Ma Thiên Ký
Chương 1500: Tuyệt xử phùng sinh
Dịch giả: Thiết Huyết
Nguyên Thủy Ma Chủ nhìn thấy thần sắc Liễu Minh lúc này liền lộ ra một tia đắc ý. Tuy nhiên tiết tấu của tiếng sáo thì chẳng chậm lại chút nào mà càng nhanh hơn. Trong đôi mắt mơ màng của Liễu Minh lóe lên vô số ánh sáng màu tím chuyển động, hơn nữa nó càng lúc càng nhiều gần như phủ kín cả ánh mắt hắn vậy. Sau một khắc, ánh mắt hắn đã trở nên ngây ngốc dị thường, hai tay rũ xuống, cả người ngây ra như phỗng đứng im tại chỗ không nhúc nhích.
Ma Chủ thấy vậy mới nở nụ cười nhàn nhạt rồi ngừng thổi sáo. Ống sáo này có tên là Tù Ngưu Trần Địch, là một kiện Huyền Linh Chi Bảo ẩn chứa pháp tắc Âm Luật. Âm Luật và Thời Gian, Không Gian đều thuộc về pháp tắc của Thượng Giới, với tu vi Vĩnh Sinh cảnh thì không cách nào thoát được sự khống chế của tiếng sáo, nên tất nhiên sẽ lâm vào trong vô tận huyễn cảnh. Sâu trong đáy mắt Ma Chủ có chút buông lỏng, tuy rằng bất kể tu vi hay thực lực y đều hơn xa Liễu Minh, nhưng thật ra trong lòng y cũng có nỗi khổ khó nói.
Y cẩn thận sáng lập ra Luân Hồi Cảnh, ngoại trừ mục đích tạo nơi tranh đấu cho phân hồn thì kỳ thực nó còn là một vòng bảo hộ dùng để che trời. Ma Chủ dừng ở Vĩnh Sinh cảnh vô số năm, cảm ngộ đối với lực lượng pháp tắc đã vượt qua cực hạn của giới này rồi, hôm nay khoảng cách đột phá Siêu Thoát cũng chỉ là một bước ngắn mà thôi. Một khi đột phá, y sẽ không còn cố kỵ gì nữa mà phi thăng thượng giới, đến lúc đó cho dù là mấy lão già trên Thượng Giới kia cũng chẳng làm gì được y nữa.
Có điều nay còn ở Luân Hồi Cảnh, y phải e ngại rất nhiều thứ, một khi vận dụng lực lượng mạnh quá sẽ bị lực lượng pháp tắc của Hạ Giới bài xích, cưỡng ép vị Ma Chủ này lâm vào hoàn cảnh bắt buộc phải phi thăng ngay lúc đó. Mà nếu vậy thì kế hoạch chuẩn bị trong bao năm nay sẽ thất bại trong gang tấc. Ngoài ra, nhìn y thoải mái đấu pháp với Liễu Minh vậy nhưng kỳ thật cũng không phải nhẹ nhàng như thế. Dù sao thì muốn chém giết Liễu Minh mà không làm thương tổn tới thần hồn của hắn đâu có đơn giản chút nào.
Nguyên Thủy Ma Chủ vung tay lên, phù văn màu tím đang cuồn cuộn chuyển động liền hội tụ lại với nhau thành mấy cái xúc tu quấn lấy thân thể Liễu Minh rồi kéo tới trước mặt y.
“Cuối cùng…”
Trong mắt Ma Chủ lóe lên vẻ hưng phấn, y phất tay phóng ra một đạo hắc quang chém về phía cổ Liễu Minh.
Bỗng lúc này, dị biến phát sinh. Thân thể Liễu Minh đột nhiên rung lên, ánh sáng tím trong mắt hắn phập phồng rồi trong chốc lát biến mất hơn phân nửa, một tia thanh minh lộ ra. “Vèo” một tiếng, một đạo ánh sáng màu xanh lục từ trong tay hắn phóng ra, đúng là Tổn Ma Tiên. Âm thanh nổ đùng vang lên, Tổn Ma Tiên trước hết tiến lên nghênh đón đạo hắc quang đang lao tới, sau đó nó bỗng nhiên dài ra trông như một con đại xà màu xanh lá cây, rồi tiếp tục kích về phía Ma Chủ.
