Ma Thiên Ký
Chương 1335: Thiên phú Đế Thính
Dịch giả: Duocsybinh
Đế Thính thiên phú vạch chước gian
Ma Uyên Bảo Kính ngầm mưu hiểm.
(tridatinh)
Ngay lúc này, tiếng kêu thảm thiết vang lên, một bóng đen lóe lên bắn ngược ra xa nằm trên mặt đất, chính là thiếu nữ áo đen. Thấy vậy Liễu Minh hết sức kinh hoảng, bởi lúc này hộ thể linh quang trên người thiếu nữ ảm đạm vô quang, mái tóc màu tím rối tung bộ dáng như đèn cạn dầu trước gió. Trên vai nàng còn bị một đoạn cốt mâu xuyên thủng, máu từ đó chảy ra không ngừng. Cây cung nhỏ của nàng thì nằm trên mặt đất cách đó không xa, còn chiếc đỉnh nhỏ thì đang tản ra sắc tím mờ nhạt bảo vệ thiếu nữ, nhưng chỉ là làm màu mà thôi.
“Kiệt Kiệt”
Một tràng cười quái dị vang lên, chỉ mấy cái chớp động thì Khô Lâu huyết sắc đã đánh tới chỗ thiếu nữ áo đen bốn năm đạo huyết sắc cốt mâu, mỗi đạo dài hơn một trượng, ý định đoạt mạng thiếu nữ áo đen đang vô lực kia bằng một kích. Trong mắt nàng hiện lên một tia dứt khoát, đang định thi triển bí thuật nào đó thì một bóng đen đã lóe lên trước mắt nàng, chính là Liễu Minh đã chắn trước người. Hắc quang lóe lên, mấy đạo huyết mâu cũng theo đó gãy đoạn. Trong hốc mắt huyết sắc Khô Lâu ánh sáng màu đỏ lóe lên, tựa hồ có chút kinh ngạc thân hình thoáng dừng lại.
"Là ngươi?" Khô Lâu huyết sắc khẽ quát một tiếng.
Khi quay người nhìn lại phía sau, nó chỉ thấy Khô Lâu giáp bạc lúc này chỉ còn là một đống xương trắng, đầu mình hai nơi nằm trên mặt đất. Thiếu nữ áo đen cũng nhìn thấy tình trạng của Khô Lâu giáp bạc, ánh mắt đảo qua Liễu Minh trong lòng nổi lên trận trận kinh nghi.
"Kiệt kiệt! Thực sự là vô dụng, lại bị một tên Ma Nhân Thiên Tượng trung kỳ giết chết!" Huyết sắc Khô Lâu lạnh lùng cười nói, ánh mắt như có như không nhìn hai người Liễu Minh.
"Ngươi chết cũng tốt, huyết nhục của hai kẻ này sẽ là của ta sau đó cắn nuốt luôn hài cốt của ngươi,.. kiệt.. kiệt.” Huyết sắc Khô Lâu cười một tiếng dữ tợn, huyết quang trên người đại phóng đánh tới Liễu Minh.
"Ngu xuẩn!" Liễu Minh cười lạnh một tiếng, hai tay vung lên mười hai khối Sơn Hà châu lần nữa hiện ra.
Khô Lâu huyết sắc thấy vậy khẽ giật mình, mười hai khối Sơn Hà châu tản mát ra Linh áp cường đại, đặc biệt là ba khối Động Thiên Sơn Hà châu trong đó khiến trong lòng nó sinh ra một chút sợ hãi, thân hình không khỏi chậm lại.
Liễu Minh lại vung hai tay lên, mười hai khối Sơn Hà châu tỏa sáng, đám mây màu vàng lần nữa hiện ra lập tức vây chặt Khô Lâu vào trong, thân hình Liễu Minh cũng nhoáng một cái dung nhập vào trong đó.
Thiếu nữ áo đen nhìn đám mây màu vàng trước mắt cuồn cuộn xoáy động, lam mang trong mắt chớp động mấy cái rồi lại quay nhìn bờ vai mình, đưa tay rút cốt mâu ra nhanh chóng nuốt mấy viên đan dược. Một lát sau sắc mặt của nàng mới dễ nhìn hơn chút ít.
