Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Ma Thiên Ký

Chương 217: Ước chiến



Dịch giả: Clarkdale
Biên: hungprods
Hồng Tam thấy vậy, sắc mặt đại biến, lúc này có muốn ra tay cứu giúp thì cũng không còn kịp nữa rồi.
Nhưng đúng lúc này, trên người nữ tử mặc cung trang màu trắng bỗng nhiên bay ra một đạo ánh sáng màu lam, nó chỉ quay tít một vòng trong hư không liền hóa thành bóng dáng của một lão giả nửa người nửa cá, đầu đội Vương miện san hô đỏ thẫm, trên người mặc một bộ trường bào xanh biếc. Lão giả vừa xuất hiện thì hai mắt đã nhíu lại, tay áo run lên, một cỗ khí tức mênh mông cuồn cuộn cuốn ra.
“Phốc” một tiếng.
Sau khi hai cỗ khí tức va chạm với nhau liền khiến cho hư không gần đó vang lên từng tiếng ‘đì đùng’ không ngớt, đồng thời một cơn sóng chấn động kinh người cuồn cuộn tản ra xung quanh làm cho chiếc thuyền ngọc màu trắng bị thổi bay về phía sau.
Sắc mặt ba người đám nữ tử mặc cung trang màu trắng tuy kinh hãi cực độ, nhưng cuối cùng cũng không bị bất kỳ tổn thương gì.
“Trên người mang theo hộ thân Linh phù do một vị Hóa Tinh kỳ khác quán chú, xem ra ngươi cũng không phải là tiểu bối bình thường trong Hồng Lân tộc.” Diệp Thiên Mi vừa thấy một đòn tiện tay của mình không thành công cũng không định ra tay tiếp, nhưng ánh mắt nhìn về phía nữ tử mặc cung trang màu trắng bất tri bất giác có thêm một chút nghiêm trọng.
“Hừ, may là một đòn vừa rồi không có làm Thánh Cơ chất nữ (*) bị thương, nếu không thì Thiên Nguyệt Tông các người và Xích Lân tộc chúng ta sẽ không chết không thôi.” Hồng Tam vừa thấy Thánh Cơ tiên tử bình yên vô sự liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó thân hình nhoáng lên một cái liền xuất hiện trên thuyền ngọc như ma quỷ, rõ ràng là đang đề phòng Diệp Thiên Mi lại tiếp tục ra tay với Thánh Cơ tiên tử.
(*) cháu gái.
Đám ba người nữ tử mặc cung trang màu trắng thì vội bước lên phía trước thi lễ với nam tử gầy gò.
“Thánh Cơ? Chẳng lẽ nàng ta chính là vị Thánh nữ kia của Hồng Lân tộc các ngươi ư?” Diệp Thiên Mi nghe xong câu này, dường như có chút bất ngờ.
“Vãn bối quả thực chính là Thánh Cơ, không ngờ Diệp tiền bối cũng từng nghe danh của vãn bối, thật là làm cho Thánh Cơ có phần được sủng ái mà lo sợ.” Thánh Cơ tiên tử vốn bị Diệp Thiên Mi ra tay bất ngờ làm cho hoảng sợ, nhưng sau khi Hồng Tam xuất hiện trên thuyền ngọc thì dũng khí trong lòng cũng theo đó mà tăng lên.
“Hừ, hãy nhớ cho kỹ! Ta mặc kệ việc ngươi lừa gạt đám tán tu ở Hải Nhạc Quốc kia, nhưng nếu lại thi triển thủ đoạn như vậy ở Đại Huyền Quốc chúng ta thì cho dù ngươi là Thánh nữ của Hồng Lân tộc, ta cũng sẽ một kiếm chém chết ngươi.” Diệp Thiên Mi nghe vậy, chỉ hừ lạnh một tiếng nói.
“Lời này của Diệp đạo hữu là đang uy hiếp trước mặt lão phu.” Mặc dù Hồng Tam rất kiêng kị Diệp Thiên Mi, nhưng nghe xong câu này cũng không thể không nổi giận.
