Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Ma Đế Truyền Kỳ

Chương 141: cực phẩm





Trực tiếp chọc thủng một lỗ trên mái nhà của tòa các lâu này.
Có điều, hành động này của Trần Thuận, không chỉ không thu hút bất kỳ sự bất mãn nào của mọi người, ngược lại vô cùng chấn kinh nhìn Kiếm Luyện Ngục trong tay của Trần Thuận.
“Pháp khí có tính công kích chân chính!”
Có người hoảng hốt hô lên.
Tần Minh của Thiên Cơ Các, đồng tử cũng co rút, nhìn thanh Kiếm Luyện Ngục trong tay Trần Thuận, mà cực kỳ sửng sốt.
Một lúc sau, hắn ta mới lên tiếng: “Quả thật là pháp khí có tính công kích, hơn nữa, phẩm chất rất cao!”
Tần Minh vừa dứt lời.
Thân là truyền nhân của Thiên Cơ Các, lập tức đưa ra đánh giá về Kiếm Luyện Ngục.
Ánh mắt của mọi người, toàn bộ đều là một đoàn cháy bỏng.
Ngay cả Từ Yên luôn không có động tác gì, ánh mắt nhìn sang Trần Thuận, cũng xuất hiện một trận sóng cuộn, có dao động.
Ai cũng không ngờ, hội giao lưu Thanh Sơn, vậy mà sẽ xuất hiện một kiện pháp khí chân chính.
Hơn nữa, còn là pháp khí có tính công kích.
Dù sao, pháp khí vô cùng trân quý.
Pháp khí có tính công kích lại càng trân quý.
Thiên Cơ Các, dường như chỉ có mỗi Các chủ mới có năng lực luyện chế pháp khí chân chính.

Mà một loại pháp khí được luyện chế, cộng thêm thời thu thập nguyên liệu, thời gian luyện chế, cùng thời khôi phụ sau khi luyện chế, cho dù là khí pháp có kém, trước sau cộng lại cũng phải mất thời gian gần một năm.
Pháp khí có tính công kích, lấy một số pháp khó có hơi phức tạp, thời gian tiêu hao sẽ càng nhiều.
Mà mỗi một Các chủ, bản thân cũng cần tu luyện, không thể mãi luyện chế pháp khí.
Cho nên, mỗi đời Các chủ, cả đời có thể luyện chế 10 kiện pháp khí trở nên, đã coi như quá giỏi rồi.
Thiên Cơ Các tồn lại đến đây, Các chủ của sản lượng cao nhất, một đời cũng chỉ luyện chế được 21 kiện pháp khí mà thôi, đây vẫn là vì đa số trong đó đều là pháp khí có tính phòng ngự đơn giản nhất, luyện chế tương đối dễ dàng.
Mà Các chủ có ít sản phẩm nhất, cả đời tổng cộng chỉ luyện chế được 4 kiện pháp khí mà thôi, ông ta đem phần lớn thời gian đều dồn vào tu luyện của mình.
“Xin hỏi, anh là?”
Tần Minh lúc này bắt đầu nhìn thẳng vào tên tiểu tử luôn không lọt vào trong mắt của hắn ta ở trước mắt.
Phải biết, pháp khi bình thường đều là bảo vệ trấn gia của các gia tộc, không phải Thần Cảnh không thể có được.
Chỉ có một vài người cực giỏi đạt tới nửa bước Thần Cảnh mới có pháp khí.
Mà Trần Thuận, vậy mà dễ dàng như thế lấy ra một kiện pháp khí, hơn nữa, là truyền nhân của Thiên Cơ Các, bản thân Tần Minh còn chưa từng nhìn thấy một kiện pháp kiếm như thế.”
Hắn ta từng nhìn qua các loại pháp khí mà các đời Các chủ luyện chế ra, nhưng hắn ta rất chắc chắn, mấy đời Các chủ gần đây, đều không có luyện chế qua một kiện pháp kiếm như vậy.
Lúc này nảy sinh hứng thú nồng đậm với Trần Thuận.
“Giang Châu, Trần Thuận!”
Trần Thuận đáp.
Trần Thuận vừa dứt lời, mọi người đều có hơi sững người.
Mọi người giới thiệu bản thân đều sẽ báo ra thế lực bối cảnh của mình, ví dụ như “Thiên Cơ Các, Tần Mình” “Dược Các, Từ Yên” “Lục gia, Lục Vân Hải”, chỉ có như thế, người khác mới có thể lập tức biết được ngươi rốt cuộc xuất thân từ đâu.
Mà Trần Thuận, Giang Châu này là cái quỷ gì?
Những người ở đây, đều là người của gia tộc ẩn danh, có hơi mù thông tin.
Lúc này, Trần Thuận dùng thần niệm truyền âm cho Vương Minh Vy.
Sau khi nghe thấy lời của Trần Thuận, Vương Minh Vy hơi ngây người, sau đó, lộ ra một nụ cười kỳ dị, sau đó nói: “Anh Trần, không phải người của gia tộc ẩn danh chúng ta, là người của vùng đất Viêm Hạ, tỉnh Giang Bắc, Giang Châu!”
Trần Thuận cũng nói: “Phải, tôi không phải người của gia tộc ẩn danh, mà là người trong giới thế tục, hôm nay may mắn được dẫn tới tham gia hội giao lưu của gia tộc ẩn danh, vẫn mong mọi người chỉ giáo nhiều!”
Thái độ, còn có chút kính nể!
Lúc này, mọi người sững người.
Có điều, ánh mắt nhìn sang Trần Thuận lại nhiều thêm một tia khinh thường.
Xem ra, kiện pháp kiếm này có lẽ là hắn giẫm phải vận may cứt chó gì đó có được.
Cùng lúc đó, ánh mắt của mọi người nhìn sang Trần Thuận lại có hơi thay đổi.
Không phải người của gia tộc ẩn danh, vậy mà còn ở trong trường hợp này lộ ra bản thân có pháp khí sao?
Đây là muốn tìm cảm giác ưu việt từ trên người của những đệ tử của gia tộc ẩn danh bọn họ sao?

