Ly Hôn Đi Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À - Trang 4
Chương 183: C183: Cái gì
Tuy nhiên, anh ta thật sự không ngờ rằng con riêng của nhà họ Sở lại hung hăng càn quấy hơn mình.
Ba người bạn của anh ta cứ đứng ngây ra ở một bên, thấy hai vợ chồng Sở Vũ Hiên đã đi xa, họ mới ngồi xổm xuống đỡ Diệp Thiên Nhất lên.
Sở Vũ Hiên đi đến quầy thanh toán, lấy mười ngàn tệ còn lại trong ví ra, dửng dưng nói: “Tiền ăn, và cả tiền bồi thường cho bọn họ, nếu không đủ thì tôi sẽ chuyển thêm cho cô.”
Cô bé ở quầy thanh toán nhìn tên cậu ấm cực kỳ khốn nạn, cực kỳ hung hăng càn quấy, gật đầu lia lịa nói: “Đủ rồi đủ rồi!”
Trên đường trở về, Sở Vũ Hiên vừa lái xe, vừa gửi tin nhắn cho lão Tứ: “Đến nhà tôi.”
Sở Vũ Hiên vừa cất điện thoại thì nghe thấy Triệu Nhã Nam nói: “Sở Vũ Hiên, sau này anh đừng hở một tý là ra tay đánh người không? Anh, anh còn ra tay mạnh như vậy! Nếu hôm nay là nồi lẩu lớn, anh đã từng nghĩ đến hậu quả chưa?”
Sở Vũ Hiên cười ngả ngớn: “Anh thử liếc nhìn rồi, mặt của anh ta lớn, không lọt vào được, chỉ hù dọa anh ta mà thôi.”
“Anh sửa đổi tính nết đi.” Triệu Nhã Nam lạnh nhạt nói, khựng lại một chút rồi bổ sung thêm: “Làm người tử tế.”
Sở Vũ Hiên biếng nhác nói: “Trêu chọc vợ của anh trước mặt anh, chẳng lẽ anh còn phải khen anh ta sao?”
“Anh có thể báo cảnh sát.” Triệu Nhã Nam nghiêm túc nói: “Nhưng anh không được phép ra tay, nếu không anh ta sẽ báo cảnh sát cắn ngược lại anh, anh sẽ phải gánh chịu trách nhiệm.”
“Cũng đúng, ha ha...” Sở Vũ Hiên bất lực mỉm cười: “Có những quy tắc anh thật sự không thể hiểu được. Nói cách khác nhé, kẻ xấu bắt nạt người phụ nữ của anh trước mặt anh, bắt nạt cha mẹ anh, bắt nạt con của anh mà anh không được đánh anh ta, còn phải bình tĩnh đứng một bên gọi điện thoại báo cảnh sát, bị đánh cũng không được đánh trả, nếu không thì sẽ bị cho là tụ tập đánh nhau, có nực cười không?”
Triệu Nhã Nam mấp máy môi nhưng lại không biết nói gì.
Về điều này, dường như cô đồng ý với ý kiến của Sở Vũ Hiên. Có điều dù sao cũng có những thứ không được tùy tiện phán xét.
Sau khi im lặng một lúc, Triệu Nhã Nam đột nhiên nói: “Sở Vũ Hiên, cảm ơn anh.”
“Hả?”
Triệu Nhã Nam hơi lúng túng: “Cảm ơn anh, hôm nay đã bảo vệ tôi, còn, còn đắc tội nhà họ Diệp vì tôi.”
Sở Vũ Hiên khẽ mỉm cười: “Hòa nhau.”
Triệu Nhã Nam nghỉ hoặc nhưng lại nhanh chóng nghĩ đến việc trước đây mình còn đánh Hạ Trúc một bạt tai...
Có điều lúc đó chẳng qua là vì cô bị tình thế ép buộc, chứ không phải là vì Sở Vũ Hiên. Câu “hòa nhau” thật sự hơi gượng gạo, nhưng thiếu nợ là thật.
“Gần đây anh phải cẩn thận một chút, nhà họ Diệp không giống như nhà họ Cao, bị anh đánh không đánh lại, chửi không chửi lại... Tôi từng nghe nói rằng Diệp Vĩnh Thắng và chú Trì Khanh vẫn luôn bất hòa, vẫn luôn ngấm ngầm đấu đá lẫn nhau, hai người họ có quyền lực ngang nhau trong giới kinh doanh, hôm nay anh ầmTnhư vậy, nhà họ Diệp chắc chắn sẽ gây phiền phức.” Triệu Nhã Nam lo lắng nói.
Sở Vũ Hiên trưng ra vẻ không sao cả: “Không sao, cùng lắm thì anh lại nổi giận đùng đùng vì hồng nhan.”
Triệu Nhã Nam cau mày: “Tôi không nói đùa với anh, Sở Vũ Hiên, tên Diệp Thiên Nhất không phải là thứ tốt lành gì, trước đây từng qua lại với người của xã hội đen... anh có biết trước đây anh ta từng làm chuyện hoang đường gì không?”
Sở Vũ Hiên tò mò hỏi: “Cái gì?”
Triệu Nhã Nam nói: “Bốn năm trước, anh ta uống rượu say, gây chuyện trên đường, còn cầm súng, ép một người quỳ xuống.”
“Hả? Phách lối vậy à?”
“Ừ..” Triệu Nhã Nam do dự một lát rồi nói: “Anh biết anh ta bắt ai quỳ xuống không?”
“A!?" “Sở Hạo Nhiên.”
“Còn có chuyện này à?” Sở Vũ Hiên rất ngạc nhiên: “Sở Hạo Nhiên đã quỳ xuống sao?”
“Tình huống đó mà không thể quỳ xuống sao?” Có điều sau đó nhà họ Diệp cũng phải trả cái giá rất lớn mới khiến ông nội của anh bớt giận. Hơn nữa nghe nói là Diệp Vĩnh Thắng sợ Sở Hạo Nhiên gây phiền phức cho con trai mình nên mới đưa anh ta ra nước ngoài ngay trong đêm.”
Sở Vũ Hiên trầm ngâm suy nghĩ: “Thú vị... Ha ha!”