Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Ma Thiên Ký

Chương 193: Danh chấn Huyền Kinh



Dịch giả: hungprods
Liễu Minh thấy vậy, chỉ liếc qua người này một chút, sau đó một tay khẽ vẫy, chuỗi Phật châu vẫn còn tỏa ra bạch quang nhàn nhạt nhoáng lên rơi vào trong tay. Kiện Phù Khí này và một ít Linh Thạch đan dược và vài vật khác từ trên thi thể không đầu kia, hắn cũng không chút khách khí mà cất hết vào trong ngực áo.
Người từ bên trong vụ hải bước ra dò xét xung quanh một vòng, sau khi không phát hiện ra bóng dáng ai khác mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, một tay vội vàng giơ lên, đánh mấy đạo pháp quyết về phía vụ hải, sau đó mới dùng ánh mắt kính sợ nhìn Liễu Minh, từ xa ôm quyền hỏi:
"Đa tạ đạo hữu xuất thủ tương trợ, có phải đạo hữu là người của Tam Vương Gia?"
Người này chừng bốn mươi tuổi, mặc một bộ trang phục khỏe khoắn, lưng đeo một thanh trường kiếm, bộ dạng có chút nhanh nhẹn.
"Tam Vương Gia? Đương nhiên là không phải, chẳng lẽ lúc trước ngươi không nghe được cuộc nói chuyện giữa ta với bọn chúng sao! Tại hạ Càn Minh, chính là Khách khanh Bách Linh Cư, chỉ có điều mới gia nhập không lâu. Lần này ta phụng mệnh Tiền đông chủ tới đây trợ giúp, nhưng sau một lát nữa, người của Tam Vương Gia có lẽ sẽ đến." Lúc này, Liễu Minh đã cất xong tất cả những đồ vật trên thi thể, xoay người đứng dậy, bình tĩnh trả lời.
"Cái gì, Càn huynh thực sự là Khách khanh của Bách Linh Cư chúng ta ư, tại hạ còn tưởng rằng lúc trước đạo hữu chỉ lừa gạt những người kia mà thôi. Tại hạ Bạch Thanh Hải, cũng là Khách khanh Bách Linh Cư, nhưng vẫn luôn trấn giữ ở một chi nhánh." Nam tử nghe vậy, hết sức vui mừng nói.
"A, ra là Bạch đạo hữu, không biết mấy đạo hữu khác ra sao, vật phẩm đấu giá không có vấn đề gì chứ?" Liễu Minh gật gật đầu, cũng tươi cười trả lời.
"Ha ha, Càn huynh không cần lo lắng. Vật phẩm đấu giá đều được chúng ta mang theo bên người, đương nhiên không có vấn đề gì. Chỉ là những đạo hữu khác phụ trách chủ trì pháp trận, hiện giờ Pháp lực hao tổn quá lớn, cần ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc, không thể nào lập tức ra gặp mặt Càn huynh được."
"Thì ra là thế, vậy Càn mỗ không cần lo lắng nữa rồi, trước tiên cứ chờ ở đây một chút vậy."
Mặc dù giọng điệu đối phương hết sức khách khí, nhưng hắn đương nhiên vẫn nghe ra chút ý âm thầm đề phòng, lúc này Liễu Minh liền trả lời như vậy.
Điều này cũng khó trách, trước kia đối phương chưa bao giờ gặp mặt hắn, đương nhiên không thể chỉ dựa vào lời nói mà mở pháp trận ra, để cho hắn thực sự tiến vào bên trong.
Vì vậy thời gian tiếp theo, Liễu Minh và vị Bạch Thanh Hải này khoanh chân ngồi xuống bên ngoài pháp trận, thỉnh thoảng nói chuyện với nhau vài câu.
Bạch Thanh Hải vừa thấy Liễu Minh không định tiến vào pháp trận, lập tức tin tưởng lời nói vừa rồi của hắn tám chín phần, hơn nữa lúc trước trong pháp trận gã đã tận mắt nhìn thấy Liễu Minh đại triển thần uy, dùng sức một người có thể chém giết cường địch, cũng bức lui đám người lão giả mặt đồi mồi, đương nhiên trong lòng sinh ra ý kính sợ, đối với những câu hỏi của Liễu Minh đúng là tri vô bất ngôn (*).