“Còn chưa tính là uy hiếp, nhưng chỉ hy vọng Hồng Lân tộc các ngươi không nên coi Đại Huyền Quốc chúng ta giống như Hải Nhạc Quốc là được. Mặt khác, vị Thánh Cơ chất nữ này của ngươi vừa mới nói cái gì mà đón những người đồng tộc lưu lạc ở Huyền Kinh trở về? Các ngươi nghĩ rằng năm tông chúng ta bị mù hay sao, thứ lời nói lừa gạt con nít này cũng dám nói ra trước mặt ta. Nếu như ta đã đến đây rồi, các ngươi thực sự cho rằng chỉ bằng vài câu bay bổng là có thể mang người đi sao?” Diệp Thiên Mi nhướng đôi mày lá liễu, trả lời.
Nghe lời phản kích không chút khách khí của Diệp Thiên Mi, sắc mặt Thánh Cơ và Hồng Tam đều hơi đổi, nhưng sau khi liếc nhìn nhau, nam tử gầy gò liền cười hắc hắc nói.
“Nếu Diệp đạo hữu thật không muốn chừa lại chút mặt mũi nào cho ta, vậy lão phu xin hỏi thẳng một câu, ngươi muốn thế nào mới để bọn ta đưa tộc nhân rời đi. Diệp đạo hữu cũng đừng tưởng rằng đây là địa phận của Nhân tộc các ngươi thì có thể ra cái giá trên trời. Nếu như lão phu liều mạng bất chấp thủ đoạn mà nói thì cũng đủ náo cho Đại Huyền Quốc các ngươi long trời lở đất.” Hồng Tam âm trầm nói.
“Không ngờ da mặt cường giả Hóa Tinh Kỳ đại danh đỉnh đỉnh của Hải tộc lại dày như vậy. Tốt thôi, cũng đúng như lời ngươi nói. Trong tình huống không có cường giả Hóa Tinh Kỳ khác xuất hiện, ta và ngươi quả thực là có kiêng kị lẫn nhau, ai cũng không muốn đại chiến một trận ở đây rồi dẫn đến đại chiến thực sự giữa hai tộc. Như vậy đi, cũng đừng bảo rằng ta không giữ chút thể diện cho Hồng đạo hữu ngươi, chút ít tộc nhân các ngươi còn sót lại trong Hoàng cung có thể thông qua tỷ thí để chọn ra ba người có thể được mang đi, những người khác phải tự sát tại chỗ cho ta. Dù sao sự việc lần này là do chính Hải tộc các ngươi giở trò trước ở Đại Huyền Quốc chúng ta. Năm tông chúng ta không thể không giết một người răn trăm người được.” Diệp Thiên Mi trầm mặc một lát, sau đó mới hờ hững nói.
“Cái gì, ý đạo hữu là, để lão phu bức tộc nhân của mình tự sát!” Hồng Tam nghe vậy, trên mặt tràn đầy vẻ giận dữ.
“Nếu ngươi không đồng ý, vậy Diệp Thiên Mi cũng chỉ còn nước cùng đạo hữu đại chiến sinh tử một trận rồi. Nếu đạo hữu thủ mà không chiến, ngược lại còn ra tay sát hại một vài vãn bối, vậy Diệp Thiên Mi này thề, cứ mỗi một tên hậu bối trong năm tông mà đạo hữu giết, ta chắc chắn tự mình ra biển giết mười tên Hải tộc cùng giai.” Đôi mắt đẹp long lanh như thủy tinh của Diệp Thiên Mi hiện lên vẻ lãnh khốc, mặt không đổi sắc nói.
Cho dù là ai đi chăng nữa thì cũng có thể nghe ra quyết tâm lớn lao ẩn chứa trong lời nói của nàng.
Hồng Tam nghe xong lời này, sắc mặt đại biến.
Nếu thật sự có một gã Kiếm tu Hóa Tinh kỳ ra tay đồ sát những Hải tộc nhân bình thường tại hải vực, tổn thất nặng nề khi đó chỉ e là y cũng không thể nào gánh nổi.
“Diệp tiền bối cần gì phải tức giận, Tam thúc của ta cũng không nói là nhất định không chịu. Nhưng người nói thi đấu quyết định chọn ra ba người có thể mang đi, không biết là có ý gì?” Thánh Cơ tiên tử nhướng mày một cái, đột nhiên cười khẽ lên tiếng hỏi.
“Rất đơn giản, các ngươi hãy chọn ra ba người của quý tộc ở trong Hoàng cung mà cho rằng nhất định phải mang đi, rồi để cho bọn chúng chiến đấu một trận với đệ tử cùng cấp ở hai tông bọn ta. Thắng thì bọn chúng có thể đi với các ngươi, thua thì vĩnh viễn lưu lại.” Diệp Thiên Mi mặt không cảm xúc trả lời.
