Ma Thiên Ký
Chương 1282: Thanh gia
Dịch giả: laka1047
Ma Thiên Lệnh tìm tới chủ Thanh Gia
Thanh Tung Tử chặn đường làm Trưởng Lão.
(vuongtuophuong)
Đến Thanh gia nhận tổ quy tông
Cùng thách đấu phân tài sở học.
(tridatinh)
Kết quả chưa được bao lâu, tại trang viên cực lớn cách đó không xa, cánh cửa lớn như hai tòa lầu các vốn vẫn đang đóng chặt bỗng nhiên mở ra.
Một đoàn thanh quang từ đó phóng ra, sau khi chớp động mấy cái liền bay đến đỉnh núi chỗ Liễu Minh.
Thanh quang thu lại lộ ra bên trong thân ảnh một trung niên nam tử đang mặc cẩm bào màu xanh. Người này thoạt nhìn chỉ khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, nhưng mà hai gò má lõm xuống, càng không ngờ là đầu đã bạc trắng, tu vi ước chừng ở tại Thiên Tượng cảnh hậu kỳ, tuy nhiên khoảng cách đến cảnh giới đại viên mãn vẫn có không ít chênh lệch. Trong tay y cầm một tấm phù lục màu đen, đúng là vật mà lúc trước Liễu Minh tế ra. Lúc này nam tử nhìn về phía Liễu Minh, trong ánh mắt tràn đầy thần sắc kinh nghi bất định. Sau khi đánh giá vài lần, y trầm giọng hỏi:
“Các hạ là ai, sao lại có được tấm phù lục này?”
Liễu Minh mở hai mắt ra, thong dong đứng dậy, chắp tay thi lễ với người đàn ông trung niên tóc trắng rồi mới nhàn nhạt trả lời:
“Tại hạ Liễu Minh, đến đây là muốn cầu kiến gia chủ Thanh gia.”
“Ta chính là đương kim gia chủ Thanh gia, Thanh Tông. Các hạ muốn gặp bổn tọa để làm gì cứ việc nói ra.” Người trung niên tóc trắng vẻ mặt không đổi nói.
“Thì ra các hạ chính là gia chủ Thanh gia, tại hạ thật sự là thất kính! Tại hạ đến đây lần này chỉ vì nhận tổ quy tông.” Liễu Minh gật đầu nhẹ, tỏ vẻ thì ra là thế, sau đó sắc mặt nghiêm túc nói.
“A, không biết cái các hạ gọi là ‘nhận tổ quy tông’ là ý gì?” Ánh mắt trung niên tóc trắng lóe lên, vẻ mặt lại hòa hoãn vài phần, tiếp tục hỏi.
“Ta chính là có quan hệ với một vị cố nhân rất sâu xa của Thanh gia. Còn về chi tiết trong đó, kính xin gia chủ xem qua bằng chứng này thì biết.” Liễu Minh nói xong liền giương tay áo lên. Một phong thư từ trong đó bay về phía trung niên tóc trắng.
Người trung niên này nửa tin nửa ngờ thò tay tiếp lấy lá thư, ánh mắt quét qua thì thấy:
“Gia chủ Thanh gia tự tay mở!”
Ở bên ngoài phong thư ngoại trừ mấy ký tự Ma Văn thật lớn còn có một cái ký hiệu cổ quái dị thường. Thấy một màn này, trong nội tâm y không khỏi khẽ rung động.
Tiếp theo người trung niên hít một hơi sâu rồi mở miệng liên tiếp mặc niệm những chú ngữ tối nghĩa. Sau một khắc, ký hiệu cổ quái ở trên phong thư trong tay y bỗng nhiên sáng lên, từ đó liên tiếp bay ra những chữ nhỏ chui vào trán trung niên tóc trắng với một tốc độ không thể tưởng tượng nổi.
Trung niên tóc trắng vốn chỉ khẽ giật mình, nhưng sau đó sắc mặt lập tức thay đổi, tỏ vẻ cổ quái nói với Liễu Minh:
“Thì ra các hạ đúng là hậu duệ của Ma Thiên lão tổ, hãy nhanh vào bên trong!”
