Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Ly Hôn Nhất Thời Sảng, Truy Thê Hỏa Táng Tràng

Chương 100: Tôi sẽ đi tìm em (Hoàn chính văn)



Ngày thường A Lâm nói chuyện thẳng thắn, hào sảng, nhưng khi Thẩm Thần hỏi cậu chuyện liên quan đến Đường Chu, A Lâm lại ấp úng, bộ dáng ậm ờ làm Thẩm Thần âm thầm ngạc nhiên.
A Lâm không muốn nói, Thẩm Thần cũng không có truy vấn, rốt cuộc ai trong lòng cũng phải có chút bí mật mà.
Ngày hôm sau, Cố phu nhân biết được A Lâm phải về A thành làm việc, vội vàng phân phó quản gia chuẩn bị một đống quà lớn, bao gồm cả quà cho A Lâm và cha mẹ của cậu nữa.
A Lâm ngượng ngùng muốn chết, Cố phu nhân cũng mặc kệ, vẫn nhét vào hành lý của cậu, còn nói A Lâm lần sau đi nước Pháp chơi.
Hoắc Nam Phong đứng ở một bên thấy thái độ của Cố phu nhân đối với A Lâm nhiệt tình hiền lành như vậy, ẩn ẩn có chút hâm mộ, cũng không biết khi nào vợ chồng Cố thị mới có thể đối với hắn có gương mặt tươi cười như vậy.
Lần này vẫn là phi cơ tư nhân của Cố gia đưa A Lâm quay lại thành phố A.
A Lâm rời đi trước, đem Thẩm Thần kéo đến một bên, lặng lẽ hỏi cậu: "Cậu cùng Tần học trưởng còn liên hệ không?"
Thẩm Thần sắc mặt ngơ một chút, lắc đầu nói: "Không có."
Mấy tháng trước, cậu đột nhiên mất tích, làm loạn toàn bộ A thành đều biết
Ở bên này sau khi sắp xếp xong, cậu do dự hồi lâu, rốt cuộc cũng gọi điện thoại cho Tần Mộ Bạch, muốn nói cho anh rằng mình không sao hết.
Nhưng Tần Mộ Bạch sớm đã từ trong miệng A Lam biết được tin tức này, mở miệng câu đầu tiên liền ôn hòa mà nói: "Tiểu Thần, chúc mừng em cùng người nhà đoàn tụ."
Thẩm Thần thành khẩn mà nói một tiếng cảm ơn, lại cảm thấy rất áy náy: "Xin lỗi, lâu như vậy mới nói cho anh."
Tần Mộ Bạch cười nói: "Có cái gì mà phải xin lỗi, giữa tôi và em không cần nói những lời này. Hiện giờ em đã tìm được người nhà, tôi rất vui, chỉ là không biết về sau khi nào chúng ta mới gặp lại nhau."
Thấy anh quan tâm mình như vậy, Thẩm Thần càng thêm hổ thẹn, nói: "Tôi vẫn còn quay về A thành mà."
Tần Mộ Bạch trầm mặc vài giây, bỗng nhiên cười khổ nói: "Chúng ta có phải chỉ làm bạn bè thôi đúng không?"
Loại vấn đề này Thẩm Thần cũng chỉ có thể nói là, việc này cậu không có đáp án, bởi vì cậu không xứng với Tần Mộ Bạch, cần gì phải lại đi trêu chọc anh.
Hồi lâu, Tần Mộ Bạch rốt cuộc cũng nói: "Tiểu Thần, kỳ thật tôi không có rộng lượng như em nghĩ, tôi không muốn cùng em làm bạn bè. Nếu làm không là người yêu, về sau chúng ta không cần liên hệ với nhau nữa."
Thẩm Thần cũng biết miễn cưỡng làm bạn bè chỉ càng thêm xấu hổ.
Nếu Tần Mộ Bạch đã nói như vậy, cậu cũng không có giữ lại, mà là yên lặng mà đem lòng tốt của Tần Mộ Bạch ghi trong lòng.
Từ sau cuộc gọi ấy, hai người không có liên lạc lại.
A Lâm rời đi, Hoắc Nam Phong phát điên cái gì, vẫn luôn đi theo Thẩm Thần đi tới đi lui, rất nhiều lần Thẩm Thần xoay người lúc ấy thiếu chút nữa đụng vào người hắn. Lúc này Thẩm Thần muốn đi trẻ con phòng xem hai bé con, Hoắc Nam Phong nhắm mắt đi theo, một bộ dạng muốn nói lại thôi.
Thẩm Thần vừa tức giận vừa buồn cười, đi tới cửa, nhịn không được hỏi: "Hoắc tiên sinh, anh không vội việc của mình sao? Anh đi theo tôi làm gì?"
