Ma Thiên Ký
Chương 240: Đan thuật sơ thành
Dịch giả: dkhhvt
Biên: hungprods
Tuy nhiên nếu xác suất luyện chế thành công đan dược cấp Linh Đồ tăng lên thì sau này Liễu Minh luyện chế đan dược cấp Linh Sư cũng sẽ rất có lợi!
Dù sao một ít kinh nghiệm luyện đan tâm đắc đều cần thiết với hầu hết các cấp bậc đan dược.
Vì vậy nên trong hai ngày tiếp đó, Liễu Minh liền đặt toàn bộ tâm tư vào việc luyện đan.
Mặc dù đang ở trong không gian thần bí, nhưng tất cả mọi công đoạn trong quá trình luyện đan đều giống hệt bên ngoài, xác suất thành đan của hắn vẫn chỉ là mười lần thì thành công hai ba lần như cũ.
Đến ngày thứ ba, lò đan trước mặt hắn bỗng “Phốc” một tiếng, một mùi khét lẹt từ trong đó bay ra.
Liễu Minh khẽ nhếch miệng rồi thu lại pháp quyết trên tay, rõ ràng là lần luyện đan này đã thất bại. Sau đó hắn liền nhìn thoáng qua mặt đất bên cạnh lò luyện đan, phát hiện ra tài liệu luyện đan đã sắp hết.
Hắn thở dài một hơi, một tay thò vào trong ống tay áo tìm kiếm, đang định lấy ra một cái Trữ Vật Phù đơn giản chứa đầy tài liệu.
Trước đây không lâu, Liễu Minh mới mua một lượng lớn tài liệu luyện đan chứa đầy trong mười cái Trữ Vật Phù ở trong phường thị dưới mặt đất.
Ba năm nay, hắn hao tốn rất nhiều Linh thạch để luyện đan, mặc dù sau này vì tỉ lệ thành đan tăng lên, có thể bán đan dược ra ngoài thu lại một phần Linh thạch, nhưng trong mấy năm nay hắn cũng đã mất gần mười vạn Linh thạch.
Đó mới chỉ là mỗi tháng hắn mở lò luyện đan hai ngày, nếu không lượng tài liệu hao phí còn phải gấp mấy lần!
Tài liệu trong một tấm Trữ Vật Phù chỉ đủ cho hắn luyện đan hai ngày. Với tất cả tài liệu của hắn bây giờ, cũng chỉ đủ để luyện đan hai mươi ngày mà thôi.
Mà khi bàn tay Liễu Minh vừa thò vào trong tay áo, hai đầu lông mày bỗng nhướng lên, sau đó sắc mặt liền trở nên cực kỳ cổ quái.
Hắn rút nhanh tay ra, trong tay lập tức có thêm một nắm Phù lục màu vàng nhạt, mặt ngoài in rõ vô số Linh Văn màu bạc, đúng là những Trữ Vật Phù đơn giản kia.
Liễu Minh đếm qua một lượt số lượng Trữ Vật Phù, sau đó trên mặt liền lộ vẻ không thể tưởng tượng nổi!
"Sao vẫn còn mười cái, rõ ràng mình vừa dùng xong một cái rồi mà." Hắn lẩm bẩm nói, sau đó lại nhanh chóng đếm lại một lượt, chính xác là mười cái không thể sai được.
Liễu Minh nhìn tấm Phù lục trong tay, sắc mặt có chút âm tình bất định (*).
(*) Tâm tình không ổn định, thay đổi liên tục.
Sau một khắc, hắn đành cất hết những tấm Phù lục khác, chỉ để lại một tấm rồi lập tức bóp vỡ, sau khi bạch quang lóe lên, trên mặt đất lại có thêm một đống tài liệu luyện đan.
Liễu Minh sờ vào trong tay áo, sau khi xác định trong tay áo chỉ còn chín cái Trữ Vật Phù liền ăn một viên đan dược bổ sung Pháp lực vừa luyện chế xong, cảm nhận được Pháp lực trong cơ thể đang chậm rãi tăng lên, hai hàng lông mày càng lúc càng nhíu chặt.
