Ma Thiên Ký
Chương 41: Không gian thần bí
Dịch giả: hungprods
Truy dị vật, Liễu sơ nhập Lồng giam
Tìm lối thoát, Minh tu thành Phong, Hoả.
=========================
Sở dĩ lại xuất hiện loại chuyện này, nguồn gốc gây nên rõ ràng là một quả cầu chỉ lớn chừng hạt gạo chẳng biết lúc nào đã xuất hiện ở trung tâm Linh Hải của hắn, nó gần như trong suốt, giống hệt một cái bong bóng nhỏ, không chút thu hút nào cả.
Liễu Minh có thể thề, trong Linh Hải trước kia tuyệt không có thứ này.
Nhưng chính thứ này vừa rồi điên cuồng chuyển động trong Linh Hải của hắn, sau khi thôn phệ hết tất cả Pháp lực mà hắn vừa cô đọng được mới lần nữa khôi phục lại vẻ tĩnh lặng.
"Chẳng lẽ thứ này chính là tia khí lạnh đã chui vào trong cơ thể mình lúc trước ư? Nếu không tuyệt không cách nào giải thích chuyện quỷ dị vừa xảy ra."
Liễu Minh cưỡng ép đè sự kinh hoảng trong lòng xuống, ý nghĩ nhanh chóng xoay chuyển, cuối cùng cũng tìm ra một lời giải thích coi như hợp lý.
Tuy nhiên thoạt nhìn thứ này hoàn toàn khác so với tà khí tàn hồn ghi lại trong điển tịch, nếu không lúc này hắn đã cực kỳ kinh sợ rồi.
Liễu Minh thậm chí không kịp lau mồ hôi trên trán, vội vàng tập trung tâm thần chìm vào trong Đan Điền, cẩn thận quan sát bong bóng nhỏ trong Linh Hải.
Thoạt nhìn bong bóng này lóng lánh mượt mà, trong suốt lạ thường, nhìn thế nào cũng không giống vừa thôn phệ nhiều Pháp lực như vậy.
Sau thời gian uống cạn một chén trà, Liễu Minh không thể từ bên ngoài xem xét được điều gì có ích cả.
Mà vật ấy cũng chẳng hề động đậy chút nào trong Linh Hải của hắn, dường như thật sự chỉ là vật chết bình thường.
Liễu Minh hơi do dự, nhưng sau khi suy nghĩ một chút lại cắn răng, lúc này khống chế Tinh thần lực chạm nhẹ vào mặt ngoài bong bóng, muốn thử xem có thể tiến vào trong đó quan sát qua một chút hay không.
"Phanh" một tiếng.
Phần bong bóng mà Tinh thần lực của hắn vừa tiếp xúc bỗng nhiên vỡ vụn ra như một tấm gương mỏng.
Trong lòng Liễu Minh cả kinh, chưa tới kịp có gì phản ứng gì thì đã cảm thấy "O…o…ành!" một tiếng như sét đánh bên tai, đầu nặng trĩu, hai mắt tối sầm lại, sau đó toàn thân bỗng nhiên xuất hiện trong một vùng không gian màu xám tro lạ lẫm.
"Nơi này là..."
Liễu Minh thấy vậy đương nhiên cực kỳ sợ hãi, hai mắt điên xuồng quét qua xung quanh một lượt, chỉ thấy bốn phía đều là những bức tường sương mù màu xám mênh mông, diện tích không gian có thể nhìn thấy được chỉ có đường kính chừng mười bốn mười lăm trượng.
Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời rồi cúi đầu xuống nhìn xuống mặt đất dưới chân, chỉ thấy đâu đâu cũng là sương mù màu xám mờ ảo, chỉ cao chừng năm sáu trượng mà thôi.
Liễu Minh chỉ cảm thấy trong lòng giật giật liên tục, sau một lúc lâu hắn mới bình tĩnh lại, bắt đầu suy nghĩ lại toàn bộ quá trình mình xuất hiện ở đây.
Mà cũng không có gì phải suy nghĩ nhiều, nguyên nhân mình bị dịch chuyển đến nơi này chắc chắn là vì mình đã động chạm đến bong bóng trong Linh Hải kia.
