Ma Thiên Ký
Chương 1024: Gặp lại Hiểu Ngũ
Dịch giả: Gia Nguyên, khangvan
“Đây là…”
Liễu Minh đưa mắt nhìn xuống một cách vô thức, chẳng ngờ lại phát hiện được tầng cuối cùng trong không gian này, nhưng nơi đó lại là một mảnh tối om đen kịt, hơn nữa bên trong không gian này còn có rất nhiều âm khí đậm đặc, dường như chúng phát ra từ bên dưới.
Ngay khi Liễu Minh muốn phóng thần thức dò xét cho rõ thì một trận tiếng bước chân truyền đến từ đằng trước, đó lại là hai gã Quỷ tốt thân khoác khôi giáp, trong tay cầm cổ thuẫn, đang loạng choạng đi tới từ hành lang đá phía trên.
Chẳng bao lâu sau, một tên Quỷ tốt có dáng người to lớn dừng ngay trước mặt Liễu Minh, đưa mũi cách vị trí Liễu Minh đứng hơn một trượng, liên tục ngửi ngửi.
“Hắc hắc, lúc trước ta đã bảo ngươi tìm nhầm rồi, nơi này không khác gì tường đồng vạch sắt, ai lại đi vào chứ, chỉ có một chút mùi vị lạ mà thôi, ngươi xuất hiện ảo giác rồi đó.” Bên cạnh hắn, một tên Ác quỷ trên mặt có một lỗ thủng chừng nắm tay hơi trào phúng nói ra.
“Hừ… đúng là ta đã ngửi được mùi vị nào đó ở ngay nơi này.” Quỷ tốt dáng người cao lớn vẫn còn hơi nghi hoặc mà nói.
Ngay lúc hai gã Quỷ tốt đứng yên không đi tiếp mà cãi vã ở nơi đó thì bỗng có một luồng hắc ảnh hiển hiện ra từ trong hư không, đồng thời một luồng tử sắc kiếm quang lặng lẽ vạch qua một đường.
“Vèo vèo” hai tiếng, hai gã Quỷ tốt Ngưng Dịch Kỳ còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một đường kiếm không tiếng động của Liễu Minh giết chết rồi.
“Lại còn có thứ Quỷ vật chậm chạp như vậy à!”
Trong lòng Liễu Minh âm thầm oán một câu, sau đó thu hồi Khổ Luân Kiếm và Phá Quân Lam trong tay, rồi khẽ vỗ túi dưỡng hồn bên hông một cái, thả Hạt nhi ra ngoài.
Hạt nhi vừa mới ra khỏi túi dưỡng hồn, lập tức thân hình điên cuồng biến hóa thành một con bò cạp khổng lồ lớn chừng một trượng, trong ấn ký màu vàng trên đầu hiện lên một mảnh kim quang, thi thể hai con quỷ vật khi nãy bị kim quang cuốn một cái rồi hóa thành hắc khí cuồn cuộn tiến vào bụng bò cạp.
Nhưng đúng lúc này, ở cách đó không xa bỗng truyền đến một hồi tiếng bước chân, lại là đám Quỷ tốt ở thông đạo bên dưới đang đi đến.
Không đợi Liễu Minh phân phó, lúc này Hạt nhi hóa thành một luồng hắc ảnh bay vòng sang phía thông đạo, cơ thể chợt ngừng rồi há to miệng.
“Phụt” một âm thanh nhỏ nhẹ vang lên, một vòng kim quang chợt hiện ra rồi quấn vào đám quỷ ảnh, đồng thời nhanh chóng hút chúng về.
“Rột rột”
Không đợi cho Liễu Minh kịp nhìn diện mạo của con Quỷ tốt này thì nó đã trở thành thức ăn trong bụng Hạt nhi rồi.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, Liễu Minh chỉ khoanh chân ngồi nhập định tại chỗ, phóng thần thức tìm thật kỹ mỗi gian mật thất, lúc này nếu có Quỷ tốt đến gần thì lợi dụng thần niệm chỉ huy Hạt nhi âm thầm thôn phệ nó.
