Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Ma Đạo Tổ Sư

Chương 46: Giảo đồng (nhất)



Như bị người ta giội một thùng nước lạnh lên đầu, độ cong vô thức giương lên bên khoé môi của Ngụy Vô Tiện cứng lại.
Bóng dáng cao lớn đứng dưới cây khô nọ, mặt quay về hướng này. Nếu như trên cổ hắn có một cái đầu, hẳn là đang lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Ngụy Vô Tiện.
Bên đống lửa đằng kia, đám tiểu bối Lam gia cũng trông thấy bóng dáng này, đứa nào cũng dựng tóc gáy, trợn trừng mắt định rút kiếm ra, Ngụy Vô Tiện đặt ngón trỏ trước môi, khẽ "suỵt" một tiếng.
Hắn dùng ánh mắt ra hiệu mọi người "không thể", lắc lắc đầu. Thấy thế, Lam Tư Truy im lặng đè một nửa trường kiếm đã ra khỏi vỏ của Lam Cảnh Nghi xuống.
Người không đầu kia duỗi tay ra, đặt lên thân cây khô, vỗ về một hồi, dường như đang suy tư điều gì đó, lại tựa như đang xác nhận xem đây là vật gì.
Hắn đi tới trước một bước nhỏ, Ngụy Vô Tiện thấy rõ hơn nửa người.
Đồ mà thân thể người không đầu này mặc là một cái áo liệm, có hơi rách nát. Đúng là cái áo trên phần thân bọn họ lấy được trong nghĩa địa Thường thị.
Mà bên chân người không đầu, là một đống vải vụn rải rác. Có thể miễn cưỡng nhận ra, đây là mấy chiếc túi càn khôn phong ác.
Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: "Sơ sẩy quá, vậy mà lại để huynh đệ tốt hợp thân lại rồi!"
Tính ra, sau khi hắn với Lam Vong Cơ tiến vào Nghĩa thành, biến cố tới liên tục, đã có hơn hai ngày rồi không hợp tấu. Trong mấy ngày đi khắp nơi đến đây, hai người cố gắng bổ cứu mới miễn cưỡng áp chế được. Thế nhưng tứ chi thi thể đã thu gom xong xuôi, sức hấp dẫn lẫn nhau giữa chúng tăng lên rất nhiều. Có lẽ là chúng nó cảm ứng được oán khí của nhau, quá muốn hợp lại, nên thừa dịp Lam Vong Cơ ra ngoài tuần đêm, vội vã lăn qua một bên, phá vỡ túi càn khôn phong ác trói buộc chúng nó, tự động chắp vá thành một bộ thi thể.
Chỉ tiếc, thi thể này vẫn thiếu mất một bộ phận. Hơn nữa, lại còn là bộ phận quan trọng nhất.
Người không đầu đặt tay lên cổ, sờ bề mặt màu đỏ tươi bị cắt đến bằng bằng phẳng phẳng, sờ soạng một hồi, thuỷ chung vẫn không sờ được thứ nên có. Như bị sự thật này làm nổi giận, hắn đột nhiên tung một chưởng ra, nện lên trên cái cây bên cạnh!
Thân cây theo tiếng mà nứt. Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: "Tính tình còn rất dữ."
Lam Cảnh Nghi giơ ngang kiếm lên trước người, run giọng nói: "Này, này là yêu quái gì đây!"
Ngụy Vô Tiện: "Vừa nghe đã biết là học dốt môn kiến thức cơ bản rồi. Yêu là cái gì? Quái là cái gì? Này rõ ràng là quỷ, sao lại là yêu quái?"
Lam Tư Truy nhỏ giọng nói: "Mạc công tử, ngươi lớn tiếng như vậy, không sợ hắn phát hiện ra ngươi à?"
Ngụy Vô Tiện: "Không sao đâu. Ban nãy ta chợt phát hiện, thật ra chúng ta nói chuyện lớn bao nhiêu cũng đều không sao hết, bởi vì hắn không có đầu, không có mắt không có tai, không nhìn thấy cũng chẳng nghe thấy gì. Không tin, các ngươi cũng la lên thử xem."
Lam Cảnh Nghi ngạc nhiên: "Thật hả? Ta thử xem."
Nói xong, cậu lập tức la lên hai tiếng thật. Nhưng mà vừa la xong, người không đầu kia đột nhiên quay lưng, đi về phía đám tiểu bối Lam gia.
