Ly Nhân Tâm Thượng Ngọc - Điêu Huyền Mộ Ngẫu
Chương 1
1
Phò mã của ta là một người vô cùng dịu dàng.
Lúc này, chàng đang cầm thanh trường kiếm dính đầy máu, điềm đạm cúi người che đi tầm mắt ta, sau đó cười dịu dàng nói với hạ nhân: “Là ai gọi điện hạ tới đây?”
Cung nữ thái giám co người run rẩy, không ai dám trả lời, cuối cùng chỉ có một tiểu cung nữ lên tiếng: “… là… là Tưởng công công”
Chàng “à” một tiếng, rồi phân phó cận vệ: “Đưa tới đây”
Ngửi thấy mùi máu tanh phả tới trước mặt, cơ thể ta không ngừng run lên.
Người đang nằm co giật trong vũng máu kia là hoàng huynh của ta, đương kim hoàng thượng. Lúc này huynh ấy đang rên lên vì đau đớn, miệng cất tiếng mắng nhiếc phò mã lòng dạ độc ác.
“Tuyên Giác, trẫm không bạc đãi ngươi, cái thứ lòng lang dạ sói nhà ngươi!” hoàng huynh thở hổn hển, “trẫm còn gả Nhĩ Ngọc cho ngươi! Ngươi, ngươi báo đáp như vậy sao?”
“Thần vô cùng cảm kích, vậy nên, sẽ để bệ hạ được toàn thây” Tuyên Giác nói, ta thậm chí có thể nghe ra ý cười trong giọng nói chàng, chắc hẳn đôi mắt xinh đẹp như hồ ly đó cũng đang cong lên.
Như thể mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay chàng.
Ta vốn đang ngồi bệt trên mặt đất, lập tức gạt tay chàng ra, lảo đảo bổ nhào về phía hoàng huynh.
“Truyền thái ý!!! Mau truyền thái y! Ngẩn ra đó làm gì, mau đi gọi người!” ta nghe thấy tiếng hét khản đặc của mình.
Nhưng không ai dám nhúc nhích.
Bốn phương tám hướng đều có quân đội vây kín, đó đều là người của Tuyên Giác.
Ta sững sờ nhìn vào vũng máu trên đất, cơ thể đó dần không còn động đậy nữa, ta khóc nấc lên.
Tuyên Giác thở dài một tiếng, ném kiếm đi, dịu dàng nói: “Đừng nhìn hắn, điện hạ, hãy nhìn ta”
Chàng nâng mặt ta lên.
Ánh mắt chàng lấp lánh như sao, ôn hòa như nước mùa xuân.
Ta biết chàng nắm trong tay càn khôn, có thể hô phong hoán vũ, nhưng ta không thể ngờ rằng, chàng thật sự nhẫn tâm tới nhường này.
Ta cắn răng nói: “… cút! Tuyên Giác, chàng cút đi cho ta!”
Ta muốn đẩy chàng ra, lại nghe thấy chàng bình thản cười nói: “Điện hạ, ta không muốn giết nàng, vậy nên hãy nghe lời một chút, đừng làm khó cả hai ta, được không?”
Ta còn chưa kịp thốt ra hai tiếng “không được”, chàng lại nói: “Chết ở nơi này, hóa thành cát bụi, hoặc tiếp tục sống. Khanh khanh thông tuệ tới vậy, biết phải chọn thế nào, đúng chứ?”
Lí trí suy sụp của ta mau chóng bỉnh ổn trở lại.
Tuyên Giác quá hiểu ta.
Cũng giống như ta hiểu chàng.
Lúc này, cận vệ bưng một cái khay bước vào, ta không cần nghĩ cũng đoán ra đó là gì.
“Công tử” cận vệ nói, trên chiếc khay bằng sứ trắng là một đầu người đầm đìa máu, hai mắt mở to kinh hoàng, là Tưởng Minh.
Ta chết trân nhìn Tuyên Giác, không muốn nhìn khay sứ đang nhỏ máu đó nữa, ta cảm thấy giọng nói khản đặc này không còn giống như của mình: “Đêm chàng bị phạt quỳ ngoài quân cơ xứ, trời đổ tuyết lớn, Tưởng công công đã che dù cho chàng cả đêm. Chàng quả thực… vong ân bội nghĩa”
“Có ân đã báo, có oán ắt phải đòi. Ta chẳng nợ hắn gì cả” giọng nói của Tuyên Giác vẫn điềm đạm như mọi khi, “người đâu, đưa điện hạ trở lại phủ công chúa”
2
Ta bị cấm túc, chỉ có thể chắp nối những câu chuyện phiếm của hạ nhân đoán ra tình thế hiện nay.
Tuyên Giác xưng đế, bận rộn đối phó với những thế lực các phương.
Nghe nói chàng đã bỏ ra rất nhiều công sức để bảo vệ ta.
Những quần thần theo chàng tạo phản rất phật ý, nói không diệt cỏ tận gốc ắt sẽ để lại hậu họa về sau.
“Ôi, ngươi nói xem cuối cùng phò mã sẽ xử lí công chúa thế nào?”
“Này, hiện nay người ta đã là hoàng thượng rồi. Đừng có nhắc tới hai chữ phò mã này nữa. Theo ta ấy à, hoàng thượng giữ lại mạng cho công chúa đã là tốt lắm rồi, còn muốn sao nữa? Đón vào cung phong làm nương nương sao? gần đây có rất nhiều người sợ tân đế trách tội, cũng sợ đoán không ra tính khí của người, tranh nhau đem nữ nhi nhét vào cung! Vị kia còn có thể đứng hàng đầu sao? Ngươi đánh ta làm gì? Nhĩ Ngọc… điện điện điện… hạ!”
Ta đi ra khỏi bóng cây, cười khổ phất tay, ra hiệu các nàng không cần sợ hãi làm gì. Nhưng bọn họ vẫn run như cầy sấy, liên tục dập đầu.