Tuy bảo cấm chế trong những mật thất này cũng không phức tạp, nhưng nếu Liễu Minh muốn sử dụng thần thức để nhận biết hết thảy tình huống trong thạch thất thì không cách nào làm được, còn nếu như phá từng cấm chế rồi lại đi dò xét thì có hơi phiền phức, may mà sau khi hắn kiểm tra, phát hiện thần thức còn có thể ngăn cách cấm chế, mơ hồ cảm ứng được sự tồn tại của khí tức sinh mệnh trong mật thức, nhờ đó miễn cưỡng phân biệt rõ ràng.
Nhưng hắn một đường đi vòng lên thạch thất, liên tục dò xét năm sáu chục gian thạch thất lại phát hiện bên trong không hề có bất kỳ sinh linh nào tồn tại, ngược lại có một ít quỷ khí nồng đậm hơn cả đám Quỷ tốt tuần tra kia.
Thân ảnh của hắn vẫn không nhúc nhích, trong lòng lại có một dự cảm bất ổn mờ ảo.
Ngay lúc hắn mạnh mẽ khống chế tâm trí mình, tiếp tục phóng thần thức điều tra khu vực phía trên thì bên tai lại truyền đến âm thanh của Hạt nhi.
“Chủ nhân, hình như phía dưới có vài gian mật thất ta mơ hồ có thể cảm nhận được khí tức của tu sĩ Nhân tộc.”
Liễu Minh nghe vậy, vội vàng điều khiển thần thức thay đổi phương hướng, dựa theo hướng mà Hạt nhi chỉ dẫn quét tới.
Sau khoảng thời gian một nén nhang, hắn khẽ động chân mày rồi thân hình nhoáng lên một cái, đột ngột chạy thật nhanh dọc theo hành lang bên dưới.
Sau khi đi xuyên qua hơn mười hành lang tối om hình tròn, lại dùng xu thế sét đánh chém giết hơn mười tên Quỷ tốt tuần tra cấp thấp thì cuối cùng Liễu Minh cũng đặt chân lên một hành lang đá nào đó gần dưới đáy.
Nơi này cách phần đáy chỉ vẻn vẹn hơn mười tầng, bên dưới thỉnh thoảng bốc lên ấm khí cuồn cuộn, lộ vẻ âm u rét lạnh thấu xương, sau khi Liễu Minh dừng bước, vừa nhìn xuống dưới hắn không khỏi hít vào một hơi.
Lúc này đây cuối cùng hắn cũng hoàn toàn nhìn rõ tình huống bên trong Linh Thứu Pha.
Chỉ thấy dưới đáy rõ ràng là một vòng xoáy bằng hắc khí vô cùng khổng lồ, lớn chừng một mẫu.
Từng luồng âm khí đậm đặc màu xám đen đang chậm rãi xoay tròn trông như xoáy nước.
Liễu Minh muốn phóng ra thần thức để điều tra đến phần cuối, kết quả vừa chạm đến vòng xoáy bên dưới thì giống như trâu đất xuống biển, chẳng dò xét được gì cả.
Hắn chỉ ở tại chỗ nhìn một chút thôi mà bên trong thức hải đã xuất hiện cảm giác choáng váng như có như không.
Điều này khiến cho hắn sợ hãi kêu lên một tiếng rồi vội vàng thu hồi ánh mắt lẫn thần thức, không dám nhìn xuống nữa, trong lòng cũng hiện ra nỗi sợ không tên.
Lại quan sát bốn phía xung quanh, hắn phát hiện bên trên thạch bích hình tròn ở tầng này có phân bố chừng bảy tám cánh cửa đá khoảng một trượng, trên mỗi cánh cửa đá đều có vân trận cấm chế hình tròn rộng chừng nửa trượng, phát ra ánh sáng nhạt như có như không.
Khác với trước đây, vân trận của những cấm chế này hiện lên màu đỏ thẫm, âm khí bay lên từ bên trong xoáy nước âm khí bên dưới, ngoại trừ một phần nhỏ đi qua cửa đá vào trong thạch thất thì phần còn lại sẽ ngưng tụ rồi chui vào trong mắt trận chính giữa những vân trận cấm chế này.