Ngay lúc này, cách đó không xa một đạo thân ảnh từ trong đám mây màu vàng bay ra, đúng là Liễu Minh. Đám mây sau lưng cũng ầm ầm tiêu tán, một lần nữa hóa thành mười hai khối Sơn Hà châu bay vào trong tay áo Liễu Minh. Ma Thi huyết sắc Khô Lâu hùng hùng hổ hổ trước đó bây giờ lại nằm bất động trên mặt đất, đầu mình hai nơi một chút sinh ý cũng không có. Luân phiên kịch chiến khiến cho sắc mặt Liễu Minh nhìn có vẻ trắng bệch, hắn lật tay lấy ra một quả đan dược ăn vào, nhìn thiếu nữ áo đen một cái liền dời ánh mắt tới thân thể huyết sắc Khô Lâu.
Thiếu nữ áo đen ánh mắt lóe lên, khóe miệng khẽ nhúc nhích nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Liễu Minh phất tay, một cỗ hắc khí đem huyết sắc Khô Lâu cùng Khô Lâu giáp bạc, hai cỗ hài cốt Thông Huyền Ma Thi thu vào, đặc biệt là đoản đao trắng toát do hai tay của Khô Lâu giáp bạc biến thành. Vật này có uy lực cực lớn hiển nhiên không phải Pháp bảo tầm thường, sau này rảnh rỗi có thể từ từ nghiên cứu. Nhưng vào lúc này, trên người hắn hắc ảnh lóe lên hiện ra thân hình Ma Thiên.
"Hai cõ Ma Thi cấp Thông Huyền này ngày xưa chắc hẳn là tinh anh trong tộc Sất Trá Phong Vân của tộc Cổ Ma. Đã có những thứ này ta nắm chắc có thể ngưng tụ ra hơn phân nửa ma thân rồi." Ma Thiên trên mặt không giấu được vẻ vui mừng nói.
"Đã như vậy, hi vọng tiền bối cũng không quên hứa hẹn lúc trước " Liễu Minh nhàn nhạt nói một câu, sau đó ánh mắt lại nhìn qua chung quanh tế đàn.
Hai cỗ Ma Thi cấp Thông Huyền tuy bị Liễu Minh đánh chết, nhưng còn cốt lung khổng lồ đang bao phủ cả tòa đại sảnh.
Áo đen Thiểu Nữ hiển nhiên cũng phát hiện tình huống này, biết mình cũng không có sức phá vỡ cốt lung để chạy ra ngoài, nên nàng dứt khoát ngồi xuống mặt đất, khuôn mặt lại ánh lên vẻ e dè, hai mắt đen láy chậm rãi nhìn về phía Liễu Minh. Liễu Minh cũng từ từ đi tới chỗ thiếu nữ áo đen rồi dừng lại. Thiếu nữ áo đen đưa mắt nhìn thẳng Liễu Minh, trong nhất thời cũng không ai nói lời nào. (Nhắm mắt lại thơm phát kiệt kiệt – ta chém)
Ánh mắt Ma Thiên lóe lên, một tia quỷ dị thoáng qua rồi biến mất, thân ảnh hắn lại bất ngờ hiện ra trước mặt thiếu nữ áo đen rồi hỏi một câu:
"Ngươi là công chúa Hoàng Triều sao, cũng không cần sợ hãi, chúng ta lúc trước bắt giam ngươi không phải muốn lấy tính mệnh của ngươi, chỉ là bên trong có một chút ẩn tình thôi."
Ma Thiên nói đến chỗ này lại quay sang nhìn Liễu Minh một cái, thấy hắn cũng không có tỏ ý phản đối, Ma Thiên cười hắc hắc tiếp tục nói:
"Kỳ thật chúng ta lúc trước cùng Hoàng Triều có chút ít hiểu lầm, sợ Hoàng Phủ gia các ngươi làm khó dễ sẽ chậm trễ hành trình đi vào bí cảnh lần này, cho nên mới làm chuyện ủy khuất cho công chúa điện hạ, sau này mọi chuyện êm xuôi chúng ta sẽ thả ngươi đi.”
