Ma Thiên Ký
Chương 25: Luyện Hồn Tác và Thông Linh Quyết
Dịch giả: hungprods
Sư thúc ưu ái thêm Công pháp
Đệ tử quyết dành ngạch Hạch tâm.
=====================
"Vâng, sư thúc!" Lần này, Liễu Minh lại đáp ứng vô cùng dứt khoát.
"Rất tốt. Lão phu đã làm người tốt thì làm đến cùng vậy, đây là hai môn bí thuật thích hợp với Quỷ Linh Công, ngươi cũng cầm lấy đi, nhân tiện cũng nên tu luyện một chút. Như thế thì lúc đấu pháp cùng người mới càng không có ai nghi ngờ công pháp ngươi tu luyện.” Lão giả béo thấy Liễu Minh thức thời như vậy, thần sắc lộ vẻ hài lòng, sau đó lại lấy từ trong tay áo ra hai cuốn sách bằng da vứt cho hắn.
"Đa tạ sư thúc ưu ái!" Liễu Minh nhận lấy cuốn sách da, sau đó khom người cảm ơn.
"Căn cứ theo môn quy, phàm là bí thuật công pháp lấy được từ trong Tàng Kinh Các, đều phải lập lời thề Thiên Đạo, không được truyền cho người thứ hai. Nếu không nhẹ thì phế bỏ pháp lực, cầm tù cả đời, nặng thì trực tiếp lấy mạng đền tội. Đây là khế ước Thiên Đạo bổn tông, ngươi hãy lập lời thề đi." Lão giả béo khẽ gật đầu, sau đó thần sắc nghiêm túc lấy ra một trang sách cổ quái có khí đen lượn lờ bên ngoài, trên trang sách là chi chít những văn tự màu đỏ như máu, thoạt nhìn thần bí vạn phần.
Liễu Minh thấy vậy, sau một chút chần chờ cũng lập tức mở miệng đồng ý.
"Đầu tiên nhỏ một giọt máu lên trên, sau đó ta sẽ nói một câu, tiếp theo ngươi niệm theo câu đó là được." Lão giả béo vừa nói, vừa cầm trang sách trong tay ném ra ngoài, một tay bấm niệm pháp quyết, trong miệng lẩm bẩm gì đó.
Lúc này trang sách bỗng nhiên hóa thành một đám khí đen lơ lửng giữa không trung, từ trong đó còn truyền ra từng hồi tiếng quỷ khóc sói tru, hơn nữa còn có mùi máu tanh nhàn nhạt tỏa ra, khiến cho người ta vừa ngửi thấy đã muốn nôn ọe...
Sau thời gian ước chừng uống cạn một chén trà nhỏ, ánh sáng trắng trên vách tường lóe lên, sau đó lão giả béo và Liễu Minh lập tức xuất hiện trước mặt đám người Thạch Xuyên.
"Nguyễn sư thúc, lần này làm phiền lão nhân gia người rồi." Thạch Xuyên thấy vậy liền mỉm cười nói cảm ơn lão giả béo.
"Lão phu nếu đã phụ trách trông coi Tàng Kinh Các, chỉ điểm một chút cho đám tiểu bối các ngươi cũng là việc nên làm. Tốt rồi, nếu mọi chuyện đã xong xuôi, các ngươi mau mau rời khỏi đây đi. Lão phu còn phải đi ngủ thêm lát nữa." Lão giả béo lộ vẻ không kiên nhẫn khoát khoát tay, sau đó ánh sáng trắng từ trong tay áo cuốn ra, thân hình bỗng nhiên biến mất trước mắt mấy người.
"Đi thôi, công pháp Nguyễn sư thúc tu luyện có chút cổ quái, hơn nửa thời gian trong năm đều chìm trong giấc mộng." Thạch Xuyên không hề cảm thấy bất ngờ với hành động này của lão giả béo, tức thì dẫn theo ba người Liễu Minh thối lui khỏi lầu các.
Lúc này sắc trời bên ngoài đã tối mịt.
Vì vậy Thạch Xuyên lại lần nữa thi pháp ngưng tụ ra đám mây màu xám tro, mang theo mấy người bay thật nhanh về phía Cửu Anh Sơn.
