Ly Nhân Tâm Thượng Thu - Hành Chi
Chương 4
10.
Mùa xuân năm nay mưa nhiều, nhưng mùa hè ngày nào trời cũng nắng, rau ta trồng lần lượt mọc lên, tất cả đều nhờ vào giếng nước trong sân.
Mọi người đều kiệt sức, nếu không có việc gì thì không ai muốn ra ngoài, việc kinh doanh vì vậy cũng không được suôn sẻ như thường lệ.
Khi còn ở Bác Lăng, con gái trong nhà chúng ta cũng không được phát băng, ta đã sớm quen rồi.
Ta vẫn canh ở cửa tiệm như thường lệ. Ta đã hẹn từ trước, vài ngày nữa ta sẽ giao hàng khách hàng muốn mua đến tận nhà.
A Đào sợ nóng, ta liền sai nàng trông coi cửa hàng.
Năm nay mùa màng không tốt, là một năm tai ương, thế đạo đã loạn như vậy, không biết mùa thu sắp tới sẽ ra sao.
Muốn mở thêm cửa tiệm, nhưng ta không có đủ tiền cũng không có cách nào.
Ta nhớ tới Bùi Tiềm, ta vẫn còn nợ hắn rất nhiều tiền! Không biết hắn có muốn thử sức một lần với ta không?
Hắn là người nghiêm túc như vậy, không biết có quan tâm đến tiền bạc không?
Ta hẹn hắn, vào một buổi xế chiều lặng gió hắn đúng hẹn tìm tới.
Ta vừa mới đóng cửa tiệm, hắn cũng vừa lúc tới.
Trên tay hắn còn cầm chuôi quạt, chiếc chuôi được làm bằng ngà voi, bức tranh thủy mặc trên mặt quạt mang theo vẻ phong nhã.
Hắn mặc một chiếc áo bào rộng, dáng đi đoan chính, vóc người sinh ra đã cao, tóc cũng không xõa xuống mà được búi gọn trên đỉnh đầu.
Thật sự mang vẻ tuấn tú phong nhã.
Trong nhà không có món gì ngon để chiêu đãi hắn, toàn là rau tươi trồng ngoài sân mà ta tự tay trồng.
Ta hiếm khi uống rượu, nhưng hôm nay lại muốn kính hắn một chén.
“Trước hết, tạ ơn công tử đã có tình nghĩa tặng tiền.” Ta nâng chén lên rồi uống cạn rượu trên tay.
"Lại tạ ơn công tử đã tặng bức tranh. Nếu không có công tử không biết Kha Ảnh hôm nay sẽ có bộ dạng thế nào."
Ta lại uống thêm một ngụm rượu trong chén.
Hắn nhìn dáng vẻ uống rượu của ta, giật mình, khóe miệng giật giật, với hắn mà nói cũng coi như là mỉm cười đi?
“Nên cho ta thời gian để ngăn ngươi lại.” Hắn nâng chén lên rồi uống cạn.
Chỉ là một chén rượu nhưng cách hắn uống lại trông thật tiêu sái.
"Vì sao phải ngăn lại?" Ta lại rót cho hắn thêm một chén.
"Ngươi là nữ nương, say rượu không tốt."
"Sao lại không tốt?" Ta cười hỏi hắn.
"Nếu nam tử uống rượu cùng ngươi, có mưu đồ gây rối với ngươi, ngươi say rượu, đến lúc đó biết phải làm sao?"
Hai tay hắn hơi chắp trên đầu gối, lưng vẫn thẳng tắp, không hề giống một công tử cao quý mà giống như một vị võ tướng hơn.
Cách hắn nói chuyện cũng không hề có ý đùa cợt, hẳn là một người rất nghiêm túc!
"Công tử, ngài không cần lo lắng, nếu thực sự có chuyện đó xảy ra, ngài không nhất thiết phải để tâm. Hôm nay mời công tử đến đây vì có chuyện cần bàn. Nếu đã như vậy, ta nên thể hiện thành ý. Công tử chỉ biết ta là Thôi gia Ngũ nương, đối với chuyện nhà ta thì biết được bao nhiêu?"
“Nhà ta lúc nhỏ không được sung túc. A phụ là một kẻ háo sắc, trong nhà lại có nhiều tiểu nương tử. Quay mấy ngày, hắn chán ghét liền đem tặng các nàng hoặc không thì bán đi. Một số thì sinh con, sau đó lại qua đời vì bệnh tật, trong nhà nhiều người lại túng thiếu, ăn còn không đủ còn nói gì đến chuyện mua được thuốc tốt.”