"Người ngay không nói lời xảo trá, chuyện tới nước này các ngươi cần gì phải nói nhảm làm gì chứ?.” Thiếu nữ áo đen không chờ Ma Thiên nói xong, đã lạnh giọng cắt lời hắn mà nói.
"Không biết công chúa nói như vậy là có ý gì?" Ma Thiên nhàn nhạt hỏi lại.
"Trước đó các ngươi ở trong Động Thiên thương lượng muốn đem ta làm tế phẩm, ta đã nghe hết cần gì phải hoa ngôn xảo ngữ nữa chứ.” Thiếu nữ áo đen cười lạnh một tiếng, rồi nói.
Ma Thiên nghe vậy thì sắc mặt thoáng trầm xuống, lập tức chậm rãi đánh giá Thiếu nữ áo đen vài lần, ánh mắt dừng trên lỗ tai nàng, trong mắt hiện ra một tia giật mình.
"Thì ra là thế, ngươi không ngờ lại có được thiên phú Đế Thính vạn năm khó gặp, chậc chậc quả thật là tạo hóa hơn người.” Trong miệng Ma Thiên thì thào nói.
"Đế Thính?" Người từ nãy giờ vẫn im lặng bây giờ bất ngờ mở miệng hỏi, chính là Liễu Minh.
"Cái gọi là Đế Thính thật ra là một loại thiên phú cực kỳ hiếm thấy, cũng là thiên phú thần thông cực kỳ đặc thù của Ma tộc, có được Thần Thông này thính giác nhận thức cực kỳ linh mẫn, mặc dù là có cách âm cấm chế, cũng có thể nghe được thanh âm bên trong, thậm chí nghe được cả truyền âm " Ma Thiên nhìn Liễu Minh nhàn nhạt giải thích.
Liễu Minh nghe vậy khẽ giật mình, nhìn thiếu nữ áo đen ánh mắt chớp chớp.
"Nghe nói cái thiên phú Đế Thính này còn có tác dụng thần diệu khác, nghe đồn thiên phú này một khi tu luyện đến cực hạn thì sẽ nghe được thanh âm của vạn vật, kể cả ý nghĩ trong lòng người khác cũng có thể nghe được.” Hai mắt Ma Thiên nhìn chằm chằm vào thiếu nữ áo đen, trong miệng tiếp tục giải thích.
Tuy rằng Ma Thiên cũng không có nói thêm gì nữa, nhưng trong lòng Liễu Minh thì chấn động không nhỏ, thiếu nữ áo đen tất nhiên đã tu luyện thiên phú này đến cảnh giới không kém rồi, cho nên trong lúc hôn mê, vẫn có thể nghe được hai người bọn họ nói chuyện. Nghĩ đến đây ánh mắt nhìn thiếu nữ có chút dị sắc, nhưng trên mặt hắn cũng không có thay đổi nào.
"Nếu như con bé này đã khám phá được chuyện của chúng ta thì nên đem nhốt nó lại đi, tránh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đến khi Huyết Tế đem nó ra là được " Ma Thiên ngữ khí lạnh lùng nói một câu.
Liễu Minh gật gật đầu, một tay nhấc lên trong lòng bàn tay ánh sáng màu vàng lóe lên, hiện ra một viên châu màu vàng mờ mịt, đúng là Sơn Hà châu. Thấy Liễu Minh muốn động thủ, đôi mắt thiếu nữ chớp động vài cái, nhìn mặt Liễu Minh nói một câu để cho Ma Thiên nhăn mày lại.
"Không nghĩ tới các hạ thoạt nhìn có vẻ là người khôn khéo, vậy mà bị một Ma Hồn sai khiến nói gì nghe nấy, cẩn thận có ngày bán mạng cho hắn cũng không hay.”
