền được thưởng ba mươi vạn Linh thạch, còn được chọn lấy ba kiện bảo vật bên trong bí khố. Ngươi đã từng tiến vào bí khố của Trường Phong hội, có thể cho chúng ta biết sơ lược về những bảo vật cất giấu bên trong không?” Nam tử áo xanh sau khi nhìn quanh liền tò mò dò hỏi vị đầu đà kia một câu.
Tên đạo sĩ trung niên nghe vậy liền cười hắc hắc một tiếng sau đó nhỏ giọng trả lời đồng bạn bên cạnh:
“Ta chẳng qua năm đó được hội chủ phân công, mới may mắn tiến vào bí khố một lần nhưng trong lúc vội vàng cũng không thể quan sát kĩ càng, sau khi hoàn thành nhiệm vụ được giao cũng rời đi ngay lập tức. Tuy nhiên dù chỉ nhìn thoáng qua nhưng những bảo vật trong đó cũng khiến ta kinh ngạc không sao kể xiết. Theo Lý mỗ ước tính, tùy tiện lấy ra một kiện bảo vật bên trong cũng có thể đổi lấy không dưới mười vạn Linh thạch, hơn nữa dù có tiền trong tay cũng chưa chắc mua được những vật kia. Ngoài ra trong đó còn có vài thứ đồ, dùng kinh nghiệm của ta cũng không thể biết được lai lịch cùng công dụng rõ ràng…”
“Thứ đồ mà lấy lịch duyệt hơn người của Lý huynh cũng không cách nào phân biệt, hiển nhiên là đồ tốt rồi! Còn gì nữa không, mau kể cho chúng ta nghe nữa đi.” Nam tử áo lục nghe vậy, hứng thú nhất thời tăng cao, bắt đầu truy vấn.
“Hắc hắc, tại hạ hiểu biết thô lậu, những bảo vật mà ta chưa từng thấy qua tự nhiên là nhiều vô số kể. Nhưng mà trong đó có vài món, cho dù tại hạ có trở về tìm đọc vô số tài liệu cũng không thể tìm thấy chút manh mối nào. Ví dụ như, trong đó có một khối khoáng thạch ngũ sắc cùng một đoạn trúc bạc toàn thân phủ đầy ký tự ngũ sắc, đều có chút kỳ quái…” Đầu đà được hảo hữu tâng bốc, không khỏi lộ ra vẻ mặt dương dương tự đắc, sau khi suy nghĩ một chút liền mở miệng khoe khoang.
Hai kẻ kia mặc dù đã tận lực hạ thấp thanh âm nhưng Liễu Minh nhờ vào Tinh Thần lực mạnh mẽ vẫn có thể nghe thấy rõ ràng. Khi hắn nghe được đầu đà kia miêu tả về “Ngân trúc” liền cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
“Vi đạo hữu, hai vị đường chủ, tại hạ có chút việc xin phép cáo từ.” Vừa nghĩ đến đây, Liễu Minh liền viện cớ rời đi, sau đó bay thẳng về hướng tổng đàn. Đám người Vi Vân tuy rằng cảm thấy có chút ngoài ý muốn nhưng sau khi cảm thấy lưu lại không được liền thôi.
Sau thời gian chừng nửa chén trà nhỏ.
Liễu Minh vừa mới trở về động phủ liền vội vã tiến vào trong mật thất sau đó khoanh chân ngồi xuống, hai mắt nhắm nghiền. Theo sự tập trung của suy nghĩ, một quả cầu ánh sáng màu vàng nhạt thình lình hiện lên giữa thần thức hải của hắn. Dưới sự thúc giục của Tinh Thần lực, quang cầu liền nhanh chóng chuyển động rồi hóa thành một điển tịch màu vàng nhạt. Đúng là tài liệu về Thái Cương Kiếm Quyết. Liễu Minh cẩn thận lật từng trang tài liệu sau đó cẩn thận xem xét nội dung có liên quan đến công đoạn chế tác kiếm phôi.
