Ly Hôn Đi Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À - Trang 4
Chương 177: C177: Anh đang ở đâu
Tuy rằng đây cũng là lần đầu tiên ông ta gặp Sở Vũ Hiên, nhưng làm sao ông †a có thể không nhận ra con rể mình, chỉ là không biết vì sao đột nhiên lại tới gặp ông ta.
Bị ngăn cách bởi một lớp kính trong suốt, hai người đều tự nhấc chiếc điện thoại trước mặt lên.
"Vũ Hiên, sao cậu lại tới đây?" Triệu Vân Bác cười nói. Sở Vũ Hiên đi thẳng vào vấn đề: “Tôi có chuyện muốn hỏi ông.”
Nhìn thấy vẻ mặt u ám của anh, đột nhiên Triệu Vân Bác có dự cảm không lành, ông ta dừng lại một chút rồi nói: "Chuyện gì?"
“Mười năm trước, vào đêm ngày 14 tháng 6, khoảng 19 giờ 30 phút, ông đã ở đâu?”
Dường như Triệu Vân Bác không nhớ ra, ông ta cau mày nói: 'Mười năm trước?"
Sở Vũ Hiên nhắc nhở: "Quán ăn Tề Vân, Hỏe Tự Thính."
Triệu Vân Bác nghe vậy thì nhất thời sửng sốt, ông ta nhìn chằm chằm Sở Vũ Hiên hồi lâu, ngạc nhiên nói: "Cậu... cậu biết rồi?"
Sở Vũ Hiên ừ một tiếng, đôi mắt hẹp dài như ngâm trong một tầng băng lạnh: “Ông ăn cùng ai?”
Sắc mặt của Triệu Vân Bác tối sầm, ông ta mím môi, không biết đang nghĩ cái gì.
Sở Vũ Hiên nhìn chằm chằm ông ta: "Lưu Quân, còn ai nữa?"
Triệu Vân Bác nhắm mắt lại, nếu anh đã có thể nói ra tên Lưu Quân thì còn cần hỏi những người còn lại sao?
Không trả lời mà ông ta hỏi ngược lại: “Vũ Hiên, Nam Nam có biết chuyện này không?”
"Trả lời câu hỏi của tôi!"
Triệu Vân Bác hít sâu một thật hơi, ông ta trầm mặc hồi lâu mới nói: "Cha của cậu."
Vì trước mặt có người giám sát nhà tù nên Sở Vũ Hiên không nói thêm gì nữa, anh trừng mắt nhìn Triệu Vân Bác một lúc rồi mới cúp điện thoại. truyện xuyên nhanh
"Đừng nói chuyện này với Nam Nam." Triệu Vân Bác hổ thẹn nói.
Sở Vũ Hiên dừng lại, anh cúp điện thoại, liếc nhìn khuôn mặt người giám sát bên cạnh Triệu Vân Bác rồi xoay người rời đi.
Sau khi ra khỏi nhà tù và lên xe, lão Nhị đã gửi tin nhắn đến: “Tay súng mà anh bắt được đúng là người nhà họ Diệp. Anh ta từng là vệ sĩ của Diệp Vĩnh Thắng nhưng đã từ chức từ 5 năm trước. Tôi đoán là đã bị Diệp Vĩnh Thắng giấu trong bóng tối, chỉ để làm những công việc bẩn thỉu.
Sở Vũ Hiên trả lời: Những chuyện khác thì sao?
Lão Nhị: Đang làm.
Sở Vũ Hiên thoát khỏi giao diện WeChat, anh dựa vào ghế suy nghĩ điều gì đó rồi đột nhiên gọi điện cho Vương Long.
"A? Cháu trai lớn, cháu vẫn còn nhớ đến người chú này sao?" Vương Long vui vẻ nói.
Sở Vũ Hiên không có tâm tình đùa giỡn, anh nói thẳng vào vấn đề: "Chú Long, ngày mốt nếu chú rảnh rỗi thì giúp tôi một việc."
"Có, có, có! Nếu cháu nhờ tôi giúp đỡ thì tôi sẽ gạt bỏ hết những việc khác." “Được rồi, đến lúc đó tôi sẽ báo cho chú.”
Sau khi cúp điện thoại, Sở Vũ Hiên trở về nhà.
Trên đường đi, anh bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Triệu Nhã Nam.
Vị nhị thế tổ này đậu xe bên đường, nhìn hai chữ "Nam Nam' trên màn hình, anh hít một hơi thật sâu rồi trả lời điện thoại.
"Nam Nam."
Triệu Nhã Nam: "Anh đang ở đâu?"
"Ven hồ Phỉ Thúy."
Sở Vũ Hiên hiếm khi không nói xằng bậy khiến người đẹp băng lãnh này suýt chút nữa tưởng rằng mình gặp ảo giác, cô dừng lại một chút rồi nói: "Vết thương của anh thế nào rồi?"
"Không sao, đến bệnh viện băng bó qua rồi."
“À... Thế thì tốt.”
Hai người đồng thời im lặng.
Một lúc sau, Triệu Nhã Nam hít sâu một hơi và nói: "Vậy tôi cúp máy đây."
Dường như cô cảm thấy hôm nay Sở Vũ Hiên có điều gì đó không ổn, nhưng cũng khó có thể hỏi thêm cái gì.
Khi đang chuẩn bị cúp điện thoại, bỗng nhiên Sở Vũ Hiên nói: "Nam Nam, tối nay chúng ta cùng nhau ăn cơm đi."
Triệu Nhã Nam hơi do dự: "Ừ, được."