Thanh âm của thiếu nữ áo đen tuy rằng không lớn nhưng Liễu Minh nghe xong hai mắt bỗng nhíu lại. Hắn đối với hành vi của Ma Thiên vốn là có rất nhiều nghi kị, một mực vẫn âm thầm đề phòng, nhưng khổ nỗi không cách nào tìm được sơ hở, dù sao tính đến lúc này thì Ma Thiên đã đem lại cho hắn không ít chỗ tốt. Nhưng bây giờ nghe thiếu nữ nói mấy câu này dáng vẻ như biết chuyện gì đó, làm cho lòng hắn không khỏi bán tín bán nghi.
"Liễu tiểu tử, đừng nghe con nhãi này nói nhảm. Nó đang muốn ly gián chúng ta, ngươi không phải đơn giản như vậy mà tin nó chứ?” Trong mắt Ma Thiên lóe lên quang mang kỳ lạ, nghiêm nghị trách cứ Liễu Minh một câu.
"Không vội để xem nàng ta muốn nói gì!" Liễu Minh vờ như không nghe thấy lời của Ma Thiên như không nghe thấy, đình chỉ hành động trong miệng nhàn nhạt nói một câu.
"Ngươi nếu như không có ý định với hắn thì tại sao lại đem một bộ phận Huyết Mạch cùng một phần Thần Hồn dung nhập vào cơ thể hắn? Theo ta thấy thì ngươi làm như vậy chính là chờ thời cơ tốt sẽ chiếm quyền điều khiển thân thể của hắn.” Thiếu nữ áo đen quay nhìn Ma Thiên cười nói.
"Ăn nói bậy bạ!" Ma Thiên một mực phủ nhận quát bảo.
"Ngươi nói như vậy thì phải có chứng cứ gì chứ?" Liễu Minh nhìn thiếu nữ áo đen mặt không biểu tình hỏi lại.
"Nếu các hạ không tin vậy thì cứ đem bổn cung nhốt lại, đến lúc sắp chết ngươi sẽ biết là ta nói thật hay giả " Thiếu nữ thở mạnh một cái nói, bộ dáng không muốn trả lời câu hỏi.
"Ngươi nói đi, chỉ cần là thật ta cam đoan sẽ tha mạng cho ngươi" Liễu Minh thản nhiên nói một câu đồng thời đem Sơn Hà châu thu lại.
"Ngươi!" Ma Thiên thấy vậy trên mặt lộ vẻ kinh nộ, ánh mắt âm tình bất định
Y tự nhiên cũng biết tính cách Liễu Minh, bây giờ hắn có nói gì thì cũng là phí lời mà thôi.
"Nếu bổn cung nhớ không lầm, Ma Hồn này nói là muốn dùng máu huyết của ta huyết tế, để phá vỡ một cái cấm chế nào đó đúng không?" Thiếu nữ áo đen nhìn Liễu Minh hỏi lại.
"Không sai." việc đã đến nước này, Liễu Minh tự nhiên cũng không giấu giếm nữa.
Ma Thiên cũng không nói gì chẳng qua là hai mắt nhìn chằm chằm vào nàng không nhúc nhích.
"Thật sự là hắn muốn vào sâu trong Uyên, tiến vào Tháp Ma Uyên để lấy một món bảo vật tên Hồn Thiên Kính.” Thiếu nữ áo đen chậm rãi nói tiếp.
Liễu Minh nghe ba chữ 'Hồn Thiên Kính' bất ngờ trong lòng chấn động, nghĩ đến món bảo vật khác của Ma Thiên là Hồn Thiên Bia. Nếu như thiếu nữ không gạt hắn thì hai món bảo vật này nhất định có liên hệ với nhau. Nghĩ đến đây hai mắt hắn liếc nhìn Ma Thiên một cái, thấy sắc mặt Ma Thiên lạnh nhạt cũng không nói câu gì để phủ nhận, trong lòng hắn vô số ý niệm chạy qua trong miệng lầm bầm:
"Nội Uyên, Tháp Ma Uyên?"
Lúc Ma Thiên đưa địa đồ cho hắn thì trong ngọc giản cũng không có đề cập hai địa danh này.
