Ma Thiên Ký
Chương 1292: Lĩnh Vực
Dịch giả: nila32
Dưới tình huống không kịp chuẩn bị, cự mãng màu xám liền tỏ ra đôi chút kinh ngạc. Thứ chất lỏng màu vàng quỷ dị kia không ngờ ẩn chứa lực cắn nuốt hết sức ghê gớm khiến thân thể của nó vốn đang quấn quanh pháp tướng cự nhân của Thanh Cổ lại bất ngờ không cách nào giãy giụa. Trong nháy mắt, non nửa thân rắn khổng lồ đã chìm sâu vào trong lòng đất. Cự mãng thấy vậy bèn ngẩng đầu gào rú đồng thời vội vàng buông lỏng pháp tướng cự nhân của Thanh Cổ. Tiếp đó, thân rắn đại phóng hôi quang rồi bay vút lên bầu trời trên cao.
Đúng lúc này, âm thanh “Phốc phốc” liên tiếp truyền đến!
Từ mặt chất lỏng màu vàng dưới đất, chợt vươn lên mấy chục cánh tay khổng lồ cùng màu, tóm chặt lấy các nơi trên thân thể cự mãng khiến nó lập tức cảm nhận được sức mạnh to lớn truyền đến từ các nơi trên người. Tác động vừa lôi vừa kéo khiến cho xà thể vừa mới bay lên một chút đã bị lôi tuột xuống, trong miệng không ngừng phát ra từng trận gào thét.
Thanh Cổ thấy vậy lập tức đại hỉ, vội vàng thúc giục pháp quyết triệu hồi pháp tướng cự nhân màu đỏ đồng thời đưa mắt quan sát chung quanh thế nhưng lại không thể phát hiện bóng dáng ai khác. Sau một thoáng nghi hoặc, y lập tức lắc đầu, xoay chuyển ánh mắt về phía cự mãng màu xám đang ra sức giãy giụa. Chủ ý đã quyết, y liền phất tay tế ra một thanh ngọc xích màu tím dài hơn hai thước. Hai tay liên tục bấm động pháp quyết, đồng thời trong miệng không ngừng lẩm bẩm.
Ngay sau đó, chỉ nghe y quyết đoán thốt ra một chữ “Xuất”, ngọc xích liền thoáng chút lắc lư rồi bay thẳng lên trời, biến thành bảy tám đạo xích ảnh màu tím hiển hiện giữa không trung, mang theo âm thanh gào rú bén nhọn đánh về phía phần đầu của cự mãng màu xám. Trong lúc đó, cự mãng vẫn đang ra sức giãy giụa để tìm cách thoát thân. Chỉ tiếc là bên trong vũng bùn cổ quái này, một thân man lực dời núi lấp biển của nó lại không có cách nào triển khai dù chỉ một chút. Càng giãy giụa, lại khiến thân thể lún xuống càng sâu.
Sưu sưu!
Khi cự mãng đại thịnh hôi quang như muốn hành động gì đó thì trước mặt nó chợt truyền đến từng hồi xé gió liên tiếp. Bảy tám đạo xích ảnh bắn đến nhanh như chớp rồi đột nhiên chia làm hai nhóm nhằm thẳng về phía đôi mắt của nó. Cự mãng màu xám thấy vậy bèn nổi giận gầm lên một tiếng, trong miệng bắn ra một đạo hồng ảnh dài hẹp, thình lình chính là phần lưỡi của nó.
Chát chát!
Lưỡi rắn linh hoạt lóe lên vài cái liền đánh nát vài đạo xích ảnh một cách dễ dàng. Tiếp đó, nó lại uốn lượn một vòng, quấn lấy ngọc xích màu tím kéo về phía miệng rắn. Thanh Cổ thấy vậy lập tức giật mình. Đại kiếm viêm hồng của y đã bị phá hủy tự nhiên không muốn lại mất đi một thanh Ma bảo vừa tay, vội vàng bấm niệm pháp quyết khiến cho mặt ngoài ngọc xích màu tím tỏa sáng hào quang, nổi lên ngọn lửa màu tím hừng hực cùng với âm thanh cháy xém xèo xèo. Lưỡi rắn đang cuốn lấy ngọc xích cũng lập tức cháy đen một mảnh khiến cự mãng không ngừng kêu rên. Hiển nhiên ngọn lửa vừa rồi cũng không phải là vật tầm thường.
