Ma Thiên Ký
Chương 1269: Khí linh
Dịch giả: nila32, Hàn Lâm Nhi
La Hầu tự bạo suy Khí Linh
Ma, Liễu hợp nhau chống kẻ thù.
(vuongtuphuong)
La Hầu nhìn về phía Ma Thiên và Liễu Minh một cái nhưng không nói gì thêm mà hóa thành một đạo hắc quang bay vào đạo phong ấn hình cầu đặt giữa không trung.
“Ma Thiên tiền bối.” Liễu Minh thi lễ với Ma Thiên một cái.
“Lúc trước khổ cực cho ngươi rồi, hiện tại hãy giao đoạn xương tay kia cho ta.” Ma Thiên cười ha hả đồng thời giơ tay về phía Liễu Minh.
Liễu Minh thấy vậy liền lộ vẻ trầm ngâm nhưng hắn cũng không vội vã làm ra hành động gì khác.
“Như thế nào, chẳng lẽ ngươi muốn làm trái nội dung pháp khế?” Ma Thiên thấy vậy liền cất giọng lạnh lùng.
“Vãn bối không dám, chỉ mong tiền bối nói rõ lai lịch của đoạn xương tay kia? Vì sao ngay lúc ta muốn phong ấn thứ này lại bị đại năng bí ẩn phá không công kích. Nếu không phải như thế, không gian lồng giam cũng không bị phá hư đến mức này.” Liễu Minh hỏi ngược lại một câu.
Ma Thiên nghe vậy liền thu tay, chắp ở sau lưng đồng thời giương mắt nhìn trời. Liễu Minh thấy vậy cũng không nói gì.
“Chuyện này hiện tại ngươi vẫn không nên tìm hiểu quá nhiều. Tóm lại, ta sẽ không làm gì phương hại đến ngươi.” Sau một lúc lâu, Ma Thiên mới thở dài một hơi rồi nói.
Liễu Minh nghe vậy liền nhướng mày.
Ngay vào lúc này, phong ấn hình cầu giữa không trung chợt sáng ngời rồi bắt đầu chuyển động. Mặt ngoài cấm chế cũng theo đó xuất hiện hào quang lưu chuyển giống như có hai luồng sức mạnh cực lớn đang kịch đấu bên trong. Toàn bộ không gian lồng giam cũng phát ra tiếng kêu “Ù ù” kéo theo từng tràng rung lắc kịch liệt. Thậm chí vài nơi còn bắt đầu xuất hiện dấu hiệu sụp đổ. Liễu Minh thấy vậy không khỏi giật mình bèn nhìn về đạo phong ấn giữa không trung.
“Xem ra hai người bọn họ cuối cùng khó tránh một trận tử chiến. Có điều nếu như La Hầu thất bại, bằng vào lực lượng của hai chúng ta hiện giờ tuyệt đối không phải là đối thủ của khí linh kia.” Ma Thiên cũng nhìn về phía phong ấn giữa không trung rồi chậm rãi nói ra.
“Điều này là sao? La Hầu đã từng nói qua, khi đó khí linh cũng sẽ gặp phải trọng thương. Nếu hai người chúng ta hợp lực nhất định có thể có hy vọng thắng lợi.” Liễu Minh lập tức cả kinh vội vàng mở miệng hỏi dò.
“Đó là hắn đánh giá ta quá cao! Ma mỗ đã bị giam hãm không biết bao nhiêu vạn năm, hiện tại tuy rằng có thể thoát giam cầm của Cầm Ma tỏa thế nhưng Pháp lực trong người sớm bị lồng giam hấp thụ hầu như không còn, căn bản không thể thi triển bao nhiêu thực lực. Đương nhiên nếu ngươi đồng ý giao cho ta đoạn xương tay kia thì có lẽ vẫn còn một tia hy vọng.” Sau khi trả lời một câu đầy thâm ý, Ma Thiên liền nhắm chặt hai mắt.
