Ma Thiên Ký
Chương 205: Bỏ chạy
Dịch giả: hoangphu
Biên: hungprods
Có thể nói là hai tên tu luyện giả Linh Đồ hậu kỳ này của Hải tộc vô cùng xui xẻo.
Vốn dĩ cả hai chẳng những đều tu luyện bí thuật mà chỉ có Hải tộc mới có, lại còn am hiểu thuật liên thủ, cho dù đụng độ với kẻ có thực lực hơn xa bọn họ thì cũng dư sức tự bảo vệ mình.
Nhưng hết lần này tới lần khác lại đụng phải Liễu Minh, người có thể đồng thời sử dụng Phi Lâu và Bạch Cốt Hạt.
Trước hết là bản thân cả hai đều có thủ đoạn công kích quỷ dị, thực lực gần như là còn mạnh hơn cả Linh Đồ hậu kỳ Đại viên mãn, thêm vào đó còn có Liễu Minh đứng một bên theo dõi gắt gao.
Đây có thể nói là gần giống như đang có ba tên Linh Đồ Đại viên mãn cực kỳ lợi hại đồng thời vây công hai người bọn họ.
Hơn nữa ngay từ đầu hai người đều khinh thường Liễu Minh, ngoại trừ thuật phòng ngự ban đầu là liên thủ thi triển ra, sau đó đã bị Phi Lâu và Cốt Hạt hóa giải, rồi trong thời gian thật ngắn bị đánh một cách điên cuồng, hầu như không kịp thay đổi thủ đoạn khác đối địch.
Trong tình hình như thế, bọn chúng lại bị Liễu Minh nắm đúng thời cơ dùng Bích Ảnh Châm đánh lén thì làm sao có thể không bị giết chết trong chốc lát được.
Sau khi Liễu Minh nhìn vào phần đuôi cá màu xanh ở nửa thân dưới thi thể của hai người liền nhăn mày lại, tự nói một câu:
"Không ngờ lại là Hải tộc? Phiền toái lần này lớn rồi đây!"
Tuy miệng nói như vậy nhưng thân hình hắn lại khẽ chuyển động, ung dung đến bên cạnh hai cỗ thi thể, cúi người xuống tìm tòi trên thân cả hai một lần. Kết quả chẳng những hắn thu lại vỏ sò màu bạc, cây tiểu kỳ màu lam và hai thanh đoản bổng màu xanh, mà còn tìm thấy hai cái túi da cùng với mấy bình thuốc, một viên châu đen sì không biết tên.
Liễu Minh lựa ra mấy bình thuốc, mở nắp từng cái ra rồi đưa lên mũi khẽ ngửi, sau đó lập tức cất đi ba bình trong đó, cầm hai cái bình còn lại trong tay đi tới bên cạnh Hồ Xuân Nương.
Lúc này thiếu phụ vẫn đang hôn mê bất tỉnh bên trong màn sáng, hơn nữa hô hấp so với lúc trước càng yếu hơn vài phần.
Trong lòng Liễu Minh rùng mình, thân hình khẽ chuyển động, không bị ngăn cản chút nào đi vào bên trong màn sáng.
Cổ tay run run, hàn quang lóe lên!
Hắn dùng đoản kiếm rạch lên cổ tay thiếu phụ hai vết cắt dài chừng hơn tấc, máu đen lập tức tuôn ra.
Liễu Minh lập tức cầm hai bình thuốc, mỗi bình đổ ra một viên đan dược có màu sắc vàng đỏ khác nhau, sau khi bóp nát chúng liền chia ra rắc lên miệng vết thương, đồng thời nhìn không chớp mắt vào đó.
Kết quả là một lát sau, miệng vết thương được rắc thuốc bột có màu vàng vẫn có máu đen đang chậm rãi chảy ra, không có thay đổi chút nào. Mà máu đen bị thuốc bột màu đỏ phủ lên, lập tức dần dần trở nên đỏ tươi trở lại, đồng thời mùi vị khác thường trong máu cũng nhanh chóng nhạt bớt.
Liễu Minh thấy vậy hết sức mừng rỡ, lúc này lấy ra từ trên người hai tấm Phù lục dán lên cổ tay thiếu phụ, hai vết thương mau chóng khép miệng trong ánh sáng màu xanh nhàn nhạt.