Hắn lại trầm ngâm một chút rồi bắt đầu bấm niệm pháp quyết tiếp tục luyện đan.
Cứ mỗi lần luyện chế xong một lò đan dược, Liễu Minh đều kiểm tra số lượng Trữ Vật Phù trong tay áo một lần, trong ngày đầu tiên vẫn luôn không có bất kỳ điều gì thay đổi.
Nhưng ngày hôm sau, sau một lần luyện đan, hắn lại dùng Tinh Thần Lực quét qua các vật trong tay áo, sắc mặt lập tức cả kinh.
Hắn thò tay vào trong tay áo lấy ra một chồng Phù lục, không nhiều không ít đúng là mười cái.
Phải biết rằng, ngay trước khi kết thúc lần luyện đan vừa rồi hắn đã kiểm tra Trữ Vật Phù trong tay áo thì chỉ có chín cái.
Liễu Minh lẳng lặng suy nghĩ một lúc, dường như nghĩ tới một điều gì đó liền tiếp tục bóp nát một tấm Phù lục, lại thả ra một đống tài liệu luyện đan rồi đặt toàn bộ chín tấm Phù lục còn lại lên mặt đất phía trước người.
Thời gian sau đó, hắn cũng không luyện đan mà chỉ nhìn không chớp mắt vào những tấm Phù lục trên mặt đất.
Một ngày, hai ngày, liên tiếp năm ngày trôi qua, số lượng Trữ Vật Phù trên mặt đất vẫn giữ nguyên chín cái, cũng không tăng thêm dù chỉ là nửa cái.
Điều này làm cho Liễu Minh rất kinh ngạc.
Vì vậy sau khi chờ đến ngày thứ sáu, cuối cùng hắn cũng không chờ thêm được nữa, dứt khoát mặc kệ những tấm Trữ Vật Phù trước mắt, tiếp tục khai lò luyện đan.
Cứ như vậy hai ngày trôi qua, đến khi gần sử dụng hết những tài liệu luyện đan kia, Liễu Minh vừa thi pháp luyện đan, ánh mắt vừa vô thức nhìn về phía những tấm Phù lục trên mặt đất, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Mười tấm Phù lục rõ ràng đã xếp ngay ngắn trên mặt đất từ bao giờ.
Liễu Minh cố gắng đè nén sự hoảng sợ trong lòng, mặc kệ đan dược trong lò đan, lập tức thu lại pháp quyết, hai mắt nhìn chằm chằm vào những Trữ Vật Phù trên mặt đất kia.
Với trí nhớ của hắn, đương nhiên nhớ rất rõ vị trí của từng tấm Phù lục, chỉ trong chốc lát đã nhận ra tấm Phù lục mới xuất hiện.
Sau khi suy nghĩ một chút, một tay hắn khẽ vẫy thu lấy Trữ Vật Phù mới xuất hiện này, cẩn thận quan sát một hồi lâu nhưng vẫn không phát hiện nó có gì khác thường so với những tấm Phù lục còn lại, đành tiện tay dùng lực bóp vỡ.
"Phốc" một tiếng!
Sau khi bạch quang lóe lên, trên mặt đất bên cạnh lại có thêm một đống tài liệu luyện đan.
Liễu Minh quan sát những tài liệu này vài lần liền nhận ra một điều, bất kể là chủng loại hay là số lượng đều giống hệt những tài liệu trong tấm Trữ Vật Phù lúc trước.
Xem ra đúng là tất cả những đồ vật đã dùng hết trong Trữ Vật Phù đều được phục chế lại.
Đến lúc này, cuối cùng Liễu Minh cũng có phần hiểu được điều kiện để phục chế lại những Trữ Vật Phù này. Tám chín phần mười là phải kích phát Trữ Vật Phù, hơn nữa còn phải sử dụng hết những tài liệu trong đó mới có thể phục chế ra một tấm Trữ Vật Phù y hệt như cũ trong không gian thần bí này.
