Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Ma Thần Trời Sinh

Chương 1323: C1323: Anh hùng cứu mỹ nhân 1



- Ninh công tử, mỗi người chúng ta đối phó một tên a!
Thấy hai lão giả tóc bạc này đã động thủ, thần sắc Hoa Thanh Liên nhất thời trở nên ngưng trọng hơn vài phần, trên khuôn mặt ôn nhu lộ ra vài phần cương nghị, nhìn tới mức trong lòng Ninh Tiểu Xuyên cũng phải rung lên một cái. Khẽ nhích ra xa một bước, Ninh Tiểu Xuyên lắc đầu nói:
- Không cần! Ngươi ở một bên nghỉ ngơi trong chốc lát, ta một mình đối phó hai người bọn họ được rồi!
Phanh!
Ninh Tiểu Xuyên trực tiếp đánh ra một quyền, mạnh mẽ đánh trúng nắm tay của một lão giả tóc bạc. Một cỗ lực lượng cường hãn tuôn trào ra, nháy mắt liền đánh cho lão giả tóc bạc này trực tiếp choáng váng mặt mày. Trên mặt mang theo thần sắc mê võng, cánh tay lão giả tóc bạc này phát ra một thanh âm răng rắc thanh thúy, vặn vẹo thành hình dạng cực kỳ khoa trương. Ngay sau đó bản thân hắn liền bay thẳng ra ngoài, té ngã trên mặt đất, không ngừng lăn lộn ra xa.
Mà lão giả tóc bạc còn lại cũng nhân cơ hội đánh thẳng tới trước mặt Ninh Tiểu Xuyên, trong hai ngón tay mơ hồ mang theo một tia tử sắc bức người, điểm mạnh lên trên xương sườn Ninh Tiểu Xuyên.

- Tiểu tử, Tử Quang Chỉ này là Bí kỹ mà ta đã khổ tu hơn hai trăm năm, vô cùng lợi hại, kẻ trúng tất chết! Ngươi… Hửm? Sao ngươi lại không có chút vấn đề gì vậy?
Ninh Tiểu Xuyên nhấp nháy mắt, bàn tay mạnh mẽ đánh ra, chỉ một chưởng đã trực tiếp đánh bay lão giả tóc bạc còn lại này. Hiện tại hắn xem như xác định vừa rồi Hoa Thanh Liên quả thật không có lừa gạt hắn. Thực lực của hai lão giả tóc bạc này nhiều lắm cũng chỉ hơi mạnh hơn một chút so với đám đệ tử Thế gia Tiên Linh trẻ tuổi trước đây.
Vừa rồi mười mấy gã đệ tử Thế gia Tiên Linh trẻ tuổi kia vây công Ninh Tiểu Xuyên, trái lại đều bị hắn giế t chết toàn bộ. Lúc này hai lão giả tóc bạc này liên thủ vây công Ninh Tiểu Xuyên, rơi vào kết cục như hiện tại ngược lại một điểm cũng không kỳ quái.
Vút!
Cũng tại thời điểm Ninh Tiểu Xuyên dùng một quyền một chưởng thu thập hai lão giả tóc bạc này, từ phía xa xa đột nhiên bắn tới một mũi tên. Mũi tên này phi thường phổ thông, chỉ lớn bằng ngón cái, độ dài cỡ chừng cánh tay một người bình thường, nhìn qua bình bình thường thường, giống như mũi tên do một gã thợ săn phàm nhân b ắn ra vậy.
Nhưng khi nhìn thấy mũi tên này, sắc mặt Ninh Tiểu Xuyên và Hoa Thanh Liên đồng thời đại biến. Bởi vì tài liệu của mũi tên này không ngờ lại là do thân cây trong Tiên Kiều làm thành!
Các loại thực vật trong Tiên Kiều phi thường đặc thù, ngay cả bẻ gãy một nhánh cây cũng vô cùng khó khăn, càng đừng nói là dùng nó làm thành vũ khí. Mũi tên hiện tại đang bắn tới này, bề ngoài mặc dù bình thường, nhưng trên đó mơ hồ chạm khắc một vài loại hoa văn tinh mịn. Có thể ở trên cây tên như vậy điêu khắc hoa văn, có thể thấy được thực lực của kẻ chế tạo mũi tên này cường hãn đến mức nào.
Thần sắc có chút ngưng trọng, Ninh Tiểu Xuyên vươn tay ra chụp lấy mũi tên này. Mũi tên này quả thật rất bình thường, Ninh Tiểu Xuyên dễ dàng đã bắt nó vào trong tay. Nhưng hắn lại có thể nhận ra, mục đích mũi tên này bắn tới cũng chỉ là ngăn cản chính mình tiếp tục xuất thủ, cũng không phải thật sự nghĩ muốn bắn chết chính mình.
- Là ai?
Cầm mũi tên trong tay, Ninh Tiểu Xuyên nhìn về phía xa xa, muốn nhìn một chút là ai vừa mới bắ n ra mũi tên này.