Đúng vào lúc này, từng vòng từng vòng hắc khí bay đến từ phía sau, lộ ra thân ảnh của một Hắc sa nữ tử, người đó đúng là Hạt nhi.
“Chủ nhân, thi thể Ác quỷ trên đường đã xử lý xong!”
Đúng lúc này, sau lưng hắn một luồng hắc khí cuộn tới, hiện ra thân ảnh của Hạt nhi.
“Chủ nhân, những thi thể của những tên quỷ tốt trên đường đi đã được xóa sạch sẽ rồi.”
“Hạt nhi, ngươi vừa rồi nói có thể cảm ứng được khí tức của tu sĩ Nhân tộc, là tầng này ư, ngươi có thể cảm ứng được cụ thể là ở gian nào hay không?” Liễu Minh nhẹ gật đầu, mở miệng hỏi.
Âm khí nơi này đã nồng đậm đến một trình độ nhất định, hắn thả ra thần thức quét qua một vòng thì lại phát hiện ra trong bảy tám căn thạch thất, bên trong toàn bộ đều tràn ngập âm khí, căn bản không thể nào phát hiện ra gian nào có người trong đó.
“Khí tức sinh mệnh đã vô cùng suy yếu, nhưng mà hẳn là một trong hai gian thạch thất ở sườn đông.” Hạt Nhi suy nghĩ một chút, sau đó liền chỉ về hai gian thạch thất phía đông.
Liễu Minh nghe vậy thì thân hình lắc lư, liền xuất hiện trước một cánh cửa đá phía đông, một tay giơ lên, một vòng bạch quang từ trong tay áo tuôn ra, chính là kiện pháp bảo phá cấm Phá Quân Lam.
Ngay sau đó, ngón tay hắn khẽ động, đánh ra một đạo thanh quang, Phá Quân Lam lập tức đại phóng bạch quang, từng vòng hơi nước màu trắng giống như là nước suối tuôn ra, hóa thành một đóa hư ảnh hoa Tường Vi, bay thẳng về phía mắt trận của cấm chế.
Mặt ngoài cửa đá lập tức nổi lên ánh sáng đỏ rực, nguyên một đám phù văn huyết sắc to như nắm đấm hiện ra, quay tròn trong hư không.
Hư ảnh đóa Tường Vi hiển hiện trên cửa đá, nhanh chóng héo rũ đi thì phù văn huyết sắc theo đó cũng tán loạn, cửa đá liền mở ra, từng luồng âm khí từ trong đó liền thổi ra.
Lông mày Liễu Minh nhíu lại, vội vàng tế ra một tầng hắc khí bảo hộ ngoài thân, cản lại âm khí ăn mòn.
Sau mấy hơi thở, âm khí tuôn ra mới dần dần suy yếu, nhưng bên trong thạch thất, âm khí vẫn như cũ cuồn cuộn không ngừng, vô luận là dùng thị lực hay là thần thức thì đều không có tác dụng nào.
“Chủ nhân, để ta vào xem trước một chút.” Thân hình Hạt nhi nhoáng lên liền xuất hiện trước cửa thạch thất, nói với Liễu Minh.
“Cũng tốt.” Liễu Minh nhẹ gật đầu, đồng thời thả thần thức ra, cẩn thận quan sát bốn phía.
“Chủ nhân, bên trong là một nữ tu Nhân tộc, giống như đã gặp ở nơi nào rồi thì phải!” Sau một lát, âm thanh hưng phấn của Hạt nhi truyền ra.
Nội tâm Liễu Minh vui vẻ, thông qua tâm thần liên hệ với Hạt nhi, hắn có thể cảm giác được luồng khí tức này có chút quen thuộc, nếu không đoán sai thì đúng là đại sư tỷ Hiểu Ngũ của hắn.
Thân hình của hắn liền nhoáng lên, tiến vào trong thạch thất tối tăm mờ mịt.
Không gian của thạch thất cũng không lớn, chỉ vẻn vẹn có vài trượng, trong thạch thất là một cây cột đá màu xám cực lớn, ở đó có một nữ tử tóc ngắn, mặc áo bào xanh đang bị tầng tầng xiềng xích màu đen cột lại, hai mắt nhắm nghiền, khí tức có vẻ yếu ớt.