Đế Thính thiên phú vạch chước gian
Ma Uyên Bảo Kính ngầm mưu hiểm.
(tridatinh)
Ngay lúc này, tiếng kêu thảm thiết vang lên, một bóng đen lóe lên bắn ngược ra xa nằm trên mặt đất, chính là thiếu nữ áo đen. Thấy vậy Liễu Minh hết sức kinh hoảng, bởi lúc này hộ thể linh quang trên người thiếu nữ ảm đạm vô quang, mái tóc màu tím rối tung bộ dáng như đèn cạn dầu trước gió. Trên vai nàng còn bị một đoạn cốt mâu xuyên thủng, máu từ đó chảy ra không ngừng. Cây cung nhỏ của nàng thì nằm trên mặt đất cách đó không xa, còn chiếc đỉnh nhỏ thì đang tản ra sắc tím mờ nhạt bảo vệ thiếu nữ, nhưng chỉ là làm màu mà thôi.
“Kiệt Kiệt”
Một tràng cười quái dị vang lên, chỉ mấy cái chớp động thì Khô Lâu huyết sắc đã đánh tới chỗ thiếu nữ áo đen bốn năm đạo huyết sắc cốt mâu, mỗi đạo dài hơn một trượng, ý định đoạt mạng thiếu nữ áo đen đang vô lực kia bằng một kích. Trong mắt nàng hiện lên một tia dứt khoát, đang định thi triển bí thuật nào đó thì một bóng đen đã lóe lên trước mắt nàng, chính là Liễu Minh đã chắn trước người. Hắc quang lóe lên, mấy đạo huyết mâu cũng theo đó gãy đoạn. Trong hốc mắt huyết sắc Khô Lâu ánh sáng màu đỏ lóe lên, tựa hồ có chút kinh ngạc thân hình thoáng dừng lại.
"Là ngươi?" Khô Lâu huyết sắc khẽ quát một tiếng.
Khi quay người nhìn lại phía sau, nó chỉ thấy Khô Lâu giáp bạc lúc này chỉ còn là một đống xương trắng, đầu mình hai nơi nằm trên mặt đất. Thiếu nữ áo đen cũng nhìn thấy tình trạng của Khô Lâu giáp bạc, ánh mắt đảo qua Liễu Minh trong lòng nổi lên trận trận kinh nghi.
"Kiệt kiệt! Thực sự là vô dụng, lại bị một tên Ma Nhân Thiên Tượng trung kỳ giết chết!" Huyết sắc Khô Lâu lạnh lùng cười nói, ánh mắt như có như không nhìn hai người Liễu Minh.
"Ngươi chết cũng tốt, huyết nhục của hai kẻ này sẽ là của ta sau đó cắn nuốt luôn hài cốt của ngươi,.. kiệt.. kiệt.” Huyết sắc Khô Lâu cười một tiếng dữ tợn, huyết quang trên người đại phóng đánh tới Liễu Minh.
"Ngu xuẩn!" Liễu Minh cười lạnh một tiếng, hai tay vung lên mười hai khối Sơn Hà châu lần nữa hiện ra.
Khô Lâu huyết sắc thấy vậy khẽ giật mình, mười hai khối Sơn Hà châu tản mát ra Linh áp cường đại, đặc biệt là ba khối Động Thiên Sơn Hà châu trong đó khiến trong lòng nó sinh ra một chút sợ hãi, thân hình không khỏi chậm lại.
Liễu Minh lại vung hai tay lên, mười hai khối Sơn Hà châu tỏa sáng, đám mây màu vàng lần nữa hiện ra lập tức vây chặt Khô Lâu vào trong, thân hình Liễu Minh cũng nhoáng một cái dung nhập vào trong đó.
Thiếu nữ áo đen nhìn đám mây màu vàng trước mắt cuồn cuộn xoáy động, lam mang trong mắt chớp động mấy cái rồi lại quay nhìn bờ vai mình, đưa tay rút cốt mâu ra nhanh chóng nuốt mấy viên đan dược. Một lát sau sắc mặt của nàng mới dễ nhìn hơn chút ít.