Thế nhưng bong bóng đó rút cuộc là thứ gì, vì sao lại có thể vỡ nứt ra như thế, rồi sau đó mình lại không hề có dấu hiệu báo trước bị đưa tới không gian quỷ dị này, tất cả những điều đó làm cho người ta cảm thấy thực sự khó hiểu.
Mà nhìn không khí trầm lặng của không gian này, nhìn thế nào cũng không giống như có sinh linh khác tồn tại, trông giống một nhà tù nhốt phạm nhân hơn.
Sắc mặt Liễu Minh hiện rõ vẻ bất an, sau khi đứng nguyên tại chỗ suy nghĩ một hồi lâu mà vẫn không kết luận được điều gì quá tin cậy, thậm chí hắn còn hét lên mấy tiếng thật lớn, nhưng cũng chẳng thấy bất cứ điểm nào dị thường xuất hiện cả.
Hắn lại suy nghĩ một lát, sau đó hơi cúi người, cẩn thận từng li từng tí duỗi một bàn tay ra, chậm rãi sờ xuống lớp sương mù mà chân đang giẫm lên.
Toàn bộ bàn tay chỉ chui sâu vào trong lớp sương mù được hơn một tấc, chỉ cần tiến thêm một chút là bị một lớp vô hình rất cứng rắn như mặt đất chặn lại.
Hai mắt Liễu Minh lóe lên, lập tức đứng dậy, trong miệng nói lẩm bẩm vài câu, sau đó hít vào một hơi thật sâu rồi phun mạnh ra.
"Phù" một tiếng.
Một luồng gió mạnh từ trong miệng hắn cuốn ra, hung hăng thổi vào lớp sương mù phía dưới.
Một màn không thể tưởng tượng nổi xuất hiện!
Luồng gió mạnh nhìn như cực kỳ mãnh liệt khi vừa tiếp xúc với lớp sương mù, lại không một tiếng động chui vào trong đó, sau đó không thấy bất cứ một động tĩnh nào nữa.
Sắc mặt Liễu Minh hơi đổi, một tay bấm niệm pháp quyết, tiếng chú ngữ trong miệng cũng theo đó mà biến đổi.
"Phốc phốc" hai tiếng, hai đạo Phong Nhận màu xanh nhìn rất sắc bén, từ trong hai tay hắn trước sau bắn vọt ra, nhưng sau khi chém vào màn sương mù cũng chỉ lóe lên một cái rồi chìm vào trong đó không thấy tăm hơi.
Đến lúc này sắc mặt Liễu Minh có chút phát xanh rồi, nhưng vẫn không cam lòng lại đổi sang dùng thuật Hỏa Đạn và mấy loại pháp thuật công kích khác.
Nhưng kết quả đều giống hệt như trước.
Màn sương mù màu xám trông rất bình thường này, vậy mà có thể trực tiếp thu nạp thôn phệ tất cả công kích của các loại pháp thuật.
Cuối cùng Liễu Minh cũng ngừng công kích, nhưng sau khi trầm mặc tại chỗ một lát, một tay lại bấm niệm pháp quyết, dưới bàn chân ngưng tụ ra một đám mây màu xám tro, chậm rãi bay lên không trung một quãng rồi lao vút đi thật nhanh, nhưng sau khi bay được mấy trượng đã đột ngột dừng lại.
Hắn duỗi ra hai tay ra chọc vào trong màn sương mù, bắt đầu kiểm tra bức tường sương mù trong không trung.
Nửa ngày sau, hắn thở dài một hơi, điều khiển đám mây xám tro hạ xuống, hiển nhiên không thu hoạch được gì.
Sau đó, Liễu Minh lại không do dự đi nhanh về một hướng, một cánh tay khẽ run, Hổ Giảo Hoàn trên cổ tay sáng ngời lên, năm ngón tay xòe ra áp lên bức tường sương mù.
"Hổ gầm!"
Khí đen nhàn nhạt hiện lên bên ngoài cơ thể Liễu Minh, miệng hắn bỗng nhiên hét lớn một tiếng.
Vòng đồng trên cổ tay lúc này phát ra một vầng sáng màu vàng, một cái đầu hổ mờ mờ hiện ra, một luồng sóng âm trong suốt lao thẳng về phía bức tường sương mù.
"Phanh" một tiếng.
