Ly Hôn Nhất Thời Sảng, Truy Thê Hỏa Táng Tràng
Chương 95: Tôi yêu em
Tài sản tư nhân của Hoắc Nam Phong coi như vô số kể, trừ bỏ hắn có rất nhiều siêu xe, bất động sản, đồ cổ, danh nghĩa còn đầu tư rất nhiều sản nghiệp, bao gồm ở nước ngoài cũng có.
Thẩm Thần trong tay cầm một tệp văn kiện thật dày, có thể nói là điều mà mọi người đều tha thiết ước mơ, vài người còn không thể ngăn được dụ hoặc lớn như thế.
Nhưng mà __
"Tôi không cần." Thẩm Thần không nhận bút máy mà thư ký Trần đưa qua, hơn nữa còn đem tệp văn kiện trả lại, "Nếu tôi muốn tài sản của hắn, tôi cùng hắn lúc ly hôn sẽ lấy."
"Nhưng......" Thư ký Trần mặt lộ vẻ khó xử, "Nếu không anh cầm cái này về trước đi? Hoắc tổng nhất nhớ chính là anh, lo lắng nhất là anh, ngài ấy không ở bên cạnh anh sẽ bị người ta bắt nạt."
Thẩm Thần nhíu nhíu mày: "Hắn không phải còn có thể thở dốc sao? Chờ hắn làm xong phẫu thuật lần thứ hai chúng ta lại nói tiếp."
Thư ký Trần muốn nói lại thôi.
Cố Tiêu dứt khoát nói: "Thư ký Trần, đã quên nói cho cậu rồi, Thẩm Thần là em trai tôi, là nhị thiếu gia của Cố gia chúng tôi, em ấy không thiếu chút tài sản này của Hoắc Nam Phong. Huống hồ Hoắc Nam Phong cũng không phải là không có hy vọng cứu lại được, hắn phẫu thuật lần thứ hai còn có 20% xác suất thành công, cho nên túi văn kiện này anh lấy về đi."
"Nhị thiếu gia Cố gia?" Bí thư Trần kinh ngạc không thôi, lại không hiểu ra sao, không rõ vì cái gì Thẩm Thần lắc mình đã biến hoá, đột nhiên biến thành em trai Cố Tiêu.
Thẩm Thần không có cùng anh giải thích quá nhiều, nói một câu "Hẹn gặp lại", liền cùng Cố Tiêu rời khỏi bệnh viện.
Trên đường trở về, Cố Tiêu cố ý hỏi Thẩm Thần: "Nói thật, tài sản nhiều như vậy, em thật sự không động tâm sao? Nói từ bỏ liền từ bỏ, ngẫm lại rất đáng tiếc."
"Đúng là đáng tiếc, nhưng em cũng không nghĩ muốn đồ của hắn." Thẩm Thần quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, biểu tình có vài phần hoảng hốt, "Em cảm thấy nếu em ký tên, hắn sẽ chết."
Cố Tiêu ngẩn ra.
Thẩm Thần im lặng một lát, thấp giọng nói: "Tuy rằng em hận đời này không thể cách xa hắn, tốt nhất vĩnh viễn đừng gặp mặt, nhưng cũng không muốn hắn chết."
Thẩm Thần buổi sáng mới vừa đi vào bệnh viện, buổi chiều Hoắc lão gia đột nhiên tới chơi, nói là muốn gặp nhị thiếu gia Cố gia.
Cố chủ tịch cùng Cố phu nhân vốn dĩ cũng không muốn đem Thẩm Thần giấu đi, nếu Hoắc gia dám đến cửa, nhưng không ngờ bọn họ vừa này lại gặp được Hoắc lão gia. Lúc này, trong phòng khách rất im ắng.
Khuôn mặt Hoắc lão gia nghiêm túc mà ngồi ở trên sô pha, vợ chồng Cố thị ngồi ở bên kia, Thẩm Thần ngồi ở đối diện với Hoắc lão gia, mọi người ai cũng chưa mở miệng. Người giúp việc pha trà bưng lên, tay chân nhẹ nhàng mà đặt ở trước mặt mỗi người, lại lặng lẽ lui xuống.
Lúc này Cố phu nhân mới chậm rãi hỏi: "Hoắc lão tiên sinh, không biết ngài cố ý tới cửa gặp Thần Thần nhà của chúng ta là có ý tứ gì? Theo tôi được biết, Thần Thần cùng Hoắc gia các người đã không có quan hệ gì mà?"