Chúng thiếu niên hồn phi phách tán, Lam Cảnh Nghi kêu thảm: "Chẳng phải ngươi nói sẽ không có chuyện gì hay sao?!"
Ngụy Vô Tiện chụm hai tay bên miệng, lớn tiếng nói: "Không sao thật mà! Các ngươi xem! Ta nói lớn tiếng như thế, hắn cũng có lại đây đâu? Nhưng vấn đề ở bên các ngươi không phải vì âm thanh có lớn hay không, mà là ánh lửa! Nhiệt! Nhiều người, lại còn đều là nam! Người sống dương khí nặng! Hắn không nhìn thấy, không nghe được, nhưng có thể đi về nơi mà hắn cảm thấy náo nhiệt. Còn không mau mau dập tắt lửa, tản ra cả đi!"
Lam Tư Truy vung tay lên, một cơn gió lùa tới dập tắt lửa, cả đám thiếu niên ở trong hoa viên hoang phế ào ào tản ra. Quả nhiên, lửa tắt đi, người cũng không tụ tập lại một chỗ, người không đầu này liền đánh mất phương hướng.
Hắn đứng yên tại chỗ một lúc, mọi người mới vừa thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên, hắn lại di chuyển, hơn nữa, còn chính xác không trật chút nào đi về hướng một thiếu niên trong đám đó!
Lam Cảnh Nghi lại nói: "Chẳng phải ngươi nói tắt lửa rồi tản ra là sẽ không có gì hay sao?!"
Ngụy Vô Tiện không kịp trả lời, nói với thiếu niên kia: "Chớ có lộn xộn!"
Hắn lượm một cục đá bên chân lên, xoay cổ tay, ném về hướng người không đầu. Cục đá nện vào sống lưng hắn, người không đầu lập tức ngừng bước chân, xoay lưng, điệu bộ cân nhắc, đổi thành đi sang phía Ngụy Vô Tiện ở bên này.
Ngụy Vô Tiện rất chậm rất chậm di chuyển hai bước, vừa vặn sượt qua vai người không đầu mới nặng nề đi tới, nói: "Bảo các ngươi tản ra chứ không có bảo các ngươi chạy loạn. Đừng chạy nhanh quá, tu vi của quỷ không đầu này rất cao, nếu tốc độ di động quá nhanh, cạnh các ngươi sẽ mang theo chút gió nhẹ, cũng sẽ bị hắn phát hiện."
Lam Tư Truy: "Hình như hắn đang tìm thứ gì đó... Đang tìm... Đầu của hắn ư?"
Ngụy Vô Tiện: "Không sai, hắn đang tìm đầu của hắn. Nơi này nhiều đầu như thế, không biết cái nào là của hắn, hắn sẽ chặt đầu trên cổ của từng người một xuống, ráp lên trên cổ mình, nhìn coi có vừa hay không. Nếu hợp thì tiếp đó sẽ xài một thời gian, không hợp thì vứt đi. Bởi vậy, các ngươi phải từ từ mà đi, từ từ mà trốn, tuyệt đối đừng có để hắn bắt được."
Tưởng tượng tình cảnh đầu của mình bị bộ hung thi không đầu này ngắt xuống, đầm đìa máu ráp lên trên cổ hắn, chúng thiếu niên tởm lợm một trận, đồng loạt nhấc tay bảo vệ cổ, bắt đầu chầm chậm "chạy trốn" khắp hoa viên. Cả đám người cứ như đang chơi một trò trốn tìm hung hiểm với quỷ không đầu, người bị quỷ bắt được, sẽ phải giao nộp đầu mình ra.
Ngụy Vô Tiện chắp tay, chậm rãi di chuyển bước tiến, vừa đi vừa quan sát động tác của bộ xác không đầu này. Hắn thầm nghĩ: "Tư thế của huynh đệ tốt có hơi lạ nha? Cứ vung nắm tay lung tung, động tác này..."
Một khi người không đầu nắm được tung tích của thiếu niên nào đó, Ngụy Vô Tiện liền ném một cục đá, dời sự chú ý của hắn, dẫn hắn về phía mình. Lam Cảnh Nghi nói: "Chúng ta vẫn cứ đi mãi thế này sao?"
Ngụy Vô Tiện ngẫm nghĩ đôi lát rồi nói: "Đương nhiên không phải."