Cùng lúc đó, hắn lại đổ ra một viên đan dược màu đỏ, trực tiếp nhét vào trong miệng thiếu phụ rồi giúp nàng ta nuốt vào.
Sau thời gian uống cạn một chén trà, tiếng hít thở của Hồ Xuân Nương rút cuộc đã ổn định lại, đồng thời màu đen trên môi dường như cũng có nhạt đi một chút.
Bấy giờ Liễu Minh mới cảm thấy yên tâm.
Lúc này hắn liền cất bình thuốc đi, sau đó quay người đi ra khỏi màn sáng, một tay giơ lên, bắn ra một quả cầu lửa đốt thi thể nam tử anh tuấn thành tro bụi.
Nhưng khi hắn lại định dùng thủ đoạn tương tự để xử lý thi thể nam tử thấp bé còn lại, đột nhiên trong đầu chợt nhớ ra điều gì đó.
Lúc này thanh đoản kiếm lại xuất hiện từ trong tay áo Liễu Minh, hàn quang lóe lên, liền chém đứt cái đuôi cá trên thi thể nam tử thấp bé xuống.
Tiếp đó hắn bước tới vài bước, lấy ra một tấm Trữ Vật Phù sử dụng một lần phất về phía đuôi cá, nó liền hóa thành một đạo ánh sáng trắng hút cái đuôi cá vào trong Phù lục.
Làm xong toàn bộ chuyện này, thần sắc hắn mới buông lỏng, tay kia lại giơ lên, một quả cầu lửa bay ra biến phần còn lại của thi thể thành tro bụi.
Nhưng khi hắn xoay người định đi tới chỗ đình đá thì bỗng giật mình, quay đầu nhìn về một hướng khác bên ngoài rừng Trúc, nét mặt lại có chút bất ngờ.
"Vậy mà lại có một nhóm người đến nữa, xem ra là đi thẳng đến nơi đây. Chuyện này là sao, chẳng lẽ trên người Hồ Xuân Nương đã bị người ta động tay chân gì ư?"
Liễu Minh thì thào một tiếng, sau đó không chút chậm trễ, thân hình nhoáng lên một cái, trong nháy mắt đã xuất hiện bên cạnh thiếu phụ, đồng thời điểm một chỉ vào hư không.
Lập tức màn sáng trên người thiếu phụ lóe lên rồi biến mất.
Liễu Minh cúi người ôm lấy thiếu phụ ôm, lại móc ra một Phù lục màu vàng từ trong người, trên mặt thoáng hiện lên nét đau lòng, sau đó liền vỗ mạnh tấm Phù lục này lên người mình.
"Phốc" một tiếng, Phù lục nổ tung ra, chi chít chằng chịt phù văn màu vàng từ trong đó tuôn ra, lập tức bao phủ cả Liễu Minh và thiếu phụ vào trong.
Một tay hắn lại bấm niệm pháp quyết, ánh sáng màu vàng dưới chân lóe lên, sau đó ôm Hồ Xuân Nương lặng yên không một tiếng động chui vào trong bùn đất không thấy bóng dáng.
Đây chính là một tấm Độn Địa Phù mà hắn đã tốn gần ngàn Linh thạch mới mua được.
Tuy hiệu quả của Phù lục này không dài, lại không thể giúp người di chuyển quá nhanh trong lòng đất, đồng thời còn rất nhiều chỗ thiếu sót khác, nhưng trong tình huống lúc này lại là một loại thủ đoạn tuyệt hảo để tránh né kẻ địch truy lùng.
Mà ngay khi Liễu Minh chìm xuống đất, được một tầng màn ánh sáng màu vàng bao bọc vào trong, ôm thiếu phụ chậm rãi đi xuyên lòng đất, trong rừng Trúc đã có một con chó nhỏ màu vàng từ bên ngoài bổ nhào tới, sau khi nó sủa vang mấy tiếng, phía sau liền có bảy tám bóng người lắc lư nối tiếp nhau chạy tới.
Đúng là Khâu Long Tử và vài tên thủ hạ thân tín của gã.
