Ma Thiên Ký
Chương 1208: Thượng cổ Truyền Tống Trận
Dịch giả: Khoivt
"Tuy rằng công pháp ta tu luyện không phải số một, nhưng nếu bàn về độ ổn định, vững chắc thần hồn, thì toàn bộ Nam Man cũng không ai có thể so sánh. Đừng mơ tưởng dựa vào sưu hồn thuật mà thu hoạch được chút tin tức nào." Tông Diên nghe vậy, sắc mặt đại biến trả lời.
"Đúng không?"
Đuôi lông mày nhảy lên, đại thủ cuốn một cái, Liễu Minh nắm chặt tinh phách Tông Diên trong lòng bàn tay, từng sợi hắc khí toát ra bọc lại tinh phách của Tông Diên.
Tông Diên phát ra từng đợt âm thanh kêu gào tê tâm liệt phế. Tuy từng đạo hắc khí đều hướng vào tinh phách hắn, nhưng một tầng tinh quang quỷ dị hiện ra ngăn cản các hắc khí đang nhao nhao lao tới.
Trọn vẹn một khắc sau, sắc mặt Liễu Minh âm trầm, liền thu tay về.
Tông Diên quả thực không có nói ngoa, không thể tưởng được bí thuật sưu hồn vậy mà không cách nào xâm nhập bên trong tinh phách của thần hồn.
"Xem ra ngươi cũng không khoác lác, cưỡng ép thi pháp sẽ chỉ làm tinh phách ngươi bạo liệt rồi." Hai mắt Liễu Minh nhíu lại.
"Đạo hữu minh giám, giao dịch tại hạ vừa nói, đạo hữu coi như đã đáp ứng?" Giờ phút này, sau khi bị Liễu Minh thử nghiệm sưu hồn, Tông Diên đã mất đi không ít tich phách chi lực, thoạt nhìn uể oải không được phấn chấn, hữu khí vô lực nói.
"Tốt, ngươi đã có bổn sự này, tự nhiên có tư cách nói điều kiện. Chỉ cần thành thật đem sự tình Truyền Tống Trận nói ra hết, ta có thể bỏ qua cho ngươi một mạng." Liễu Minh thản nhiên nói, hai tay như ngẫu nhiên tùy ý để sau lưng, trên tay phải lặng yên xuất hiện một viên Sơn Hà Châu, ánh sáng màu vàng lóe lên, trong hạt châu loáng thoáng có thể thấy một tiểu Giao Long màu lam không nhúc nhích, hai mắt nhắm nghiền.
Ngón tay hắn khẽ nhúc nhích, từng đạo tinh quang bay vào bên trong Sơn Hà Châu, hai mắt Giao Long màu lam hơi mở, thân hình có thoáng nhúc nhích một chút.
"Tốt, giao dịch coi như là đã thành, với thực lực của các hạ, chắc không đến nỗi không tuân thủ hứa hẹn! Ta cũng không cần đạo hữu phải phát Tâm Ma chi thề." Tông Diên cũng không có chú ý tới động tác sau lưng Liễu Minh, nghe vậy đại hỉ nói.
"Tốt rồi, ngươi nói xem cái Truyền Tống Trận kia ở nơi nào?" Liễu Minh từ chối cho ý kiến mà hỏi tiếp.
"Kỳ thật chính Thâm Uyên Chi Địa này là điểm tới của thiên truyền tống đó." Tông Diên cười một tiếng rồi nói ra.
"A, nơi đây?" Có chút giật mình, ánh mắt Liễu Minh lóe lên, nhẹ gật đầu.
Không gian nơi Thâm Uyên Chi Địa này quả thật có chút không ổn định, nếu không trước kia hắn đã không xuất hiện ở Trung Thiên đại lục.
"Vậy ngươi dẫn đường a?" Sắc mặt Liễu Minh không đổi, nói.
Hôi quang trên trán của tinh phách Tông Diên lóe lên, một cỗ cường đại thần thức khuếch tán đi ra, sau một lát mở miệng nói: "Hẳn là ở phía đông, cách chỗ này không xa."
Lập túc, Liễu Minh giơ tay áo lên, mang theo tinh phách Tông Diên, cùng Càn Như Bình phi độn về hướng đông.
Tầm sau hai canh giờ, theo chỉ dẫn của Tông Diên, Liễu Minh đã tới trước một mảnh sơn mạch liên miên chập chùng màu đen.
