Ly Hôn Nhất Thời Sảng, Truy Thê Hỏa Táng Tràng
Chương 53: Kế hoạch bỏ trốn
A Lâm nói to như vậy, làm cho mọi người chung quanh đều quay đầu lại nhìn bọn họ bằng ánh mắt tò mò, trong đó có mấy tên Alpha tầm mắt rõ ràng dừng ở trên mông A Lâm.
Nhưng lúc sau phát hiện ra A Lâm tuy rằng mông rất có thịt nhưng lại là Beta, bọn họ lộ ra gương mặt thất vọng, tầm mắt dời đi, trong đó còn có người trào phúng nói: "Là Alpha nào mắt mù sao, đói bụng ăn quàng đến Beta cũng không tha."
A Lâm nghe được liền tức giận, lập tức hung hăng trừng mắt nhìn đối phương, xắn tay áo muốn đánh nhau.
Thẩm Thần vội vàng giữ chặt cậu, nhắc nhở nói: "Nơi này là bệnh viện."
A Lâm lúc này mới thôi, tức giận bất bình mà nói: "Beta thì làm sao? Beta cũng có thể làm cho Alpha sung sướng cả một đêm!"
Thẩm Thần: "......"
Cậu thật sự muốn giả vờ không quen biết A Lâm, thật sự quá mất mặt.
Thấy Thẩm Thần vẻ mặt bất đắt dĩ mà nhìn mình, A Lâm mới bất giác cảm thấy thẹn lên, khuôn mặt đỏ bừng lên, rồi lại nói thầm thì nói: "Kỳ thật tớ cũng rất sướng."
Thẩm Thần cũng không biết nên nói cái gì.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, một lát sau, Thẩm Thần nhịn không được hỏi: "Sao cậu lại cùng Alpha ở bên nhau?"
"Bị người hố." A Lâm bĩu môi nói.
Chuyện là tối hôm qua cậu đi đến cửa phòng ở hội sở đuổi theo Thầm Thần, không có nhìn thấy Thẩm Thần, liền muốn gọi điện thoại cho Thẩm Thần, lúc này mới phát hiện không thấy điện thoại đâu, trở về tìm thì nhìn thấy Đường Chu đang cầm điện thoại.
Đường Chu đem cậu kéo vào trong phòng, muốn cậu uống hai ly mới bằng lòng trả điện thoại.
A Lâm là người thẳng thắn, không sợ trời sợ đất, tâm tư không phức tạp, hơn nữa cậu tự nhận là tửu lượng không tồi, vì thế vỗ ngực nói: "Hai ly rượu mà thôi, không thành vấn đề!"
Kết quả Đường Chu đem hỗn hợp rượu nồng độ cao cho cậu uống.
Một ly này uống xong A Lâm chân đứng không vững, càng đừng nói uống ly rượu thứ hai, cả người say đến mơ mơ màng màng, cứ như vậy bị Đường Chu mang lên giường.
Đương nhiên, cậu cũng không phải say đến mức như lợn chết, chỉ là cả người không có chút sức lực nào, phản ứng chậm chạm một chút. Lại vớ phả Đường Chu lại là cái tay tình trường già đời, kỹ thuật cao siêu, đem A Lâm xoay mòng mòng, rốt cuộc sau đó là một cây nhập động.
Ngày hôm sau tỉnh lại, A Lâm mới cảm giác được toàn thân đều vô cùng đau đớn, giống như bị xe tải lớn đi qua, hai cái đùi càng bủn rủn vô lực, đi đường đều không khép được.
Nếu không phải bởi vì như vậy, cậu cũng sẽ không tới bệnh viện để khám.
"Tên hỗn đản kia đã sớm theo dõi tớ rồi, cố ý chuốc rượu cho tớ, làm cho tớ mắc bẫy!" A Lâm múa may tay chân, tâm trạng bực tức, giống như người vừa rồi nói sung sướng không phải là cậu.
Bất quá cậu cũng không nói cho Thẩm Thần người kia là Đường Chu, bởi vì cậu cũng không biết đối phương tên gọi là gì, dù sao thì chơi với nhau một đêm liền bỏ đi không quan hệ gì với nhau.