Đúng lúc này, con chó nhỏ màu vàng đang đứng trong đình đá, đúng chỗ lúc trước thiếu phụ đã nằm. Sau khi nó xoay quanh mấy vòng liền nhoáng lên một cái bổ nhào tới chỗ hai người Liễu Minh chui vào lòng đất, giơ móng vuốt đào bới bùn đất xung quanh vài cái, sau đó ngẩng đầu về phía đám người Khâu Long Tử rồi sủa vài tiếng.
"Chuyện gì vậy, lẽ nào Thiên Lý Khuyển không thể tiếp tục truy tìm." Một gã tu luyện giả thấy vậy, hơi kinh ngạc hỏi.
"Cái mũi của Thiên Lý Khuyển cực kỳ nhạy bén, trong tình huống tuyệt đối không thể xảy ra loại chuyện này được. Xem dáng vẻ của Thiên Lý Khuyển, dường như vừa nãy hai người kia đã dừng lại ở đây trong chốc lát, sau đó khí tức đã biến mất ngay trong đất bùn. Xem ra hai người kia đã rời đi từ dưới mặt đất rồi." Dường như Khâu Long Tử hết sức quen thuộc với biểu hiện của tiểu khuyển màu vàng, vừa nhìn qua đã lập tức quả quyết trả lời.
"Rời đi từ dưới đất. Chẳng lẽ hai người này còn tinh thông thuật Độn Thổ!" Một gã tu luyện giả khác nghe vậy, lập tức lắp bắp kinh hãi.
"Hừ, không nhất định là tinh thông thuật Độn Thổ, chỉ cần có một tấm Độn Thổ Phù cũng có thể làm được chuyện này. Xem ra hiện giờ chúng ta chỉ có thể chờ đợi. Ta cũng không tin bọn hắn có thể một mực dùng phương pháp Độn Thổ mà thoát khỏi Huyền Kinh. Chỉ cần một khi hai người bọn chúng ra khỏi lòng đất, Thiên Lý Khuyển sẽ lại phát hiện ra bọn chúng." Khâu Long Tử giống như đã tính sẵn, nói.
"Khâu lão đại nói có lý, chúng ta chờ ở đây một chút xem sao. Ồ, nhìn mặt đất nơi đây dường như là hai người kia lại còn cùng người nào đó đánh nhau một hồi, thế nhưng khẳng định là chiến đấu đã chấm dứt rất nhanh." Một gã nam tử trung niên mặc áo bào trắng, vốn đang gật gật đầu, nhưng ánh mắt lại nhìn cẩn thận mặt đất xung quanh sau đó lại hô nhẹ một tiếng mà nói.
Những người khác nghe vậy, lúc này mới phát hiện mặt đất xung quanh đúng là hơi lộn xộn một chút, còn có rất nhiều nơi lồi lõm.
Vài người trong đó có tinh thần lực khá mạnh, sau khi dùng thần niệm quét qua hư không quanh đó lập tức cảm ứng được Linh khí dao động còn sót lại, cũng đều nhẹ gật đầu.
Ánh mắt Khâu Long Tử khẽ quét qua mặt đất xung quanh, sau đó lại giơ tay nắm vào hư không một cái, lúc này một vật từ trong đất bắn nhanh ra, sau khi lóe lên một cái đã rơi vào lòng bàn tay gã.
Rõ ràng là một miếng lân phiến màu xanh nhạt!
Vị Đại thống lĩnh Kim Linh khách khanh này chỉ thoáng quan sát miếng lân phiến trong tay, tiếp đó lại kề vào mũi ngửi nhẹ một cái, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi.
"Khâu lão đại, có phát hiện gì không?" Lúc này một tên thủ hạ thân tín của gã thấy vậy, không kìm được mà hỏi một câu.
"Không có gì, cũng không phải là thứ gì quan trọng. Ta chỉ đột nhiên nghĩ tới, những kẻ xung đột với hai người này ở đây lúc trước có phải là người trong mấy đội khác hay không?" Khâu Long Tử nhìn như tùy tiện cất miếng lân phiến vào trong tay áo, sắc mặt lập tức đã khôi phục như cũ, trả lời.