Nửa phần đầu của Thái Cương Kiếm Quyết là nói về phương pháp ngưng tụ Thái Cương Kiếm Phôi, phần còn lại có liên quan đến các bước tiến hành để tạo thành kiếm phôi chi linh. Nội dung bên trong ghi rõ nếu kiếm phôi gặp phải biến cố bất ngờ dẫn đến bị tiêu hủy thì người tu luyện không có cách nào ngưng kết ra Thái Cương Kiếm Phôi thông thường được nữa nhưng vẫn có cơ hội thông qua một ít bí thuật để tạo thành kiếm phôi chi linh loại đặc biệt.
Vì lí do sử dụng tài liệu chế tác cùng phương pháp vô cùng đặc biệt nên tu luyện giả mới có cơ hội thứ hai ngưng kết thành công kiếm phôi. Nhưng cũng vì thế, tài liều cần có đều thuộc dạng thế gian khó cầu, lại thêm yêu cầu thời gian chế tạo vượt xa so với kiếm phôi bình thường cho nên hiếm có tu sĩ chịu bỏ công thực hiện sự tình này. Tuy nhiên nếu có người có thể thành công liền có thể sở hữu phi kiếm có uy năng mạnh mẽ không thể nghi ngờ.
Bên trên Thái Cương Kiếm điển có ghi lại phương pháp luyện chế một loại phi kiếm dị chủng gọi là ‘Tu Di Hư Không Kiếm’. Nghe nói sau khi luyện thành, phi kiếm có thể đạt đến khả năng đi vô ảnh đến vô tung, chém giết kẻ thù trong nháy mắt. Về phần tài liệu thiết yếu để ngưng kết loại kiếm phôi là một tài liệu đặc thù có tên ‘Hư Không trúc’, chỉ là Liễu Minh chưa từng nghe bất cứ điển tịch nào nhắc đến loại nguyên liệu này. May mắn là trên điển tịch có lưu lại một bức họa miêu tả lại loại trúc hiếm có này, không ngờ lại hoàn toàn trùng khớp với miêu tả của vị Khánh khanh ban nãy.
“Chẳng lẽ đoạn trúc màu bạc mà kẻ kia nhìn thấy đúng là Hư Không trúc?” Liễu Minh đã sớm nắm rõ nội dung Thái Cương Kiếm Quyết như lòng bàn tay nhưng sự tình quá mức trọng đại khiến hắn không thể kiểm tra lại một phen. Sau khi xác nhận đúng là vật mình đang tìm kiếm, Liễu Minh liền không kìm được cảm giác phấn khởi trong lòng. Nhớ ngày đó đối mặt với sự ép bức của Hải Yêu Hoàng buộc hắn không còn cách nào khác ngoài tự bạo Thái Cương Kiếm Phôi, khiến cho một thân ngự kiếm chi thuật sa sút vô cùng thê thảm, cũng khiến Liễu Minh tưởng rằng cả đời này đã vô phương tiến bước trên con đường kiếm đạo.
Sở hữu trong tay Thái Cương Kiếm Điển thuộc loại bí tịch đỉnh cấp của Kiếm đạo mà lại không thể tu luyện là chuyện tiếc nuối đến bậc nào. Mỗi lần nhớ đến Diệp Thiên Mi chỉ với tu vi Hóa Tinh sơ kỳ, dựa vào một thanh Ngân Không trường kiếm, lại có thể khiến cho cường giả Hóa Tinh hậu kỳ cũng không dám đối đầu trực diện. Khí thế hiên ngang đó đã lưu lại ấn tượng vô cùng sâu sắc trong lòng Liễu Minh. Hôm nay biết được bản thân còn có cơ hội lần nữa cô đọng kiếm phôi, dù chỉ là một tia hy vọng nhỏ nhoi cũng khiến hắn vui mừng quá đỗi. Dù sao thực lực càng mạnh mẽ, Liễu Minh mới càng an tâm có thể tiến xa trên con đường tu luyện phía trước.