“Cái gì!” Ma Chủ cả kinh, thật không ngờ vậy mà Liễu Minh có thể thoát khỏi huyễn cảnh trong thời gian ngắn như vậy.
Tuy thần sắc lộ vẻ kinh ngạc nhưng động tác trên tay y lại không chậm lại chút nào. Cự phủ màu đen đang xoay quanh trước người chợt bùng lên hắc quang, biến thành một Ma Thần ba đầu sáu tay toàn thân đen kịt. Ma Thần màu đen một phát bắt được Tổn Ma Tiên, giống như nắm ngay vị trí bảy tấc của đại xà. Mặc cho Tổn Ma Tiên giãy dụa thế nào cũng không chạy ra được.
Lúc này quang mang hai màu đen trắng trên thân Liễu Minh đại phóng, ánh sáng màu tím huyễn cảnh đã biến mất vô tung. Hắn chợt quay đầu nhìn Ma Chủ, thần sắc lạnh như băng.
Ma Chủ chẳng hiểu tại sao trong lòng lại rùng mình, y điểm chân bắn ngược ra sau, đồng thời ngón tay điểm vào không gian phía trước một cái. Hào quang màu tím của xúc tu đang trói quanh người Liễu Minh lóe lên, càng quấn chặt hơn. Đồng thời Ma Chủ vung tay, một đạo ánh sáng màu lam kích ra chém về phía Liễu Minh. Trong ánh sáng màu lam đó rõ ràng là một thanh trường kiếm tỏa ra lam quang dìu dịu, thân kiếm uốn lượn phảng phất như một con rắn, mũi kiếm là đầu rắn.
Một cỗ hàn khí xuyên thấu trời đất từ trong lam quang tỏa ra, không gian trong vòng trăm trượng lập tức nổi lên đóa đóa băng hoa lam sắc. Không ngờ vật này lại là một kiện Huyền Linh Chi Bảo. Một kích này tựa thiên băng địa liệt, không giữ lại chút nào như muốn xóa sổ luôn cả thần hồn của Liễu Minh.
Rốt cuộc trong lòng Ma Chủ đã động sát cơ. Mặc dù với y thì Liễu Minh là một đối tượng để thôn phệ rất tuyệt, có thể nhờ đó mà giảm bớt được nhiều thời gian, nhưng Liễu Minh lần lượt thể hiện ra những hành động kinh người như vậy đã làm cho y phải hạ quyết tâm tiêu diệt.
Liễu Minh đối mặt với ánh mắt tràn ngập sát cơ của Ma Chủ, sắc mặt không đổi chút nào. Hắc quang trên người hắn tiêu tan thay vào đó là bạch quang chói mắt.
Hư ảnh Hồn Thiên Kính trong bạch quang lóe lên. Sau một khắc, bạch quang sáng ngời, bóng người Liễu Minh từ trong đó biến mất vô tung.
“Không đúng, ngươi…” Ma chủ biến sắc, có chút không dám tin nói.
Tuy nhiên lúc này trên người Liễu Minh đã xảy ra biến hóa cực lớn, bao quanh hắn không còn là hào quang bạch sắc nữa mà là một quầng sáng hỗn hợp năm màu vàng (kim), lục, lam, đỏ, vàng đất. Quang mang năm màu tỏa ra khí tức đã vượt qua linh áp của bản thân Liễu Minh.
Cùng lúc đó, trong mắt Liễu Minh cũng ánh lên quang mang năm màu. Hắn niệm chú ngữ, bỗng một đạo cột sáng năm màu từ trong tay hắn phóng ra. Với khoảng cách gần như thế tất nhiên không để cho đối phương kịp né tránh, cột sáng lóe lên một cái liền quấn quanh người Ma Chủ.
Quang mang ngũ sắc sáng bừng lên rồi biến thành một phong ấn ngũ sắc hình cầu, nhốt Ma Chủ vào trong. Trong phong ấn ngũ sắc, chợt hiện ra thân ảnh của năm người đám ông lão lưng còng. Năm người họ hợp thành một vòng tròn vây xung quanh Nguyên Thủy Ma Chủ.
“Tạp đạo nhân! Thì ra là các ngươi! Hừ, bọn ngươi cho rằng bằng vào một ít lực lượng tàn hồn như thế là có thể vây khốn được bản tôn hay sao?" Ma chủ nhìn năm người ông lão, nghiêm giọng quát.