Ngay lúc này, cách đó không xa một đạo thân ảnh từ trong đám mây màu vàng bay ra, đúng là Liễu Minh. Đám mây sau lưng cũng ầm ầm tiêu tán, một lần nữa hóa thành mười hai khối Sơn Hà châu bay vào trong tay áo Liễu Minh. Ma Thi huyết sắc Khô Lâu hùng hùng hổ hổ trước đó bây giờ lại nằm bất động trên mặt đất, đầu mình hai nơi một chút sinh ý cũng không có. Luân phiên kịch chiến khiến cho sắc mặt Liễu Minh nhìn có vẻ trắng bệch, hắn lật tay lấy ra một quả đan dược ăn vào, nhìn thiếu nữ áo đen một cái liền dời ánh mắt tới thân thể huyết sắc Khô Lâu.
Thiếu nữ áo đen ánh mắt lóe lên, khóe miệng khẽ nhúc nhích nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Liễu Minh phất tay, một cỗ hắc khí đem huyết sắc Khô Lâu cùng Khô Lâu giáp bạc, hai cỗ hài cốt Thông Huyền Ma Thi thu vào, đặc biệt là đoản đao trắng toát do hai tay của Khô Lâu giáp bạc biến thành. Vật này có uy lực cực lớn hiển nhiên không phải Pháp bảo tầm thường, sau này rảnh rỗi có thể từ từ nghiên cứu. Nhưng vào lúc này, trên người hắn hắc ảnh lóe lên hiện ra thân hình Ma Thiên.
"Hai cõ Ma Thi cấp Thông Huyền này ngày xưa chắc hẳn là tinh anh trong tộc Sất Trá Phong Vân của tộc Cổ Ma. Đã có những thứ này ta nắm chắc có thể ngưng tụ ra hơn phân nửa ma thân rồi." Ma Thiên trên mặt không giấu được vẻ vui mừng nói.
"Đã như vậy, hi vọng tiền bối cũng không quên hứa hẹn lúc trước " Liễu Minh nhàn nhạt nói một câu, sau đó ánh mắt lại nhìn qua chung quanh tế đàn.
Hai cỗ Ma Thi cấp Thông Huyền tuy bị Liễu Minh đánh chết, nhưng còn cốt lung khổng lồ đang bao phủ cả tòa đại sảnh.
Áo đen Thiểu Nữ hiển nhiên cũng phát hiện tình huống này, biết mình cũng không có sức phá vỡ cốt lung để chạy ra ngoài, nên nàng dứt khoát ngồi xuống mặt đất, khuôn mặt lại ánh lên vẻ e dè, hai mắt đen láy chậm rãi nhìn về phía Liễu Minh. Liễu Minh cũng từ từ đi tới chỗ thiếu nữ áo đen rồi dừng lại. Thiếu nữ áo đen đưa mắt nhìn thẳng Liễu Minh, trong nhất thời cũng không ai nói lời nào. (Nhắm mắt lại thơm phát kiệt kiệt – ta chém)
Ánh mắt Ma Thiên lóe lên, một tia quỷ dị thoáng qua rồi biến mất, thân ảnh hắn lại bất ngờ hiện ra trước mặt thiếu nữ áo đen rồi hỏi một câu:
"Ngươi là công chúa Hoàng Triều sao, cũng không cần sợ hãi, chúng ta lúc trước bắt giam ngươi không phải muốn lấy tính mệnh của ngươi, chỉ là bên trong có một chút ẩn tình thôi."
Ma Thiên nói đến chỗ này lại quay sang nhìn Liễu Minh một cái, thấy hắn cũng không có tỏ ý phản đối, Ma Thiên cười hắc hắc tiếp tục nói:
"Kỳ thật chúng ta lúc trước cùng Hoàng Triều có chút ít hiểu lầm, sợ Hoàng Phủ gia các ngươi làm khó dễ sẽ chậm trễ hành trình đi vào bí cảnh lần này, cho nên mới làm chuyện ủy khuất cho công chúa điện hạ, sau này mọi chuyện êm xuôi chúng ta sẽ thả ngươi đi.”