Để xác nhận lại việc này, trong nửa tháng tiếp theo Liễu Minh đã thử nghiệm vài lần, kết quả giống hệt như suy đoán của hắn.
Xem ra không gian thần bí này còn kỳ lạ hơn nhiều so với dự đoán.
Tuy nhiên một điều càng làm cho Liễu Minh vui mừng chính là trải qua nhiều ngày không ngừng luyện chế đan dược, hắn đã cảm thấy đan thuật của mình mơ hồ tăng lên một chút.
Xem ra trong không gian này, cho dù hắn sử dụng tài liệu luyện đan được phục chế ra cũng có hiệu quả đối với đan thuật.
Sau khi Liễu Minh xác định chính xác việc này, một chút lo lắng cuối cùng trong lòng cũng biến mất, trong niềm vui sướng tất nhiên là hắn khai lò luyện đan cả ngày lẫn đêm.
Với số lượng tài liệu luyện đan vô cùng vô tận, thuật luyện đan của Liễu Minh đương nhiên tăng lên như ngựa hoang đứt cương, một đường tăng mạnh không thôi.
Một tháng lại một tháng trôi qua, tỉ lệ thành đan của vài loại đan dược cấp Linh Sư tăng lên với một tốc độ kinh người.
Cho dù là tông môn như Man Quỷ Tông bồi dưỡng Đan Sư cũng tuyệt đối không có khả năng giống như hắn, có thể tùy theo ý mình thỏa thích luyện tập đan thuật mà không bị hạn chế chút nào.
Nếu đổi ra Linh thạch thì trong một tháng, giá trị lượng tài liệu luyện đan mà hắn dùng hết cũng phải lên tới hơn mười vạn.
Loại phương pháp điên cuồng bồi dưỡng Đan Sư này, trong tình huống bình thường tông môn sao có thể chấp nhận được.
Nhưng cũng nhờ điên cuồng luyện tập nên sau mấy tháng ngắn ngủn, với đại bộ phận đan dược, Liễu Minh đã có thể trong mười lần luyện đan thành công năm sáu lần rồi.
Lại qua một năm nữa, tỉ lệ thành đan với đại bộ phận đan dược đã đạt tới mười thành.
Thời gian còn lại, Liễu Minh dồn hết tâm tư vào việc đề cao phẩm chất đan dược.
Trong lúc này, Bạch Cốt Hạt và Phi Lâu cũng tự động tu luyện không ngừng nghỉ.
Bây giờ khi cái đuôi móc câu sau lưng Bạch Cốt Hạt khẽ chuyển động đã lập tức có thể biến ảo ra hơn mười đường sáng màu đen, kèm theo đó là tiếng xé gió vang vọng.
Về phần Phi Lâu thì cái đầu chỉ cần hất lên đã thấy lục quang đầy trời chớp lóe, nhưng lại không thấy bóng dáng bất cứ sợi tóc nào, tốc độ công kích và uy lực cũng đạt tới tình trạng làm cho người ta có cảm giác rợn tóc gáy.
Còn "Liễu Minh" thứ hai thì vẫn ở chỗ cũ, không hề thấy có chút dị thường nào.
Điều này làm cho Liễu Minh dần dần coi đối phương như một pho tượng.
Một ngày vào nửa năm sau, Liễu Minh vừa vui mừng lấy từ trong lò đan ra một viên đan dược óng ánh, mặt ngoài có một đạo Linh Văn màu trắng bạc thì bỗng nhiên không gian bốn phía chấn động, hai tai "Ô...ô...n...g" một tiếng, hai mắt tối sầm lại, toàn thân cũng lần nữa xuất hiện trong mật thất lúc trước.
Sau khi cảm giác mê muội trong đầu hắn biến mất, Đan Điền trong cơ thể bỗng nhiên chấn động, từ đó tuôn ra một cỗ Pháp lực cực kỳ tinh khiết.