Phóng nhãn nhìn lại, khắp nơi bên trong sơn mạch tràn ngập sương mù màu đen, nồng đậm nghiệt khí.
"Đúng vậy, chính là chỗ này, tòa Truyền Tống Trận ở bên trong một huyệt động dưới mặt đất." Tiểu nhân màu xám đen do tinh phách Tông Diên biến thành nói.
Nghe vậy, Liễu Minh gật đầu, thân hình khẽ động, đang muốn đi xuống thì trong sương mù màu xám đen phía trước truyền đến một hồi tiếng kêu cạc cạc kì quái, tiếp theo mười mấy đầu quái điểu mầu xám cuộn sương mù bay ra.
Những quái điểu này thoạt nhìn có chút dữ tợn, quanh thân đằng đằng tro khí, trên bụng có một đôi móng vuốt dài, đen nhánh và sắc bén, hai cánh bên trên cũng có hai cái móng vuốt hàn quang lập lòe.
Khí tức quái điểu tản mát ra thình lình đều đạt đến Hóa Tinh Kỳ, bất quá linh trí tựa hồ còn rất thấp. Vừa nhìn thấy đám người Liễu Minh, chúng lập tức hung hăng kêu réo, mãnh liệt nhào tới.
Liễu Minh hừ lạnh, phất tay lên, kiếm quang màu tím trong tay tăng vọt, một đạo kiếm hồng màu tím bắn ra nhanh như chớp, một cái mơ hồ, xung quanh nổi lên ba mươi sáu đạo kiếm hồng giống nhau như đúc.
Bỗng nhiên ba mươi sáu đạo kiếm hồng kích xạ xuống, hóa thành võng kiếm màu tím. Qua một cái hô hấp, liền bao phủ toàn bộ mười mấy đầu quái điểu vào trong.
Dưới bao phủ của kiếm ý khổng lồ, mười mấy đầu quái điểu này mới sợ hãi, cảm giác tử vong tới gần, miệng hí hoảng sợ, đều muốn chạy thục mạng ra xa.
Nhưng võng kiếm màu tím đã phong bế tất cả đường lui, bọn chúng căn bản không cách nào đào thoát.
Võng kiếm co rút lại, mười mấy đầu quái điểu không có lực chống cự, thân thể liền bị chém vỡ thành vô số thịt nát.
Nhìn về phía Liễu Minh, Tông Diên, trong mắt Càn Như Bình bỗng hiện một tia dị sắc.
"Đi thôi, cửa vào huyệt động dưới mặt đất ở nơi nào?" Liễu Minh thu hồi Khổ Luân Kiếm, đồng thời hỏi một câu.
"Tại một cái hạp cốc trong sơn mạch..." Tông Diên vội vàng nói ra phương hướng chỉ dẫn.
Khẽ động thân hình, Liễu Minh hóa thành một đạo hắc quang bay xuống dưới.
"Rống rống!" Bên trong sương mù màu xám bỗng truyền ra một tiếng gầm rú trầm thấp, có chút tương tự như tiếng quái điểu vừa gặp, nhưng trầm thấp hơn nhiều.
Thân hình ngừng lại, ánh mắt Liễu Minh lóe lên.
Tiếng xé gió đại tác!
Từ trong sương mù, một đạo bóng đen cực lớn bắn ra, rõ ràng là một đầu cự cầm lớn hơn mười mấy lần so với quái điểu vừa gặp.
Trên thân thể cự cầm mọc đầy lông vũ màu đen, hai cánh mở ra chừng hơn hai mươi trượng, trên đầu có bốn cái mắt quái dị cực lớn, lóe ra hung quang.
Cự cầm màu đen này rõ ràng là một đầu Nghiệt thú Chân Đan cảnh, bốn con mắt nhìn chằm chằm vào Liễu Minh, miệng phát ra một tiếng gào rú hung lệ, tràn đầy khí tức giết chóc vô tận.
Sau một khắc, hai cánh vỗ mạnh tạo thành từng cỗ cuồng phong, hóa thành vô số phong nhận dài hơn một trượng, quét về phía Liễu Minh.
"A!" Chỉ có tu vi Ngưng Dịch Kỳ, tại cuồng phong tàn sát bừa bãi phía dưới, thân hình Càn Như Bình lập tức bất ổn, nếu không nhờ Liễu Minh đã ngăn tại phía trước, thiếu chút nữa thân thể nàng đã bị xé rách.