Nói xong hắn lớn tiếng hô: "Hàm Quang Quân! Hàm Quang Quân ới! Hàm Quang Quân ngươi về rồi chưa! Cứu mạng với!"
Thấy thế, những người khác cũng cùng la lên theo hắn. Trái lại, bộ hung thi không đầu này chẳng nghe thấy tiếng, người này gào còn thảm thiết hơn người kia, người kia gào còn vang dội hơn người nọ. Chốc lát sau, bóng dáng Lam Vong Cơ thoáng hiện ở cổng vào hoa viên.
Đám nhóc con này đều mừng đến phát khóc: "Hàm Quang Quân ngài rốt cuộc cũng về rồi!"
Lam Vong Cơ vừa thấy bóng người không đầu kia, hơi ngẩn ra. Ngay sau đó, không nói hai lời, Tị Trần rời vỏ. Người không đầu kia phát giác có một đường kiếm hết sức lợi hại, băng hàn thấu xương kéo tới, lại giơ cánh tay lên vung vẩy. Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: "Lại là động tác đó!"
Hành động của người không đầu cũng nhanh nhẹn mạnh mẽ cực kỳ, nhún người nhảy một cái, dịch người né mũi nhọn của Tị Trần lướt sát qua bên cạnh, trở tay vồ một cái, vậy mà cứ thế nắm lấy chuôi kiếm của Tị Trần!
Hắn giơ Tị Trần kiếm trong tay lên thật cao, dường như muốn kiểm tra vật mình đang nắm trong tay, nhưng chẳng làm sao được vì hắn không có mắt. Vẻ mặt mọi người đột nhiên thay đổi, Lam Vong Cơ lại không chút cảm xúc, lật đàn cổ ra, cúi đầu cong ngón tay gẩy dây đàn một cái.
Dây đàn rung động, âm đàn tựa như hóa thành một mũi tên nhọn, rít gió xoáy tròn, bắn về phía bộ hung thi kia.
Người không đầu vung kiếm chém một nhát, đánh nát dư âm của tiếng đàn. Lam Vong Cơ gẩy một loạt, bảy dây đàn cùng run, phát ra âm thanh trong trẻo cao vút, tựa như rừng đao mưa kiếm đầy trời hạ xuống!
Đồng thời, Ngụy Vô Tiện rút sáo trúc ra, dùng tiếng sáo sắc bén hỗ trợ cùng. Dưới sự hỗ trợ hợp kích hùng hổ bức người của sáo và đàn, cuối cùng bộ hung thi này cũng ngã xuống.
Nói đúng hơn, cũng không phải ngã xuống, mà là rời rạc ra. Tay là tay, chân là chân, thân là thân, rời rạc rơi đầy trên mặt đất toàn lá úa.
Lam Vong Cơ trở tay thu đàn, triệu kiếm vào vỏ, cùng đi đến bên những bộ phận đứt đoạn này với Ngụy Vô Tiện, cúi đầu liếc mắt nhìn, lấy năm chiếc túi càn khôn phong ác hoàn toàn mới, xem ra là chuẩn bị phong thi vào túi một lần nữa. Dường như Lam Tư Truy có chuyện muốn hỏi, Lam Vong Cơ nói: "Nghỉ ngơi."
Dù rằng chưa đến giờ Hợi, nhưng Hàm Quang Quân đã lên tiếng, Lam Tư Truy liền không hỏi thêm nữa, mà là cung kính nói: "Vâng." Nói rồi liền dẫn đám tiểu bối còn lại, tìm một chỗ khác trong vườn hoa, nhóm lửa nghỉ ngơi lần nữa.
Chỉ còn hai người bên đống xác, Ngụy Vô Tiện ngồi xổm, cầm cánh tay trái kia nhét vào trong túi càn khôn, nhét được một nửa, hắn nói: "Hàm Quang Quân, chỉ còn mỗi cái xương sọ của huynh đệ tốt là chưa tìm được. Thế nhưng lần này, tay trái lại không chỉ dẫn phương hướng tiếp theo nữa."
Lam Vong Cơ: "Tay phải cũng không có."
Đầu lâu bộ phận quan trọng nhất, nhưng, chắc chắn cũng là bộ phận khó tìm nhất. Ngụy Vô Tiện nói: "Không chỉ rõ phương hướng, chẳng lẽ manh mối cứ thế mà đứt mất?"