Trong lòng Liễu Minh vui vẻ, hai tay vội vàng bấm niệm pháp quyết, yên lặng tiếp nhận cỗ Pháp lực tinh thuần phản hồi từ bong bóng khí thần bí này.
Sau khoảng thời gian uống cạn một chén trà, hắn mới thở khẽ một hơi hạ hai tay xuống.
Lúc này bong bóng khí thần bí trong Đan Điền đã lại biến mất không thấy tăm hơi.
Hắn cảm nhận qua Pháp lực một chút, quả nhiên tinh thuần hơn rất nhiều so với trước kia, nhưng tu vi lại từ cảnh giới Đại viên mãn tụt xuống còn Linh Đồ hậu kỳ.
Điều này làm cho hắn không khỏi cười khổ hai tiếng.
Xem ra thời gian kế tiếp, hắn lại phải liên tục ăn đan dược rồi.
Cũng may ở trong không gian thần bí, hắn đã tu luyện đan thuật tới một trình độ kinh người, luyện chế đan dược cấp Linh Đồ lại càng là lô hỏa thuần thanh, bây giờ việc luyện chế một ít đan dược gia tăng Pháp lực chỉ là chuyện hết sức dễ dàng.
Nghĩ tới đây, Liễu Minh bỗng nhiên thò tay vào trong tay áo lấy ra một tấm Trữ Vật Phù rồi bóp vỡ.
Bạch quang lóe lên, nhưng trước mặt trống không, không có bất kỳ vật gì rơi ra cả.
"Quả nhiên là thế!" Liễu Minh thấy tình hình như vậy cũng không cảm thấy bất ngờ, ngược lại chỉ lẩm bẩm nói.
Trong tấm Trữ Vật Phù này đều là những đan dược hắn luyện chế được trong không gian thần bí, nhưng xem tình tình hiện tại, những đan dược này rõ ràng không thể nào mang ra ngoài, tất cả đều vô thanh vô tức biến mất.
Tuy trong lòng Liễu Minh cảm thấy đáng tiếc, nhưng cũng đã đoán trước việc này sẽ xảy ra nên thực sự cũng không quá mức chán nản.
Hắn quay đầu lại nhìn Phi Lâu và Bạch Cốt Hạt bên cạnh, mỉm cười vỗ vào hai cái túi da ở bên hông.
Lập tức hai luồng khí đen từ trong túi da cuốn ra, thu cả hai bọn chúng vào trong.
Sau khi hắn lại quan sát mật thất trước mắt hầu như giống hệt với "Bốn năm trước", liền tươi cười đứng dậy đẩy cửa bước ra.
Thời gian tiếp theo, Liễu Minh chạy tới phường thị mua một số tài liệu luyện đan giá trị lên tới hơn mười vạn, sau đó lần nữa trở lại động phủ, bắt đầu luyện chế "Huyền Ô Đan" - một loại đan dược hắn đã luyện chế không biết bao nhiêu lần trong không gian thần bí.
Loại đan dược này có hiệu quả gia tăng Pháp lực rất tốt đối với Linh Đồ hậu kỳ, cũng là một trong những đan phương hắn cố ý tiêu tốn Linh Thạch để học tập ở chỗ Phàm Bách Tử.
Huyền Ô Đan tuy có hiệu quả không tệ, nhưng luyện chế lại rất khó khăn, kể cả là Luyện Đan Đại Sư như Phàm Bách Tử cũng có tỉ lệ thành đan không cao lắm.
Cho nên một khi luyện chế thành công đan dược này, một viên cũng đủ để bán được hơn một nghìn Linh Thạch, song thường thường có tiền cũng không mua được.
Đối với Liễu Minh, Huyền Ô Đan cũng là một trong những đan dược có tỉ lệ thành đan thấp nhất.
Nguyên nhân trong đó, thứ nhất là đan dược này đúng là rất khó luyện chế, thứ hai là trước khi hắn tiến vào không gian thần bí cũng không mang nhiều tài liệu để luyện chế loại đan dược này, cho nên số lần luyện tập vẫn kém hơn những loại đan dược cấp Linh Sư khác rất nhiều.