Sắc mặt tiểu nhân do tinh phách Tông Diên biết thành cũng đại biến.
"Muốn chết!"
Trên mặt Liễu Minh lóe lên giận dữ, tay vung ra một đạo hắc khí, hóa thành một tầng màn sáng màu đen nhạt bao phủ Càn Như Bình cùng Tông Diên vào trong, đồng thời tay kia phất ra trùng trùng điệp điệp, bảy tám khối Sơn Hà Châu đón gió lập tức biến lớn như cối xay, mang theo uy thế làm cho người ta sợ hãi, đập tới cự cầm màu đen.
Đầy trời Phong Nhận hơi chạm đến Sơn Hà Châu, liền chỉ phát ra một hồi âm thanh kim loại va chạm, rồi nhao nhao tán loạn biết mất.
Oanh!
Viên Sơn Hà Châu thứ nhất đập vào sống lưng cự cầm màu đen, một âm thanh nứt xương rõ ràng truyền ra, nó kêu rên, trong mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ.
Chưa kịp đào tẩu, còn sáu bảy khối Sơn Hà Châu dư lại đã đập phá xuống.
Sau liên tiếp những âm thanh trầm đục, thân thể cự cầm màu đen trở nên tả tơi, rách mướp; rớt xuống ngã trên mặt đất, không có chút khí tức nào.
Mặt không biểu tình, Liễu Minh phất tay triệu hồi Sơn Hà Châu, ánh mắt lóe lên rơi vào thi thể cự cầm màu đen.
Thân thể Nghiệt Thú cũng có thể coi là một bảo vật, đặc biệt là xương cốt vô cùng kiên cố. Xét trên phương diện tài liệu luyện khí, giá trị một đầu Chân Đan Nghiệt Thú cũng không thua kém một đầu Chân Đan Yêu thú; nếu mang về Man Quỷ Tông cũng sẽ thành một tài sản đáng quý.
Dưới oanh kích mãnh liệt của Sơn Hà Châu, một ngọn núi cũng bị nện sụp, thế nhưng mặc dù đã bị nện chết, mà thân thể cự cầm cơ bản vẫn được bảo trì nguyên vẹn; từ đó, đủ thấy được mức độ cứng cỏi.
Liễu Minh quét trên thân thể cự cầm vài lần, đang muốn thu vào Tu Di Giới, chợt tinh quang trong mắt lóe lên, miệng phát ra một tiếng kêu khẽ.
"Sao vậy, Minh ca?" Càn Như Bình thấy vậy, không khỏi ngạc nhiên hỏi.
"Tu vi Nghiệt Thú này rõ ràng đã đạt đến Chân Đan cảnh, vậy mà không có vật ấy trong cơ thể, ngược lại đi sinh ra ở trên đầu." Liễu Minh lẩm bẩm nói, dùng Khổ Luân Kiếm bổ đầu cự cầm, lấy ra một viên tinh thạch đen nhánh hình bầu dục lớn cỡ nắm tay.
Tinh thạch màu đen lạnh buốt, mặt ngoài trơn láng, tản mát ra hắc quang, bên trong không có chấn động pháp lực mà lại có chấn động một loại giống như thần thức.
Nhìn tinh thạch màu đen trong tay Liễu Minh, ánh mắt Tông Diên chợt lóe sáng.
"Như thế nào, các hạ nhận ra tinh thạch này?" Liễu Minh nhìn Tông Diên một cái, thản nhiên hỏi.
"Tại hạ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy thứ này, có lẽ là một loại khoáng thạch đặc thù hình thành trong cơ thể Nghiệt Thú a." Tông Diên hặc hặc cười, nói.
Liễu Minh cười hắc hắc, cũng không hỏi tiếp; sau khi ngắm nghía chốc lát liền đem vật ấy thu vào, tiếp tục bay về phía trước.
Đường đi tiếp theo có vẻ thuận lợi hơn, theo chỉ dẫn của Tông Diên, Liễu Minh rất nhanh đi tới một tòa hạp cốc dưới đáy sơn mạch.
"Đây là chỗ cửa vào, bất quá lúc đầu vì phòng ngừa những Nghiệt Thú phá hư trận pháp, đầu Giao Long kia đã bày vài đạo cấm chế." Tông Diên trỏ ngón tay vào một chỗ thạch bích bằng phẳng màu xám, nói.
