Ma Thần Trời Sinh
Chương 288: C288: Luyện khí tông sư
Trải qua thời gian phát triển gần đây, túi Càn Khôn ở trong Hoàng thành đã lặng lẽ xây xong.
Lúc Ninh Tiểu Xuyên nghĩ đến việc xây dựng Thần Kiếm cung, cũng đã làm ra quyết định, muốn thành lập một Thánh Địa luyện khí khổng lồ, xây dựng Thần Kiếm cung, tất nhiên là không tiếc sức lực và tiền tài.
Thần Kiếm cung tọa lạc tại một khu vực phồn hoa trong Hoàng thành, cung vàng điện ngọc, 99 tầng cầu thang ngọc thạch, dùng ngọc thạch, gỗ lim, trụ vàng để xây dựng cung điện, mỗi một nơi trong Thần Kiếm cung đều vô cùng xa hoa, quả thực có thể so với Thần Điện Đế Cung.
Bên ngoài Thần Kiếm cung, dùng huyền thiết đúc thành một thanh cự kiếm dài 87 mét, nặng đến 370 vạn cân, khảm nạm Huyền thạch, tản mát ra kiếm quang dịu dàng, trở thành kiến trúc tiêu chí cho một mảnh thành vực.
Rất nhiều Võ giả qua lại Thần Kiếm cung, đều chú ý tới dãy cung điện đột nhiên từ dưới đất mọc lên, tất cả đều suy đoán đây rốt cuộc là nơi nào?
Lúc này, bóng đêm đã buông xuống, hai bóng người từ bên ngoài đi vào Thần Kiếm cung.
Ninh Tiểu Xuyên vẫn là lần đầu tiên tiến vào Thần Kiếm cung, không ngờ Kiếm Các Hầu Phủ lại hành động nhanh như vậy, chớp mắt đã xây lên Thần Kiếm cung. Hơn nữa, rộng rãi đến mức này, cũng nằm ngoài dự đoán của Ninh Tiểu Xuyên.
- Người nào?
Sáu tên Võ giả tu vi đạt tới Huyền Khí tầng thứ chín, từ trong Thần Kiếm cung nhảy ra.
Bọn hắn đều cầm chiến đao, vây Ninh Tiểu Xuyên và Nhạc Minh Tùng ở trung ương.
Nhạc Minh Tùng nhìn chằm chằm chiến đao trong tay sáu tên Võ giả, sau đó thoáng nhìn qua Ninh Tiểu Xuyên, nói:
- Đây là Thần Kiếm cung mà ngươi nói? Nơi rách nát như vậy cũng muốn xây dựng Thánh Địa luyện khí đệ nhất thiên hạ?
Nơi rách nát như vậy?
Sáu tên Võ giả Huyền Khí tầng thứ chín hai mặt nhìn nhau, từ đâu nhảy ra tên cuồng đồ, không ngờ dám nói Thần Kiếm cung là nơi rách nát.
Không chỉ bọn họ, ngay cả Ninh Tiểu Xuyên cũng triệt để im lặng.
Nơi này còn gọi là nát, vậy thì e rằng Đế Cung của Ngọc Lam Đế quốc cũng chỉ có thể xem là địa phương rách mà thôi.
Nhạc Minh Tùng lại nói:
- Thần Kiếm cung? Ngươi nhìn Thần Kiếm cung xem, vũ khí trong tay sáu tên Võ giả này cầm là gì? Đều là tục khí. Tục khí cũng đem ra khoe, vậy mà cũng dám công bố nơi này là Thánh Địa luyện khí đệ nhất thiên hạ.
- Vậy ngươi cảm thấy nên như thế nào?
Ninh Tiểu Xuyên nói.
- Phải như thế này.
Thân thể Nhạc Minh Tùng khẽ động, hóa thành một đạo lưu quang, dạo một vòng quanh sáu tên Võ giả Huyền Khí tầng thứ chín. Chiến đao trong tay sáu tên Võ giả, liền rơi vào trong tay Nhạc Minh Tùng.
- Lớn mật, đám đoạt chiến đao của ta?
- Mọi người liên thủ, có cuồng đồ dám to gan xông vào Thần Kiếm cung.
Sáu tên Võ giả Huyền Khí tầng thứ chín còn chưa kịp xông lên, đã phát hiện chiến đao quay trở lại tay mình một cách khó hiểu.
Càng khiến bọn họ ngạc nhiên chính là, vốn chỉ là tục đao Huyền Khí, không ngờ tất cả đều đã biến thành Huyền Khí nhất phẩm.
Lúc bọn hắn truyền Huyền Khí vào trong chiến đao, lưỡi đao liền phóng lên một đạo đao mang cao một thước, uy lực so với trước kia, không chỉ cường đại gấp mười lần.