“Nếu có thể cô đọng thành công Tu Di Hư Không kiếm, dù phải mạo hiểm một chút cũng đáng.” Liễu Minh thở dài một hơi, cuối cùng quyết định tham đại hội đánh cuộc lần này.
…
Mấy ngày sau.
Từ khi tin tức về lần tuyển chọn đại diện cho Trường Phong hội được công bố, rất nhiều người lũ lượt kéo đến tổng đàn để báo danh tham gia thi đấu.
“Liễu huynh, không ngờ ngươi cũng tới, thật là tốt quá! Nhưng không phải huynh bảo muốn bế quan tu luyện một phen sao?” Tân Nguyên đang chờ đợi đến lượt thì bất ngờ nhìn thấy Liễu Minh. Y vốn cảm thấy giật mình nhưng rất nhanh tâm trạng đã chuyển thành vừa mừng vừa sợ.
“Ý định ban đầu đúng là như thế nhưng nghĩ lại, ta vẫn không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của ba mươi vạn Linh thạch treo thưởng kia.” Liễu Minh tự nhiên sẽ không nói thật với Tân Nguyên chỉ hàm hồ bịa ra một lý do.
“Hắc hắc, đã như vậy, hai vị trí đại diện cho Trường Phong hội sắp tới làm sao có thể thoát khỏi tay hai người chúng ta.” Tân Nguyên nghe vậy chỉ cười hắc hắc rồi nói vài câu chuyện phiếm với Liễu Minh.
Sau khi hàn huyên vài câu, Liễu Minh liền nhanh chóng ôm quyền cáo từ rời đi.
…
Thời gian nửa tháng trôi qua trong nháy mắt.
Vào một ngày, giữa hai ngọn núi trên hòn đảo gần bên đảo Thanh Ngư, một sàn đấu cực chẳng biết được dựng lên từ lúc nào, xung quanh còn đặt hai lôi đài nhỏ hơn. Ở lôi đài chính giữa vào lúc này chỉ thấy một người đàn ông thân vận áo bào xanh, đầu đội mũ ngọc, đúng là Trường Phong hội chủ Phong Trạm, sau lưng y còn có đứa con gái cưng Phong Thải cùng tên đệ tử Ngũ Linh Tông tên là Vệ Trọng.
Quang cảnh bốn phía lúc này chỉ có thể dùng bốn chữ vô cùng náo nhiệt để hình dung. Đại hội lần này không chỉ thu hút những khách khanh đến tham gia thi đấu mà còn hấp dẫn không ít đệ tử cấp thấp đến xem để mở mang tầm mắt ngoài ra còn để góp phần náo nhiệt. Trong lúc nhất thời, tiếng cười nói, bàn tán xôn xao vang vọng cả một góc trời.
Nhưng vào lúc này, một tin tức khiến người ta giật mình nhanh chóng lan truyền khắp nơi!
Một vị phó hội chủ vì nguyên nhân sai lệch trong tu luyện dẫn đến tu vi bị tổn thương, thực lực cũng theo đó giảm mạnh, cần phải bế quan tĩnh dưỡng cho nên chủ động rút lui khỏi lần thi đấu lần này. Kể từ đó, số lượng danh ngạch còn trống thình lình đã tăng thành hai cái!
Tin tức này được truyền ra khiến cho trên dưới Trường Phong hội không ngừng xôn xao bàn tán. Không ít người nóng lòng muốn tự ứng cử vào vị trị nóng bỏng tay đó. Quả nhiên, không lâu về sau, Trường Phong hội chủ chính thức tuyên bố tổ chức một hội thi đấu ở đảo Thanh Ngư để chọn ra hai người có thực lực mạnh nhất, đại diện cho Trường Phong hội tham gia đánh cuộc!