Không phải người của gia tộc ẩn danh, thân phận bối cảnh khác, gia tộc ẩn danh nhìn vào, vậy cản bản không là cái thá gì cả, như thế, còn muốn giữ được một kiện pháp khí có tính công kích sao?”
Mặt mày mọi người không có biểu cảm gì, trong lòng lại có suy nghĩ khác nhau.
Ngay cả Tần Minh, ánh mắt nhìn sang Trần Thuận cũng có hơi quỷ dị.
“Không biết Trần huynh lấy ra thanh kiếm này là có ý gì? Muốn đổi cái gì?” Tư Mệnh Không là người khởi xướng hội giao lưu Thanh Sơn, kiêm người chủ trì, lúc này nên tiếng hỏi.
Đồng thời, trong ánh mắt của hắn ta vụt qua một tia tham lam.
Hắn ta là đệ tử đích truyền của nhà họ Tư, trên người đương nhiên có bán pháp khí, có điều, pháp khí có tính công kích quá trân quý, hậu bối đệ tử có tu vi nửa bước Thần Cảnh như bọn họ, trên người đều chỉ là bán pháp khi có tính phòng ngự.
Hắn ta trả ra một miếng Mặc Tinh, cái giá lớn như vậy, lúc này mới đổi được một kiện bán pháp khí có tính công kích.
Mà trước mắt, tên tiểu tử đến từ thế tục này, vậy mà có một kiện pháp khí có tính công kích thật sự, theo Tần Minh nói, phẩm chất còn không thấp.
Sao có thể không khiến hắn ta đố kỵ cho được.
Trần Thuận nghe thấy thì hơi sững ra, trên mặt lộ ra nụ cười khẩy, tạo cho mọi người loại cảm giác xảo trá.
Trần Thuận suy nghĩ một lát, nói: “Không vội không vội, trên tay tôi còn có không ít thứ, tôi lấy ra cho mọi người xem thử, sau đó mọi người có thể đưa bảo vệ mà mình có thể lấy ra được, xem thử ta có cần không, chúng ta tiếp tục trao đổi, như thế được không?”
Tư Mệnh Không gật đầu nói: “Đương nhiên không thành vấn đề!”
“Có điều, Trần huynh, còn có thứ tốt khác sao?”
Trần Thuận gật đầu.
Sau đó, lại bắt đầu lấy đồ ra.
“Hôm nay, ta mang theo rất nhiều đan dược, đây là Bồi Nguyên Đan.”
Trần Thuận rút ra một lọ đan dược.
Mọi người nghe thế thì có hơi thất vọng.
Có điều suy nghĩ cũng phải, Trần Thuận đến từ thế tục, nhìn thấy Bồi Nguyên Đan, đương nhiên cảm thấy là đồ tốt.
Nhưng ở trong mắt đệ tử của các gia tộc ẩn danh như bọn họ, nhất là ở trong mắt đệ tử dòng chính, Bồi Nguyên Đan mặc dù cũng rất trân quý, nhưng không phải không có được, trong gia tộc, đều sẽ dựa theo thời gian mà cung cấp cho bọn họ.
Tuy nhiên, Trần Thuận giống như không có chú ý đến ánh mắt của bọn họ.
Sau đó, trực tiếp đổ ra một viên.
Một mùi thuốc nhàn nhạt, bắt đầu tản ra trong không khí.
“Đây là?”
Đột nhiên, người có khoảng cách tương đối gần Trần Thuận thì hơi sững người.
Sau đó di chuyển ánh mắt dồn vào đan dược trong tay Trần Thuận.
Chính là Từ Yên, lúc này cũng di chuyển ánh mắt, đổ dồn vào viên đan dược trong tay Trần Thuận.
“Đây là, Bồi Nguyên Đan có phẩm chất cực phẩm!”
Từ Yên thẳng thắn nói.
Có sự khẳng định của Từ Yên – truyền nhân dòng chính của Dược Các, ánh mắt của mọi người nhìn sang Trần Thuận, trở nên nóng rực.