Tiếp theo đó hào quang trên người Ma Chủ đại phóng, y muốn phá phong mà ra. Dưới công kích của Ma Chủ, phong ấn ngũ sắc liên tục lập lòe lung lay như sắp vỡ, tuy nhiên vẫn vây chặt Ma Chủ như trước.
"Liễu Minh, chúng ta không thể kiên trì lâu được, mau động thủ đi!" Ông lão lưng còng liên tục phóng ra những đạo hoàng mang lên phong ấn ngũ sắc rồi chợt quay sang Liễu Minh quát to.
Liễu Minh không đợi ông lão phân phó thì đã lao tới chỗ Ma Chủ, một âm thanh trong trẻo vang lên trong cơ thể, hào quang đen trắng lóe lên. Sau đó, lưỡng đạo quang mang một đen một trắng từ trong cơ thể Liễu Minh bay ra, mang theo một cỗ kiếm ý bàng bạc khủng bố phóng thẳng lên trời. Trong hắc quang là một thanh trường kiếm cổ quái toàn thân ngăm đen như một cây côn. Còn trong bạch quang là một thanh trường kiếm dày rộng trắng nõn óng ánh một màu.
Chính là Thiên Phạt, Địa Kiếp!
Hai cỗ lực lượng pháp tắc tinh thuần mênh mông phân biệt từ trong hào quang hai màu trắng đen khai mở, phảng phất như là hai cỗ sóng lớn hung hăng đụng nhau giữa bầu trời. Không gian thoáng run rẩy một phát. Theo đó bầu trời như bị chia ra làm hai, biến thành hai màu đen trắng.
Lúc này Thiên Phạt Đia Kiếp ở giữa không trung xoay tròn uốn lượn, từng cơn sóng trắng đen lấy song kiếm làm trung tâm mà lan rộng ra như cuồng phong bão táp, những nơi chúng đi qua không gian đều vang lên tiếng oanh minh, bầu trời hai màu đen trắng cũng bị cuốn theo xoay vòng.
Trái lại lúc này, sau lưng Liễu Minh không biết từ lúc nào đã xuất hiện hai pháp tướng một đen một trắng cao mấy trăm trượng. Theo sự thúc giục pháp quyết trên tay, hai cỗ pháp tướng há miệng hét một tiếng thật to rồi thân hình bỗng mơ hồ biến thành hai mảng sương mù trắng đen, sau đó cuồn cuộn chui vào song kiếm Thiên Phạt Địa Kiếp!
Sương mù tiến vào làm cho song kiếm xoay tròn càng lúc càng nhanh, bầu trời đen trắng đang xoay cũng biến thành một vòng xoáy hình bát quái đen trắng khổng lồ, vô số phù văn hai màu từ trong đó bay ra. Thiên Phạt Địa Kiếp dường như bị vòng xoáy hút vào, lóe lên liền chui vào trong, một hồi Phạn âm vang lên. Sau đó vòng xoáy đen trắng đột nhiên run rẩy mãnh liệt. Một cỗ lực lượng pháp tắc kinh thiên động địa làm cho người ta hít thở không thông truyền ra.
Hàng loạt động tác này nhìn như phức tạp, nhưng thựt chất chỉ diễn ra trong hai hơi thở. Vòng xoáy lóe lên, hai thanh cự kiếm trăm trượng rơi xuống trước người Liễu Minh. Lúc này sắc mặt Liễu Minh không chút biểu tình, chỉ là đã tái nhợt vô cùng, gần như sắp thấy rõ cả gân xanh.
Pháp lực trong cơ thể hắn không ngừng bị hai kiếm hút đi, vốn là còn không đủ một nửa, giờ khắc này lại càng sắp cạn kiệt. Không những thế, song kiếm giống như là hai cái động không đáy, ngay cả tinh khí của hắn cũng bị hút đi một cách điên cuồng.
Liễu Minh kinh hãi trong lòng, mặc dù hắn đạt được song kiếm đã mấy trăm năm nhưng vì sợ Ma Chủ phát hiện nên đến giờ mới sử dụng lần đầu.
Không ngờ song kiếm lại tà dị đến mức này!
Ý nghĩ trong lòng hắn xoay chuyển thật nhanh, sau đó không thèm để tâm đến nó nữa mà dứt khoát hướng về phía phong ấn Ma Chủ vung tay một cái.