Liền tại lúc này, mặt đất bên dưới bỗng lóe lên hào quang màu bạc. Một đầu cự hạt lớn chừng mấy trượng thình lình từ đó xông ra, vừa mới xuất hiện đã hóa thành một đạo ngân quang, nhanh như chớp đánh tới phần đầu của cự mãng.
Cự mãng màu xám thấy vậy không khỏi có chút kinh hoảng. Tuy rằng đối phương chỉ có tu vi Thiên Tượng sơ kỳ nhưng lại khiến nó cảm thấy vô cùng nguy hiểm. Nghĩ đến đó, cự mãng bèn gầm nhẹ một tiếng, đồng thời lỗ mũi gấp rút phun ra một cỗ hắc khí bao phủ toàn bộ phần đầu vào trong. Cự Hạt màu bạc biến thành ngân quang, trực tiếp bay vào giữa làn khí đen. Sau một khắc, chỉ nghe từng trận gầm rú gào thét cùng với âm thanh va chạm kịch liệt không ngừng truyền ra khiến cho hắc khí cuộn dâng kịch liệt, ngẫu nhiên có thể thấy được một hai tia sáng gai bạc trắng như ẩn như hiện.
Biến cố ập đến liên tiếp khiến cho Thanh Cổ có chút phản ứng không kịp. Một lát sau khi hắc khí dâng lên cuồn cuộn, y mới kịp thời phản ứng, vội vàng phất tay đánh ra một đạo pháp quyết, sử dụng tâm thần thúc giục Ma bảo hình ngọc xích. Vượt quá dự liệu của y, một đạo tử quang dễ dàng bắn ra từ trong hắc khí. Chính là thanh ngọc xích kia, hơn nữa thoạt nhìn còn không hề có nửa điểm tổn thương.
Liền tại lúc này, bên trong hắc khí chợt truyền ra một tiếng gào thét động trời lại cực kỳ thê lương giống như cự mãng màu xám đã nhận lấy tổn thương nghiêm trọng nào đó.
Vèo một tiếng!
Một đạo ngân quang bắn ngược trở ra từ trong hắc khí, trong chớp mắt lui nhanh về sau mười trượng rồi lần nữa lộ ra thân ảnh của cự hạt màu bạc. Bất quá giờ phút này lớp vỏ của nó đã xuất hiện nhiều điểm tổn hại. Giờ phút này, hắc khí đang vây lấy phần đầu của cự mãng cũng chậm rãi tiêu tán. Chỉ thấy một mắt của nó nhắm chặt, máu tươi giàn giụa hiển nhiên đã bị đối phương hủy mất. Mắt rắn còn lại nhìn về phía cự hạt bên dưới với vẻ thống hận thấu xương. Gần như cùng lúc, một bóng xám cực lớn cũng bay vụt đến. Chính là pháp tướng cự mãng quần chiến với Thanh Thường nãy giờ. Chỉ thấy sau khi pháp tướng lóe lên rồi nhập lại một chỗ với bản thể, bên ngoài thân thể cự mãng lập tức đại phóng hôi quang, thân thể của nó nhanh chóng thu nhỏ lại rồi lần nữa biến thành hình dạng nữ tử áo xám. Một mắt của nàng nhắm chặt, mang theo vết máu chảy dài, khuôn mặt vô cùng dữ tợn. Chỉ thấy thân hình nhỏ yếu linh động của nữ tử áo xám khẽ động, vừa thoát khỏi sự trói buộc của chất lỏng màu vàng dưới đất đã muốn nhào tới cự hạt màu bạc.
“Chờ một chút!” Hư không lóe lên, một bóng người màu xanh lá xuất hiện một cách quỷ dị, ngăn cản trước người nữ tử áo xám. Thì ra nam tử mũi ưng không biết xuất hiện từ lúc nào, vươn tay giữ chặt nữ tử áo xám, thần sắc vô cùng nghiêm túc.
“Tại sao ngươi lại ra đây?” Nữ tử áo xám nhìn thấy đồng bọn xuất hiện liền thu hồi vẻ giận dữ đồng thời tỏ ra ngạc nhiên.