Trải qua một hồi suy nghĩ, Liễu Minh rốt cuộc hạ quyết tâm, vung tay bắn ra một đạo bạch quang. Ma Thiên liền mở hai mắt, vung tay chụp lấy, đúng là đoạn xương tay mà y cần. Tiếp đó, họ Ma liền há to miệng nuốt lấy toàn bộ đoạn xương. Liễu Minh thấy vậy không khỏi ngạc nhiên nhưng cũng không lên tiếng ngăn cản. Chỉ thấy yết hầu Ma Thiên chuyển động hai cái, sau một lát hắn liền thở ra một cách thỏa mãn. Bên ngoài thân thể của y bắt đầu hiện ra một cỗ ma khí ngăm đen khiến cho khí tức toàn thân cũng theo đó phát triển nhanh chóng.
“Hắc hắc, không tệ, không tệ! Đúng rồi, La Hầu và khí linh kia nhất thời không thể phân biệt cao thấp. Ngươi hãy tranh thủ khôi phục pháp lực từ đó thực hiện kế hoạch của chúng ta.” Sau khi hoạt động tay chân, Ma Thiên liền cười hắc hắc rồi nói.
Liễu Minh nghe vậy nhẹ gật đầu tiếp đó khoanh chân tại chỗ, yên lặng vận chuyển pháp lực điều tức thân thể. Trong lúc đó, toàn bộ không gian lồng giam vẫn không ngừng rung lắc kịch liệt. Hai người Liễu Minh cùng Ma Thiên thì không ngừng quan sát phong ấn hình cầu một cách chăm chú như đang sẵn sàng lâm trận đón địch.
Trong nháy mắt, thời gian ba ngày đã trôi qua.
Lúc này, không gian lồng giam bỗng nhiên lắc mạnh một cái. Nơi đặt phong ấn thình lình phát ra lượng lớn hào quang bảy sắc. Dị tượng như thế kéo dài chừng một nén nhang rồi mới dần dần thu lại. Rất nhanh sau đó, phong ấn liền xuất hiện thật nhiều vết rạn, hào quang bên ngoài cũng dần trở nên ảm đạm như thể không thể chống đỡ thêm nữa.
Bên cạnh phong ấn lúc này, hai người Liễu Minh và Ma Thiên bỗng nhiên đứng dậy liếc nhìn đối phương. Cả hai đều rất rõ ràng, thời khắc quan trọng sắp đến. Sắc mặt đều trở nên ngưng trọng dị thường. Liễu Minh thở nhẹ một hơi, ngoài thân lập tức chậm rãi hiện ra từng đạo ma văn màu tím giống như con giun. Trải qua ba ngày điều tức, pháp lực cùng thương thế trên người hắn đã được khôi phục gần như hoàn toàn.
Nhưng vào lúc này, nương theo từng hồi Phạn âm truyền ra, phong ấn hình tròn liền tỏa sáng rực rỡ tiếp đó vỡ thành từng mảnh. Không gian lồng giam cũng theo đó rung lắc dữ dội. Một nam tử áo xanh cũng từ đó hiện ra. Thoạt nhìn, người đàn ông bí ẩn này có vẻ ngoài rất giống La Hầu. Chẳng qua khí tức trên người y lại có vẻ vô cùng kỳ lạ, hoàn toàn khác với La Hầu, Ma Thiên cùng Liễu Minh, ngược lại giống như linh áp do Pháp bảo phát ra. Bất quá khí tức trên người nam tử này có chút bất ổn giống như đang mang vết thương nào đó.
“Xem ra La Hầu đã thất bại!”
Ma Thiên khẽ quan sát đối phương sau đó chậm rãi nói ra. Sau một khắc, trên người y liền đại phóng hắc quang đồng thời nổi lên vô số ma văn rất giống Liễu Minh, mang theo Linh áp khổng lồ bộc phát mà ra. Liễu Minh thấy vậy không chút chậm trễ đại phóng hắc quang, sau lưng xuất hiện pháp tướng màu đen lớn chừng mười trượng. Nam tử áo bào xanh nhìn về phía hai người Liễu Minh cùng Ma Thiên, trong mắt hiện lên một tầng kỳ quang nhàn nhạt. Gần như cùng lúc, Liễu Minh liền thấy lạnh toát cả người giống như bản thân đang bị đối phương nhìn thấu, sắc mặt lập tức biến đổi.