Tin tức vừa được công bố khiến cho rất nhiều hội viên tự nhân thực lực không tệ nhao nhao kích động, chỉ hận không thể lập tức hiển lộ thân thủ một phen. Trong thời gian này, những cuộc mua bán trao đổi nho nhỏ giữa các đường chủ Khách khanh càng được tổ chức thường xuyên hơn. Rất nhiều người không tiếc bạo chi để đổi lấy một ít phù lục hoặc Linh khí. Về phần những kẻ có thực lực hơi kém, không hy vọng gì ở việc đoạt giải cũng nhân cơ hội này vơ vét một số của cải.
…
Trong phòng khách tại động phủ của Liễu Minh.
Hai người Liễu, Tân đang ngồi đối diện với nhau, vừa thưởng thức Linh trà vừa bàn về cuộc tuyển chọn cho lần đánh cuộc sắp tới.
“Nói như vậy, Tân huynh tựa hồ cảm thấy hứng thú với lần đánh cuộc sắp tới nên mới chuẩn bị báo danh tham gia.” Liễu Minh nhấp một miếng nước trà sau đó bình tĩnh lên tiếng.
“Liễu huynh cũng biết hiện ta đang cần gấp một lượng lớn Linh thạch. Toàn bộ vốn liếng của Tân mỗ đã bỏ hết vào lần săn bắt Huyết Hoàng thú lần trước, hiện tại ta cảm thấy rất xấu hổ vì túi tiền rỗng tuếch của mình.” Tân Nguyên nghe vậy chỉ có thể cười khổ trả lời.
“Lần đánh cuộc này có liên quan đến không ít thế lực lớn ở Nam Hải. Ta cảm thấy gút mắc bên trong không hề đơn giản như biểu hiện bên ngoài, ngươi vẫn nên suy nghĩ kỹ càng một chút.” Liễu Minh nhìn thẳng về phía Tân Nguyên sau đó không nhanh không chậm nói ra một câu.
“Hắc hắc, chẳng phải chỉ là tham gia đánh cuộc hay sao, ta hoàn toàn tự tin có thể bình an trở ra.” Tân Nguyên nghe vậy cười nhạt rồi nói.
“Liễu mỗ đương nhiên hiểu rõ thực lực của Tân huynh, thế nhưng đấu pháp cũng ẩn chứa không ít nguy hiểm, huynh vẫn nên cẩn thận là hơn.” Liễu Minh nhận thấy không thể thay đổi được quyết định của Tân Nguyên liền không lên tiếng khuyên ngăn nữa, chỉ mỉm cười nhắc nhở vài câu.
“Liễu huynh quá khen, thực lực của ngươi so với ta chỉ mạnh hơn chứ không kém, chẳng lẽ lại không nghĩ tới tham gia thi đấu hay sao?” Tân Nguyên mở miệng khiêm tốn vài câu sau đó đột nhiên thắc mắc một câu.
“Tại hạ chuẩn bị bế quan tu luyện một hồi, đợi khi độc dược của Hải Hoàng đan được khu trừ hoàn toàn mới tính đến những dự định tiếp theo.” Liễu Minh không chút do dự từ chối một cách lịch sự.
Hắn mặc dù cũng có chút động tâm nhưng bảo vật trong tay dù sao vẫn còn không ít, nếu muốn đổi thành Linh thạch cũng là việc không quá khó khăn. Huống hồ thời gian hắn đặt chân đảo Thanh Ngư này cũng chưa dài lắm, hiểu biết về Kim Ngọc Minh gần như chỉ là con số không, suy đi tính lại vẫn cảm thấy không nên dấn thân vào vũng nước đục này. Tân Nguyên thấy vậy cũng không nói gì thêm mà cùng Liễu Minh nói vài câu chuyện phiếm sau đó cáo từ rời đi.
…
Hai ngày sau, trong một động phủ có chút bí ẩn gần bên tổng đàn tại đảo Thanh Ngư, một đám đường chủ cùng Khách khanh cao giai sau khi tổ chức một hội giao dịch loại nhỏ cũng không lập tức rời đi mà bắt đầu thảo luận sôi nổi một số tin tức. Trong số những người có mặt, không ngờ còn có Liễu Minh cùng với nhân vật đã giới thiệu hắn gia nhập Trường Phong hội, Vi Vân. Những hội giao dịch được tổ chức gần đây, Liễu Minh cũng tranh thủ dùng một ít tài liệu trong tay để đổi lấy một ít linh thạch, ngoài ra còn thu được không ít tin tức từ miệng của những Khách khanh khác có mặt.