Khi nói chuyện phiếm trên đường, Liễu Minh cũng biết được công pháp Vạn Tiểu Thiến lựa chọn là "Âm Quỳ Công", một trong những công pháp trọng điểm của chi Cửu Anh, trong nội tâm không khỏi cười khổ một hồi.
Xem ra chỉ có mình là trường hợp đặc biệt, nhưng là họa hay là phúc cũng không nói chắc được.
Tuy nhiên trong tình huống như vậy, hắn cũng không thể có lựa chọn nào khác.
Vị Nguyễn sư thúc kia dường như vừa đấm vừa xoa muốn mình lựa chọn "Minh Cốt Quyết", lúc ấy cho dù mình từ chối, hơn phân nửa cũng sẽ trực tiếp chọc giận đối phương, hơn nữa đối phương có khả năng còn mạnh mẽ lấy cớ khác buộc mình tu luyện công pháp này.
Đối phương chính là một Linh Sư có địa vị cực cao trong tông, còn hắn chỉ là một đệ tử bình thường, làm sao dám thực sự không thuận theo ý lão chứ.
Nếu đã như vậy, chi bằng mình chủ động thức thời một chút vẫn hơn.
Tuy nhiên, bất kể đối phương có mục đích gì khi để mình tu luyện bộ Minh Cốt Quyết này, chỉ cần công pháp này thực sự có những chỗ tốt như lão nói thì đây đúng là một chuyện cực kỳ tốt.
Còn chuyện sau này ra sao, thôi thì cứ đi một bước tính một bước vậy.
Trong lòng Liễu Minh cũng chỉ có thể thản nhiên nghĩ như thế. Về phần đám người Thạch Xuyên hỏi Liễu Minh lựa chọn công pháp gì, đương nhiên là hắn trả lời là "Quỷ Linh Công".
Điều này làm cho mấy người Thạch Xuyên có chút bất ngờ, gặng hỏi vì sao lại như thế, hắn đương nhiên đổ toàn bộ nguyên do lên người lão giả béo.
Hắn nói là Nguyễn sư thúc nhận thấy Tinh thần lực của mình mạnh mẽ, rất phù hợp để tu luyện Quỷ Linh Công.
Thạch Xuyên hiển nhiên cũng biết hiệu quả mà Tinh Thần lực mạnh mẽ mang đến khi tu luyện Quỷ Linh Công, mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng cuối cùng vẫn lộ vẻ hiểu được.
Sau khi hai người Tiết Sơn, Vạn Tiểu Thiến biết rõ nguyên do, ban đầu còn rất hâm mộ, nhưng sau khi Thạch Xuyên giải thích chỗ hại của công pháp Liễu Minh tu luyện, hai người này lại không biết nói gì cho phải.
Một bên là tốc độ tu luyện nhanh hơn một chút, nhưng lại phải suy nghĩ về vấn đề công pháp tu luyện phía sau, một bên thì tốc độ tu luyện bình thường, nhưng phần công pháp tiếp theo lại không cần lo lắng, đây thực sự là một lựa chọn không dễ dàng gì.
"Đáng tiếc sư đệ không phải môn hạ chi Luyện Thi, nếu không có lẽ không cần phiền não như vậy rồi." Thạch Xuyên có chút đáng tiếc nói.
"Không sao, cùng lắm thì sau này ta tích lũy thêm chút điểm cống hiến, sau đó lại nghĩ cách đổi lấy công pháp tương quan phần sau là được mà." Liễu Minh như đã tính trước nói.
"Cũng chỉ có cách này mà thôi. Chỉ cần không phải công pháp độc môn của chi Luyện Thi, những pháp quyết bình thường vẫn có khả năng đổi được." Thạch Xuyên khẽ gật đầu nói.
Cứ như vậy, sau khi về tới Cửu Anh Sơn, mấy người đã được Thạch Xuyên đưa về chỗ ở của riêng mình.
Liễu Minh trở lại đình viện tiếp tục quét dọn sắp xếp qua một phen, lúc này bụng đã có cảm giác đói, hắn liền lấy mấy phần lương khô dự trữ từ trên người ra ăn qua loa một chút rồi lập tức ngả người nằm dài ra giường.
Suốt một ngày tiến hành nghi thức Khai Linh, sau đó lại bận rộn một phen đã khiến cho thể xác và tinh thần của hắn mệt mỏi không chịu nổi nữa rồi, cuối cùng cũng không kiên trì được mà ngủ một giấc thật say.