Hai cự kiếm đen trắng run lên”Ông ông” rồi lập tức hóa thành hai tấm lụa mỏng phóng đến, chúng thoáng mơ hồ xuất hiện trên không trung của phong ấn rồi chợt giao nhau trảm xuống. Trong phong ấn ngũ sắc, Ma Chủ thấy hai tấm lụa đen trắng đang trảm xuống thì vẻ mặt lộ một tia sợ hãi, nhưng rất nhanh y liền khôi phục sự tỉnh táo.
Ánh mắt Ma Chủ ánh lên vẻ tàn khốc, y lẩm bẩm trong miệng. Không gian trên đỉnh đầu bỗng chớp lóe rồi vỡ ra một khe hở, một con mắt dọc màu đỏ to như cái cối xay hiện ra, nó tỏa ra ánh sáng màu đỏ âm u vô cùng quỷ dị, phảng phất như đồng tử của quỷ thần bóng tối.
Một cỗ khí tức tà ác cực độ từ trong con mắt màu đỏ phát ra. Mấy người ông lão lưng còng vừa nhìn thấy con mắt dọc nọ thì thân thể đại chấn, thần sắc lộ ra một tia kích động. Một đạo quang mang huyết sắc âm u từ trong mắt dọc phóng ra oanh kích vào phong ấn ngũ sắc. Phong ấn vô cùng chắc chắn đột nhiên “Rắc” một tiếng, bị huyết quang quỷ dị xuyên thủng thành một cái động lớn một cách đơn giản.
Tiếp đó, phong ấn hiện ra từng vết rạn, không tới một hơi thở liền ầm ầm vỡ vụn ra. Trùng kích mãnh liệt khuếch tán, hư ảnh năm người ông lão bị đánh văng ra ngoài. Huyết quang xuyên thủng phong ấn vẫn không có dấu hiệu ngừng lại, tiếp tục đụng vào nơi giao nhau của song kiếm đen trắng.
“Ầm” một tiếng kinh thiên động địa!
Song kiếm liền bị huyết quang đánh bay. Tuy nhiên huyết quang cũng vì đó mà tiêu tan. Chỗ hai bên va chạm giống như mặt kính bị vỡ vụn, một cỗ chấn động không gian thật lớn khuếch tán ra bốn phía xung quanh.
Nguyên Thủy Ma Chủ nhìn thấy thần sắc Liễu Minh lúc này liền lộ ra một tia đắc ý. Tuy nhiên tiết tấu của tiếng sáo thì chẳng chậm lại chút nào mà càng nhanh hơn. Trong đôi mắt mơ màng của Liễu Minh lóe lên vô số ánh sáng màu tím chuyển động, hơn nữa nó càng lúc càng nhiều gần như phủ kín cả ánh mắt hắn vậy. Sau một khắc, ánh mắt hắn đã trở nên ngây ngốc dị thường, hai tay rũ xuống, cả người ngây ra như phỗng đứng im tại chỗ không nhúc nhích.
Ma Chủ thấy vậy mới nở nụ cười nhàn nhạt rồi ngừng thổi sáo. Ống sáo này có tên là Tù Ngưu Trần Địch, là một kiện Huyền Linh Chi Bảo ẩn chứa pháp tắc Âm Luật. Âm Luật và Thời Gian, Không Gian đều thuộc về pháp tắc của Thượng Giới, với tu vi Vĩnh Sinh cảnh thì không cách nào thoát được sự khống chế của tiếng sáo, nên tất nhiên sẽ lâm vào trong vô tận huyễn cảnh. Sâu trong đáy mắt Ma Chủ có chút buông lỏng, tuy rằng bất kể tu vi hay thực lực y đều hơn xa Liễu Minh, nhưng thật ra trong lòng y cũng có nỗi khổ khó nói.
Y cẩn thận sáng lập ra Luân Hồi Cảnh, ngoại trừ mục đích tạo nơi tranh đấu cho phân hồn thì kỳ thực nó còn là một vòng bảo hộ dùng để che trời. Ma Chủ dừng ở Vĩnh Sinh cảnh vô số năm, cảm ngộ đối với lực lượng pháp tắc đã vượt qua cực hạn của giới này rồi, hôm nay khoảng cách đột phá Siêu Thoát cũng chỉ là một bước ngắn mà thôi. Một khi đột phá, y sẽ không còn cố kỵ gì nữa mà phi thăng thượng giới, đến lúc đó cho dù là mấy lão già trên Thượng Giới kia cũng chẳng làm gì được y nữa.