Biên: hungprods
Tuy nhiên nếu xác suất luyện chế thành công đan dược cấp Linh Đồ tăng lên thì sau này Liễu Minh luyện chế đan dược cấp Linh Sư cũng sẽ rất có lợi!
Dù sao một ít kinh nghiệm luyện đan tâm đắc đều cần thiết với hầu hết các cấp bậc đan dược.
Vì vậy nên trong hai ngày tiếp đó, Liễu Minh liền đặt toàn bộ tâm tư vào việc luyện đan.
Mặc dù đang ở trong không gian thần bí, nhưng tất cả mọi công đoạn trong quá trình luyện đan đều giống hệt bên ngoài, xác suất thành đan của hắn vẫn chỉ là mười lần thì thành công hai ba lần như cũ.
Đến ngày thứ ba, lò đan trước mặt hắn bỗng “Phốc” một tiếng, một mùi khét lẹt từ trong đó bay ra.
Liễu Minh khẽ nhếch miệng rồi thu lại pháp quyết trên tay, rõ ràng là lần luyện đan này đã thất bại. Sau đó hắn liền nhìn thoáng qua mặt đất bên cạnh lò luyện đan, phát hiện ra tài liệu luyện đan đã sắp hết.
Hắn thở dài một hơi, một tay thò vào trong ống tay áo tìm kiếm, đang định lấy ra một cái Trữ Vật Phù đơn giản chứa đầy tài liệu.
Trước đây không lâu, Liễu Minh mới mua một lượng lớn tài liệu luyện đan chứa đầy trong mười cái Trữ Vật Phù ở trong phường thị dưới mặt đất.
Ba năm nay, hắn hao tốn rất nhiều Linh thạch để luyện đan, mặc dù sau này vì tỉ lệ thành đan tăng lên, có thể bán đan dược ra ngoài thu lại một phần Linh thạch, nhưng trong mấy năm nay hắn cũng đã mất gần mười vạn Linh thạch.
Đó mới chỉ là mỗi tháng hắn mở lò luyện đan hai ngày, nếu không lượng tài liệu hao phí còn phải gấp mấy lần!
Tài liệu trong một tấm Trữ Vật Phù chỉ đủ cho hắn luyện đan hai ngày. Với tất cả tài liệu của hắn bây giờ, cũng chỉ đủ để luyện đan hai mươi ngày mà thôi.
Mà khi bàn tay Liễu Minh vừa thò vào trong tay áo, hai đầu lông mày bỗng nhướng lên, sau đó sắc mặt liền trở nên cực kỳ cổ quái.
Hắn rút nhanh tay ra, trong tay lập tức có thêm một nắm Phù lục màu vàng nhạt, mặt ngoài in rõ vô số Linh Văn màu bạc, đúng là những Trữ Vật Phù đơn giản kia.
Liễu Minh đếm qua một lượt số lượng Trữ Vật Phù, sau đó trên mặt liền lộ vẻ không thể tưởng tượng nổi!
"Sao vẫn còn mười cái, rõ ràng mình vừa dùng xong một cái rồi mà." Hắn lẩm bẩm nói, sau đó lại nhanh chóng đếm lại một lượt, chính xác là mười cái không thể sai được.
Liễu Minh nhìn tấm Phù lục trong tay, sắc mặt có chút âm tình bất định (*).
(*) Tâm tình không ổn định, thay đổi liên tục.
Sau một khắc, hắn đành cất hết những tấm Phù lục khác, chỉ để lại một tấm rồi lập tức bóp vỡ, sau khi bạch quang lóe lên, trên mặt đất lại có thêm một đống tài liệu luyện đan.
Liễu Minh sờ vào trong tay áo, sau khi xác định trong tay áo chỉ còn chín cái Trữ Vật Phù liền ăn một viên đan dược bổ sung Pháp lực vừa luyện chế xong, cảm nhận được Pháp lực trong cơ thể đang chậm rãi tăng lên, hai hàng lông mày càng lúc càng nhíu chặt.