"Đương nhiên là có quan hệ." Hoắc lão gia trầm giọng nói.
Ông vội vã muốn đem Thẩm Thần đi, không muốn cùng Cố gia lãng phí thời gian, cho nên thái độ rất cường ngạnh: "Thẩm Thần mang thau chính là con của Nam Phong! Một khi đã như vậy, hắn nên cùng tôi quay về Hoắc gia, để tránh truyền ra ngoài khiến mọi người chê cười."
Cố phu nhân uống một ngụm trà, cười tủm tỉm mà nói: "Hoắc lão tiên sinh, sợ là ông già rồi hồ đồ. Thần Thần nhà chúng tôi cùng Hoắc Nam Phong ly hôn đã vài tháng. Trong bụng nó có mang thì tính lên hẳn phải là Cố gia chúng tôi."
"Không có Nam Phong nó lấy đâu ra đứa con này!" Hoắc lão gia mặt lộ vẻ cười lạnh, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Thẩm Thần, "Anh cùng tôi trở về, ngoan ngoãn đem đứa bé sinh ra.!"
Thẩm Thần trên mặt hiện lên sự chán ghét, bình tĩnh nói: "Nếu tôi không quay về, ông có thể làm gì được tôi?"
"Cậu..!" Hoắc lão gia tức giận nói ta, thiếu chút nữa lên cơn hen suyễn.
Cố phu nhân nhìn Thẩm Thần gật đầu tán thưởng, thong thả ung dung nói:
"Hoắc lão tiên sinh, ông cũng không cần phải tức giận. Lúc trước ly hôn chính là Hoắc Nam Phong nói ra trước, là Hoắc gia các người chướng mắt Thần Thần. Như thế nào, hiện tại sợ đoạn tử tuyệt tôn, một đống tuổi đến thể diện cũng đều không cần liền tới cửa nhà chúng tôi cướp người? Tôi nói cho ông biết, không có cửa đâu!"
Hoắc lão gia tức giận đến cả người phát run, nắm chặt gậy chống đứng lên, giận trừng mắt Cố chủ tịch: "Cố gia cần phải nghĩ kỹ, có phải muốn cùng Hoắc gia đối nghịch hay không?"
Cố chủ tịch cũng đứng lên, cười ha hả mà nói: "Là như thế này, việc của nhà tôi phân chia nhau cùng giải quyết, việc lớn là do tôi, việc nhỏ là do bà ấy. Hiện tại đây là việc nhỏ nhặt, bà ấy nói thế nào là thế nấy."
Ngụ ý là ông trừng mắt với tôi cũng vô dụng, tôi không quản được việc này, ông vẫn là nên nói với Cố phu nhân đi.
Hoắc lão gia thiếu chút nữa đem tròng mắt trừng rớt ra ngoài.
Cố phu nhân vỗ vỗ tay, đứng lên nói: "Cùng Hoắc gia đối nghịch thì thế nào? Hoắc lão gia, ông già rồi. Cố gia chúng tôi cũng không công ty mới hoạt động được mấy năm mà sợ cheng ép!"
"Hừ, hiện tại Hoắc Nam Phong đang nằm ở bệnh viện nửa sống nửa chết, tập đoàn Hoắc Thị giá cổ phiếu lại đang giảm, hạng mục ở Châu Âu các người đầu tư mấy chục tỷ vào cũng không có kết quả tốt. Hoắc gia có tư cách gì cùng chúng ta đối đầu? Tôi khuyên ông vẫn là không nên quản chuyện của người khác, an tâm hưởng thụ cuộc sống lúc già đi.
Hoắc lão gia bị Cố phu nhân nói như đâm một mũi dao vào tim, khuôn mặt già nua trắng bệch, vừa trắng lại đỏ, như nhận thấy được việc Cố phu nhân nói đều là sự thật.
Cuối cùng Hoắc lão gia nổi giận đùng đùng mà rời đi cố gia.
Cố phu nhân đắc ý hỏi Thẩm Thần: "Mẹ con lợi hại không?"
Thẩm Thần nhấp môi cười, giơ ngón tay cái lên: "Rất tuyệt."
Cố chủ tịch vỗ vỗ vai Thẩm Thần, nói: "Con chỉ cần lo an tâm dưỡng thai, chuyện khác bố và mẹ con sẽ xử lý. Chờ con sinh nó ra, lập tức nhập vài gia phả của Cố gia luôn."