“Nhà của ta có hơn chục vị huynh đệ tỷ muội, toàn bộ đều dựa vào một mình a mẫu ta nuôi sống. Thuở nhỏ khi mới tỉnh dậy, ta đã phải cùng mấy a tỷ đi giặt giũ, nấu nướng."
“Mỗi lần nhìn thấy a mẫu rầu rĩ đếm tiền trên tay, ta lại không thể giúp đỡ, trong lòng chỉ biết mắng người a phụ chỉ biết dùng thuốc cấm rồi lõa lồ chạy khắp nơi hơn ngàn lần.”
“Bất chấp muôn vàn khó khăn ấy, a mẫu vẫn mời tiên sinh dạy học về dạy cho tỷ muội chúng ta, để chúng ta có chút tự tin khi lập gia đình sau này."
10.
“Mùng một Tết, a mẫu muốn gi.et hai con gà nuôi trong nhà để ăn thịt. Ngày đó, hạ nhân giúp việc trong nhà đều không có mặt, trong nhà cũng chưa từng có ai gi.et gà.”
"Cuối cùng ta đã gi.et hai con gà kia, lúc đó a ông ta vẫn còn sống, chỉ vì ta gi.et hai con gà, người liền muốn mang ta theo bên người."
"Ta ở bên cạnh a ông đọc một chút thi thư, thu được một chút kiến thức, cũng nhìn thấy một chút thế sự."
"Công tử, ta quả thật khác với những nữ nương bên cạnh ngươi. Trước mười tuổi, dù chỉ một hạt vàng ta cũng chưa từng có."
“Ta không muốn cả đời bị mắc kẹt ở một nơi, trông cậy vào một người lang quân không biết có thích ta hay không để bảo vệ ta chu toàn."
"Mạng của ta, chỉ có tự tay ta nắm lấy, ta mới an tâm."
Ta cũng không hề kiêng dè mà nhìn thẳng vào hắn.
Không biết vì sao, hắn đột nhiên cúi đầu, trầm mặc hồi lâu.
Cổ của hắn trắng nõn thon dài, hắn lại yên lặng như vậy.
Ta nhìn chân trời một mảnh màu vỏ cam, ngay cả một cơn gió cũng không có.
Cây liễu ngoài sân viện đã héo úa, trên lá cây có một lớp đất vàng.
"Vì sao lại nói với ta những điều này?"
"Ta muốn cùng công tử bàn chuyện làm ăn, đương nhiên phải thẳng thắn thành khẩn một chút nha!"
Hắn nhìn ta, ta cũng nhìn lại hắn.
Không ai trong chúng ta có ý tránh né.
Hắn đã từng nếm thử qua nhiều món ăn khác nhau, phong thái ăn cơm cũng có thể nhìn ra được là người có giáo dưỡng.
Công tử được nuôi dưỡng trong lụa là gấm vóc, tất nhiên là không thể chê vào đâu được.
"Là ngươi làm sao?"
"Đúng vậy!"
"Thanh đạm ngon miệng, rất tốt! Nói một chút về việc buôn bán của ngươi đi!"
Ta liền nói ra những gì mình nghĩ.
Tôi muốn đến Cát Lâm, Cát Lâm đất đen, sức nước lại yếu, đất vườn rộng lớn, sản xuất nhiều đậu và lúa mì. Ở An Ấp, một thạch đậu và lúa mì có giá một ngàn tiền, mà ở Cát Lâm chỉ cần sáu trăm tiền.
Năm thiên tai vừa rồi, rất nhiều sĩ tộc nhà giàu có mặc dù tích trữ lương thực, nhưng hiện giờ vừa đúng lúc thời kỳ loạn lạc, nhiều gia đình cũng không tích trữ, thay vào đó chủ yếu là tích trữ vàng, lụa và những thứ tương tự, là những thứ có thể dễ dàng tích trữ, thuận lợi mang theo.
Ta muốn đi mua lương thực, chủ động tích trữ. Đợi đến mùa thu liền biết được thành quả.
"Hiện giờ hoàng đế đã đóng đô ở Nghiệp Thành, gần đây ta nghe nói khắp nơi liên tục khởi nghĩa, nếu hắn thua, đế vương sẽ dời đô đi đâu? Các đại thế gia gia tộc quyền thế đến lúc đó có đi theo hắn không? Trên đường đi còn muốn ăn bữa cơm hay không?"
"Công tử, lúc này chính là thời điểm chúng ta ra tay. Công tử nhất định đã nghĩ tới tương lai Bùi gia sẽ xảy ra chuyện gì. Tuy nói tiền tài là vật ngoài thân, nhưng không có tiền phòng thân, cũng vô cùng gian nan."