Liễu Minh gật đầu, những cấm chế này tự nhiên không ngăn được hắn, đều bị hắn thuần thục phá giải.
Ầm ầm!
Sau khi phá vỡ mảnh màn sáng màu trắng cuối cùng, phía trước lập tức lộ ra một cửa vào huyệt động.
Trong huyệt động là một mảnh không gian lớn gần mẫu, khắp nơi chất đầy tảng đá màu xám, giữa đống đá có một mảnh đất trống không nhỏ, trên đất trống có khắc vô số văn trận, do tinh thạch đủ mọi màu sắc tạo thành. Các văn trận này kết hợp thành một trận pháp có phong cách cổ xưa.
"Đây chính là trận pháp truyền tống?" Liễu Minh dài thở một hơi, ánh mắt lập lòe nói.
"Đúng vậy." Không chút do dự, Tông Diên trả lời.
Liễu Minh đi mấy vòng quanh Truyền Tống Trận, lông mày cau lại, dùng tao nghệ trận pháp của hắn, thật sự không nhìn thấy cái gì.
Ngược lại, vừa nhìn thấy Truyền Tống Trận trên mặt đất, đôi mắt đẹp của Càn Như Bình như bị hút chặt vào văn trận, không thể dời ra.
Liễu Minh thấy vậy, mỉm cười, âm thầm thấy may mắn khi mang nàng đi cùng bên cạnh. Đã có đại sư Trận Pháp tại đây thì mọi chuyện đều đơn giản hơn rất nhiều.
"Cỗ Truyền Tống Trận này tựa hồ đã mất đi hiệu lực, còn có thể chữa trị không?" Sau khi sử dụng thần thức dò xét một phen, Liễu Minh không cảm ứng được chút chấn động pháp lực nào, quay đầu hỏi Tông Diên.
"Cỗ Truyền Tống Trận này cùng truyền tống pháp trận hiện tại có khác nhau rất lớn. Mất nhiều công nghiên cứu, ta mới biết được phương pháp sử dụng. Muốn khởi động truyền tống pháp trận này, thì cần phải có một kiện pháp bảo Mịch La Lệnh để phối hợp." Không cần nghĩ ngợi, Tông Diên liền trả lời.
"Tuy rằng công pháp ta tu luyện không phải số một, nhưng nếu bàn về độ ổn định, vững chắc thần hồn, thì toàn bộ Nam Man cũng không ai có thể so sánh. Đừng mơ tưởng dựa vào sưu hồn thuật mà thu hoạch được chút tin tức nào." Tông Diên nghe vậy, sắc mặt đại biến trả lời.
"Đúng không?"
Đuôi lông mày nhảy lên, đại thủ cuốn một cái, Liễu Minh nắm chặt tinh phách Tông Diên trong lòng bàn tay, từng sợi hắc khí toát ra bọc lại tinh phách của Tông Diên.
Tông Diên phát ra từng đợt âm thanh kêu gào tê tâm liệt phế. Tuy từng đạo hắc khí đều hướng vào tinh phách hắn, nhưng một tầng tinh quang quỷ dị hiện ra ngăn cản các hắc khí đang nhao nhao lao tới.
Trọn vẹn một khắc sau, sắc mặt Liễu Minh âm trầm, liền thu tay về.
Tông Diên quả thực không có nói ngoa, không thể tưởng được bí thuật sưu hồn vậy mà không cách nào xâm nhập bên trong tinh phách của thần hồn.
"Xem ra ngươi cũng không khoác lác, cưỡng ép thi pháp sẽ chỉ làm tinh phách ngươi bạo liệt rồi." Hai mắt Liễu Minh nhíu lại.
"Đạo hữu minh giám, giao dịch tại hạ vừa nói, đạo hữu coi như đã đáp ứng?" Giờ phút này, sau khi bị Liễu Minh thử nghiệm sưu hồn, Tông Diên đã mất đi không ít tich phách chi lực, thoạt nhìn uể oải không được phấn chấn, hữu khí vô lực nói.
"Tốt, ngươi đã có bổn sự này, tự nhiên có tư cách nói điều kiện. Chỉ cần thành thật đem sự tình Truyền Tống Trận nói ra hết, ta có thể bỏ qua cho ngươi một mạng." Liễu Minh thản nhiên nói, hai tay như ngẫu nhiên tùy ý để sau lưng, trên tay phải lặng yên xuất hiện một viên Sơn Hà Châu, ánh sáng màu vàng lóe lên, trong hạt châu loáng thoáng có thể thấy một tiểu Giao Long màu lam không nhúc nhích, hai mắt nhắm nghiền.