Bọn họ đều khiếp sợ nhìn chằm chằm Nhạc Minh Tùng, nhất thời không có người nào dám ra tay với hắn.
Chỉ trong nháy mắt, đã rèn ra sáu thanh Huyền Khí kiếm, đây… đây là Luyện Khí Tông Sư a.
Phải biết rằng, mỗi một kiện Huyền Khí đều vô cùng trân quý, giá trị vượt qua trăm vạn đồng tiền nhỏ, căn bản không phải là thứ mà Võ giả Huyền Khí cảnh có thể có được. Quả thật mà nói, cho dù là một vài con cháu Vương Hầu, cũng chưa chắc có được một kiện Huyền Khí.
Ninh Tiểu Xuyên cũng ngạc nhiên ngoài dự liệu, Nhạc Minh Tùng quả nhiên thâm tàng bất lộ.
Đây không phải là chuyện mà một học viên Thiên Đế học cung có thể làm được.
Nhạc Minh Tùng thấy ánh mắt khiếp sợ của Ninh Tiểu Xuyên, trong lòng rất đắc ý, cười nói:
- Thế nào? Bằng vào thực lực của một mình ta, có phải có thể khởi động Thần Kiếm cung không?
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Tuyệt đối có thể.
- Vậy có phải nên mang ta về cung phụng thành đại gia không?
Nhạc Minh Tùng nói.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Ngươi không phải vốn dĩ là Nhạc đại gia sao?
- Ha ha…
Nhạc Minh Tùng cười ha hả.
Đại chấp sự Lưu Văn Vũ từ trong Thần Kiếm cung đi ra, cung kính cúi đầu với Ninh Tiểu Xuyên, nói:
- Cung chủ, vị tiền bối này là?
Lưu Văn Vũ vừa rồi cũng nhìn thấy Nhạc Minh Tùng chỉ trong nháy mắt đã rèn ra sáu thanh Huyền Khí, dọa cho hắn chấn kinh. Hắn kinh doanh buôn bán Huyền Khí nhiều năm, cũng quen biết một vài Luyện Khí Sư cao cấp đức cao vọng trọng, nhưng chưa từng thấy qua kỳ nhân như vậy bao giờ.
Trong lòng của hắn thầm phỏng đoán, có thể đây là một vị Đại Tông Sư giới luyện khí mà Ninh Tiểu Xuyên kết giao được.
Ninh Tiểu Xuyên giới thiệu:
- Vị Luyện Khí Sư… Nhạc đại gia này, chính là tiền bối trong giới luyện khí mà ta đặc biệt mời tới Thần Kiếm cung. Sau này, các ngươi sẽ có rất nhiều cơ hội hợp tác, Lưu chấp sự, ngươi hãy chiếu cố vị tiền bối này thật tốt, thường xuyên đưa người hầu tới hầu hạ hắn, hầu hạ phải giống như đại gia.
Lưu Văn Vũ lại càng giật mình, mừng rỡ nói:
- Không cần Cung chủ phân phó, ta nhất định sẽ đem Nhạc lão tiền bối tôn sùng như khách nhân tôn quý nhất. Nói vậy, hẳn sau này Nhạc lão tiền bối sẽ tọa trấn Thần Kiếm cung?
Lưu Văn Vũ từ trước tới nay chưa từng gặp qua Luyện Khí Sư cấp bậc này, trong lòng rất kích đầu, trong đầu điểm qua một lượt tên của Thập Đại Luyện Khí Sư của Ngọc Lam Đế quốc, muốn suy đoán thân phận của vị tiền bối này.
Luyện Khí Tông Sư đều là những nhân vật đức cao vọng trọng, có thể bình khởi bình tọa với Vương Hầu a.
Một vài Vương gia ra mặt, cũng chưa chắc có thể mời được một vị Luyện Khí Tông Sư hỗ trợ luyện chế ra một kiện Huyền Khí. Không ngờ Ninh Tiểu Xuyên lại có thể mời một vị Luyện Khí Tông Sư đến tọa trấn Thần Kiếm cung, nếu tin tức này truyền ra ngoài, nhất định có thể khiến thanh danh của Thần Kiếm cung tăng mạnh.
Nhạc Minh Tùng chắp hai tay sau lưng, quả thật xem mình là một đại gia, đi quanh bên dưới thanh cự kiếm cao 87 mét, sẵng giọng nói:
- Đây là cái gì?
Lưu Văn Vũ xem Nhạc Minh Tùng giống như tiền bối Luyện Khí Tông Sư, cười đáp:
- Hồi bẩm tiền bối, đó là cự kiếm mà ta ra lệnh cho người khác rèn đúc, dùng làm tiêu chí cho Thần Kiếm cung.