Lời này giống như một viên thuốc an thần, làm Thẩm Thần an tâm không ít, khóe môi nhịn không được cong lên: "Bố, mẹ, cảm ơn hai người."
Hai ngày sau, thư ký Trần cố ý gọi điện thoại nói cho Thẩm Thần, Hoắc Nam Phong muốn chuẩn bị làm phẫu thuật lần thứ hai.
"Thời gian phẫu thuật là chiều nay 4 giờ, anh có thể đến nhìn Hoắc tổng trước khi phẫu thuật không?" Thư ký Trần hỏi, lại chạy nhanh nói thêm một câu, "Hai ngày sau khi anh tới bệnh viện, tinh thần Hoắc tổng tốt lên rất nhiều."
Thẩm Thần im lặng thật lâu, muốn nói không có thời gian rảnh, nhưng đứa bé trong bụng đột nhiên làm ầm ĩ lên, giống như biết bố bọn chúng sắp gặp gì đó.
Thư ký Trần khẩn cầu nói: "Thẩm tiên sinh, anh coi như làm việc thiện đi. Hoắc tổng thật sự rất cần anh, chỉ cần anh tới liếc ngài ấy một cái, ngài ấy lúc phẫu thuật khẳng định sẽ có ý chí sống."
Thẩm Thần cúi đầu nhìn thoáng qua cái bụng cao phồng lên, nghĩ thầm: Coi như là vì này hai cái tiểu gia hoả này đi.
Buổi chiều, Thẩm Thần cũng không có nghỉ trưa, đu cùng Cố Tiêu đến bệnh viện
Hoắc Nam Phong vẫn như cũ nằm ở nên trong phòng ICU.
Lúc Thẩm Thần đi vào, ý thức hắn còn chút thanh tỉnh, vẫn không nhúc nhích mà nằm ở trên giường bệnh.
Mấy ngày ngắn ngủi, hắn gầy đến lợi hại, giống như cả người chỉ còn một bộ khung xương bên trong, khuôn mặt cùng môi trắng đến lợi hại, cả người không chút sinh khí nào! Cả người nhìn qua so với hai người trước còn suy yếu hơn, duy nhất đôi mắt đen mở to đến kinh người, gắt gao mà nhìn chằm chằm Thẩm Thần: "Em cuối cùng vẫn đến thăm tôi." Giọng nói thều thào như phải dùng hơi mới nói được.
Nhìn Hoắc Nam Phong yếu ớt như vậy, Thẩm Thần bỗng nhiên cảm thấy có một bàn tay vô hình bóp chặt lấy tim mình, tầm mắt lập tức mơ hồ. Hoắc Nam Phong giật giật ngón tay, có chút sốt ruột: "Em đừng khóc...... Em lại đây ngồi đi... đây...... Có một số lời hiện tại tôi cần nói với em, tôi sợ về sau sẽ không có cơ hội nữa."
Thẩm Thần ngồi ở trước giường bệnh, lên tiếng hỏi: "Anh muốn nói gì?"
Hoắc Nam Phong trong mắt đầy sự hối lỗi cùng van xin: "Xin lỗi, tôi làm nhiều việc khốn nạn với em như vậy...... Sớm biết rằng có một ngày sẽ phải hối hận như vậy, yêu em như lúc này, tôi nhất định sẽ đối xử với em thật tốt."
Thẩm Thần im lặng không nói gì.
Hoắc Nam Phong sắc mặt càng thêm nhợt nhạt: "Tôi biết em chán ghét tôi, chỉ là bởi vì thương hại tôi nên mới đến. Nhưng mà, lần trước em đã nói sẽ cho tôi thêm một cơ hội, lời này còn tính không?
"Còn." Thẩm Thần thấp giọng nói.
"Cảm ơn em, vì em cùng đứa bé trong bụng, tôi nhất định sẽ nỗ lực sống sót. Thẩm Thần, tôi yêu em......" Nói xong câu đó, Hoắc Nam Phong lại rơi vào hôn mê.
Bên cạnh máy móc lập tức kêu lên âm thanh tích tích, một nhóm người bác sĩ cùng hộ sĩ nhanh chóng tới đo, trong đó có một người nghiêm túc mà nói với Thẩm Thần: "Yêu cầu người nhà ra ngoài!"
Thẩm Thần hoảng loạn mà đứng lên.