“Thì ra là thế, hai người các ngươi có thể trở thành chủ kí sinh tạm thời của lồng giam phải chăng là do tiểu tử kia giúp đỡ?” Nam tử áo bào xanh lạnh lùng chất vấn.
“Hành động theo kế hoạch!”
Ma Thiên khẽ quát một tiếng, một tay khẽ chụp vào hư không khiến cho Hồn Thiên Bia ở phía xa xa giống như thuấn di xuất hiện trước mặt y. Tiếp đó, họ Ma nhanh chóng chà xát hai tay, phóng ra ma diễm đen kịt ngưng tụ thành cột sáng màu đen dung nhập vào trong tấm bia. Lập tức, bên trên Hồn Thiên Bia liền hiện ra đường vân màu đen. Huyễn Ma Đồng cũng theo đó thình lình mở ra, mang theo cột sáng màu đen phóng thẳng lên trời.
Nam tử áo xanh thấy vậy, liền giơ một ngón tay lên, bắn ra các đạo pháp quyết vào hư không. Không gian tù lung chấn động nhẹ một cái, từ nơi sâu bên trong lập tức tuôn ra vô số sương mù tím nhạt. Chỉ sau mấy hơi thở đã tràn tới quá nửa không gian, tạo thành một lốc xoáy, cuộn trào về hướng Liễu Minh và Ma Thiên.
Thấy cảnh này, Ma Thiên biến sắc, miệng mau chóng lẩm bẩm mấy tiếng. Từ trên Hồn Thiên Bia lập tức bắn ra một cột sáng màu đen, đồng thời phun ra một đoàn Ma Diễm đen thui, dưới sự điều khiển của Ma Thiên, chúng nhanh chóng tràn ra xung quanh, chỉ trong khoảnh khắc đã biến thành một biển lửa màu đen, bao phủ quá nửa không gian tù lung, tràn về hướng màn sương màu tím kia.
Liễu Minh cũng quát khẽ một tiếng, hắc quang trên người sáng rực lên, pháp tướng ma hóa sau lưng sau một tiếng rồng ngâm hổ gầm đã phóng thẳng lên trời, đồng thời hình xăm Long Hổ màu đen cũng bay ra, trên không trung hóa thành một đám sương mù đen, hòa quyện với Ma Diễm do Ma Thiên thả ra, cuồn cuộn bay về hướng đám sương tím.
Ma Diễm và màn sương tím va vào nhau, phát ra từng trận tiếng nổ rung trời chuyển đất, khiến cho không gian tù lung chấn động mạnh mẽ, thế nhưng sau một thời gian thì không bên nào chèn ép được đối phương cả.
Lúc này, nếu có thể xem toàn bộ không gian thì có thể thấy nó đã bị bao phủ bởi hai loại quang đoàn, còn đang không ngừng cạnh tranh ở phần tiếp giáp. Một đường phân cách vô cùng rõ ràng đã chia không gian tù lung ra thành hai nửa, trong đó quá nửa là sương mù màu tím, non nửa còn lại là Ma Diễm màu đen. Dù màn sương màu tím có cố gắng tới đâu cũng không thể lấn át được Ma Diễm, tình thế mau chóng lâm vào trạng thái giằng co.
"Chuyện gì thế này?"
Sắc mặt nam tử áo xanh tái đi, thân là khí linh của lồng giam, đương nhiên y có thể cảm nhận toàn bộ thay đổi của nó. Có điều y thật sự không ngờ tới nam tử áo đen trước mặt lại có thể dựa vào một Pháp bảo bia đá quỷ dị để nắm giữ một phần khống chế với không gian tù lung này.