"Hẳn là không phải. Nếu thực sự là người của chúng ta, có lẽ đã sớm phát ra tín hiệu cầu viện, sao có thể để xảy ra tình trạng sống không thấy người chết không thấy xác như vậy." Một gã tu luyện giả khác, cười cười nói.
"Ừm, hy vọng là như vậy. Hai tên xông vào cung này đều không phải là kẻ bình thường, nếu không cũng không thể trong tình huống bị nhiều người vây công như vậy mà có thể chạy trốn khỏi Hoàng cung. Lát nữa khi ngăn chặn bọn chúng, chư vị huynh đệ đều phải giữ vững tinh thần, nhất định không được có ý coi thường." Nét mặt Khâu Long Tử trở nên nghiêm túc nhắc nhở thuộc hạ của mình.
"Lão đại yên tâm, chúng ta không giống như những tên phế vật kia, quyết không phạm sai lầm như vậy."
"Đúng vậy, Khâu lão đại! Một chút nữa nếu phát hiện hai người này, chúng ta cũng không cần nói nhảm, trước hết cứ dùng bộ Lạc Hồn Kỳ kia, nhốt bọn chúng vào trong rồi tính sau."
Vài tên thân tín của Khâu Long Tử nghe vậy, lúc này bảy mồm tám lưỡi nhao nhao hưởng ứng, sau đó cười rộ lên.
Khâu Long Tử gật gật đầu, đi tới chỗ đình đá, ngồi xuống một cái thạch đôn nghỉ ngơi chờ đợi.
******
Lúc này, Liễu Minh đã rời khỏi rừng Trúc khoảng bảy tám dặm, đang vừa thúc giục lực lượng của Phù lục từ từ đi xuyên qua trong lòng đất, một tay vừa lóe lên ánh sáng màu đen, đang lục lọi những nơi lồi lõm trên người thiếu phụ, dường như không ngừng tìm kiếm gì đó.
Sau một hồi lâu, hắn mới dừng tay lại tự nói một câu:
"Kỳ lạ, trên thân thể nàng ta không hề bị để lại bất kỳ dấu hiệu truy lùng nào. Nói như vậy, hẳn là những kẻ đang đuổi theo phía sau có thủ đoạn đặc thù gì đó có thể khóa vị trí của Hồ Xuân Nương. Nếu là như vậy, có lẽ đã có chút phiền phức rồi."
Hắn vừa lẩm bẩm nói xong, nét mặt trầm ngâm, sau một lúc lâu mới lại lắc đầu thì thào một tiếng.
"Được rồi, hiện giờ cũng chỉ có thể cứu tỉnh nàng ta rồi tính sau."
Tiếp đó, Liễu Minh nhanh chóng lấy từ trong tay áo ra mấy cái bình sứ lớn nhỏ không đều, đồng loạt mở nắp ra rồi đổ lên người thiếu phụ.
Một cái bình nhỏ trong đó tuôn ra một mảnh bột phấn màu trắng, một bình khác thì bay ra một dòng chất lỏng trong suốt thanh tịnh, bình cuối cùng lại phun ra một luồng khói đen gay mũi.
Ba thứ này đều trong nháy mắt thấm vào thân hình Liễu Minh và thiếu phụ, biến mất vô ảnh vô tung.
Sau khi làm xong hết thảy những thứ này, nét mặt Liễu Minh mới buông lỏng đôi chút.
Đến khi hắn lại tiếp tục xuyên qua lòng đất phía trước hơn mười dặm, sau khi màn ánh sáng màu vàng bên ngoài thân bắt đầu chớp lóe yếu ớt, lúc này không chút chậm trễ một tay bấm niệm pháp quyết, liền ôm thiếu phụ xông lên phía trên.
Sau khi ánh sáng màu vàng lóe lên, Liễu Minh đã bế theo thiếu phụ xuất hiện ở một góc đường.
Lúc này sắc trời đã đen kịt, cả con đường đều yên tĩnh, không có bất kỳ bóng người nào.
Liễu Minh quan sát bốn phía một lượt, sau khi xác định xung quanh thực sự không có mai phục liền móc ra hai tờ Ẩn Thân Phù, chia ra vỗ lên trên người mình và thiếu phụ, cả hai người liền biến ảo thành hai cái bóng gần như trong suốt, sau đó lập tức chạy như bay về phía Tiên Hà Sơn.