Rời khỏi phòng ICU, cậu đứng ở hành làng nhìn vào trong cửa kính, nhìn thấy bên trong một đống người vây quanh Hoắc Nam Phong bận rộn, có vẻ như rất cấp bách.
Chẳng được bao lâu, Hoắc Nam Phong bị hộ sĩ đẩy đi ra ngoài.
Thẩm Thần trong lòng lo lắng hơn một chút, cảm thấy này tình hình này không không tốt chút nào.
Quả nhiên, qua năm phút, thư ký Trần vội vàng chạy tới, nói với Thẩm Thần:
"Hoắc tổng thân thể không chống đỡ được nữa, cần phải làm phẫu thuật ngay lập tức." Thẩm Thần ngơ ngẩn mà dựa vào tường, đứng hồi lâu cũng không có hoàn hồn.
Hoắc Nam Phong làm phẫu thuật lần này thật lâu.
Thẳng đến buổi tối 10 giờ, Thẩm Thần vẫn không có nhận được điện thoại của thư ký Trần.
Cậu nằm ở trên giường ngủ không được, trong bụng hai cái tiểu gia hỏa lại phá lệ làm ầm ĩ, làm cho cậu tâm phiền ý loạn, dứt khoát đứng dậy đi bên ngoài ban công hít thở. Không nghĩ tới Cố Tiêu cũng còn chưa ngủ, mang tai nghe ngồi ở ghế dài trên ban công, trên bàn nhỏ còn có notebook, hết sức chăm chú mà nhìn chằm chằm màn hình. Thẩm Thần nhìn thoáng qua, trên màn hình đại khái là bản nhạc, một đống khuôn nhạc cùng số mà Thẩm Thần xem không hiểu.
"Sao em còn chưa ngủ?" Cố Tiêu nhìn thấy Thẩm Thần, cười tháo tai nghe xuống.
"Ngủ không được." Thẩm Thần nói.
Cố Tiêu ý bảo Thẩm Thần đứng sát vào chỗ cậu, hỏi: "Lo lắng cho Hoắc Nam Phong sao?"
Thẩm Thần không thừa nhận cũng không phủ nhận, tựa lưng vào ghế ngồi phát ngốc, qua vài phút mới nói: "Thật ra em rất sợ hắn sẽ không tỉnh lại." Cố Tiêu nhẹ nhàng thở dài một hơi: "Anh biết mà em không bỏ được hắn."
Thẩm Thần lại lắc đầu: "Không phải không bỏ được, chỉ là không muốn hắn chết. Mặc kệ nói như thế nào, em cùng với hắn dây dưa lâu như vậy, cũng không muốn đối phương dùng cách này để kết thúc việc này."
Hai người đang nói, điện thoại Thẩm Thần đột nhiên vang lên.
Trong lòng cậu nhảy dựng, trong đầu chưa kịp nghĩ gì, tay đã ấn nhận điện thoại.
"Hoắc tổng phẫu thuật rất thành công!" Điện thoại truyền đến tiếng kích động của thư ký Trần, "Thẩm tiên sinh, Hoắc tổng không có việc gì!"
Thẩm Thần trong đầu có chút trống rỗng theo sau là cảm giác dây thân kinh căng chặt cả đem cũng được thả lỏng, tâm hạ xuống không lơ lửng nữa. Sau một lúc lâu, cậu mới trả lời: "Vậy là được rồi, tôi biết rồi. Cảm ơn."
Điện thoại tắt Cố Tiêu liền hỏi: "Thế nào?"
Thẩm Thần cùng anh đối diện hai giây, nhấp môi nói: "Phẫu thuật rất thành công."
Cố Tiêu hơi nhướng mày, bỗng nhiên ôm bờ vai của cậu, chế nhạo nói: "Vậy em với hắn có quay lại với nhau không?"
"Xem biểu hiện của hắn đã."
"Ví dụ như?"
"Em không biết." Thẩm Thần vẻ mặt ảm đạm, làm vẻ mặt giống như không để ý Hoắc Nam Phong.
"Quay lại hay không quay lại không còn quan trọng nữa, quan trọng là hắn nhanh tốt lên, bằng không phản ứng kích thích của em lại nghiêm trọng hơn."
Cố Tiêu cười to: "Hoắc Nam Phong nếu biết ý nghĩ này của em, đoán rằng là buồn bực rất lâu lâu. Hắn như vậy, chắc không mong mình bị lợi dụng đâu."