Sóng âm trong suốt ngoại trừ có thể làm cho mặt ngoài bức tường sương mù hơi lay động một cái, cũng lần nữa biến mất không chút tiếng động.
Liễu Minh vừa thấy công kích mạnh nhất của mình cũng không có hiệu quả, lúc này sắc mặt hắn đã thật sự khó coi lạ thường.
Tình huống của hắn hiện giờ, chẳng phải là đang bị chôn sống hay sao chứ?
Điều tồi tệ hơn cả chính là Tịch Cốc Đan trên người hắn cũng không còn nhiều lắm, vốn là nửa tháng sau hắn mới lại đi lấy thêm một lô mới.
Về phần vấn đề nước uống thì rất dễ giải quyết, hắn chỉ cần tiện tay thi triển thuật Ngưng Thủy là có thể ngưng tụ ra được mấy bình rồi.
Trong thời gian ba ngày kế tiếp, Liễu Minh đương nhiên sẽ không cam lòng thực sự khoanh tay chịu chết như vậy, hắn hầu như đã kiểm tra qua mỗi một tấc của toàn bộ không gian này, hơn nữa còn sử dụng tất cả các phương pháp mà mình biết, nhưng vẫn bị giam trong bốn bức tường sương mù như cũ.
Lần này thì thực sự hắn đã phải thừa nhận mình không thể làm gì, thúc thủ vô sách (*), sắc mặt u sầu khoanh chân ngồi chờ đợi tại chỗ.
(*) bó tay không có kế sách nào.
Tuy nhiên ngồi chết dí trong một không gian chật hẹp như vậy, cho dù biết chắc mình đang chậm rãi chờ chết, nhưng cũng tuyệt đối là một loại khảo nghiệm tâm thần người ta.
Liễu Minh đã ngồi yên như vậy cả buổi, cũng chỉ có thể cười khổ một tiếng, bắt đầu bấm niệm tu luyện pháp quyết.
Nhưng kết quả lại làm cho hắn giật nảy lên.
Mặc cho hắn thúc giục thổ nạp như thế nào, Thiên Địa Nguyên lực phía ngoài không thể hấp thu được vào trong cơ thể, Pháp lực trong Linh Hải lại càng không tăng thêm được chút nào.
Về phần bong bóng vốn đang tồn tại trong Linh Hải kia lại không thấy bóng dáng đâu nữa.
Liễu Minh vừa hoảng sợ, lại và có mấy phần buồn bực.
Nếu Pháp lực không thể gia tăng thì việc tu luyện Minh Cốt Quyết đương nhiên không có chút ý nghĩa nào cả.
Hắn lâm vào đường cùng, cũng chỉ có thể bắt đầu luyện tập vài loại pháp thuật như thuật Hỏa Đạn, thuật Thủy Tiễn, … mà thôi.
Thời gian trôi qua từng chút từng chút một, trong nháy mắt đã qua chừng bảy tám ngày.
Nơi đây không có mặt trời mọc mặt trời lặn, sở dĩ hắn vẫn có thể phán đoán chính xác thời gian là vì may mắn mang theo bên người một cái đồng hồ cát được chế tạo hết sức thô sơ.
Đống hồ cát này chính là năm đó hắn đặc biệt chế tạo cho bản thân ở trên Hung đảo, cát mịn bên trong lưu chuyển cực kỳ chậm chạp, phải mất trọn vẹn một ngày thì cát ở một bên mới có thể chảy hết sang bên kia.
Hắn có chút lưu luyến với chiếc đồng hồ này cho nên mới luôn luôn giữ bên người, không ngờ bây giờ lại có tác dụng lớn.
Nhưng sau mấy ngày tiếp theo, Liễu Minh lại phát hiện ra một việc cực kỳ vui mừng.
Thời gian trôi qua dài như vậy, nhưng hắn lại không hề có bất cứ cảm giác đói khát gì cả.
Việc này mặc dù có chút khó tin, nhưng đối với hắn thì lại là một chuyện rất đáng ăn mừng.
Như vậy thì từ giờ hắn sẽ không phải lo lắng tới chuyện mình sẽ chết ở trong này trong một thời gian ngắn nữa rồi.
Sau khi tạm thời gạt nỗi lo sang một bên, hơn nữa dưới tình hình không có bất cứ biện pháp gì rời khỏi nơi đây, Liễu Minh dứt khoát chuyên tâm tu luyện mấy môn pháp thuật kia trong không gian thần bí này.
