Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Ma Thần Trời Sinh

Chương 768: C768: Trưởng lão dương giáo



- Khai Thiên Tích Địa Đao!
Ninh Tiểu Xuyên triệu hồi ra Thiên Đế Nhận, nắm ở trong tay. Cánh tay hắn chậm rãi giơ lên, điều động lực lượng Thần linh trong thiên địa. Sau lưng hắn chợt ngưng tụ ra hư ảnh một tôn Đại Đế!
Đế Ảnh thập phần vĩ ngạn, thân thể giống như núi cao, ánh mắt sáng như đuốc. Giống như thần tượng bên trong các miếu thờ vậy, khiến cho người ta sinh ra một loại tâm tình muốn quỳ xuống cúng bái.
Một cỗ Thần lực hạo hạo đãng đãng hội tụ lên trên thân thể Ninh Tiểu Xuyên, quả thật giống như Thần linh phụ thể, thôn hóa khí vân, thanh âm như sấm rền.
Ầm!
Ninh Tiểu Xuyên chém xuống một đao, đao quang hóa thành một đầu đại hà sáng ngời.
Trấn Nguyên Tháp cấp bậc Chí Tôn Vương Khí mãnh liệt nhoáng lên một cái, va chạm mạnh với Thiên Đế Nhận. Trấn Nguyên Tháp bị đánh rơi thẳng xuống dưới, chìm hẳn luôn vào lòng đất, lưu lại trên mặt đất một cái hố thật lớn!
Toàn thân Thiên Bích Lạc cùng Công Tôn Nhất Bạch đều chấn động một trận, xương cốt toàn thân rung động lách cách, tựa hồ như sắp sửa gãy nát.
Thế nhưng tại thời khắc mấu chốt, trong cơ thể bọn họ đột nhiên lao ra một tầng bạch quang sáng ngời, đánh tan đi đám đao khí còn dư lại.
Trên người bọn họ đều có bảo vật hộ thể, cũng không bị thụ thương, thế nhưng bọn họ lại bị uy lực một đao vừa rồi của Ninh Tiểu Xuyên dọa cho kinh sợ không nhẹ.
- Đây là đao pháp gì?
- Lực công kích thật là đáng sợ, ngay cả Chí Tôn Vương Khí cũng đều bị áp chế!
- Hắn đã điều động lực lượng của một tôn Thần linh!
Công Tôn Nhất Bạch tay cầm chặt Dị Long Đao, hoành đao mà đứng, cánh tay vẫn còn không ngừng run rẩy.
- Hắn có thể điều động lực lượng Thần linh, ta cũng có thể điều động lực lượng Thần linh! Nếu muốn liều mạng, ai cũng không sợ ai!
Thiên Bích Lạc thu hồi Trấn Nguyên Tháp lại, nâng trong lòng bàn tay. Tay còn lại của hắn làm thành một cái thủ ấn. Từ trong cơ thể hắn đột nhiên phát ra từng vòng từng vòng quang hoàn huyết hồng sắc, giống như từng vòng rung động tròn trịa, lan tràn ra bốn phương tám hướng xung quanh.
- Quên đi! Dù sao Quang Minh Thánh Nữ cũng đã đào tẩu, chúng ta trước tiến vào trong động phủ, thu hồi đồ vật Giáo chủ đại nhân lưu lại, sau này mới từ từ đối phó tiểu tử này!
Công Tôn Nhất Bạch thấp giọng nói.
- Nói rất có đạo lý!

Thiên Bích Lạc cưỡi trên đám quang hoàn dưới chân, phóng vọt vào u cốc, bay thẳng vào trong động phủ.
Công Tôn Nhất Bạch thu hồi Dị Long Đao vào vỏ đao, đứng ngay chỗ động khẩu, nhìn về phía Ninh Tiểu Xuyên, cười nói:
- Có bản lĩnh thì vào trong động đấu một trận với huynh đệ chúng ta!
Nói xong lời này, Công Tôn Nhất Bạch lắc người một cái, cũng phóng vọt vào trong động phủ.