Hắn lại trầm ngâm một chút rồi bắt đầu bấm niệm pháp quyết tiếp tục luyện đan.
Cứ mỗi lần luyện chế xong một lò đan dược, Liễu Minh đều kiểm tra số lượng Trữ Vật Phù trong tay áo một lần, trong ngày đầu tiên vẫn luôn không có bất kỳ điều gì thay đổi.
Nhưng ngày hôm sau, sau một lần luyện đan, hắn lại dùng Tinh Thần Lực quét qua các vật trong tay áo, sắc mặt lập tức cả kinh.
Hắn thò tay vào trong tay áo lấy ra một chồng Phù lục, không nhiều không ít đúng là mười cái.
Phải biết rằng, ngay trước khi kết thúc lần luyện đan vừa rồi hắn đã kiểm tra Trữ Vật Phù trong tay áo thì chỉ có chín cái.
Liễu Minh lẳng lặng suy nghĩ một lúc, dường như nghĩ tới một điều gì đó liền tiếp tục bóp nát một tấm Phù lục, lại thả ra một đống tài liệu luyện đan rồi đặt toàn bộ chín tấm Phù lục còn lại lên mặt đất phía trước người.
Thời gian sau đó, hắn cũng không luyện đan mà chỉ nhìn không chớp mắt vào những tấm Phù lục trên mặt đất.
Một ngày, hai ngày, liên tiếp năm ngày trôi qua, số lượng Trữ Vật Phù trên mặt đất vẫn giữ nguyên chín cái, cũng không tăng thêm dù chỉ là nửa cái.
Điều này làm cho Liễu Minh rất kinh ngạc.
Vì vậy sau khi chờ đến ngày thứ sáu, cuối cùng hắn cũng không chờ thêm được nữa, dứt khoát mặc kệ những tấm Trữ Vật Phù trước mắt, tiếp tục khai lò luyện đan.
Cứ như vậy hai ngày trôi qua, đến khi gần sử dụng hết những tài liệu luyện đan kia, Liễu Minh vừa thi pháp luyện đan, ánh mắt vừa vô thức nhìn về phía những tấm Phù lục trên mặt đất, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Mười tấm Phù lục rõ ràng đã xếp ngay ngắn trên mặt đất từ bao giờ.
Liễu Minh cố gắng đè nén sự hoảng sợ trong lòng, mặc kệ đan dược trong lò đan, lập tức thu lại pháp quyết, hai mắt nhìn chằm chằm vào những Trữ Vật Phù trên mặt đất kia.
Với trí nhớ của hắn, đương nhiên nhớ rất rõ vị trí của từng tấm Phù lục, chỉ trong chốc lát đã nhận ra tấm Phù lục mới xuất hiện.
Sau khi suy nghĩ một chút, một tay hắn khẽ vẫy thu lấy Trữ Vật Phù mới xuất hiện này, cẩn thận quan sát một hồi lâu nhưng vẫn không phát hiện nó có gì khác thường so với những tấm Phù lục còn lại, đành tiện tay dùng lực bóp vỡ.
"Phốc" một tiếng!
Sau khi bạch quang lóe lên, trên mặt đất bên cạnh lại có thêm một đống tài liệu luyện đan.
Liễu Minh quan sát những tài liệu này vài lần liền nhận ra một điều, bất kể là chủng loại hay là số lượng đều giống hệt những tài liệu trong tấm Trữ Vật Phù lúc trước.
Xem ra đúng là tất cả những đồ vật đã dùng hết trong Trữ Vật Phù đều được phục chế lại.
Đến lúc này, cuối cùng Liễu Minh cũng có phần hiểu được điều kiện để phục chế lại những Trữ Vật Phù này. Tám chín phần mười là phải kích phát Trữ Vật Phù, hơn nữa còn phải sử dụng hết những tài liệu trong đó mới có thể phục chế ra một tấm Trữ Vật Phù y hệt như cũ trong không gian thần bí này.
