Ma Thần Trời Sinh
Chương 597: C597: Sát cơ khủ|\|g bố
Đêm nay, Phương Kiệt dẫn theo tổng cộng mười hai cường giả trẻ tuổi tới giết Ninh Tiểu Xuyên. Nhưng mà, trước sau lại bị Tử Hàn Yên giế t chết mất năm người rồi, bảy người còn sống ai nấy cũng không phải là kẻ yếu. Trong đó có ba tên đều là cường giả Thiên Thê Cảnh, cũng không yếu hơn nàng bao nhiêu.
Bảy gã Tu sĩ áo bào đen đồng thời điều động ra chiến kiếm Huyền khí, tạo thành Kiếm trận, vây khốn Tử Hàn Yên gắt gao, không để cho nàng có bất cứ cơ hội phản công nào.
Sau khi Tử Hàn Yên thi triển ra thần thông Tử Khí Đông Lai, vậy mà có thể miễn cưỡng chiến đấu ngang tay cùng bảy đại cường giả. Trong thời gian ngắn, vậy mà không có rơi xuống hạ phong.
Đêm nay đã tổn thất năm cường giả trẻ tuổi, Phương Kiệt không muốn lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chủ động hướng về phía Tử Hàn Yên công kích qua.
Vù!
Tử Hàn Yên cảm giác được sau lưng truyền đến kình phong, lập tức đem thanh chiến kiếm trong tay hướng về phía sau lưng quăng ra. Ngay trong lúc đó, mười đầu móng tay lập tức mọc dài ra, biến thành dài chừng ba xích, quả thật giống như là mười thanh chiến kiếm sắc bén do tử tinh đoán tạo thành.
Toàn thân nàng đều bao phủ tử khí, hóa thành một đạo quang trụ tử sắc, vung vẫy mười ngón tay, nhanh chóng đón đánh Phương Kiệt.
Phương Kiệt cười khinh thường một tiếng, một quyền đem thanh chiến kiếm vừa rồi nàng quăng ra đánh bay đi. Tốc độ hắn chợt nhanh hơn, một quyền đánh ra một đầu mãnh hổ hỏa diễm cực lớn, phát ra một tiếng hổ gầm chấn thiên động địa, nháy mắt liền đánh nát mười đầu móng tay Tử Hàn Yên.
Bành bành!
Mười đầu móng tay đứt gãy, toàn bộ đều bay ngược trở về. Hơn một nửa trong đó đâm vào thân thể Tử Hàn Yên, đánh bay nàng ra xa hơn mười thước.
Tử Hàn Yên phát ra một thanh âm khó chịu, mười đầu ngón tay nổ tung, hai bàn tay biến thành máu tươi đầm đìa, té rớt trên mặt đất, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Võ giả Ngũ Bộ Thiên Thê, được xưng là tồn tại tiếp cận Thiên Nhân Cảnh nhất. Chiến lực thật sự quá mạnh mẽ, không phải bằng vào nàng có thể ngăn cản nổi. Cơ hồ chỉ một quyền, nàng đã bị đánh trọng thương, khó có thể từ trên mặt đất đứng dậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn Phương Kiệt tiến tới.
Phương Kiệt thu hồi nắm đấm, cười lạnh một tiếng:
- Chỉ là một Võ giả cảnh giới Tam Bộ Thiên Thê, cũng dám đón đỡ Man Hổ Quyền của ta! Trói nàng lại, mang về Phần Kiếm Tông!
- Vâng, Phương sư huynh!
Bảy gã Tu sĩ áo bào đen kia vừa mới bước tới trước mặt Tử Hàn Yên, còn chưa kịp động thủ, trên bầu trời đã bay tới bảy thanh chiến kiếm, đâm thủng thân thể bọn hắn, chém nát Tâm cung!
Bảy gã Tu sĩ áo bào đen thẳng tắp đứng tại đó, thân thể cứng ngắc, vị trí trái tim có thêm một lỗ thủng to cỡ nắm tay!
Bảy thanh chiến kiếm quay tròn chung quanh bảy người bọn hắn một vòng, sau đó lại bay trở về, biến mất trong bầu trời đêm sâu hoắm.
Bịch bịch bịch!
Bảy gã Tu sĩ áo bào đen toàn bộ ngã rạp trên mặt đất, không một ai sống sót.
Sắc mặt Phương Kiệt khẽ trầm xuống, hướng về phía bầu trời đêm nhìn lại, trầm giọng nói:
- Cao nhân phương nào?
Đối phương có thể đồng thời điều động bảy thanh chiến kiếm, cơ hồ chỉ cần một chiêu, đã gi ết chết bảy đại cường giả, tu vi thập phần đáng sợ, khiến cho ngay cả Phương Kiệt cũng phải toàn lực đề phòng.