Sau đó y liền nghiêng người, bày ra tư thế “Mời”.
“Đa tạ gia chủ.” Liễu Minh cũng không khách khí, trực tiếp đứng dậy chắp tay với trung niên tóc trắng, sau đó thân hình nhoáng một cái nghênh ngang bay về phía đại môn của trang viên.
Trung niên tóc trắng phất tay lên lấy ra một cái trận bàn đưa tin, sau đó đôi môi nhấp nháy vài cái liền thu trận bàn lại, cũng đồng dạng bay về phía đại môn.
Trong trang viên, đập vào mắt trước tiên là một tòa quảng trường to lớn. Hai bên là những kiến trúc bằng đá xanh nối tiếp nhau san sát, thoạt nhìn có chút lâu năm, nhưng mà lại có một thứ khiến người ta phải chú ý.
Ở giữa quảng trường có một pho tượng nam tử che mặt đang mặc trường bào, đầu hơi ngẩng lên, lộ ra cặp mắt sắc bén đang hướng về phía hư không xa xăm, tựa hồ muốn nhìn xuyên bầu trời.
Phía sau pho tượng là một tòa cung điện to lớn.
Dưới sự dẫn dắt của gia chủ Thanh gia, Liễu Minh trực tiếp chậm rãi đi dọc theo quảng trường về phía cung điện.
Liễu Minh trên đường thấy vài tên vệ sĩ Thanh gia mặc giáp xanh. Tuy bọn họ không nhận ra Liễu Minh, nhưng nhìn thấy gia chủ Thanh gia tỏ vẻ khách khí đối với hắn, tự nhiên cũng không dám hỏi gì nhiều.
Không bao lâu, hai người một trước một sau đi vào trong cung điện rồi tiến thẳng vào một gian đại sảnh.
Đại sảnh có vẻ rộng rãi, trên chiếc ghế chủ tọa ở chính giữa không có ai, trên bức tường phía sau lại có treo một bức tranh. Trong tranh vẽ một gã nam tử mặc áo đen, cũng đồng dạng che đi khuôn mặt, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, dĩ nhiên chính là người được điêu khắc ở giữa quảng trường.
Lúc này, ở hai bên ghế chủ tọa còn có hai nam một nữ đang ngồi.
Ba người thấy trung niên tóc trắng đi vào liền nhao nhao đứng thẳng thi lễ với trung niên, trong miệng xưng hô “Gia chủ”.
Thanh Tông khoát tay với ba người, tỏ ý không cần đa lễ, sau đó dẫn Liễu Minh đi về phía trước.
Ba người thấy vậy đều hơi ngạc nhiên bèn đánh giá Liễu Minh ở sau lưng gia chủ.
Liễu Minh lúc này cũng tương tự đang đánh giá bọn hắn, ánh mắt vừa liếc qua, đã xem rõ dung mạo tu vi của cả ba người.
Hai bên trái phải chủ tọa theo thứ tự là một tráng hán đầu trọc và một nam tử tóc dài đang đeo nửa cái mặt nạ màu bạc. Mà ở bên cạnh nam tử tóc dài còn có một thanh sam nữ tử dáng người yểu điệu, giữa mi tâm có một hạt nốt ruồi. Tráng hán đầu trọc cùng với nam tử đeo mặt nạ đều có tu vi Thiên Tượng trung kỳ, mà thanh sam nử tử thì có tu vi Thiên Tượng sơ kỳ.
“Lần này tạm thời triệu tập chư vị trưởng lão đến đây, thật ra là vì tuyên bố một việc.” Trung niên tóc trắng Thanh Tông chỉ vào một chỗ bên cạnh tráng hán đầu trọc, ý bảo Liễu Minh ngồi, sau đó thân hình nhoáng một cái xuất hiện ở vị trí chủ tọa rồi nói ra.
Ba gã trưởng lão của Thanh gia tựa hồ có chút chưa hiểu, liếc mắt nhìn nhau, sau đó ánh mắt lần nữa hướng về phía trung niên tóc trắng, tựa như đang chờ hắn nói tiếp.