Để xác nhận lại việc này, trong nửa tháng tiếp theo Liễu Minh đã thử nghiệm vài lần, kết quả giống hệt như suy đoán của hắn.
Xem ra không gian thần bí này còn kỳ lạ hơn nhiều so với dự đoán.
Tuy nhiên một điều càng làm cho Liễu Minh vui mừng chính là trải qua nhiều ngày không ngừng luyện chế đan dược, hắn đã cảm thấy đan thuật của mình mơ hồ tăng lên một chút.
Xem ra trong không gian này, cho dù hắn sử dụng tài liệu luyện đan được phục chế ra cũng có hiệu quả đối với đan thuật.
Sau khi Liễu Minh xác định chính xác việc này, một chút lo lắng cuối cùng trong lòng cũng biến mất, trong niềm vui sướng tất nhiên là hắn khai lò luyện đan cả ngày lẫn đêm.
Với số lượng tài liệu luyện đan vô cùng vô tận, thuật luyện đan của Liễu Minh đương nhiên tăng lên như ngựa hoang đứt cương, một đường tăng mạnh không thôi.
Một tháng lại một tháng trôi qua, tỉ lệ thành đan của vài loại đan dược cấp Linh Sư tăng lên với một tốc độ kinh người.
Cho dù là tông môn như Man Quỷ Tông bồi dưỡng Đan Sư cũng tuyệt đối không có khả năng giống như hắn, có thể tùy theo ý mình thỏa thích luyện tập đan thuật mà không bị hạn chế chút nào.
Nếu đổi ra Linh thạch thì trong một tháng, giá trị lượng tài liệu luyện đan mà hắn dùng hết cũng phải lên tới hơn mười vạn.
Loại phương pháp điên cuồng bồi dưỡng Đan Sư này, trong tình huống bình thường tông môn sao có thể chấp nhận được.
Nhưng cũng nhờ điên cuồng luyện tập nên sau mấy tháng ngắn ngủn, với đại bộ phận đan dược, Liễu Minh đã có thể trong mười lần luyện đan thành công năm sáu lần rồi.
Lại qua một năm nữa, tỉ lệ thành đan với đại bộ phận đan dược đã đạt tới mười thành.
Thời gian còn lại, Liễu Minh dồn hết tâm tư vào việc đề cao phẩm chất đan dược.
Trong lúc này, Bạch Cốt Hạt và Phi Lâu cũng tự động tu luyện không ngừng nghỉ.
Bây giờ khi cái đuôi móc câu sau lưng Bạch Cốt Hạt khẽ chuyển động đã lập tức có thể biến ảo ra hơn mười đường sáng màu đen, kèm theo đó là tiếng xé gió vang vọng.
Về phần Phi Lâu thì cái đầu chỉ cần hất lên đã thấy lục quang đầy trời chớp lóe, nhưng lại không thấy bóng dáng bất cứ sợi tóc nào, tốc độ công kích và uy lực cũng đạt tới tình trạng làm cho người ta có cảm giác rợn tóc gáy.
Còn "Liễu Minh" thứ hai thì vẫn ở chỗ cũ, không hề thấy có chút dị thường nào.
Điều này làm cho Liễu Minh dần dần coi đối phương như một pho tượng.
Một ngày vào nửa năm sau, Liễu Minh vừa vui mừng lấy từ trong lò đan ra một viên đan dược óng ánh, mặt ngoài có một đạo Linh Văn màu trắng bạc thì bỗng nhiên không gian bốn phía chấn động, hai tai "Ô...ô...n...g" một tiếng, hai mắt tối sầm lại, toàn thân cũng lần nữa xuất hiện trong mật thất lúc trước.
Sau khi cảm giác mê muội trong đầu hắn biến mất, Đan Điền trong cơ thể bỗng nhiên chấn động, từ đó tuôn ra một cỗ Pháp lực cực kỳ tinh khiết.
Trong lòng Liễu Minh vui vẻ, hai tay vội vàng bấm niệm pháp quyết, yên lặng tiếp nhận cỗ Pháp lực tinh thuần phản hồi từ bong bóng khí thần bí này.