Ngón tay hắn khẽ nhúc nhích, từng đạo tinh quang bay vào bên trong Sơn Hà Châu, hai mắt Giao Long màu lam hơi mở, thân hình có thoáng nhúc nhích một chút.
"Tốt, giao dịch coi như là đã thành, với thực lực của các hạ, chắc không đến nỗi không tuân thủ hứa hẹn! Ta cũng không cần đạo hữu phải phát Tâm Ma chi thề." Tông Diên cũng không có chú ý tới động tác sau lưng Liễu Minh, nghe vậy đại hỉ nói.
"Tốt rồi, ngươi nói xem cái Truyền Tống Trận kia ở nơi nào?" Liễu Minh từ chối cho ý kiến mà hỏi tiếp.
"Kỳ thật chính Thâm Uyên Chi Địa này là điểm tới của thiên truyền tống đó." Tông Diên cười một tiếng rồi nói ra.
"A, nơi đây?" Có chút giật mình, ánh mắt Liễu Minh lóe lên, nhẹ gật đầu.
Không gian nơi Thâm Uyên Chi Địa này quả thật có chút không ổn định, nếu không trước kia hắn đã không xuất hiện ở Trung Thiên đại lục.
"Vậy ngươi dẫn đường a?" Sắc mặt Liễu Minh không đổi, nói.
Hôi quang trên trán của tinh phách Tông Diên lóe lên, một cỗ cường đại thần thức khuếch tán đi ra, sau một lát mở miệng nói: "Hẳn là ở phía đông, cách chỗ này không xa."
Lập túc, Liễu Minh giơ tay áo lên, mang theo tinh phách Tông Diên, cùng Càn Như Bình phi độn về hướng đông.
Tầm sau hai canh giờ, theo chỉ dẫn của Tông Diên, Liễu Minh đã tới trước một mảnh sơn mạch liên miên chập chùng màu đen.
Phóng nhãn nhìn lại, khắp nơi bên trong sơn mạch tràn ngập sương mù màu đen, nồng đậm nghiệt khí.
"Đúng vậy, chính là chỗ này, tòa Truyền Tống Trận ở bên trong một huyệt động dưới mặt đất." Tiểu nhân màu xám đen do tinh phách Tông Diên biến thành nói.
Nghe vậy, Liễu Minh gật đầu, thân hình khẽ động, đang muốn đi xuống thì trong sương mù màu xám đen phía trước truyền đến một hồi tiếng kêu cạc cạc kì quái, tiếp theo mười mấy đầu quái điểu mầu xám cuộn sương mù bay ra.
Những quái điểu này thoạt nhìn có chút dữ tợn, quanh thân đằng đằng tro khí, trên bụng có một đôi móng vuốt dài, đen nhánh và sắc bén, hai cánh bên trên cũng có hai cái móng vuốt hàn quang lập lòe.
Khí tức quái điểu tản mát ra thình lình đều đạt đến Hóa Tinh Kỳ, bất quá linh trí tựa hồ còn rất thấp. Vừa nhìn thấy đám người Liễu Minh, chúng lập tức hung hăng kêu réo, mãnh liệt nhào tới.
Liễu Minh hừ lạnh, phất tay lên, kiếm quang màu tím trong tay tăng vọt, một đạo kiếm hồng màu tím bắn ra nhanh như chớp, một cái mơ hồ, xung quanh nổi lên ba mươi sáu đạo kiếm hồng giống nhau như đúc.
Bỗng nhiên ba mươi sáu đạo kiếm hồng kích xạ xuống, hóa thành võng kiếm màu tím. Qua một cái hô hấp, liền bao phủ toàn bộ mười mấy đầu quái điểu vào trong.
Dưới bao phủ của kiếm ý khổng lồ, mười mấy đầu quái điểu này mới sợ hãi, cảm giác tử vong tới gần, miệng hí hoảng sợ, đều muốn chạy thục mạng ra xa.
Nhưng võng kiếm màu tím đã phong bế tất cả đường lui, bọn chúng căn bản không cách nào đào thoát.