"Hắn xứng đáng." Thẩm Thần cười nhẹ, "Chờ em sinh xong bé con thuận lợi, lúc đó liền cùng bố mẹ đi nước Pháp, đến lúc đó cũng không cần phải có hắn."
Thẩm Thần trong tay cầm một tệp văn kiện thật dày, có thể nói là điều mà mọi người đều tha thiết ước mơ, vài người còn không thể ngăn được dụ hoặc lớn như thế.
Nhưng mà __
"Tôi không cần." Thẩm Thần không nhận bút máy mà thư ký Trần đưa qua, hơn nữa còn đem tệp văn kiện trả lại, "Nếu tôi muốn tài sản của hắn, tôi cùng hắn lúc ly hôn sẽ lấy."
"Nhưng......" Thư ký Trần mặt lộ vẻ khó xử, "Nếu không anh cầm cái này về trước đi? Hoắc tổng nhất nhớ chính là anh, lo lắng nhất là anh, ngài ấy không ở bên cạnh anh sẽ bị người ta bắt nạt."
Thẩm Thần nhíu nhíu mày: "Hắn không phải còn có thể thở dốc sao? Chờ hắn làm xong phẫu thuật lần thứ hai chúng ta lại nói tiếp."
Thư ký Trần muốn nói lại thôi.
Cố Tiêu dứt khoát nói: "Thư ký Trần, đã quên nói cho cậu rồi, Thẩm Thần là em trai tôi, là nhị thiếu gia của Cố gia chúng tôi, em ấy không thiếu chút tài sản này của Hoắc Nam Phong. Huống hồ Hoắc Nam Phong cũng không phải là không có hy vọng cứu lại được, hắn phẫu thuật lần thứ hai còn có 20% xác suất thành công, cho nên túi văn kiện này anh lấy về đi."
"Nhị thiếu gia Cố gia?" Bí thư Trần kinh ngạc không thôi, lại không hiểu ra sao, không rõ vì cái gì Thẩm Thần lắc mình đã biến hoá, đột nhiên biến thành em trai Cố Tiêu.
Thẩm Thần không có cùng anh giải thích quá nhiều, nói một câu "Hẹn gặp lại", liền cùng Cố Tiêu rời khỏi bệnh viện.
Trên đường trở về, Cố Tiêu cố ý hỏi Thẩm Thần: "Nói thật, tài sản nhiều như vậy, em thật sự không động tâm sao? Nói từ bỏ liền từ bỏ, ngẫm lại rất đáng tiếc."
"Đúng là đáng tiếc, nhưng em cũng không nghĩ muốn đồ của hắn." Thẩm Thần quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, biểu tình có vài phần hoảng hốt, "Em cảm thấy nếu em ký tên, hắn sẽ chết."
Cố Tiêu ngẩn ra.
Thẩm Thần im lặng một lát, thấp giọng nói: "Tuy rằng em hận đời này không thể cách xa hắn, tốt nhất vĩnh viễn đừng gặp mặt, nhưng cũng không muốn hắn chết."
Thẩm Thần buổi sáng mới vừa đi vào bệnh viện, buổi chiều Hoắc lão gia đột nhiên tới chơi, nói là muốn gặp nhị thiếu gia Cố gia.
Cố chủ tịch cùng Cố phu nhân vốn dĩ cũng không muốn đem Thẩm Thần giấu đi, nếu Hoắc gia dám đến cửa, nhưng không ngờ bọn họ vừa này lại gặp được Hoắc lão gia. Lúc này, trong phòng khách rất im ắng.
Khuôn mặt Hoắc lão gia nghiêm túc mà ngồi ở trên sô pha, vợ chồng Cố thị ngồi ở bên kia, Thẩm Thần ngồi ở đối diện với Hoắc lão gia, mọi người ai cũng chưa mở miệng. Người giúp việc pha trà bưng lên, tay chân nhẹ nhàng mà đặt ở trước mặt mỗi người, lại lặng lẽ lui xuống.
Lúc này Cố phu nhân mới chậm rãi hỏi: "Hoắc lão tiên sinh, không biết ngài cố ý tới cửa gặp Thần Thần nhà của chúng ta là có ý tứ gì? Theo tôi được biết, Thần Thần cùng Hoắc gia các người đã không có quan hệ gì mà?"
"Đương nhiên là có quan hệ." Hoắc lão gia trầm giọng nói.