Soạt!
Từ phía chân trời, một đạo lưu quang bạch sắc nhanh chóng bay tới, rất nhanh đã đáp xuống mặt đất, hóa thành một gã nam tử trẻ tuổi chừng hai mươi tuổi.
Gã nam tử trẻ tuổi kia thu hồi quang dực trên lưng, hướng về phía Tử Hàn Yên nằm trên mặt đất nhìn thoáng qua một cái, rốt cuộc thở ra một hơi:
- Cuối cùng cũng không tới trễ!
Gã nam tử trẻ tuổi này, tự nhiên chính là Ninh Tiểu Xuyên.
Trước đây Lục Nhân đã từng dùng bí thuật vẽ lại tướng mạo của Ninh Tiểu Xuyên, đưa cho Phương Kiệt xem qua. Cho nên, ngay một khắc Ninh Tiểu Xuyên đáp xuống mặt đất kia, hắn đã nhận ra Ninh Tiểu Xuyên.
Một kích gi ết chết bảy cường giả, thật sự chỉ là một tên Dưỡng Tâm Sư Nhất Bộ Thiên Thê tay trói gà không chặt sao?
Phương Kiệt nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Xuyên, nhìn bảy thanh Cổ kiếm lơ lửng chung quanh thân thể Ninh Tiểu Xuyên. Mỗi một chuôi đều mang theo lực lượng Kiếm ý cường đại!
Trong đó có một thanh Cổ kiếm đặc biệt đáng sợ, quả thật giống như là có được tính mạng vậy, một khi bộc phát ra uy lực, chỉ sợ cho dù là một tòa cự sơn đều có thể chém thành hai khúc.
- Huyền khí Cửu phẩm!
Trong lòng Phương Kiệt đem tổ tông mười tám đời Lục Nhân ra mắng cho một lần, đây là Dưỡng Tâm Sư Nhất Bộ Thiên Thê sao?
Một gã Dưỡng Tâm Sư có thể có được Huyền khí Cửu phẩm sao?
Đương nhiên, Phương Kiệt chính là cường giả Ngũ Bộ Thiên Thê, dưới Thiên Nhân Cảnh có thể nói là cường giả đỉnh tiêm, tự nhiên sẽ không vì vậy mà sợ hãi đối phương. Hắn cười lạnh một tiếng:
- Ninh Tiểu Xuyên, ta cho rằng ngươi sẽ một mực làm rùa đen rút đầu, không nghĩ tới ngươi rốt cuộc vẫn nhịn không được mà đi ra!
Sau khi Ninh Tiểu Xuyên đáp xuống mặt đất, đầu Nữ quỷ kia cũng đáp xuống theo, đứng bên cạnh Ninh Tiểu Xuyên, một đôi quỷ nhãn nhìn chằm chằm về phía Phương Kiệt.
Bị quỷ nhãn nhìn chằm chằm như vậy, Phương Kiệt cảm giác thấy tâm thần có chút không được tập trung, toàn thân một mảnh băng lãnh, giống như là có đồ vật gì đó tiến vào trong cơ thể mình, khiến cho huyết khí trong cơ thể hắn đều vận chuyển không được thông thuận.
Hắn lập tức điều động nguyên khí trong cơ thể, đem cỗ khí tức băng lãnh kia khu trục ra khỏi thân thể. Ánh mắt có chút kinh dị nhìn chằm chằm đầu Nữ quỷ kia, trong lòng cũng có chút đề phòng. Chẳng lẽ Ninh Tiểu Xuyên không chỉ là Dưỡng Tâm Sư, lại còn tinh thông thuật pháp dưỡng quỷ nữa?
- Phần Kiếm Tông! Vì sao Phần Kiếm Tông các ngươi lại đối phó Tử cô nương?
Ninh Tiểu Xuyên nghe được câu nói lúc trước của Phương Kiệt, vì thế liền hỏi.
- Mục tiêu của ta vốn dĩ là ngươi! Ninh Tiểu Xuyên, ta xem ngươi tựa hồ không giống như một Dưỡng Tâm Sư a! Ngươi đến cùng vì sao lại che giấu tung tích?
Phương Kiệt hỏi.
- Ngươi sai rồi! Ta thật sự chính là một Dưỡng Tâm Sư!
Ninh Tiểu Xuyên khẽ mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một đoàn Âm Dương Minh Hỏa. Một nửa là Âm hỏa màu xanh da trời, một nửa là Dương hỏa màu đỏ thẫm. Âm Dương giao hội, hình thành Minh hỏa màu trắng tươi.