Đúng lúc này, Liễu Minh lại giơ tay lên, mười hai viên châu màu vàng đất bắn ra, giống như mười hai tảng thiên thạch, theo một đường vòng cung, bay thẳng tới người nam tử áo xanh.
Nam tử áo xanh biến sắc, vội nhấc tay lên, trong hư không liền ngưng tụ ra một bàn tay lớn ngập trong tử diễm, chặn đứng thế công của mười hai viên Sơn Hà Châu.
Thế nhưng chỉ một khắc phân tâm ngăn cản công kích này thì màn sương tím đã bị Ma Diễm bức lui lại vài phần.
"Muốn chết!"
Trong mắt nam tử áo xanh tràn ngập hung quang, tay nhấn một cái, bên trên không gian tù lung lập tức hiện ra chín vòng xoáy khổng lồ. Sau một tiếng gào thét, sắc tím trong lòng chín vòng xoáy chợt hiện lên, từ đó liền bay ra chín đầu Cự Long tím sậm, gầm rú lao về hướng Ma Thiên.
Liễu Minh biến sắc, đang muốn điều khiển Sơn Hà Châu chặn đường Cự Long thì nam tử áo xanh chợt cười lạnh một tiếng, ngọn lửa tím bao phủ cự chưởng chợt sáng rực lên, nắm chặt lấy mười hai viên Sơn Hà Châu.
Bên kia, Ma Thiên cũng há mồm phun ra một đạo bạch quang, chính là một chiếc xương tay, quay tròn rồi mau chóng lớn lên, chỉ trong phút chốc đã ngưng tụ thành một bộ xương bàn tay khổng lồ bao phủ trong màn hào quang trắng sữa. Bàn tay lao tới, tóm lấy một đầu Cự Long gần nhất, mạnh mẽ bóp nát thân thể nó.
Mấy đầu Cự Long còn lại dường như có chút sợ hãi bàn tay này, lập tức bay sang hướng khác, định từ đó công kích nam tử áo đen. Kết quả là bàn tay này cực nhanh xoay quanh thân Ma Thiên, dễ dàng tấn công các đầu Cự Long còn lại, không để con nào bay tới gần y.
Nam tử áo xanh thấy vậy, trên mặt liền lộ nét nôn nóng, định làm gì đó thì chợt biến sắc, gương mặt lập tức tái nhợt đi.
Thấy vậy, Liễu Minh và Ma Thiên liền vô cùng vui vẻ, liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng đồng thời phát lực.
Ma Diễm lập tức sáng rực lên, bức màn sương tím lùi về sau.
Nam tử áo xanh chợt lùi về sau mấy bước, mau chóng ổn định thân mình, đồng thời thúc giục pháp quyết. Màn sương tím lại nồng đậm hơn mấy phần, mau chóng chặn lại thế công của Ma Diễm.
Tiếp đó, Liễu Minh và Ma Thiên lại tiếp tục điều khiển các loại pháp bảo, tiếp tục quần đấu với nam tử áo xanh.
Cùng với trận chiến giữa ba người, không gian tù lung cũng phát sinh biến cố vô cùng to lớn, chấn động mạnh mẽ hơn nhiều, bức tường ngăn không gian cũng hiện ra mấy khe hở, càng ngày càng to ra hơn.
Đúng lúc này, Ma Thiên nhướng mày, lạnh giọng nói:
"Nếu chúng ta tiếp tục tranh đấu nữa, sợ rằng còn chưa phân thắng bại thì không gian tù lung này sẽ tan vỡ mất."
Nam tử áo xanh cũng lạnh lùng nhìn Ma Thiên nói: "Hừ, ta và ngươi vốn có mâu thuẫn không thể điều đình được. Nay ngươi dựa vào cái gì để ta tin tưởng chứ?"
"Bởi vì nay Liễu Minh là chủ kí sinh nên ta có một đề nghị, không biết các hạ có muốn nghe không?" Ma Thiên thấy khí linh có phần chần chờ liền chậm rãi nói.