Hoắc Nam Phong thẳng lăng mà nhìn chằm chằm cậu: "Không có gì, tôi muốn ở bên cạnh em thôi."
Thẩm Thần bất đắc dĩ: "Có chuyện nói thẳng đi."
Hoắc Nam Phong bỗng nhiên ôm lấy cậu, giọng điệu chua lòm: "Vừa rồi hình như tôi nghe được em cùng A Lâm nhắc đến Tần Mộ Bạch. Hai người vẫn liên lạc với nhau thường xuyên sao?"
Thẩm Thần cố ý hỏi: "Đúng thì thế nào?"
Hoắc Nam Phong trong lòng cười lạnh một tiếng, đôi mắt nặng nề đảo lung tung, nghĩ thầm: Tôi sẽ tìm việc cho hắn làm, để hắn không còn sức để tìm em luôn.
Đương nhiên, loại lời này hắn không nói ra, chỉ nói: "Vậy thì tôi đành phải đối tốt với em gấp bội, đối với con của chúng ta tốt hơn, làm em cả đời đều luyến tiếc không rời khỏi tôi được."
Thẩm Thần nhấp môi cười một chút: "Tôi cũng sẽ không luyến tiếc."
Cậu đẩy Hoắc Nam Phong ra, đi vào phòng trẻ con.
Vú em mới vừa cho hai đứa nhỏ ăn xong, thấy cậu cùng Hoắc Nam Phong đi vào, liền lui đi ra ngoài, để tránh quấy rầy cha con họ tình cảm
Bé con mới sinh ra trên cơ bản đều là ăn và ngủ thôi, một ngày có 24 tiếng đồng hồ, 20 tiếng đồng hồ đều là đang ngủ.
Trên giường mềm mại, hai bé con trắng nõn nằm ở trên đó, ăn no xong không ngủ được, mở to một đôi mắt đen nhánh, không chớp mắt mà nhìn Thẩm Thần.
Thẩm Thần tâm mềm nhũn, trên mặt không khỏi mà lộ ra ý cười ôn nhu: "Các con không ngủ được sao? Có phải muốn ra ngoài chơi hay không?"
A Kiệt chân lập tức đạp loạn, một bộ dạng nóng lòng muốn thử.
Quả Quả há miệng nhỏ, một chút nước miếng trong suốt nước miếng chảy ra.
Thẩm Thần bật cười, một bên lau nước miếng cho Quả Quả, một bên nói: "Các con còn nhỏ, không thể đi ra ngoài nha. Hừm...... Đợi sau khi tròn một tháng, ba sẽ mang các con đi ra ngoài phơi nắng."
Bé con sau một tháng có thể mang ra ngoài phơi nắng một chút, có thể hấp thụ Canxi và vitamin D, đối với thân thể của chúng rất tốt.
Nhưng hiện tại hai bảo bối sinh ra còn chưa đến nửa tháng, thật sự quá nhỏ, sức chống cự kém, mang đi ra ngoài dễ dàng sinh bệnh.
Thẩm Thần sờ đầu hai bảo bối đầu, bỗng nhiên phát hiện mắt hai anh em đều nhìn người phía sau cậu.
Thẩm Thần ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy Hoắc Nam Phong cầm điện thoại chụp ảnh cậu, cũng không biết đã chụp bao lâu rồi.
"Đưa tôi nhìn xem." Thẩm Thần hơi nhướng mày, tay duỗi ra trước mặt Hoắc Nam Phong, tò mò ảnh chụp của chính mình.
"Em yên tâm, mỗi một tấm ảnh đều rất xinh đẹp." Hoắc Nam Phong đem điện thoại đưa cho cậu, ngồi xuống bên cạnh, lại bổ sung một câu, "Tấm ảnh nào chụp em cũng đều đẹp."
Thẩm Thần không tin, click mở album, trước hết nhìn thấy chính là ảnh vừa rồi hắn mới chụp.
Trên ảnh chụp ánh mắt cậu mang theo một chút mờ mịt, hiển nhiên còn chưa phản ứng được đây lại là cậu, khóe môi cười mỉm, trên mặt mang theo ý cười.
Cả người khí chất trầm tĩnh, ôn nhu sạch sẽ, không thấy sự thanh lãnh với xa cách của  ngày xưa nữa..
Đây là cậu sao?
Thẩm Thần cảm giác có điểm kỳ lạ, giống như cậu với ngày thường nhìn trong gương không giống nhau. Ngón tay theo thói quen mà lướt sang, lướt đu lướt lại phát hiện Hoắc Nam Phong thế nhưng chụp lén cậu rất nhiều ảnh chụp.