Liễu Minh cũng không biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ biết lúc tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao, lúc này chắc đã là giữa trưa.
Hắn lười biếng ngáp dài một cái, sau đó liền bước xuống giường đi ra ngoài tiểu viện.
Ở đó có một giếng nước do đệ tử ở đây trước kia tự đào. Liễu Minh lấy thùng gỗ bên cạnh giếng nước kéo lên một thùng đầy, vục tay xuống uống hai ngụm, lập tức cảm thấy nước ở đây ngon ngọt lạ thường, hơn nữa còn có một luồng khí mát lạnh thấm vào gan ruột.
Tinh thần hắn không khỏi run lên, sau đó hắn gục hẳn đầu vào trong thùng nước, thoải mái rửa mặt, sau đó mới sảng khoái tinh thần, một lần nữa trở lại trong phòng, ngồi xuống trước một cái bàn gỗ màu vàng.
Sau một hồi suy nghĩ, hắn lấy từ trong ngực ra da hai cuốn sách da thú mà lão giả béo đưa cho, đặt lên bàn cẩn thận xem xét từng cuốn một.
"Luyện Hồn Tác", "Thông Linh Quyết".
Một môn là pháp thuật rút hồn phách Quỷ vật tế luyện thành tác (*) để đối địch, một môn lại là pháp quyết có thể câu thông Quỷ vật, sai khiến chúng.
(*) tác: dây thừng
Hai loại bí thuật này quả nhiên hết sức phù hợp với Quỷ Linh Công kia.
Liễu Minh vừa đọc, trong lòng vừa suy nghĩ.
Tuy nhiên sau khi hắn đọc đến phương pháp tu luyện chính thức trong cuốn sách da, hai hàng lông mày không khỏi nhíu lại.
Hai loại bí thuật này không ngờ lại chia ra cần thực lực Linh Đồ sơ kỳ, trung kỳ mới có thể bắt đầu tu luyện.
Xem ra nếu hắn không tu luyện thành tầng thứ nhất và tầng thứ hai Minh Cốt Quyết, cũng đừng mơ tưởng học được hai loại bí thuật này.
Trong lòng Liễu Minh có chút phiền muộn, trước tiên đành phải học thuộc lòng pháp quyết của hai môn bí thuật.
Với Tinh thần mạnh mẽ và thiên phú nhất tâm nhị dụng, việc này đương nhiên không phải là chuyện khó khăn lắm.
Hai canh giờ sau, hắn đã hoàn toàn ghi nhớ khẩu quyết trong đầu, sau này chỉ cần cách một khoảng thời gian lại đọc thuộc lòng một lần là có thể đảm bảo một chữ cũng không quên.
Liễu Minh thở dài một hơi, cất kỹ hai cuốn sách da thú kia vào trong ngực, sau đó liền lấy sách gấm ghi lại Minh Cốt Quyết ra, chuẩn bị nghiên cứu cẩn thận một phen.
Nhưng đúng lúc này, ngoài sân chợt truyền đến tiếng đập cửa, đồng thời giọng nói dõng dạc của Tiết Sơn vọng vào:
"Bạch sư huynh, ngươi có trong đó không? Ta và Vạn sư muội cùng tới này."
Liễu Minh nao nao, nhưng vẫn mau chóng cất sách gấm đi, đứng dậy ra khỏi phòng.
Chỉ thấy trước cửa gỗ khép hờ ngoài sân nhỏ bỗng có ba người đang đứng.
Hai người trong đó đúng là Tiết Sơn và Vạn Tiểu Thiến, một người khác là một nam tử mặt ngựa khoảng bốn mươi tuổi, tóc chỉ dài vài tấc (*), quần áo và trang sức rõ ràng là một đệ tử ngoại môn.
(*) Dành cho những anh em không biết, 1 tấc = 1/10 m (10 cm)
"Tiết sư đệ, Vạn sư muội, các ngươi sao lại tới đây. Còn vị này là..."
Liễu Minh tiến lên vài bước, kéo mở cánh cửa gỗ, hơi nghi hoặc nói.