Hắn cau mày nhìn ta, đôi mắt phượng biến hoá bất ngờ, tối đen thâm trầm, không thể nắm bắt.
Là ta đã đánh giá thấp hắn.
Ta vẫn không trốn tránh, tùy ý để hắn nhìn.
Trên lưng đổ mồ hôi, không biết là do nóng, hoặc có lẽ trong lòng thực sự sợ hãi?
Sự tình ở trong triều, không thể xem thường, huống chi là một nữ lang như ta.
Là nghe tới chuyện khởi nghĩa từ đâu, tại sao lại dám nói ra chuyện không thể địch lại quân khởi nghĩa này?
Chính là phú quý hiểm trung cầu*, không quyền không thế lại không tiền tài, để tồn tại trong thời loạn lạc này, không biết gian nan cỡ nào.
*phú quý hiểm trung cầu nghĩa là truy cầu phú quý trong cảnh hiểm nghèo
"Ngươi biết mình đang nói cái gì không?"
"Ta biết."
"Không sợ sao?"
“Sợ, nhưng vẫn phải nói ra. Trong thời loạn lạc để tồn tại không dễ dàng gì, ta chỉ dám nói thẳng với ngươi.”
"Vì sao?"
“Có lẽ công tử là người duy nhất thực sự nói chuyện nghiêm túc với ta, cũng chỉ có công tử chưa từng có ý kiến gì lúc ta mở cửa tiệm, khi trong tay ta không có gì mà còn muốn giúp đỡ ta. Trong lòng ta, công tử có phần thân thiết hơn so với những người khác."
Ta thực sự cảm thấy như vậy. Hắn đã vẽ tranh, đề bảng hiệu cho ta, chỉ để ta mượn tên tuổi của hắn làm ăn tốt hơn một chút.
Cái gì hắn cũng chưa từng nói nhưng lại hiểu tất cả.
"Đã là chuyện làm ăn, chúng ta liền tới bàn bạc đi!"
11.
Đã bàn về chuyện làm ăn, đương nhiên phải đặt lợi ích lên hàng đầu.
Bùi Tiềm cung cấp tiền bạc và người, còn ta chỉ có thể dựa vào năng lực của chính bản thân mình.
Được lợi sẽ chia 2-8, ta hai hắn tám.
Lương thực vận chuyển đến sẽ được tích trữ ở đâu? Cuộc giao dịch kinh doanh này là chuyện giữa ta và Bùi Tiềm, tất nhiên Bùi Tiềm sẽ không muốn người trong nhà biết được.
Trữ ở Bùi gia đương nhiên không thích hợp.
Mỗi khi mặt trời lên cao, ta liền chạy vạy ở bên ngoài, mất mấy ngày, cuối cùng cũng tìm được một nơi thích hợp để dựng thương khố.
Không chỉ vậy, mảnh đất đó cũng không cần dùng tới tiền để mua.
Cách trăm dặm về phía thành Đông có một khối đất bị nhiễm phèn, có thể dùng cụm thôn thảo bất lưu* để hình dung, khối đất này ước chừng có thể rộng tới trăm mẫu, bốn phía đều được bao quanh bởi những sườn đồi đất đỏ, ở giữa phiến đất bị nhiễm phèn đó còn có một gò đất nhô cao.
*thôn thảo bất lưu nghĩa là không còn một gốc cây ngọn cỏ, chỉ cảnh quan thiên nhiên hoang tàn
Phần nhô ra ước chừng cao khoảng sáu bảy thước, rộng khoảng bảy tám trượng. Bởi vậy, một nơi cằn cỗi như thế, lại được gọi là vùng đất ma quỷ, chỉ vì khi gió nổi lên, có thể nghe thấy những âm thanh cực kỳ thê lương, quỷ dị truyền ra.
Dựng kho hàng trên gò đất nhô cao này, vừa không sợ mưa lớn làm ướt đậu và lúa mì, người khác cũng không dễ dàng biết được chúng ta đang tích trữ lương thực ở đây. Mọi chuyện đều diễn ra thuận lợi, nếu không đề cập tới việc vùng da cổ ta bị cháy nắng.
Ngày hôm ấy trở về nhà, A Đào nhìn vào khuôn mặt ta với bộ dạng mặt ủ mày chau.
"Lang quân Bùi gia vốn đã không muốn chấp nhận mối hôn sự, hiện giờ Ngũ nương còn mang bộ dáng như vậy, chỉ sợ hắn càng không muốn thừa nhận."
Ta xoa đầu nàng, mấy ngày ta vắng mặt, nàng đã trông coi cửa tiệm rất tốt.