Ninh Tiểu Xuyên không muốn cùng Phương Kiệt nói nhảm nhiều như vậy, dự định xuất kỳ bất ý bắt hắn chậm rãi thẩm tra.
Bàn tay hắn vung lên, đoàn Minh hỏa kia lập tức hóa thành hỏa diễm ngập trời, hình thành một mảnh biển lửa màu trắng, hướng về phía Phương Kiệt đánh tới.
Phương Kiệt tự nhiên biết rõ trong tay Dưỡng Tâm Sư luôn có Huyền hỏa lợi hại, lập tức phóng ra một đạo nguyên khí tráo đường kính lớn chừng mười trượng, ngăn cản đạo Huyền hỏa đang đánh tới kia.
Soạt!
Bỗng dưng, bảy thanh Cổ kiếm chợt từ trong Huyền hỏa lao ra, sắp xếp thành một tòa Kiếm trận, đem tầng nguyên khí tráo của Phương Kiệt đâm lõm xuống một chút, hướng về phía Tâm cung của hắn công kích qua.
Sắc mặt Phương Kiệt đại biến, đem một cái bao tay kim sắc mang lên trên bàn tay, một quyền hướng về phía Ninh Tiểu Xuyên oanh kích qua.
- Man Hổ Quyền!
Cánh tay của hắn không ngừng biến thành tráng kiện, đem ống tay áo ép cho nứt ra, mọc ra từng sợi từng sợi lông hổ kim sắc.
Bàn tay hắn cũng bốc lên hỏa diễm, hóa thành một đầu mãnh hổ hỏa diễm cực lớn, hướng về phía bảy thanh Cổ kiếm công kích tới.
Bành!
Cái bao tay kim sắc trong tay Phương Kiệt bị kiếm khí đánh nát, thần thông bị phá, thân thể bay thẳng ra ngoài, lui về phía sau hơn mười trượng mới đứng vững bước chân, y phục trên người cũng đã rách tung tóe.
Hắn khẽ nhìn lại cánh tay của mình.
Cả đầu cánh tay đều bị kiếm khí cắt rách, chảy ra máu tươi đầm đìa, năm ngón tay biến thành huyết nhục mơ hồ.
- Cái này là lực lượng của cường giả Ngũ Bộ Thiên Thê sao?
Ninh Tiểu Xuyên từ trong hỏa diễm đi ra, lòng bàn tay nâng bảy chuôi Cổ kiếm không ngừng xoay tròn, nhìn chằm chằm về phía Phương Kiệt ở xa xa.
Đây là lần đầu tiên Ninh Tiểu Xuyên trên ý nghĩa chính thức giao thủ cùng Tu sĩ Thiên Nhân Ngũ bộ, trong nội tâm cũng không chút nào xem nhẹ đối phương, ngược lại cực kỳ thận trọng đối với trận chiến này.
Có thể tu luyện đến Ngũ Bộ Thiên Thê, tuyệt đối không phải là nhân vật đơn giản, nhất định là có thủ đoạn cường đại.
Trước kia, tu vi của hắn còn chưa đủ cao, gặp phải cường giả cấp bậc Ngũ Bộ Thiên Thê này, đều là sử dụng Huyền Thạch Nhân Ngẫu đánh lui đối phương.
Nhưng lúc này, Huyền Thạch Nhân Ngẫu đã bị hủy diệt, hiện tại hắn chỉ có thể dựa vào lực lượng của chính mình.
Với tu vi Thiên Nhân Tứ bộ hiện tại của hắn, cũng không nhất định có thể ổn định thắng được Tu sĩ Thiên Nhân Ngũ bộ.
Thiên hạ to lớn, cường giả xuất hiện lớp lớp, ai cũng không dám nói mình là đệ nhất nhân trong cùng cảnh giới. Vượt qua cảnh giới chiến đấu, càng cần phải có đảm lượng cùng quyết đoán rất lớn.
Đương nhiên, nếu như sử dụng Diệt Thế Kiếm Quyết âm thầm đánh lén mà nói, dưới tình huống xuất kỳ bất ý, đừng nói là Tu sĩ Thiên Nhân Ngũ bộ, coi như là Thiên Nhân Cảnh đều có thể bị hắn đánh chết.
Nhưng mà, nếu như cường giả Thiên Nhân Cảnh đã có phòng bị, cho dù hắn có ra tay đánh lén, cơ hội cũng trở nên tương đối xa vời.
- Hừ! Ngươi thật cho rằng Tu sĩ Thiên Nhân Ngũ bộ dễ dàng đối phó như vậy sao? Ta chính thức cường đại chính là Kiếm đạo, chứ không phải nắm đấm! Ta muốn nhìn xem là Huyền khí Cửu phẩm của ngươi lợi hại, hay là Tà Kiếm Đạo của ta cường đại? Tà Kiếm Pháp Tướng!