Biên: hungprods
Có thể nói là hai tên tu luyện giả Linh Đồ hậu kỳ này của Hải tộc vô cùng xui xẻo.
Vốn dĩ cả hai chẳng những đều tu luyện bí thuật mà chỉ có Hải tộc mới có, lại còn am hiểu thuật liên thủ, cho dù đụng độ với kẻ có thực lực hơn xa bọn họ thì cũng dư sức tự bảo vệ mình.
Nhưng hết lần này tới lần khác lại đụng phải Liễu Minh, người có thể đồng thời sử dụng Phi Lâu và Bạch Cốt Hạt.
Trước hết là bản thân cả hai đều có thủ đoạn công kích quỷ dị, thực lực gần như là còn mạnh hơn cả Linh Đồ hậu kỳ Đại viên mãn, thêm vào đó còn có Liễu Minh đứng một bên theo dõi gắt gao.
Đây có thể nói là gần giống như đang có ba tên Linh Đồ Đại viên mãn cực kỳ lợi hại đồng thời vây công hai người bọn họ.
Hơn nữa ngay từ đầu hai người đều khinh thường Liễu Minh, ngoại trừ thuật phòng ngự ban đầu là liên thủ thi triển ra, sau đó đã bị Phi Lâu và Cốt Hạt hóa giải, rồi trong thời gian thật ngắn bị đánh một cách điên cuồng, hầu như không kịp thay đổi thủ đoạn khác đối địch.
Trong tình hình như thế, bọn chúng lại bị Liễu Minh nắm đúng thời cơ dùng Bích Ảnh Châm đánh lén thì làm sao có thể không bị giết chết trong chốc lát được.
Sau khi Liễu Minh nhìn vào phần đuôi cá màu xanh ở nửa thân dưới thi thể của hai người liền nhăn mày lại, tự nói một câu:
"Không ngờ lại là Hải tộc? Phiền toái lần này lớn rồi đây!"
Tuy miệng nói như vậy nhưng thân hình hắn lại khẽ chuyển động, ung dung đến bên cạnh hai cỗ thi thể, cúi người xuống tìm tòi trên thân cả hai một lần. Kết quả chẳng những hắn thu lại vỏ sò màu bạc, cây tiểu kỳ màu lam và hai thanh đoản bổng màu xanh, mà còn tìm thấy hai cái túi da cùng với mấy bình thuốc, một viên châu đen sì không biết tên.
Liễu Minh lựa ra mấy bình thuốc, mở nắp từng cái ra rồi đưa lên mũi khẽ ngửi, sau đó lập tức cất đi ba bình trong đó, cầm hai cái bình còn lại trong tay đi tới bên cạnh Hồ Xuân Nương.
Lúc này thiếu phụ vẫn đang hôn mê bất tỉnh bên trong màn sáng, hơn nữa hô hấp so với lúc trước càng yếu hơn vài phần.
Trong lòng Liễu Minh rùng mình, thân hình khẽ chuyển động, không bị ngăn cản chút nào đi vào bên trong màn sáng.
Cổ tay run run, hàn quang lóe lên!
Hắn dùng đoản kiếm rạch lên cổ tay thiếu phụ hai vết cắt dài chừng hơn tấc, máu đen lập tức tuôn ra.
Liễu Minh lập tức cầm hai bình thuốc, mỗi bình đổ ra một viên đan dược có màu sắc vàng đỏ khác nhau, sau khi bóp nát chúng liền chia ra rắc lên miệng vết thương, đồng thời nhìn không chớp mắt vào đó.
Kết quả là một lát sau, miệng vết thương được rắc thuốc bột có màu vàng vẫn có máu đen đang chậm rãi chảy ra, không có thay đổi chút nào. Mà máu đen bị thuốc bột màu đỏ phủ lên, lập tức dần dần trở nên đỏ tươi trở lại, đồng thời mùi vị khác thường trong máu cũng nhanh chóng nhạt bớt.
Liễu Minh thấy vậy hết sức mừng rỡ, lúc này lấy ra từ trên người hai tấm Phù lục dán lên cổ tay thiếu phụ, hai vết thương mau chóng khép miệng trong ánh sáng màu xanh nhàn nhạt.