Ông vội vã muốn đem Thẩm Thần đi, không muốn cùng Cố gia lãng phí thời gian, cho nên thái độ rất cường ngạnh: "Thẩm Thần mang thau chính là con của Nam Phong! Một khi đã như vậy, hắn nên cùng tôi quay về Hoắc gia, để tránh truyền ra ngoài khiến mọi người chê cười."
Cố phu nhân uống một ngụm trà, cười tủm tỉm mà nói: "Hoắc lão tiên sinh, sợ là ông già rồi hồ đồ. Thần Thần nhà chúng tôi cùng Hoắc Nam Phong ly hôn đã vài tháng. Trong bụng nó có mang thì tính lên hẳn phải là Cố gia chúng tôi."
"Không có Nam Phong nó lấy đâu ra đứa con này!" Hoắc lão gia mặt lộ vẻ cười lạnh, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Thẩm Thần, "Anh cùng tôi trở về, ngoan ngoãn đem đứa bé sinh ra.!"
Thẩm Thần trên mặt hiện lên sự chán ghét, bình tĩnh nói: "Nếu tôi không quay về, ông có thể làm gì được tôi?"
"Cậu..!" Hoắc lão gia tức giận nói ta, thiếu chút nữa lên cơn hen suyễn.
Cố phu nhân nhìn Thẩm Thần gật đầu tán thưởng, thong thả ung dung nói:
"Hoắc lão tiên sinh, ông cũng không cần phải tức giận. Lúc trước ly hôn chính là Hoắc Nam Phong nói ra trước, là Hoắc gia các người chướng mắt Thần Thần. Như thế nào, hiện tại sợ đoạn tử tuyệt tôn, một đống tuổi đến thể diện cũng đều không cần liền tới cửa nhà chúng tôi cướp người? Tôi nói cho ông biết, không có cửa đâu!"
Hoắc lão gia tức giận đến cả người phát run, nắm chặt gậy chống đứng lên, giận trừng mắt Cố chủ tịch: "Cố gia cần phải nghĩ kỹ, có phải muốn cùng Hoắc gia đối nghịch hay không?"
Cố chủ tịch cũng đứng lên, cười ha hả mà nói: "Là như thế này, việc của nhà tôi phân chia nhau cùng giải quyết, việc lớn là do tôi, việc nhỏ là do bà ấy. Hiện tại đây là việc nhỏ nhặt, bà ấy nói thế nào là thế nấy."
Ngụ ý là ông trừng mắt với tôi cũng vô dụng, tôi không quản được việc này, ông vẫn là nên nói với Cố phu nhân đi.
Hoắc lão gia thiếu chút nữa đem tròng mắt trừng rớt ra ngoài.
Cố phu nhân vỗ vỗ tay, đứng lên nói: "Cùng Hoắc gia đối nghịch thì thế nào? Hoắc lão gia, ông già rồi. Cố gia chúng tôi cũng không công ty mới hoạt động được mấy năm mà sợ cheng ép!"
"Hừ, hiện tại Hoắc Nam Phong đang nằm ở bệnh viện nửa sống nửa chết, tập đoàn Hoắc Thị giá cổ phiếu lại đang giảm, hạng mục ở Châu Âu các người đầu tư mấy chục tỷ vào cũng không có kết quả tốt. Hoắc gia có tư cách gì cùng chúng ta đối đầu? Tôi khuyên ông vẫn là không nên quản chuyện của người khác, an tâm hưởng thụ cuộc sống lúc già đi.
Hoắc lão gia bị Cố phu nhân nói như đâm một mũi dao vào tim, khuôn mặt già nua trắng bệch, vừa trắng lại đỏ, như nhận thấy được việc Cố phu nhân nói đều là sự thật.
Cuối cùng Hoắc lão gia nổi giận đùng đùng mà rời đi cố gia.
Cố phu nhân đắc ý hỏi Thẩm Thần: "Mẹ con lợi hại không?"
Thẩm Thần nhấp môi cười, giơ ngón tay cái lên: "Rất tuyệt."
Cố chủ tịch vỗ vỗ vai Thẩm Thần, nói: "Con chỉ cần lo an tâm dưỡng thai, chuyện khác bố và mẹ con sẽ xử lý. Chờ con sinh nó ra, lập tức nhập vài gia phả của Cố gia luôn."
Lời này giống như một viên thuốc an thần, làm Thẩm Thần an tâm không ít, khóe môi nhịn không được cong lên: "Bố, mẹ, cảm ơn hai người."