"Ha ha, ta tới giới thiệu cho Bạch sư huynh một chút. Đây là đường huynh (*) của ta Tiết Viễn Hải, hơn hai mươi năm trước đây đã gia nhập bổn môn trở thành đệ tử ngoại môn." Tiết Sơn nhếch miệng cười cười, sau đó liền chỉ vào nam tử mặt ngựa sau lưng giới thiệu.
(*) đường huynh: anh họ con chú con bác
"Ra là Tiết huynh, thất kính rồi!" Liễu Minh nao nao, nhưng lập tức kịp phản ứng chắp tay nói.
"Không dám! Một khi trở thành Linh Đồ, đệ tử ngoại môn chúng ta bình thường đều phải gọi là sư huynh, Tiết mỗ sau này còn phải dựa dẫm vào mấy vị." Tiết Viễn Hải vội đáp lễ, vẻ mặt tươi cười nói.
"Viễn Hải đường huynh, ngươi là huynh trưởng của ta, ta không thể nào để ngươi gọi ta là sư huynh được. Nhưng còn Bạch sư huynh và Tiết sư muội, các ngươi cứ thoải mái đi." Tiết Sơn bên cạnh giải thích.
"Ha ha, nếu Tiết huynh là trưởng bối của Tiết sư đệ, ta và Vạn sư muội đương nhiên không thể lỗ mãng được. Như vậy đi, ta và Tiết sư muội hay là vẫn gọi một tiếng Tiết huynh a." Liễu Minh mỉm cười nói.
Vạn Tiểu Thiến ở một bên liên tục gật đầu đồng ý.
"Nếu đã như vậy, Tiết mỗ sẽ gọi hai vị một tiếng ‘Vạn sư muội’, ‘Bạch sư huynh’." Tiết Viễn Hải sau khi từ chối vài câu, thấy không thể từ chối được, mới chần chờ đáp ứng một tiếng. "Bạch sư huynh, đường huynh của ta cũng là đệ tử ngoại môn thuộc chi Cửu Anh, hiểu rất rõ về tất cả những sự việc trong núi. Ngày hôm qua, Thạch sư huynh mặc dù đã giảng giải cho chúng ta một vài việc trong tông, nhưng dù sao thời gian quá ngắn, vẫn còn có vài điểm chưa rõ ràng. Cho nên hôm nay, tiểu đệ mới tìm Vạn sư muội và Bạch sư huynh để cùng nghe Tiết đường huynh cẩn thận giảng giải những việc kiêng kỵ trông tông. Như vậy thì mấy người chúng ta mới có thể tránh phạm phải những sai lầm không đáng có." Tiết Sơn cười hì hì nói.
"Sư đệ thật là có lòng. Tiết huynh, mau mau vào trong nhà." Liễu Minh nghe xong lời này, hai mắt sáng lên, bước sang bên cạnh nhường lối, mời ba người vào trong tiểu viện.
Một lát sau, bốn người đã vào trong phòng, chia ra ngồi xung quanh bàn gỗ.
Hơn một canh giờ sau, đám Tiết Sơn, Vạn Tiểu Thiến mới ra về với vẻ mặt rất nghiêm trọng.
Liễu Minh tươi cười tiễn mấy người ra khỏi cửa, sau khi trở lại trong phòng, nụ cười trên mặt bỗng vụt tắt.
"Không ngờ đãi ngộ của đệ tử thân truyền và đệ tử bình thường lại chênh lệch nhau lớn như thế, tranh đấu trong hàng đệ tử hạch tâm lại kịch liệt như vậy, ngay cả mạng nhỏ cũng có thể vứt bỏ. Xem ra việc có chỗ đứng trong tông cũng không phải là một chuyện đơn giản. Nhưng nếu muốn có được tài nguyên sung túc để tu luyện, mình nhất định phải ra sức lấy đến tay một danh ngạch đệ tử hạch tâm." Liễu Minh thì thào tự nói mấy câu, sau đó bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ.
"Thôi được rồi, hay là trước tiên mình cứ luyện thành tầng thứ nhất và tầng thứ hai của Minh Cốt Quyết đã rồi tính sau. Nếu muốn tranh giành một suất đệ tử hạch tâm, tối thiểu cũng phải có tu vi Linh Đồ trung kỳ trở lên, mới có một tí tư cách. Mà sau khi mình có chút thực lực cũng có thể tự bảo vệ bản thân trong tông." Nửa ngày sau, hắn lại thở dài một hơi, dường như đã nghĩ thông suốt chuyện gì đó.