"Người ngay không nói lời xảo trá, chuyện tới nước này các ngươi cần gì phải nói nhảm làm gì chứ?.” Thiếu nữ áo đen không chờ Ma Thiên nói xong, đã lạnh giọng cắt lời hắn mà nói.
"Không biết công chúa nói như vậy là có ý gì?" Ma Thiên nhàn nhạt hỏi lại.
"Trước đó các ngươi ở trong Động Thiên thương lượng muốn đem ta làm tế phẩm, ta đã nghe hết cần gì phải hoa ngôn xảo ngữ nữa chứ.” Thiếu nữ áo đen cười lạnh một tiếng, rồi nói.
Ma Thiên nghe vậy thì sắc mặt thoáng trầm xuống, lập tức chậm rãi đánh giá Thiếu nữ áo đen vài lần, ánh mắt dừng trên lỗ tai nàng, trong mắt hiện ra một tia giật mình.
"Thì ra là thế, ngươi không ngờ lại có được thiên phú Đế Thính vạn năm khó gặp, chậc chậc quả thật là tạo hóa hơn người.” Trong miệng Ma Thiên thì thào nói.
"Đế Thính?" Người từ nãy giờ vẫn im lặng bây giờ bất ngờ mở miệng hỏi, chính là Liễu Minh.
"Cái gọi là Đế Thính thật ra là một loại thiên phú cực kỳ hiếm thấy, cũng là thiên phú thần thông cực kỳ đặc thù của Ma tộc, có được Thần Thông này thính giác nhận thức cực kỳ linh mẫn, mặc dù là có cách âm cấm chế, cũng có thể nghe được thanh âm bên trong, thậm chí nghe được cả truyền âm " Ma Thiên nhìn Liễu Minh nhàn nhạt giải thích.
Liễu Minh nghe vậy khẽ giật mình, nhìn thiếu nữ áo đen ánh mắt chớp chớp.
"Nghe nói cái thiên phú Đế Thính này còn có tác dụng thần diệu khác, nghe đồn thiên phú này một khi tu luyện đến cực hạn thì sẽ nghe được thanh âm của vạn vật, kể cả ý nghĩ trong lòng người khác cũng có thể nghe được.” Hai mắt Ma Thiên nhìn chằm chằm vào thiếu nữ áo đen, trong miệng tiếp tục giải thích.
Tuy rằng Ma Thiên cũng không có nói thêm gì nữa, nhưng trong lòng Liễu Minh thì chấn động không nhỏ, thiếu nữ áo đen tất nhiên đã tu luyện thiên phú này đến cảnh giới không kém rồi, cho nên trong lúc hôn mê, vẫn có thể nghe được hai người bọn họ nói chuyện. Nghĩ đến đây ánh mắt nhìn thiếu nữ có chút dị sắc, nhưng trên mặt hắn cũng không có thay đổi nào.
"Nếu như con bé này đã khám phá được chuyện của chúng ta thì nên đem nhốt nó lại đi, tránh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đến khi Huyết Tế đem nó ra là được " Ma Thiên ngữ khí lạnh lùng nói một câu.
Liễu Minh gật gật đầu, một tay nhấc lên trong lòng bàn tay ánh sáng màu vàng lóe lên, hiện ra một viên châu màu vàng mờ mịt, đúng là Sơn Hà châu. Thấy Liễu Minh muốn động thủ, đôi mắt thiếu nữ chớp động vài cái, nhìn mặt Liễu Minh nói một câu để cho Ma Thiên nhăn mày lại.
"Không nghĩ tới các hạ thoạt nhìn có vẻ là người khôn khéo, vậy mà bị một Ma Hồn sai khiến nói gì nghe nấy, cẩn thận có ngày bán mạng cho hắn cũng không hay.”