- Cái gì? Tiêu chí của Thần Kiếm cung? Cái đống sắt vụn này? Ngươi xác định không phải là muốn tự đập vỡ bảng hiệu của mình chứ?
Nhạc Minh Tùng lắc đầu, thở dài một tiếng.
Vụt...
Nhạc Minh Tùng nhảy lên, rơi xuống đỉnh cự kiếm.
Ầm ầm ầm...
Dưới chân của hắn toát ra một đám hỏa diễm màu đỏ tím, tạo thành một mảnh hỏa vân bao trùm lấy cự kiếm.
Trong ngọn lửa, có từng đạo thiểm điện màu đỏ tím lóe lên.
Hỏa diễm đốt luyện kiếm thân, không ngừng phát ra thanh âm “đùng đùng”.
- Tử Diễm Điện Hỏa…
Lưu Văn Vũ kinh hãi hét lên.
Tử Diễm Điện Hỏa chính là một loại Huyền hỏa luyện khí cực kỳ hiếm thấy trên thế gian, nghe đồn chỉ khi tia chớp xẹt qua tầng mây thì mới có thể dựng dục ra ngọn lửa này.
Trước kia, Lưu Văn Vũ đã từng nhìn thấy ghi chép có liên quan đến “Tử Diễm Điện Hỏa” trên điển tịch.
Đây là lần đầu tiên hắn tận mắt nhìn thấy loại Huyền hỏa này, trong lòng cảm khái, quả nhiên không hổ là Luyện Khí Tông Sư giới luyện khí, khiến người ta chỉ có thể ngước đầu nhìn lên.
Nửa canh giờ sau, hỏa diễm bao trùm quanh cự kiếm đã chậm rãi biến mất, bị Nhạc Minh Tùng thu hồi vào trong cơ thể.
Cự kiếm phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, toàn thân biến thành xích hồng sắc, từng tia lửa thiêu đốt trên thân kiếm, khiến cho nhiệt độ không khí xung quanh tăng mạnh.
Ầm...
Có thiểm điện từ trên trời đánh xuống, hòa làm một với cự kiếm, quả thực giống như một thanh Thần Kiếm cắm trên mặt đất, tản mát kiếm uy cường đại.
Nhạc Minh Tùng nhảy xuống mặt đất, vuốt mấy sợi râu trên cằm, lắc đầu cảm thán, nói:
- Tài liệu của thanh kiếm này quá kém, chỉ có thể tạm thời luyện chế đến cấp bậc Huyền Khí ngũ phẩm mà thôi. Chờ mấy ngày nữa, có rảnh rỗi thì thêm vài thứ bảo tài dị thiết vào, tranh thủ tăng lên tới cấp bậc Huyền Khí thất phẩm. Dù sao thì cũng là bộ mặt của Thần Kiếm cung, không thể quá kém được.
Sáu tên hộ vệ cũng kinh ngạc tới há hốc mồm, nói:
- Cứ như vậy đã luyện chế được một kiện Huyền Khí ngũ phẩm? Huyền Khí dễ luyện như vậy sao?
Lưu Văn Vũ dù sao cũng tiếp xúc xã hội nhiều, rất nhanh đã trấn định lại, thấp giọng nói:
- Cung chủ, nếu như Nhạc lão tiền bối thực sự luyện cự kiếm thành Huyền Khí thất phẩm, vậy có khi nào bị người khác cướp đi không?
Nên biết rằng, ngay cả một vài Võ Tôn cũng không có Huyền Khí thất phẩm, bởi vậy có thể nhìn ra Huyền Khí thất phẩm trân quý như thế nào.
Một kiện Huyền Khí thất phẩm cắm trên đường lớn, e rằng sẽ khiến rất nhiều cường giả có ý đồ với nó.
Ninh Tiểu Xuyên cười nói:
- Bẩm báo chuyện này cho lão Hầu gia, tin rằng lão Hầu gia tuyệt đối sẽ không ngại có thêm một kiện Huyền Khí thất phẩm đâu, cứ giao vấn đề đau đầu này cho ông ấy.
Nhạc Minh Tùng lại bắt đầu đàm luận với sáu tên hộ vệ về yếu quyết luyện khí, cũng mặc kệ sáu tên hộ vệ này có nghe hiểu hay không, cứ lải nhải nói không ngừng.
Sáu tên hộ vệ sùng bái Nhạc Minh Tùng đến cực điểm, không ngừng tán dương, bất luận Nhạc Minh Tùng nói cái gì, bọn hắn cũng đều gật đầu đồng ý, khiến Nhạc Minh Tùng cảm thấy toàn thân thoải mái, ngay cả xương cốt cũng nhẹ đi mấy phần.