Vụt...
Ninh Tiểu Xuyên cầm theo Thiên Đế Nhận, đi tới trước động khẩu, đảo mắt nhìn một vòng bên trong động phủ.
Lúc trước hắn thi triển ra Diệt Thế Ma Hỏa, thiêu đốt toàn bộ phiến u cốc này, vách đá bốn phía đều bị nấu chảy thành nham tương kim sắc. Thế nhưng động khẩu của cổ động này vẫn như cũ hoàn hảo không tổn hao gì, thật sự có chút kỳ quái!
- Chẳng lẽ có cao nhân bố trí trận pháp tại nơi này?
Trong mắt Ninh Tiểu Xuyên lóe lên vài phần nghi hoặc. Hắn khẽ đẩy một bàn tay ra một cái. Bàn tay hắn vừa mới đẩy đến trước động khẩu, mặt đất khẽ chấn động một cái, tại vị trí cửa động xuất hiện một tầng bình chướng vô hình, ngăn cản bàn tay Ninh Tiểu Xuyên bên ngoài.
Bàn tay hắn giống như chạm phải một tầng điện lưu vậy, đẩy bàn tay Ninh Tiểu Xuyên bắn ngược trở lại.
Ninh Tiểu Xuyên cảm giác toàn bộ cánh tay đều có chút chết lặng. May mắn là hắn thu tay lại nhanh, nếu như chậm thêm chút nữa, sợ rằng đã bị kết giới tại cửa động chấn thương.
- Kết giới thật là mạnh mẽ! Chí ít cũng là thủ đoạn do Chân Nhân bố trí! Nơi này sợ rằng chính là một chỗ mật địa trọng yếu của Dương Giáo! Cũng không biết trong này cất giấu bí mật gì?
- Diệt Thế Ma Hỏa!
Diệt Thế Ma Hỏa từ trong cơ thể lao ra, ở ngoài mặt thân thể Ninh Tiểu Xuyên hình thành nên một cỗ khải giáp hỏa diễm. Lực hủy diệt của Diệt Thế Ma Hỏa cực kỳ cường đại, nếu như toàn lực thi triển ra, thậm chí có thể thiêu đốt Huyền Khí Cửu phẩm chảy ra thành nước.
Cho dù là kết giới do Chân Nhân bố trí, cũng chưa chắc có thể ngăn cản được Diệt Thế Ma Hỏa!
Ninh Tiểu Xuyên cũng không biết, tòa động phủ này quả thật chính là một tòa động phủ bí mật của Dương Giáo tại Bắc Cương. Kết giới tại cửa động chính là do một vị Giáo chủ của Dương Giáo năm xưa bố trí. Chỉ có truyền nhân tu luyện công pháp đỉnh cao của Dương Giáo mới có thể thông qua kết giới đi vào trong động.
Chỉ bất quá, do thời gian bố trí đã quá lâu rồi, hơn một ngàn năm trôi qua, lực lượng kết giới tại cửa động đã yếu đi rất nhiều, đã không cường đại bằng trước đây nữa.
Ninh Tiểu Xuyên dùng Diệt Thế Ma Hỏa mở đường, thận trọng đi tới, chậm rãi đi sâu vào bên trong cổ động.

Xèo xèo!
Diệt Thế Ma Hỏa va chạm mạnh mẽ vào kết giới, ép cho kết giới lõm mạnh xuống. Tốn hao thời gian ba cái hô hấp, Diệt Thế Ma Hỏa rốt cuộc đã thiêu đốt xuyên thấu qua tầng kết giới, Ninh Tiểu Xuyên thành công tiến vào trong cổ động.
- Không ngờ ngươi cũng có thể tiến vào Tố Nữ Động! Ngươi quả nhiên là người trong Dương Giáo chúng ta!
Sâu bên trong cổ động truyền đến thanh âm mừng rỡ của Công Tôn Nhất Bạch.