Ta cho nàng hai mươi đồng, bảo nàng đi mua chiếc bánh hấp mà nàng thích, sau đó lại đi một chuyến tới Bùi gia, mời Bùi Tiềm thời gian rảnh có thể ra gặp một lần.
Ta đã phác thảo lại bức tranh về vùng đất ma quỷ đó, giải thích lý do tại sao ta lại chọn mảnh đất đó. Nếu hắn đáp ứng, có thể tìm người tin cậy đến dựng thương khố.
Cuối tháng, ta sẽ dẫn người xuất phát tới Cát Lâm.
Ngày hôm sau, Bùi Tiềm liền tới. Ta phơi nắng bị cháy một mảng ở cổ, mua một ít thuốc mỡ bôi lên, chất thuốc xanh mượt lại đặc quánh như hồ keo, hẳn là nhìn trông rất kỳ quặc.
A Đào đã tới cửa tiệm, lúc hắn tới, ta còn đang nằm trên phiến đá lớn dưới gốc cây hòe ngoài sân, nhắm mắt lại, chậm rãi đong đưa quạt!
Một chiếc guốc ở chân rơi xuống đất, chiếc còn lại còn đang treo lủng lẳng trên chân ta.
Cổng không đóng, ta không biết hắn đến từ lúc nào, cũng không biết hắn đã quan sát ta được bao lâu.
Hắn bước đi, lại không phát ra bất kỳ tiếng động nào, đứng trước mặt ta rồi cúi xuống nhìn ta.
"Cổ là do phơi nắng nên bị thương sao? Tại sao không mang theo mũ để che nắng?"
Hắn mở miệng nói, ta mới biết là hắn tới.
Bộ dáng này quá mức lôi thôi lếch thếch, ta giả vờ bình tĩnh, vén tóc ra sau vai.
"Nếu ta đội mũ che ra ngoài, công tử nghĩ ta có thể làm được gì không?"
Tuổi tác của ta còn nhỏ, bó ngực, lại dùng phát quan búi tóc, vừa vặn có thể đóng giả thành một lang quân.
Hắn làm vẻ suy tư, sau một lúc mới gật đầu.
“Ngươi phẫn nam trang?”
"Rất nhiều nữ lang cũng ăn mặc giống lang quân để ra ngoài."
Chẳng qua mục đích chính của các nàng là giả theo lang quân mình thích mà thôi!
"Ta xem bức tranh ngươi vẽ, cũng đã tìm được người thích hợp, giao nhiều tiền cho hắn làm như vậy cũng khiến ta và ngươi lo lắng, cho nên ta cùng ngươi đi Cát Lâm."
Hắn cau mày nhìn chiếc bàn đá, cuối cùng ngồi xuống, chính là tư thế ngồi vô cùng nghiêm chỉnh, không xứng đôi với chiếc bàn đá này chút nào.
"Nếu công tử đi cùng, ta cầu còn không được. Chỉ là trưởng bối trong nhà có đồng ý không?"
"Ta đã ngã đến hỏng đầu, trong lòng lại tích tụ lâu, tất nhiên là nên ra ngoài giải sầu."
"Đúng vậy, công tử nói rất đúng, nên ra ngoài thư giãn, chỉ là công tử phải hiểu rõ, chúng ta phải đi làm việc, nên mang hành lý gọn nhẹ, phải ưu tiên tốc độ trước tiên."
Ta sợ hắn bày binh bố trận quá lớn, ngay cả cái bô, chậu tắm hay thị nữ đều phải mang theo, nếu cứ như vậy rời đi, có lẽ đến năm sau cũng chưa thể trở về.
Chưa nói đến việc kiếm tiền, nước mang theo có lẽ cũng không thể ngăn nổi thời tiết nóng nực này.
"Có vẻ như ngươi đã từng xa nhà."
Quả thật ta đã từng xa nhà. Khi a ông còn sống, nhiều năm ngao du bên ngoài, những con đường mà ta đã đi qua, hắn hẳn không bao giờ có thể tưởng tượng được.
"Công tử chỉ cần mang theo đủ tiền, đủ hộ vệ để bảo hộ công tử chu toàn là được."
Nhân tiện, bảo vệ chu toàn ta nữa càng tốt, mọi thứ mà ngươi có được, chỉ khi còn sống, hết thảy thực sự mới có ý nghĩa.
Từ tháng 4 đến tháng 5, quả thực một giọt mưa cũng chưa từng rơi. Phương Bắc tất nhiên hạn hán trầm trọng, khỏa lạp vô thu*.
*khỏa lạp vô thu nghĩa là mùa màng đất đai hạn hán, không có nổi một giọt mưa nào.