Võng kiếm co rút lại, mười mấy đầu quái điểu không có lực chống cự, thân thể liền bị chém vỡ thành vô số thịt nát.
Nhìn về phía Liễu Minh, Tông Diên, trong mắt Càn Như Bình bỗng hiện một tia dị sắc.
"Đi thôi, cửa vào huyệt động dưới mặt đất ở nơi nào?" Liễu Minh thu hồi Khổ Luân Kiếm, đồng thời hỏi một câu.
"Tại một cái hạp cốc trong sơn mạch..." Tông Diên vội vàng nói ra phương hướng chỉ dẫn.
Khẽ động thân hình, Liễu Minh hóa thành một đạo hắc quang bay xuống dưới.
"Rống rống!" Bên trong sương mù màu xám bỗng truyền ra một tiếng gầm rú trầm thấp, có chút tương tự như tiếng quái điểu vừa gặp, nhưng trầm thấp hơn nhiều.
Thân hình ngừng lại, ánh mắt Liễu Minh lóe lên.
Tiếng xé gió đại tác!
Từ trong sương mù, một đạo bóng đen cực lớn bắn ra, rõ ràng là một đầu cự cầm lớn hơn mười mấy lần so với quái điểu vừa gặp.
Trên thân thể cự cầm mọc đầy lông vũ màu đen, hai cánh mở ra chừng hơn hai mươi trượng, trên đầu có bốn cái mắt quái dị cực lớn, lóe ra hung quang.
Cự cầm màu đen này rõ ràng là một đầu Nghiệt thú Chân Đan cảnh, bốn con mắt nhìn chằm chằm vào Liễu Minh, miệng phát ra một tiếng gào rú hung lệ, tràn đầy khí tức giết chóc vô tận.
Sau một khắc, hai cánh vỗ mạnh tạo thành từng cỗ cuồng phong, hóa thành vô số phong nhận dài hơn một trượng, quét về phía Liễu Minh.
"A!" Chỉ có tu vi Ngưng Dịch Kỳ, tại cuồng phong tàn sát bừa bãi phía dưới, thân hình Càn Như Bình lập tức bất ổn, nếu không nhờ Liễu Minh đã ngăn tại phía trước, thiếu chút nữa thân thể nàng đã bị xé rách.
Sắc mặt tiểu nhân do tinh phách Tông Diên biết thành cũng đại biến.
"Muốn chết!"
Trên mặt Liễu Minh lóe lên giận dữ, tay vung ra một đạo hắc khí, hóa thành một tầng màn sáng màu đen nhạt bao phủ Càn Như Bình cùng Tông Diên vào trong, đồng thời tay kia phất ra trùng trùng điệp điệp, bảy tám khối Sơn Hà Châu đón gió lập tức biến lớn như cối xay, mang theo uy thế làm cho người ta sợ hãi, đập tới cự cầm màu đen.
Đầy trời Phong Nhận hơi chạm đến Sơn Hà Châu, liền chỉ phát ra một hồi âm thanh kim loại va chạm, rồi nhao nhao tán loạn biết mất.
Oanh!
Viên Sơn Hà Châu thứ nhất đập vào sống lưng cự cầm màu đen, một âm thanh nứt xương rõ ràng truyền ra, nó kêu rên, trong mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ.
Chưa kịp đào tẩu, còn sáu bảy khối Sơn Hà Châu dư lại đã đập phá xuống.
Sau liên tiếp những âm thanh trầm đục, thân thể cự cầm màu đen trở nên tả tơi, rách mướp; rớt xuống ngã trên mặt đất, không có chút khí tức nào.
Mặt không biểu tình, Liễu Minh phất tay triệu hồi Sơn Hà Châu, ánh mắt lóe lên rơi vào thi thể cự cầm màu đen.
Thân thể Nghiệt Thú cũng có thể coi là một bảo vật, đặc biệt là xương cốt vô cùng kiên cố. Xét trên phương diện tài liệu luyện khí, giá trị một đầu Chân Đan Nghiệt Thú cũng không thua kém một đầu Chân Đan Yêu thú; nếu mang về Man Quỷ Tông cũng sẽ thành một tài sản đáng quý.
Dưới oanh kích mãnh liệt của Sơn Hà Châu, một ngọn núi cũng bị nện sụp, thế nhưng mặc dù đã bị nện chết, mà thân thể cự cầm cơ bản vẫn được bảo trì nguyên vẹn; từ đó, đủ thấy được mức độ cứng cỏi.