Nghe được từ trong động truyền ra thanh âm, Ninh Tiểu Xuyên dừng bước lại, phóng thích ra tâm thần, tiến hành tra xét sâu bên trong cổ động, tìm kiếm tung tích của Công Tôn Nhất Bạch cùng Thiên Bích Lạc.
Hai người kia đều có tu vi Thiên Nhân Thất trọng, hơn nữa thiên tư tuyệt đỉnh, nếu như chân chính chiến đấu sinh tử, cho dù là ở bên ngoài động phủ, Ninh Tiểu Xuyên cũng không nắm chắc có thể chiến thắng bọn họ.
Huống chi, động phủ này chính là một chỗ mật địa của Dương Giáo, trong động khẳng định có các loại bố trí do tiên hiền Dương Giáo lưu lại. Nếu như Công Tôn Nhất Bạch cùng Thiên Bích Lạc mượn lực lượng của đám trận pháp cùng kết giới trong động, khẳng định có thể phát huy ra lực lượng càng thêm cường đại.
Cho nên Ninh Tiểu Xuyên mới hành động cẩn thận như vậy, không dám có chút khinh thường nào.
- Có thể tiến vào động phủ, liền nói rõ ta là người trong Dương Giáo các ngươi sao?
Ninh Tiểu Xuyên tay nắm Thiên Đế Nhận, bàn chân cách mặt đất ba tấc, giống như là đạp trên hư không vậy, chậm rãi tiến lên, không hề phát ra một tia thanh âm nào.
Thanh âm của Công Tôn Nhất Bạch lại một lần nữa vang lên, cười nói:
- Trước khi chúng ta tới Bắc Cương, Giáo chủ đại nhân đã nói với chúng ta, trong giáo có một vị Trưởng lão đức cao vọng trọng đang ẩn cư tại Bắc Cương! Mệnh lệnh chúng ta nhất định phải tôn trọng vị Trưởng lão này! Ngươi không chỉ biết được phương vị của động phủ, hơn nữa còn có thể phá vỡ kết giới tại động khẩu, nhất định là truyền nhân của vị Trưởng lão kia!
Khóe miệng Ninh Tiểu Xuyên khẽ nhếch lên, nói:
- Vậy thì thật sự xin lỗi! Các ngươi đã nhận nhầm người rồi!
Ánh mắt Ninh Tiểu Xuyên khẽ nheo lại, ngón tay điểm một cái về một phía nào đó trong bóng tối. Một thanh chiến kiếm Thần thông Cụ tượng cấp bậc Huyền Khí Cửu phẩm từ đầu ngón tay hắn bay ra, hóa thành một đạo kiếm quang, nhanh chóng bắn ra, đâm vào trong bóng tối.
Thình thịch!
Trong bóng tối chợt vang lên thanh âm kim chúc va chạm. Hỏa quang bùng lên, lộ ra thân ảnh của Công Tôn Nhất Bạch.
Tốc độ của Công Tôn Nhất Bạch nhanh như thiểm điện, trong nháy mắt lại một lần nữa biến mất trong bóng tối.

Thanh chiến kiếm Thần thông Cụ tượng kia nhanh chóng bay trở về, chui vào trong tay Ninh Tiểu Xuyên.
Lại đi về phía trước không biết bao xa, Ninh Tiểu Xuyên cảm giác được không khí đột nhiên lưu động, giống như là đã tiến nhập vào một địa phương trống trải.
Phốc!
Lòng bàn tay Ninh Tiểu Xuyên lóe lên một đoàn hỏa diễm, giống như một ngọn đèn vậy, chiếu rọi từng tấc từng tấc không gian hắc ám, ánh sáng lan tràn ra bốn phía xung quanh.
Dưới ánh hỏa quang chiếu xạ, toàn cảnh động phủ dần dần hiển lộ ra.
Trong động quả thật thập phần rộng lớn, đỉnh chóp động phủ cao tới hơn trăm trượng. Ngay tại vị trí trung tâm động phủ phiêu phù một tòa cổ điện hoa lệ. Các cây cột của cổ điện đều đúc bằng một loại tinh thạch hắc sắc. Trên vách tường treo một vài bức tranh, trang trí màu sắc rực rỡ, khảm nạm ngọc thạch chói lóa, so với cung điện dành cho Đế Vương ngự dụng còn to lớn đồ sộ hơn rất nhiều.
Trên các vách tường bốn phương tám hướng của động phủ đều có khắc từng cái từng cái nhân ảnh nam tử.
Bộ dáng của mỗi người đều không giống nhau, khí chất mỗi người cũng không giống nhau, chính là đại biểu cho lịch đại Giáo chủ của Dương Giáo.
Tổng cộng có 137 bức điêu khắc nhân ảnh!
Mỗi một bức nhân ảnh đều phát ra từng đạo từng đạo quang hoa nhàn nhạt. Dọc theo các đường nét của nhân ảnh đều có các đường văn lộ không ngừng lưu động, khiến cho mỗi một bức nhân ảnh đều vô cùng sống động, giống như người thật có thể từ trong vách đá đi ra vậy.
Lúc này, Thiên Bích Lạc cùng Công Tôn Nhất Bạch đang đứng ở trung tâm của động phủ, ngay trên đỉnh chóp của tòa cổ điện kia.
Cánh tay của Thiên Bích Lạc vung lên. Bảy ngọn đèn lớn huyền phù ở trên đỉnh động phủ đồng thời sáng lên, rọi sáng toàn bộ không gian cổ động. Quả thật giống như bảy khỏa ngôi sao rực rỡ chiếu sáng trên bầu trời vậy.
Vù vù!
Trên vách tường cổ điện, từ trong cặp mắt của mỗi một bức điêu khắc nhân ảnh, đồng thời bắn ra hai đạo tia sáng cực nhỏ, bắn vào trong cơ thể của Thiên Bích Lạc cùng Công Tôn Nhất Bạch!
Bọn họ tựa hồ như là đang hấp thu bên trong lực lượng các bức nhân ảnh, không ngừng rèn luyện nhục thể, gân cốt, huyết nhục, ngũ tạng, lục phủ… của mình. Lực lượng trong cơ thể bọn họ đang rất nhanh tăng lên, ngay cả tinh khí thần trên người đều đang rất nhanh thoát biến.
Thiên Bích Lạc một bên hấp thu lực lượng bên trong 137 bức điêu khắc nhân ảnh, một bên khẽ mở mắt ra, nhìn về phía Ninh Tiểu Xuyên đang chuẩn bị xuất thủ, nói:
- Các hạ không cần vội vã xuất thủ! Ta dám kết luận các hạ nhất định là người trong Dương Giáo! Nếu như chúng ta đều là đệ tử trong giáo, hà tất phải tự giết hại lẫn nhau?
Công Tôn Nhất Bạch cũng nói:
- Cho dù ngươi cứu đi Quang Minh Thánh Nữ, huynh đệ chúng ta vẫn như cũ xem ngươi là người một nhà, sẽ không căm thù ngươi! Thiên hạ to lớn, Thánh Thổ rất nhiều, mỹ nhân nhiều không đếm hết! Mất đi một nàng Quang Minh Thánh Nữ, vẫn còn truyền nhân của các Thánh Thổ khác!
- Thế nhưng truyền nhân tinh anh trong Dương Giáo lại không nhiều! Ta tính một người, Thiên Bích Lạc tính một người, các hạ cũng có thể tính một người! Toàn bộ thế hệ trẻ Dương Giáo chỉ có ba người chúng ta xem như là thiên tài cân sức cân tài, không nên chỉ vì một nữ tử, khiến cho ba tinh anh trong giáo chúng ta tàn sát lẫn nhau! Ngươi nói có phải hay không?
Ninh Tiểu Xuyên cảm giác không biết phải nói gì. Nếu không phải hắn thấy thần tình của hai tên này đều hết sức nghiêm túc, hắn thật sự cho rằng hai tên này đang cố tình kéo dài thời gian.