Mùa xuân năm nay mưa nhiều, nhưng mùa hè ngày nào trời cũng nắng, rau ta trồng lần lượt mọc lên, tất cả đều nhờ vào giếng nước trong sân.
Mọi người đều kiệt sức, nếu không có việc gì thì không ai muốn ra ngoài, việc kinh doanh vì vậy cũng không được suôn sẻ như thường lệ.
Khi còn ở Bác Lăng, con gái trong nhà chúng ta cũng không được phát băng, ta đã sớm quen rồi.
Ta vẫn canh ở cửa tiệm như thường lệ. Ta đã hẹn từ trước, vài ngày nữa ta sẽ giao hàng khách hàng muốn mua đến tận nhà.
A Đào sợ nóng, ta liền sai nàng trông coi cửa hàng.
Năm nay mùa màng không tốt, là một năm tai ương, thế đạo đã loạn như vậy, không biết mùa thu sắp tới sẽ ra sao.
Muốn mở thêm cửa tiệm, nhưng ta không có đủ tiền cũng không có cách nào.
Ta nhớ tới Bùi Tiềm, ta vẫn còn nợ hắn rất nhiều tiền! Không biết hắn có muốn thử sức một lần với ta không?
Hắn là người nghiêm túc như vậy, không biết có quan tâm đến tiền bạc không?
Ta hẹn hắn, vào một buổi xế chiều lặng gió hắn đúng hẹn tìm tới.
Ta vừa mới đóng cửa tiệm, hắn cũng vừa lúc tới.
Trên tay hắn còn cầm chuôi quạt, chiếc chuôi được làm bằng ngà voi, bức tranh thủy mặc trên mặt quạt mang theo vẻ phong nhã.
Hắn mặc một chiếc áo bào rộng, dáng đi đoan chính, vóc người sinh ra đã cao, tóc cũng không xõa xuống mà được búi gọn trên đỉnh đầu.
Thật sự mang vẻ tuấn tú phong nhã.
Trong nhà không có món gì ngon để chiêu đãi hắn, toàn là rau tươi trồng ngoài sân mà ta tự tay trồng.
Ta hiếm khi uống rượu, nhưng hôm nay lại muốn kính hắn một chén.
“Trước hết, tạ ơn công tử đã có tình nghĩa tặng tiền.” Ta nâng chén lên rồi uống cạn rượu trên tay.
"Lại tạ ơn công tử đã tặng bức tranh. Nếu không có công tử không biết Kha Ảnh hôm nay sẽ có bộ dạng thế nào."
Ta lại uống thêm một ngụm rượu trong chén.
Hắn nhìn dáng vẻ uống rượu của ta, giật mình, khóe miệng giật giật, với hắn mà nói cũng coi như là mỉm cười đi?
“Nên cho ta thời gian để ngăn ngươi lại.” Hắn nâng chén lên rồi uống cạn.
Chỉ là một chén rượu nhưng cách hắn uống lại trông thật tiêu sái.
"Vì sao phải ngăn lại?" Ta lại rót cho hắn thêm một chén.
"Ngươi là nữ nương, say rượu không tốt."
"Sao lại không tốt?" Ta cười hỏi hắn.
"Nếu nam tử uống rượu cùng ngươi, có mưu đồ gây rối với ngươi, ngươi say rượu, đến lúc đó biết phải làm sao?"
Hai tay hắn hơi chắp trên đầu gối, lưng vẫn thẳng tắp, không hề giống một công tử cao quý mà giống như một vị võ tướng hơn.
Cách hắn nói chuyện cũng không hề có ý đùa cợt, hẳn là một người rất nghiêm túc!
"Công tử, ngài không cần lo lắng, nếu thực sự có chuyện đó xảy ra, ngài không nhất thiết phải để tâm. Hôm nay mời công tử đến đây vì có chuyện cần bàn. Nếu đã như vậy, ta nên thể hiện thành ý. Công tử chỉ biết ta là Thôi gia Ngũ nương, đối với chuyện nhà ta thì biết được bao nhiêu?"
“Nhà ta lúc nhỏ không được sung túc. A phụ là một kẻ háo sắc, trong nhà lại có nhiều tiểu nương tử. Quay mấy ngày, hắn chán ghét liền đem tặng các nàng hoặc không thì bán đi. Một số thì sinh con, sau đó lại qua đời vì bệnh tật, trong nhà nhiều người lại túng thiếu, ăn còn không đủ còn nói gì đến chuyện mua được thuốc tốt.”