Lặng im chốc lát, Lam Vong Cơ nói: "Không. Ta đã biết người này là ai."
Ngụy Vô Tiện: "Ngươi biết rồi?"
Lam Vong Cơ chậm rãi gật đầu, Ngụy Vô Tiện nói: "Được rồi, ta cũng đã biết là ai."
Hắn nhỏ giọng: "Xích Phong tôn, phải không?"
Vừa nãy lúc "chơi trốn tìm", bộ xác không đầu này vẫn cứ lặp lại một động tác: Tay nắm khoảng không, vung vẩy, bổ thẳng chém ngang. Xem ra, rất giống như là đang vung món vũ khí nào đó.
Vừa nhắc tới vũ khí, Ngụy Vô Tiện đã nghĩ tới kiếm. Nhưng chính hắn là người sử dụng kiếm, trước đây cũng đã từng giao thủ với không ít danh sĩ dùng kiếm, cơ mà xưa giờ chưa từng thấy vị cao thủ nào xài kiếm kiểu ấy cả.
Kiếm là "Vua của trăm binh", người sử dụng kiếm, nói chung đều sẽ chú ý đến mấy phần đoan trang, hoặc là mấy phần phóng khoáng. Dù là kiếm của thích khách, trong tàn nhẫn thâm độc, cũng cần phải có vài phần linh hoạt, động tác "đâm" có rất nhiều. Mà động tác sử dụng kiếm của người không đầu kia nhìn quá sức nặng nề, khí sát phạt, khí thô bạo quá sâu, không tao nhã, không phong độ chút nào cả.
Nhưng, nếu như thứ hắn nắm không phải kiếm, mà là một cây đao, hơn nữa lại còn là một cây đao rất nặng, sát khí cực lớn - vậy thì sẽ hợp tình hợp lý ngay.
Đao và kiếm, khí chất và cách sử dụng, đều hoàn toàn không giống.
Vũ khí mà người không đầu quen dùng lúc còn sống, hẳn là một cây đao. Đao pháp ác liệt, chỉ cầu uy thế, không cầu đoan trang tao nhã. Lúc hắn đang tìm kiếm đầu của mình, thì cũng là lúc tìm kiếm vũ khí của bản thân. Bởi vậy nên hắn mới liên tục lặp lại động tác múa đao, còn trở tay nắm lấy Tị Trần, coi thanh kiếm như bội đao của hắn mà dùng.
Hơn nữa, lúc Lam Vong Cơ vừa mới nhìn thấy bộ xác không đầu kia, rõ ràng là có hơi ngẩn ra, sau đó mới ra tay. Xem ra, y nhận ra thân phận người này dựa vào thân hình. Nhất định là Lam Vong Cơ đã từng trông thấy người này rồi, hơn nữa còn thấy không ít lần, nên mới có thể nhớ rõ thân hình hắn. Mà Xích Phong tôn Nhiếp Minh Quyết và Trạch Vu Quân Lam Hi Thần là huynh đệ kết nghĩa, trước đây nhất định là thường hay lui tới, phù hợp với điều kiện này.
Trước đây, thi thể của huynh đệ tốt bị cắt mỗi thứ một nơi, trên người hắn không có ký hiệu đặc thù kiểu như bớt, lại bị cắt lẻ ra như thế, khó mà phân biệt được. Nhưng ban nãy tay chân và phần thân được oán khí tạm thời dán lại, chắp vá thành một bộ thi thể có thể hành động, nhất định là Lam Vong Cơ đã nhìn ra được đầu mối.
Thấy Lam Vong Cơ ngầm thừa nhận, Ngụy Vô Tiện lại hỏi: "Chắc chắn mấy phần?"
Lam Vong Cơ: "Chín phần."
Một phần còn lại bởi đầu còn chưa xuất hiện nên không thể xác định, nên làm gì để xác định, và nhằm vào ai mà xác định, trong lòng hai người đều nắm chắc rồi.
Về sớm không bằng về đúng lúc, sau khi cả đám bọn họ về tới sơn môn, biết được một tin: Gia chủ Thanh Hà Nhiếp thị đến Vân Thâm Bất Tri Xứ làm khách.