Ta nói: “Không sao, đi đi. Có điều, ta không còn là công chúa điện hạ gì nữa rồi”
Hai người họ run rẩy lui xuống.
Cũng dễ hiểu. Ta là công chúa nhỏ nhất, từ nhỏ đã được sủng ái, phong hào Nhĩ Ngọc tượng trưng cho chữ “Tỉ”, tôn quý tới nhường vậy. Tính cách ta ngang ngược, bướng bỉnh, ngoài thân tín ra, rất nhiều hạ nhân đều sợ ta.
Nhưng bây giờ thân tín bên cạnh ta đều đã bị Tuyên Giác giết sạch, muốn sai hạ nhân làm việc cũng không tìm được ai.
Ta ngồi bên ao nước, giơ ngón tay đếm số ngày, sắp rồi. Với năng lực của Tuyên Giác, chỉ cần hơn nửa tháng là đã đủ để bình ổn triều cục.
Sau đó…
Truyền ta vào cung.
Đầu tháng thứ hai, khi hải đường vừa nở thì thánh chỉ tới, ta được triệu vào cung.
Trong lời nói của vị công công tuyên chỉ đó mang theo ý giễu cợt, sau cùng còn nhắc tới hoàng huynh đã chết của ta: “Nương nương quả thật may mắn, trước được phụ huynh yêu thương, nay lại được bệ hạ nhớ đến”
Trước đây ta nào có quỳ gối tiếp chỉ bao giờ, ta nhẫn nhịn không ném thánh chỉ vào mặt hắn, cười nói: “Bản cung cũng cảm thấy bệ hạ là người ghi nhớ chuyện xưa”
Nếu không thì đâu thể nằm gai nếm mật nhiều năm, chờ thời cơ báo thù như vậy?
Tên công công đó hiểu sai ý, hắn cho rằng ta đang nói Tuyên Giác niệm tình cũ với ta, sắc mặt bỗng chốc biến đổi, cuối cùng lúng túng cúi người, nói: “Nương nương, mời”
3
Ta được phong làm quý phi. Hậu vị để trống, ta đoán Tuyên Giác dùng nó để lôi kéo thần tử.
Quả nhiên, sau khi ta nhập cung được ba ngày, một tiểu cô nương hối hả chạy tới chỗ ta, trừng mắt hỏi: “Ngươi chính là Tạ Trùng Tự, người chiếm mất vị trí của ta sao? Thật không biết xấu hổ. Cho dù bệ hạ niệm tình xưa nghĩa cũ, tha cho ngươi một mạng, thì đáng nhẽ loại người như ngươi phải lấy cái chết tạ tội chứ, ngươi còn sống để làm gì?”
Ta: “…”
Ta lập tức ngộ ra, trong lòng cười lạnh. Tuyên Giác à, không hổ là chàng, giữ lại mạng cho ta để tận dụng làm bia đỡ đạn sao?
Ta không nói gì, bỏ cây đàn gỗ trong tay xuống, nhìn tiểu cô nương một lượt từ trên xuống dưới, nhìn đến mức khiến nàng ta nổi da gà, ta mới bật cười rồi nói: “Nha đầu nhà Điền tướng quân sao?
“… sao ngươi biết?”
“Quý nữ trong hoàng thành, bản cung biết không ít” suy nghĩ một hồi, có thể trong ứng ngoài hợp cùng Tuyên Giác cũng chỉ có mấy nhà đó mà thôi.
Ta đứng lên, dập huân hương đang cháy bên cạnh đàn: “Vào cung cùng phụ thân sao? Đừng có chạy loạn khắp nơi, trong cung nghiêm cấm xung đột, điện Minh Chính ở đằng đó, Lan Linh, đưa nàng ta đi”
Điền tiểu thư giậm chân, nói: “Này! Ngươi đợi đó cho ta!”
Ta không hiểu chuyện gì, cất giọng hỏi: “Ta đợi? Ta đợi gì mới được? Ta cũng chẳng giết cha, giết huynh đệ, giết nô tỳ, giết hết người bên cạnh ngươi, cũng không nhốt ngươi lại như một con chim hoàng yến, càng không khẩu Phật tâm xà trêu trọc ngươi. Tiểu cô nương, đừng thấy Tuyên Giác cười mà u mê quên mất bản thân là ai! Mau chóng trở về đi, trong cung không hợp với ngươi, hơn nữa…”
Ta cười nói: “Ta chiếm vị trí của ngươi ư? Trái lại ta cảm thấy, với dung mạo của ngươi vĩnh viễn không ngồi nổi vào vị trí của ta”
Oắt con miệng còn hôi sữa mà cũng dám tới gây chuyện với ta.
Cái khác không nói, chỉ riêng dung mạo, năm đó vô số văn nhân thi sĩ đã lấy mẫu đơn để ẩn dụ về ta, gọi ta là “đệ nhất mỹ nhân kinh thành”.
Thấy Điền tiểu thư khóc lóc chạy đi, các cung nữ nô tì được Tuyên Giác sắp xếp bên cạnh ta đều nín thở, có lẽ những ngày qua ta hành xử dịu dàng lễ độ, các nàng cho rằng ta dễ chung sống chăng.
Ta nói: “Lần sau, nếu còn có kẻ ngu ngốc như vậy tới thì cản hết lại ngoài cửa, đừng làm bẩn tai ta”
Các nàng ngoan ngoãn đáp lời.
Thái độ của hạ nhân chính là thái độ của Tuyên Giác. Ít nhất thì xem ra chàng không định làm gì ta.
4
Tối đó, cuối cùng ta cũng gặp lại Tuyên Giác.
Một tháng không gặp, chàng vẫn cười nói điềm đạm, toát lên vẻ dịu dàng như cũ, trên người mặc long bào đầu đội mũ miện, khiến cho dung mạo chàng càng nổi bật hơn, tuấn tú thoát tục.