Thanh âm của thiếu nữ áo đen tuy rằng không lớn nhưng Liễu Minh nghe xong hai mắt bỗng nhíu lại. Hắn đối với hành vi của Ma Thiên vốn là có rất nhiều nghi kị, một mực vẫn âm thầm đề phòng, nhưng khổ nỗi không cách nào tìm được sơ hở, dù sao tính đến lúc này thì Ma Thiên đã đem lại cho hắn không ít chỗ tốt. Nhưng bây giờ nghe thiếu nữ nói mấy câu này dáng vẻ như biết chuyện gì đó, làm cho lòng hắn không khỏi bán tín bán nghi.
"Liễu tiểu tử, đừng nghe con nhãi này nói nhảm. Nó đang muốn ly gián chúng ta, ngươi không phải đơn giản như vậy mà tin nó chứ?” Trong mắt Ma Thiên lóe lên quang mang kỳ lạ, nghiêm nghị trách cứ Liễu Minh một câu.
"Không vội để xem nàng ta muốn nói gì!" Liễu Minh vờ như không nghe thấy lời của Ma Thiên như không nghe thấy, đình chỉ hành động trong miệng nhàn nhạt nói một câu.
"Ngươi nếu như không có ý định với hắn thì tại sao lại đem một bộ phận Huyết Mạch cùng một phần Thần Hồn dung nhập vào cơ thể hắn? Theo ta thấy thì ngươi làm như vậy chính là chờ thời cơ tốt sẽ chiếm quyền điều khiển thân thể của hắn.” Thiếu nữ áo đen quay nhìn Ma Thiên cười nói.
"Ăn nói bậy bạ!" Ma Thiên một mực phủ nhận quát bảo.
"Ngươi nói như vậy thì phải có chứng cứ gì chứ?" Liễu Minh nhìn thiếu nữ áo đen mặt không biểu tình hỏi lại.
"Nếu các hạ không tin vậy thì cứ đem bổn cung nhốt lại, đến lúc sắp chết ngươi sẽ biết là ta nói thật hay giả " Thiếu nữ thở mạnh một cái nói, bộ dáng không muốn trả lời câu hỏi.
"Ngươi nói đi, chỉ cần là thật ta cam đoan sẽ tha mạng cho ngươi" Liễu Minh thản nhiên nói một câu đồng thời đem Sơn Hà châu thu lại.
"Ngươi!" Ma Thiên thấy vậy trên mặt lộ vẻ kinh nộ, ánh mắt âm tình bất định
Y tự nhiên cũng biết tính cách Liễu Minh, bây giờ hắn có nói gì thì cũng là phí lời mà thôi.
"Nếu bổn cung nhớ không lầm, Ma Hồn này nói là muốn dùng máu huyết của ta huyết tế, để phá vỡ một cái cấm chế nào đó đúng không?" Thiếu nữ áo đen nhìn Liễu Minh hỏi lại.
"Không sai." việc đã đến nước này, Liễu Minh tự nhiên cũng không giấu giếm nữa.
Ma Thiên cũng không nói gì chẳng qua là hai mắt nhìn chằm chằm vào nàng không nhúc nhích.
"Thật sự là hắn muốn vào sâu trong Uyên, tiến vào Tháp Ma Uyên để lấy một món bảo vật tên Hồn Thiên Kính.” Thiếu nữ áo đen chậm rãi nói tiếp.
Liễu Minh nghe ba chữ 'Hồn Thiên Kính' bất ngờ trong lòng chấn động, nghĩ đến món bảo vật khác của Ma Thiên là Hồn Thiên Bia. Nếu như thiếu nữ không gạt hắn thì hai món bảo vật này nhất định có liên hệ với nhau. Nghĩ đến đây hai mắt hắn liếc nhìn Ma Thiên một cái, thấy sắc mặt Ma Thiên lạnh nhạt cũng không nói câu gì để phủ nhận, trong lòng hắn vô số ý niệm chạy qua trong miệng lầm bầm:
"Nội Uyên, Tháp Ma Uyên?"
Lúc Ma Thiên đưa địa đồ cho hắn thì trong ngọc giản cũng không có đề cập hai địa danh này.