Có điều nay còn ở Luân Hồi Cảnh, y phải e ngại rất nhiều thứ, một khi vận dụng lực lượng mạnh quá sẽ bị lực lượng pháp tắc của Hạ Giới bài xích, cưỡng ép vị Ma Chủ này lâm vào hoàn cảnh bắt buộc phải phi thăng ngay lúc đó. Mà nếu vậy thì kế hoạch chuẩn bị trong bao năm nay sẽ thất bại trong gang tấc. Ngoài ra, nhìn y thoải mái đấu pháp với Liễu Minh vậy nhưng kỳ thật cũng không phải nhẹ nhàng như thế. Dù sao thì muốn chém giết Liễu Minh mà không làm thương tổn tới thần hồn của hắn đâu có đơn giản chút nào.
Nguyên Thủy Ma Chủ vung tay lên, phù văn màu tím đang cuồn cuộn chuyển động liền hội tụ lại với nhau thành mấy cái xúc tu quấn lấy thân thể Liễu Minh rồi kéo tới trước mặt y.
“Cuối cùng…”
Trong mắt Ma Chủ lóe lên vẻ hưng phấn, y phất tay phóng ra một đạo hắc quang chém về phía cổ Liễu Minh.
Bỗng lúc này, dị biến phát sinh. Thân thể Liễu Minh đột nhiên rung lên, ánh sáng tím trong mắt hắn phập phồng rồi trong chốc lát biến mất hơn phân nửa, một tia thanh minh lộ ra. “Vèo” một tiếng, một đạo ánh sáng màu xanh lục từ trong tay hắn phóng ra, đúng là Tổn Ma Tiên. Âm thanh nổ đùng vang lên, Tổn Ma Tiên trước hết tiến lên nghênh đón đạo hắc quang đang lao tới, sau đó nó bỗng nhiên dài ra trông như một con đại xà màu xanh lá cây, rồi tiếp tục kích về phía Ma Chủ.
“Cái gì!” Ma Chủ cả kinh, thật không ngờ vậy mà Liễu Minh có thể thoát khỏi huyễn cảnh trong thời gian ngắn như vậy.
Tuy thần sắc lộ vẻ kinh ngạc nhưng động tác trên tay y lại không chậm lại chút nào. Cự phủ màu đen đang xoay quanh trước người chợt bùng lên hắc quang, biến thành một Ma Thần ba đầu sáu tay toàn thân đen kịt. Ma Thần màu đen một phát bắt được Tổn Ma Tiên, giống như nắm ngay vị trí bảy tấc của đại xà. Mặc cho Tổn Ma Tiên giãy dụa thế nào cũng không chạy ra được.
Lúc này quang mang hai màu đen trắng trên thân Liễu Minh đại phóng, ánh sáng màu tím huyễn cảnh đã biến mất vô tung. Hắn chợt quay đầu nhìn Ma Chủ, thần sắc lạnh như băng.
Ma Chủ chẳng hiểu tại sao trong lòng lại rùng mình, y điểm chân bắn ngược ra sau, đồng thời ngón tay điểm vào không gian phía trước một cái. Hào quang màu tím của xúc tu đang trói quanh người Liễu Minh lóe lên, càng quấn chặt hơn. Đồng thời Ma Chủ vung tay, một đạo ánh sáng màu lam kích ra chém về phía Liễu Minh. Trong ánh sáng màu lam đó rõ ràng là một thanh trường kiếm tỏa ra lam quang dìu dịu, thân kiếm uốn lượn phảng phất như một con rắn, mũi kiếm là đầu rắn.
Một cỗ hàn khí xuyên thấu trời đất từ trong lam quang tỏa ra, không gian trong vòng trăm trượng lập tức nổi lên đóa đóa băng hoa lam sắc. Không ngờ vật này lại là một kiện Huyền Linh Chi Bảo. Một kích này tựa thiên băng địa liệt, không giữ lại chút nào như muốn xóa sổ luôn cả thần hồn của Liễu Minh.
Rốt cuộc trong lòng Ma Chủ đã động sát cơ. Mặc dù với y thì Liễu Minh là một đối tượng để thôn phệ rất tuyệt, có thể nhờ đó mà giảm bớt được nhiều thời gian, nhưng Liễu Minh lần lượt thể hiện ra những hành động kinh người như vậy đã làm cho y phải hạ quyết tâm tiêu diệt.
