Ly Hôn Đi Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À - Trang 4
Chương 19: C19: Cầu xin tôi
Trưa ngày hôm sau, Hạ Trúc nhận được một cuộc gọi từ người đại diện của mình.
“Bà tổ của tôi ơi, cậu dậy chưa?”
Hạ Trúc buồn bực gần như cả đêm không ngủ, khịt khit mũi, giọng hơi khàn: “Mới dậy.”
Người đại diện: “Thu dọn đồ đạc, lát nữa tôi đến đón cậu.”
“Hả?” Hạ Trúc có chút mơ màng: "Có chuyện gì sao?” Người đại diện mỉm cười: “Hôm nay là sinh nhật lần thứ 28 của lớp trưởng cấp ba của chúng ta, vừa sáng sớm đã gọi điện mời tôi, còn đặc biệt dặn dò không liên lạc được với ngôi sao lớn như cậu, bảo tôi thông báo với cậu một tiếng, có thời gian nhất định phải đến.”
Hạ Trúc bĩu môi: “Tôi đến làm gì... Quên đi, đã không liên lạc với nhau mấy năm rồi, tôi cũng không muốn đi. Hơn nữa, nếu tôi lại bị chụp lén mấy bức ảnh xấu thì lại phiền phức nữa.”
Người đại diện nhếch môi nói: “Cô gái ngốc nghếch, nghe tôi nói trước đi, lớp trưởng cũ nói, chiều nay chúng ta sẽ đến biệt thự ven hồ, buổi tối ăn ở quán ăn của Trần Cường.... Trần Cường, cậu còn nhớ không? Người từng nghèo đến mức không đủ khả năng mua một chiếc áo khoác dày vào mùa đông và vá một đôi giày thể thao trong ba năm, anh ta đã mở một quán ăn vài năm trước, lớp trưởng cũ có ý định đi ủng hộ cho anh ta.
“Thế thì sao?” Hạ Trúc vẫn có chút khó hiểu, những gì người đại diện nói dường như không liên quan gì đến cô ta, không cần phải đi chút nào.
“Cậu đó... Một cơ hội tốt như thế mà cậu không hiểu à? Thử nghĩ xem, tối nay trong buổi họp lớp của chúng ta, một đại minh tinh như cậu bỏ niềm kiêu hãnh của mình và đến quán ăn để cổ vũ cho bạn học tội nghiệp của mình, nếu chuyện này được truyền ra... hửm?”
Không thể không nói, người đại diện này làm việc xứng đáng với chức vụ lắm.
Hạ Trúc chợt nhận ra: “Đè nén tin tức tiêu cực của tôi lúc trước, thuận tiện cải thiện duyên người qua đường?”
“Ừ hửm” Người đại diện nói: “Còn không, có chút tự mãi nhanh thu dọn đồ đạc đi? Tôi sẽ đến đó ngay.”
Hạ Trúc đột nhiên tỉnh táo lại, sau khi cúp điện thoại, cô ta bắt đầu trang điểm.
“Cốc cốc cốc..."
Cao Ninh đẩy cửa vào, thấy Hạ Trúc đang trang điểm, liền hỏi: “Ra ngoài à?”
Hạ Trúc cười nói: “Họp lớp, đi chơi một lát.” Cao Ninh sững sờ, cau mày nói: “Vậy em... Khi nào về?”
“Có lẽ sẽ muộn một chút..” Hạ Trúc nói: “Tối nay bọn em có hẹn ăn tối”
“Mẹ anh... cũng hẹn hôm nay chúng ta cùng ăn tối.”
Hạ Trúc đang tô son dừng lại một chút, quay đầu nhìn Cao Ninh, có chút xấu hổ nói: "Anh Ninh... để hôm khác được. không? Hôm nay em không chỉ vì tụ họp mà còn vì công việc, vì vậy buộc em phải đi.”
“Nhưng... Cao Ninh có chút không hài lòng, nhưng sau khi cân nhắc, anh ta vẫn không nói ra mục đích thực sự của bữa tối hôm nay, nói: "Được rồi, vậy thì ngày khác.”
Sau khi rời khỏi phòng, anh ta gọi mẹ: "Mẹ, chuyện tối nay đã được quyết định chưa?"
Mẹ Cao nói với giọng tự tin đã dự tính trước mọi việc: “Đừng lo lắng, mẹ đã tìm người gây áp lực cho truyền thông Thanh Nhã rồi, tối nay con cứ đợi bọn họ quỳ xuống cầu xin con đi!"
Sau khi nói chuyện điện thoại, Cao Ninh không khỏi nở nụ cười nham hiểm, lẩm bẩm: "Triệu Nhã Nam, Sở Vũ Hiên, tối nay tôi sẽ cho các đôi cẩu nam nữ các người biết hậu quả của việc đắc tội tôi!”
Ngay khi mẹ của Cao Ninh ở đầu dây bên kia đặt điện thoại di động xuống, bà ta nghe thấy Cao Chấn Thanh hỏi: "Hai mẹ con đang có kế hoạch gì à?"
Mẹ Cao khịt mũi, tức giận nói: “Truyền thông Thanh Nhã ức hiếp con trai của ông mà ông không quan tâm à?”
Hôm qua Cao Chấn Thanh bận rộn đến tận sáng sớm, lúc này ông ta mới thức dậy, còn chưa kịp gọi lại cho con trai, ông †a đương nhiên không biết chuyện gì đang xảy ra, tự hỏi: “Ức hiếp Ninh Nhi? Ai? Triệu Nhã Nam đó sao?”
Mẹ Cao nói: "Không chỉ có cô ta, còn có ông chủ mới của truyền thông Thanh Nhã, tên gì nhỉ... Sở Vũ Hiên.”
“Sở?” Khi nghe thấy điều này, đôi mắt của Cao Chấn Thanh đột nhiên mở to.
Mẹ Cao bĩu môi nói: “Căng thẳng gì thế? Đừng lo läng, tôi đã hỏi qua rồi, chỉ là một tên nhu nhược miệng còn hôi sữa thôi! Những người thuộc thế hệ trẻ của nhà họ Sở, chỉ có duy nhất con trai trưởng và cháu trai của ông Sở, Sở Hạo Nhiên, chưa bao giờ nghe nói về Sở Vũ Hiên."
Ở Giang Thành, nhà họ Sở là một cây đại thụ, mặc dù hoa cỏ xung quanh không thể so sánh được, nhưng nếu ngày đêm nhìn lên, đương nhiên sẽ biết trên cây này có bao nhiêu quả.
Cao Chấn Thanh trầm ngâm một lát rồi nói: “Nếu bà nghe. ngóng rồi thì tốt nhất tìm hiểu kỹ một chút. Ở Giang Thành này, đừng chọc vào nhà họ Sở”
Mẹ Cao không quan tâm: "Tôi họ Lý, vậy có phải Lý Gia Thành cũng là cha tôi không? Cao Cầu cũng là tổ tiên của ông à? Thật đúng là, càng già càng nhát gan!”
Cao Chấn Thanh muốn phản bác vài câu, nhưng sau khi nghe điện thoại, ông ta vội vàng rời khỏi nhà, bỏ lại sự việc này sau lưng.
Mặt khác, một giờ trước, Truyền thông Thanh Nhã đã trở thành một mớ hỗn độn.