Hai ngày sau, thư ký Trần cố ý gọi điện thoại nói cho Thẩm Thần, Hoắc Nam Phong muốn chuẩn bị làm phẫu thuật lần thứ hai.
"Thời gian phẫu thuật là chiều nay 4 giờ, anh có thể đến nhìn Hoắc tổng trước khi phẫu thuật không?" Thư ký Trần hỏi, lại chạy nhanh nói thêm một câu, "Hai ngày sau khi anh tới bệnh viện, tinh thần Hoắc tổng tốt lên rất nhiều."
Thẩm Thần im lặng thật lâu, muốn nói không có thời gian rảnh, nhưng đứa bé trong bụng đột nhiên làm ầm ĩ lên, giống như biết bố bọn chúng sắp gặp gì đó.
Thư ký Trần khẩn cầu nói: "Thẩm tiên sinh, anh coi như làm việc thiện đi. Hoắc tổng thật sự rất cần anh, chỉ cần anh tới liếc ngài ấy một cái, ngài ấy lúc phẫu thuật khẳng định sẽ có ý chí sống."
Thẩm Thần cúi đầu nhìn thoáng qua cái bụng cao phồng lên, nghĩ thầm: Coi như là vì này hai cái tiểu gia hoả này đi.
Buổi chiều, Thẩm Thần cũng không có nghỉ trưa, đu cùng Cố Tiêu đến bệnh viện
Hoắc Nam Phong vẫn như cũ nằm ở nên trong phòng ICU.
Lúc Thẩm Thần đi vào, ý thức hắn còn chút thanh tỉnh, vẫn không nhúc nhích mà nằm ở trên giường bệnh.
Mấy ngày ngắn ngủi, hắn gầy đến lợi hại, giống như cả người chỉ còn một bộ khung xương bên trong, khuôn mặt cùng môi trắng đến lợi hại, cả người không chút sinh khí nào! Cả người nhìn qua so với hai người trước còn suy yếu hơn, duy nhất đôi mắt đen mở to đến kinh người, gắt gao mà nhìn chằm chằm Thẩm Thần: "Em cuối cùng vẫn đến thăm tôi." Giọng nói thều thào như phải dùng hơi mới nói được.
Nhìn Hoắc Nam Phong yếu ớt như vậy, Thẩm Thần bỗng nhiên cảm thấy có một bàn tay vô hình bóp chặt lấy tim mình, tầm mắt lập tức mơ hồ. Hoắc Nam Phong giật giật ngón tay, có chút sốt ruột: "Em đừng khóc...... Em lại đây ngồi đi... đây...... Có một số lời hiện tại tôi cần nói với em, tôi sợ về sau sẽ không có cơ hội nữa."
Thẩm Thần ngồi ở trước giường bệnh, lên tiếng hỏi: "Anh muốn nói gì?"
Hoắc Nam Phong trong mắt đầy sự hối lỗi cùng van xin: "Xin lỗi, tôi làm nhiều việc khốn nạn với em như vậy...... Sớm biết rằng có một ngày sẽ phải hối hận như vậy, yêu em như lúc này, tôi nhất định sẽ đối xử với em thật tốt."
Thẩm Thần im lặng không nói gì.
Hoắc Nam Phong sắc mặt càng thêm nhợt nhạt: "Tôi biết em chán ghét tôi, chỉ là bởi vì thương hại tôi nên mới đến. Nhưng mà, lần trước em đã nói sẽ cho tôi thêm một cơ hội, lời này còn tính không?
"Còn." Thẩm Thần thấp giọng nói.
"Cảm ơn em, vì em cùng đứa bé trong bụng, tôi nhất định sẽ nỗ lực sống sót. Thẩm Thần, tôi yêu em......" Nói xong câu đó, Hoắc Nam Phong lại rơi vào hôn mê.
Bên cạnh máy móc lập tức kêu lên âm thanh tích tích, một nhóm người bác sĩ cùng hộ sĩ nhanh chóng tới đo, trong đó có một người nghiêm túc mà nói với Thẩm Thần: "Yêu cầu người nhà ra ngoài!"
Thẩm Thần hoảng loạn mà đứng lên.
Rời khỏi phòng ICU, cậu đứng ở hành làng nhìn vào trong cửa kính, nhìn thấy bên trong một đống người vây quanh Hoắc Nam Phong bận rộn, có vẻ như rất cấp bách.