Sau khoảng thời gian uống cạn một chén trà, hắn mới thở khẽ một hơi hạ hai tay xuống.
Lúc này bong bóng khí thần bí trong Đan Điền đã lại biến mất không thấy tăm hơi.
Hắn cảm nhận qua Pháp lực một chút, quả nhiên tinh thuần hơn rất nhiều so với trước kia, nhưng tu vi lại từ cảnh giới Đại viên mãn tụt xuống còn Linh Đồ hậu kỳ.
Điều này làm cho hắn không khỏi cười khổ hai tiếng.
Xem ra thời gian kế tiếp, hắn lại phải liên tục ăn đan dược rồi.
Cũng may ở trong không gian thần bí, hắn đã tu luyện đan thuật tới một trình độ kinh người, luyện chế đan dược cấp Linh Đồ lại càng là lô hỏa thuần thanh, bây giờ việc luyện chế một ít đan dược gia tăng Pháp lực chỉ là chuyện hết sức dễ dàng.
Nghĩ tới đây, Liễu Minh bỗng nhiên thò tay vào trong tay áo lấy ra một tấm Trữ Vật Phù rồi bóp vỡ.
Bạch quang lóe lên, nhưng trước mặt trống không, không có bất kỳ vật gì rơi ra cả.
"Quả nhiên là thế!" Liễu Minh thấy tình hình như vậy cũng không cảm thấy bất ngờ, ngược lại chỉ lẩm bẩm nói.
Trong tấm Trữ Vật Phù này đều là những đan dược hắn luyện chế được trong không gian thần bí, nhưng xem tình tình hiện tại, những đan dược này rõ ràng không thể nào mang ra ngoài, tất cả đều vô thanh vô tức biến mất.
Tuy trong lòng Liễu Minh cảm thấy đáng tiếc, nhưng cũng đã đoán trước việc này sẽ xảy ra nên thực sự cũng không quá mức chán nản.
Hắn quay đầu lại nhìn Phi Lâu và Bạch Cốt Hạt bên cạnh, mỉm cười vỗ vào hai cái túi da ở bên hông.
Lập tức hai luồng khí đen từ trong túi da cuốn ra, thu cả hai bọn chúng vào trong.
Sau khi hắn lại quan sát mật thất trước mắt hầu như giống hệt với "Bốn năm trước", liền tươi cười đứng dậy đẩy cửa bước ra.
Thời gian tiếp theo, Liễu Minh chạy tới phường thị mua một số tài liệu luyện đan giá trị lên tới hơn mười vạn, sau đó lần nữa trở lại động phủ, bắt đầu luyện chế "Huyền Ô Đan" - một loại đan dược hắn đã luyện chế không biết bao nhiêu lần trong không gian thần bí.
Loại đan dược này có hiệu quả gia tăng Pháp lực rất tốt đối với Linh Đồ hậu kỳ, cũng là một trong những đan phương hắn cố ý tiêu tốn Linh Thạch để học tập ở chỗ Phàm Bách Tử.
Huyền Ô Đan tuy có hiệu quả không tệ, nhưng luyện chế lại rất khó khăn, kể cả là Luyện Đan Đại Sư như Phàm Bách Tử cũng có tỉ lệ thành đan không cao lắm.
Cho nên một khi luyện chế thành công đan dược này, một viên cũng đủ để bán được hơn một nghìn Linh Thạch, song thường thường có tiền cũng không mua được.
Đối với Liễu Minh, Huyền Ô Đan cũng là một trong những đan dược có tỉ lệ thành đan thấp nhất.
Nguyên nhân trong đó, thứ nhất là đan dược này đúng là rất khó luyện chế, thứ hai là trước khi hắn tiến vào không gian thần bí cũng không mang nhiều tài liệu để luyện chế loại đan dược này, cho nên số lần luyện tập vẫn kém hơn những loại đan dược cấp Linh Sư khác rất nhiều.