Có lúc cậu đi đường, ngủ, đọc sách...... Thậm chí ảnh cậu ngồi ở trên sô pha uống nước cũng có, còn có cả ảnh mấy tháng trước cậu đi bệnh viện thăm hắn cũng có.
Ước chừng có hai nghìn tấm!
Thẩm Thần nhìn chằm chằm ảnh chụp, sắc mặt khó đoán, một hồi lâu cũng chưa nói chuyện.
Hoắc Nam Phong lại gấp gáp, vội vàng giải thích nói: "Tôi không có ý khác, chỉ là lúc trước ở bệnh viện dưỡng thương rất nhớ em, mà em một tuần chỉ đến một lần..."
"Cho nên anh liền chụp lén tôi?"
"Ừ."
"......" Thẩm Thần cũng không biết nên nói cái gì.
Cậu không có tức giận, bởi vì đây cũng chủ là bức ảnh chụp thôi mà, nhưng mà bất tri bất giác bị Hoắc Nam Phong chụp nhiều như vậy, tổng cảm thấy có điểm......
"Anh thật là biến thái." Thẩm Thần rốt cuộc nghĩ đến một câu thích hợp để hình dung ra Hoắc Nam Phong, "Về sau không cho chụp nữa, đem mấy tấm ảnh này xoá đi." Hoắc Nam Phong đau lòng hỏi: "Tôi có thể lưu lại một ít không? Tháng sau em phải đi Pháp rồi, tốt xấu cũng phải để lại cho tôi một vài tấm làm tôi giảm bớt nỗi khổ tương tư." Thẩm Thần nghĩ nghĩ, cho phép hắn để lại 10 tấm. Hoắc Nam Phong năn nỉ ỉ ôi, cuối cùng để lại 50 bức ảnh, còn lại đều bị Thẩm Thần tự mình xóa hết.
Xóa xong ảnh chụp, Thẩm Thần rời khỏi album, phát hiện màn hình điện thoại của hắn toàn bộ đều là cậu.
Hoắc Nam Phong thấy Thẩm Thần nhìn chằm chằm vào điện thoại không nói một lời, vội vàng ôm bờ vai của cậu, thật cẩn thận hỏi: "Em đang khó chịu sao? Nếu là em không thích, tôi hiện tại liền sửa."
Hắn lấy qua điện thoại qua để sửa.
Thẩm Thần bỗng nhiên thở dài một hơi, đè lại tay Hoắc Nam Phong: "Không cần sửa lại, để đấy cũng được."
Hoắc Nam Phong lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.
Thẩm Thần cười cười, cúi đầu nhìn em bé tiếp.
Hai cái tiểu gia hỏa vẫn còn chưa ngủ, anh lớn quay đầu tràn đầy năng lượng mà nhìn em nhỏ, em nhỏ lại thờ ơ, an tĩnh mà ngậm tay nhỏ, khiến cho tay nhỏ toàn là nước miếng.
Anh trai giống như bất mãn em trai không để ý tới mình, đột nhiên nâng lên gót chân nhỏ đạp vào em trai một cái.
Em trai ngẩn người, nhăn khuôn mặt nhỏ, giây tiếp theo vang lên một tiếng khóc.
Không quá hai giây, anh trai cũng bắt đầu oa oa khóc lớn.
Thẩm Thần cùng Hoắc Nam Phong một người ôm một bé, dỗ hơn nửa ngày mới làm hai tiểu gia hỏa ngủ được.
Đem tiểu gia hỏa nhẹ nhàng đặt ở giường em bé, Thẩm Thần thở phào nhẹ nhõm, đang muốn xoa xoa bả vai Hoắc Nam Phong đã bắt lấy cánh tay cậu, để hắn bóp vai giúp cậu.
"Chạy nhanh đi nghỉ ngơi, để vú em tới chăm bọn chúng cho."
Hoắc Nam Phong nói chuyện nhỏ giọng, sợ làm ồn đến hai tiểu gia hỏa, một bên giúp Thẩm Thần xoa xoa bả vai, một bên đẩy cậu đi ra ngoài.
Thẩm Thần thấp giọng nói: "Tôi ở lại thêm chút nữa......"
"Về sau còn nhiều thời gian chăm bọn chúng, em gấp cái gì, trước tiên lấy lại sức khoẻ tốt đi đã." Hoắc Nam Phong thái độ cường thế, chính là đem Thẩm Thần mang ra khỏi phòng trẻ con. Hắn còn nhớ rõ lời bác sĩ nói Thẩm Thần sau khi sinh xong bé con.