La Hầu tự bạo suy Khí Linh
Ma, Liễu hợp nhau chống kẻ thù.
(vuongtuphuong)
La Hầu nhìn về phía Ma Thiên và Liễu Minh một cái nhưng không nói gì thêm mà hóa thành một đạo hắc quang bay vào đạo phong ấn hình cầu đặt giữa không trung.
“Ma Thiên tiền bối.” Liễu Minh thi lễ với Ma Thiên một cái.
“Lúc trước khổ cực cho ngươi rồi, hiện tại hãy giao đoạn xương tay kia cho ta.” Ma Thiên cười ha hả đồng thời giơ tay về phía Liễu Minh.
Liễu Minh thấy vậy liền lộ vẻ trầm ngâm nhưng hắn cũng không vội vã làm ra hành động gì khác.
“Như thế nào, chẳng lẽ ngươi muốn làm trái nội dung pháp khế?” Ma Thiên thấy vậy liền cất giọng lạnh lùng.
“Vãn bối không dám, chỉ mong tiền bối nói rõ lai lịch của đoạn xương tay kia? Vì sao ngay lúc ta muốn phong ấn thứ này lại bị đại năng bí ẩn phá không công kích. Nếu không phải như thế, không gian lồng giam cũng không bị phá hư đến mức này.” Liễu Minh hỏi ngược lại một câu.
Ma Thiên nghe vậy liền thu tay, chắp ở sau lưng đồng thời giương mắt nhìn trời. Liễu Minh thấy vậy cũng không nói gì.
“Chuyện này hiện tại ngươi vẫn không nên tìm hiểu quá nhiều. Tóm lại, ta sẽ không làm gì phương hại đến ngươi.” Sau một lúc lâu, Ma Thiên mới thở dài một hơi rồi nói.
Liễu Minh nghe vậy liền nhướng mày.
Ngay vào lúc này, phong ấn hình cầu giữa không trung chợt sáng ngời rồi bắt đầu chuyển động. Mặt ngoài cấm chế cũng theo đó xuất hiện hào quang lưu chuyển giống như có hai luồng sức mạnh cực lớn đang kịch đấu bên trong. Toàn bộ không gian lồng giam cũng phát ra tiếng kêu “Ù ù” kéo theo từng tràng rung lắc kịch liệt. Thậm chí vài nơi còn bắt đầu xuất hiện dấu hiệu sụp đổ. Liễu Minh thấy vậy không khỏi giật mình bèn nhìn về đạo phong ấn giữa không trung.
“Xem ra hai người bọn họ cuối cùng khó tránh một trận tử chiến. Có điều nếu như La Hầu thất bại, bằng vào lực lượng của hai chúng ta hiện giờ tuyệt đối không phải là đối thủ của khí linh kia.” Ma Thiên cũng nhìn về phía phong ấn giữa không trung rồi chậm rãi nói ra.
“Điều này là sao? La Hầu đã từng nói qua, khi đó khí linh cũng sẽ gặp phải trọng thương. Nếu hai người chúng ta hợp lực nhất định có thể có hy vọng thắng lợi.” Liễu Minh lập tức cả kinh vội vàng mở miệng hỏi dò.
“Đó là hắn đánh giá ta quá cao! Ma mỗ đã bị giam hãm không biết bao nhiêu vạn năm, hiện tại tuy rằng có thể thoát giam cầm của Cầm Ma tỏa thế nhưng Pháp lực trong người sớm bị lồng giam hấp thụ hầu như không còn, căn bản không thể thi triển bao nhiêu thực lực. Đương nhiên nếu ngươi đồng ý giao cho ta đoạn xương tay kia thì có lẽ vẫn còn một tia hy vọng.” Sau khi trả lời một câu đầy thâm ý, Ma Thiên liền nhắm chặt hai mắt.