Giờ phút này, họ Liễu đang cùng Vi Vân thỉnh thoảng ứng đối một hai câu với hai vị Khách khanh khác, đồng thời sử dụng thiên phú nhất tâm nhị dụng để nghe ngóng cuộc nói chuyện giữa những nhóm người bên cạnh. Bỗng nhiên trong lòng Liễu Minh khẽ động, tập trung chú ý đến hai người ngồi đối diện đang tán gẫu với nhau. Chỉ thấy hai kẻ này đều có vẻ ngoài khoảng chừng ba bốn mươi tuổi. Một người mặc áo bào xanh lục, mặt vuông tai rộng, kẻ còn lại sở hữu mái tóc dài xõa ngang vai, trông giống như một đầu đà hung ác. Hai người này trông rất xa lạ, hẳn là chấp sự cao cấp từ bên ngoài trở về vì vậy trước giờ mới không xuất hiện thường xuyên tại đại điện.
“Lý huynh, lần này nghe hội chủ hứa hẹn nếu có thể chiến thắng trở về liền được thưởng ba mươi vạn Linh thạch, còn được chọn lấy ba kiện bảo vật bên trong bí khố. Ngươi đã từng tiến vào bí khố của Trường Phong hội, có thể cho chúng ta biết sơ lược về những bảo vật cất giấu bên trong không?” Nam tử áo xanh sau khi nhìn quanh liền tò mò dò hỏi vị đầu đà kia một câu.
Tên đạo sĩ trung niên nghe vậy liền cười hắc hắc một tiếng sau đó nhỏ giọng trả lời đồng bạn bên cạnh:
“Ta chẳng qua năm đó được hội chủ phân công, mới may mắn tiến vào bí khố một lần nhưng trong lúc vội vàng cũng không thể quan sát kĩ càng, sau khi hoàn thành nhiệm vụ được giao cũng rời đi ngay lập tức. Tuy nhiên dù chỉ nhìn thoáng qua nhưng những bảo vật trong đó cũng khiến ta kinh ngạc không sao kể xiết. Theo Lý mỗ ước tính, tùy tiện lấy ra một kiện bảo vật bên trong cũng có thể đổi lấy không dưới mười vạn Linh thạch, hơn nữa dù có tiền trong tay cũng chưa chắc mua được những vật kia. Ngoài ra trong đó còn có vài thứ đồ, dùng kinh nghiệm của ta cũng không thể biết được lai lịch cùng công dụng rõ ràng…”
“Thứ đồ mà lấy lịch duyệt hơn người của Lý huynh cũng không cách nào phân biệt, hiển nhiên là đồ tốt rồi! Còn gì nữa không, mau kể cho chúng ta nghe nữa đi.” Nam tử áo lục nghe vậy, hứng thú nhất thời tăng cao, bắt đầu truy vấn.
“Hắc hắc, tại hạ hiểu biết thô lậu, những bảo vật mà ta chưa từng thấy qua tự nhiên là nhiều vô số kể. Nhưng mà trong đó có vài món, cho dù tại hạ có trở về tìm đọc vô số tài liệu cũng không thể tìm thấy chút manh mối nào. Ví dụ như, trong đó có một khối khoáng thạch ngũ sắc cùng một đoạn trúc bạc toàn thân phủ đầy ký tự ngũ sắc, đều có chút kỳ quái…” Đầu đà được hảo hữu tâng bốc, không khỏi lộ ra vẻ mặt dương dương tự đắc, sau khi suy nghĩ một chút liền mở miệng khoe khoang.