Nếu không phải làm loại chuyện này mông quá đau, kỳ thật A Lâm cũng không cần để ý đối phương là ai, có thể chơi đùa mấy lần nữa.
Thẩm Thần sau khi nghe xong cũng không biết nên vui mừng vì bạn mình được trải qua sự đời hay lo lắng nữa, chỉ đành nói: "Ha...... Dù sao cậu sướng là tốt."
"Nhưng mà..." A Lâm thế nhưng còn gật gật đầu, ở trước mặt bạn thân cậu chưa bao giờ ngại ngùng là gì, "Chính là sung sướng được một lát thì khổ quá, lần sau vẫn là thôi đi."
"Thì ra cậu còn nghĩ đến lần sau cơ." Thẩm Thần nở nụ cười, con người lãnh đạm lại cười lên bộc lộ sự thanh tú, gương mặt trở nên xinh đẹp cực kỳ.
A Lâm nhìn cậu ngây người một chút, nhịn không được cảm thán: "Đồ yêu nghiêtj nhà cậu cười lên thật xinh đẹp! Tớ nếu là Alpha, chắc chắn sẽ bị cậu làm cho mê muội."
Thẩm Thần không quen có người khen mình như vậy, bèn thu lại dáng vẻ tươi cười, khôi phục lại dáng vẻ lãnh đạm.
"Đúng rồi, cậu tới bệnh viện làm gì?" A Lâm nghi hoặc, nhìn từ trên xuống dưới Thẩm Thần, "Cậu đột nhiên từ M thành chạy về tới, cũng không cùng tớ nói một tiếng, cậu... Có phải ở đó có gì không thoải mái không?"
Cậu sau A Lâm hỏi có điểm chần chừ, lo lắng cho Thẩm Thần bị làm sao.
Thẩm Thần cười nhẹ, giải thích nói: "Tớ cảm thấy ở A thành thoải mái hơn, cho nên liền trở lại. Tớ đến bệnh viên, chỉ là vì đến để tiêm thuốc ức chế mà thôi."
A Lâm rõ ràng thở dài nhẹ nhõm một hơi, ở Thẩm Thần trên vai đấm một chút, cao hứng mà nói: "Thật tốt quá! Nếu cậu đã trở lại, thì dọn đến chỗ tớ ở chúng ta cùng nhau ở chung."
Thẩm Thần lắc đầu cự tuyệt: "Tớ thích ở một mình hơn."
A Lâm hiểu biết tính cách của cậu, biết cậu luôn luôn muốn tự mình làm, nếu Thẩm Thần không thích, cậu đành phải thôi.
Vừa lúc trên màn hình điện tử hiện ra tên A Lâm đến lấy thuốc, Thẩm Thần nhắc nhở A Lâm đi lấy thuốc, Thẩm Thần cũng phải đi tìm Tần Mộ Bạch, hai người liền tách ra.
Chờ Thẩm Thần đi tới nhà ăn, Tần Mộ Bạch đã ở nơi đó đợi hơn nửa giờ.
Thẩm Thần cảm thấy thật có lỗi: "Xin lỗi, tôi tới chậm rồi."
"Không sao, tôi cũng vừa đến." Tần Mộ Bạch tính tình rất tốt, khuôn mặt anh tuấn mang theo một sự ôn hòa tươi cười, như đối với Thẩm Thần khi có sự kiên nhẫn vô cùng.
Anh đem thực đơn đưa cho Thẩm Thần, đưa cho Thẩm Thần gọi món trước, lại cười giới thiệu cho cậu một vài món ngon, nhìn ra được Tần Mộ Bạch là khách quen nơi này.
Thẩm Thần không thể nói với nói với Tần Mộ Bạch là mình mang thai, không thể ăn thịt cá, thậm chí không thể ngửi được một chút mùi tanh nào, đành phải lấy cớ gần nhất dạ dày không tốt lắm, sau đó gọi hai món ăn thanh đạm.
Tần Mộ Bạch lại cho rằng cậu khách khí, lại cầm lấy thực đơn gọi thêm ba món, trong đó có một món là cá chiên xù, nước canh thơm nồng, hương vị chua chua ngọt ngọt, rất ngon— nói đồ ăn khai vị.
Trong lúc chờ đồ ăn, Tần Mộ Bạch đem kết quả khám bệnh nói cho Thầm Thần.