Trong thời gian này, sau mỗi một ngày trôi qua hắn lại tiện tay dùng một con dao sắc bén khắc lên nắp một hộp gỗ mang theo một vạch, để có thể ghi nhớ chính xác thời gian mà mình đã ở trong này.
Hắn ở đây không phải lãng phí thời gian đi làm chuyện khác, hơn nữa lại có thiên phú nhất tâm nhị dụng trợ giúp, trong vòng ba bốn tháng đã tu luyện mấy môn pháp thuật này tới cảnh giới tiểu thành.
Thời gian tiếp theo, Liễu Minh lại chuyên tâm tu luyện thuật Phong Nhận, thuật này có một đặc điểm chính là tốc độ thi triển nhanh nhất trong số tất cả các loại pháp thuật cơ bản.
Nếu không phải như thế, trong tình huống một mình ở lại một không gian buồn tẻ tĩnh mịch như thế này, chỉ sợ hắn thực sự sẽ phải phát điên lên mất.
Một tháng, hai tháng, ba tháng, nửa năm nhanh chóng trôi qua.
Hôm nay, Liễu Minh tỉnh lại từ trong nhập định, tinh thần không còn chút gì từ mấy hôm trước đã dồi dào như cũ, tiếng chú ngữ vang lên trong miệng, hai tay bấm niệm pháp quyết, sau đó đồng thời giơ lên.
“Vèo" "Vèo" vài tiếng, sáu đạo Phong Nhận xanh biếc liên tiếp bắn ra, tất cả đều chui vào rồi biến mất trong màn sương mù trước mắt.
"Trong mười nhịp thở đã thi triển được sáu đạo Phong Nhận, thuật Phong Nhận cũng xem như đại thành a." Liễu Minh thấy cảnh này, thì thào tự nói vài tiếng.
Nhưng sau một khắc, hai tay hắn lại hợp lại trước người, từ trong miệng truyền ra từng hồi tiếng chú ngữ khó hiểu.
Hai tay Liễu Minh chia ra rồi hạ xuống, một đạo Phong Nhận xanh thẳm lớn hơn lúc trước tới ba bốn lần hiện ra, nhưng khi mới ngưng tụ được một nửa, bỗng nhiên một tiếng “phịch” truyền đến, đạo Phong Nhận cực lớn lại hóa thành từng điểm sáng lung linh tiêu tán vào không trung.
Liễu Minh thấy vậy, hai hàng lông mày khẽ chau lại.
Phương pháp chồng chất nhiều đạo Phong Nhận lại cùng một chỗ là ý tưởng hắn nghĩ ra không lâu trước đây sau khi tốc độ hắn phóng ra các đạo Phong Nhận đạt tới một trình độ nhất định.
Nhưng khi áp dụng vào thực tế thì lại không thành công, một phần là vì Pháp lực của hắn không đủ để cung cấp, một phần là trình độ phóng xuất Phong Nhận còn phải thuần thục hơn một chút.
Trong lòng Liễu Minh vừa suy nghĩ như vậy, hai tay vừa theo thói quen bấm niệm pháp quyết một lần nữa, muốn tiếp tục tu luyện thuật Phong Nhận.
Nhưng đúng lúc này, bên tai hắn bỗng nhiên “O…oà…à…nh” một tiếng, đầu óc choáng váng, hai mắt không tự chủ được khép chặt lại. Sau khi hai mắt mở to ra, hắn bỗng dưng xuất hiện trong một căn phòng nhỏ chan hòa ánh nắng.
Hắn đang ngồi xếp bằng trên một bồ đoàn, hai tay bấm niệm pháp quyết, toàn thân vẫn không nhúc nhích.
"Đây là..."
Giờ phút này, Liễu Minh thật sự ngây ngốc cả người.
Căn phòng này, các đồ vật kia đều cực kỳ quen thuộc với hắn, đây chính là phòng tu luyện mà nửa năm trước hắn đã biến mất.
Hắn làm cách nào mà có thể quay trở lại nơi này?
Liễu Minh chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, ánh mắt vô thức chậm rãi đảo qua bốn phía, trong thời gian ngắn không thể nào suy nghĩ được bất cứ việc gì nữa.