Không cần phải nói, đây chính là Hiểu Ngũ!
“Khá tốt, chỉ là bị chút âm khí nhập vào cơ thể dẫn đến suy yếu mà thôi, đem khu trừ hết là ổn thôi.”
Thần thức Liễu Minh quét qua, sau đó thì thào nói hai câu, mười ngón tay như liên đạn bắn ra từng đạo kiếm khí đinh ốc màu tím, hướng về phía những sợi xiềng xích màu đen, khiến cho chúng đứt đoạn.
Sau đó hắn từ ngực lấy ra một tấm phù lục màu vàng nhạt, nhẹ nhàng dán lên trán nàng ta, trong miệng lẩm bẩm niệm chú ngữ. Một vòng ánh sáng màu vàng hiện ra, hóa thành một tầng bảo hộ màu vàng nhạt, bao phủ nàng ta vào bên trong. Trên người nàng ta, tường sợi âm khí màu xám từ trong thân thể không ngừng thoát ra, tụ lại trong mật thất. Trong lúc đó thì Hạt nhi cũng không nhàn rỗi, hai tay vung lên liên tục, ngưng tụ âm khí trong mật thất lại.
Sau một khắc thì Hạt nhi há miệng, hút toàn bộ số âm khí này vào trong miệng, mà hắc quang trên người cũng dần sáng lên, trên mặt hiện ra vẻ mặt thỏa mãn.
Ước chừng qua thời gian nửa chén trà nhỏ, bên trong màn hào quang màu vàng, mí mắt của Hiểu Ngũ thoáng động đậy, hai mắt rút cuộc cũng mở ra.
“Ngươi là…Liễu sư đệ?” Ánh mắt Hiểu Ngũ có chút mê ly, nhưng khi thấy rõ người trước mắt thì trên mặt lập tức lộ ra vài phần kinh hỉ, hữu khí vô lực nói.
“Hiểu Ngũ sư tỷ, ngươi đã tỉnh.” Liễu Minh thấy vậy thì vội vàng cúi người nói ra.
“Không nghĩ tới là đời này lại có thể được nhìn thấy đồng môn một lần nữa, mà lại là Liễu sư đệ… Đúng rồi, sư đệ ngươi sao lại biết được ta ở chỗ này?” Hiểu Ngũ chậm rãi ngồi dậy, nhẹ giọng hỏi.
“Nơi này không phải chỗ nói chuyện, chúng ta vẫn nên rời khỏi nơi này rồi nói sau.” Liễu Minh nói xong, liền trực tiếp tiến lên ôm Hiểu Ngũ vào trong ngực, thân ảnh lóe lên rời khỏi mật thất, xuất hiện ở trong hành lang bên trên.
“Liễu sư đệ, ta được sư tôn ban cho một tấm Tị Âm Ngọc Bội hộ thể, cộng thêm việc tu luyện công pháp quỷ đạo cho nên cũng không đáng lo, chỉ có chút suy yếu mà thôi, có thể tự mình hành tẩu được. Mặt khác, ta và mấy người khác cũng bị bắt đến đây, có lẽ bị giam tại phụ cận.” Trên mặt Hiểu Ngũ nổi lên một tầng đỏ ửng nhàn nhạt, khẽ cựa người một cái, thân hình từ trong lồng ngực của Liễu Minh giãy ra, đứng ở bên cạnh.
“Nói như vậy thì bên trong những căn thạch thất kia, hẳn là những vị sư huynh khác rồi?” Trên mặt Liễu Minh hiện lên một tia dị sắc.
Tuy nói như vậy, nhưng mà theo như những lời vừa rồi của Hạt nhi, trừ một gian thạch thất cách đó không xa còn có một chút khí tức sinh mệnh yếu ớt thì số còn lại, chỉ sợ tất cả đều bị âm khí quán thể, sống chết không rõ rồi.
Hắn suy nghĩ một chút, năm ngón tay xòe ra, điểm liên tiếp vào Phá Quân Lam. Trong lẵng hoa màu trắng, từng đoàn hơi nước màu trắng tuôn ra, hóa thành một đóa Tường Vi, lóe lên chui vào cửa đá phía trước.