“Vị đạo hữu Liễu Minh này, chính là hậu duệ lưu lạc tại đại lục khác của lão tổ Thanh gia chúng ta, Ma Thiên tiền bối. Hôm nay hắn đã đạt đến tu vi Thiên Tượng, lần này trở về nhận tổ quy tông quả thật là chuyện may mắn của tộc ta. Không biết Liễu đạo hữu có nguyện ý hay không đảm nhiệm chức vị trưởng lão của bổn tộc?” Thanh Tông liếc nhìn ba người sau đó không một chút hoang mang mà tuyên bố, phảng phất đây chỉ là một chuyện bình thường.
Nhưng lời y vừa nói ra khiến mọi người phải sợ hãi.
“Gia chủ, Thanh gia chúng ta mặc dù quyền thế không bằng tứ đại gia tộc vốn truyền thừa đã lâu, nhưng ở Tàng Châu này tính ra cũng là gia tộc thượng đẳng. Hôm này đột nhiên xuất hiện một người không rõ lai lịch, vừa đến đã muốn đảm nhiệm chức vị trưởng lão của bổn tộc, ta cảm thấy việc này chưa được thỏa đáng.” Còn chưa đợi Liễu Minh mở miệng, nam tử tóc dài mang nửa cái mặt nạ màu bạc đã đứng dậy nói ra.
“Ta nhận thấy chuyện này có liên quan đến hưng suy của gia tộc, không nên làm qua loa, mong rằng tộc trưởng chứng minh thân phận của hắn rồi hãy định đoạt.” Thanh sam nữ tử ở một bên cũng đồng dạng đứng dậy, liếc nhìn Liễu Minh mà nói.
“Theo tại hạ biết, Ma Thiên lão tổ từ lúc trước đã mất tích không biết bao nhiêu vạn năm, hôm nay đã cách một thời gian rất dài lại xuất hiện người này, thật sự có chút kỳ quặc.” Tráng hán đầu trọc sờ lên đầu mình, hiển nhiên là cũng không tin.
"Chư vị trưởng lão lo lắng không phải không có lý, nhưng mà hãy xem trước một chút vật này là vật gì?" Thanh Tông tựa hồ đã đoán được ba người sẽ đưa ra nghi vấn, một tay không nhanh không chậm cuốn lên, một tấm phù lục màu đen lóe lên rồi lơ lửng giữa không trung.
Chỉ thấy bên ngoài tấm phù lục hào quang vây quanh, một đám phù văn màu đen lớn nhỏ không đều lưu chuyển không ngừng. Ba người nhất thời nhìn về giữa không trung, lập tức thần sắc thay đổi.
“Ta đã nghiệm chứng, đây quả thật chính là Ma Thiên lệnh. Căn cứ theo tổ huấn của Thanh gia, lệnh này chỉ có người mang huyết mạch chi trưởng của Ma Thiên lão tổ mới có thể thúc giục. Còn lại, ta nghĩ cũng không cần nhiều lời.” Thanh Tông vẻ mặt không cảm xúc nói.
Thấy gia chủ đã nói như thế, tráng hán đầu trọc sắc mặt đồng ý, tựa hồ đã tin tưởng việc này, sau đó quay về phía Liễu Minh gật đầu. Thanh sam nữ tử lại liếc nhìn nam tử đeo mặt nạ ở một bên, không nói gì.
“Gia chủ chậm đã! Tục truyền Ma Thiên lão tổ năm đó có tu vi Thông Huyền, một thân công pháp huyễn thuật lại càng xuất thần nhập hóa. Các hạ nếu đã là hậu nhân của Ma Thiên lão tổ, chắc hẳn nhất định có được chân truyền của ngài. Không bằng hãy đến lôi đài tỷ thí một trận với tại hạ. Nếu có thể thắng, Thanh Tung Tử ta không tiếp tục nói hai lời. Nếu không ta thấy các hạ hay là vẫn chớ nên nói bậy cái gì hậu nhân, để tránh ô uế uy danh hiển hách của Ma Thiên lão tổ.” Nam tử đeo mặt nạ không chút khách khí nói, ánh mắt đảo qua trên mặt mọi người, cuối cùng dừng lại trên người Liễu Minh.
