Ly Hôn Đi Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À - Trang 4
Chương 42: C42: Say rồi hả
Trần Cường vội vàng nghênh đón, ôm lấy Trần Đình đang khóc sướt mướt, không ngừng run rây, dịu dàng an ủỉ: “Không có việc gì, không sao cả đâu, có anh ở đây rồi!”
Nét mặt của vợ anh ta cũng vô cùng khó
coi, trên khuôn mặt lộ vẻ uất hận, kéo chặt cánh tay của Trần Đình.
Khi nhìn thấy Sở Vũ Hiên, người đẹp từ trước đến nay vốn ít lời đột nhiên sửng sốt, con ngươi hiện lên vẻ kinh ngạc, một lát sau lại quay mặt đi.
Mâỳ cảnh sát nói thầm thì một lúc, sau đó, vị cảnh sát già nói với Trần Cường: ‘Vụ án của em gái cậu chuyển giao cho đội cảnh sát hình sự, đi thôi, đúng lúc tôi cũng phải đến đội cảnh sát hình sự một chuyến, tiện đường đưa các cậu đi.”
Vừa dứt lời, Sở Vũ Hiên kỉnh ngạc hét lên: “Trần Cường, cuối cùng thì đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại phải đến đội cảnh sát hình sự vậy chú?”
Trần Cường vô cùng ủ rũ, sau khi nghe Sở Vũ Hiên hỏi đi hỏi lại, cuối cùng cũng mất kiên nhẫn: “Sở Vũ Hiên, cậu có thể đừng hỏi nữa được không? Tôi đã nói là không sao mà! Cậu đừng làm phiền tôi nữa!”
VỊ cảnh sát già cũng trừng mắt nói: “Cậu mau đỉ đi, ở đây không có việc của cậu! Nếu cậu lại quấy rối nữa, cậu có tin tôi bắt cậu luôn không?”
Sở Vũ Hiên xấu hổ gãi đầu, bĩu môi nói:
“Được, được, tôi đi, tôi đi…”
Khỉ đi đến cửa lại xoay người nói với Trần Cường: “Cường tử, tôi thật sự xem cậu là bạn, có chuyện gì thì nhất định phải nói cho tôi đấy!”
Một chiếc Mercedes G-class đang đậu trước đồn cảnh sát, vừa lên xe, Lão Tam đã hỏi: “Đại ca, tôi diễn kịch có tốt không?”
Sở Vũ Hiên liếc nhìn khuôn mặt mong đợi đó, cười nói: “Tốt lắm, khi trở về tôi sẽ cho cậu thêm hai cú đấm nữa.”
Lão Tam cong môỉ, dừng một chút rồi hỏi: “Phản ứng của Trần Cường như thế nào? Mọi chuyện suôn sẻ chứ?”
Sở Vu Hiên thắt dây an toàn, làm động tác “xuất phát”, nói: “Chuyện như thế xảy ra với em gái của cậu âỳ, sao cậu ấy có thể nói cho người khác biết được chú?”
Lão Tam khởi động xe, u oán nói: ‘Vậy có thể hiểu rằng tôi đã chịu một cú đau tốn công vô ích rồi không?”
Sở Vũ Hiên cười nói: “Trên đời này không có con đường nào là vô ích cả… ít nhất, bây giờ cậu ấy đã biết, tôi biết cậu ấy gặp chuyện. Sau này nên làm như thế nào thì phải xem bây giờ cảnh sát xử lý như thế nào đã.”
Dứt lời, anh lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn WeChat cho lão Nhị: Giúp tôi hỏi thăm vụ án của Trần Đình ở chỗ đội cảnh sát hình sự.
Thời tiết không mấy tốt đẹp, đêm giao thừa, ngày tốt lành để đoàn viên vậy mà lại có tuyết rơi dày đặc.
Vào buổi tối, tuyết rơi ít hơn.
Triệu Nhã Nam ở nhà một mình, nhìn thời gian, đã hơn chín giờ rồi, nghĩ thầm chắc đêm nay không cần đến sơn trang Phượng Hoàng, cô không nén niềm vui sướng.
Chưa vui vẻ được bao lâu, Sở Vũ Hiên đã gọi điện thoại đến.
“Đến quán bar Liệt Hỏa đón tôi.”
Nửa tiếng sau, Triệu Nhã Nam lái ô tô đến cửa của quán bar Liệt Hỏa, vừa định gọi điện thoại cho Sở Vũ Hiên thì nhìn thấy anh đang đứng ở ven đường ôm một cô gái trẻ trang điểm đậm, miệng ghé vào tai của cô gái kia, cử chỉ mờ ám, không biết đang nói cái gì, chọc cho cô gái kia cười ngả nghiêng.
Thấy chồng của mình chơi bời trăng hoa như thế, Triệu Nhã Nam vẫn vô cùng bình tĩnh, cô lấy điện thoại di động ra chụp ảnh thì đúng
lúc chụp được cảnh cô gái kia hôn lên mặt của Sở Vũ Hiên…
Tỏng giám đốc xỉnh đẹp nhếch môi cười, gửi ảnh chụp cho quản lý bộ phận quan hệ công chúng, nhân tiện nhắn thêm một câu: Giữ lại để sau này sử dụng.
Sau đó, cô bóp còi hai cái.
Hai người đang anh anh em em thân thiết đồng thời nhìn về chiếc Maserati ở cách đó không xa, Sở Vũ Hiên nâng tay lên vẻ mặt lưu manh, đẩy đầu của cô gái xinh đẹp kia ra.
Cô gái kia tự giác chu môi, kiễng chân định lại gần. ngôn tình ngược
Nhưng mà Sở Vũ Hiên lại lấy tay ngăn đôi môi đỏ mọng của cô gái kia lại, mỉm cười tà mị fôỉ loạng choạng đi đến cạnh xe.
“Bịch!”
Cửa xe vừa mới đóng lại, Triệu Nhã Nam đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.
Cô nhíu mày, lạnh lùng nói: “Say rồi hả?”
Hai má của Sở Vũ Hiên đỏ ửng, đôi mắt đào hoa ngà ngà men say, đê tiện nói: “Quan tâm tôi đến vậy sao?”
Triệu Nhã Nam khinh thường: “Anh chắc
chắn cứ để vậy mà về nhà hay sao?1
Sở Vũ Hiên không thèm quan tâm nói: “Xem ra cô thật sự quan tâm tôi…”
Triệu Nhã Nam: “Tôi thà quan tâm đến một con chó còn hơn!”
Sở Vũ Hiên: “Gâu…,r