Thẩm Thần muốn mở miệng nói cảm ơn, Tần Mộ Bạch như đoạn được, trêu ghẹo nói: "Em không cần nói cảm ơn tôi, em cùng tôi nói lời này, tôi liền cảm thấy mình được phát thẻ người tốt."
"Thẻ người tốt" ý tứ sự theo đuổi của Tần Mộ Bạch bị cậu từ chối, Tần Mộ Bạch dùng phương thức nói giỡn này bộc lộ ra, một chút đều không che giấu ý tứ muốn theo đuổi Thẩm Thần.
Đối mặt với sự dịu dàng ôn nhu như vậy, Thẩm Thần có chút không biết làm sao, nhẹ giọng cười một chút, sau đó cầm lấy cái ly uống nước tới che giấu sự không tự nhiên của chính mình.
Tần Mộ Bạch thấy cậu liền đôi tai đỏ bừng, cảm thấy đáng yêu liền cười nhẹ một cái, không nghĩ tới một người lúc nào cũng cao lãnh như vậy, lại là dễ dàng thẹn thùng.
Anh càng thêm cảm thấy Thẩm Thần rất hợp với mình, lại có điểm tiếc nuối không thể gặp cậu sớm một chút, bằng không hiện tại Thẩm Thần nên là người của hắn.
"Cho em xem cái này." Tần Mộ Bạch bỗng nhiên cười thần bí, click điện thoại mở album ra, sau đó chuyển qua trước mặt Thẩm Thần.
Thẩm Thần cúi đầu vừa thấy, trên màn hình là một cái vòng cổ màu xanh kim cương sáng chói, màu xanh ngọc phối với kim cương trông rất sang trọng, kiểu dáng cực kỳ nho nhã, giống như dưới đại dương sâu thẳm.
"Thương Lan Chi Tâm?" Thẩm Thần kinh ngạc.
"Đúng vậy, đây là lấy tác phẩm của em để thiết kế đó." Tần Mộ Bạch cười nói.
Thẩm Thần vừa vui mừng lại vừa kinh ngạc.
Vui mừng là vì Tần Mộ Bạch làm ra sản phẩm được rồi, còn có thể cho cậu xem, kinh ngạc cảm thán chính là xem qua ảnh thấy được chiếc vòng cổ này kinh diễm chói loá đến đâu, giống như trong tưởng tựng của cậu.
Cậu không biết người khác đánh giá nó như thế nào, nhưng ở trong lòng cậu, vòng cổ này rất hoàn mĩ, cậu vẫn luôn cho rằng bản thiết kế của chính mình tệ đế nỗi phải bị ném vào thùng rác.
"Tôi đem vòng cổ này tặng cho em họ lúc lúc sinh nhật 18 tuổi." Tần Mộ Bạch cười nhìn Thẩm Thần, ánh mắt không chút nào che giấu sự yêu thích đối với Thẩm Thần, "Em ấy rất thích, vẫn luôn hỏi tôi thiết kế sư là ai."
Có thể được chủ nhân của chiếc vòng này yêu thích, đối với Thẩm Thần như vậy là đủ rồi.
Cậu không khỏi mà cong môi lên hỏi: "Vậy anh nói cho cô ấy sao?"
"Không có." Tần Mộ Bạch lắc đầu, có chút bất đắc dĩ mà cười, "Em họ tôi từ nhỏ đã rất thích thiết kế trang sức, tôi sợ tôi nói cho em ấy tên người thiết kế bộ trang sức đó, em ấy sẽ điên cuồng mà bám dính em, đến lúc đó em sẽ rất đau đầu."
Thẩm Thần sửng sốt, sau đó cười nói: "Tôi đây hẳn là phải cảm ơn anh đã giúp tôi giải quyết được một vấn đề đau đầu này."
Tần Mộ Bạch gật đầu nói: "Không cần khách khí."
Thẩm Thần lại lần nữa bật cười.
Cậu phát hiện Tần Mộ Bạch là một người ôn hoà dí dỏm, nói chuyện luôn biết chừng mực có tiến có lùi, luôn vui đùa không làm cho người khác phải khó xử, khó trách A Lâm cực lực muốn tác hợp cho cậu cùng Tần Mộ Bạch.
Nếu cậu không có gặp được Hoắc Nam Phong, có lẽ thật sự sẽ thích người như Tần Mộ Bạch.
Đáng tiếc là không có chữ "Nếu", cậu hiện tại còn đang ở trong bãi bùn lầy dây dưa không dứt với Hoắc Nam Phong, nào còn có sức lực đi tìm tình yêu mới, chỉ hy vọng có thể nhanh thoát khỏi vũng lầy, thoát khỏi Hoắc Nam Phong là tốt rồi.
Chỉ chốc lát sau, người phục vụ đem đồ ăn bưng đi lên, hai người liền thôi không nói chuyện nữa.
Tần Mộ Bạch chú ý tới Thẩm Thần chỉ ăn mấy món thanh đạm, đối với món cá chiên xù anh cố ý gọi thêm, lại nghĩ tới bệnh của Thẩm Thần, vẫn là cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
Bất quá Thẩm Thần không muốn nói, anh cũng không nghĩ ép hỏi đối phương, chỉ là ở trong lòng âm thầm nhớ kỹ món ăn mà Thẩm Thần thích.
Ăn cơm xong, Tần Mộ Bạch nhớ tới một việc khác, hỏi Thẩm Thần: "Em có hứng thú muốn mở một phòng làm việc thiết kế trang sức không?"
"Phòng làm việc?" Thẩm Thần giật mình, giương mắt nhìn về phía Tần Mộ Bạch.
Tần Mộ Bạch cười nói: "Tôi rất thích các tác phẩm thiết kế của em, không hy vọng em ở tập đoàn Hoắc Thị kia bị vùi dập. Nếu em muốn mở một phòng làm việc mới, tôi rất vui lòng vì được làm một người đầu tư vào đó."
Lời này đối với Thẩm Thần như là một lời mời gọi, là một miếng ăn lớn.
Cậu vẫn luôn muốn có một phòng làm việc riêng của chính mình có thể tự do tự tại mà làm thiết kế, mà không phải bị người khác quản thúc chơi xấu, đem thiết kế của cậu vứt bỏ như rác rưởi.
Chính là Thẩm Thần trầm mặc trong chốc lát, lắc đầu nói: "Tôi sớm hay muộn cũng phải rời khỏi A thành."
Tần Mộ Bạch lại cười nói: "Tôi biết tôi không phải nói hiện tại, tôi nói chính là đợi sau khi em rời khỏi Hoắc Nam Phong. Nếu em có ý định mở phòng làm việc, tôi có thể giúp một chút, hoặc là em có ý tưởng gì cũng có thể nói với tôi. Chờ sau khi em thoát khỏi, có thể lập tức làm luôn."
Nói tới đây, Tần Mộ Bạch dừng một chút, nhẹ nhàng cầm tay Thẩm Thần: "Nói cho em một tin tức tốt, có thể dùng thân phận mới rồi đó."
Thẩm Thần trong lòng vui vẻ, xem nhẹ cái nắm tay kia, vội vàng hỏi: "Là sự thật sao? Khi nào tôi có thể rời đi?"
Tần Mộ Bạch trầm ngâm nói: "Đại khái là còn phải nửa tháng nữa. Kỳ thật muốn tìm một thân phận mới thì không khó, khó chính là muốn tìm được một thi thể để thay thế."
"Anh muốn tôi giả chết sao?" Thẩm Thần thấp giọng hỏi.
"Đúng vậy, chỉ khi em giả chết thì Hoắc Nam Phong mới có thể buông tha cho em." Làm bạn cùng phòng của Hoắc Nam Phong Tần Mộ Bạch cũng xem như hiểu tính cách đối phương.
Thẩm Thần cũng rõ ràng điểm này, muốn hoàn toàn thoát khỏi Hoắc Nam Phong, hoặc là làm Hoắc Nam Phong chán ghét cậu, hoặc là đổi thành một thân phận mới, nếu không thì cậu sẽ mãi như thế này, tùy người có thể làm nhục được.
Hiện giờ trong bụng cậu đã mang thai hơn hai tháng, nếu là chần chừ không đi, bụng lớn lên, khẳng định sẽ bị Hoắc Nam Phong phát hiện việc mang thai.
Nghĩ đến đây, Thẩm Thần hạ quyết tâm, quay sang Tần Mộ Bạch nói: "Tôi chờ anh sắp xếp."
Nhưng lúc sau phát hiện ra A Lâm tuy rằng mông rất có thịt nhưng lại là Beta, bọn họ lộ ra gương mặt thất vọng, tầm mắt dời đi, trong đó còn có người trào phúng nói: "Là Alpha nào mắt mù sao, đói bụng ăn quàng đến Beta cũng không tha."
A Lâm nghe được liền tức giận, lập tức hung hăng trừng mắt nhìn đối phương, xắn tay áo muốn đánh nhau.
Thẩm Thần vội vàng giữ chặt cậu, nhắc nhở nói: "Nơi này là bệnh viện."
A Lâm lúc này mới thôi, tức giận bất bình mà nói: "Beta thì làm sao? Beta cũng có thể làm cho Alpha sung sướng cả một đêm!"
Thẩm Thần: "......"
Cậu thật sự muốn giả vờ không quen biết A Lâm, thật sự quá mất mặt.
Thấy Thẩm Thần vẻ mặt bất đắt dĩ mà nhìn mình, A Lâm mới bất giác cảm thấy thẹn lên, khuôn mặt đỏ bừng lên, rồi lại nói thầm thì nói: "Kỳ thật tớ cũng rất sướng."
Thẩm Thần cũng không biết nên nói cái gì.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, một lát sau, Thẩm Thần nhịn không được hỏi: "Sao cậu lại cùng Alpha ở bên nhau?"
"Bị người hố." A Lâm bĩu môi nói.
Chuyện là tối hôm qua cậu đi đến cửa phòng ở hội sở đuổi theo Thầm Thần, không có nhìn thấy Thẩm Thần, liền muốn gọi điện thoại cho Thẩm Thần, lúc này mới phát hiện không thấy điện thoại đâu, trở về tìm thì nhìn thấy Đường Chu đang cầm điện thoại.
Đường Chu đem cậu kéo vào trong phòng, muốn cậu uống hai ly mới bằng lòng trả điện thoại.
A Lâm là người thẳng thắn, không sợ trời sợ đất, tâm tư không phức tạp, hơn nữa cậu tự nhận là tửu lượng không tồi, vì thế vỗ ngực nói: "Hai ly rượu mà thôi, không thành vấn đề!"
Kết quả Đường Chu đem hỗn hợp rượu nồng độ cao cho cậu uống.
Một ly này uống xong A Lâm chân đứng không vững, càng đừng nói uống ly rượu thứ hai, cả người say đến mơ mơ màng màng, cứ như vậy bị Đường Chu mang lên giường.
Đương nhiên, cậu cũng không phải say đến mức như lợn chết, chỉ là cả người không có chút sức lực nào, phản ứng chậm chạm một chút. Lại vớ phả Đường Chu lại là cái tay tình trường già đời, kỹ thuật cao siêu, đem A Lâm xoay mòng mòng, rốt cuộc sau đó là một cây nhập động.
Ngày hôm sau tỉnh lại, A Lâm mới cảm giác được toàn thân đều vô cùng đau đớn, giống như bị xe tải lớn đi qua, hai cái đùi càng bủn rủn vô lực, đi đường đều không khép được.
Nếu không phải bởi vì như vậy, cậu cũng sẽ không tới bệnh viện để khám.
"Tên hỗn đản kia đã sớm theo dõi tớ rồi, cố ý chuốc rượu cho tớ, làm cho tớ mắc bẫy!" A Lâm múa may tay chân, tâm trạng bực tức, giống như người vừa rồi nói sung sướng không phải là cậu.
Bất quá cậu cũng không nói cho Thẩm Thần người kia là Đường Chu, bởi vì cậu cũng không biết đối phương tên gọi là gì, dù sao thì chơi với nhau một đêm liền bỏ đi không quan hệ gì với nhau.
Nếu không phải làm loại chuyện này mông quá đau, kỳ thật A Lâm cũng không cần để ý đối phương là ai, có thể chơi đùa mấy lần nữa.
Thẩm Thần sau khi nghe xong cũng không biết nên vui mừng vì bạn mình được trải qua sự đời hay lo lắng nữa, chỉ đành nói: "Ha...... Dù sao cậu sướng là tốt."
"Nhưng mà..." A Lâm thế nhưng còn gật gật đầu, ở trước mặt bạn thân cậu chưa bao giờ ngại ngùng là gì, "Chính là sung sướng được một lát thì khổ quá, lần sau vẫn là thôi đi."
"Thì ra cậu còn nghĩ đến lần sau cơ." Thẩm Thần nở nụ cười, con người lãnh đạm lại cười lên bộc lộ sự thanh tú, gương mặt trở nên xinh đẹp cực kỳ.
A Lâm nhìn cậu ngây người một chút, nhịn không được cảm thán: "Đồ yêu nghiêtj nhà cậu cười lên thật xinh đẹp! Tớ nếu là Alpha, chắc chắn sẽ bị cậu làm cho mê muội."
Thẩm Thần không quen có người khen mình như vậy, bèn thu lại dáng vẻ tươi cười, khôi phục lại dáng vẻ lãnh đạm.
"Đúng rồi, cậu tới bệnh viện làm gì?" A Lâm nghi hoặc, nhìn từ trên xuống dưới Thẩm Thần, "Cậu đột nhiên từ M thành chạy về tới, cũng không cùng tớ nói một tiếng, cậu... Có phải ở đó có gì không thoải mái không?"
Cậu sau A Lâm hỏi có điểm chần chừ, lo lắng cho Thẩm Thần bị làm sao.
Thẩm Thần cười nhẹ, giải thích nói: "Tớ cảm thấy ở A thành thoải mái hơn, cho nên liền trở lại. Tớ đến bệnh viên, chỉ là vì đến để tiêm thuốc ức chế mà thôi."
A Lâm rõ ràng thở dài nhẹ nhõm một hơi, ở Thẩm Thần trên vai đấm một chút, cao hứng mà nói: "Thật tốt quá! Nếu cậu đã trở lại, thì dọn đến chỗ tớ ở chúng ta cùng nhau ở chung."
Thẩm Thần lắc đầu cự tuyệt: "Tớ thích ở một mình hơn."
A Lâm hiểu biết tính cách của cậu, biết cậu luôn luôn muốn tự mình làm, nếu Thẩm Thần không thích, cậu đành phải thôi.
Vừa lúc trên màn hình điện tử hiện ra tên A Lâm đến lấy thuốc, Thẩm Thần nhắc nhở A Lâm đi lấy thuốc, Thẩm Thần cũng phải đi tìm Tần Mộ Bạch, hai người liền tách ra.
Chờ Thẩm Thần đi tới nhà ăn, Tần Mộ Bạch đã ở nơi đó đợi hơn nửa giờ.
Thẩm Thần cảm thấy thật có lỗi: "Xin lỗi, tôi tới chậm rồi."
"Không sao, tôi cũng vừa đến." Tần Mộ Bạch tính tình rất tốt, khuôn mặt anh tuấn mang theo một sự ôn hòa tươi cười, như đối với Thẩm Thần khi có sự kiên nhẫn vô cùng.
Anh đem thực đơn đưa cho Thẩm Thần, đưa cho Thẩm Thần gọi món trước, lại cười giới thiệu cho cậu một vài món ngon, nhìn ra được Tần Mộ Bạch là khách quen nơi này.
Thẩm Thần không thể nói với nói với Tần Mộ Bạch là mình mang thai, không thể ăn thịt cá, thậm chí không thể ngửi được một chút mùi tanh nào, đành phải lấy cớ gần nhất dạ dày không tốt lắm, sau đó gọi hai món ăn thanh đạm.
Tần Mộ Bạch lại cho rằng cậu khách khí, lại cầm lấy thực đơn gọi thêm ba món, trong đó có một món là cá chiên xù, nước canh thơm nồng, hương vị chua chua ngọt ngọt, rất ngon— nói đồ ăn khai vị.
Trong lúc chờ đồ ăn, Tần Mộ Bạch đem kết quả khám bệnh nói cho Thầm Thần.
Thẩm Thần muốn mở miệng nói cảm ơn, Tần Mộ Bạch như đoạn được, trêu ghẹo nói: "Em không cần nói cảm ơn tôi, em cùng tôi nói lời này, tôi liền cảm thấy mình được phát thẻ người tốt."
"Thẻ người tốt" ý tứ sự theo đuổi của Tần Mộ Bạch bị cậu từ chối, Tần Mộ Bạch dùng phương thức nói giỡn này bộc lộ ra, một chút đều không che giấu ý tứ muốn theo đuổi Thẩm Thần.
Đối mặt với sự dịu dàng ôn nhu như vậy, Thẩm Thần có chút không biết làm sao, nhẹ giọng cười một chút, sau đó cầm lấy cái ly uống nước tới che giấu sự không tự nhiên của chính mình.
Tần Mộ Bạch thấy cậu liền đôi tai đỏ bừng, cảm thấy đáng yêu liền cười nhẹ một cái, không nghĩ tới một người lúc nào cũng cao lãnh như vậy, lại là dễ dàng thẹn thùng.
Anh càng thêm cảm thấy Thẩm Thần rất hợp với mình, lại có điểm tiếc nuối không thể gặp cậu sớm một chút, bằng không hiện tại Thẩm Thần nên là người của hắn.
"Cho em xem cái này." Tần Mộ Bạch bỗng nhiên cười thần bí, click điện thoại mở album ra, sau đó chuyển qua trước mặt Thẩm Thần.
Thẩm Thần cúi đầu vừa thấy, trên màn hình là một cái vòng cổ màu xanh kim cương sáng chói, màu xanh ngọc phối với kim cương trông rất sang trọng, kiểu dáng cực kỳ nho nhã, giống như dưới đại dương sâu thẳm.
"Thương Lan Chi Tâm?" Thẩm Thần kinh ngạc.
"Đúng vậy, đây là lấy tác phẩm của em để thiết kế đó." Tần Mộ Bạch cười nói.
Thẩm Thần vừa vui mừng lại vừa kinh ngạc.
Vui mừng là vì Tần Mộ Bạch làm ra sản phẩm được rồi, còn có thể cho cậu xem, kinh ngạc cảm thán chính là xem qua ảnh thấy được chiếc vòng cổ này kinh diễm chói loá đến đâu, giống như trong tưởng tựng của cậu.
Cậu không biết người khác đánh giá nó như thế nào, nhưng ở trong lòng cậu, vòng cổ này rất hoàn mĩ, cậu vẫn luôn cho rằng bản thiết kế của chính mình tệ đế nỗi phải bị ném vào thùng rác.
"Tôi đem vòng cổ này tặng cho em họ lúc lúc sinh nhật 18 tuổi." Tần Mộ Bạch cười nhìn Thẩm Thần, ánh mắt không chút nào che giấu sự yêu thích đối với Thẩm Thần, "Em ấy rất thích, vẫn luôn hỏi tôi thiết kế sư là ai."
Có thể được chủ nhân của chiếc vòng này yêu thích, đối với Thẩm Thần như vậy là đủ rồi.
Cậu không khỏi mà cong môi lên hỏi: "Vậy anh nói cho cô ấy sao?"
"Không có." Tần Mộ Bạch lắc đầu, có chút bất đắc dĩ mà cười, "Em họ tôi từ nhỏ đã rất thích thiết kế trang sức, tôi sợ tôi nói cho em ấy tên người thiết kế bộ trang sức đó, em ấy sẽ điên cuồng mà bám dính em, đến lúc đó em sẽ rất đau đầu."
Thẩm Thần sửng sốt, sau đó cười nói: "Tôi đây hẳn là phải cảm ơn anh đã giúp tôi giải quyết được một vấn đề đau đầu này."
Tần Mộ Bạch gật đầu nói: "Không cần khách khí."
Thẩm Thần lại lần nữa bật cười.
Cậu phát hiện Tần Mộ Bạch là một người ôn hoà dí dỏm, nói chuyện luôn biết chừng mực có tiến có lùi, luôn vui đùa không làm cho người khác phải khó xử, khó trách A Lâm cực lực muốn tác hợp cho cậu cùng Tần Mộ Bạch.
Nếu cậu không có gặp được Hoắc Nam Phong, có lẽ thật sự sẽ thích người như Tần Mộ Bạch.