“Ba người không đủ, phải mười người.” Thánh Cơ có vẻ như đã suy nghĩ cẩn thận, không chút do dự nói.
“Mười người không được, nhiều lắm thì ta lại nhường một bước, các ngươi chỉ có thể chọn ra năm người. Nhiều hơn một người cũng không được.” Diệp Thiên Mi cau mày một cái, lạnh lùng nói.
“Năm người thì năm người, nhưng cũng không cần phải thi đấu từng trận. Hãy để bọn hắn cùng vào sân hỗn chiến đi.” Sau một phen suy nghĩ, Thánh Cơ tiên tử quyết đoán đồng ý.
“Hỗn chiến! Xem ra ngươi muốn năm người này hoặc không tên nào sống, hoặc là cùng nhau đi ra. Tốt, ta đáp ứng.”
“Thánh Cơ, sao ngươi có thể đáp ứng việc này? Lỡ như bọn hắn … Tốt, nếu là hỗn chiến, vậy thì cứ quyết định như thế đi.” Vốn dĩ sắc mặt Hồng Tam trầm xuống, y đang muốn nói gì đó, nhưng sau khi Thánh Cơ đột nhiên truyền âm vài câu, thần sắc thay đổi, lập tức mở miệng đáp ứng.
“Đã như vậy, các ngươi có thể phái một người tiến vào Hoàng cung, để cho đám tiểu bối kia gỡ bỏ cấm chế, sau thời gian một nén nhang nữa sẽ để bọn hắn đại chiến một trận ngay bên ngoài Hoàng cung này.” Diệp Thiên Mi tuy cảm thấy sự thay đổi của Hồng Tam có chút quái dị, nhưng đã đến nước này đương nhiên không thể lật lọng gì, huống chi nàng cực kỳ có lòng tin đối với trận chiến này.
Vì vậy trong khoảng thời gian tiếp theo, Thánh Cơ tiên tử đích thân bay về phía Hoàng cung, cũng lấy từ trên người ra một vật hình dáng giống như lệnh bài, sau khi vung một cái về phía màn sáng liền lóe lên bay thẳng vào bên trong.
Bên trong màn sáng đã có rất nhiều thị vệ Hải tộc cung kính đứng chờ sẵn ở đó, dẫn nàng bay thẳng vào phía sâu trong Hoàng cung.
Cùng thời gian đó, Diệp Thiên Mi cũng hạ xuống trên phi xa thanh đồng.
Ba vị Linh Sư Thiên Nguyệt Tông đám Chu Thiên Hợp cũng vội vàng bay trở về, sau đó cùng nhau hành đại lễ bái kiến vị Thái Thượng Trưởng lão Hóa Tinh Kỳ trong môn này.
Về phần đại hán họ Lôi bên kia, sau khi thở dài một hơi, gã cũng lên tiếng phân phó điều khiển cốt chu bay tới.
“Đệ tử bái kiến Diệp sư thúc. Lúc nãy nếu không phải Diệp sư thúc ra tay cứu giúp, chỉ sợ chúng ta thật sự bị tên cường giả Hóa Tinh Kỳ Hải tộc kia làm hại rồi.” Đại hán họ Lôi từ rất xa đã khom người hành lễ với Diệp Thiên Mi.
Chuyện có liên quan đến vị Diệp Thiên Mi này, có thể nói là một truyền thuyết trong gần nghìn năm trở lại đây của Đại Huyền Quốc. Trong thời gian chưa đến trăm năm, nàng này đã tiến giai Hóa Tinh Kỳ, thậm chí còn tu luyện Kiếm tu chi đạo, vốn so với những công pháp khác càng thêm khó có thể tiến giai.
Cho nên đại hán họ Lôi mặc dù luôn luôn kiêu ngạo bất tuân, nhưng biểu hiện vẫn phải cung kính trước mặt nữ tử trông có vẻ chỉ mới hai mươi tuổi này.
Lúc này Liễu Minh cũng theo sau đại hán họ Lôi cùng thi lễ với nữ tử mặc cung trang màu bạc, nhưng trong lòng thì đầy hoảng sợ vì đã nhận ra nàng này đúng là nữ tử thần bí đã từng giết Thử Yêu lông xanh ngày đó, cũng cho mình một phen cơ duyên lớn lao kia, nhưng trên mặt thì không lộ ra chút khác lạ nào.