Truy dị vật, Liễu sơ nhập Lồng giam
Tìm lối thoát, Minh tu thành Phong, Hoả.
=========================
Sở dĩ lại xuất hiện loại chuyện này, nguồn gốc gây nên rõ ràng là một quả cầu chỉ lớn chừng hạt gạo chẳng biết lúc nào đã xuất hiện ở trung tâm Linh Hải của hắn, nó gần như trong suốt, giống hệt một cái bong bóng nhỏ, không chút thu hút nào cả.
Liễu Minh có thể thề, trong Linh Hải trước kia tuyệt không có thứ này.
Nhưng chính thứ này vừa rồi điên cuồng chuyển động trong Linh Hải của hắn, sau khi thôn phệ hết tất cả Pháp lực mà hắn vừa cô đọng được mới lần nữa khôi phục lại vẻ tĩnh lặng.
"Chẳng lẽ thứ này chính là tia khí lạnh đã chui vào trong cơ thể mình lúc trước ư? Nếu không tuyệt không cách nào giải thích chuyện quỷ dị vừa xảy ra."
Liễu Minh cưỡng ép đè sự kinh hoảng trong lòng xuống, ý nghĩ nhanh chóng xoay chuyển, cuối cùng cũng tìm ra một lời giải thích coi như hợp lý.
Tuy nhiên thoạt nhìn thứ này hoàn toàn khác so với tà khí tàn hồn ghi lại trong điển tịch, nếu không lúc này hắn đã cực kỳ kinh sợ rồi.
Liễu Minh thậm chí không kịp lau mồ hôi trên trán, vội vàng tập trung tâm thần chìm vào trong Đan Điền, cẩn thận quan sát bong bóng nhỏ trong Linh Hải.
Thoạt nhìn bong bóng này lóng lánh mượt mà, trong suốt lạ thường, nhìn thế nào cũng không giống vừa thôn phệ nhiều Pháp lực như vậy.
Sau thời gian uống cạn một chén trà, Liễu Minh không thể từ bên ngoài xem xét được điều gì có ích cả.
Mà vật ấy cũng chẳng hề động đậy chút nào trong Linh Hải của hắn, dường như thật sự chỉ là vật chết bình thường.
Liễu Minh hơi do dự, nhưng sau khi suy nghĩ một chút lại cắn răng, lúc này khống chế Tinh thần lực chạm nhẹ vào mặt ngoài bong bóng, muốn thử xem có thể tiến vào trong đó quan sát qua một chút hay không.
"Phanh" một tiếng.
Phần bong bóng mà Tinh thần lực của hắn vừa tiếp xúc bỗng nhiên vỡ vụn ra như một tấm gương mỏng.
Trong lòng Liễu Minh cả kinh, chưa tới kịp có gì phản ứng gì thì đã cảm thấy "O…o…ành!" một tiếng như sét đánh bên tai, đầu nặng trĩu, hai mắt tối sầm lại, sau đó toàn thân bỗng nhiên xuất hiện trong một vùng không gian màu xám tro lạ lẫm.
"Nơi này là..."
Liễu Minh thấy vậy đương nhiên cực kỳ sợ hãi, hai mắt điên xuồng quét qua xung quanh một lượt, chỉ thấy bốn phía đều là những bức tường sương mù màu xám mênh mông, diện tích không gian có thể nhìn thấy được chỉ có đường kính chừng mười bốn mười lăm trượng.
Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời rồi cúi đầu xuống nhìn xuống mặt đất dưới chân, chỉ thấy đâu đâu cũng là sương mù màu xám mờ ảo, chỉ cao chừng năm sáu trượng mà thôi.
Liễu Minh chỉ cảm thấy trong lòng giật giật liên tục, sau một lúc lâu hắn mới bình tĩnh lại, bắt đầu suy nghĩ lại toàn bộ quá trình mình xuất hiện ở đây.
Mà cũng không có gì phải suy nghĩ nhiều, nguyên nhân mình bị dịch chuyển đến nơi này chắc chắn là vì mình đã động chạm đến bong bóng trong Linh Hải kia.