“Ta cũng đồng ý với đề nghị của trưởng lão Thanh Tung Tử. Đại lục Vạn Ma chúng ta vốn là cường giả vi tôn, kính xin gia chủ định đoạt.” Thanh sam nữ tử xoay người nói với Thanh Tông.
Tráng hán đầu trọc thấy vậy, ngược lại cũng không nói gì thêm, đồng dạng nhìn Liễu Minh.
“Như thế cũng tốt, không biết ý Liễu đạo hữu như thế nào?” Thanh Tông quay đầu nhìn về phía Liễu Minh, trong miệng tỏ vẻ trưng cầu ý kiến, nhưng ngụ ý đã rõ rành rành.
“Nếu trưởng lão Thanh Tung Tử đã nguyện ý chỉ giáo, tại hạ tự nhiên cũng muốn lĩnh giáo cao chiêu của các hạ.” Liễu Minh cười nhạt một tiếng, liền lập tức đáp ứng.
“Rất tốt, chờ thuận theo ý trời không bằng thử liều một phen, hay là chúng ta ngay bây giờ đấu lôi đài, các hạ thấy thế nào?” Thanh Tung Tử thấy Liễu Minh không hề nghĩ ngợi mà mở miệng đáp ứng, khóe miệng hơi nhếch lên nói.
Liễu Minh tự nhiên không có ý kiến, ngay lập tức dưới sự dẫn dắt của gia chủ Thanh gia, đi ra khỏi điện.
Không lâu sau, mọi người liền đi đến một góc trang viên, tại một nơi đất trống khá rộng, ở đây có một tòa tứ phương bình đài cao hơn hai người so với mặt đất.
Ở bốn phía bình đài có bốn gã đệ tử trong tộc đang mặc trường bào màu xanh phân tán tại bốn góc, trong tay mỗi người cầm một cái trận kỳ.
Ngoài ra, cũng không thiếu đệ tử Thanh gia tựa hồ đã sớm nhận được tin tức, đang từ bốn phương tám hướng tiến đến đây, không bao lâu đã tụ tập không dưới vài trăm người.
“Liễu đạo hữu, nếu lúc này thay đổi vẫn còn kịp, một khi đã bước vào võ đài, muốn hối hận thì đã muộn.” Nam tử tóc dài liếc nhìn Liễu Minh nói.
“Thanh Tung Tử trưởng lão, mời.” Liễu Minh đối với việc nam tử tóc dài nói vậy phảng phất như không nghe thấy, làm một động tác mời về phía lôi đài, mỉm cười nói.
Nam tử tóc dài thấy vậy hừ lạnh một tiếng, sát khí trên mặt lóe lên tức thì, mũi chân điểm một cái hóa thành một đạo thanh quang nhảy vào lôi đài.
Liễu Minh toàn thân lóe lên hắc quang, cũng đồng dạng mang theo tàn ảnh liên tiếp xuất hiện trên đài.
Nhìn thấy Liễu Minh và nam tử tóc dài đã đến, bốn đệ tử Thanh gia ở bốn góc bắt đầu lẩm bẩm trong miệng, pháp lực toàn thân không ngừng quán chú vào đồ vật trên tay.
Một lát sau, bốn phía bình đài bay ra từng mảng thanh sắc hào quang, sau khi đan vào với nhau ở giữa không trung liền ngưng thành một màn hào quang khổng lồ màu xanh bao phủ toàn bộ lôi đài.
“Thanh Cổ, trọng tài của trận chiến này sẽ do ngươi đảm nhiệm.” Thanh Tông khẽ quét ánh mắt về phái hai người trên đài, trong miệng nhàn nhạt nói ra.
“Vâng!”
Vừa dứt lời, thân hình tráng hán đầu trọc đã xuất hiện ở giữa không trung, ngay lập tức âm thanh lớn như tiếng chuông truyền vào tai tất cả mọi người ở đây vô cùng rõ ràng:
“Dựa theo tộc quy của Thanh gia, đấu lôi đài không có bất kỳ hạn chế nào, trừ phi một bên chủ động mở miệng nhận thua, nếu không ta tuyệt đối sẽ không xuất thủ ngăn trở. Không biết hai vị còn điều gì muốn nói không?”