Nói Thẩm Thần lúc trước chịu quá nhiều tổn thương, so với Omega yếu hơn rất nhiều, sinh con xong nhất định phải tĩnh dưỡng cho tốt, không thể mệt nhọc quá độ.
Thấy Hoắc Nam Phong nhìn chằm chằm bản thân, Thẩm Thần không thể không quay về phòng ngủ nghỉ trưa.
Một giấc ngủ này cậu ngủ tới chạng vạng, tỉnh lại phát hiện Hoắc Nam Phong không biết khi nào đã năm lên giường cậu, nhưng lúc này cậu lại dựa vào lồng ngực hắn. Thẩm Thần theo bản năng mà muốn đẩy Hoắc Nam Phong ra.
Cũng không biết như thế nào, trong đầu có ý nghĩ như thế nhưng cơ thể lại lười động, giống như rất thoải mái hưởng thụ tư thế này.
Bọn họ đã bao lâu không rồi không ôm nhau ngủ như vậy?
Thẩm Thần ngẩng đầu nhìn Hoắc Nam Phong, nhìn thấy đối phương mắt một mí, bên trái đuôi mắt có một vết sẹo, là lúc trước Hoắc Nam Phong xảy ra tai nạn xe để lại.
Ở mấy tháng trước, Hoắc Nam Phong còn nằm ở bên trong phòng ICU, giống như giây tiếp theo sẽ chết đi. Lúc này lại nằm ở bên cậu, hô hấp vững vàng thông thuận, hoàn toàn nhìn không ra đã đi qua cửa tử.
Trong giờ phút này, Thẩm Thần chợt nghĩ: Nếu không cứ như vậy đi?
Cứ như vậy tha thứ cho hắn, một ngày lại thêm một ngày, đêù bình yên như vậy. Ngày nào đó Hoắc Nam Phong nếu là lại làm chuyện có lỗi với cậu, cậu sẽ tách hoàn toàn ra khỏi người này.
Loại này ý niệm hiện ra không bao lâu, Hoắc Nam Phong tỉnh lại, môi mỏng cười nói: "Em nếu cứ nhìn tôi như vậy, tôi không dám bảo đảm giữ được đâu."
Ý nghĩ vừa rồi trong đầu của Thẩm Thần lập tức bay đi. Vẫn là để tên hỗn đản này truy cậu đi.
Vào một ngày nào đó, nếu Hoắc Nam Phong biết được Thẩm Thần trước khi đi nước Pháp đã tha thứ cho mình, lại bởi vì câu nói vừa rồi mà làm Thẩm Thần đánh mất ý nghĩ đó, cảm thấy hối hận muốn chết!
Lúc này Hoắc Nam Phong còn không biết Thẩm Thần đang nghĩ gì, ôm người lưu luyến không rời nói: "Việc ở A thành tương đối khó giải quyết, đêm nay tôi phải trở về."
Thẩm Thần ừ một tiếng.
Hoắc Nam Phong bỗng nhiên ngồi dậy, nhìn chằm chằm cậu, gằn từng chữ: "Tôi sẽ đi nước Pháp tìm em."
Thẩm Thần không nói tiếng nào.
Hai người nhìn nhau trong chốc lát, Thẩm Thần rốt cuộc cũng mỉm cười: "Hoắc Nam Phong, hy vọng anh lần này nói được thì làm được."
Hoắc Nam Phong đôi mắt sáng ngời, biểu tình kích động lên: "Em cũng hy vọng tôi đi tìm em đúng hay không? Em...... Đối với tôi có mong chờ sao?"
Thẩm Thần quay sang chỗ khác, đưa lưng về phía cậu, trên môi tạo lên độ cong "Anh cảm thấy thế nào thì là thế đó."
Hoắc Nam Phong nhịn không được ngây ngốc cười lên.
Thật tốt.
Chỉ cần Thẩm Thần đối với hắn còn có chờ mong, đã nói lên hắn không phải hoàn toàn hết hy vọng, chỉ cần hắn nỗ lực một chút, nhất định có thể làm cho Thẩm Thần hồi tâm chuyển ý.
Hôm nay buổi tối, trước khi Hoắc Nam Phong rời khỏi đây, lại đi lại một lần nữa hỏi Thẩm Thần: "Em hy vọng tôi đi nước Pháp tìm em sao?"
Thẩm Thần nhìn thấy ánh mắt lửa nóng lại chờ mong chờ của hắn, nhẹ nhàng cười lên: "Tôi rất chờ mong."
Trong nháy mắt, Hoắc Nam Phong giống như nghe được tiếng đánh trống trong lòng, cả người tràn đầy phấn khích.
Hoàn chính văn.
Chương trước Chương tiếp
Loading...