Thế nhưng bong bóng đó rút cuộc là thứ gì, vì sao lại có thể vỡ nứt ra như thế, rồi sau đó mình lại không hề có dấu hiệu báo trước bị đưa tới không gian quỷ dị này, tất cả những điều đó làm cho người ta cảm thấy thực sự khó hiểu.
Mà nhìn không khí trầm lặng của không gian này, nhìn thế nào cũng không giống như có sinh linh khác tồn tại, trông giống một nhà tù nhốt phạm nhân hơn.
Sắc mặt Liễu Minh hiện rõ vẻ bất an, sau khi đứng nguyên tại chỗ suy nghĩ một hồi lâu mà vẫn không kết luận được điều gì quá tin cậy, thậm chí hắn còn hét lên mấy tiếng thật lớn, nhưng cũng chẳng thấy bất cứ điểm nào dị thường xuất hiện cả.
Hắn lại suy nghĩ một lát, sau đó hơi cúi người, cẩn thận từng li từng tí duỗi một bàn tay ra, chậm rãi sờ xuống lớp sương mù mà chân đang giẫm lên.
Toàn bộ bàn tay chỉ chui sâu vào trong lớp sương mù được hơn một tấc, chỉ cần tiến thêm một chút là bị một lớp vô hình rất cứng rắn như mặt đất chặn lại.
Hai mắt Liễu Minh lóe lên, lập tức đứng dậy, trong miệng nói lẩm bẩm vài câu, sau đó hít vào một hơi thật sâu rồi phun mạnh ra.
"Phù" một tiếng.
Một luồng gió mạnh từ trong miệng hắn cuốn ra, hung hăng thổi vào lớp sương mù phía dưới.
Một màn không thể tưởng tượng nổi xuất hiện!
Luồng gió mạnh nhìn như cực kỳ mãnh liệt khi vừa tiếp xúc với lớp sương mù, lại không một tiếng động chui vào trong đó, sau đó không thấy bất cứ một động tĩnh nào nữa.
Sắc mặt Liễu Minh hơi đổi, một tay bấm niệm pháp quyết, tiếng chú ngữ trong miệng cũng theo đó mà biến đổi.
"Phốc phốc" hai tiếng, hai đạo Phong Nhận màu xanh nhìn rất sắc bén, từ trong hai tay hắn trước sau bắn vọt ra, nhưng sau khi chém vào màn sương mù cũng chỉ lóe lên một cái rồi chìm vào trong đó không thấy tăm hơi.
Đến lúc này sắc mặt Liễu Minh có chút phát xanh rồi, nhưng vẫn không cam lòng lại đổi sang dùng thuật Hỏa Đạn và mấy loại pháp thuật công kích khác.
Nhưng kết quả đều giống hệt như trước.
Màn sương mù màu xám trông rất bình thường này, vậy mà có thể trực tiếp thu nạp thôn phệ tất cả công kích của các loại pháp thuật.
Cuối cùng Liễu Minh cũng ngừng công kích, nhưng sau khi trầm mặc tại chỗ một lát, một tay lại bấm niệm pháp quyết, dưới bàn chân ngưng tụ ra một đám mây màu xám tro, chậm rãi bay lên không trung một quãng rồi lao vút đi thật nhanh, nhưng sau khi bay được mấy trượng đã đột ngột dừng lại.
Hắn duỗi ra hai tay ra chọc vào trong màn sương mù, bắt đầu kiểm tra bức tường sương mù trong không trung.
Nửa ngày sau, hắn thở dài một hơi, điều khiển đám mây xám tro hạ xuống, hiển nhiên không thu hoạch được gì.
Sau đó, Liễu Minh lại không do dự đi nhanh về một hướng, một cánh tay khẽ run, Hổ Giảo Hoàn trên cổ tay sáng ngời lên, năm ngón tay xòe ra áp lên bức tường sương mù.
"Hổ gầm!"
Khí đen nhàn nhạt hiện lên bên ngoài cơ thể Liễu Minh, miệng hắn bỗng nhiên hét lớn một tiếng.
Vòng đồng trên cổ tay lúc này phát ra một vầng sáng màu vàng, một cái đầu hổ mờ mờ hiện ra, một luồng sóng âm trong suốt lao thẳng về phía bức tường sương mù.
"Phanh" một tiếng.
Sóng âm trong suốt ngoại trừ có thể làm cho mặt ngoài bức tường sương mù hơi lay động một cái, cũng lần nữa biến mất không chút tiếng động.