Trải qua một hồi suy nghĩ, Liễu Minh rốt cuộc hạ quyết tâm, vung tay bắn ra một đạo bạch quang. Ma Thiên liền mở hai mắt, vung tay chụp lấy, đúng là đoạn xương tay mà y cần. Tiếp đó, họ Ma liền há to miệng nuốt lấy toàn bộ đoạn xương. Liễu Minh thấy vậy không khỏi ngạc nhiên nhưng cũng không lên tiếng ngăn cản. Chỉ thấy yết hầu Ma Thiên chuyển động hai cái, sau một lát hắn liền thở ra một cách thỏa mãn. Bên ngoài thân thể của y bắt đầu hiện ra một cỗ ma khí ngăm đen khiến cho khí tức toàn thân cũng theo đó phát triển nhanh chóng.
“Hắc hắc, không tệ, không tệ! Đúng rồi, La Hầu và khí linh kia nhất thời không thể phân biệt cao thấp. Ngươi hãy tranh thủ khôi phục pháp lực từ đó thực hiện kế hoạch của chúng ta.” Sau khi hoạt động tay chân, Ma Thiên liền cười hắc hắc rồi nói.
Liễu Minh nghe vậy nhẹ gật đầu tiếp đó khoanh chân tại chỗ, yên lặng vận chuyển pháp lực điều tức thân thể. Trong lúc đó, toàn bộ không gian lồng giam vẫn không ngừng rung lắc kịch liệt. Hai người Liễu Minh cùng Ma Thiên thì không ngừng quan sát phong ấn hình cầu một cách chăm chú như đang sẵn sàng lâm trận đón địch.
Trong nháy mắt, thời gian ba ngày đã trôi qua.
Lúc này, không gian lồng giam bỗng nhiên lắc mạnh một cái. Nơi đặt phong ấn thình lình phát ra lượng lớn hào quang bảy sắc. Dị tượng như thế kéo dài chừng một nén nhang rồi mới dần dần thu lại. Rất nhanh sau đó, phong ấn liền xuất hiện thật nhiều vết rạn, hào quang bên ngoài cũng dần trở nên ảm đạm như thể không thể chống đỡ thêm nữa.
Bên cạnh phong ấn lúc này, hai người Liễu Minh và Ma Thiên bỗng nhiên đứng dậy liếc nhìn đối phương. Cả hai đều rất rõ ràng, thời khắc quan trọng sắp đến. Sắc mặt đều trở nên ngưng trọng dị thường. Liễu Minh thở nhẹ một hơi, ngoài thân lập tức chậm rãi hiện ra từng đạo ma văn màu tím giống như con giun. Trải qua ba ngày điều tức, pháp lực cùng thương thế trên người hắn đã được khôi phục gần như hoàn toàn.
Nhưng vào lúc này, nương theo từng hồi Phạn âm truyền ra, phong ấn hình tròn liền tỏa sáng rực rỡ tiếp đó vỡ thành từng mảnh. Không gian lồng giam cũng theo đó rung lắc dữ dội. Một nam tử áo xanh cũng từ đó hiện ra. Thoạt nhìn, người đàn ông bí ẩn này có vẻ ngoài rất giống La Hầu. Chẳng qua khí tức trên người y lại có vẻ vô cùng kỳ lạ, hoàn toàn khác với La Hầu, Ma Thiên cùng Liễu Minh, ngược lại giống như linh áp do Pháp bảo phát ra. Bất quá khí tức trên người nam tử này có chút bất ổn giống như đang mang vết thương nào đó.
“Xem ra La Hầu đã thất bại!”
Ma Thiên khẽ quan sát đối phương sau đó chậm rãi nói ra. Sau một khắc, trên người y liền đại phóng hắc quang đồng thời nổi lên vô số ma văn rất giống Liễu Minh, mang theo Linh áp khổng lồ bộc phát mà ra. Liễu Minh thấy vậy không chút chậm trễ đại phóng hắc quang, sau lưng xuất hiện pháp tướng màu đen lớn chừng mười trượng. Nam tử áo bào xanh nhìn về phía hai người Liễu Minh cùng Ma Thiên, trong mắt hiện lên một tầng kỳ quang nhàn nhạt. Gần như cùng lúc, Liễu Minh liền thấy lạnh toát cả người giống như bản thân đang bị đối phương nhìn thấu, sắc mặt lập tức biến đổi.