Cùng lúc đó, hắn lại đổ ra một viên đan dược màu đỏ, trực tiếp nhét vào trong miệng thiếu phụ rồi giúp nàng ta nuốt vào.
Sau thời gian uống cạn một chén trà, tiếng hít thở của Hồ Xuân Nương rút cuộc đã ổn định lại, đồng thời màu đen trên môi dường như cũng có nhạt đi một chút.
Bấy giờ Liễu Minh mới cảm thấy yên tâm.
Lúc này hắn liền cất bình thuốc đi, sau đó quay người đi ra khỏi màn sáng, một tay giơ lên, bắn ra một quả cầu lửa đốt thi thể nam tử anh tuấn thành tro bụi.
Nhưng khi hắn lại định dùng thủ đoạn tương tự để xử lý thi thể nam tử thấp bé còn lại, đột nhiên trong đầu chợt nhớ ra điều gì đó.
Lúc này thanh đoản kiếm lại xuất hiện từ trong tay áo Liễu Minh, hàn quang lóe lên, liền chém đứt cái đuôi cá trên thi thể nam tử thấp bé xuống.
Tiếp đó hắn bước tới vài bước, lấy ra một tấm Trữ Vật Phù sử dụng một lần phất về phía đuôi cá, nó liền hóa thành một đạo ánh sáng trắng hút cái đuôi cá vào trong Phù lục.
Làm xong toàn bộ chuyện này, thần sắc hắn mới buông lỏng, tay kia lại giơ lên, một quả cầu lửa bay ra biến phần còn lại của thi thể thành tro bụi.
Nhưng khi hắn xoay người định đi tới chỗ đình đá thì bỗng giật mình, quay đầu nhìn về một hướng khác bên ngoài rừng Trúc, nét mặt lại có chút bất ngờ.
"Vậy mà lại có một nhóm người đến nữa, xem ra là đi thẳng đến nơi đây. Chuyện này là sao, chẳng lẽ trên người Hồ Xuân Nương đã bị người ta động tay chân gì ư?"
Liễu Minh thì thào một tiếng, sau đó không chút chậm trễ, thân hình nhoáng lên một cái, trong nháy mắt đã xuất hiện bên cạnh thiếu phụ, đồng thời điểm một chỉ vào hư không.
Lập tức màn sáng trên người thiếu phụ lóe lên rồi biến mất.
Liễu Minh cúi người ôm lấy thiếu phụ ôm, lại móc ra một Phù lục màu vàng từ trong người, trên mặt thoáng hiện lên nét đau lòng, sau đó liền vỗ mạnh tấm Phù lục này lên người mình.
"Phốc" một tiếng, Phù lục nổ tung ra, chi chít chằng chịt phù văn màu vàng từ trong đó tuôn ra, lập tức bao phủ cả Liễu Minh và thiếu phụ vào trong.
Một tay hắn lại bấm niệm pháp quyết, ánh sáng màu vàng dưới chân lóe lên, sau đó ôm Hồ Xuân Nương lặng yên không một tiếng động chui vào trong bùn đất không thấy bóng dáng.
Đây chính là một tấm Độn Địa Phù mà hắn đã tốn gần ngàn Linh thạch mới mua được.
Tuy hiệu quả của Phù lục này không dài, lại không thể giúp người di chuyển quá nhanh trong lòng đất, đồng thời còn rất nhiều chỗ thiếu sót khác, nhưng trong tình huống lúc này lại là một loại thủ đoạn tuyệt hảo để tránh né kẻ địch truy lùng.
Mà ngay khi Liễu Minh chìm xuống đất, được một tầng màn ánh sáng màu vàng bao bọc vào trong, ôm thiếu phụ chậm rãi đi xuyên lòng đất, trong rừng Trúc đã có một con chó nhỏ màu vàng từ bên ngoài bổ nhào tới, sau khi nó sủa vang mấy tiếng, phía sau liền có bảy tám bóng người lắc lư nối tiếp nhau chạy tới.
Đúng là Khâu Long Tử và vài tên thủ hạ thân tín của gã.