Ma Thiên Lệnh tìm tới chủ Thanh Gia
Thanh Tung Tử chặn đường làm Trưởng Lão.
(vuongtuophuong)
Đến Thanh gia nhận tổ quy tông
Cùng thách đấu phân tài sở học.
(tridatinh)
Kết quả chưa được bao lâu, tại trang viên cực lớn cách đó không xa, cánh cửa lớn như hai tòa lầu các vốn vẫn đang đóng chặt bỗng nhiên mở ra.
Một đoàn thanh quang từ đó phóng ra, sau khi chớp động mấy cái liền bay đến đỉnh núi chỗ Liễu Minh.
Thanh quang thu lại lộ ra bên trong thân ảnh một trung niên nam tử đang mặc cẩm bào màu xanh. Người này thoạt nhìn chỉ khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, nhưng mà hai gò má lõm xuống, càng không ngờ là đầu đã bạc trắng, tu vi ước chừng ở tại Thiên Tượng cảnh hậu kỳ, tuy nhiên khoảng cách đến cảnh giới đại viên mãn vẫn có không ít chênh lệch. Trong tay y cầm một tấm phù lục màu đen, đúng là vật mà lúc trước Liễu Minh tế ra. Lúc này nam tử nhìn về phía Liễu Minh, trong ánh mắt tràn đầy thần sắc kinh nghi bất định. Sau khi đánh giá vài lần, y trầm giọng hỏi:
“Các hạ là ai, sao lại có được tấm phù lục này?”
Liễu Minh mở hai mắt ra, thong dong đứng dậy, chắp tay thi lễ với người đàn ông trung niên tóc trắng rồi mới nhàn nhạt trả lời:
“Tại hạ Liễu Minh, đến đây là muốn cầu kiến gia chủ Thanh gia.”
“Ta chính là đương kim gia chủ Thanh gia, Thanh Tông. Các hạ muốn gặp bổn tọa để làm gì cứ việc nói ra.” Người trung niên tóc trắng vẻ mặt không đổi nói.
“Thì ra các hạ chính là gia chủ Thanh gia, tại hạ thật sự là thất kính! Tại hạ đến đây lần này chỉ vì nhận tổ quy tông.” Liễu Minh gật đầu nhẹ, tỏ vẻ thì ra là thế, sau đó sắc mặt nghiêm túc nói.
“A, không biết cái các hạ gọi là ‘nhận tổ quy tông’ là ý gì?” Ánh mắt trung niên tóc trắng lóe lên, vẻ mặt lại hòa hoãn vài phần, tiếp tục hỏi.
“Ta chính là có quan hệ với một vị cố nhân rất sâu xa của Thanh gia. Còn về chi tiết trong đó, kính xin gia chủ xem qua bằng chứng này thì biết.” Liễu Minh nói xong liền giương tay áo lên. Một phong thư từ trong đó bay về phía trung niên tóc trắng.
Người trung niên này nửa tin nửa ngờ thò tay tiếp lấy lá thư, ánh mắt quét qua thì thấy:
“Gia chủ Thanh gia tự tay mở!”
Ở bên ngoài phong thư ngoại trừ mấy ký tự Ma Văn thật lớn còn có một cái ký hiệu cổ quái dị thường. Thấy một màn này, trong nội tâm y không khỏi khẽ rung động.
Tiếp theo người trung niên hít một hơi sâu rồi mở miệng liên tiếp mặc niệm những chú ngữ tối nghĩa. Sau một khắc, ký hiệu cổ quái ở trên phong thư trong tay y bỗng nhiên sáng lên, từ đó liên tiếp bay ra những chữ nhỏ chui vào trán trung niên tóc trắng với một tốc độ không thể tưởng tượng nổi.
Trung niên tóc trắng vốn chỉ khẽ giật mình, nhưng sau đó sắc mặt lập tức thay đổi, tỏ vẻ cổ quái nói với Liễu Minh:
“Thì ra các hạ đúng là hậu duệ của Ma Thiên lão tổ, hãy nhanh vào bên trong!”
Sau đó y liền nghiêng người, bày ra tư thế “Mời”.