“Thì ra là thế, hai người các ngươi có thể trở thành chủ kí sinh tạm thời của lồng giam phải chăng là do tiểu tử kia giúp đỡ?” Nam tử áo bào xanh lạnh lùng chất vấn.
“Hành động theo kế hoạch!”
Ma Thiên khẽ quát một tiếng, một tay khẽ chụp vào hư không khiến cho Hồn Thiên Bia ở phía xa xa giống như thuấn di xuất hiện trước mặt y. Tiếp đó, họ Ma nhanh chóng chà xát hai tay, phóng ra ma diễm đen kịt ngưng tụ thành cột sáng màu đen dung nhập vào trong tấm bia. Lập tức, bên trên Hồn Thiên Bia liền hiện ra đường vân màu đen. Huyễn Ma Đồng cũng theo đó thình lình mở ra, mang theo cột sáng màu đen phóng thẳng lên trời.
Nam tử áo xanh thấy vậy, liền giơ một ngón tay lên, bắn ra các đạo pháp quyết vào hư không. Không gian tù lung chấn động nhẹ một cái, từ nơi sâu bên trong lập tức tuôn ra vô số sương mù tím nhạt. Chỉ sau mấy hơi thở đã tràn tới quá nửa không gian, tạo thành một lốc xoáy, cuộn trào về hướng Liễu Minh và Ma Thiên.
Thấy cảnh này, Ma Thiên biến sắc, miệng mau chóng lẩm bẩm mấy tiếng. Từ trên Hồn Thiên Bia lập tức bắn ra một cột sáng màu đen, đồng thời phun ra một đoàn Ma Diễm đen thui, dưới sự điều khiển của Ma Thiên, chúng nhanh chóng tràn ra xung quanh, chỉ trong khoảnh khắc đã biến thành một biển lửa màu đen, bao phủ quá nửa không gian tù lung, tràn về hướng màn sương màu tím kia.
Liễu Minh cũng quát khẽ một tiếng, hắc quang trên người sáng rực lên, pháp tướng ma hóa sau lưng sau một tiếng rồng ngâm hổ gầm đã phóng thẳng lên trời, đồng thời hình xăm Long Hổ màu đen cũng bay ra, trên không trung hóa thành một đám sương mù đen, hòa quyện với Ma Diễm do Ma Thiên thả ra, cuồn cuộn bay về hướng đám sương tím.
Ma Diễm và màn sương tím va vào nhau, phát ra từng trận tiếng nổ rung trời chuyển đất, khiến cho không gian tù lung chấn động mạnh mẽ, thế nhưng sau một thời gian thì không bên nào chèn ép được đối phương cả.
Lúc này, nếu có thể xem toàn bộ không gian thì có thể thấy nó đã bị bao phủ bởi hai loại quang đoàn, còn đang không ngừng cạnh tranh ở phần tiếp giáp. Một đường phân cách vô cùng rõ ràng đã chia không gian tù lung ra thành hai nửa, trong đó quá nửa là sương mù màu tím, non nửa còn lại là Ma Diễm màu đen. Dù màn sương màu tím có cố gắng tới đâu cũng không thể lấn át được Ma Diễm, tình thế mau chóng lâm vào trạng thái giằng co.
"Chuyện gì thế này?"
Sắc mặt nam tử áo xanh tái đi, thân là khí linh của lồng giam, đương nhiên y có thể cảm nhận toàn bộ thay đổi của nó. Có điều y thật sự không ngờ tới nam tử áo đen trước mặt lại có thể dựa vào một Pháp bảo bia đá quỷ dị để nắm giữ một phần khống chế với không gian tù lung này.