Đáng tiếc là không có chữ "Nếu", cậu hiện tại còn đang ở trong bãi bùn lầy dây dưa không dứt với Hoắc Nam Phong, nào còn có sức lực đi tìm tình yêu mới, chỉ hy vọng có thể nhanh thoát khỏi vũng lầy, thoát khỏi Hoắc Nam Phong là tốt rồi.
Chỉ chốc lát sau, người phục vụ đem đồ ăn bưng đi lên, hai người liền thôi không nói chuyện nữa.
Tần Mộ Bạch chú ý tới Thẩm Thần chỉ ăn mấy món thanh đạm, đối với món cá chiên xù anh cố ý gọi thêm, lại nghĩ tới bệnh của Thẩm Thần, vẫn là cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
Bất quá Thẩm Thần không muốn nói, anh cũng không nghĩ ép hỏi đối phương, chỉ là ở trong lòng âm thầm nhớ kỹ món ăn mà Thẩm Thần thích.
Ăn cơm xong, Tần Mộ Bạch nhớ tới một việc khác, hỏi Thẩm Thần: "Em có hứng thú muốn mở một phòng làm việc thiết kế trang sức không?"
"Phòng làm việc?" Thẩm Thần giật mình, giương mắt nhìn về phía Tần Mộ Bạch.
Tần Mộ Bạch cười nói: "Tôi rất thích các tác phẩm thiết kế của em, không hy vọng em ở tập đoàn Hoắc Thị kia bị vùi dập. Nếu em muốn mở một phòng làm việc mới, tôi rất vui lòng vì được làm một người đầu tư vào đó."
Lời này đối với Thẩm Thần như là một lời mời gọi, là một miếng ăn lớn.
Cậu vẫn luôn muốn có một phòng làm việc riêng của chính mình có thể tự do tự tại mà làm thiết kế, mà không phải bị người khác quản thúc chơi xấu, đem thiết kế của cậu vứt bỏ như rác rưởi.
Chính là Thẩm Thần trầm mặc trong chốc lát, lắc đầu nói: "Tôi sớm hay muộn cũng phải rời khỏi A thành."
Tần Mộ Bạch lại cười nói: "Tôi biết tôi không phải nói hiện tại, tôi nói chính là đợi sau khi em rời khỏi Hoắc Nam Phong. Nếu em có ý định mở phòng làm việc, tôi có thể giúp một chút, hoặc là em có ý tưởng gì cũng có thể nói với tôi. Chờ sau khi em thoát khỏi, có thể lập tức làm luôn."
Nói tới đây, Tần Mộ Bạch dừng một chút, nhẹ nhàng cầm tay Thẩm Thần: "Nói cho em một tin tức tốt, có thể dùng thân phận mới rồi đó."
Thẩm Thần trong lòng vui vẻ, xem nhẹ cái nắm tay kia, vội vàng hỏi: "Là sự thật sao? Khi nào tôi có thể rời đi?"
Tần Mộ Bạch trầm ngâm nói: "Đại khái là còn phải nửa tháng nữa. Kỳ thật muốn tìm một thân phận mới thì không khó, khó chính là muốn tìm được một thi thể để thay thế."
"Anh muốn tôi giả chết sao?" Thẩm Thần thấp giọng hỏi.
"Đúng vậy, chỉ khi em giả chết thì Hoắc Nam Phong mới có thể buông tha cho em." Làm bạn cùng phòng của Hoắc Nam Phong Tần Mộ Bạch cũng xem như hiểu tính cách đối phương.
Thẩm Thần cũng rõ ràng điểm này, muốn hoàn toàn thoát khỏi Hoắc Nam Phong, hoặc là làm Hoắc Nam Phong chán ghét cậu, hoặc là đổi thành một thân phận mới, nếu không thì cậu sẽ mãi như thế này, tùy người có thể làm nhục được.
Hiện giờ trong bụng cậu đã mang thai hơn hai tháng, nếu là chần chừ không đi, bụng lớn lên, khẳng định sẽ bị Hoắc Nam Phong phát hiện việc mang thai.
Nghĩ đến đây, Thẩm Thần hạ quyết tâm, quay sang Tần Mộ Bạch nói: "Tôi chờ anh sắp xếp."