Làm ta nhớ lại lần đầu gặp gỡ, chàng nhặt mũi tên của ta lên, mỉm cười trả lại ta: “Điện hạ, của người”
Ta liếc nhìn chàng, nói: “Trước thì cấm túc, sau lại ban ân huệ, đánh một gậy, cho một viên đường. Tuyên Giác, đừng có dùng cách đó để thuần hóa ta”
“Nói tới thuần hóa, ai có thể bằng được điện hạ?” Tuyên Giác vẫn gọi ta là “điện hạ” không đổi, ngồi xuống phía trước ta, “Giác không dám so bì”
Ta dừng ngón tay đang gảy đàn, im lặng phút chốc rồi lạnh nhạt lên tiếng: “Chàng tới làm gì?”
“Hai ta vẫn là phu thê, sao nào, ta không được tới ư?”
“Không sợ ta giết chàng sao?” ta gảy mạnh lên dây đàn, đầu ngón tay chảy cả máu.
Chàng đứng dậy, vươn người qua đàn, nắm lấy cổ tay ta, tiến gần lại rồi nói: “Đàn thiếu mất một dây, có điều điện hạ à, tay nàng không đủ sức dùng dây đàn siết cổ người đâu, sẽ bị thương đó”.
Chàng nhẹ nhàng lấy dây đàn giấu trong tay áo ta ra, ném sang một bên, sau đó dịu dàng xoa tay ta, dùng khăn lau đi vết máu trên ngón tay, ta muốn giãy ra liền bị chàng ấn xuống đất, khi đầu óc đang quay cuồng, nụ hôn của chàng chạm lên môi ta.
Tuyên Giác vẫn như năm đó, động tác vô cùng dịu dàng, như thể ta là châu báu trong lòng bàn tay. Sau đó, chàng cởi áo khoác của ta ra, thì thầm bên tai ta tiếng “khanh khanh” như những tháng ngày đồng sàng cộng chẩm trước đây.
Ta rất muốn khóc.
Ta biết, thân thể hay thậm chí cả cảm xúc của ta lúc này vẫn đang nói lên ta yêu chàng.
Nhưng ta càng muốn biết, rốt cục tại vì sao hai ta lại đi tới bước đường này.
Rõ ràng… ta và chàng đã ở bên nhau lâu đến vậy.
“Tiểu Hắc vẫn ở phủ công chúa, chàng sai người đem nó tới đây đi” cuối cùng, ta ôm lấy vai chàng, để mặc chàng nhịp nhàng chuyển động, từ đầu đến cuối không phát ra tiếng nào, ta bỗng mở miệng, “thái giám tuyên chỉ hôm đó không cho ta mang theo”
Tiểu Hắc là một con thỏ ta nuôi đã hơn mười năm. Tuyên Giác sững lại một lát, rồi khẽ nói: “… được”
5
Ta và Tuyên Giác gặp nhau lần đầu trong hội săn bắn mùa thu của hoàng gia.
Lúc đó, Tuyên gia vẫn chưa rơi đài, Tuyên Giác và Thích Văn Lan, con trai của Thích gia là hai nhân vật ưu tú nhất trong kinh thành, tài mạo vô song, một văn một võ.
Dường như bất kể chuyện gì, hai người họ cũng tranh đấu với nhau.
Ta quen Thích Văn Lan, tỷ tỷ ruột của hắn là phi tử được phụ hoàng sủng ái nhất, rất tinh quái hoạt bát, thường dắt đám trẻ con chúng ta đi chơi, ta và hắn cũng coi như cùng nhau lớn lên.
Còn Tuyên Giác, ta không quen.
Thậm chí chưa từng gặp lần nào.
Ta đương nhiên thiên vị Thích Văn Lan. Cho nên, khi nghe thấy các vị tiểu thư trong kinh lén lút thì thầm với nhau, cá cược xem ai là người dẫn đầu trong hội săn mùa thu, ta cõng giỏ tên trên lưng, thử cung tên của mình, khinh khỉnh nói: “Chắc chắn là huynh rồi Văn Lan, sao mấy người đó đều nói Tuyên Giác sẽ thắng nhỉ? Vì tên ẻo lả đó đẹp trai ư?”
Thích Văn Lan xuất thân nhà võ tướng, vì muốn các con trai thi đậu công danh, nên đặt tên đều có một chữ “Văn”, có điều Thích Văn Lan lại chỉ yêu thích võ nghệ, cầm kỳ thi họa dốt đặc cán mai, nhưng cưỡi ngựa bắn cung lại rất giỏi.
Khóe miệng Thích Văn Lan giật giật: “Đừng nói nữa tổ tông ơi, Tuyên Giác không kém gì ta đâu, ngươi giúp ta một việc, đừng đi ba hoa khắp nơi. Nhỡ mà thua ta biết rúc mặt vào đâu”
Ta không dám tin trợn trừng mắt, nói: “Không phải chứ hả Văn Lan, huynh không nổi á?”
Thích Văn Lan: “…”
Thích Văn Lan: “… biến biến biến”
Ta cười to, đổi sang bộ quần áo đỏ gọn gàng, cưỡi lên con ngựa Tây Vực của mình, một mũi tên trúng một con hươu đực, ở xa xa lập tức truyền tới tiếng reo hò. Thích Văn Lan cũng thúc ngực chạy tới, ta nhìn thấy một con thỏ trắng như tuyết, nói với hắn: “Xem ai bắn trúng trước!”
“Được!” Thích Văn Lan và ta cùng kéo cung, hai mũi tên lao vút ra.
Khi mũi tên có phần lông màu vàng của ta sắp bắn trúng trước Thích Văn Lan, một mũi tên không biết từ đâu bay vụt tới, vừa hay chạm phải đuôi mũi tên của ta, sau đó bay chuẩn xác vào phần lông thỏ, ghim nó trong bãi cỏ.