Đúng lúc này, Liễu Minh lại giơ tay lên, mười hai viên châu màu vàng đất bắn ra, giống như mười hai tảng thiên thạch, theo một đường vòng cung, bay thẳng tới người nam tử áo xanh.
Nam tử áo xanh biến sắc, vội nhấc tay lên, trong hư không liền ngưng tụ ra một bàn tay lớn ngập trong tử diễm, chặn đứng thế công của mười hai viên Sơn Hà Châu.
Thế nhưng chỉ một khắc phân tâm ngăn cản công kích này thì màn sương tím đã bị Ma Diễm bức lui lại vài phần.
"Muốn chết!"
Trong mắt nam tử áo xanh tràn ngập hung quang, tay nhấn một cái, bên trên không gian tù lung lập tức hiện ra chín vòng xoáy khổng lồ. Sau một tiếng gào thét, sắc tím trong lòng chín vòng xoáy chợt hiện lên, từ đó liền bay ra chín đầu Cự Long tím sậm, gầm rú lao về hướng Ma Thiên.
Liễu Minh biến sắc, đang muốn điều khiển Sơn Hà Châu chặn đường Cự Long thì nam tử áo xanh chợt cười lạnh một tiếng, ngọn lửa tím bao phủ cự chưởng chợt sáng rực lên, nắm chặt lấy mười hai viên Sơn Hà Châu.
Bên kia, Ma Thiên cũng há mồm phun ra một đạo bạch quang, chính là một chiếc xương tay, quay tròn rồi mau chóng lớn lên, chỉ trong phút chốc đã ngưng tụ thành một bộ xương bàn tay khổng lồ bao phủ trong màn hào quang trắng sữa. Bàn tay lao tới, tóm lấy một đầu Cự Long gần nhất, mạnh mẽ bóp nát thân thể nó.
Mấy đầu Cự Long còn lại dường như có chút sợ hãi bàn tay này, lập tức bay sang hướng khác, định từ đó công kích nam tử áo đen. Kết quả là bàn tay này cực nhanh xoay quanh thân Ma Thiên, dễ dàng tấn công các đầu Cự Long còn lại, không để con nào bay tới gần y.
Nam tử áo xanh thấy vậy, trên mặt liền lộ nét nôn nóng, định làm gì đó thì chợt biến sắc, gương mặt lập tức tái nhợt đi.
Thấy vậy, Liễu Minh và Ma Thiên liền vô cùng vui vẻ, liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng đồng thời phát lực.
Ma Diễm lập tức sáng rực lên, bức màn sương tím lùi về sau.
Nam tử áo xanh chợt lùi về sau mấy bước, mau chóng ổn định thân mình, đồng thời thúc giục pháp quyết. Màn sương tím lại nồng đậm hơn mấy phần, mau chóng chặn lại thế công của Ma Diễm.
Tiếp đó, Liễu Minh và Ma Thiên lại tiếp tục điều khiển các loại pháp bảo, tiếp tục quần đấu với nam tử áo xanh.
Cùng với trận chiến giữa ba người, không gian tù lung cũng phát sinh biến cố vô cùng to lớn, chấn động mạnh mẽ hơn nhiều, bức tường ngăn không gian cũng hiện ra mấy khe hở, càng ngày càng to ra hơn.
Đúng lúc này, Ma Thiên nhướng mày, lạnh giọng nói:
"Nếu chúng ta tiếp tục tranh đấu nữa, sợ rằng còn chưa phân thắng bại thì không gian tù lung này sẽ tan vỡ mất."
Nam tử áo xanh cũng lạnh lùng nhìn Ma Thiên nói: "Hừ, ta và ngươi vốn có mâu thuẫn không thể điều đình được. Nay ngươi dựa vào cái gì để ta tin tưởng chứ?"
"Bởi vì nay Liễu Minh là chủ kí sinh nên ta có một đề nghị, không biết các hạ có muốn nghe không?" Ma Thiên thấy khí linh có phần chần chờ liền chậm rãi nói.