Hai kẻ kia mặc dù đã tận lực hạ thấp thanh âm nhưng Liễu Minh nhờ vào Tinh Thần lực mạnh mẽ vẫn có thể nghe thấy rõ ràng. Khi hắn nghe được đầu đà kia miêu tả về “Ngân trúc” liền cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
“Vi đạo hữu, hai vị đường chủ, tại hạ có chút việc xin phép cáo từ.” Vừa nghĩ đến đây, Liễu Minh liền viện cớ rời đi, sau đó bay thẳng về hướng tổng đàn. Đám người Vi Vân tuy rằng cảm thấy có chút ngoài ý muốn nhưng sau khi cảm thấy lưu lại không được liền thôi.
Sau thời gian chừng nửa chén trà nhỏ.
Liễu Minh vừa mới trở về động phủ liền vội vã tiến vào trong mật thất sau đó khoanh chân ngồi xuống, hai mắt nhắm nghiền. Theo sự tập trung của suy nghĩ, một quả cầu ánh sáng màu vàng nhạt thình lình hiện lên giữa thần thức hải của hắn. Dưới sự thúc giục của Tinh Thần lực, quang cầu liền nhanh chóng chuyển động rồi hóa thành một điển tịch màu vàng nhạt. Đúng là tài liệu về Thái Cương Kiếm Quyết. Liễu Minh cẩn thận lật từng trang tài liệu sau đó cẩn thận xem xét nội dung có liên quan đến công đoạn chế tác kiếm phôi.
Nửa phần đầu của Thái Cương Kiếm Quyết là nói về phương pháp ngưng tụ Thái Cương Kiếm Phôi, phần còn lại có liên quan đến các bước tiến hành để tạo thành kiếm phôi chi linh. Nội dung bên trong ghi rõ nếu kiếm phôi gặp phải biến cố bất ngờ dẫn đến bị tiêu hủy thì người tu luyện không có cách nào ngưng kết ra Thái Cương Kiếm Phôi thông thường được nữa nhưng vẫn có cơ hội thông qua một ít bí thuật để tạo thành kiếm phôi chi linh loại đặc biệt.
Vì lí do sử dụng tài liệu chế tác cùng phương pháp vô cùng đặc biệt nên tu luyện giả mới có cơ hội thứ hai ngưng kết thành công kiếm phôi. Nhưng cũng vì thế, tài liều cần có đều thuộc dạng thế gian khó cầu, lại thêm yêu cầu thời gian chế tạo vượt xa so với kiếm phôi bình thường cho nên hiếm có tu sĩ chịu bỏ công thực hiện sự tình này. Tuy nhiên nếu có người có thể thành công liền có thể sở hữu phi kiếm có uy năng mạnh mẽ không thể nghi ngờ.
Bên trên Thái Cương Kiếm điển có ghi lại phương pháp luyện chế một loại phi kiếm dị chủng gọi là ‘Tu Di Hư Không Kiếm’. Nghe nói sau khi luyện thành, phi kiếm có thể đạt đến khả năng đi vô ảnh đến vô tung, chém giết kẻ thù trong nháy mắt. Về phần tài liệu thiết yếu để ngưng kết loại kiếm phôi là một tài liệu đặc thù có tên ‘Hư Không trúc’, chỉ là Liễu Minh chưa từng nghe bất cứ điển tịch nào nhắc đến loại nguyên liệu này. May mắn là trên điển tịch có lưu lại một bức họa miêu tả lại loại trúc hiếm có này, không ngờ lại hoàn toàn trùng khớp với miêu tả của vị Khánh khanh ban nãy.
“Chẳng lẽ đoạn trúc màu bạc mà kẻ kia nhìn thấy đúng là Hư Không trúc?” Liễu Minh đã sớm nắm rõ nội dung Thái Cương Kiếm Quyết như lòng bàn tay nhưng sự tình quá mức trọng đại khiến hắn không thể kiểm tra lại một phen. Sau khi xác nhận đúng là vật mình đang tìm kiếm, Liễu Minh liền không kìm được cảm giác phấn khởi trong lòng. Nhớ ngày đó đối mặt với sự ép bức của Hải Yêu Hoàng buộc hắn không còn cách nào khác ngoài tự bạo Thái Cương Kiếm Phôi, khiến cho một thân ngự kiếm chi thuật sa sút vô cùng thê thảm, cũng khiến Liễu Minh tưởng rằng cả đời này đã vô phương tiến bước trên con đường kiếm đạo.