Liễu Minh vừa thấy công kích mạnh nhất của mình cũng không có hiệu quả, lúc này sắc mặt hắn đã thật sự khó coi lạ thường.
Tình huống của hắn hiện giờ, chẳng phải là đang bị chôn sống hay sao chứ?
Điều tồi tệ hơn cả chính là Tịch Cốc Đan trên người hắn cũng không còn nhiều lắm, vốn là nửa tháng sau hắn mới lại đi lấy thêm một lô mới.
Về phần vấn đề nước uống thì rất dễ giải quyết, hắn chỉ cần tiện tay thi triển thuật Ngưng Thủy là có thể ngưng tụ ra được mấy bình rồi.
Trong thời gian ba ngày kế tiếp, Liễu Minh đương nhiên sẽ không cam lòng thực sự khoanh tay chịu chết như vậy, hắn hầu như đã kiểm tra qua mỗi một tấc của toàn bộ không gian này, hơn nữa còn sử dụng tất cả các phương pháp mà mình biết, nhưng vẫn bị giam trong bốn bức tường sương mù như cũ.
Lần này thì thực sự hắn đã phải thừa nhận mình không thể làm gì, thúc thủ vô sách (*), sắc mặt u sầu khoanh chân ngồi chờ đợi tại chỗ.
(*) bó tay không có kế sách nào.
Tuy nhiên ngồi chết dí trong một không gian chật hẹp như vậy, cho dù biết chắc mình đang chậm rãi chờ chết, nhưng cũng tuyệt đối là một loại khảo nghiệm tâm thần người ta.
Liễu Minh đã ngồi yên như vậy cả buổi, cũng chỉ có thể cười khổ một tiếng, bắt đầu bấm niệm tu luyện pháp quyết.
Nhưng kết quả lại làm cho hắn giật nảy lên.
Mặc cho hắn thúc giục thổ nạp như thế nào, Thiên Địa Nguyên lực phía ngoài không thể hấp thu được vào trong cơ thể, Pháp lực trong Linh Hải lại càng không tăng thêm được chút nào.
Về phần bong bóng vốn đang tồn tại trong Linh Hải kia lại không thấy bóng dáng đâu nữa.
Liễu Minh vừa hoảng sợ, lại và có mấy phần buồn bực.
Nếu Pháp lực không thể gia tăng thì việc tu luyện Minh Cốt Quyết đương nhiên không có chút ý nghĩa nào cả.
Hắn lâm vào đường cùng, cũng chỉ có thể bắt đầu luyện tập vài loại pháp thuật như thuật Hỏa Đạn, thuật Thủy Tiễn, … mà thôi.
Thời gian trôi qua từng chút từng chút một, trong nháy mắt đã qua chừng bảy tám ngày.
Nơi đây không có mặt trời mọc mặt trời lặn, sở dĩ hắn vẫn có thể phán đoán chính xác thời gian là vì may mắn mang theo bên người một cái đồng hồ cát được chế tạo hết sức thô sơ.
Đống hồ cát này chính là năm đó hắn đặc biệt chế tạo cho bản thân ở trên Hung đảo, cát mịn bên trong lưu chuyển cực kỳ chậm chạp, phải mất trọn vẹn một ngày thì cát ở một bên mới có thể chảy hết sang bên kia.
Hắn có chút lưu luyến với chiếc đồng hồ này cho nên mới luôn luôn giữ bên người, không ngờ bây giờ lại có tác dụng lớn.
Nhưng sau mấy ngày tiếp theo, Liễu Minh lại phát hiện ra một việc cực kỳ vui mừng.
Thời gian trôi qua dài như vậy, nhưng hắn lại không hề có bất cứ cảm giác đói khát gì cả.
Việc này mặc dù có chút khó tin, nhưng đối với hắn thì lại là một chuyện rất đáng ăn mừng.
Như vậy thì từ giờ hắn sẽ không phải lo lắng tới chuyện mình sẽ chết ở trong này trong một thời gian ngắn nữa rồi.
Sau khi tạm thời gạt nỗi lo sang một bên, hơn nữa dưới tình hình không có bất cứ biện pháp gì rời khỏi nơi đây, Liễu Minh dứt khoát chuyên tâm tu luyện mấy môn pháp thuật kia trong không gian thần bí này.