Sư thúc ưu ái thêm Công pháp
Đệ tử quyết dành ngạch Hạch tâm.
=====================
"Vâng, sư thúc!" Lần này, Liễu Minh lại đáp ứng vô cùng dứt khoát.
"Rất tốt. Lão phu đã làm người tốt thì làm đến cùng vậy, đây là hai môn bí thuật thích hợp với Quỷ Linh Công, ngươi cũng cầm lấy đi, nhân tiện cũng nên tu luyện một chút. Như thế thì lúc đấu pháp cùng người mới càng không có ai nghi ngờ công pháp ngươi tu luyện.” Lão giả béo thấy Liễu Minh thức thời như vậy, thần sắc lộ vẻ hài lòng, sau đó lại lấy từ trong tay áo ra hai cuốn sách bằng da vứt cho hắn.
"Đa tạ sư thúc ưu ái!" Liễu Minh nhận lấy cuốn sách da, sau đó khom người cảm ơn.
"Căn cứ theo môn quy, phàm là bí thuật công pháp lấy được từ trong Tàng Kinh Các, đều phải lập lời thề Thiên Đạo, không được truyền cho người thứ hai. Nếu không nhẹ thì phế bỏ pháp lực, cầm tù cả đời, nặng thì trực tiếp lấy mạng đền tội. Đây là khế ước Thiên Đạo bổn tông, ngươi hãy lập lời thề đi." Lão giả béo khẽ gật đầu, sau đó thần sắc nghiêm túc lấy ra một trang sách cổ quái có khí đen lượn lờ bên ngoài, trên trang sách là chi chít những văn tự màu đỏ như máu, thoạt nhìn thần bí vạn phần.
Liễu Minh thấy vậy, sau một chút chần chờ cũng lập tức mở miệng đồng ý.
"Đầu tiên nhỏ một giọt máu lên trên, sau đó ta sẽ nói một câu, tiếp theo ngươi niệm theo câu đó là được." Lão giả béo vừa nói, vừa cầm trang sách trong tay ném ra ngoài, một tay bấm niệm pháp quyết, trong miệng lẩm bẩm gì đó.
Lúc này trang sách bỗng nhiên hóa thành một đám khí đen lơ lửng giữa không trung, từ trong đó còn truyền ra từng hồi tiếng quỷ khóc sói tru, hơn nữa còn có mùi máu tanh nhàn nhạt tỏa ra, khiến cho người ta vừa ngửi thấy đã muốn nôn ọe...
Sau thời gian ước chừng uống cạn một chén trà nhỏ, ánh sáng trắng trên vách tường lóe lên, sau đó lão giả béo và Liễu Minh lập tức xuất hiện trước mặt đám người Thạch Xuyên.
"Nguyễn sư thúc, lần này làm phiền lão nhân gia người rồi." Thạch Xuyên thấy vậy liền mỉm cười nói cảm ơn lão giả béo.
"Lão phu nếu đã phụ trách trông coi Tàng Kinh Các, chỉ điểm một chút cho đám tiểu bối các ngươi cũng là việc nên làm. Tốt rồi, nếu mọi chuyện đã xong xuôi, các ngươi mau mau rời khỏi đây đi. Lão phu còn phải đi ngủ thêm lát nữa." Lão giả béo lộ vẻ không kiên nhẫn khoát khoát tay, sau đó ánh sáng trắng từ trong tay áo cuốn ra, thân hình bỗng nhiên biến mất trước mắt mấy người.
"Đi thôi, công pháp Nguyễn sư thúc tu luyện có chút cổ quái, hơn nửa thời gian trong năm đều chìm trong giấc mộng." Thạch Xuyên không hề cảm thấy bất ngờ với hành động này của lão giả béo, tức thì dẫn theo ba người Liễu Minh thối lui khỏi lầu các.
Lúc này sắc trời bên ngoài đã tối mịt.
Vì vậy Thạch Xuyên lại lần nữa thi pháp ngưng tụ ra đám mây màu xám tro, mang theo mấy người bay thật nhanh về phía Cửu Anh Sơn.
Khi nói chuyện phiếm trên đường, Liễu Minh cũng biết được công pháp Vạn Tiểu Thiến lựa chọn là "Âm Quỳ Công", một trong những công pháp trọng điểm của chi Cửu Anh, trong nội tâm không khỏi cười khổ một hồi.