Thích Văn Lan giữ dây cương quay đầu lại, nói: “Tới rồi sao?”
“Văn Lan huynh” tiếng vó ngựa ở nơi không xa tiến lại gần, theo cùng với đó là một giọng nói trong trẻo dòng suối chảy róc rách.
Thích Văn Lan cười hả hê: “Ngươi làm chệch mũi tên của Nhĩ Ngọc rồi”, sau đó nói với ta: “Điện hạ, đây là Tuyên Giác”
Ta còn đang thắc mắc sao Thích Văn Lan tự nhiên lại nở nụ cười xấu xa đến vậy, lại còn nghiêm túc gọi ta là “điện hạ” nữa, mặt trời mọc đằng tây rồi sao, hóa ra hắn đang bày trò, muốn ta áp chế Tuyên Giác, kẻ vẫn luôn cướp ngôi đầu bảng của hắn này.
Ta quay đầu nhìn theo ánh mắt hắn.
Đó là lần đầu tiên ta gặp Tuyên Giác.
Năm ấy, bọn ta mới mười lăm mười sáu, Tuyên gia vẫn còn đó, Thích Văn Lan cũng chưa tới canh giữ biên cương.
Ngày đó, Tuyên Giác không giống như sau này, lúc nào cũng nở nụ cười giả tạo. Khuôn mặt đẹp đẽ thoáng chút non nớt, chàng có phần luống cuống, cuộn roi ngựa lại, nhặt mũi tên của ta lên, sau đó đưa cho ta: “Điện hạ, của người. Ta không biết điện hạ ở đây nên đã mạo phạm, mong người thứ tội”
Ta ho một tiếng, nói: “Không sao”
Sau đó lại nói với Thích Văn Lan: “Văn Lan huynh, ta thay đổi rồi. Ta không cược cho huynh nữa, ta cược hắn”
Thích Văn Lan: “?”
Lúc hắn hiểu ra, uất hận nói: “Thấy sắc quên bạn! Trọng sắc khinh bạn! Được lắm Nhĩ Ngọc, ta đã nhìn lầm ngươi rồi”
Tuyên Giác cũng mau chóng hiểu được bọn ta đang nói gì, tuy gương mặt trắng trẻo không có gì thay đổi, nhưng vành tai lại đỏ ửng lên. Ta và Thích Văn Lan cãi vã một hồi rồi bắt đầu bôi nhọ lịch sử đen tối của nhau, Tuyên Giác lên tiếng cắt ngang: “… cái đó, hai vị, hội săn đã bắt đầu rồi, phải tranh thủ thời gian thôi”
Lần săn đó, hai người họ đều nhường nên cuối cùng kẻ thắng cuộc lại là ta.
Khi bắn con thỏ đó, Tuyên Giác tránh không làm nó bị thương, có thể đem về nuôi được, thấy ta thích, chàng liền đưa cho ta nuôi dưỡng.
Ta đặt cho nó một cái tên tương phản với ngoại hình của nó, gọi là “tiểu Hắc”.
6
Hôm sau khi ta tỉnh lại, Tuyên Giác đã không còn bên cạnh nữa.
Toàn thân đau mỏi không có sức lực, ta gọi người tới hầu hạ, cung nữ nhìn sắc mặt ta rồi nói: “Bệ hạ thượng triều từ sớm, còn sai người đem con thỏ của nương nương vào cung”
Ta “à” một tiếng.
Trong lòng nghĩ: “E rằng phí công vô ích rồi”
Hai bên thái dương âm ỉ đau không thôi, cũng không biết có phải vì đêm qua nhắc tới tiểu Hắc nên cả đêm mới mơ thấy những chuyện thời niên thiếu hay không, trong mơ có buổi đi săn đó, có ánh đèn trong đêm mưa ở Giang Nam, còn có cả bóng hình Tuyên Giác quỳ ở quân cơ xứ, ta chỉ có thể nhìn thấy tuyết rơi lạnh lẽo phía sau tấm lưng chàng.
Đầu đau như búa bổ.
Tin tức Tuyên Giác ngủ lại cung Ngọc Cẩm truyền khắp nơi. Vậy nên trong cung ai ai cũng hiểu, vị “công chúa tiền triều” là ta đây vẫn đang đắc sủng.
Buổi trưa, Tuyên Giác bước vào với một gương mặt u ám, tay xách một chiếc lồng, bên trong có một con thỏ trắng nhỏ, hai cái tai phớt hồng linh hoạt chuyển động, vừa nhìn đã biết không phải con thỏ già lười vận động tiểu Hắc kia.
Tuyên Giác: “Có lẽ tiểu Hắc chạy mất rồi, không tìm thấy nữa, đền cho nàng con khác”
Nằm trong dự liệu cả.
Nửa tháng bị cấm túc trong phủ công chúa, Tuyên Giác bận rộn, mấy cung nữ hầu hạ ta khi đó là Tuyên Giác sai thuộc hạ tìm về.
Chúng không hiểu cách đối nhân xử thế, mặt vênh lên tận trời, đối xử với ta cũng rất tệ bạc, không nghe sai bảo. Ta chỉ đành tự mình cho tiểu Hắc ăn, khi chúng hỏi, ta tỏ vẻ tự hào nói: “Là phụ hoàng ban cho ta, rất quý giá, ngay cả một sợi lông của nó các ngươi cũng không bằng”
Ta không hề nhắc tới Tuyên Giác.
Đợi tới khi ta rời khỏi, mấy kẻ ngu dốt đó chắc chắn sẽ ra tay với tiểu Hắc.
Quả nhiên…
Tuyên Giác chắc chắn tức chết.
Dẫu sao, con thỏ đó cũng qua tay chàng nuôi dưỡng không ít lần, tình cảm không hề ít.
Ta không để ý tới Tuyên Giác, cúi đầu ra vẻ mất mát, sau đó mở lồng ra ôm con thỏ mới đó, muốn thông qua nó tạ lỗi với tiểu Hắc: “… xin lỗi ngươi”.