Bồi Nguyên Đan, đối với bọn họ mà nói, không hiếm lạ.
Nhưng, cực phẩm Bồi Nguyên Đan, vậy thì không phải loại bán ngoài chợ.
Đối với bọn họ mà nói, cũng coi như rất trân quý.
“Trần huynh, Bồi Nguyên Đan của anh, tổng cộng có bao nhiêu?”
Lúc này, Tư Mệnh Không lại hỏi.
Nghe thấy lời này, trên mặt Trần Thuận vụt qua nét kiêu ngạo: “Trong một lọ có 5 viên, tổng cộng có 5-6 lọ!”
Mọi người thấy vẻ kiêu ngạo trên mặt Trần Thuận, ý mỉa mai trong lòng càng nồng đậm.
Lúc đó, lại có người hỏi: “Trần huynh, Bồi Nguyên Đan khác của anh, đều là loại thành sắc này, phẩm chất cực phẩm sao?”
Nghe thấy lời này, vẻ kiêu ngạo trên mặt Trần Thuận càng đậm.
Sau đó gật đầu nói: “Đương nhiên, tôi lấy nhân cách ra bảo đảm, đều là phẩm chất cực phẩm, không tin, tôi lấy ra cho mọi người xem!”
Nói rồi, Trần Thuận lại lấy ra một lọ đan dược.
Tuy nhiên, trực tiếp đổ ra một viên, giống như muốn chứng minh với mọi người.
Tuy nhiên, sau khi Trần Thuận đổ ra, mới phát hiện, vậy mà không phải là Bồi Nguyên Đan.
“Á, xin lỗi, lấy nhầm rồi, đây không phải Bồi Nguyên Đan, đây là Chân Nguyên Đan!”
Chân Nguyên Đan, có thể bổ sung chân nguyên nhanh chóng, không có bất kỳ tác dụng phụ nào.
Nếu như hai người có thực lực tương đương đối chiến, một người tiêu hao chân nguyên nhanh chóng, mà một người còn lại có Chân Nguyên Đan, bổ sung chân nguyên tiêu hao, kết quả cuối cùng, đương nhiên đã thấy rõ.
Tuy nhiên, hành động vô tâm của Trần Thuận đã khiến mọi người trợn tròn mắt.
Lúc này, mọi người mới nghĩ tới những gì Trần Thuận nói trước đó, lần này anh còn mang theo rất nhiều đan dược.
Vừa rồi mọi người còn tưởng rằng, những gì Trần Thuật nói là anh mang theo rất nhiều Bồi Nguyên Đan.
Nhưng bây giờ xem ra, thứ anh nói rất nhiều, nhưng không chỉ là bao gồm Bồi Nguyên Đan.
Không chỉ như thế, sau khi Từ Yên nhìn thấy Chân Nguyên Đan, ánh mắt vụt qua tia sáng.
Sau đó mở miệng nói lần nữa: “Chân Nguyên Đan này, cũng vậy, cũng là phẩm chất cực phẩm!”



Chương trước Chương tiếp
Loading...