Nam tử mũi ưng không vội trả lời mà nhìn chằm chằm về phía một tòa núi đá cách không xa đồng thời cất giọng lạnh lùng:
“Các hạ nếu đã đến đây thì cũng không cần ẩn tàng thân hình chi nữa, mời ra đây gặp mặt.”
Tiếp đó, phía sau cự thạch liền truyền ra một tiếng cười khẽ, một nam tử áo xanh theo đó hiện ra, chính là Liễu Minh. Bò cạp màu bạc thấy thế liền thu lại ngân quang trên người. Thân thể nhanh chóng thu nhỏ lại rồi biến về kích thước chừng một bàn tay đậu lên đầu vai của hắn.
“Liễu trưởng lão, ngươi đã tới.” Thanh Cổ tỏ ra vui mừng, vội vàng bay đến bên cạnh Liễu Minh.
Liễu Minh nghe vậy liền nhẹ gật đầu xem như trả lời. Nữ tử áo xám nhìn bò cạp nhỏ vài lần rồi lại đưa mắt quan sát Liễu Minh, nhãn thần lộ ra một tia sát ý lạnh lẽo như băng. Bốn người nhìn nhau, trong nhất thời không ai lên tiếng nói chuyện.
Đúng vào lúc này, một tiếng xé gió chợt vang lên cách đó không xa. Chỉ thấy một đạo độn quang màu trắng có chút bất ổn đang vội vã chạy đi. Thì ra Thanh Thường nhìn thấy bốn người rơi vào thế giằng co mà nữ tử áo xám đã thu hồi pháp tướng cự mãng bèn không chút chậm trễ phi độn về phía xa xa. Bất quá vừa phải trải qua một phen tranh đấu, nữ tử này đã thụ thương không nhẹ. Giờ phút này, Nguyên khí bị tổn hao quá nhiều đã khiến tốc độ phi hành của nàng không được như lúc toàn thịnh.
Sau khi liếc nhìn độn quang màu trắng một cái, Liễu Minh liền thu hồi ánh mắt. Trong lúc đó, nam tử mũi ưng tựa hồ không thèm để ý đến kẻ vừa rời đi, ánh mắt thủy chung dừng lại trên người họ Liễu. Nữ tử áo xám có chút lo lắng nhìn qua độn quang màu trắng một cái thế nhưng nhận thấy đồng bạn không có phản ứng gì, nàng cũng không dám hành động một cách vội vàng.
“Các ngươi là ai, xem ra không giống Thông Linh Ma thú bình thường, tại sao lại xuất hiện bên trong bí cảnh Huyễn Ma của Thanh gia chúng ta?” Nhìn thấy đối phương nhất thời không có ý xuất thủ, Thanh Cổ liền lên tiếng hỏi dò.
“Trong lúc ta cầm chân tên họ Liễu kia, ngươi hãy ra tay tiêu diệt gã đầu trọc, sau đó chúng ta sẽ cùng nhau hợp lực diệt sát kẻ địch.” Lúc này, thanh âm của nam tử mũi ưng chợt vang lên trong tai nữ tử áo xám.
Nàng ta nghe vậy không khỏi cảm thấy kinh hãi. Tuy rằng cũng nhìn ra Liễu Minh thực lực bất phàm thế nhưng nữ tử này không hề nghĩ tới nam tử mũi ưng lại xem trọng đối phương như thế. Thậm chí lời nói của gã còn ẩn ẩn lộ ra ý tứ tự nhận thua kém.
“Ta và ngươi song phương đối địch, nhiều lời vô ích, tốt hơn vẫn là thử xem nắm tay của ai cứng hơn.”
Nam tử mũi ưng cười lạnh một tiếng sau đó tiến lên một bước, trên người toát ra ánh sáng màu xanh nồng đậm. Nữ tử áo xám bên cạnh cũng tỏa ra khí tức dị thường mãnh liệt. Cảm nhận được hai luồng linh áp mạnh mẽ đối diện, Thanh Cổ nào dám lơi lỏng, trên người tỏa ra hào quang đỏ rực, ánh mắt quan sát nam tử mũi ưng một cách chăm chú. Đột nhiên, một cánh tay từ bên cạnh thình lình duỗi tới. Thì ra Liễu Minh không biết vì sao lại túm chặt bả vai của Thanh Cổ rồi hóa thành một đạo hắc quang bay sang bên cạnh. Hai người vừa mới rời đi, một đạo ưng trảo cực lớn đã lăng không hiện ra, như thiểm điện chộp xuống vị trí bọn họ vừa đứng.