Xem ra chỉ có mình là trường hợp đặc biệt, nhưng là họa hay là phúc cũng không nói chắc được.
Tuy nhiên trong tình huống như vậy, hắn cũng không thể có lựa chọn nào khác.
Vị Nguyễn sư thúc kia dường như vừa đấm vừa xoa muốn mình lựa chọn "Minh Cốt Quyết", lúc ấy cho dù mình từ chối, hơn phân nửa cũng sẽ trực tiếp chọc giận đối phương, hơn nữa đối phương có khả năng còn mạnh mẽ lấy cớ khác buộc mình tu luyện công pháp này.
Đối phương chính là một Linh Sư có địa vị cực cao trong tông, còn hắn chỉ là một đệ tử bình thường, làm sao dám thực sự không thuận theo ý lão chứ.
Nếu đã như vậy, chi bằng mình chủ động thức thời một chút vẫn hơn.
Tuy nhiên, bất kể đối phương có mục đích gì khi để mình tu luyện bộ Minh Cốt Quyết này, chỉ cần công pháp này thực sự có những chỗ tốt như lão nói thì đây đúng là một chuyện cực kỳ tốt.
Còn chuyện sau này ra sao, thôi thì cứ đi một bước tính một bước vậy.
Trong lòng Liễu Minh cũng chỉ có thể thản nhiên nghĩ như thế. Về phần đám người Thạch Xuyên hỏi Liễu Minh lựa chọn công pháp gì, đương nhiên là hắn trả lời là "Quỷ Linh Công".
Điều này làm cho mấy người Thạch Xuyên có chút bất ngờ, gặng hỏi vì sao lại như thế, hắn đương nhiên đổ toàn bộ nguyên do lên người lão giả béo.
Hắn nói là Nguyễn sư thúc nhận thấy Tinh thần lực của mình mạnh mẽ, rất phù hợp để tu luyện Quỷ Linh Công.
Thạch Xuyên hiển nhiên cũng biết hiệu quả mà Tinh Thần lực mạnh mẽ mang đến khi tu luyện Quỷ Linh Công, mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng cuối cùng vẫn lộ vẻ hiểu được.
Sau khi hai người Tiết Sơn, Vạn Tiểu Thiến biết rõ nguyên do, ban đầu còn rất hâm mộ, nhưng sau khi Thạch Xuyên giải thích chỗ hại của công pháp Liễu Minh tu luyện, hai người này lại không biết nói gì cho phải.
Một bên là tốc độ tu luyện nhanh hơn một chút, nhưng lại phải suy nghĩ về vấn đề công pháp tu luyện phía sau, một bên thì tốc độ tu luyện bình thường, nhưng phần công pháp tiếp theo lại không cần lo lắng, đây thực sự là một lựa chọn không dễ dàng gì.
"Đáng tiếc sư đệ không phải môn hạ chi Luyện Thi, nếu không có lẽ không cần phiền não như vậy rồi." Thạch Xuyên có chút đáng tiếc nói.
"Không sao, cùng lắm thì sau này ta tích lũy thêm chút điểm cống hiến, sau đó lại nghĩ cách đổi lấy công pháp tương quan phần sau là được mà." Liễu Minh như đã tính trước nói.
"Cũng chỉ có cách này mà thôi. Chỉ cần không phải công pháp độc môn của chi Luyện Thi, những pháp quyết bình thường vẫn có khả năng đổi được." Thạch Xuyên khẽ gật đầu nói.
Cứ như vậy, sau khi về tới Cửu Anh Sơn, mấy người đã được Thạch Xuyên đưa về chỗ ở của riêng mình.
Liễu Minh trở lại đình viện tiếp tục quét dọn sắp xếp qua một phen, lúc này bụng đã có cảm giác đói, hắn liền lấy mấy phần lương khô dự trữ từ trên người ra ăn qua loa một chút rồi lập tức ngả người nằm dài ra giường.
Suốt một ngày tiến hành nghi thức Khai Linh, sau đó lại bận rộn một phen đã khiến cho thể xác và tinh thần của hắn mệt mỏi không chịu nổi nữa rồi, cuối cùng cũng không kiên trì được mà ngủ một giấc thật say.