Thiên Bích Lạc nói:
- Các hạ không cần vội vàng phủ định! Có lẽ mặc dù ngươi chính là truyền nhân của Dương Giáo, thế nhưng bản thân ngươi cũng không biết! Ta có một biện pháp có thể chứng minh! Dương Giáo chúng ta có một vị Trưởng lão đức cao vọng trọng ẩn cư tại Bắc Cương! Tục danh của lão nhân gia ông ta là Nhạc Minh Tùng!
Sau khi Thiên Bích Lạc nói ra cái tên Nhạc Minh Tùng, cả hai người liền chăm chú quan sát ánh mắt của Ninh Tiểu Xuyên. Nếu như Ninh Tiểu Xuyên thật sự biết cái tên Nhạc Minh Tùng này, trong ánh mắt hắn nhất định sẽ có một chút ba động.
Bọn họ chính là suy đoán, Ninh Tiểu Xuyên rất có khả năng là đệ tử của Trưởng lão Dương Giáo Nhạc Minh Tùng.
Ninh Tiểu Xuyên thật sự hơi chút kinh hãi, hỏi lại:
- Tên đó là Trưởng lão của Dương Giáo?
Thiên Bích Lạc cùng Công Tôn Nhất Bạch lộ ra biểu tình quả nhiên là như vậy. Ánh mắt khiếp sợ kia của Ninh Tiểu Xuyên căn bản là không có khả năng giả bộ, bởi vậy cũng đã xác nhận sự suy đoán trong lòng bọn họ.
- Dương Giáo lại có thêm một vị tuyệt đỉnh thiên kiêu a!
Công Tôn Nhất Bạch cười nói:
- Địa vị của Nhạc Trưởng lão ở trong giáo cực cao, thân phận vô cùng bí ẩn! Không nói cho ngươi biết hắn là Trưởng lão Dương Giáo cũng là chuyện rất bình thường!
Thiên Bích Lạc nói:
- Nếu như các hạ vẫn còn chưa tin, sau khi rời khỏi động phủ, có thể đi hỏi Nhạc Trưởng lão! Nhạc Trưởng lão từ sẽ nói cho ngươi biết chân tướng sự thật!
Hai người bọn họ thật sự cho rằng Ninh Tiểu Xuyên là đệ tử do Nhạc Minh Tùng thu nhận, đối với Ninh Tiểu Xuyên cũng bớt đi vài phần địch ý, hơn nữa cũng xem Ninh Tiểu Xuyên như là sư đệ đồng môn.
- Lẽ nào các ngươi cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua vị Nhạc Trưởng lão này?
Ninh Tiểu Xuyên có chút nghi hoặc, hỏi.
Phải biết rằng, lúc ở trong tòa cổ thành tại Quang Minh Thánh Thổ kia, Nhạc Minh Tùng chính là ngồi cách hai người bọn họ không xa, hơn nữa còn nói ra mấy câu châm chọc hai người bọn họ nữa.
Nếu như bọn họ đã từng gặp qua Nhạc Minh Tùng, không có khả năng không nhận ra vị Nhạc Trưởng lão này.
Công Tôn Nhất Bạch nói:
- Bối phận của Nhạc Trưởng lão trong giáo cực cao, gần như chính là lão nhân sống lâu đời nhất trong giáo! Ngay cả đương kim Giáo chủ Dương Giáo nhìn thấy hắn, cũng phải gọi hắn một tiếng Thái sư thúc! Có người nói thời điểm lần trước lão nhân gia ông ta hồi giáo, đã là chuyện hai ngàn năm trước rồi!
- Tồn tại như Thần Long thấy đầu không thấy đuôi như Nhạc Trưởng lão vậy, huynh đệ chúng ta cũng chỉ là ở trong giáo nghe nói qua truyền thuyết của hắn, cũng chưa từng chính diện gặp qua hắn!
Trên trán Ninh Tiểu Xuyên nhất thời nổi lên hắc tuyến. Nhạc Trưởng lão mà Công Tôn Nhất Bạch miêu tả, cùng Nhạc Minh Tùng mà hắn biết, hoàn toàn là hai người bất đồng a!


Chương trước Chương tiếp
Loading...