“Đây là…”
Liễu Minh đưa mắt nhìn xuống một cách vô thức, chẳng ngờ lại phát hiện được tầng cuối cùng trong không gian này, nhưng nơi đó lại là một mảnh tối om đen kịt, hơn nữa bên trong không gian này còn có rất nhiều âm khí đậm đặc, dường như chúng phát ra từ bên dưới.
Ngay khi Liễu Minh muốn phóng thần thức dò xét cho rõ thì một trận tiếng bước chân truyền đến từ đằng trước, đó lại là hai gã Quỷ tốt thân khoác khôi giáp, trong tay cầm cổ thuẫn, đang loạng choạng đi tới từ hành lang đá phía trên.
Chẳng bao lâu sau, một tên Quỷ tốt có dáng người to lớn dừng ngay trước mặt Liễu Minh, đưa mũi cách vị trí Liễu Minh đứng hơn một trượng, liên tục ngửi ngửi.
“Hắc hắc, lúc trước ta đã bảo ngươi tìm nhầm rồi, nơi này không khác gì tường đồng vạch sắt, ai lại đi vào chứ, chỉ có một chút mùi vị lạ mà thôi, ngươi xuất hiện ảo giác rồi đó.” Bên cạnh hắn, một tên Ác quỷ trên mặt có một lỗ thủng chừng nắm tay hơi trào phúng nói ra.
“Hừ… đúng là ta đã ngửi được mùi vị nào đó ở ngay nơi này.” Quỷ tốt dáng người cao lớn vẫn còn hơi nghi hoặc mà nói.
Ngay lúc hai gã Quỷ tốt đứng yên không đi tiếp mà cãi vã ở nơi đó thì bỗng có một luồng hắc ảnh hiển hiện ra từ trong hư không, đồng thời một luồng tử sắc kiếm quang lặng lẽ vạch qua một đường.
“Vèo vèo” hai tiếng, hai gã Quỷ tốt Ngưng Dịch Kỳ còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một đường kiếm không tiếng động của Liễu Minh giết chết rồi.
“Lại còn có thứ Quỷ vật chậm chạp như vậy à!”
Trong lòng Liễu Minh âm thầm oán một câu, sau đó thu hồi Khổ Luân Kiếm và Phá Quân Lam trong tay, rồi khẽ vỗ túi dưỡng hồn bên hông một cái, thả Hạt nhi ra ngoài.
Hạt nhi vừa mới ra khỏi túi dưỡng hồn, lập tức thân hình điên cuồng biến hóa thành một con bò cạp khổng lồ lớn chừng một trượng, trong ấn ký màu vàng trên đầu hiện lên một mảnh kim quang, thi thể hai con quỷ vật khi nãy bị kim quang cuốn một cái rồi hóa thành hắc khí cuồn cuộn tiến vào bụng bò cạp.
Nhưng đúng lúc này, ở cách đó không xa bỗng truyền đến một hồi tiếng bước chân, lại là đám Quỷ tốt ở thông đạo bên dưới đang đi đến.
Không đợi Liễu Minh phân phó, lúc này Hạt nhi hóa thành một luồng hắc ảnh bay vòng sang phía thông đạo, cơ thể chợt ngừng rồi há to miệng.
“Phụt” một âm thanh nhỏ nhẹ vang lên, một vòng kim quang chợt hiện ra rồi quấn vào đám quỷ ảnh, đồng thời nhanh chóng hút chúng về.
“Rột rột”
Không đợi cho Liễu Minh kịp nhìn diện mạo của con Quỷ tốt này thì nó đã trở thành thức ăn trong bụng Hạt nhi rồi.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, Liễu Minh chỉ khoanh chân ngồi nhập định tại chỗ, phóng thần thức tìm thật kỹ mỗi gian mật thất, lúc này nếu có Quỷ tốt đến gần thì lợi dụng thần niệm chỉ huy Hạt nhi âm thầm thôn phệ nó.