Phò mã của ta là một người vô cùng dịu dàng.
Lúc này, chàng đang cầm thanh trường kiếm dính đầy máu, điềm đạm cúi người che đi tầm mắt ta, sau đó cười dịu dàng nói với hạ nhân: “Là ai gọi điện hạ tới đây?”
Cung nữ thái giám co người run rẩy, không ai dám trả lời, cuối cùng chỉ có một tiểu cung nữ lên tiếng: “… là… là Tưởng công công”
Chàng “à” một tiếng, rồi phân phó cận vệ: “Đưa tới đây”
Ngửi thấy mùi máu tanh phả tới trước mặt, cơ thể ta không ngừng run lên.
Người đang nằm co giật trong vũng máu kia là hoàng huynh của ta, đương kim hoàng thượng. Lúc này huynh ấy đang rên lên vì đau đớn, miệng cất tiếng mắng nhiếc phò mã lòng dạ độc ác.
“Tuyên Giác, trẫm không bạc đãi ngươi, cái thứ lòng lang dạ sói nhà ngươi!” hoàng huynh thở hổn hển, “trẫm còn gả Nhĩ Ngọc cho ngươi! Ngươi, ngươi báo đáp như vậy sao?”
“Thần vô cùng cảm kích, vậy nên, sẽ để bệ hạ được toàn thây” Tuyên Giác nói, ta thậm chí có thể nghe ra ý cười trong giọng nói chàng, chắc hẳn đôi mắt xinh đẹp như hồ ly đó cũng đang cong lên.
Như thể mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay chàng.
Ta vốn đang ngồi bệt trên mặt đất, lập tức gạt tay chàng ra, lảo đảo bổ nhào về phía hoàng huynh.
“Truyền thái ý!!! Mau truyền thái y! Ngẩn ra đó làm gì, mau đi gọi người!” ta nghe thấy tiếng hét khản đặc của mình.
Nhưng không ai dám nhúc nhích.
Bốn phương tám hướng đều có quân đội vây kín, đó đều là người của Tuyên Giác.
Ta sững sờ nhìn vào vũng máu trên đất, cơ thể đó dần không còn động đậy nữa, ta khóc nấc lên.
Tuyên Giác thở dài một tiếng, ném kiếm đi, dịu dàng nói: “Đừng nhìn hắn, điện hạ, hãy nhìn ta”
Chàng nâng mặt ta lên.
Ánh mắt chàng lấp lánh như sao, ôn hòa như nước mùa xuân.
Ta biết chàng nắm trong tay càn khôn, có thể hô phong hoán vũ, nhưng ta không thể ngờ rằng, chàng thật sự nhẫn tâm tới nhường này.
Ta cắn răng nói: “… cút! Tuyên Giác, chàng cút đi cho ta!”
Ta muốn đẩy chàng ra, lại nghe thấy chàng bình thản cười nói: “Điện hạ, ta không muốn giết nàng, vậy nên hãy nghe lời một chút, đừng làm khó cả hai ta, được không?”
Ta còn chưa kịp thốt ra hai tiếng “không được”, chàng lại nói: “Chết ở nơi này, hóa thành cát bụi, hoặc tiếp tục sống. Khanh khanh thông tuệ tới vậy, biết phải chọn thế nào, đúng chứ?”
Lí trí suy sụp của ta mau chóng bỉnh ổn trở lại.
Tuyên Giác quá hiểu ta.
Cũng giống như ta hiểu chàng.
Lúc này, cận vệ bưng một cái khay bước vào, ta không cần nghĩ cũng đoán ra đó là gì.
“Công tử” cận vệ nói, trên chiếc khay bằng sứ trắng là một đầu người đầm đìa máu, hai mắt mở to kinh hoàng, là Tưởng Minh.
Ta chết trân nhìn Tuyên Giác, không muốn nhìn khay sứ đang nhỏ máu đó nữa, ta cảm thấy giọng nói khản đặc này không còn giống như của mình: “Đêm chàng bị phạt quỳ ngoài quân cơ xứ, trời đổ tuyết lớn, Tưởng công công đã che dù cho chàng cả đêm. Chàng quả thực… vong ân bội nghĩa”
“Có ân đã báo, có oán ắt phải đòi. Ta chẳng nợ hắn gì cả” giọng nói của Tuyên Giác vẫn điềm đạm như mọi khi, “người đâu, đưa điện hạ trở lại phủ công chúa”
2
Ta bị cấm túc, chỉ có thể chắp nối những câu chuyện phiếm của hạ nhân đoán ra tình thế hiện nay.
Tuyên Giác xưng đế, bận rộn đối phó với những thế lực các phương.
Nghe nói chàng đã bỏ ra rất nhiều công sức để bảo vệ ta.
Những quần thần theo chàng tạo phản rất phật ý, nói không diệt cỏ tận gốc ắt sẽ để lại hậu họa về sau.
“Ôi, ngươi nói xem cuối cùng phò mã sẽ xử lí công chúa thế nào?”
“Này, hiện nay người ta đã là hoàng thượng rồi. Đừng có nhắc tới hai chữ phò mã này nữa. Theo ta ấy à, hoàng thượng giữ lại mạng cho công chúa đã là tốt lắm rồi, còn muốn sao nữa? Đón vào cung phong làm nương nương sao? gần đây có rất nhiều người sợ tân đế trách tội, cũng sợ đoán không ra tính khí của người, tranh nhau đem nữ nhi nhét vào cung! Vị kia còn có thể đứng hàng đầu sao? Ngươi đánh ta làm gì? Nhĩ Ngọc… điện điện điện… hạ!”
Ta đi ra khỏi bóng cây, cười khổ phất tay, ra hiệu các nàng không cần sợ hãi làm gì. Nhưng bọn họ vẫn run như cầy sấy, liên tục dập đầu.