Trong thời gian này, sau mỗi một ngày trôi qua hắn lại tiện tay dùng một con dao sắc bén khắc lên nắp một hộp gỗ mang theo một vạch, để có thể ghi nhớ chính xác thời gian mà mình đã ở trong này.
Hắn ở đây không phải lãng phí thời gian đi làm chuyện khác, hơn nữa lại có thiên phú nhất tâm nhị dụng trợ giúp, trong vòng ba bốn tháng đã tu luyện mấy môn pháp thuật này tới cảnh giới tiểu thành.
Thời gian tiếp theo, Liễu Minh lại chuyên tâm tu luyện thuật Phong Nhận, thuật này có một đặc điểm chính là tốc độ thi triển nhanh nhất trong số tất cả các loại pháp thuật cơ bản.
Nếu không phải như thế, trong tình huống một mình ở lại một không gian buồn tẻ tĩnh mịch như thế này, chỉ sợ hắn thực sự sẽ phải phát điên lên mất.
Một tháng, hai tháng, ba tháng, nửa năm nhanh chóng trôi qua.
Hôm nay, Liễu Minh tỉnh lại từ trong nhập định, tinh thần không còn chút gì từ mấy hôm trước đã dồi dào như cũ, tiếng chú ngữ vang lên trong miệng, hai tay bấm niệm pháp quyết, sau đó đồng thời giơ lên.
“Vèo" "Vèo" vài tiếng, sáu đạo Phong Nhận xanh biếc liên tiếp bắn ra, tất cả đều chui vào rồi biến mất trong màn sương mù trước mắt.
"Trong mười nhịp thở đã thi triển được sáu đạo Phong Nhận, thuật Phong Nhận cũng xem như đại thành a." Liễu Minh thấy cảnh này, thì thào tự nói vài tiếng.
Nhưng sau một khắc, hai tay hắn lại hợp lại trước người, từ trong miệng truyền ra từng hồi tiếng chú ngữ khó hiểu.
Hai tay Liễu Minh chia ra rồi hạ xuống, một đạo Phong Nhận xanh thẳm lớn hơn lúc trước tới ba bốn lần hiện ra, nhưng khi mới ngưng tụ được một nửa, bỗng nhiên một tiếng “phịch” truyền đến, đạo Phong Nhận cực lớn lại hóa thành từng điểm sáng lung linh tiêu tán vào không trung.
Liễu Minh thấy vậy, hai hàng lông mày khẽ chau lại.
Phương pháp chồng chất nhiều đạo Phong Nhận lại cùng một chỗ là ý tưởng hắn nghĩ ra không lâu trước đây sau khi tốc độ hắn phóng ra các đạo Phong Nhận đạt tới một trình độ nhất định.
Nhưng khi áp dụng vào thực tế thì lại không thành công, một phần là vì Pháp lực của hắn không đủ để cung cấp, một phần là trình độ phóng xuất Phong Nhận còn phải thuần thục hơn một chút.
Trong lòng Liễu Minh vừa suy nghĩ như vậy, hai tay vừa theo thói quen bấm niệm pháp quyết một lần nữa, muốn tiếp tục tu luyện thuật Phong Nhận.
Nhưng đúng lúc này, bên tai hắn bỗng nhiên “O…oà…à…nh” một tiếng, đầu óc choáng váng, hai mắt không tự chủ được khép chặt lại. Sau khi hai mắt mở to ra, hắn bỗng dưng xuất hiện trong một căn phòng nhỏ chan hòa ánh nắng.
Hắn đang ngồi xếp bằng trên một bồ đoàn, hai tay bấm niệm pháp quyết, toàn thân vẫn không nhúc nhích.
"Đây là..."
Giờ phút này, Liễu Minh thật sự ngây ngốc cả người.
Căn phòng này, các đồ vật kia đều cực kỳ quen thuộc với hắn, đây chính là phòng tu luyện mà nửa năm trước hắn đã biến mất.
Hắn làm cách nào mà có thể quay trở lại nơi này?
Liễu Minh chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, ánh mắt vô thức chậm rãi đảo qua bốn phía, trong thời gian ngắn không thể nào suy nghĩ được bất cứ việc gì nữa.