Hai tay Phương Kiệt giơ lên, đem một mảnh Pháp tướng thi triển ra.
Toàn bộ bầu trời đều trở nên u ám, một thanh màu xanh tà kiếm tại đỉnh đầu của hắn phía trên ngưng tụ đi ra, thân kiếm bên trên rậm rạp lấy tà dị đường vân, quả thật giống như là từng căn còn sống xúc tu!
Điểm cường đại nhất của Tu sĩ Thiên Nhân Ngũ bộ, chính là có được Pháp tướng, có thể hình thành lĩnh vực thuộc về chính mình, dùng để áp chế đối phương.
Soạt!
Tà kiếm nháy mắt bay lên, hóa thành một đầu Tà long thanh sắc, hướng về phía Ninh Tiểu Xuyên lao nhanh tới.
Toàn bộ huyền khí trong thiên địa đều bị kiếm khí thay thế, hình thành nên một đầu kiếm lộ, trực chỉ trái tim Ninh Tiểu Xuyên.
Ninh Tiểu Xuyên đứng bất động tại chỗ, đánh ra một chưởng. Bảy thanh chiến kiếm theo đó bay ra, hình thành nên một bộ Kiếm trận, cùng Tà kiếm va chạm với nhau, phát ra thanh âm nổ mạnh kinh thiên động địa, kích khởi ra vô số kiếm khí, bao trùm phạm vi không gian vài trăm thước xung quanh.
Ninh Tiểu Xuyên hành tẩu bên trong kiếm khí, đám kiếm khí kia căn bản không gây thương tổn được hắn chút nào.
Bước chân của hắn nhìn như chậm chạp, nhưng mỗi một bước đều có thể vượt qua mấy trượng, trực tiếp đi đến trước mặt Phương Kiệt.
Đồng tử Phương Kiệt không ngừng phóng đại, đồng thời đánh ra song chưởng.
Ninh Tiểu Xuyên đánh ra một chưởng, đem hai tay Phương Kiệt đè ép trở về. Xương cốt hai tay Phương Kiệt phát ra thanh âm đùng đùng, căn bản ngăn cản không nổi một chưởng của Ninh Tiểu Xuyên.
Trong mắt của Phương Kiệt, đối phương tuyệt đối không phải là một Dưỡng Tâm Sư, quả thật giống như là một Võ Thần không thể nào chiến thắng!
Ầm ầm ầm...
Một bàn tay nặng nề tựa như núi cao vậy, đem hai tay Phương Kiệt ép cho nát bấy.
Hắn làm sao có thể biết được, lực lượng thân thể Ninh Tiểu Xuyên hiện tại, so với một vài cường giả Thiên Nhân bình thường còn cường đại hơn một chút. Lực lượng một chưởng đánh ra, quả thật giống như bài sơn đảo hải, dễ dàng chấn cho thân thể của hắn nát bấy!
Ninh Tiểu Xuyên dùng lực lượng không thể chống lại áp bách qua, nhìn chằm chằm hai mắt Phương Kiệt, nói:
- Ai phái ngươi tới giết ta?
Phương Kiệt cắn chặt hàm răng, cố gắng thừa nhận cỗ vĩ lực kh ủng bố kia, đang muốn mở miệng…
Soạt!
Đột nhiên, trong bầu trời đêm chợt bay ra một cây Long Văn Châm dài nửa xích, đâm vào sau ót Phương Kiệt, từ trong mi tâm bay ra, hướng về phía Ninh Tiểu Xuyên nhanh chóng đâm tới.
Phương Kiệt bị Long Văn Châm đâm thủng đại não, mặt ngoài kim châm lóe lên hào quang. Đầu hắn tựa như một quả dưa hấu vậy, đột nhiên nổ tung, huyết tương b ắn ra bốn phía, mất mạng ngay tại chỗ.
Nhìn như chỉ là một cây kim châm, nhưng trên thực tế lại là một kiện Huyền khí Cửu phẩm kh ủng bố!
Long Văn Châm, vô thanh vô tức, không gì không thể phá, dưới tình huống đánh lén mà nói, hoàn toàn có cơ hội gi ết chết Thiên Nhân!
Đây chính là một loại sát khí trí mạng!
Ninh Tiểu Xuyên đứng cách Phương Kiệt chỉ có nửa thước, Long Văn Châm lập tức đâm thủng đầu Phương Kiệt hướng về phía hắn đâm tới. Một cỗ hàn khí trí mạng lan truyền khắp toàn thân hắn!