Ta nói: “Không sao, đi đi. Có điều, ta không còn là công chúa điện hạ gì nữa rồi”
Hai người họ run rẩy lui xuống.
Cũng dễ hiểu. Ta là công chúa nhỏ nhất, từ nhỏ đã được sủng ái, phong hào Nhĩ Ngọc tượng trưng cho chữ “Tỉ”, tôn quý tới nhường vậy. Tính cách ta ngang ngược, bướng bỉnh, ngoài thân tín ra, rất nhiều hạ nhân đều sợ ta.
Nhưng bây giờ thân tín bên cạnh ta đều đã bị Tuyên Giác giết sạch, muốn sai hạ nhân làm việc cũng không tìm được ai.
Ta ngồi bên ao nước, giơ ngón tay đếm số ngày, sắp rồi. Với năng lực của Tuyên Giác, chỉ cần hơn nửa tháng là đã đủ để bình ổn triều cục.
Sau đó…
Truyền ta vào cung.
Đầu tháng thứ hai, khi hải đường vừa nở thì thánh chỉ tới, ta được triệu vào cung.
Trong lời nói của vị công công tuyên chỉ đó mang theo ý giễu cợt, sau cùng còn nhắc tới hoàng huynh đã chết của ta: “Nương nương quả thật may mắn, trước được phụ huynh yêu thương, nay lại được bệ hạ nhớ đến”
Trước đây ta nào có quỳ gối tiếp chỉ bao giờ, ta nhẫn nhịn không ném thánh chỉ vào mặt hắn, cười nói: “Bản cung cũng cảm thấy bệ hạ là người ghi nhớ chuyện xưa”
Nếu không thì đâu thể nằm gai nếm mật nhiều năm, chờ thời cơ báo thù như vậy?
Tên công công đó hiểu sai ý, hắn cho rằng ta đang nói Tuyên Giác niệm tình cũ với ta, sắc mặt bỗng chốc biến đổi, cuối cùng lúng túng cúi người, nói: “Nương nương, mời”
3
Ta được phong làm quý phi. Hậu vị để trống, ta đoán Tuyên Giác dùng nó để lôi kéo thần tử.
Quả nhiên, sau khi ta nhập cung được ba ngày, một tiểu cô nương hối hả chạy tới chỗ ta, trừng mắt hỏi: “Ngươi chính là Tạ Trùng Tự, người chiếm mất vị trí của ta sao? Thật không biết xấu hổ. Cho dù bệ hạ niệm tình xưa nghĩa cũ, tha cho ngươi một mạng, thì đáng nhẽ loại người như ngươi phải lấy cái chết tạ tội chứ, ngươi còn sống để làm gì?”
Ta: “…”
Ta lập tức ngộ ra, trong lòng cười lạnh. Tuyên Giác à, không hổ là chàng, giữ lại mạng cho ta để tận dụng làm bia đỡ đạn sao?
Ta không nói gì, bỏ cây đàn gỗ trong tay xuống, nhìn tiểu cô nương một lượt từ trên xuống dưới, nhìn đến mức khiến nàng ta nổi da gà, ta mới bật cười rồi nói: “Nha đầu nhà Điền tướng quân sao?
“… sao ngươi biết?”
“Quý nữ trong hoàng thành, bản cung biết không ít” suy nghĩ một hồi, có thể trong ứng ngoài hợp cùng Tuyên Giác cũng chỉ có mấy nhà đó mà thôi.
Ta đứng lên, dập huân hương đang cháy bên cạnh đàn: “Vào cung cùng phụ thân sao? Đừng có chạy loạn khắp nơi, trong cung nghiêm cấm xung đột, điện Minh Chính ở đằng đó, Lan Linh, đưa nàng ta đi”
Điền tiểu thư giậm chân, nói: “Này! Ngươi đợi đó cho ta!”
Ta không hiểu chuyện gì, cất giọng hỏi: “Ta đợi? Ta đợi gì mới được? Ta cũng chẳng giết cha, giết huynh đệ, giết nô tỳ, giết hết người bên cạnh ngươi, cũng không nhốt ngươi lại như một con chim hoàng yến, càng không khẩu Phật tâm xà trêu trọc ngươi. Tiểu cô nương, đừng thấy Tuyên Giác cười mà u mê quên mất bản thân là ai! Mau chóng trở về đi, trong cung không hợp với ngươi, hơn nữa…”
Ta cười nói: “Ta chiếm vị trí của ngươi ư? Trái lại ta cảm thấy, với dung mạo của ngươi vĩnh viễn không ngồi nổi vào vị trí của ta”
Oắt con miệng còn hôi sữa mà cũng dám tới gây chuyện với ta.
Cái khác không nói, chỉ riêng dung mạo, năm đó vô số văn nhân thi sĩ đã lấy mẫu đơn để ẩn dụ về ta, gọi ta là “đệ nhất mỹ nhân kinh thành”.
Thấy Điền tiểu thư khóc lóc chạy đi, các cung nữ nô tì được Tuyên Giác sắp xếp bên cạnh ta đều nín thở, có lẽ những ngày qua ta hành xử dịu dàng lễ độ, các nàng cho rằng ta dễ chung sống chăng.
Ta nói: “Lần sau, nếu còn có kẻ ngu ngốc như vậy tới thì cản hết lại ngoài cửa, đừng làm bẩn tai ta”
Các nàng ngoan ngoãn đáp lời.
Thái độ của hạ nhân chính là thái độ của Tuyên Giác. Ít nhất thì xem ra chàng không định làm gì ta.
4
Tối đó, cuối cùng ta cũng gặp lại Tuyên Giác.
Một tháng không gặp, chàng vẫn cười nói điềm đạm, toát lên vẻ dịu dàng như cũ, trên người mặc long bào đầu đội mũ miện, khiến cho dung mạo chàng càng nổi bật hơn, tuấn tú thoát tục.