“Đa tạ gia chủ.” Liễu Minh cũng không khách khí, trực tiếp đứng dậy chắp tay với trung niên tóc trắng, sau đó thân hình nhoáng một cái nghênh ngang bay về phía đại môn của trang viên.
Trung niên tóc trắng phất tay lên lấy ra một cái trận bàn đưa tin, sau đó đôi môi nhấp nháy vài cái liền thu trận bàn lại, cũng đồng dạng bay về phía đại môn.
Trong trang viên, đập vào mắt trước tiên là một tòa quảng trường to lớn. Hai bên là những kiến trúc bằng đá xanh nối tiếp nhau san sát, thoạt nhìn có chút lâu năm, nhưng mà lại có một thứ khiến người ta phải chú ý.
Ở giữa quảng trường có một pho tượng nam tử che mặt đang mặc trường bào, đầu hơi ngẩng lên, lộ ra cặp mắt sắc bén đang hướng về phía hư không xa xăm, tựa hồ muốn nhìn xuyên bầu trời.
Phía sau pho tượng là một tòa cung điện to lớn.
Dưới sự dẫn dắt của gia chủ Thanh gia, Liễu Minh trực tiếp chậm rãi đi dọc theo quảng trường về phía cung điện.
Liễu Minh trên đường thấy vài tên vệ sĩ Thanh gia mặc giáp xanh. Tuy bọn họ không nhận ra Liễu Minh, nhưng nhìn thấy gia chủ Thanh gia tỏ vẻ khách khí đối với hắn, tự nhiên cũng không dám hỏi gì nhiều.
Không bao lâu, hai người một trước một sau đi vào trong cung điện rồi tiến thẳng vào một gian đại sảnh.
Đại sảnh có vẻ rộng rãi, trên chiếc ghế chủ tọa ở chính giữa không có ai, trên bức tường phía sau lại có treo một bức tranh. Trong tranh vẽ một gã nam tử mặc áo đen, cũng đồng dạng che đi khuôn mặt, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, dĩ nhiên chính là người được điêu khắc ở giữa quảng trường.
Lúc này, ở hai bên ghế chủ tọa còn có hai nam một nữ đang ngồi.
Ba người thấy trung niên tóc trắng đi vào liền nhao nhao đứng thẳng thi lễ với trung niên, trong miệng xưng hô “Gia chủ”.
Thanh Tông khoát tay với ba người, tỏ ý không cần đa lễ, sau đó dẫn Liễu Minh đi về phía trước.
Ba người thấy vậy đều hơi ngạc nhiên bèn đánh giá Liễu Minh ở sau lưng gia chủ.
Liễu Minh lúc này cũng tương tự đang đánh giá bọn hắn, ánh mắt vừa liếc qua, đã xem rõ dung mạo tu vi của cả ba người.
Hai bên trái phải chủ tọa theo thứ tự là một tráng hán đầu trọc và một nam tử tóc dài đang đeo nửa cái mặt nạ màu bạc. Mà ở bên cạnh nam tử tóc dài còn có một thanh sam nữ tử dáng người yểu điệu, giữa mi tâm có một hạt nốt ruồi. Tráng hán đầu trọc cùng với nam tử đeo mặt nạ đều có tu vi Thiên Tượng trung kỳ, mà thanh sam nử tử thì có tu vi Thiên Tượng sơ kỳ.
“Lần này tạm thời triệu tập chư vị trưởng lão đến đây, thật ra là vì tuyên bố một việc.” Trung niên tóc trắng Thanh Tông chỉ vào một chỗ bên cạnh tráng hán đầu trọc, ý bảo Liễu Minh ngồi, sau đó thân hình nhoáng một cái xuất hiện ở vị trí chủ tọa rồi nói ra.
Ba gã trưởng lão của Thanh gia tựa hồ có chút chưa hiểu, liếc mắt nhìn nhau, sau đó ánh mắt lần nữa hướng về phía trung niên tóc trắng, tựa như đang chờ hắn nói tiếp.