Liễu Minh quét trên thân thể cự cầm vài lần, đang muốn thu vào Tu Di Giới, chợt tinh quang trong mắt lóe lên, miệng phát ra một tiếng kêu khẽ.
"Sao vậy, Minh ca?" Càn Như Bình thấy vậy, không khỏi ngạc nhiên hỏi.
"Tu vi Nghiệt Thú này rõ ràng đã đạt đến Chân Đan cảnh, vậy mà không có vật ấy trong cơ thể, ngược lại đi sinh ra ở trên đầu." Liễu Minh lẩm bẩm nói, dùng Khổ Luân Kiếm bổ đầu cự cầm, lấy ra một viên tinh thạch đen nhánh hình bầu dục lớn cỡ nắm tay.
Tinh thạch màu đen lạnh buốt, mặt ngoài trơn láng, tản mát ra hắc quang, bên trong không có chấn động pháp lực mà lại có chấn động một loại giống như thần thức.
Nhìn tinh thạch màu đen trong tay Liễu Minh, ánh mắt Tông Diên chợt lóe sáng.
"Như thế nào, các hạ nhận ra tinh thạch này?" Liễu Minh nhìn Tông Diên một cái, thản nhiên hỏi.
"Tại hạ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy thứ này, có lẽ là một loại khoáng thạch đặc thù hình thành trong cơ thể Nghiệt Thú a." Tông Diên hặc hặc cười, nói.
Liễu Minh cười hắc hắc, cũng không hỏi tiếp; sau khi ngắm nghía chốc lát liền đem vật ấy thu vào, tiếp tục bay về phía trước.
Đường đi tiếp theo có vẻ thuận lợi hơn, theo chỉ dẫn của Tông Diên, Liễu Minh rất nhanh đi tới một tòa hạp cốc dưới đáy sơn mạch.
"Đây là chỗ cửa vào, bất quá lúc đầu vì phòng ngừa những Nghiệt Thú phá hư trận pháp, đầu Giao Long kia đã bày vài đạo cấm chế." Tông Diên trỏ ngón tay vào một chỗ thạch bích bằng phẳng màu xám, nói.
Liễu Minh gật đầu, những cấm chế này tự nhiên không ngăn được hắn, đều bị hắn thuần thục phá giải.
Ầm ầm!
Sau khi phá vỡ mảnh màn sáng màu trắng cuối cùng, phía trước lập tức lộ ra một cửa vào huyệt động.
Trong huyệt động là một mảnh không gian lớn gần mẫu, khắp nơi chất đầy tảng đá màu xám, giữa đống đá có một mảnh đất trống không nhỏ, trên đất trống có khắc vô số văn trận, do tinh thạch đủ mọi màu sắc tạo thành. Các văn trận này kết hợp thành một trận pháp có phong cách cổ xưa.
"Đây chính là trận pháp truyền tống?" Liễu Minh dài thở một hơi, ánh mắt lập lòe nói.
"Đúng vậy." Không chút do dự, Tông Diên trả lời.
Liễu Minh đi mấy vòng quanh Truyền Tống Trận, lông mày cau lại, dùng tao nghệ trận pháp của hắn, thật sự không nhìn thấy cái gì.
Ngược lại, vừa nhìn thấy Truyền Tống Trận trên mặt đất, đôi mắt đẹp của Càn Như Bình như bị hút chặt vào văn trận, không thể dời ra.
Liễu Minh thấy vậy, mỉm cười, âm thầm thấy may mắn khi mang nàng đi cùng bên cạnh. Đã có đại sư Trận Pháp tại đây thì mọi chuyện đều đơn giản hơn rất nhiều.
"Cỗ Truyền Tống Trận này tựa hồ đã mất đi hiệu lực, còn có thể chữa trị không?" Sau khi sử dụng thần thức dò xét một phen, Liễu Minh không cảm ứng được chút chấn động pháp lực nào, quay đầu hỏi Tông Diên.
"Cỗ Truyền Tống Trận này cùng truyền tống pháp trận hiện tại có khác nhau rất lớn. Mất nhiều công nghiên cứu, ta mới biết được phương pháp sử dụng. Muốn khởi động truyền tống pháp trận này, thì cần phải có một kiện pháp bảo Mịch La Lệnh để phối hợp." Không cần nghĩ ngợi, Tông Diên liền trả lời.