Tuy bảo cấm chế trong những mật thất này cũng không phức tạp, nhưng nếu Liễu Minh muốn sử dụng thần thức để nhận biết hết thảy tình huống trong thạch thất thì không cách nào làm được, còn nếu như phá từng cấm chế rồi lại đi dò xét thì có hơi phiền phức, may mà sau khi hắn kiểm tra, phát hiện thần thức còn có thể ngăn cách cấm chế, mơ hồ cảm ứng được sự tồn tại của khí tức sinh mệnh trong mật thức, nhờ đó miễn cưỡng phân biệt rõ ràng.
Nhưng hắn một đường đi vòng lên thạch thất, liên tục dò xét năm sáu chục gian thạch thất lại phát hiện bên trong không hề có bất kỳ sinh linh nào tồn tại, ngược lại có một ít quỷ khí nồng đậm hơn cả đám Quỷ tốt tuần tra kia.
Thân ảnh của hắn vẫn không nhúc nhích, trong lòng lại có một dự cảm bất ổn mờ ảo.
Ngay lúc hắn mạnh mẽ khống chế tâm trí mình, tiếp tục phóng thần thức điều tra khu vực phía trên thì bên tai lại truyền đến âm thanh của Hạt nhi.
“Chủ nhân, hình như phía dưới có vài gian mật thất ta mơ hồ có thể cảm nhận được khí tức của tu sĩ Nhân tộc.”
Liễu Minh nghe vậy, vội vàng điều khiển thần thức thay đổi phương hướng, dựa theo hướng mà Hạt nhi chỉ dẫn quét tới.
Sau khoảng thời gian một nén nhang, hắn khẽ động chân mày rồi thân hình nhoáng lên một cái, đột ngột chạy thật nhanh dọc theo hành lang bên dưới.
Sau khi đi xuyên qua hơn mười hành lang tối om hình tròn, lại dùng xu thế sét đánh chém giết hơn mười tên Quỷ tốt tuần tra cấp thấp thì cuối cùng Liễu Minh cũng đặt chân lên một hành lang đá nào đó gần dưới đáy.
Nơi này cách phần đáy chỉ vẻn vẹn hơn mười tầng, bên dưới thỉnh thoảng bốc lên ấm khí cuồn cuộn, lộ vẻ âm u rét lạnh thấu xương, sau khi Liễu Minh dừng bước, vừa nhìn xuống dưới hắn không khỏi hít vào một hơi.
Lúc này đây cuối cùng hắn cũng hoàn toàn nhìn rõ tình huống bên trong Linh Thứu Pha.
Chỉ thấy dưới đáy rõ ràng là một vòng xoáy bằng hắc khí vô cùng khổng lồ, lớn chừng một mẫu.
Từng luồng âm khí đậm đặc màu xám đen đang chậm rãi xoay tròn trông như xoáy nước.
Liễu Minh muốn phóng ra thần thức để điều tra đến phần cuối, kết quả vừa chạm đến vòng xoáy bên dưới thì giống như trâu đất xuống biển, chẳng dò xét được gì cả.
Hắn chỉ ở tại chỗ nhìn một chút thôi mà bên trong thức hải đã xuất hiện cảm giác choáng váng như có như không.
Điều này khiến cho hắn sợ hãi kêu lên một tiếng rồi vội vàng thu hồi ánh mắt lẫn thần thức, không dám nhìn xuống nữa, trong lòng cũng hiện ra nỗi sợ không tên.
Lại quan sát bốn phía xung quanh, hắn phát hiện bên trên thạch bích hình tròn ở tầng này có phân bố chừng bảy tám cánh cửa đá khoảng một trượng, trên mỗi cánh cửa đá đều có vân trận cấm chế hình tròn rộng chừng nửa trượng, phát ra ánh sáng nhạt như có như không.
Khác với trước đây, vân trận của những cấm chế này hiện lên màu đỏ thẫm, âm khí bay lên từ bên trong xoáy nước âm khí bên dưới, ngoại trừ một phần nhỏ đi qua cửa đá vào trong thạch thất thì phần còn lại sẽ ngưng tụ rồi chui vào trong mắt trận chính giữa những vân trận cấm chế này.
Đúng vào lúc này, từng vòng từng vòng hắc khí bay đến từ phía sau, lộ ra thân ảnh của một Hắc sa nữ tử, người đó đúng là Hạt nhi.