(*) không biết không nói.
Lúc này Liễu Minh mới biết đội ngũ áp tải vật phẩm đấu giá này của Bách Linh Cư, lúc trước đã bị đám Luyện Khí Sĩ nấp trong hố đất hai bên con đường dùng cung nỏ tấn công một phen, đội Ảnh Vệ chỉ trong chốc lát đã bị giết chết hơn phân nửa, sau đó đám người lão giả mặt đồi mồi mới hiện thân, từ trên không trung phát động công kích.
Đối phương nhiều tu luyện giả như vậy, mà bọn hắn bên này chỉ có bốn gã Linh Đồ, đương nhiên không thể nào ngăn cản được, chỉ có thể dẫn theo những người sống sót vừa chống đỡ, vừa rút lui lại phía sau.
Phải khó khăn lắm bọn gã mới trốn tới địa phương thích hợp để bày trận, lúc này bốn người mới vội vàng sử dụng một bộ trận kỳ trong số những vật phẩm đấu giá, bày ra Tứ Tượng Kim Cương trận với tốc độ nhanh nhất.
Nhưng lúc đó, chẳng những những tên thủ hạ mà bọn gã mang theo, mà đội Ảnh Vệ kia đã tử thương hầu như không còn trong lúc đuổi giết rồi.
"Lúc ta tới đây lại không nhìn thấy thi thể nào cả, chắc hẳn bọn chúng đã thu dọn sạch sẽ rồi. Đúng rồi, nghe giọng điệu của Bạch đạo hữu, có lẽ đã xác định được thân phận của những kẻ này. Bọn họ là người của Tụ Bảo Lâu sao?" Cuối cùng Liễu Minh tò mò hỏi một câu.
"Không cần suy đoán! Tên Dương Côn kia chính là kẻ phụ tá đắc lực nhất của Cửu Hoàng tử, mấy người khác cũng phần lớn là người bên cạnh Cửu Hoàng tử." Bạch Thanh Hải nghe vậy liền cười khổ đáp.
"Thì ra là thế! Bạch đạo hữu hà tất phải chán nản như vậy. Bất kể là nói thế nào thì những vật phẩm đấu giá này không phải vẫn còn nguyên vẹn sao, hơn nữa lần này bọn chúng đã chết mất bốn tên Linh Đồ, cũng coi như là tổn thất không nhỏ." Liễu Minh cười nói.
"Theo như lời Càn huynh, lần này Cửu Hoàng tử và Tụ Bảo Lâu đúng là ăn trộm gà không được còn mất nắm thóc rồi, tin tưởng với tổn thất lớn như thế, bọn chúng sẽ an phận trong một thời gian rất dài a." Bỗng nhiên vụ hải cuộn lên một trận, một lão giả mặt vuông chữ điền chừng hơn sáu mươi tuổi từ trong đó bước ra, lão vừa đi ra đã ôm quyền nói với Liễu Minh.
"Để ta giới thiệu một chút, đây là Tôn Ngân đạo hữu, giống với Miện lão, luôn luôn là phụ tá đắc lực của Tiền đông chủ." Bạch Thanh Hải vừa thấy lão giả mặt chữ điền xuất hiện rất vui mừng, vội vàng giới thiệu.
"Thì ra Tôn đạo hữu cũng là một vị Linh Đồ hậu kỳ, thảo nào vẫn có thể bình an vô sự khi bị nhiều người đánh lén đuổi giết như vậy." Liễu Minh nhìn lão giả vài lần, sau đó mỉm cười nói.
"Ha ha, chút thần thông ấy của Tôn mỗ sao dám khoe khoang trước mặt Càn đạo hữu, tại hạ đã nhìn thấy tận mắt thần uy vừa rồi của đạo hữu, quả thực là tự thẹn còn xa mới bằng." Tôn Ngân lập tức khoát khoát tay, nói.