Sở hữu trong tay Thái Cương Kiếm Điển thuộc loại bí tịch đỉnh cấp của Kiếm đạo mà lại không thể tu luyện là chuyện tiếc nuối đến bậc nào. Mỗi lần nhớ đến Diệp Thiên Mi chỉ với tu vi Hóa Tinh sơ kỳ, dựa vào một thanh Ngân Không trường kiếm, lại có thể khiến cho cường giả Hóa Tinh hậu kỳ cũng không dám đối đầu trực diện. Khí thế hiên ngang đó đã lưu lại ấn tượng vô cùng sâu sắc trong lòng Liễu Minh. Hôm nay biết được bản thân còn có cơ hội lần nữa cô đọng kiếm phôi, dù chỉ là một tia hy vọng nhỏ nhoi cũng khiến hắn vui mừng quá đỗi. Dù sao thực lực càng mạnh mẽ, Liễu Minh mới càng an tâm có thể tiến xa trên con đường tu luyện phía trước.
“Nếu có thể cô đọng thành công Tu Di Hư Không kiếm, dù phải mạo hiểm một chút cũng đáng.” Liễu Minh thở dài một hơi, cuối cùng quyết định tham đại hội đánh cuộc lần này.
…
Mấy ngày sau.
Từ khi tin tức về lần tuyển chọn đại diện cho Trường Phong hội được công bố, rất nhiều người lũ lượt kéo đến tổng đàn để báo danh tham gia thi đấu.
“Liễu huynh, không ngờ ngươi cũng tới, thật là tốt quá! Nhưng không phải huynh bảo muốn bế quan tu luyện một phen sao?” Tân Nguyên đang chờ đợi đến lượt thì bất ngờ nhìn thấy Liễu Minh. Y vốn cảm thấy giật mình nhưng rất nhanh tâm trạng đã chuyển thành vừa mừng vừa sợ.
“Ý định ban đầu đúng là như thế nhưng nghĩ lại, ta vẫn không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của ba mươi vạn Linh thạch treo thưởng kia.” Liễu Minh tự nhiên sẽ không nói thật với Tân Nguyên chỉ hàm hồ bịa ra một lý do.
“Hắc hắc, đã như vậy, hai vị trí đại diện cho Trường Phong hội sắp tới làm sao có thể thoát khỏi tay hai người chúng ta.” Tân Nguyên nghe vậy chỉ cười hắc hắc rồi nói vài câu chuyện phiếm với Liễu Minh.
Sau khi hàn huyên vài câu, Liễu Minh liền nhanh chóng ôm quyền cáo từ rời đi.
…
Thời gian nửa tháng trôi qua trong nháy mắt.
Vào một ngày, giữa hai ngọn núi trên hòn đảo gần bên đảo Thanh Ngư, một sàn đấu cực chẳng biết được dựng lên từ lúc nào, xung quanh còn đặt hai lôi đài nhỏ hơn. Ở lôi đài chính giữa vào lúc này chỉ thấy một người đàn ông thân vận áo bào xanh, đầu đội mũ ngọc, đúng là Trường Phong hội chủ Phong Trạm, sau lưng y còn có đứa con gái cưng Phong Thải cùng tên đệ tử Ngũ Linh Tông tên là Vệ Trọng.
Quang cảnh bốn phía lúc này chỉ có thể dùng bốn chữ vô cùng náo nhiệt để hình dung. Đại hội lần này không chỉ thu hút những khách khanh đến tham gia thi đấu mà còn hấp dẫn không ít đệ tử cấp thấp đến xem để mở mang tầm mắt ngoài ra còn để góp phần náo nhiệt. Trong lúc nhất thời, tiếng cười nói, bàn tán xôn xao vang vọng cả một góc trời.