Trước đây Xích Phong tôn và Trạch Vu Quân vốn là bạn tốt, sau là huynh đệ kết nghĩa, khi còn bé Nhiếp Hoài Tang thường hay đi cùng đại ca đến Vân Thâm Bất Tri Xứ chơi. Nhưng quy củ Lam gia rườm rà bảo thủ, chính gã rất không thích đến. Đến rồi cũng không ai chơi với gã, chỉ có thể nói vài câu với Lam Hi Thần. Chỉ vào mấy tháng hằng năm mà Lam Khải Nhân dạy học, có thật nhiều bạn cùng lứa tụ tập ở đây, gã mới lại tới.
Thế nhưng sau khi trưởng thành, đặc biệt là sau khi làm gia chủ, Nhiếp Hoài Tang luôn vì chưa quen với đủ thứ công việc mà bận bịu đến sứt đầu mẻ trán, nhờ vả khắp nơi, đặc biệt là cầu hai vị nghĩa đệ của đại ca, hôm nay lên Kim Lân Đài nhắm Kim Quang Dao mà khóc lóc kể lể, ngày mai lại đến Vân Thâm Bất Tri Xứ ấp a ấp úng. Dựa vào hai vị đại gia chủ hai nhà Kim Lam lúc nào cũng làm chỗ dựa cho gã, gã mới miễn miễn cưỡng cưỡng ngồi xuống vị trí gia chủ kia được. Lần này, không biết gã đến nhà lại là vì chuyện gì nữa, ngồi đối diện Lam Hi Thần trong nhã thất tiếp khách, vừa dùng khăn tay lau mồ hôi, vừa nhắm vào hắn kể khổ cầu cứu. Lam Hi Thần nghe rồi nghe, rót trà cho gã, nói: "Ngươi cực khổ rồi."
Nhiếp Hoài Tang mệt mỏi rã rời đến cùng cực: "Ta thật sự quá mệt mỏi. Cuộc sống như thế, không biết lúc nào mới đến cuối... Nếu như đại ca còn sống thì tốt rồi, trước nay đều do hắn gánh những việc này, ta chẳng cần quản gì cả. Đại ca trời sinh đã là người nên làm tiên thủ huyền môn."
Lặng im chốc lát, Lam Hi Thần lại chậm rãi nói: "Đúng vậy. Nếu như đại ca vẫn còn..."
Nhiếp Hoài Tang cúi đầu nghịch cây quạt một hồi, tự giễu: "Mà ta... Chỉ là Thanh Hà "hỏi một không biết ba"."
Nghe vậy, Lam Hi Thần lắc lắc đầu, nghiêng người vỗ vai gã, lúc đang định mở miệng, thì có giọng nói ở ngoài: "Trạch Vu Quân, Hàm Quang Quân có chuyện quan trọng cần bàn bạc, mời ngài và Nhiếp Tông Chủ tới Minh thất một chuyến."
Lam Hi Thần: "Tư Truy hả? Các ngươi về rồi? Vong Cơ cũng về rồi?"
Lam Tư Truy kính cẩn nói: "Vâng. Vừa săn đêm trở về sáng nay. Không kịp thông báo."
Lam Hi Thần đứng dậy: "Đến Minh thất? Chuyện gì? Còn phải kêu Hoài Tang nữa."
Lam Tư Truy: "Hàm Quang Quân vẫn chưa nói cho ta biết là chuyện gì. Chỉ bảo, nhất định phải mời ngài và Nhiếp Tông Chủ cùng đi."
Nhiếp Hoài Tang cũng đứng dậy, lòng lo sợ, không nhịn được lại móc khăn tay trong ngực ra, lau mồ hôi liên tục, lau đến khi mặt mày biến thành một màu hồng nhạt, mới đi cùng với Lam Hi Thần nhắm hướng Minh thất mà đến.
Ngoài Minh thất không một bóng người, cửa lớn đóng chặt. Trước khi bước vào, đầu tiên là bọn họ hành lễ với cửa theo thông lệ, sau đó mới đẩy hai cánh cửa gỗ ra.
Vừa đẩy cửa ra, sắc mặt hai người đều thình lình thay đổi.
Một bóng người cao to đứng bên trong, mà bóng người này, bọn họ đều cực kỳ quen thuộc.
Nhiếp Hoài Tang và Lam Hi Thần đồng loạt thất thanh bật thốt lên: "Đại ca?!"
Chương trước Chương tiếp
Loading...