Liễu Minh mỉm cười, đang định nói thêm điều gì nữa, bỗng nhiên từ phía chân trời có tiếng xé gió vang lên, một chiếc phi chu màu xám đen đang phá không bay tới.
Bạch Thanh Hải vội vàng nhìn kỹ, sau đó lập tức vui vẻ kêu lên:
"Là người của Tam Vương Gia!"
"Hừ, bọn hắn đến quá chậm, nếu không phải Càn huynh đến kịp thời, nói không chừng chúng ta đã không thể nào chống đỡ nổi rồi." Sắc mặt Tôn Ngân trông rất khó coi, nói.
Đúng lúc này, phi chu màu xám phát ra tiếng “ông ông” đã đến trên không trung chỗ mấy người, hai bóng người nhoáng lên, một nam một nữ từ phía trên bay thẳng xuống, theo sát phía sau là hơn hai mươi tên mặc trang phục vệ sĩ màu đen, cả đám đều cầm đao giương cung, bộ dạng cực kỳ nhanh nhẹn.
"Ồ, Tôn huynh, các ngươi đã an toàn, bọn cướp kia đâu rồi?" Nam tử từ trên phi chu nhảy xuống là một đại hán tướng mạo xấu xí, mặt đầy râu quai nón, vừa nhìn thấy đám người Tôn Ngân phía dưới bình yên vô sự, không khỏi kinh ngạc hỏi một câu.
"Mẫn đạo hữu, các ngươi tới sớm thật! Lão tiểu tử Dương Côn và đám Linh Đồ kia đã bị một mình Càn đạo hữu dọa chạy rồi. Đã để hai vị đi không công một chuyến a." Tôn Ngân hờ hững nói.
"Cái gì, lão gia hỏa Dương Côn kia cũng tới, còn bị người dọa chạy rồi sao? Điều này sao có thể!" Đại hán xấu xí nghe vậy bị dọa giật nảy lên, mặt mũi tràn đầy vẻ không tin, ánh mắt không kìm được mà vô thức liếc nhìn Liễu Minh.
Dù sao trong ba người ở đây, chỉ có Liễu Minh là có gương mặt lạ lẫm nhất, hơn nữa trước khi xuất phát, Tiền đông chủ cũng nói cho bọn gã biết đã phái một vị Khách khanh của Bách Linh Cư đi trước tới đây trợ giúp, hình như cũng là họ Càn.
Nữ tử cùng nhảy từ trên phi chu xuống với y là một thiếu phụ chừng hai bốn hai lăm tuổi, một đôi mắt anh đào ngấn nước, cộng thêm dáng người trước sau lồi lõm, lộ vẻ kiều mị xinh đẹp hết sức, giờ phút này khi nghe xong lời nói của Tôn Ngân, khuôn mặt cũng tràn đầy vẻ không tin.
"Tại hạ Càn Minh, đám đạo tặc động thủ lúc trước đích xác đã rút lui rồi." Liễu Minh thấy vậy, mặt không đổi sắc, nói.
"Thật sự là Càn đạo hữu chỉ dùng sức một người đánh lui bọn chúng hay sao?" Đại hán xấu xí quan sát trên dưới Liễu Minh vài lần, vẻ mặt vẫn đầy vẻ không tin.
"Hắc hắc, nếu Mẫn đạo hữu cũng có thể một hơi chém giết bốn gã Linh Đồ của đối phương, hơn nữa còn có thể nhẹ nhàng tiếp được một kích hợp lực của mười ba khẩu Yến Vĩ Nhận của Dương Côn lão nhân, chỉ sợ cũng có thể dọa cho bọn chúng chạy mất đấy." Tôn Ngân lạnh giọng nói.
Nhưng lời vừa nói ra lại khiến cho hai người đại hán xấu xí sợ hãi kêu lên thành tiếng.
"Bọn hắn chịu tự động rút lui, hơn phân nửa vẫn là vì cảm thấy trong thời gian ngắn không thể nào công phá pháp trận, tự nhiên không muốn ở lại lâu. Tại hạ chỉ ra một chút sức lực mà thôi." Liễu Minh tùy ý nói.