Làm ta nhớ lại lần đầu gặp gỡ, chàng nhặt mũi tên của ta lên, mỉm cười trả lại ta: “Điện hạ, của người”
Ta liếc nhìn chàng, nói: “Trước thì cấm túc, sau lại ban ân huệ, đánh một gậy, cho một viên đường. Tuyên Giác, đừng có dùng cách đó để thuần hóa ta”
“Nói tới thuần hóa, ai có thể bằng được điện hạ?” Tuyên Giác vẫn gọi ta là “điện hạ” không đổi, ngồi xuống phía trước ta, “Giác không dám so bì”
Ta dừng ngón tay đang gảy đàn, im lặng phút chốc rồi lạnh nhạt lên tiếng: “Chàng tới làm gì?”
“Hai ta vẫn là phu thê, sao nào, ta không được tới ư?”
“Không sợ ta giết chàng sao?” ta gảy mạnh lên dây đàn, đầu ngón tay chảy cả máu.
Chàng đứng dậy, vươn người qua đàn, nắm lấy cổ tay ta, tiến gần lại rồi nói: “Đàn thiếu mất một dây, có điều điện hạ à, tay nàng không đủ sức dùng dây đàn siết cổ người đâu, sẽ bị thương đó”.
Chàng nhẹ nhàng lấy dây đàn giấu trong tay áo ta ra, ném sang một bên, sau đó dịu dàng xoa tay ta, dùng khăn lau đi vết máu trên ngón tay, ta muốn giãy ra liền bị chàng ấn xuống đất, khi đầu óc đang quay cuồng, nụ hôn của chàng chạm lên môi ta.
Tuyên Giác vẫn như năm đó, động tác vô cùng dịu dàng, như thể ta là châu báu trong lòng bàn tay. Sau đó, chàng cởi áo khoác của ta ra, thì thầm bên tai ta tiếng “khanh khanh” như những tháng ngày đồng sàng cộng chẩm trước đây.
Ta rất muốn khóc.
Ta biết, thân thể hay thậm chí cả cảm xúc của ta lúc này vẫn đang nói lên ta yêu chàng.
Nhưng ta càng muốn biết, rốt cục tại vì sao hai ta lại đi tới bước đường này.
Rõ ràng… ta và chàng đã ở bên nhau lâu đến vậy.
“Tiểu Hắc vẫn ở phủ công chúa, chàng sai người đem nó tới đây đi” cuối cùng, ta ôm lấy vai chàng, để mặc chàng nhịp nhàng chuyển động, từ đầu đến cuối không phát ra tiếng nào, ta bỗng mở miệng, “thái giám tuyên chỉ hôm đó không cho ta mang theo”
Tiểu Hắc là một con thỏ ta nuôi đã hơn mười năm. Tuyên Giác sững lại một lát, rồi khẽ nói: “… được”
5
Ta và Tuyên Giác gặp nhau lần đầu trong hội săn bắn mùa thu của hoàng gia.
Lúc đó, Tuyên gia vẫn chưa rơi đài, Tuyên Giác và Thích Văn Lan, con trai của Thích gia là hai nhân vật ưu tú nhất trong kinh thành, tài mạo vô song, một văn một võ.
Dường như bất kể chuyện gì, hai người họ cũng tranh đấu với nhau.
Ta quen Thích Văn Lan, tỷ tỷ ruột của hắn là phi tử được phụ hoàng sủng ái nhất, rất tinh quái hoạt bát, thường dắt đám trẻ con chúng ta đi chơi, ta và hắn cũng coi như cùng nhau lớn lên.
Còn Tuyên Giác, ta không quen.
Thậm chí chưa từng gặp lần nào.
Ta đương nhiên thiên vị Thích Văn Lan. Cho nên, khi nghe thấy các vị tiểu thư trong kinh lén lút thì thầm với nhau, cá cược xem ai là người dẫn đầu trong hội săn mùa thu, ta cõng giỏ tên trên lưng, thử cung tên của mình, khinh khỉnh nói: “Chắc chắn là huynh rồi Văn Lan, sao mấy người đó đều nói Tuyên Giác sẽ thắng nhỉ? Vì tên ẻo lả đó đẹp trai ư?”
Thích Văn Lan xuất thân nhà võ tướng, vì muốn các con trai thi đậu công danh, nên đặt tên đều có một chữ “Văn”, có điều Thích Văn Lan lại chỉ yêu thích võ nghệ, cầm kỳ thi họa dốt đặc cán mai, nhưng cưỡi ngựa bắn cung lại rất giỏi.
Khóe miệng Thích Văn Lan giật giật: “Đừng nói nữa tổ tông ơi, Tuyên Giác không kém gì ta đâu, ngươi giúp ta một việc, đừng đi ba hoa khắp nơi. Nhỡ mà thua ta biết rúc mặt vào đâu”
Ta không dám tin trợn trừng mắt, nói: “Không phải chứ hả Văn Lan, huynh không nổi á?”
Thích Văn Lan: “…”
Thích Văn Lan: “… biến biến biến”
Ta cười to, đổi sang bộ quần áo đỏ gọn gàng, cưỡi lên con ngựa Tây Vực của mình, một mũi tên trúng một con hươu đực, ở xa xa lập tức truyền tới tiếng reo hò. Thích Văn Lan cũng thúc ngực chạy tới, ta nhìn thấy một con thỏ trắng như tuyết, nói với hắn: “Xem ai bắn trúng trước!”
“Được!” Thích Văn Lan và ta cùng kéo cung, hai mũi tên lao vút ra.
Khi mũi tên có phần lông màu vàng của ta sắp bắn trúng trước Thích Văn Lan, một mũi tên không biết từ đâu bay vụt tới, vừa hay chạm phải đuôi mũi tên của ta, sau đó bay chuẩn xác vào phần lông thỏ, ghim nó trong bãi cỏ.
Thích Văn Lan giữ dây cương quay đầu lại, nói: “Tới rồi sao?”