Ninh Tiểu Xuyên thấp giọng nói với Lưu Văn Vũ:
- Thủ đoạn luyện khí của vị Nhạc lão tiền bối này không tầm thường, hãy lựa chọn vài Luyện Khí Sư trẻ tuổi ưu tú, giao cho hắn dạy dỗ, tranh thủ để hắn dạy dỗ ra vài tinh anh thuộc về Thần Kiếm cung.
- Thuộc hạ hiểu rồi.
Lưu Văn Vũ gật đầu đồng ý.
Ninh Tiểu Xuyên lại nói với Nhạc Minh Tùng:
- Nhạc lão, có chuyện gì ngươi cứ nói chuyện với Lưu chấp sự, ta phải đi trước.
Nhạc Minh Tùng đang nói chuyện đến mức nước miếng văng tung tóe với mấy tên hộ vệ, liền thuận miệng nói:
- Đi đi, đi đi… Cái kia… Nhớ lần sau tới, phải ghi chép cho ta mấy thiên Kỳ Môn Khí Điển.
Nhạc Minh Tùng căn bản cũng không nhìn xem Ninh Tiểu Xuyên đã rời đi hay chưa, vẫn hăng hái đàm luận yếu quyết luyện khí với mấy tên hộ vệ, tựa như một lão sư đức cao vọng trọng, nói:
- Luyện khí quan trọng nhất là cái gì? Là tâm a, tâm tính kiên định, sắt đá không đổi. Hắc hắc, các ngươi có biết là ý gì không? Ý tứ chính là…
Ninh Tiểu Xuyên cũng không muốn nhìn Nhạc Minh Tùng giả vờ cao nhân, liền trực tiếp rời khỏi Thần Kiếm cung.
Lúc trời tối, đường lớn ngõ nhỏ trong Hoàng thành, trở nên vô cùng yên tĩnh, đường phố rộng rãi, không nhìn thấy bất kỳ bóng người nào.
Lúc trước, cho dù là trời tối thì Hoàng thành vẫn rất náo nhiệt.
Từ sau khi Thiên Niên Cổ Ma xuất hiện, Võ giả trong Hoàng thành cũng không dám tùy ý ra ngoài ban đêm, sợ rằng sẽ bị móc mất tim.
Trên đường cái, có một xa giá hoa lệ chạy tới, phát ra thanh âm bánh xe lăn trên đá.
Một thiếu niên quý tộc mười ba, mười bốn tuổi ngồi trong xa giá, toàn thân đều là vết thương, trên trán có vết máu, chỉ có đôi mắt là sáng ngời vô cùng.
- Người của Vân Trung Hầu Phủ quả thật cuồng vọng, chỉ là một võ tướng cũng dám đả thương bổn Hầu, thù này ta nhất định phải báo. ngôn tình sủng
Thiếu niên quý tộc cảm thấy vô cùng uất ức, bản thân rõ ràng là Vương Hầu, vậy mà ngay cả một chút địa vị cũng không có.
Nhạc Vũ Dương cũng là Vương Hầu, thế nhưng, tất cả mọi người thấy hắn thì đều cung kính quỳ xuống hành lễ.
Cùng là Vương Hầu, dựa vào cái gì mà chênh lệch lớn đến như vậy?
- Hầu gia, Vân Trung Hầu chính là tâm phúc bên cạnh Thánh Thượng, tu vi bản thân đạt tới đăng phong tạo cực, trong Hoàng thành căn bản không có người nào dám chọc giận hắn. Sau này chúng ta gặp hắn, cứ tránh đi thì hơn.
Một tên hạ nhân khiếp sợ nói.
Thiếu niên quý tộc trừng mắt một cái, siết chặt nắm đấm, nói:
- Ai nói không có người nào dám trêu hắn? Xuyên công tử chẳng phải dám khiêu chiến với Vân Trung Hầu Phủ sao?
Tên hạ nhân kia ậm ừ nói:
- Xuyên công tử là cự đầu tà đạo giết người không chớp mắt, tất nhiên dám khiêu chiến với Vân Trung Hầu, thế nhưng Tề Thiên Hầu Phủ chúng ta dù sao cũng không còn được như trước, không nên trêu vào Vân Trung Hầu Phủ thì hơn.
Đột nhiên, thùng xe chấn động mạnh, tiếp đó truyền đến thanh âm Huyền thú rú lên thảm thiết.
Thiếu niên quý tộc và tên hạ nhân từ trong xe đi ra, liền thấy một màn kinh hãi, Huyền thú kéo xe đã bị người khác chém thành hai khúc, ngay cả ba tên hạ nhân lái xe cũng bị chặt bay đầu, ngã vào trong vũng máu.
Tên hạ nhân còn lại sợ hãi hét lớn một tiếng, sau đó liền hôn mê.
- Ai? Người nào?
Thiếu niên quý tộc cắn răng, nhìn chằm chằm vào màn đêm u ám, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo.