Ly Hôn Nhất Thời Sảng, Truy Thê Hỏa Táng Tràng
Chương 73: Hai lựa chọn
Thời tiết dần dần ấm lên.
Trong chớp mắt, Thẩm Thần đã ở đây gần một tháng, trong lúc cậu cùng A Lâm ở trong điện thoại nói sơ qua tình hình của mình, A Lâm thế mới biết là Tần Mộ Bạch giúp cậu rời đi.
"Thật là tốt quá đi! Thì ra là hai cậu từ lâu đã có gian tình." A Lâm ở đầu kia điện thoại cười đến rất không đứng đắn, "Nói nhanh cho tớ biết các cậu phát triển đến bước nào rồi."
Thẩm Thần tự lấy cho mình một ly nước ấm, ngồi ở trên sofa, nói: "Tớ cùng Tần Mộ Bạch không phải giống như cậu nghĩ đâu."
"Không tin." A Lâm hừ một tiếng, "Tần học trưởng khẳng định rất thích ngươi, bằng không như thế nào sẽ mất công mà giúp cậu như vậy. Việc này nếu như bị Hoắc Nam Phong vương bát đản kia biết, kia thật đúng là được xem chuyện hay......"
"Cậu ngàn vạn lần đừng nói với hắn!" Thẩm Thần lập tức khẩn trương lên, "Hoắc Nam Phong không phải dễ chọc, tớ không nghĩ sẽ kiếm thêm cho Tần Mộ Bạch phiền toái."
A Lâm cười ha ha, chế nhạo nói: "Tớ thấy hình như cậu rất lo lắng cho Tần học trưởng đây. Đừng lo, cậu yên tâm đi, tớ đây không có ngốc, sẽ không đem việc này nói ra đâu."
Thẩm Thần nói: "Cậu không có ngốc, nhưng cậu lại lanh mồm lanh miệng."
A Lâm liên tục bảo đảm sẽ không đem việc Thẩm Thần bỏ trốn nói ra, cậu nói nhiều đến nỗi thành loạn lung tung.
Sau khi thề thốt xong, cậu lại cười nhạo nói: "Ta đoán hiện tại Hoắc Nam Phong đang hối hận đến phát điên lên rồi. Không, là khó chịu đấy, ha ha!"
Thẩm Thần nhàn nhạt mà nói: "Cậu sai rồi, hắn sẽ không hối hận."
"Không không phải đâu, cậu là không nhìn biểu cảm cảm của hắn ngày đó có người báo nguy nói cậu nhảy xuống biển đâu, giống như hắn hồn bay phách lạc."
"......" Thẩm Thần bị A Lâm nói phóng đại lên làm cho không biết nên nói cái gì.
A Lâm thao thao bất tuyệt nói: "Tớ nhân cơ hội đó đấm hắn hai cái, thay cậu xả giận. Nếu không phải họ Đường can ngăn, tớ khẳng định đem Hoắc Nam Phong đánh đến người nhà không nhận ra hắn. Đúng rồi, lại nói đến tức giận, là tên bạn giường của hắn, cư nhiên lại là bạn của Hoắc Nam Phong, tên họ Đường khốn khiếp."
"Đường Chu sao?" Thẩm Thần hỏi.
"Đúng vậy, chính là tên hỗn đản này, quả nhiên là vật họp theo loài, người phân theo nhóm!" A Lâm tức giận bất bình, đem người chửi đến không còn mặt mũi.
Thẩm Thần nghe ra điểm khác thường hỏi "Cậu cùng hắn cãi nhau sao?"
"Không sao, tớ đá hắn đi rồi." A Lâm một chút cũng không để ý đến hắn.
"Tớ nếu là biết hắn ta là bạn của tên Hoắc Nam Phong kia, tớ mới không chịu chơi cùng hắn. Hừ, tên khốn đấy, nửa người dưới cầm thú không chịu ngồi yên, bị tớ đá đi không đến hai ngày liền tìm một Omega, còn cố ý chạy đến trước mặt tớ nói vẫn là Omega làm sướng hơn. Thật muốn đem cái thứ kia của hắn chặt đứt!"
Không biết như thế nào, Thẩm Thần nghe được A Lâm tức giận lại có chút ủy khuất.
Không đợi cậu mở miệng an ủi, A Lâm lại cười ha ha hi hi: "Thôi, không đề cập tới họ Đường kia nữa. Cậu định ở đấy đến bao giờ? Có trở về thành phố A lại không?"
Thẩm Thần cũng không nghĩ muốn về thành phố A.
Tuy nói thành phố A lớn như vậy, có người ở cả đời phía Đông Thành còn chưa đi qua phía Tây Thành, hơn nữa hắn cậu Hoắc Nam Phong không phải cùng một đẳng cấp, quay trở lại A thành khả năng gặp được Hoắc Nam Phong rất ít.
Nhưng mấy năm nay cậu ở đó không gọi là vui vẻ, tình yêu sự nghiệp toàn bộ đều thua, đến nay toàn bộ A thành đều nghĩ cậu sắc tài sớm nở tối tàn, đến cả công việc cũng không làm được gì.
"Tớ nghĩ mình muốn đến thành phố M hơn." Thẩm Thần nói với A Lâm.
Mấy năm nay nghề thiết kế châu báu ở M thành cũng dần dần phát triển đi lên, có lẽ nơi đó càng thích hợp cho cậu ở.
Hiện giờ thai nhi tiến vào kỳ ổn định, đi đến thành phố M không sợ có gì nguy hiểm, hơn nữa việc chăm sóc dưỡng bệnh ở thành phố này trình độ không tồi, khoa sản bên đó có chút hơn chỗ cậu đang ở này.
Buổi tối Tần Mộ Bạch gọi điện thoại hỏi thăm cậu, Thẩm Thần nói với anh một chút, nói muốn đi thành phố M.
Tần Mộ Bạch tức khắc cười nói: "Thật là trùng hợp quá đi, anh cũng nghĩ như vậy, chúng ta như vậy có tính là tâm đầu ý hợp không?"
Thẩm Thần không biết nên tiếp lời này như thế nào, nói nhanh cho qua chuyện: "Xem như vậy đi."
Tần Mộ Bạch lại là ôn hòa cười, nói: "Hiện tại thành phố M phát triển rất khá, nửa năm trước anh có mở một công ty ở bên đó, hiện tại đang muốn đem công ty chính chuyển về đó. Tiểu Thần, nếu em nguyện ý cùng anh đi đến thành phố M, anh sẽ rất vui vẻ đó."
Nghe được "Tiểu Thần" việc anh xưng hộ thân mật như vậy, Thẩm Thần có chút ngượng ngùng, nghĩ thầm: Tần Mộ Bạch quả thực là một người rất ôn nhu.
Hai người nói chuyện thêm một lát nữa, không quá hai ngày, Thẩm Thần liền lên đường đi đến thành phố M. Mà đến M thành cùng cậu còn có Tần Mộ Bạch, Thẩm Thần thế mới biết anh trong khoảng thời gian này đều ở M thành.
Nếu Tần Mộ Bạch ở M thành, tự nhiên không có khả năng sẽ cho Thẩm Thần đi ở khách sạn, từ sân bay đi ra, trực tiếp đem Thẩm Thần mang về nhà của anh ở M thành.
Vào cửa, mới vừa buông hành lý, Tần Mộ Bạch đột nhiên từ phía sau ôm lấy Thẩm Thần, như là chờ đợi cậu đã rất lâu rồi, cằm cọ cọ trên vai Thẩm Thần.
"Anh rất nhớ em." Đây là lần đầu tiên anh nói những lời âu yếm nóng bỏng không hề che giấu với Thẩm Thần, "Tiểu Thần, anh chờ không được nữa rồi, em có thể nhận anh làm bạn trai không."
Thẩm Thần thân mình căng cứng lại, nhưng không giãy giụa, tùy ý để Tần Mộ Bạch ôm.
Cậu cũng không chán ghét cái ôm của Tần Mộ Bạch, cũng không có cảm giác rung động gì, ngược lại cảm thấy rất xấu hổ, bởi vì cậu không biết phải đáp lại như thế nào.
Lúc trước Thẩm Thần nhờ Tần Mộ Bạch giúp mình rời khỏi Hoắc Nam Phong, Tần Mộ Bạch nói: "Anh không phải là người tốt, sẽ không giúp em mà không lấy gì. Nếu em nguyện ý rời khỏi Hoắc Nam Phong sẽ bắt đầu tìm hiểu yêu đương với anh, anh sẽ tận lực mà giúp em."
Làm người yêu của Tần Mộ Bạch, đây là ước mơ của vô số Omega, đây không giống như là điều kiện, là phúc lợi lớn đó.
Nhưng Thẩm Thần không có lập tức đáp ứng, đối Tần Mộ Bạch nói: "Tôi đối với anh chỉ là một người bạn bè thân thiết, nếu tôi và anh ở bên nhau, anh không cảm thấy đối với anh là không công bằng sao?"
Một bên là tình cảm chân thành, một bên khác lại không cách nào đáp lại, Thẩm Thần nhìn được nếu mình là vậy là rất không công bằng với anh.
Tần Mộ Bạch cười nói: "Không công bằng cũng được, việc này với anh không phải là quan trọng nhất, quan trọng là anh hy vọng em có thể cho anh một cơ hội quang minh chính đại theo đuổi em, một cơ hội được ôm em một cách đoàng hoàng."
Thẩm Thần do dự một lát sau hỏi: "Có thời hạn không?"
"Anh đương nhiên hy vọng không có, nhưng anh cũng không thích làm khó người khác, đặc biệt là phương diện tình cảm. Cho nên anh hy vọng em có thể cho anh ba tháng, ba tháng sau nếu em vẫn muốn chia tay, thì chứng minh sức hấp dẫn của anh đối với em là không có tác dụng, chúng ta có thể một lần nữa trở lại làm bạn bè."
Đối mặt sự ôn nhu lại săn sóc của Tần Mộ Bạch như vậy, Thẩm Thần một chút đều không cảm thấy anh đưa ra điều kiện quá mức, thậm chí cảm thấy mình đang chiếm tiện nghi rất lớn.
Cậu đồng ý với Tần Mộ Bạch.
Sau khi gặp lại Tần Mộ Bạch ở bệnh viên Thụy Nguyên, việc cậu mang thai bị bại lộ.
Thẩm Thần vừa xấu hổ lại áy náy, nói với Tần Mộ Bạch: "Xin lỗi, là tôi quá ích kỷ, vẫn luôn không nói cho anh việc tôi mang thai. Nếu anh không thể tiếp thu, chúng ta đừng làm như vậy nữa nhé. Thiếu tôi, về sau còn có rất nhiều người tốt đối với anh."
Ai ngờ Tần Mộ Bạch không chỉ có không ngại, ngược lại giúp cậu bảo vệ bé con.
Thẩm Thần cũng không biết nên cảm ơn Tần Mộ Bạch như thế nào.
Đời này trừ bỏ cha mẹ, chưa từng có người nào đối tốt với cậu như vậy. Có đôi khi Thẩm Thần cảm thấy chính mình rất hèn mọn, rất vô sỉ, căn bản không đáng để Tần Mộ Bạch đối tốt với cậu như vậy.
Tần Mộ Bạch lại rất nghiêm túc mà nói: "Thẩm Thần, em biết không, anh rất thích cảm giác được bảo vệ em. Nếu em phản dối việc anh chăm sóc em kia mới là đả kích với anh."
Từ đó về sau Thẩm Thần rất ngại ngùng khi đối phương giúp mình.
Mà nay đối phương đã đưa ra yêu cầu bắt đầu hợp đồng, Thẩm Thần không có biện pháp nuốt lời, trầm mặc trong chốc lát, gật đầu nói: "Ừ"
Tần Mộ Bạch đi tới trước mặt cậu, đôi mắt thâm thúy mang theo ý cười, hơi cúi đầu hôn vào chóp mũi cậu.
Thẩm Thần sắc mặt đỏ lên, mắt chặt mắt không biết làm sao, cả người cứng đờ giống như gỗ.
Tần Mộ Bạch cười nhẹ nói: "Tiểu Thần, em đáng yêu quá đi."
Thẩm Thần mặt càng đỏ hơn.
Người duy nhất cậu từng thích là Hoắc Nam Phong, mối tình đầu cũng là Hoắc Nam Phong, giờ này khắc này đối mặt một người khác ôn nhu tán tỉnh, cậu thật sự rất muốn trốn. Nhưng người này là Tần Mộ Bạch, cậu đã đáp ứng anh trong ba tháng, không thể độc nói chuyện thôi, không phải Tần Mộ Bạch muốn làm chuyện đó với cậu chứ? Tần Mộ Bạch cho rằng Thẩm Thần là thẹn thùng, thấp thấp mà cười một tiếng, để tay phía sau cổ cậu kề sát mặt vào nói: "Tiểu Thần, thả lỏng đi, anh không có ăn thịt em đâu." Nói xong anh cúi đầu hôn vào môi Thẩm Thần.
Cùng với nụ hôn của Hoắc Nam Phong cuồng nhiệt rất khác nhau, Tần Mộ Bạch ôn nhu hơn rất nhiều, cũng rất có kỹ xảo, một chút một chút mà thâm nhập, tay cũng nhẹ nhàng vuốt ve tai cùng mặt Thẩm Thần.
Nhưng lúc này, Thẩm Thần lại không cách nào khắc chế mà nhớ tới Hoắc Nam Phong, nhớ tới đối phương mạnh mẽ mà nóng bỏng cưỡng hôn cậu, đem cậu chặt chẽ mà ôm lấy.
Có lẽ là nhận thấy được Thẩm Thần cứng đờ quá mức, Tần Mộ Bạch rốt cuộc ngừng lại, hơi thở phì phò, vuốt mặt Thẩm Thần hỏi: "Anh làm như vậy em không thoải mái sao?"
Thẩm Thần biết không thể giấu giếm liền gật nhẹ, áy náy mà nói: "Xin lỗi anh, tôi có chút mệt."
Tần Mộ Bạch ôn nhu cười: "Người nên nói xin lỗi là anh mới phải, anh quá nóng nảy, hẳn là phải cho em một chút thời gian để thích ứng. Em đi nghỉ ngơi một chút đi, sau đó chúng ta đi ra ngoài ăn cơm, buổi tối chúng ta vẫn nên là trở về nhà sớm một chút"
Thẩm Thần gật gật đầu, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Mấy ngày sau, Tần Mộ Bạch không làm điều quá thân mật với cậu, chỉ là ngẫu nhiên chạm nhẹ vào trán hay má cậu, việc này Thẩm Thần còn có thể chịu đựng. Cậu cũng chán ghét chính mình vì cái gì mỗi khi làm việc này lại nhớ đến Hoắc Nam Phong, mà không thể nào chấp nhận Tần Mộ Bạch, rõ ràng là Tần Mộ Bạch đối với cậu tốt như vậy.
Chẳng lẽ từ trong xương cốt cậu là tiện sao?
Thẩm Thần không có đáp án, chỉ cảm thấy trong lòng áp lực rất lớn, lại thống khổ không thể biến mất, còn có chút sợ hãi, sợ chính mình đời này cũng không thể quên Hoắc Nam Phong.
Thẳng đến buổi sáng hôm nay, cậu phải đi bệnh viện kiểm tra lại.
Bác sĩ nhìn kết quả kiểm tra của cậu, nhíu mày nói: "Cậu tin tức tố rất loạn, khẳng định là không có Alpha trấn an. Alpha của cậu đâu? Đi đem anh ta lại đây, tôi muốn nói với hắn phải làm như thế nào để trấn an Omega của mình, việc này không đơn thuần là chỉ rót tin tức tố của Alpha vào Omega."
Thẩm Thần mím môi, nhẹ giọng hỏi: "Cần thiết phải có Alpha để điều tiết tin tức tố hay sao?"
"Đúng" Bác sĩ sắc mặt rất nghiêm túc.
"Tin tức tố Alpha cùng Omega là có tác dụng trấn an lẫn nhau. Anh ta đánh dấu cậu, chỉ có tin tức tố của anh ta đối với cậu mới có tác dụng trấn an. Được rồi, mau đi gọi Alpha của cậu vào, tôi phải dặn dò anh ta vài câu, nếu cứ để như vậy anh sẽ có vấn đề."
Thẩm Thần ngồi không nhúc nhích, yết hầu có điểm khô khốc, nói: "Tôi cùng hắn ta ly hôn rồi."
Bác sĩ vừa nghe thấy được liền nhíu mày: "Cậu hẳn là biết Omega, mang thai sẽ xuất hiện phản ứng kích thích, hiện giờ trong cơ thể cậu tin tức tố hỗn loạn, như vậy sẽ tăng phản ứng kích thích. Cậu có thể đảm bảo cảm xúc của mình không? Cậu phải biết rằng, người ba cảm xúc có vấn đề gây ảnh hưởng rất lớn cho đứa bé."
Nói tới đây, bác sĩ thở dài nói: "Nếu hôn nhân cậu không thể tiếp tục, tôi kiến nghị cậu nên bỏ đứa bé."
Thẩm Thần sắc mặt trắng nhợt, run giọng hỏi: "Lúc trước tôi xoá bỏ đánh dấu cũng không được sao?"
Bác sĩ lắc đầu nói: "Xoá đánh dấu chỉ là xoá trên thân thể cậu, làm cho cậu sẽ không chịu sự khống chế của Alpha tiếp thôi. Nhưng trí nhớ của cậu là không bị xoá đi, cho nên tâm lý cậu vẫn là sẽ mong chờ Alpha trước đã đánh dấu mình, trừ phi cậu một lần nữa bị một Alpha khác đánh dấu. Bất quá, cậu hiện tại đang mang thai, đánh dấu một lần nữa sợ là không được, sẽ tổn thương đến thai nhi."
Nghe bác sĩ nói xong, Thẩm Thần ngơ ngác mà ngồi ở ghế.
Khó trách cậu lúc cùng Tần Mộ Bạch hôn môi lại nhớ tới Hoắc Nam Phong.
Khó trách cậu trong khoảng thời gian này luôn là mơ thấy Hoắc Nam Phong, thì ra là do mang thai kích thích đến ký ức của cậu.
Nói cách khác, nếu cậu muốn bình an mà sinh hạ hai bé con ở trong bụng ra, chỉ có hai lựa chọn.
Hoặc là trở lại bên cạnh Hoắc Nam Phong cầu hắn trấn an mình, hoặc là bị một Alpha khác đánh dấu, hơn nữa Alpha kia còn phải rất hợp với cậu, khi đánh dấu sẽ không làm tổn thương đến bé con.
Trong chớp mắt, Thẩm Thần đã ở đây gần một tháng, trong lúc cậu cùng A Lâm ở trong điện thoại nói sơ qua tình hình của mình, A Lâm thế mới biết là Tần Mộ Bạch giúp cậu rời đi.
"Thật là tốt quá đi! Thì ra là hai cậu từ lâu đã có gian tình." A Lâm ở đầu kia điện thoại cười đến rất không đứng đắn, "Nói nhanh cho tớ biết các cậu phát triển đến bước nào rồi."
Thẩm Thần tự lấy cho mình một ly nước ấm, ngồi ở trên sofa, nói: "Tớ cùng Tần Mộ Bạch không phải giống như cậu nghĩ đâu."
"Không tin." A Lâm hừ một tiếng, "Tần học trưởng khẳng định rất thích ngươi, bằng không như thế nào sẽ mất công mà giúp cậu như vậy. Việc này nếu như bị Hoắc Nam Phong vương bát đản kia biết, kia thật đúng là được xem chuyện hay......"
"Cậu ngàn vạn lần đừng nói với hắn!" Thẩm Thần lập tức khẩn trương lên, "Hoắc Nam Phong không phải dễ chọc, tớ không nghĩ sẽ kiếm thêm cho Tần Mộ Bạch phiền toái."
A Lâm cười ha ha, chế nhạo nói: "Tớ thấy hình như cậu rất lo lắng cho Tần học trưởng đây. Đừng lo, cậu yên tâm đi, tớ đây không có ngốc, sẽ không đem việc này nói ra đâu."
Thẩm Thần nói: "Cậu không có ngốc, nhưng cậu lại lanh mồm lanh miệng."
A Lâm liên tục bảo đảm sẽ không đem việc Thẩm Thần bỏ trốn nói ra, cậu nói nhiều đến nỗi thành loạn lung tung.
Sau khi thề thốt xong, cậu lại cười nhạo nói: "Ta đoán hiện tại Hoắc Nam Phong đang hối hận đến phát điên lên rồi. Không, là khó chịu đấy, ha ha!"
Thẩm Thần nhàn nhạt mà nói: "Cậu sai rồi, hắn sẽ không hối hận."
"Không không phải đâu, cậu là không nhìn biểu cảm cảm của hắn ngày đó có người báo nguy nói cậu nhảy xuống biển đâu, giống như hắn hồn bay phách lạc."
"......" Thẩm Thần bị A Lâm nói phóng đại lên làm cho không biết nên nói cái gì.
A Lâm thao thao bất tuyệt nói: "Tớ nhân cơ hội đó đấm hắn hai cái, thay cậu xả giận. Nếu không phải họ Đường can ngăn, tớ khẳng định đem Hoắc Nam Phong đánh đến người nhà không nhận ra hắn. Đúng rồi, lại nói đến tức giận, là tên bạn giường của hắn, cư nhiên lại là bạn của Hoắc Nam Phong, tên họ Đường khốn khiếp."
"Đường Chu sao?" Thẩm Thần hỏi.
"Đúng vậy, chính là tên hỗn đản này, quả nhiên là vật họp theo loài, người phân theo nhóm!" A Lâm tức giận bất bình, đem người chửi đến không còn mặt mũi.
Thẩm Thần nghe ra điểm khác thường hỏi "Cậu cùng hắn cãi nhau sao?"
"Không sao, tớ đá hắn đi rồi." A Lâm một chút cũng không để ý đến hắn.
"Tớ nếu là biết hắn ta là bạn của tên Hoắc Nam Phong kia, tớ mới không chịu chơi cùng hắn. Hừ, tên khốn đấy, nửa người dưới cầm thú không chịu ngồi yên, bị tớ đá đi không đến hai ngày liền tìm một Omega, còn cố ý chạy đến trước mặt tớ nói vẫn là Omega làm sướng hơn. Thật muốn đem cái thứ kia của hắn chặt đứt!"
Không biết như thế nào, Thẩm Thần nghe được A Lâm tức giận lại có chút ủy khuất.
Không đợi cậu mở miệng an ủi, A Lâm lại cười ha ha hi hi: "Thôi, không đề cập tới họ Đường kia nữa. Cậu định ở đấy đến bao giờ? Có trở về thành phố A lại không?"
Thẩm Thần cũng không nghĩ muốn về thành phố A.
Tuy nói thành phố A lớn như vậy, có người ở cả đời phía Đông Thành còn chưa đi qua phía Tây Thành, hơn nữa hắn cậu Hoắc Nam Phong không phải cùng một đẳng cấp, quay trở lại A thành khả năng gặp được Hoắc Nam Phong rất ít.
Nhưng mấy năm nay cậu ở đó không gọi là vui vẻ, tình yêu sự nghiệp toàn bộ đều thua, đến nay toàn bộ A thành đều nghĩ cậu sắc tài sớm nở tối tàn, đến cả công việc cũng không làm được gì.
"Tớ nghĩ mình muốn đến thành phố M hơn." Thẩm Thần nói với A Lâm.
Mấy năm nay nghề thiết kế châu báu ở M thành cũng dần dần phát triển đi lên, có lẽ nơi đó càng thích hợp cho cậu ở.
Hiện giờ thai nhi tiến vào kỳ ổn định, đi đến thành phố M không sợ có gì nguy hiểm, hơn nữa việc chăm sóc dưỡng bệnh ở thành phố này trình độ không tồi, khoa sản bên đó có chút hơn chỗ cậu đang ở này.
Buổi tối Tần Mộ Bạch gọi điện thoại hỏi thăm cậu, Thẩm Thần nói với anh một chút, nói muốn đi thành phố M.
Tần Mộ Bạch tức khắc cười nói: "Thật là trùng hợp quá đi, anh cũng nghĩ như vậy, chúng ta như vậy có tính là tâm đầu ý hợp không?"
Thẩm Thần không biết nên tiếp lời này như thế nào, nói nhanh cho qua chuyện: "Xem như vậy đi."
Tần Mộ Bạch lại là ôn hòa cười, nói: "Hiện tại thành phố M phát triển rất khá, nửa năm trước anh có mở một công ty ở bên đó, hiện tại đang muốn đem công ty chính chuyển về đó. Tiểu Thần, nếu em nguyện ý cùng anh đi đến thành phố M, anh sẽ rất vui vẻ đó."
Nghe được "Tiểu Thần" việc anh xưng hộ thân mật như vậy, Thẩm Thần có chút ngượng ngùng, nghĩ thầm: Tần Mộ Bạch quả thực là một người rất ôn nhu.
Hai người nói chuyện thêm một lát nữa, không quá hai ngày, Thẩm Thần liền lên đường đi đến thành phố M. Mà đến M thành cùng cậu còn có Tần Mộ Bạch, Thẩm Thần thế mới biết anh trong khoảng thời gian này đều ở M thành.
Nếu Tần Mộ Bạch ở M thành, tự nhiên không có khả năng sẽ cho Thẩm Thần đi ở khách sạn, từ sân bay đi ra, trực tiếp đem Thẩm Thần mang về nhà của anh ở M thành.
Vào cửa, mới vừa buông hành lý, Tần Mộ Bạch đột nhiên từ phía sau ôm lấy Thẩm Thần, như là chờ đợi cậu đã rất lâu rồi, cằm cọ cọ trên vai Thẩm Thần.
"Anh rất nhớ em." Đây là lần đầu tiên anh nói những lời âu yếm nóng bỏng không hề che giấu với Thẩm Thần, "Tiểu Thần, anh chờ không được nữa rồi, em có thể nhận anh làm bạn trai không."
Thẩm Thần thân mình căng cứng lại, nhưng không giãy giụa, tùy ý để Tần Mộ Bạch ôm.
Cậu cũng không chán ghét cái ôm của Tần Mộ Bạch, cũng không có cảm giác rung động gì, ngược lại cảm thấy rất xấu hổ, bởi vì cậu không biết phải đáp lại như thế nào.
Lúc trước Thẩm Thần nhờ Tần Mộ Bạch giúp mình rời khỏi Hoắc Nam Phong, Tần Mộ Bạch nói: "Anh không phải là người tốt, sẽ không giúp em mà không lấy gì. Nếu em nguyện ý rời khỏi Hoắc Nam Phong sẽ bắt đầu tìm hiểu yêu đương với anh, anh sẽ tận lực mà giúp em."
Làm người yêu của Tần Mộ Bạch, đây là ước mơ của vô số Omega, đây không giống như là điều kiện, là phúc lợi lớn đó.
Nhưng Thẩm Thần không có lập tức đáp ứng, đối Tần Mộ Bạch nói: "Tôi đối với anh chỉ là một người bạn bè thân thiết, nếu tôi và anh ở bên nhau, anh không cảm thấy đối với anh là không công bằng sao?"
Một bên là tình cảm chân thành, một bên khác lại không cách nào đáp lại, Thẩm Thần nhìn được nếu mình là vậy là rất không công bằng với anh.
Tần Mộ Bạch cười nói: "Không công bằng cũng được, việc này với anh không phải là quan trọng nhất, quan trọng là anh hy vọng em có thể cho anh một cơ hội quang minh chính đại theo đuổi em, một cơ hội được ôm em một cách đoàng hoàng."
Thẩm Thần do dự một lát sau hỏi: "Có thời hạn không?"
"Anh đương nhiên hy vọng không có, nhưng anh cũng không thích làm khó người khác, đặc biệt là phương diện tình cảm. Cho nên anh hy vọng em có thể cho anh ba tháng, ba tháng sau nếu em vẫn muốn chia tay, thì chứng minh sức hấp dẫn của anh đối với em là không có tác dụng, chúng ta có thể một lần nữa trở lại làm bạn bè."
Đối mặt sự ôn nhu lại săn sóc của Tần Mộ Bạch như vậy, Thẩm Thần một chút đều không cảm thấy anh đưa ra điều kiện quá mức, thậm chí cảm thấy mình đang chiếm tiện nghi rất lớn.
Cậu đồng ý với Tần Mộ Bạch.
Sau khi gặp lại Tần Mộ Bạch ở bệnh viên Thụy Nguyên, việc cậu mang thai bị bại lộ.
Thẩm Thần vừa xấu hổ lại áy náy, nói với Tần Mộ Bạch: "Xin lỗi, là tôi quá ích kỷ, vẫn luôn không nói cho anh việc tôi mang thai. Nếu anh không thể tiếp thu, chúng ta đừng làm như vậy nữa nhé. Thiếu tôi, về sau còn có rất nhiều người tốt đối với anh."
Ai ngờ Tần Mộ Bạch không chỉ có không ngại, ngược lại giúp cậu bảo vệ bé con.
Thẩm Thần cũng không biết nên cảm ơn Tần Mộ Bạch như thế nào.
Đời này trừ bỏ cha mẹ, chưa từng có người nào đối tốt với cậu như vậy. Có đôi khi Thẩm Thần cảm thấy chính mình rất hèn mọn, rất vô sỉ, căn bản không đáng để Tần Mộ Bạch đối tốt với cậu như vậy.
Tần Mộ Bạch lại rất nghiêm túc mà nói: "Thẩm Thần, em biết không, anh rất thích cảm giác được bảo vệ em. Nếu em phản dối việc anh chăm sóc em kia mới là đả kích với anh."
Từ đó về sau Thẩm Thần rất ngại ngùng khi đối phương giúp mình.
Mà nay đối phương đã đưa ra yêu cầu bắt đầu hợp đồng, Thẩm Thần không có biện pháp nuốt lời, trầm mặc trong chốc lát, gật đầu nói: "Ừ"
Tần Mộ Bạch đi tới trước mặt cậu, đôi mắt thâm thúy mang theo ý cười, hơi cúi đầu hôn vào chóp mũi cậu.
Thẩm Thần sắc mặt đỏ lên, mắt chặt mắt không biết làm sao, cả người cứng đờ giống như gỗ.
Tần Mộ Bạch cười nhẹ nói: "Tiểu Thần, em đáng yêu quá đi."
Thẩm Thần mặt càng đỏ hơn.
Người duy nhất cậu từng thích là Hoắc Nam Phong, mối tình đầu cũng là Hoắc Nam Phong, giờ này khắc này đối mặt một người khác ôn nhu tán tỉnh, cậu thật sự rất muốn trốn. Nhưng người này là Tần Mộ Bạch, cậu đã đáp ứng anh trong ba tháng, không thể độc nói chuyện thôi, không phải Tần Mộ Bạch muốn làm chuyện đó với cậu chứ? Tần Mộ Bạch cho rằng Thẩm Thần là thẹn thùng, thấp thấp mà cười một tiếng, để tay phía sau cổ cậu kề sát mặt vào nói: "Tiểu Thần, thả lỏng đi, anh không có ăn thịt em đâu." Nói xong anh cúi đầu hôn vào môi Thẩm Thần.
Cùng với nụ hôn của Hoắc Nam Phong cuồng nhiệt rất khác nhau, Tần Mộ Bạch ôn nhu hơn rất nhiều, cũng rất có kỹ xảo, một chút một chút mà thâm nhập, tay cũng nhẹ nhàng vuốt ve tai cùng mặt Thẩm Thần.
Nhưng lúc này, Thẩm Thần lại không cách nào khắc chế mà nhớ tới Hoắc Nam Phong, nhớ tới đối phương mạnh mẽ mà nóng bỏng cưỡng hôn cậu, đem cậu chặt chẽ mà ôm lấy.
Có lẽ là nhận thấy được Thẩm Thần cứng đờ quá mức, Tần Mộ Bạch rốt cuộc ngừng lại, hơi thở phì phò, vuốt mặt Thẩm Thần hỏi: "Anh làm như vậy em không thoải mái sao?"
Thẩm Thần biết không thể giấu giếm liền gật nhẹ, áy náy mà nói: "Xin lỗi anh, tôi có chút mệt."
Tần Mộ Bạch ôn nhu cười: "Người nên nói xin lỗi là anh mới phải, anh quá nóng nảy, hẳn là phải cho em một chút thời gian để thích ứng. Em đi nghỉ ngơi một chút đi, sau đó chúng ta đi ra ngoài ăn cơm, buổi tối chúng ta vẫn nên là trở về nhà sớm một chút"
Thẩm Thần gật gật đầu, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Mấy ngày sau, Tần Mộ Bạch không làm điều quá thân mật với cậu, chỉ là ngẫu nhiên chạm nhẹ vào trán hay má cậu, việc này Thẩm Thần còn có thể chịu đựng. Cậu cũng chán ghét chính mình vì cái gì mỗi khi làm việc này lại nhớ đến Hoắc Nam Phong, mà không thể nào chấp nhận Tần Mộ Bạch, rõ ràng là Tần Mộ Bạch đối với cậu tốt như vậy.
Chẳng lẽ từ trong xương cốt cậu là tiện sao?
Thẩm Thần không có đáp án, chỉ cảm thấy trong lòng áp lực rất lớn, lại thống khổ không thể biến mất, còn có chút sợ hãi, sợ chính mình đời này cũng không thể quên Hoắc Nam Phong.
Thẳng đến buổi sáng hôm nay, cậu phải đi bệnh viện kiểm tra lại.
Bác sĩ nhìn kết quả kiểm tra của cậu, nhíu mày nói: "Cậu tin tức tố rất loạn, khẳng định là không có Alpha trấn an. Alpha của cậu đâu? Đi đem anh ta lại đây, tôi muốn nói với hắn phải làm như thế nào để trấn an Omega của mình, việc này không đơn thuần là chỉ rót tin tức tố của Alpha vào Omega."
Thẩm Thần mím môi, nhẹ giọng hỏi: "Cần thiết phải có Alpha để điều tiết tin tức tố hay sao?"
"Đúng" Bác sĩ sắc mặt rất nghiêm túc.
"Tin tức tố Alpha cùng Omega là có tác dụng trấn an lẫn nhau. Anh ta đánh dấu cậu, chỉ có tin tức tố của anh ta đối với cậu mới có tác dụng trấn an. Được rồi, mau đi gọi Alpha của cậu vào, tôi phải dặn dò anh ta vài câu, nếu cứ để như vậy anh sẽ có vấn đề."
Thẩm Thần ngồi không nhúc nhích, yết hầu có điểm khô khốc, nói: "Tôi cùng hắn ta ly hôn rồi."
Bác sĩ vừa nghe thấy được liền nhíu mày: "Cậu hẳn là biết Omega, mang thai sẽ xuất hiện phản ứng kích thích, hiện giờ trong cơ thể cậu tin tức tố hỗn loạn, như vậy sẽ tăng phản ứng kích thích. Cậu có thể đảm bảo cảm xúc của mình không? Cậu phải biết rằng, người ba cảm xúc có vấn đề gây ảnh hưởng rất lớn cho đứa bé."
Nói tới đây, bác sĩ thở dài nói: "Nếu hôn nhân cậu không thể tiếp tục, tôi kiến nghị cậu nên bỏ đứa bé."
Thẩm Thần sắc mặt trắng nhợt, run giọng hỏi: "Lúc trước tôi xoá bỏ đánh dấu cũng không được sao?"
Bác sĩ lắc đầu nói: "Xoá đánh dấu chỉ là xoá trên thân thể cậu, làm cho cậu sẽ không chịu sự khống chế của Alpha tiếp thôi. Nhưng trí nhớ của cậu là không bị xoá đi, cho nên tâm lý cậu vẫn là sẽ mong chờ Alpha trước đã đánh dấu mình, trừ phi cậu một lần nữa bị một Alpha khác đánh dấu. Bất quá, cậu hiện tại đang mang thai, đánh dấu một lần nữa sợ là không được, sẽ tổn thương đến thai nhi."
Nghe bác sĩ nói xong, Thẩm Thần ngơ ngác mà ngồi ở ghế.
Khó trách cậu lúc cùng Tần Mộ Bạch hôn môi lại nhớ tới Hoắc Nam Phong.
Khó trách cậu trong khoảng thời gian này luôn là mơ thấy Hoắc Nam Phong, thì ra là do mang thai kích thích đến ký ức của cậu.
Nói cách khác, nếu cậu muốn bình an mà sinh hạ hai bé con ở trong bụng ra, chỉ có hai lựa chọn.
Hoặc là trở lại bên cạnh Hoắc Nam Phong cầu hắn trấn an mình, hoặc là bị một Alpha khác đánh dấu, hơn nữa Alpha kia còn phải rất hợp với cậu, khi đánh dấu sẽ không làm tổn thương đến bé con.