“Nhà của ta có hơn chục vị huynh đệ tỷ muội, toàn bộ đều dựa vào một mình a mẫu ta nuôi sống. Thuở nhỏ khi mới tỉnh dậy, ta đã phải cùng mấy a tỷ đi giặt giũ, nấu nướng."
“Mỗi lần nhìn thấy a mẫu rầu rĩ đếm tiền trên tay, ta lại không thể giúp đỡ, trong lòng chỉ biết mắng người a phụ chỉ biết dùng thuốc cấm rồi lõa lồ chạy khắp nơi hơn ngàn lần.”
“Bất chấp muôn vàn khó khăn ấy, a mẫu vẫn mời tiên sinh dạy học về dạy cho tỷ muội chúng ta, để chúng ta có chút tự tin khi lập gia đình sau này."
10.
“Mùng một Tết, a mẫu muốn gi.et hai con gà nuôi trong nhà để ăn thịt. Ngày đó, hạ nhân giúp việc trong nhà đều không có mặt, trong nhà cũng chưa từng có ai gi.et gà.”
"Cuối cùng ta đã gi.et hai con gà kia, lúc đó a ông ta vẫn còn sống, chỉ vì ta gi.et hai con gà, người liền muốn mang ta theo bên người."
"Ta ở bên cạnh a ông đọc một chút thi thư, thu được một chút kiến thức, cũng nhìn thấy một chút thế sự."
"Công tử, ta quả thật khác với những nữ nương bên cạnh ngươi. Trước mười tuổi, dù chỉ một hạt vàng ta cũng chưa từng có."
“Ta không muốn cả đời bị mắc kẹt ở một nơi, trông cậy vào một người lang quân không biết có thích ta hay không để bảo vệ ta chu toàn."
"Mạng của ta, chỉ có tự tay ta nắm lấy, ta mới an tâm."
Ta cũng không hề kiêng dè mà nhìn thẳng vào hắn.
Không biết vì sao, hắn đột nhiên cúi đầu, trầm mặc hồi lâu.
Cổ của hắn trắng nõn thon dài, hắn lại yên lặng như vậy.
Ta nhìn chân trời một mảnh màu vỏ cam, ngay cả một cơn gió cũng không có.
Cây liễu ngoài sân viện đã héo úa, trên lá cây có một lớp đất vàng.
"Vì sao lại nói với ta những điều này?"
"Ta muốn cùng công tử bàn chuyện làm ăn, đương nhiên phải thẳng thắn thành khẩn một chút nha!"
Hắn nhìn ta, ta cũng nhìn lại hắn.
Không ai trong chúng ta có ý tránh né.
Hắn đã từng nếm thử qua nhiều món ăn khác nhau, phong thái ăn cơm cũng có thể nhìn ra được là người có giáo dưỡng.
Công tử được nuôi dưỡng trong lụa là gấm vóc, tất nhiên là không thể chê vào đâu được.
"Là ngươi làm sao?"
"Đúng vậy!"
"Thanh đạm ngon miệng, rất tốt! Nói một chút về việc buôn bán của ngươi đi!"
Ta liền nói ra những gì mình nghĩ.
Tôi muốn đến Cát Lâm, Cát Lâm đất đen, sức nước lại yếu, đất vườn rộng lớn, sản xuất nhiều đậu và lúa mì. Ở An Ấp, một thạch đậu và lúa mì có giá một ngàn tiền, mà ở Cát Lâm chỉ cần sáu trăm tiền.
Năm thiên tai vừa rồi, rất nhiều sĩ tộc nhà giàu có mặc dù tích trữ lương thực, nhưng hiện giờ vừa đúng lúc thời kỳ loạn lạc, nhiều gia đình cũng không tích trữ, thay vào đó chủ yếu là tích trữ vàng, lụa và những thứ tương tự, là những thứ có thể dễ dàng tích trữ, thuận lợi mang theo.
Ta muốn đi mua lương thực, chủ động tích trữ. Đợi đến mùa thu liền biết được thành quả.
"Hiện giờ hoàng đế đã đóng đô ở Nghiệp Thành, gần đây ta nghe nói khắp nơi liên tục khởi nghĩa, nếu hắn thua, đế vương sẽ dời đô đi đâu? Các đại thế gia gia tộc quyền thế đến lúc đó có đi theo hắn không? Trên đường đi còn muốn ăn bữa cơm hay không?"
"Công tử, lúc này chính là thời điểm chúng ta ra tay. Công tử nhất định đã nghĩ tới tương lai Bùi gia sẽ xảy ra chuyện gì. Tuy nói tiền tài là vật ngoài thân, nhưng không có tiền phòng thân, cũng vô cùng gian nan."