Liễu Minh đối mặt với ánh mắt tràn ngập sát cơ của Ma Chủ, sắc mặt không đổi chút nào. Hắc quang trên người hắn tiêu tan thay vào đó là bạch quang chói mắt.
Hư ảnh Hồn Thiên Kính trong bạch quang lóe lên. Sau một khắc, bạch quang sáng ngời, bóng người Liễu Minh từ trong đó biến mất vô tung.
“Không đúng, ngươi…” Ma chủ biến sắc, có chút không dám tin nói.
Tuy nhiên lúc này trên người Liễu Minh đã xảy ra biến hóa cực lớn, bao quanh hắn không còn là hào quang bạch sắc nữa mà là một quầng sáng hỗn hợp năm màu vàng (kim), lục, lam, đỏ, vàng đất. Quang mang năm màu tỏa ra khí tức đã vượt qua linh áp của bản thân Liễu Minh.
Cùng lúc đó, trong mắt Liễu Minh cũng ánh lên quang mang năm màu. Hắn niệm chú ngữ, bỗng một đạo cột sáng năm màu từ trong tay hắn phóng ra. Với khoảng cách gần như thế tất nhiên không để cho đối phương kịp né tránh, cột sáng lóe lên một cái liền quấn quanh người Ma Chủ.
Quang mang ngũ sắc sáng bừng lên rồi biến thành một phong ấn ngũ sắc hình cầu, nhốt Ma Chủ vào trong. Trong phong ấn ngũ sắc, chợt hiện ra thân ảnh của năm người đám ông lão lưng còng. Năm người họ hợp thành một vòng tròn vây xung quanh Nguyên Thủy Ma Chủ.
“Tạp đạo nhân! Thì ra là các ngươi! Hừ, bọn ngươi cho rằng bằng vào một ít lực lượng tàn hồn như thế là có thể vây khốn được bản tôn hay sao?" Ma chủ nhìn năm người ông lão, nghiêm giọng quát.
Tiếp theo đó hào quang trên người Ma Chủ đại phóng, y muốn phá phong mà ra. Dưới công kích của Ma Chủ, phong ấn ngũ sắc liên tục lập lòe lung lay như sắp vỡ, tuy nhiên vẫn vây chặt Ma Chủ như trước.
"Liễu Minh, chúng ta không thể kiên trì lâu được, mau động thủ đi!" Ông lão lưng còng liên tục phóng ra những đạo hoàng mang lên phong ấn ngũ sắc rồi chợt quay sang Liễu Minh quát to.
Liễu Minh không đợi ông lão phân phó thì đã lao tới chỗ Ma Chủ, một âm thanh trong trẻo vang lên trong cơ thể, hào quang đen trắng lóe lên. Sau đó, lưỡng đạo quang mang một đen một trắng từ trong cơ thể Liễu Minh bay ra, mang theo một cỗ kiếm ý bàng bạc khủng bố phóng thẳng lên trời. Trong hắc quang là một thanh trường kiếm cổ quái toàn thân ngăm đen như một cây côn. Còn trong bạch quang là một thanh trường kiếm dày rộng trắng nõn óng ánh một màu.
Chính là Thiên Phạt, Địa Kiếp!
Hai cỗ lực lượng pháp tắc tinh thuần mênh mông phân biệt từ trong hào quang hai màu trắng đen khai mở, phảng phất như là hai cỗ sóng lớn hung hăng đụng nhau giữa bầu trời. Không gian thoáng run rẩy một phát. Theo đó bầu trời như bị chia ra làm hai, biến thành hai màu đen trắng.
Lúc này Thiên Phạt Đia Kiếp ở giữa không trung xoay tròn uốn lượn, từng cơn sóng trắng đen lấy song kiếm làm trung tâm mà lan rộng ra như cuồng phong bão táp, những nơi chúng đi qua không gian đều vang lên tiếng oanh minh, bầu trời hai màu đen trắng cũng bị cuốn theo xoay vòng.
Trái lại lúc này, sau lưng Liễu Minh không biết từ lúc nào đã xuất hiện hai pháp tướng một đen một trắng cao mấy trăm trượng. Theo sự thúc giục pháp quyết trên tay, hai cỗ pháp tướng há miệng hét một tiếng thật to rồi thân hình bỗng mơ hồ biến thành hai mảng sương mù trắng đen, sau đó cuồn cuộn chui vào song kiếm Thiên Phạt Địa Kiếp!