Đúng lúc này, con chó nhỏ màu vàng đang đứng trong đình đá, đúng chỗ lúc trước thiếu phụ đã nằm. Sau khi nó xoay quanh mấy vòng liền nhoáng lên một cái bổ nhào tới chỗ hai người Liễu Minh chui vào lòng đất, giơ móng vuốt đào bới bùn đất xung quanh vài cái, sau đó ngẩng đầu về phía đám người Khâu Long Tử rồi sủa vài tiếng.
"Chuyện gì vậy, lẽ nào Thiên Lý Khuyển không thể tiếp tục truy tìm." Một gã tu luyện giả thấy vậy, hơi kinh ngạc hỏi.
"Cái mũi của Thiên Lý Khuyển cực kỳ nhạy bén, trong tình huống tuyệt đối không thể xảy ra loại chuyện này được. Xem dáng vẻ của Thiên Lý Khuyển, dường như vừa nãy hai người kia đã dừng lại ở đây trong chốc lát, sau đó khí tức đã biến mất ngay trong đất bùn. Xem ra hai người kia đã rời đi từ dưới mặt đất rồi." Dường như Khâu Long Tử hết sức quen thuộc với biểu hiện của tiểu khuyển màu vàng, vừa nhìn qua đã lập tức quả quyết trả lời.
"Rời đi từ dưới đất. Chẳng lẽ hai người này còn tinh thông thuật Độn Thổ!" Một gã tu luyện giả khác nghe vậy, lập tức lắp bắp kinh hãi.
"Hừ, không nhất định là tinh thông thuật Độn Thổ, chỉ cần có một tấm Độn Thổ Phù cũng có thể làm được chuyện này. Xem ra hiện giờ chúng ta chỉ có thể chờ đợi. Ta cũng không tin bọn hắn có thể một mực dùng phương pháp Độn Thổ mà thoát khỏi Huyền Kinh. Chỉ cần một khi hai người bọn chúng ra khỏi lòng đất, Thiên Lý Khuyển sẽ lại phát hiện ra bọn chúng." Khâu Long Tử giống như đã tính sẵn, nói.
"Khâu lão đại nói có lý, chúng ta chờ ở đây một chút xem sao. Ồ, nhìn mặt đất nơi đây dường như là hai người kia lại còn cùng người nào đó đánh nhau một hồi, thế nhưng khẳng định là chiến đấu đã chấm dứt rất nhanh." Một gã nam tử trung niên mặc áo bào trắng, vốn đang gật gật đầu, nhưng ánh mắt lại nhìn cẩn thận mặt đất xung quanh sau đó lại hô nhẹ một tiếng mà nói.
Những người khác nghe vậy, lúc này mới phát hiện mặt đất xung quanh đúng là hơi lộn xộn một chút, còn có rất nhiều nơi lồi lõm.
Vài người trong đó có tinh thần lực khá mạnh, sau khi dùng thần niệm quét qua hư không quanh đó lập tức cảm ứng được Linh khí dao động còn sót lại, cũng đều nhẹ gật đầu.
Ánh mắt Khâu Long Tử khẽ quét qua mặt đất xung quanh, sau đó lại giơ tay nắm vào hư không một cái, lúc này một vật từ trong đất bắn nhanh ra, sau khi lóe lên một cái đã rơi vào lòng bàn tay gã.
Rõ ràng là một miếng lân phiến màu xanh nhạt!
Vị Đại thống lĩnh Kim Linh khách khanh này chỉ thoáng quan sát miếng lân phiến trong tay, tiếp đó lại kề vào mũi ngửi nhẹ một cái, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi.
"Khâu lão đại, có phát hiện gì không?" Lúc này một tên thủ hạ thân tín của gã thấy vậy, không kìm được mà hỏi một câu.
"Không có gì, cũng không phải là thứ gì quan trọng. Ta chỉ đột nhiên nghĩ tới, những kẻ xung đột với hai người này ở đây lúc trước có phải là người trong mấy đội khác hay không?" Khâu Long Tử nhìn như tùy tiện cất miếng lân phiến vào trong tay áo, sắc mặt lập tức đã khôi phục như cũ, trả lời.
"Hẳn là không phải. Nếu thực sự là người của chúng ta, có lẽ đã sớm phát ra tín hiệu cầu viện, sao có thể để xảy ra tình trạng sống không thấy người chết không thấy xác như vậy." Một gã tu luyện giả khác, cười cười nói.