Hắn cau mày nhìn ta, đôi mắt phượng biến hoá bất ngờ, tối đen thâm trầm, không thể nắm bắt.
Là ta đã đánh giá thấp hắn.
Ta vẫn không trốn tránh, tùy ý để hắn nhìn.
Trên lưng đổ mồ hôi, không biết là do nóng, hoặc có lẽ trong lòng thực sự sợ hãi?
Sự tình ở trong triều, không thể xem thường, huống chi là một nữ lang như ta.
Là nghe tới chuyện khởi nghĩa từ đâu, tại sao lại dám nói ra chuyện không thể địch lại quân khởi nghĩa này?
Chính là phú quý hiểm trung cầu*, không quyền không thế lại không tiền tài, để tồn tại trong thời loạn lạc này, không biết gian nan cỡ nào.
*phú quý hiểm trung cầu nghĩa là truy cầu phú quý trong cảnh hiểm nghèo
"Ngươi biết mình đang nói cái gì không?"
"Ta biết."
"Không sợ sao?"
“Sợ, nhưng vẫn phải nói ra. Trong thời loạn lạc để tồn tại không dễ dàng gì, ta chỉ dám nói thẳng với ngươi.”
"Vì sao?"
“Có lẽ công tử là người duy nhất thực sự nói chuyện nghiêm túc với ta, cũng chỉ có công tử chưa từng có ý kiến gì lúc ta mở cửa tiệm, khi trong tay ta không có gì mà còn muốn giúp đỡ ta. Trong lòng ta, công tử có phần thân thiết hơn so với những người khác."
Ta thực sự cảm thấy như vậy. Hắn đã vẽ tranh, đề bảng hiệu cho ta, chỉ để ta mượn tên tuổi của hắn làm ăn tốt hơn một chút.
Cái gì hắn cũng chưa từng nói nhưng lại hiểu tất cả.
"Đã là chuyện làm ăn, chúng ta liền tới bàn bạc đi!"
11.
Đã bàn về chuyện làm ăn, đương nhiên phải đặt lợi ích lên hàng đầu.
Bùi Tiềm cung cấp tiền bạc và người, còn ta chỉ có thể dựa vào năng lực của chính bản thân mình.
Được lợi sẽ chia 2-8, ta hai hắn tám.
Lương thực vận chuyển đến sẽ được tích trữ ở đâu? Cuộc giao dịch kinh doanh này là chuyện giữa ta và Bùi Tiềm, tất nhiên Bùi Tiềm sẽ không muốn người trong nhà biết được.
Trữ ở Bùi gia đương nhiên không thích hợp.
Mỗi khi mặt trời lên cao, ta liền chạy vạy ở bên ngoài, mất mấy ngày, cuối cùng cũng tìm được một nơi thích hợp để dựng thương khố.
Không chỉ vậy, mảnh đất đó cũng không cần dùng tới tiền để mua.
Cách trăm dặm về phía thành Đông có một khối đất bị nhiễm phèn, có thể dùng cụm thôn thảo bất lưu* để hình dung, khối đất này ước chừng có thể rộng tới trăm mẫu, bốn phía đều được bao quanh bởi những sườn đồi đất đỏ, ở giữa phiến đất bị nhiễm phèn đó còn có một gò đất nhô cao.
*thôn thảo bất lưu nghĩa là không còn một gốc cây ngọn cỏ, chỉ cảnh quan thiên nhiên hoang tàn
Phần nhô ra ước chừng cao khoảng sáu bảy thước, rộng khoảng bảy tám trượng. Bởi vậy, một nơi cằn cỗi như thế, lại được gọi là vùng đất ma quỷ, chỉ vì khi gió nổi lên, có thể nghe thấy những âm thanh cực kỳ thê lương, quỷ dị truyền ra.
Dựng kho hàng trên gò đất nhô cao này, vừa không sợ mưa lớn làm ướt đậu và lúa mì, người khác cũng không dễ dàng biết được chúng ta đang tích trữ lương thực ở đây. Mọi chuyện đều diễn ra thuận lợi, nếu không đề cập tới việc vùng da cổ ta bị cháy nắng.
Ngày hôm ấy trở về nhà, A Đào nhìn vào khuôn mặt ta với bộ dạng mặt ủ mày chau.
"Lang quân Bùi gia vốn đã không muốn chấp nhận mối hôn sự, hiện giờ Ngũ nương còn mang bộ dáng như vậy, chỉ sợ hắn càng không muốn thừa nhận."
Ta xoa đầu nàng, mấy ngày ta vắng mặt, nàng đã trông coi cửa tiệm rất tốt.