“Chủ nhân, thi thể Ác quỷ trên đường đã xử lý xong!”
Đúng lúc này, sau lưng hắn một luồng hắc khí cuộn tới, hiện ra thân ảnh của Hạt nhi.
“Chủ nhân, những thi thể của những tên quỷ tốt trên đường đi đã được xóa sạch sẽ rồi.”
“Hạt nhi, ngươi vừa rồi nói có thể cảm ứng được khí tức của tu sĩ Nhân tộc, là tầng này ư, ngươi có thể cảm ứng được cụ thể là ở gian nào hay không?” Liễu Minh nhẹ gật đầu, mở miệng hỏi.
Âm khí nơi này đã nồng đậm đến một trình độ nhất định, hắn thả ra thần thức quét qua một vòng thì lại phát hiện ra trong bảy tám căn thạch thất, bên trong toàn bộ đều tràn ngập âm khí, căn bản không thể nào phát hiện ra gian nào có người trong đó.
“Khí tức sinh mệnh đã vô cùng suy yếu, nhưng mà hẳn là một trong hai gian thạch thất ở sườn đông.” Hạt Nhi suy nghĩ một chút, sau đó liền chỉ về hai gian thạch thất phía đông.
Liễu Minh nghe vậy thì thân hình lắc lư, liền xuất hiện trước một cánh cửa đá phía đông, một tay giơ lên, một vòng bạch quang từ trong tay áo tuôn ra, chính là kiện pháp bảo phá cấm Phá Quân Lam.
Ngay sau đó, ngón tay hắn khẽ động, đánh ra một đạo thanh quang, Phá Quân Lam lập tức đại phóng bạch quang, từng vòng hơi nước màu trắng giống như là nước suối tuôn ra, hóa thành một đóa hư ảnh hoa Tường Vi, bay thẳng về phía mắt trận của cấm chế.
Mặt ngoài cửa đá lập tức nổi lên ánh sáng đỏ rực, nguyên một đám phù văn huyết sắc to như nắm đấm hiện ra, quay tròn trong hư không.
Hư ảnh đóa Tường Vi hiển hiện trên cửa đá, nhanh chóng héo rũ đi thì phù văn huyết sắc theo đó cũng tán loạn, cửa đá liền mở ra, từng luồng âm khí từ trong đó liền thổi ra.
Lông mày Liễu Minh nhíu lại, vội vàng tế ra một tầng hắc khí bảo hộ ngoài thân, cản lại âm khí ăn mòn.
Sau mấy hơi thở, âm khí tuôn ra mới dần dần suy yếu, nhưng bên trong thạch thất, âm khí vẫn như cũ cuồn cuộn không ngừng, vô luận là dùng thị lực hay là thần thức thì đều không có tác dụng nào.
“Chủ nhân, để ta vào xem trước một chút.” Thân hình Hạt nhi nhoáng lên liền xuất hiện trước cửa thạch thất, nói với Liễu Minh.
“Cũng tốt.” Liễu Minh nhẹ gật đầu, đồng thời thả thần thức ra, cẩn thận quan sát bốn phía.
“Chủ nhân, bên trong là một nữ tu Nhân tộc, giống như đã gặp ở nơi nào rồi thì phải!” Sau một lát, âm thanh hưng phấn của Hạt nhi truyền ra.
Nội tâm Liễu Minh vui vẻ, thông qua tâm thần liên hệ với Hạt nhi, hắn có thể cảm giác được luồng khí tức này có chút quen thuộc, nếu không đoán sai thì đúng là đại sư tỷ Hiểu Ngũ của hắn.
Thân hình của hắn liền nhoáng lên, tiến vào trong thạch thất tối tăm mờ mịt.
Không gian của thạch thất cũng không lớn, chỉ vẻn vẹn có vài trượng, trong thạch thất là một cây cột đá màu xám cực lớn, ở đó có một nữ tử tóc ngắn, mặc áo bào xanh đang bị tầng tầng xiềng xích màu đen cột lại, hai mắt nhắm nghiền, khí tức có vẻ yếu ớt.