“Vị đạo hữu Liễu Minh này, chính là hậu duệ lưu lạc tại đại lục khác của lão tổ Thanh gia chúng ta, Ma Thiên tiền bối. Hôm nay hắn đã đạt đến tu vi Thiên Tượng, lần này trở về nhận tổ quy tông quả thật là chuyện may mắn của tộc ta. Không biết Liễu đạo hữu có nguyện ý hay không đảm nhiệm chức vị trưởng lão của bổn tộc?” Thanh Tông liếc nhìn ba người sau đó không một chút hoang mang mà tuyên bố, phảng phất đây chỉ là một chuyện bình thường.
Nhưng lời y vừa nói ra khiến mọi người phải sợ hãi.
“Gia chủ, Thanh gia chúng ta mặc dù quyền thế không bằng tứ đại gia tộc vốn truyền thừa đã lâu, nhưng ở Tàng Châu này tính ra cũng là gia tộc thượng đẳng. Hôm này đột nhiên xuất hiện một người không rõ lai lịch, vừa đến đã muốn đảm nhiệm chức vị trưởng lão của bổn tộc, ta cảm thấy việc này chưa được thỏa đáng.” Còn chưa đợi Liễu Minh mở miệng, nam tử tóc dài mang nửa cái mặt nạ màu bạc đã đứng dậy nói ra.
“Ta nhận thấy chuyện này có liên quan đến hưng suy của gia tộc, không nên làm qua loa, mong rằng tộc trưởng chứng minh thân phận của hắn rồi hãy định đoạt.” Thanh sam nữ tử ở một bên cũng đồng dạng đứng dậy, liếc nhìn Liễu Minh mà nói.
“Theo tại hạ biết, Ma Thiên lão tổ từ lúc trước đã mất tích không biết bao nhiêu vạn năm, hôm nay đã cách một thời gian rất dài lại xuất hiện người này, thật sự có chút kỳ quặc.” Tráng hán đầu trọc sờ lên đầu mình, hiển nhiên là cũng không tin.
"Chư vị trưởng lão lo lắng không phải không có lý, nhưng mà hãy xem trước một chút vật này là vật gì?" Thanh Tông tựa hồ đã đoán được ba người sẽ đưa ra nghi vấn, một tay không nhanh không chậm cuốn lên, một tấm phù lục màu đen lóe lên rồi lơ lửng giữa không trung.
Chỉ thấy bên ngoài tấm phù lục hào quang vây quanh, một đám phù văn màu đen lớn nhỏ không đều lưu chuyển không ngừng. Ba người nhất thời nhìn về giữa không trung, lập tức thần sắc thay đổi.
“Ta đã nghiệm chứng, đây quả thật chính là Ma Thiên lệnh. Căn cứ theo tổ huấn của Thanh gia, lệnh này chỉ có người mang huyết mạch chi trưởng của Ma Thiên lão tổ mới có thể thúc giục. Còn lại, ta nghĩ cũng không cần nhiều lời.” Thanh Tông vẻ mặt không cảm xúc nói.
Thấy gia chủ đã nói như thế, tráng hán đầu trọc sắc mặt đồng ý, tựa hồ đã tin tưởng việc này, sau đó quay về phía Liễu Minh gật đầu. Thanh sam nữ tử lại liếc nhìn nam tử đeo mặt nạ ở một bên, không nói gì.
“Gia chủ chậm đã! Tục truyền Ma Thiên lão tổ năm đó có tu vi Thông Huyền, một thân công pháp huyễn thuật lại càng xuất thần nhập hóa. Các hạ nếu đã là hậu nhân của Ma Thiên lão tổ, chắc hẳn nhất định có được chân truyền của ngài. Không bằng hãy đến lôi đài tỷ thí một trận với tại hạ. Nếu có thể thắng, Thanh Tung Tử ta không tiếp tục nói hai lời. Nếu không ta thấy các hạ hay là vẫn chớ nên nói bậy cái gì hậu nhân, để tránh ô uế uy danh hiển hách của Ma Thiên lão tổ.” Nam tử đeo mặt nạ không chút khách khí nói, ánh mắt đảo qua trên mặt mọi người, cuối cùng dừng lại trên người Liễu Minh.