Sương mù tiến vào làm cho song kiếm xoay tròn càng lúc càng nhanh, bầu trời đen trắng đang xoay cũng biến thành một vòng xoáy hình bát quái đen trắng khổng lồ, vô số phù văn hai màu từ trong đó bay ra. Thiên Phạt Địa Kiếp dường như bị vòng xoáy hút vào, lóe lên liền chui vào trong, một hồi Phạn âm vang lên. Sau đó vòng xoáy đen trắng đột nhiên run rẩy mãnh liệt. Một cỗ lực lượng pháp tắc kinh thiên động địa làm cho người ta hít thở không thông truyền ra.
Hàng loạt động tác này nhìn như phức tạp, nhưng thựt chất chỉ diễn ra trong hai hơi thở. Vòng xoáy lóe lên, hai thanh cự kiếm trăm trượng rơi xuống trước người Liễu Minh. Lúc này sắc mặt Liễu Minh không chút biểu tình, chỉ là đã tái nhợt vô cùng, gần như sắp thấy rõ cả gân xanh.
Pháp lực trong cơ thể hắn không ngừng bị hai kiếm hút đi, vốn là còn không đủ một nửa, giờ khắc này lại càng sắp cạn kiệt. Không những thế, song kiếm giống như là hai cái động không đáy, ngay cả tinh khí của hắn cũng bị hút đi một cách điên cuồng.
Liễu Minh kinh hãi trong lòng, mặc dù hắn đạt được song kiếm đã mấy trăm năm nhưng vì sợ Ma Chủ phát hiện nên đến giờ mới sử dụng lần đầu.
Không ngờ song kiếm lại tà dị đến mức này!
Ý nghĩ trong lòng hắn xoay chuyển thật nhanh, sau đó không thèm để tâm đến nó nữa mà dứt khoát hướng về phía phong ấn Ma Chủ vung tay một cái.
Hai cự kiếm đen trắng run lên”Ông ông” rồi lập tức hóa thành hai tấm lụa mỏng phóng đến, chúng thoáng mơ hồ xuất hiện trên không trung của phong ấn rồi chợt giao nhau trảm xuống. Trong phong ấn ngũ sắc, Ma Chủ thấy hai tấm lụa đen trắng đang trảm xuống thì vẻ mặt lộ một tia sợ hãi, nhưng rất nhanh y liền khôi phục sự tỉnh táo.
Ánh mắt Ma Chủ ánh lên vẻ tàn khốc, y lẩm bẩm trong miệng. Không gian trên đỉnh đầu bỗng chớp lóe rồi vỡ ra một khe hở, một con mắt dọc màu đỏ to như cái cối xay hiện ra, nó tỏa ra ánh sáng màu đỏ âm u vô cùng quỷ dị, phảng phất như đồng tử của quỷ thần bóng tối.
Một cỗ khí tức tà ác cực độ từ trong con mắt màu đỏ phát ra. Mấy người ông lão lưng còng vừa nhìn thấy con mắt dọc nọ thì thân thể đại chấn, thần sắc lộ ra một tia kích động. Một đạo quang mang huyết sắc âm u từ trong mắt dọc phóng ra oanh kích vào phong ấn ngũ sắc. Phong ấn vô cùng chắc chắn đột nhiên “Rắc” một tiếng, bị huyết quang quỷ dị xuyên thủng thành một cái động lớn một cách đơn giản.
Tiếp đó, phong ấn hiện ra từng vết rạn, không tới một hơi thở liền ầm ầm vỡ vụn ra. Trùng kích mãnh liệt khuếch tán, hư ảnh năm người ông lão bị đánh văng ra ngoài. Huyết quang xuyên thủng phong ấn vẫn không có dấu hiệu ngừng lại, tiếp tục đụng vào nơi giao nhau của song kiếm đen trắng.
“Ầm” một tiếng kinh thiên động địa!
Song kiếm liền bị huyết quang đánh bay. Tuy nhiên huyết quang cũng vì đó mà tiêu tan. Chỗ hai bên va chạm giống như mặt kính bị vỡ vụn, một cỗ chấn động không gian thật lớn khuếch tán ra bốn phía xung quanh.