Liễu Minh cũng không biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ biết lúc tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao, lúc này chắc đã là giữa trưa.
Hắn lười biếng ngáp dài một cái, sau đó liền bước xuống giường đi ra ngoài tiểu viện.
Ở đó có một giếng nước do đệ tử ở đây trước kia tự đào. Liễu Minh lấy thùng gỗ bên cạnh giếng nước kéo lên một thùng đầy, vục tay xuống uống hai ngụm, lập tức cảm thấy nước ở đây ngon ngọt lạ thường, hơn nữa còn có một luồng khí mát lạnh thấm vào gan ruột.
Tinh thần hắn không khỏi run lên, sau đó hắn gục hẳn đầu vào trong thùng nước, thoải mái rửa mặt, sau đó mới sảng khoái tinh thần, một lần nữa trở lại trong phòng, ngồi xuống trước một cái bàn gỗ màu vàng.
Sau một hồi suy nghĩ, hắn lấy từ trong ngực ra da hai cuốn sách da thú mà lão giả béo đưa cho, đặt lên bàn cẩn thận xem xét từng cuốn một.
"Luyện Hồn Tác", "Thông Linh Quyết".
Một môn là pháp thuật rút hồn phách Quỷ vật tế luyện thành tác (*) để đối địch, một môn lại là pháp quyết có thể câu thông Quỷ vật, sai khiến chúng.
(*) tác: dây thừng
Hai loại bí thuật này quả nhiên hết sức phù hợp với Quỷ Linh Công kia.
Liễu Minh vừa đọc, trong lòng vừa suy nghĩ.
Tuy nhiên sau khi hắn đọc đến phương pháp tu luyện chính thức trong cuốn sách da, hai hàng lông mày không khỏi nhíu lại.
Hai loại bí thuật này không ngờ lại chia ra cần thực lực Linh Đồ sơ kỳ, trung kỳ mới có thể bắt đầu tu luyện.
Xem ra nếu hắn không tu luyện thành tầng thứ nhất và tầng thứ hai Minh Cốt Quyết, cũng đừng mơ tưởng học được hai loại bí thuật này.
Trong lòng Liễu Minh có chút phiền muộn, trước tiên đành phải học thuộc lòng pháp quyết của hai môn bí thuật.
Với Tinh thần mạnh mẽ và thiên phú nhất tâm nhị dụng, việc này đương nhiên không phải là chuyện khó khăn lắm.
Hai canh giờ sau, hắn đã hoàn toàn ghi nhớ khẩu quyết trong đầu, sau này chỉ cần cách một khoảng thời gian lại đọc thuộc lòng một lần là có thể đảm bảo một chữ cũng không quên.
Liễu Minh thở dài một hơi, cất kỹ hai cuốn sách da thú kia vào trong ngực, sau đó liền lấy sách gấm ghi lại Minh Cốt Quyết ra, chuẩn bị nghiên cứu cẩn thận một phen.
Nhưng đúng lúc này, ngoài sân chợt truyền đến tiếng đập cửa, đồng thời giọng nói dõng dạc của Tiết Sơn vọng vào:
"Bạch sư huynh, ngươi có trong đó không? Ta và Vạn sư muội cùng tới này."
Liễu Minh nao nao, nhưng vẫn mau chóng cất sách gấm đi, đứng dậy ra khỏi phòng.
Chỉ thấy trước cửa gỗ khép hờ ngoài sân nhỏ bỗng có ba người đang đứng.
Hai người trong đó đúng là Tiết Sơn và Vạn Tiểu Thiến, một người khác là một nam tử mặt ngựa khoảng bốn mươi tuổi, tóc chỉ dài vài tấc (*), quần áo và trang sức rõ ràng là một đệ tử ngoại môn.
(*) Dành cho những anh em không biết, 1 tấc = 1/10 m (10 cm)
"Tiết sư đệ, Vạn sư muội, các ngươi sao lại tới đây. Còn vị này là..."
Liễu Minh tiến lên vài bước, kéo mở cánh cửa gỗ, hơi nghi hoặc nói.
"Ha ha, ta tới giới thiệu cho Bạch sư huynh một chút. Đây là đường huynh (*) của ta Tiết Viễn Hải, hơn hai mươi năm trước đây đã gia nhập bổn môn trở thành đệ tử ngoại môn." Tiết Sơn nhếch miệng cười cười, sau đó liền chỉ vào nam tử mặt ngựa sau lưng giới thiệu.