“Ta cũng đồng ý với đề nghị của trưởng lão Thanh Tung Tử. Đại lục Vạn Ma chúng ta vốn là cường giả vi tôn, kính xin gia chủ định đoạt.” Thanh sam nữ tử xoay người nói với Thanh Tông.
Tráng hán đầu trọc thấy vậy, ngược lại cũng không nói gì thêm, đồng dạng nhìn Liễu Minh.
“Như thế cũng tốt, không biết ý Liễu đạo hữu như thế nào?” Thanh Tông quay đầu nhìn về phía Liễu Minh, trong miệng tỏ vẻ trưng cầu ý kiến, nhưng ngụ ý đã rõ rành rành.
“Nếu trưởng lão Thanh Tung Tử đã nguyện ý chỉ giáo, tại hạ tự nhiên cũng muốn lĩnh giáo cao chiêu của các hạ.” Liễu Minh cười nhạt một tiếng, liền lập tức đáp ứng.
“Rất tốt, chờ thuận theo ý trời không bằng thử liều một phen, hay là chúng ta ngay bây giờ đấu lôi đài, các hạ thấy thế nào?” Thanh Tung Tử thấy Liễu Minh không hề nghĩ ngợi mà mở miệng đáp ứng, khóe miệng hơi nhếch lên nói.
Liễu Minh tự nhiên không có ý kiến, ngay lập tức dưới sự dẫn dắt của gia chủ Thanh gia, đi ra khỏi điện.
Không lâu sau, mọi người liền đi đến một góc trang viên, tại một nơi đất trống khá rộng, ở đây có một tòa tứ phương bình đài cao hơn hai người so với mặt đất.
Ở bốn phía bình đài có bốn gã đệ tử trong tộc đang mặc trường bào màu xanh phân tán tại bốn góc, trong tay mỗi người cầm một cái trận kỳ.
Ngoài ra, cũng không thiếu đệ tử Thanh gia tựa hồ đã sớm nhận được tin tức, đang từ bốn phương tám hướng tiến đến đây, không bao lâu đã tụ tập không dưới vài trăm người.
“Liễu đạo hữu, nếu lúc này thay đổi vẫn còn kịp, một khi đã bước vào võ đài, muốn hối hận thì đã muộn.” Nam tử tóc dài liếc nhìn Liễu Minh nói.
“Thanh Tung Tử trưởng lão, mời.” Liễu Minh đối với việc nam tử tóc dài nói vậy phảng phất như không nghe thấy, làm một động tác mời về phía lôi đài, mỉm cười nói.
Nam tử tóc dài thấy vậy hừ lạnh một tiếng, sát khí trên mặt lóe lên tức thì, mũi chân điểm một cái hóa thành một đạo thanh quang nhảy vào lôi đài.
Liễu Minh toàn thân lóe lên hắc quang, cũng đồng dạng mang theo tàn ảnh liên tiếp xuất hiện trên đài.
Nhìn thấy Liễu Minh và nam tử tóc dài đã đến, bốn đệ tử Thanh gia ở bốn góc bắt đầu lẩm bẩm trong miệng, pháp lực toàn thân không ngừng quán chú vào đồ vật trên tay.
Một lát sau, bốn phía bình đài bay ra từng mảng thanh sắc hào quang, sau khi đan vào với nhau ở giữa không trung liền ngưng thành một màn hào quang khổng lồ màu xanh bao phủ toàn bộ lôi đài.
“Thanh Cổ, trọng tài của trận chiến này sẽ do ngươi đảm nhiệm.” Thanh Tông khẽ quét ánh mắt về phái hai người trên đài, trong miệng nhàn nhạt nói ra.
“Vâng!”
Vừa dứt lời, thân hình tráng hán đầu trọc đã xuất hiện ở giữa không trung, ngay lập tức âm thanh lớn như tiếng chuông truyền vào tai tất cả mọi người ở đây vô cùng rõ ràng:
“Dựa theo tộc quy của Thanh gia, đấu lôi đài không có bất kỳ hạn chế nào, trừ phi một bên chủ động mở miệng nhận thua, nếu không ta tuyệt đối sẽ không xuất thủ ngăn trở. Không biết hai vị còn điều gì muốn nói không?”