Chẳng được bao lâu, Hoắc Nam Phong bị hộ sĩ đẩy đi ra ngoài.
Thẩm Thần trong lòng lo lắng hơn một chút, cảm thấy này tình hình này không không tốt chút nào.
Quả nhiên, qua năm phút, thư ký Trần vội vàng chạy tới, nói với Thẩm Thần:
"Hoắc tổng thân thể không chống đỡ được nữa, cần phải làm phẫu thuật ngay lập tức." Thẩm Thần ngơ ngẩn mà dựa vào tường, đứng hồi lâu cũng không có hoàn hồn.
Hoắc Nam Phong làm phẫu thuật lần này thật lâu.
Thẳng đến buổi tối 10 giờ, Thẩm Thần vẫn không có nhận được điện thoại của thư ký Trần.
Cậu nằm ở trên giường ngủ không được, trong bụng hai cái tiểu gia hỏa lại phá lệ làm ầm ĩ, làm cho cậu tâm phiền ý loạn, dứt khoát đứng dậy đi bên ngoài ban công hít thở. Không nghĩ tới Cố Tiêu cũng còn chưa ngủ, mang tai nghe ngồi ở ghế dài trên ban công, trên bàn nhỏ còn có notebook, hết sức chăm chú mà nhìn chằm chằm màn hình. Thẩm Thần nhìn thoáng qua, trên màn hình đại khái là bản nhạc, một đống khuôn nhạc cùng số mà Thẩm Thần xem không hiểu.
"Sao em còn chưa ngủ?" Cố Tiêu nhìn thấy Thẩm Thần, cười tháo tai nghe xuống.
"Ngủ không được." Thẩm Thần nói.
Cố Tiêu ý bảo Thẩm Thần đứng sát vào chỗ cậu, hỏi: "Lo lắng cho Hoắc Nam Phong sao?"
Thẩm Thần không thừa nhận cũng không phủ nhận, tựa lưng vào ghế ngồi phát ngốc, qua vài phút mới nói: "Thật ra em rất sợ hắn sẽ không tỉnh lại." Cố Tiêu nhẹ nhàng thở dài một hơi: "Anh biết mà em không bỏ được hắn."
Thẩm Thần lại lắc đầu: "Không phải không bỏ được, chỉ là không muốn hắn chết. Mặc kệ nói như thế nào, em cùng với hắn dây dưa lâu như vậy, cũng không muốn đối phương dùng cách này để kết thúc việc này."
Hai người đang nói, điện thoại Thẩm Thần đột nhiên vang lên.
Trong lòng cậu nhảy dựng, trong đầu chưa kịp nghĩ gì, tay đã ấn nhận điện thoại.
"Hoắc tổng phẫu thuật rất thành công!" Điện thoại truyền đến tiếng kích động của thư ký Trần, "Thẩm tiên sinh, Hoắc tổng không có việc gì!"
Thẩm Thần trong đầu có chút trống rỗng theo sau là cảm giác dây thân kinh căng chặt cả đem cũng được thả lỏng, tâm hạ xuống không lơ lửng nữa. Sau một lúc lâu, cậu mới trả lời: "Vậy là được rồi, tôi biết rồi. Cảm ơn."
Điện thoại tắt Cố Tiêu liền hỏi: "Thế nào?"
Thẩm Thần cùng anh đối diện hai giây, nhấp môi nói: "Phẫu thuật rất thành công."
Cố Tiêu hơi nhướng mày, bỗng nhiên ôm bờ vai của cậu, chế nhạo nói: "Vậy em với hắn có quay lại với nhau không?"
"Xem biểu hiện của hắn đã."
"Ví dụ như?"
"Em không biết." Thẩm Thần vẻ mặt ảm đạm, làm vẻ mặt giống như không để ý Hoắc Nam Phong.
"Quay lại hay không quay lại không còn quan trọng nữa, quan trọng là hắn nhanh tốt lên, bằng không phản ứng kích thích của em lại nghiêm trọng hơn."
Cố Tiêu cười to: "Hoắc Nam Phong nếu biết ý nghĩ này của em, đoán rằng là buồn bực rất lâu lâu. Hắn như vậy, chắc không mong mình bị lợi dụng đâu."
"Hắn xứng đáng." Thẩm Thần cười nhẹ, "Chờ em sinh xong bé con thuận lợi, lúc đó liền cùng bố mẹ đi nước Pháp, đến lúc đó cũng không cần phải có hắn."