Ly Hôn Đi Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À - Trang 4
Chương 27: C27: Sao cũng được
“Bùm!"
Với một tiếng vang thật lớn, chiếc Land Rover bị hất văng về phía sau vài mét, mặt trước bị móp méo và đèn pha bên trái bị vỡ tan thành từng mảnh. harry potter fanfic
Cao Ninh cau mày, gầm lên: "Mẹ nó, mày điên rồi sao?"
Sở Vũ Hiên hạ cửa sổ xuống, giơ một ngón giữa hướng về. phía anh ta, sau đó cài số lùi, lùi lại hơn 10 mét rồi lại nhấn ga chạy tới!
Sau ba lần va chạm liên tiếp, mọi người có mặt ở đó đều chết lặng.
Mẹ Cao tức giận không thôi, trừng mắt nhìn về phía Triệu Nhã Nam, tàn khốc nói: "Sếp Triệu, truyền thông Thanh Nhã của các người thật không biết trời cao đất rộng! Bữa cơm ngày hôm nay, tôi nghĩ răng không cần thiết nữa, các người cứ rửa cổ sạch sẽ đi, cứ chờ xeml"
"Sao cũng được." Triệu Nhã Nam lạnh lùng nói.
"Cô..." Mẹ Cao tức giận chỉ vào Triệu Nhã Nam, tức đến nỗi không nói thành lời.
Những người bạn học cũ đối mắt nhìn nhau, có người xem náo nhiệt chê chuyện còn chưa đủ lớn mà hét lên với Hạ Trúc: "Bảo vị hôn phu của cậu đụng lại đi! Chuyện này mà có thể nhịn được sao?"
Sắc mặt Hạ Trúc trở nên tái nhợt, cô ta muốn khuyên nhủ Cao Ninh một lần nữa, nhưng khi nhìn thấy mẹ Cao đứng bên cạnh, cô ta không dám lên tiếng.
Do bị va chạm liên tục, cửa xe Skoda có phần biến dạng, Sở Vũ Hiên dùng chân đá cửa xe ra, sau khi xuống xe, anh đi vòng quanh xe một lúc, cuối cùng, nhặt một vật màu đen to bằng cái USB trên mặt đất cách đó không xa rồi ném cho lão Ngũ.
Lão Ngũ nhìn nó một lát, nắm chặt linh kiện nhỏ đó trong lòng bàn tay, anh ta đi tới trước mặt Sở Vũ Hiên, thấp giọng nói: "Máy theo dõi thế hệ mới nhất, còn có chức năng ghi âm... Chắc là nó được lắp đặt bên ở bên trong cửa xe."
Sở Vũ Hiên mỉm cười tà mị, lẩm bẩm: "Tôi biết... Sở Trì
Khanh, lão già khốn kiếp này, ra tay rất nhanh đấy!
Trên thực tế, mục đích thực sự của cuộc xung đột này chính là thứ linh kiện nhỏ tự chạy đến này. Trả thù Cao Ninh chỉ là phụ.
Mọi người đều không biết hai anh em họ đang lẩm bẩm điều gì, tất cả họ đều rất bối rối.
Lá phổi của Cao Ninh như sắp bị nổ tung, anh ta tức giận hùng hổ đi về phía chiếc Land Rover của mình, nhìn chiếc xe trở nên như thế này, anh ta thực sự rất muốn đáp trả.
Hạ Trúc vội vàng năm lấy cánh tay anh ta, nói với đôi mắt đâm lệ: "Anh Ninh, bỏ đi.."
Mẹ Cao cũng sợ con trai bị thương nên nói: "Ninh Nhi, đi thôi, chúng ta về nhà trước đi, lát nữa sẽ có người trút giận cho. conl"
Triệu Nhã Nam xoa xoa thái dương, thầm nói: "Tên đàn ông chó má này... đúng là một tên vô lại."
Thấy mọi chuyện càng lúc càng lớn, Trần Cường thật thà chất phác phớt lờ sự ngăn của cô vợ trẻ, vội vã chạy ra khỏi quán ăn, run rẩy khuyên nhủ Sở Vũ Hiên: "Vũ Hiên, bỏ đi, nhãn nhịn một chút, họ... cậu không chọc nổi đâu!"
Sở Vũ Hiên vỗ võ bả vai anh ta, cười nói: "Trần Cường, anh bạn này rất đáng để kết giao."
Trán Trần Cường đã sớm đổ một tầng mồ hôi lạnh thay. cho người bạn học cũ này, anh ta hoảng hốt nói: "Vũ Hiên, cậu đang nói gì vậy? Nhanh đi xin lỗi người ta đi! Chiếc xe đó không hề rẻ, cậu phải chạy bao nhiêu đơn hàng thì mới đủ để đền bù cho cho người ta đây!"
Sở Vũ Hiên nhún vai, vừa định lên tiếng thì nhìn thấy vài chiếc xe đang lao tới từ phía xa.
Những chiếc xe này xếp thành một hàng, dưới ánh đèn đường màu vàng mờ ảo, chỉ có thể nhìn thấy một chiếc Ferrari màu đỏ mờ nhạt đang dẫn đầu.
Triệu Nhã Nam cũng chú ý tới chiếc Ferrari đó và liếc nhìn biển số, đó là chiếc xe mà mấy ngày trước Sở Vũ Hiên không thèm, sau đó được cô ấy lái về sơn trang Phượng Hoàng, cô ấy không khỏi cau mày, lẩm bẩm: "Tên đàn ông chó này đã sớm có sự chuẩn bị rồi ư2"
"Rầm!"
Khi tiếng gầm của con dã thú đó đến gần, một số chiếc xe bắt đầu dừng lại trước quán ăn.