Không cần phải nói, đây chính là Hiểu Ngũ!
“Khá tốt, chỉ là bị chút âm khí nhập vào cơ thể dẫn đến suy yếu mà thôi, đem khu trừ hết là ổn thôi.”
Thần thức Liễu Minh quét qua, sau đó thì thào nói hai câu, mười ngón tay như liên đạn bắn ra từng đạo kiếm khí đinh ốc màu tím, hướng về phía những sợi xiềng xích màu đen, khiến cho chúng đứt đoạn.
Sau đó hắn từ ngực lấy ra một tấm phù lục màu vàng nhạt, nhẹ nhàng dán lên trán nàng ta, trong miệng lẩm bẩm niệm chú ngữ. Một vòng ánh sáng màu vàng hiện ra, hóa thành một tầng bảo hộ màu vàng nhạt, bao phủ nàng ta vào bên trong. Trên người nàng ta, tường sợi âm khí màu xám từ trong thân thể không ngừng thoát ra, tụ lại trong mật thất. Trong lúc đó thì Hạt nhi cũng không nhàn rỗi, hai tay vung lên liên tục, ngưng tụ âm khí trong mật thất lại.
Sau một khắc thì Hạt nhi há miệng, hút toàn bộ số âm khí này vào trong miệng, mà hắc quang trên người cũng dần sáng lên, trên mặt hiện ra vẻ mặt thỏa mãn.
Ước chừng qua thời gian nửa chén trà nhỏ, bên trong màn hào quang màu vàng, mí mắt của Hiểu Ngũ thoáng động đậy, hai mắt rút cuộc cũng mở ra.
“Ngươi là…Liễu sư đệ?” Ánh mắt Hiểu Ngũ có chút mê ly, nhưng khi thấy rõ người trước mắt thì trên mặt lập tức lộ ra vài phần kinh hỉ, hữu khí vô lực nói.
“Hiểu Ngũ sư tỷ, ngươi đã tỉnh.” Liễu Minh thấy vậy thì vội vàng cúi người nói ra.
“Không nghĩ tới là đời này lại có thể được nhìn thấy đồng môn một lần nữa, mà lại là Liễu sư đệ… Đúng rồi, sư đệ ngươi sao lại biết được ta ở chỗ này?” Hiểu Ngũ chậm rãi ngồi dậy, nhẹ giọng hỏi.
“Nơi này không phải chỗ nói chuyện, chúng ta vẫn nên rời khỏi nơi này rồi nói sau.” Liễu Minh nói xong, liền trực tiếp tiến lên ôm Hiểu Ngũ vào trong ngực, thân ảnh lóe lên rời khỏi mật thất, xuất hiện ở trong hành lang bên trên.
“Liễu sư đệ, ta được sư tôn ban cho một tấm Tị Âm Ngọc Bội hộ thể, cộng thêm việc tu luyện công pháp quỷ đạo cho nên cũng không đáng lo, chỉ có chút suy yếu mà thôi, có thể tự mình hành tẩu được. Mặt khác, ta và mấy người khác cũng bị bắt đến đây, có lẽ bị giam tại phụ cận.” Trên mặt Hiểu Ngũ nổi lên một tầng đỏ ửng nhàn nhạt, khẽ cựa người một cái, thân hình từ trong lồng ngực của Liễu Minh giãy ra, đứng ở bên cạnh.
“Nói như vậy thì bên trong những căn thạch thất kia, hẳn là những vị sư huynh khác rồi?” Trên mặt Liễu Minh hiện lên một tia dị sắc.
Tuy nói như vậy, nhưng mà theo như những lời vừa rồi của Hạt nhi, trừ một gian thạch thất cách đó không xa còn có một chút khí tức sinh mệnh yếu ớt thì số còn lại, chỉ sợ tất cả đều bị âm khí quán thể, sống chết không rõ rồi.
Hắn suy nghĩ một chút, năm ngón tay xòe ra, điểm liên tiếp vào Phá Quân Lam. Trong lẵng hoa màu trắng, từng đoàn hơi nước màu trắng tuôn ra, hóa thành một đóa Tường Vi, lóe lên chui vào cửa đá phía trước.