Đại hán xấu xí và thiếu phụ nghe vậy, không kìm được mà liếc nhìn nhau.
"Tốt rồi, bất kể nói như thế nào thì lần này đều dựa vào chư vị đạo hữu. Lúc này những người khác có lẽ cũng đã khôi phục xong, trước hết ta sẽ bảo bọn họ thu hồi lại pháp trận, sau khi cùng nhau trở lại Huyền Kinh hẵng nói những chuyện khác a." Tôn Ngân bật cười, sau đó nói.
Đại hán xấu xí, thiếu phụ và Liễu Minh đương nhiên đều không có ý phản đối.
Vì vậy Tôn Ngân quay người lại, một tay bấm niệm pháp quyết, tiếp đó chậm rãi tiến vào trong vụ hải màu trắng.
Một lát sau, từ trong vụ hải truyền ra một đợt chấn động, sương mù màu trắng nhanh chóng thu lại, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện hai nam tử khác đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, liên tục phất phất trận kỳ trong tay.
...
Gần nửa ngày sau, đám người Liễu Minh đã trở về Tiền phủ ở Huyền Kinh, Tiền đông chủ vừa thấy mọi người bình yên vô sự, đương nhiên vui mừng quá đỗi.
Khi gã vừa nghe xong chuyện Liễu Minh trong lúc nguy hiểm, vậy mà lại dùng sức một người chém giết bốn gã Linh Đồ của đối phương, lại dọa cho những kẻ khác chạy mất, trong lòng vừa kinh sợ vừa vui mừng, không ngớt lời cảm ơn.
Lúc này, nam tử xấu xí và thiếu phụ của Tam Vương Phủ cũng không còn nghi ngờ chút nào về những lời nói của Tôn Ngân lúc trước, ánh mắt nhìn về phía Liễu Minh không kìm được mà đều chứa một chút kính sợ.
Liễu Minh lại chỉ nói vài câu với mọi người, sau đó liền cáo từ trở về chỗ ở của mình.
Hắn vừa mới đẩy cửa phòng ra, một thân hình nhỏ bé như một cơn gió đã bổ nhào vào người hắn, hai cánh tay gầy yếu ôm chặt lấy đùi hắn, bộ dạng như không chịu buông lỏng tí nào.
"Không phải lo lắng nữa, chẳng phải ta đây đã trở về rồi sao!" Liễu Minh cười cười, vỗ nhẹ đỉnh đầu Càn Như Bình một cái, nhẹ giọng nói.
"Minh đại ca, ta muốn học tập trận pháp!" Đúng lúc này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Càn Như Bình ngẩng lên, thần sắc hết sức quật cường nói một câu như vậy.
Liễu Minh nghe thế, đương nhiên rất giật mình.
Vài ngày sau, tin tức Bách Linh Cư đột nhiên có thêm một vị Khách khanh tu vi Linh Đồ hậu kỳ bắt đầu lan truyền nhanh chóng trong Huyền Kinh.
Hơn nữa chuyện người này trong một trận chiến đã chém giết bốn gã Linh Đồ đã được không ít thế lực thám thính được, tất cả đương nhiên đều hết sức kiêng kỵ.
Mà không lâu sau, tin tức liên quan đến Khâu Long Tử đã từng luận bàn với Liễu Minh, hơn nữa còn không phân cao thấp cũng không biết làm sao lại bị người tiết lộ ra ngoài.
Lần này, đương nhiên lại càng khiến cho các thế lực thêm kinh hãi, vội vàng tăng cường nhân thủ chú ý mọi hành động của Bách Linh Cư.
Ngay trong tình hình này, đại hội đấu giá của Bách Linh Cư rút cuộc đã chính thức bắt đầu.
Hôm nay, trong một tòa cung điện cực lớn được xây dựng sâu mười trượng trong phường thị dưới mặt đất tại Huyền Kinh, tụ tập hàng nghìn tu luyện giả.
Chương trước Chương tiếp
Loading...