(*) đường huynh: anh họ con chú con bác
"Ra là Tiết huynh, thất kính rồi!" Liễu Minh nao nao, nhưng lập tức kịp phản ứng chắp tay nói.
"Không dám! Một khi trở thành Linh Đồ, đệ tử ngoại môn chúng ta bình thường đều phải gọi là sư huynh, Tiết mỗ sau này còn phải dựa dẫm vào mấy vị." Tiết Viễn Hải vội đáp lễ, vẻ mặt tươi cười nói.
"Viễn Hải đường huynh, ngươi là huynh trưởng của ta, ta không thể nào để ngươi gọi ta là sư huynh được. Nhưng còn Bạch sư huynh và Tiết sư muội, các ngươi cứ thoải mái đi." Tiết Sơn bên cạnh giải thích.
"Ha ha, nếu Tiết huynh là trưởng bối của Tiết sư đệ, ta và Vạn sư muội đương nhiên không thể lỗ mãng được. Như vậy đi, ta và Tiết sư muội hay là vẫn gọi một tiếng Tiết huynh a." Liễu Minh mỉm cười nói.
Vạn Tiểu Thiến ở một bên liên tục gật đầu đồng ý.
"Nếu đã như vậy, Tiết mỗ sẽ gọi hai vị một tiếng ‘Vạn sư muội’, ‘Bạch sư huynh’." Tiết Viễn Hải sau khi từ chối vài câu, thấy không thể từ chối được, mới chần chờ đáp ứng một tiếng. "Bạch sư huynh, đường huynh của ta cũng là đệ tử ngoại môn thuộc chi Cửu Anh, hiểu rất rõ về tất cả những sự việc trong núi. Ngày hôm qua, Thạch sư huynh mặc dù đã giảng giải cho chúng ta một vài việc trong tông, nhưng dù sao thời gian quá ngắn, vẫn còn có vài điểm chưa rõ ràng. Cho nên hôm nay, tiểu đệ mới tìm Vạn sư muội và Bạch sư huynh để cùng nghe Tiết đường huynh cẩn thận giảng giải những việc kiêng kỵ trông tông. Như vậy thì mấy người chúng ta mới có thể tránh phạm phải những sai lầm không đáng có." Tiết Sơn cười hì hì nói.
"Sư đệ thật là có lòng. Tiết huynh, mau mau vào trong nhà." Liễu Minh nghe xong lời này, hai mắt sáng lên, bước sang bên cạnh nhường lối, mời ba người vào trong tiểu viện.
Một lát sau, bốn người đã vào trong phòng, chia ra ngồi xung quanh bàn gỗ.
Hơn một canh giờ sau, đám Tiết Sơn, Vạn Tiểu Thiến mới ra về với vẻ mặt rất nghiêm trọng.
Liễu Minh tươi cười tiễn mấy người ra khỏi cửa, sau khi trở lại trong phòng, nụ cười trên mặt bỗng vụt tắt.
"Không ngờ đãi ngộ của đệ tử thân truyền và đệ tử bình thường lại chênh lệch nhau lớn như thế, tranh đấu trong hàng đệ tử hạch tâm lại kịch liệt như vậy, ngay cả mạng nhỏ cũng có thể vứt bỏ. Xem ra việc có chỗ đứng trong tông cũng không phải là một chuyện đơn giản. Nhưng nếu muốn có được tài nguyên sung túc để tu luyện, mình nhất định phải ra sức lấy đến tay một danh ngạch đệ tử hạch tâm." Liễu Minh thì thào tự nói mấy câu, sau đó bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ.
"Thôi được rồi, hay là trước tiên mình cứ luyện thành tầng thứ nhất và tầng thứ hai của Minh Cốt Quyết đã rồi tính sau. Nếu muốn tranh giành một suất đệ tử hạch tâm, tối thiểu cũng phải có tu vi Linh Đồ trung kỳ trở lên, mới có một tí tư cách. Mà sau khi mình có chút thực lực cũng có thể tự bảo vệ bản thân trong tông." Nửa ngày sau, hắn lại thở dài một hơi, dường như đã nghĩ thông suốt chuyện gì đó.