“Văn Lan huynh” tiếng vó ngựa ở nơi không xa tiến lại gần, theo cùng với đó là một giọng nói trong trẻo dòng suối chảy róc rách.
Thích Văn Lan cười hả hê: “Ngươi làm chệch mũi tên của Nhĩ Ngọc rồi”, sau đó nói với ta: “Điện hạ, đây là Tuyên Giác”
Ta còn đang thắc mắc sao Thích Văn Lan tự nhiên lại nở nụ cười xấu xa đến vậy, lại còn nghiêm túc gọi ta là “điện hạ” nữa, mặt trời mọc đằng tây rồi sao, hóa ra hắn đang bày trò, muốn ta áp chế Tuyên Giác, kẻ vẫn luôn cướp ngôi đầu bảng của hắn này.
Ta quay đầu nhìn theo ánh mắt hắn.
Đó là lần đầu tiên ta gặp Tuyên Giác.
Năm ấy, bọn ta mới mười lăm mười sáu, Tuyên gia vẫn còn đó, Thích Văn Lan cũng chưa tới canh giữ biên cương.
Ngày đó, Tuyên Giác không giống như sau này, lúc nào cũng nở nụ cười giả tạo. Khuôn mặt đẹp đẽ thoáng chút non nớt, chàng có phần luống cuống, cuộn roi ngựa lại, nhặt mũi tên của ta lên, sau đó đưa cho ta: “Điện hạ, của người. Ta không biết điện hạ ở đây nên đã mạo phạm, mong người thứ tội”
Ta ho một tiếng, nói: “Không sao”
Sau đó lại nói với Thích Văn Lan: “Văn Lan huynh, ta thay đổi rồi. Ta không cược cho huynh nữa, ta cược hắn”
Thích Văn Lan: “?”
Lúc hắn hiểu ra, uất hận nói: “Thấy sắc quên bạn! Trọng sắc khinh bạn! Được lắm Nhĩ Ngọc, ta đã nhìn lầm ngươi rồi”
Tuyên Giác cũng mau chóng hiểu được bọn ta đang nói gì, tuy gương mặt trắng trẻo không có gì thay đổi, nhưng vành tai lại đỏ ửng lên. Ta và Thích Văn Lan cãi vã một hồi rồi bắt đầu bôi nhọ lịch sử đen tối của nhau, Tuyên Giác lên tiếng cắt ngang: “… cái đó, hai vị, hội săn đã bắt đầu rồi, phải tranh thủ thời gian thôi”
Lần săn đó, hai người họ đều nhường nên cuối cùng kẻ thắng cuộc lại là ta.
Khi bắn con thỏ đó, Tuyên Giác tránh không làm nó bị thương, có thể đem về nuôi được, thấy ta thích, chàng liền đưa cho ta nuôi dưỡng.
Ta đặt cho nó một cái tên tương phản với ngoại hình của nó, gọi là “tiểu Hắc”.
6
Hôm sau khi ta tỉnh lại, Tuyên Giác đã không còn bên cạnh nữa.
Toàn thân đau mỏi không có sức lực, ta gọi người tới hầu hạ, cung nữ nhìn sắc mặt ta rồi nói: “Bệ hạ thượng triều từ sớm, còn sai người đem con thỏ của nương nương vào cung”
Ta “à” một tiếng.
Trong lòng nghĩ: “E rằng phí công vô ích rồi”
Hai bên thái dương âm ỉ đau không thôi, cũng không biết có phải vì đêm qua nhắc tới tiểu Hắc nên cả đêm mới mơ thấy những chuyện thời niên thiếu hay không, trong mơ có buổi đi săn đó, có ánh đèn trong đêm mưa ở Giang Nam, còn có cả bóng hình Tuyên Giác quỳ ở quân cơ xứ, ta chỉ có thể nhìn thấy tuyết rơi lạnh lẽo phía sau tấm lưng chàng.
Đầu đau như búa bổ.
Tin tức Tuyên Giác ngủ lại cung Ngọc Cẩm truyền khắp nơi. Vậy nên trong cung ai ai cũng hiểu, vị “công chúa tiền triều” là ta đây vẫn đang đắc sủng.
Buổi trưa, Tuyên Giác bước vào với một gương mặt u ám, tay xách một chiếc lồng, bên trong có một con thỏ trắng nhỏ, hai cái tai phớt hồng linh hoạt chuyển động, vừa nhìn đã biết không phải con thỏ già lười vận động tiểu Hắc kia.
Tuyên Giác: “Có lẽ tiểu Hắc chạy mất rồi, không tìm thấy nữa, đền cho nàng con khác”
Nằm trong dự liệu cả.
Nửa tháng bị cấm túc trong phủ công chúa, Tuyên Giác bận rộn, mấy cung nữ hầu hạ ta khi đó là Tuyên Giác sai thuộc hạ tìm về.
Chúng không hiểu cách đối nhân xử thế, mặt vênh lên tận trời, đối xử với ta cũng rất tệ bạc, không nghe sai bảo. Ta chỉ đành tự mình cho tiểu Hắc ăn, khi chúng hỏi, ta tỏ vẻ tự hào nói: “Là phụ hoàng ban cho ta, rất quý giá, ngay cả một sợi lông của nó các ngươi cũng không bằng”
Ta không hề nhắc tới Tuyên Giác.
Đợi tới khi ta rời khỏi, mấy kẻ ngu dốt đó chắc chắn sẽ ra tay với tiểu Hắc.
Quả nhiên…
Tuyên Giác chắc chắn tức chết.
Dẫu sao, con thỏ đó cũng qua tay chàng nuôi dưỡng không ít lần, tình cảm không hề ít.
Ta không để ý tới Tuyên Giác, cúi đầu ra vẻ mất mát, sau đó mở lồng ra ôm con thỏ mới đó, muốn thông qua nó tạ lỗi với tiểu Hắc: “… xin lỗi ngươi”.