Ta cho nàng hai mươi đồng, bảo nàng đi mua chiếc bánh hấp mà nàng thích, sau đó lại đi một chuyến tới Bùi gia, mời Bùi Tiềm thời gian rảnh có thể ra gặp một lần.
Ta đã phác thảo lại bức tranh về vùng đất ma quỷ đó, giải thích lý do tại sao ta lại chọn mảnh đất đó. Nếu hắn đáp ứng, có thể tìm người tin cậy đến dựng thương khố.
Cuối tháng, ta sẽ dẫn người xuất phát tới Cát Lâm.
Ngày hôm sau, Bùi Tiềm liền tới. Ta phơi nắng bị cháy một mảng ở cổ, mua một ít thuốc mỡ bôi lên, chất thuốc xanh mượt lại đặc quánh như hồ keo, hẳn là nhìn trông rất kỳ quặc.
A Đào đã tới cửa tiệm, lúc hắn tới, ta còn đang nằm trên phiến đá lớn dưới gốc cây hòe ngoài sân, nhắm mắt lại, chậm rãi đong đưa quạt!
Một chiếc guốc ở chân rơi xuống đất, chiếc còn lại còn đang treo lủng lẳng trên chân ta.
Cổng không đóng, ta không biết hắn đến từ lúc nào, cũng không biết hắn đã quan sát ta được bao lâu.
Hắn bước đi, lại không phát ra bất kỳ tiếng động nào, đứng trước mặt ta rồi cúi xuống nhìn ta.
"Cổ là do phơi nắng nên bị thương sao? Tại sao không mang theo mũ để che nắng?"
Hắn mở miệng nói, ta mới biết là hắn tới.
Bộ dáng này quá mức lôi thôi lếch thếch, ta giả vờ bình tĩnh, vén tóc ra sau vai.
"Nếu ta đội mũ che ra ngoài, công tử nghĩ ta có thể làm được gì không?"
Tuổi tác của ta còn nhỏ, bó ngực, lại dùng phát quan búi tóc, vừa vặn có thể đóng giả thành một lang quân.
Hắn làm vẻ suy tư, sau một lúc mới gật đầu.
“Ngươi phẫn nam trang?”
"Rất nhiều nữ lang cũng ăn mặc giống lang quân để ra ngoài."
Chẳng qua mục đích chính của các nàng là giả theo lang quân mình thích mà thôi!
"Ta xem bức tranh ngươi vẽ, cũng đã tìm được người thích hợp, giao nhiều tiền cho hắn làm như vậy cũng khiến ta và ngươi lo lắng, cho nên ta cùng ngươi đi Cát Lâm."
Hắn cau mày nhìn chiếc bàn đá, cuối cùng ngồi xuống, chính là tư thế ngồi vô cùng nghiêm chỉnh, không xứng đôi với chiếc bàn đá này chút nào.
"Nếu công tử đi cùng, ta cầu còn không được. Chỉ là trưởng bối trong nhà có đồng ý không?"
"Ta đã ngã đến hỏng đầu, trong lòng lại tích tụ lâu, tất nhiên là nên ra ngoài giải sầu."
"Đúng vậy, công tử nói rất đúng, nên ra ngoài thư giãn, chỉ là công tử phải hiểu rõ, chúng ta phải đi làm việc, nên mang hành lý gọn nhẹ, phải ưu tiên tốc độ trước tiên."
Ta sợ hắn bày binh bố trận quá lớn, ngay cả cái bô, chậu tắm hay thị nữ đều phải mang theo, nếu cứ như vậy rời đi, có lẽ đến năm sau cũng chưa thể trở về.
Chưa nói đến việc kiếm tiền, nước mang theo có lẽ cũng không thể ngăn nổi thời tiết nóng nực này.
"Có vẻ như ngươi đã từng xa nhà."
Quả thật ta đã từng xa nhà. Khi a ông còn sống, nhiều năm ngao du bên ngoài, những con đường mà ta đã đi qua, hắn hẳn không bao giờ có thể tưởng tượng được.
"Công tử chỉ cần mang theo đủ tiền, đủ hộ vệ để bảo hộ công tử chu toàn là được."
Nhân tiện, bảo vệ chu toàn ta nữa càng tốt, mọi thứ mà ngươi có được, chỉ khi còn sống, hết thảy thực sự mới có ý nghĩa.
Từ tháng 4 đến tháng 5, quả thực một giọt mưa cũng chưa từng rơi. Phương Bắc tất nhiên hạn hán trầm trọng, khỏa lạp vô thu*.
*khỏa lạp vô thu nghĩa là mùa màng đất đai hạn hán, không có nổi một giọt mưa nào.