Dưới sự quan sát của Ninh Tiểu Xuyên, từ trong mãng nguyên xa xa, mấy đạo thân ảnh cấp tốc xuất hiện. Trong mấy đạo thân ảnh này, một gã nam tử trong tay cầm theo một thanh trường cung khổng lồ, phi thường nổi bật. Trang phục của hắn giống như một gã thợ săn bình thường vậy, trên người mặc một kiện y phục da thú, trong tay cầm trường cung, bên hông còn đeo bao tên. Hơn mười mũi tên rậm rạp chằng chịt cắm trong bao tên đeo bên hông hắn. Bộ phận đám mũi tên này lộ ra ngoài giống như đúc với mũi tên Ninh Tiểu Xuyên vừa mới bắt được kia.
Nhìn về phía đám người từ xa xa đang chạy tới, thần sắc Hoa Thanh Liên thoáng ngưng trọng nói:
- Ninh công tử, ngươi phải cẩn thận! Là người của Tam Đại Thế Gia Tiên Linh Đỉnh Cao! Tam Đại Thế Gia Tiên Linh Đỉnh Cao ở trên Tiên Kiều phân biệt là Tiên Linh Phong gia, Oa Hậu Cung và Âm Dương Thế gia!
- Phong gia?
Thần sắc Ninh Tiểu Xuyên khẽ động, trong đầu nhất thời xuất hiện thân ảnh của Phong Nguyệt Hề. Cái họ Phong này bình thường vẫn là khá hiếm thấy, trước mắt những những tộc nhân Phong thị mà Ninh Tiểu Xuyên từng nghe nói qua cũng chỉ có nhất mạch của Chân Lý Đại Đế.
- Chỉ là không biết Tiên Linh Phong gia này có quan hệ gì với Chân Lý Đại Đế hay không? Nếu là có, lẽ nào hiện tại Phong Nguyệt Hề cũng đã tiến vào Tiên Kiều?
Nhìn chằm chằm đám người đang tiến đến kia, trong lòng Ninh Tiểu Xuyên thoáng suy ngẫm. Lúc trước khi Ninh Tiểu Xuyên từ Văn minh Thần Hà quay trở lại Thế giới Đại Diễn, đã không còn gặp qua Phong Nguyệt Hề nữa, tựa hồ nàng ta đã rời khỏi Thế giới Đại Diễn rồi. Về sau Chân Lý Thiên Quốc sụp đổ, thiên địa hủy diệt, Ninh Tiểu Xuyên lại càng không có cơ hội gặp mặt Phong Nguyệt Hề. Hiện tại nghe Hoa Thanh Liên nói tới Tiên Linh Phong gia, trong lòng Ninh Tiểu Xuyên nhất thời dâng lên vài phần cảm giác khác thường. Hắn luôn cảm thấy Phong Nguyệt Hề hẳn là đang ở trong cái Tiên Linh Phong gia này.

- Phi Dương công tử, ngươi rốt cuộc đã tới!
Không đợi đám người ở xa xa kia chạy tới, lão giả tóc bạc bị Ninh Tiểu Xuyên đánh ngã xuống đất kia đã lăn một vòng phóng về phía bọn họ, trong miệng lớn tiếng kêu ầm lên:
- Phi Dương công tử, có người quấy rối thí luyện của Thế gia Tiên Linh chúng ta, thậm chí còn liên tục gi ết chết mấy chục đệ tử Thế gia Tiên Linh chúng ta. Chuyện này ngươi nhất định phải làm chủ cho chúng ta!
- Lại có chuyện như vậy?
Một đạo thanh âm kinh ngạc chợt truyền đến. Đám thân ảnh xa xa kia cấp tốc tiếp cận, cuối cùng đứng ở đối diện Ninh Tiểu Xuyên và Hoa Thanh Liên.
Đám người mới đến này có tổng cộng năm người. Ngoại trừ gã nam tử tay cầm trường cung kia ra, bốn người còn lại phân biệt là hai nam hai nữ. Hai gã nam tử này đều vô cùng trẻ tuổi, một gã thần thái phi dương, giống như một gã công tử con nhà giàu vậy. Một tên còn lại thì sắc mặt âm trầm, thần sắc nghiêm túc, hẳn là trời sinh đã là như vậy.


Chương trước Chương tiếp
Loading...