Ầm ầm ầm!
Mặt đất lắc lư kịch liệt một hồi, đá vụn bắn ra tung tóe, một khe hở cực lớn cũng liền theo đó hiện ra.
Sau khi được Liễu Minh kéo đi tầm hơn mười trượng, Thanh Cổ mới giật mình quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy không trung bên trên vị trí bọn họ vừa đứng, chẳng biết từ lúc nào đã có thêm một bóng người mờ ảo với khuôn mặt và thân hình giống y như đúc nam tử mũi ưng đang đứng cách đó không xa.
“Phân thân!” Thanh Cổ biến sắc.
“Cẩn thận, đạo phân thân này có thể giấu diếm khả năng dò tìm của thần thức.” Liễu Minh trong mắt lập lòe tử quang nhàn nhạt nói ra.
“Đa tạ Liễu trưởng lão tương trợ!” Thanh Cổ nghe vậy không khỏi run rẩy nhưng vẫn lên tiếng cảm tạ Liễu Minh.
Nếu không có họ Liễu giúp đỡ, tám chín phần mười y đã không có cách nào tránh thoát ám toán của đối phương. Vốn đang bị thương không nhẹ, nếu lại trúng phải kích này, chỉ sợ y sẽ rơi vào cảnh thân bại mạng vong.
Trong lúc đó, nam tử mũi ưng nhìn thấy hai người Liễu Minh tránh thoát công kích của phân thân mà gã tự hào bèn hừ lạnh một tiếng tiếp đó phất tay đánh ra một đạo pháp quyết ra lệnh cho phân thân màu xanh hóa thành một cỗ thanh quang, bay trở về bản thể. Đồng thời trên người gã đột nhiên đại phóng quang mang, một khe nứt thật lớn cũng theo đó hiện ra, trong nháy mắt bao phủ phạm vi rộng hơn mười dặm. Trong phạm vi của khe hở, không khí đột nhiên trở nên nặng nề như chất lỏng, khiến cho hư không cũng mơ hồ có chút ngưng đọng.
“Đây là lực lượng Lĩnh Vực! Liễu đạo hữu cẩn thận, Yêu vật này đã có tu vi đạt đến Thiên Tượng đỉnh phong, chỉ cách cảnh giới Thông Huyền không còn bao xa!” Thanh Cổ tỏ ra hoảng sợ.
Quanh người Liễu Minh truyền đến từng đợt áp bách của không gian, đồng thời trong đầu của hắn cũng sinh ra cảm giác tinh thần bị đè nén. Lĩnh vực do nam tử mũi ưng thi triển đã hơn xa thứ mà Thanh Tung Tử mượn nhờ Pháp bảo tạo thành lúc trước. Bất quá Liễu Minh lại không hề có vẻ gì sợ hãi, khóe miệng thậm chí còn lộ ra một tia cười nhạt. Nam tử mũi ưng thấy vậy bèn cười lạnh một tiếng, khe hở phía sau cũng đột nhiên tỏa sáng hào quang. Gần như lập tức, Liễu Minh và Thanh Cổ liền cảm thấy cảnh vật chung quanh biến đổi thật lớn. Vô số ngọn núi màu xanh thình lình hiện ra, còn nam tử mũi ưng cùng nữ tử áo xám lại biến mất vô ảnh vô tung.
“Không xong! Yêu thú này đã nắm giữ Lĩnh Vực đến mức xuất thần nhập hóa. Hai người chúng ta hứng chịu ảnh hưởng của Lĩnh Vực, đã rơi vào bên trong ảo cảnh tinh thần!” Thanh Cổ đại biến sắc mặt, vung mạnh hai tay khiến cho Pháp bảo quanh người huyễn hóa từng đạo Hồng Lăng, bảo hộ chặt chẽ thân thể của y vào giữa.
Liễu Minh thấy vậy không ngờ vẫn đứng nguyên tại chỗ, chẳng hề nhúc nhích.
Dưới tình huống không kịp chuẩn bị, cự mãng màu xám liền tỏ ra đôi chút kinh ngạc. Thứ chất lỏng màu vàng quỷ dị kia không ngờ ẩn chứa lực cắn nuốt hết sức ghê gớm khiến thân thể của nó vốn đang quấn quanh pháp tướng cự nhân của Thanh Cổ lại bất ngờ không cách nào giãy giụa. Trong nháy mắt, non nửa thân rắn khổng lồ đã chìm sâu vào trong lòng đất. Cự mãng thấy vậy bèn ngẩng đầu gào rú đồng thời vội vàng buông lỏng pháp tướng cự nhân của Thanh Cổ. Tiếp đó, thân rắn đại phóng hôi quang rồi bay vút lên bầu trời trên cao.
Đúng lúc này, âm thanh “Phốc phốc” liên tiếp truyền đến!
Từ mặt chất lỏng màu vàng dưới đất, chợt vươn lên mấy chục cánh tay khổng lồ cùng màu, tóm chặt lấy các nơi trên thân thể cự mãng khiến nó lập tức cảm nhận được sức mạnh to lớn truyền đến từ các nơi trên người. Tác động vừa lôi vừa kéo khiến cho xà thể vừa mới bay lên một chút đã bị lôi tuột xuống, trong miệng không ngừng phát ra từng trận gào thét.
Thanh Cổ thấy vậy lập tức đại hỉ, vội vàng thúc giục pháp quyết triệu hồi pháp tướng cự nhân màu đỏ đồng thời đưa mắt quan sát chung quanh thế nhưng lại không thể phát hiện bóng dáng ai khác. Sau một thoáng nghi hoặc, y lập tức lắc đầu, xoay chuyển ánh mắt về phía cự mãng màu xám đang ra sức giãy giụa. Chủ ý đã quyết, y liền phất tay tế ra một thanh ngọc xích màu tím dài hơn hai thước. Hai tay liên tục bấm động pháp quyết, đồng thời trong miệng không ngừng lẩm bẩm.
Ngay sau đó, chỉ nghe y quyết đoán thốt ra một chữ “Xuất”, ngọc xích liền thoáng chút lắc lư rồi bay thẳng lên trời, biến thành bảy tám đạo xích ảnh màu tím hiển hiện giữa không trung, mang theo âm thanh gào rú bén nhọn đánh về phía phần đầu của cự mãng màu xám. Trong lúc đó, cự mãng vẫn đang ra sức giãy giụa để tìm cách thoát thân. Chỉ tiếc là bên trong vũng bùn cổ quái này, một thân man lực dời núi lấp biển của nó lại không có cách nào triển khai dù chỉ một chút. Càng giãy giụa, lại khiến thân thể lún xuống càng sâu.
Sưu sưu!
Khi cự mãng đại thịnh hôi quang như muốn hành động gì đó thì trước mặt nó chợt truyền đến từng hồi xé gió liên tiếp. Bảy tám đạo xích ảnh bắn đến nhanh như chớp rồi đột nhiên chia làm hai nhóm nhằm thẳng về phía đôi mắt của nó. Cự mãng màu xám thấy vậy bèn nổi giận gầm lên một tiếng, trong miệng bắn ra một đạo hồng ảnh dài hẹp, thình lình chính là phần lưỡi của nó.
Chát chát!
Lưỡi rắn linh hoạt lóe lên vài cái liền đánh nát vài đạo xích ảnh một cách dễ dàng. Tiếp đó, nó lại uốn lượn một vòng, quấn lấy ngọc xích màu tím kéo về phía miệng rắn. Thanh Cổ thấy vậy lập tức giật mình. Đại kiếm viêm hồng của y đã bị phá hủy tự nhiên không muốn lại mất đi một thanh Ma bảo vừa tay, vội vàng bấm niệm pháp quyết khiến cho mặt ngoài ngọc xích màu tím tỏa sáng hào quang, nổi lên ngọn lửa màu tím hừng hực cùng với âm thanh cháy xém xèo xèo. Lưỡi rắn đang cuốn lấy ngọc xích cũng lập tức cháy đen một mảnh khiến cự mãng không ngừng kêu rên. Hiển nhiên ngọn lửa vừa rồi cũng không phải là vật tầm thường.
Liền tại lúc này, mặt đất bên dưới bỗng lóe lên hào quang màu bạc. Một đầu cự hạt lớn chừng mấy trượng thình lình từ đó xông ra, vừa mới xuất hiện đã hóa thành một đạo ngân quang, nhanh như chớp đánh tới phần đầu của cự mãng.
Cự mãng màu xám thấy vậy không khỏi có chút kinh hoảng. Tuy rằng đối phương chỉ có tu vi Thiên Tượng sơ kỳ nhưng lại khiến nó cảm thấy vô cùng nguy hiểm. Nghĩ đến đó, cự mãng bèn gầm nhẹ một tiếng, đồng thời lỗ mũi gấp rút phun ra một cỗ hắc khí bao phủ toàn bộ phần đầu vào trong. Cự Hạt màu bạc biến thành ngân quang, trực tiếp bay vào giữa làn khí đen. Sau một khắc, chỉ nghe từng trận gầm rú gào thét cùng với âm thanh va chạm kịch liệt không ngừng truyền ra khiến cho hắc khí cuộn dâng kịch liệt, ngẫu nhiên có thể thấy được một hai tia sáng gai bạc trắng như ẩn như hiện.
Biến cố ập đến liên tiếp khiến cho Thanh Cổ có chút phản ứng không kịp. Một lát sau khi hắc khí dâng lên cuồn cuộn, y mới kịp thời phản ứng, vội vàng phất tay đánh ra một đạo pháp quyết, sử dụng tâm thần thúc giục Ma bảo hình ngọc xích. Vượt quá dự liệu của y, một đạo tử quang dễ dàng bắn ra từ trong hắc khí. Chính là thanh ngọc xích kia, hơn nữa thoạt nhìn còn không hề có nửa điểm tổn thương.
Liền tại lúc này, bên trong hắc khí chợt truyền ra một tiếng gào thét động trời lại cực kỳ thê lương giống như cự mãng màu xám đã nhận lấy tổn thương nghiêm trọng nào đó.
Vèo một tiếng!
Một đạo ngân quang bắn ngược trở ra từ trong hắc khí, trong chớp mắt lui nhanh về sau mười trượng rồi lần nữa lộ ra thân ảnh của cự hạt màu bạc. Bất quá giờ phút này lớp vỏ của nó đã xuất hiện nhiều điểm tổn hại. Giờ phút này, hắc khí đang vây lấy phần đầu của cự mãng cũng chậm rãi tiêu tán. Chỉ thấy một mắt của nó nhắm chặt, máu tươi giàn giụa hiển nhiên đã bị đối phương hủy mất. Mắt rắn còn lại nhìn về phía cự hạt bên dưới với vẻ thống hận thấu xương. Gần như cùng lúc, một bóng xám cực lớn cũng bay vụt đến. Chính là pháp tướng cự mãng quần chiến với Thanh Thường nãy giờ. Chỉ thấy sau khi pháp tướng lóe lên rồi nhập lại một chỗ với bản thể, bên ngoài thân thể cự mãng lập tức đại phóng hôi quang, thân thể của nó nhanh chóng thu nhỏ lại rồi lần nữa biến thành hình dạng nữ tử áo xám. Một mắt của nàng nhắm chặt, mang theo vết máu chảy dài, khuôn mặt vô cùng dữ tợn. Chỉ thấy thân hình nhỏ yếu linh động của nữ tử áo xám khẽ động, vừa thoát khỏi sự trói buộc của chất lỏng màu vàng dưới đất đã muốn nhào tới cự hạt màu bạc.
“Chờ một chút!” Hư không lóe lên, một bóng người màu xanh lá xuất hiện một cách quỷ dị, ngăn cản trước người nữ tử áo xám. Thì ra nam tử mũi ưng không biết xuất hiện từ lúc nào, vươn tay giữ chặt nữ tử áo xám, thần sắc vô cùng nghiêm túc.
“Tại sao ngươi lại ra đây?” Nữ tử áo xám nhìn thấy đồng bọn xuất hiện liền thu hồi vẻ giận dữ đồng thời tỏ ra ngạc nhiên.
Nam tử mũi ưng không vội trả lời mà nhìn chằm chằm về phía một tòa núi đá cách không xa đồng thời cất giọng lạnh lùng:
“Các hạ nếu đã đến đây thì cũng không cần ẩn tàng thân hình chi nữa, mời ra đây gặp mặt.”
Tiếp đó, phía sau cự thạch liền truyền ra một tiếng cười khẽ, một nam tử áo xanh theo đó hiện ra, chính là Liễu Minh. Bò cạp màu bạc thấy thế liền thu lại ngân quang trên người. Thân thể nhanh chóng thu nhỏ lại rồi biến về kích thước chừng một bàn tay đậu lên đầu vai của hắn.
“Liễu trưởng lão, ngươi đã tới.” Thanh Cổ tỏ ra vui mừng, vội vàng bay đến bên cạnh Liễu Minh.
Liễu Minh nghe vậy liền nhẹ gật đầu xem như trả lời. Nữ tử áo xám nhìn bò cạp nhỏ vài lần rồi lại đưa mắt quan sát Liễu Minh, nhãn thần lộ ra một tia sát ý lạnh lẽo như băng. Bốn người nhìn nhau, trong nhất thời không ai lên tiếng nói chuyện.
Đúng vào lúc này, một tiếng xé gió chợt vang lên cách đó không xa. Chỉ thấy một đạo độn quang màu trắng có chút bất ổn đang vội vã chạy đi. Thì ra Thanh Thường nhìn thấy bốn người rơi vào thế giằng co mà nữ tử áo xám đã thu hồi pháp tướng cự mãng bèn không chút chậm trễ phi độn về phía xa xa. Bất quá vừa phải trải qua một phen tranh đấu, nữ tử này đã thụ thương không nhẹ. Giờ phút này, Nguyên khí bị tổn hao quá nhiều đã khiến tốc độ phi hành của nàng không được như lúc toàn thịnh.
Sau khi liếc nhìn độn quang màu trắng một cái, Liễu Minh liền thu hồi ánh mắt. Trong lúc đó, nam tử mũi ưng tựa hồ không thèm để ý đến kẻ vừa rời đi, ánh mắt thủy chung dừng lại trên người họ Liễu. Nữ tử áo xám có chút lo lắng nhìn qua độn quang màu trắng một cái thế nhưng nhận thấy đồng bạn không có phản ứng gì, nàng cũng không dám hành động một cách vội vàng.
“Các ngươi là ai, xem ra không giống Thông Linh Ma thú bình thường, tại sao lại xuất hiện bên trong bí cảnh Huyễn Ma của Thanh gia chúng ta?” Nhìn thấy đối phương nhất thời không có ý xuất thủ, Thanh Cổ liền lên tiếng hỏi dò.
“Trong lúc ta cầm chân tên họ Liễu kia, ngươi hãy ra tay tiêu diệt gã đầu trọc, sau đó chúng ta sẽ cùng nhau hợp lực diệt sát kẻ địch.” Lúc này, thanh âm của nam tử mũi ưng chợt vang lên trong tai nữ tử áo xám.
Nàng ta nghe vậy không khỏi cảm thấy kinh hãi. Tuy rằng cũng nhìn ra Liễu Minh thực lực bất phàm thế nhưng nữ tử này không hề nghĩ tới nam tử mũi ưng lại xem trọng đối phương như thế. Thậm chí lời nói của gã còn ẩn ẩn lộ ra ý tứ tự nhận thua kém.
“Ta và ngươi song phương đối địch, nhiều lời vô ích, tốt hơn vẫn là thử xem nắm tay của ai cứng hơn.”
Nam tử mũi ưng cười lạnh một tiếng sau đó tiến lên một bước, trên người toát ra ánh sáng màu xanh nồng đậm. Nữ tử áo xám bên cạnh cũng tỏa ra khí tức dị thường mãnh liệt. Cảm nhận được hai luồng linh áp mạnh mẽ đối diện, Thanh Cổ nào dám lơi lỏng, trên người tỏa ra hào quang đỏ rực, ánh mắt quan sát nam tử mũi ưng một cách chăm chú. Đột nhiên, một cánh tay từ bên cạnh thình lình duỗi tới. Thì ra Liễu Minh không biết vì sao lại túm chặt bả vai của Thanh Cổ rồi hóa thành một đạo hắc quang bay sang bên cạnh. Hai người vừa mới rời đi, một đạo ưng trảo cực lớn đã lăng không hiện ra, như thiểm điện chộp xuống vị trí bọn họ vừa đứng.
Ầm ầm ầm!
Mặt đất lắc lư kịch liệt một hồi, đá vụn bắn ra tung tóe, một khe hở cực lớn cũng liền theo đó hiện ra.
Sau khi được Liễu Minh kéo đi tầm hơn mười trượng, Thanh Cổ mới giật mình quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy không trung bên trên vị trí bọn họ vừa đứng, chẳng biết từ lúc nào đã có thêm một bóng người mờ ảo với khuôn mặt và thân hình giống y như đúc nam tử mũi ưng đang đứng cách đó không xa.
“Phân thân!” Thanh Cổ biến sắc.
“Cẩn thận, đạo phân thân này có thể giấu diếm khả năng dò tìm của thần thức.” Liễu Minh trong mắt lập lòe tử quang nhàn nhạt nói ra.
“Đa tạ Liễu trưởng lão tương trợ!” Thanh Cổ nghe vậy không khỏi run rẩy nhưng vẫn lên tiếng cảm tạ Liễu Minh.
Nếu không có họ Liễu giúp đỡ, tám chín phần mười y đã không có cách nào tránh thoát ám toán của đối phương. Vốn đang bị thương không nhẹ, nếu lại trúng phải kích này, chỉ sợ y sẽ rơi vào cảnh thân bại mạng vong.
Trong lúc đó, nam tử mũi ưng nhìn thấy hai người Liễu Minh tránh thoát công kích của phân thân mà gã tự hào bèn hừ lạnh một tiếng tiếp đó phất tay đánh ra một đạo pháp quyết ra lệnh cho phân thân màu xanh hóa thành một cỗ thanh quang, bay trở về bản thể. Đồng thời trên người gã đột nhiên đại phóng quang mang, một khe nứt thật lớn cũng theo đó hiện ra, trong nháy mắt bao phủ phạm vi rộng hơn mười dặm. Trong phạm vi của khe hở, không khí đột nhiên trở nên nặng nề như chất lỏng, khiến cho hư không cũng mơ hồ có chút ngưng đọng.
“Đây là lực lượng Lĩnh Vực! Liễu đạo hữu cẩn thận, Yêu vật này đã có tu vi đạt đến Thiên Tượng đỉnh phong, chỉ cách cảnh giới Thông Huyền không còn bao xa!” Thanh Cổ tỏ ra hoảng sợ.
Quanh người Liễu Minh truyền đến từng đợt áp bách của không gian, đồng thời trong đầu của hắn cũng sinh ra cảm giác tinh thần bị đè nén. Lĩnh vực do nam tử mũi ưng thi triển đã hơn xa thứ mà Thanh Tung Tử mượn nhờ Pháp bảo tạo thành lúc trước. Bất quá Liễu Minh lại không hề có vẻ gì sợ hãi, khóe miệng thậm chí còn lộ ra một tia cười nhạt. Nam tử mũi ưng thấy vậy bèn cười lạnh một tiếng, khe hở phía sau cũng đột nhiên tỏa sáng hào quang. Gần như lập tức, Liễu Minh và Thanh Cổ liền cảm thấy cảnh vật chung quanh biến đổi thật lớn. Vô số ngọn núi màu xanh thình lình hiện ra, còn nam tử mũi ưng cùng nữ tử áo xám lại biến mất vô ảnh vô tung.
“Không xong! Yêu thú này đã nắm giữ Lĩnh Vực đến mức xuất thần nhập hóa. Hai người chúng ta hứng chịu ảnh hưởng của Lĩnh Vực, đã rơi vào bên trong ảo cảnh tinh thần!” Thanh Cổ đại biến sắc mặt, vung mạnh hai tay khiến cho Pháp bảo quanh người huyễn hóa từng đạo Hồng Lăng, bảo hộ chặt chẽ thân thể của y vào giữa.
Liễu Minh thấy vậy không ngờ vẫn đứng nguyên tại chỗ, chẳng hề nhúc nhích.