Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Ly Hôn Đi Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À - Trang 4

Chương 96: C96: Tao cũng không có tín hiệu



Lý Bình bức rức nắm chặt ngón tay, dường như trong lòng đang giãy dụa kịch kiệt. Mãi một lúc sau, cô ta nuốt nước. miếng, cuối cùng gật đầu.
“Thật ra, tôi mới chỉ gặp mặt một lần... Tháng mười năm trước, vào đêm sinh nhật Trần Hoành, Cường Tử tự tay nấu đồ ăn cho anh trai anh ấy, nhưng anh ấy biết anh đang giám sát mình nên không thể đi gặp anh trai, cho nên... để tôi đi đưa”
“Ở nơi nào?” Sở Vũ Hiên sốt ruột hỏi.
“Số 227 đường Tân Hải, là một quán bar giải trí... A, đúng rồi, chủ quán bar giải trí đó tên là Lý Bân, chắc là có quan hệ rất tốt với Trần Hoành, nếu Trần Hoành có việc gì muốn nói với Cường Tử đều sẽ nhờ anh ta tới quán ăn để chuyển lời.”
“Trần Hoành này cẩn thận thật đấy!” Sở Vũ Hiên nói thầm một câu, ngay sau đó đi sang một bền, lấy điện thoại ra gọi cho Lão Ngũ: “Lấy đồ đạc ra làm việc đi!”
Ngay sau đó lại gọi cho Lão Nhị: “Điều tra số 227 đường Tân Hải và một người tên là Lý Bân, nhanh lên!”
Sau khi cúp máy, bởi vì còn phải đợi Lão Ngũ nên Sở Vũ Hiên không vội vàng rời đi, mà là ở ngoài cửa phòng cấp cứu với Trần Đình.

Khoảng mười mấy phút sau, bác sĩ chủ trị đi ra khỏi phòng cấp cứu, ánh mắt đượm buồn, lắc lắc đầu.
Hai người Trần Đình và Lý Bình nhất thời khó chấp nhận được, ôm chặt lấy nhau, suy sụp gào khóc.
Vẻ mặt Sở Vũ Hiên rất nghiêm trọng, hỏi bác sĩ: “Rốt cuộc tại sao lại thế này? Hai ngày trước không phải hồi phục khá tốt à?”
Bác sĩ cau mày, nói: “Đột ngột xuất huyết não, theo lý mà nói, máy móc vẫn luôn hoạt động cho nên khả năng chuyện này xảy ra là rất thấp... Haizz, thật sự vết thương của anh ấy quá nghiêm trọng, chúng tôi... đã cố gảng hết sức.”
Sở Vũ Hiên không nói gì nữa, xoay người ngồi bên cạnh Trần Đình, vừa an ủi vừa nói: “Đình Đình, kết bạn wechat với tôi đi, tôi chuyển tiền cho cô để cô sắp xếp tang sự cho anh cô.
Trần Đình khóc sưng cả hai mắt, nức nở nói: “Anh Sở, ba anh em bọn em sao lại khổ vậy chứ! Anh cả mất tích mười năm, hiện tại anh em lại... Hu hu... Anh không đâu, năm ngoái ông nội của em khám bệnh phát hiện là bị ung thư gan, tháng trước tới viện khám lại, bác sĩ nói nhiều nhất chỉ có thể sống thêm ba tháng, hu hu... Sau này sẽ chỉ còn lại mình em thôi!"
Lý Bình lau nước mắt, há miệng thở dốc, muốn nói lại thôi.
Dây thừng chỉ đứt ở phân mỏng nhất, xui xẻo chỉ tìm người số khổ.
Trên đời này có lẽ không có địa ngục, bởi vì địa ngục là ở trần gian.
12 giờ trưa, hai anh em và Lão Ngũ gặp nhau ở bệnh viện, cùng chạy tới số 227 đường Tân Hải.
Trên đường đi, Lão Nhị đã gửi tin tức điều tra được tới: Số 227 đường Tân Hải, trước đây là kho hàng, sau được cải tạo thành một quán bar giải trí nhưng thực chất lại là nơi tụ tập của một đám lưu manh, người bên trong không tốt xíu nào, một nửa số người đã từng vào tù. Lý Bân là đại ca của đám người này, từng tự tay giết người, đi tù tám năm, giảm hình phạt một năm, mới ra tù năm kia.
Đường Tân Hải năm ngoài đường vành đai số 4, cách bệnh viện thành phố thứ hai khá xa, hơn một tiếng sau ba người mới tới nơi.

Sau khi đỗ xe, Lão Ngũ hạ cửa sổ xe xuống, điều khiển một chiếc máy bay không người lái loại nhỏ lên không, tiện đà mở máy tính ra, xoa xoa tay: “Để tôi xem nào, có bao nhiêu camera giám sát..."
“Ok, mọi người có thể vào rồi.”
Sở Vũ Hiên và Lão Tam lập tức xuống xe.
Cùng lúc đó, trong quán bar giải trí, hai tên côn đồ đang cùng chơi game trên điện thoại, khi sắp tới thời khắc quan trọng, hình ảnh trên màn hình đột nhiên bị đơ.
“Má nó! Sao lại mất tín hiệu rồi?”
“Tao cũng không có tín hiệu?”
“Ban ngày ban mặt gặp quỷ hả? Của ông cũng không có tin hiệu!”
Ngay khi mấy người đang không hiểu gì, Sở Vũ Hiên và Lão Tam đẩy cửa bước vào.

Mấy tên côn đồ tóc vàng trên quầy quan sát hai người, thờ ơ nói: “Đánh bida hay là uống rượu?”
Sở Vũ Hiên liếc xéo tên tóc vàng một cái, lạnh lùng nói: “Lý Bân đâu?”
Vừa nghe anh muốn tìm Lý Bân, bảy tám tên lưu manh trong sảnh đồng thời nhích lại gần hai người Sở Vũ Hiên.
Một người trong đó cầm gậy bida, căm hơi ngẩng lên,: “Ê, mày là thăng nào? Tìm anh Bân của bọn tao
Sở Vũ Hiên thở ra một hơi, xoay người đóng cửa lại, tiện tay cầm khóa hình chữ U trên quây, khóa cửa lại.
Tên tóc vàng: “Con mẹ nó, mày bị điên à? Mẹ kiếp! Muốn bị đánh phải không?”
Sở Vũ Hiên vỗ cánh tay Lão Tam, bình tĩnh nói: “Ra tay nhẹ chút.”


Chương trước Chương tiếp
Loading...