“Lôi sư điệt không cần đa lễ. Lần này ta tới đây cũng là do Lãnh Nguyệt sư tỷ và Ngạn đạo hữu sau một phen trao đổi mới quyết định phòng ngừa vạn nhất! Nhưng ta thật không ngờ Hải tộc vậy mà thực sự phái ra một gã cường giả Hóa Tinh kỳ.” Diệp Thiên Mi quét qua đám người đại hán họ Lôi, ánh mắt thoáng dừng lại trên người Liễu Minh, sau đó thản nhiên nói.
“Hóa ra đây là sách lược vẹn toàn của Ngạn sư thúc và Lãnh Nguyệt tiền bối. Nhưng mà đám Hải tộc này ngay cả cường giả Hóa Tinh kỳ cũng phái ra, xem ra trong đám Hải tộc bị nhốt có một nhân vật cực kỳ quan trọng rồi. Tuy nhiên bọn chúng lại đưa ra đề nghị năm người hỗn chiến, sẽ không có âm mưu gì chứ?” Lâm Thải Vũ cực kỳ cẩn thận hỏi.
“Nếu bọn chúng đã đưa ra đề nghị hỗn chiến, khẳng định là có mưu đồ gì đó. Nhưng sở dĩ ta đưa ra trận chiến này, tự nhiên cũng có cơ sở nắm chắc. Tú Nương, ngươi hiện thân đi.” Diệp Thiên Mi hơi cười cười, sau đó một cánh tay vỗ vào không gian gần đó, lập tức từng điểm sáng trắng tỏa ra, từ trong đó xuất hiện một nữ tử còn trẻ, trên lưng đeo một thanh trường kiếm trắng như tuyết, vẻ mặt đầy anh khí.
Đúng là Trương Tú Nương, người có Thông Linh Kiếm Thể kia!
Thì ra ngay từ đầu nàng này đã được Diệp Thiên Mi tự mình thi pháp ẩn nấp thân hình, cho tới tận bây giờ mới giải trừ pháp thuật để nàng hiện ra.
“Tú Nương bái kiến chư vị sư thúc sư bá!” Nàng này vừa mới hiện thân, liền cúi đầu hành lễ với chúng Linh Sư.
“Ra là Trương sư điệt ở đây. Vậy lần tỷ thí này chắc thắng không còn nghi ngờ rồi. Nhưng mà không phải Trương sư điệt đang chuẩn bị bế quan, không lâu sau chuẩn bị trùng kích cảnh giới Linh Sư sao, làm sao lại cùng Diệp sư thúc đến đây.” Tên nữ tu hơn ba mươi tuổi của Thiên Nguyệt Tông kia cực kỳ vui mừng, nhưng sau đó lại lộ vẻ nghi hoặc.
“Lần này ta mang Tú Nương ra ngoài, vì nghe nói trước đây không lâu Huyền Kinh có xuất hiện một phần Thiên Tinh Chân Sát, muốn xem thử xem có thích hợp với thể chất của Tú Nương hay không. Nếu là có thì Tú Nương sẽ dùng phần Chân Sát Khí này ngưng Sát thành Cương.” Diệp Thiên Mi hờ hững nói.
“Thì ra là thế. Việc có liên quan đến Thiên Tinh Chân Sát, lát nữa cứ để Hồ sư điệt xử lý là được. Nàng là đệ tử giám sát ở Huyền Kinh, tra ra tin tức về phần Chân Sát Khí này hẳn là chuyện dễ dàng.” Chu Thiên Hợp nghe vậy, cung kính trả lời.
“Chính là ngươi phát hiện ra chuyện có Hải tộc nhân ở Huyền Kinh sao? A, ngươi và Tú Nương lại còn là biểu tỷ muội (*). Rất tốt, nếu ngươi có thể tìm được tin tức về Thiên Tinh Chân Sát kia đang ở đâu thì ta có thể cho ngươi làm đệ tử nâng kiếm cho ta trong hai năm. Mặt khác, lần này trong năm người hỗn chiến, cũng cho ngươi một suất đi.” Sau khi Diệp Thiên Mi nghe được hai câu truyền âm của Trương Tú Nương, ánh mắt nhìn về phía Hồ Xuân Nương bên cạnh, lần đầu tiên lộ ra một chút hòa ái, nói.
(*) chị em họ.
Chương trước Chương tiếp
Loading...