"Ừm, hy vọng là như vậy. Hai tên xông vào cung này đều không phải là kẻ bình thường, nếu không cũng không thể trong tình huống bị nhiều người vây công như vậy mà có thể chạy trốn khỏi Hoàng cung. Lát nữa khi ngăn chặn bọn chúng, chư vị huynh đệ đều phải giữ vững tinh thần, nhất định không được có ý coi thường." Nét mặt Khâu Long Tử trở nên nghiêm túc nhắc nhở thuộc hạ của mình.
"Lão đại yên tâm, chúng ta không giống như những tên phế vật kia, quyết không phạm sai lầm như vậy."
"Đúng vậy, Khâu lão đại! Một chút nữa nếu phát hiện hai người này, chúng ta cũng không cần nói nhảm, trước hết cứ dùng bộ Lạc Hồn Kỳ kia, nhốt bọn chúng vào trong rồi tính sau."
Vài tên thân tín của Khâu Long Tử nghe vậy, lúc này bảy mồm tám lưỡi nhao nhao hưởng ứng, sau đó cười rộ lên.
Khâu Long Tử gật gật đầu, đi tới chỗ đình đá, ngồi xuống một cái thạch đôn nghỉ ngơi chờ đợi.
******
Lúc này, Liễu Minh đã rời khỏi rừng Trúc khoảng bảy tám dặm, đang vừa thúc giục lực lượng của Phù lục từ từ đi xuyên qua trong lòng đất, một tay vừa lóe lên ánh sáng màu đen, đang lục lọi những nơi lồi lõm trên người thiếu phụ, dường như không ngừng tìm kiếm gì đó.
Sau một hồi lâu, hắn mới dừng tay lại tự nói một câu:
"Kỳ lạ, trên thân thể nàng ta không hề bị để lại bất kỳ dấu hiệu truy lùng nào. Nói như vậy, hẳn là những kẻ đang đuổi theo phía sau có thủ đoạn đặc thù gì đó có thể khóa vị trí của Hồ Xuân Nương. Nếu là như vậy, có lẽ đã có chút phiền phức rồi."
Hắn vừa lẩm bẩm nói xong, nét mặt trầm ngâm, sau một lúc lâu mới lại lắc đầu thì thào một tiếng.
"Được rồi, hiện giờ cũng chỉ có thể cứu tỉnh nàng ta rồi tính sau."
Tiếp đó, Liễu Minh nhanh chóng lấy từ trong tay áo ra mấy cái bình sứ lớn nhỏ không đều, đồng loạt mở nắp ra rồi đổ lên người thiếu phụ.
Một cái bình nhỏ trong đó tuôn ra một mảnh bột phấn màu trắng, một bình khác thì bay ra một dòng chất lỏng trong suốt thanh tịnh, bình cuối cùng lại phun ra một luồng khói đen gay mũi.
Ba thứ này đều trong nháy mắt thấm vào thân hình Liễu Minh và thiếu phụ, biến mất vô ảnh vô tung.
Sau khi làm xong hết thảy những thứ này, nét mặt Liễu Minh mới buông lỏng đôi chút.
Đến khi hắn lại tiếp tục xuyên qua lòng đất phía trước hơn mười dặm, sau khi màn ánh sáng màu vàng bên ngoài thân bắt đầu chớp lóe yếu ớt, lúc này không chút chậm trễ một tay bấm niệm pháp quyết, liền ôm thiếu phụ xông lên phía trên.
Sau khi ánh sáng màu vàng lóe lên, Liễu Minh đã bế theo thiếu phụ xuất hiện ở một góc đường.
Lúc này sắc trời đã đen kịt, cả con đường đều yên tĩnh, không có bất kỳ bóng người nào.
Liễu Minh quan sát bốn phía một lượt, sau khi xác định xung quanh thực sự không có mai phục liền móc ra hai tờ Ẩn Thân Phù, chia ra vỗ lên trên người mình và thiếu phụ, cả hai người liền biến ảo thành hai cái bóng gần như trong suốt, sau đó lập tức chạy như bay về phía Tiên Hà Sơn.