Ly Hôn Đi Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À - Trang 4
Chương 145: C145: Không chỉ điện thoại
10 giờ tối, Sở Vũ Hiên đang ngồi trên sofa đọc sách, thì đột nhiên điện thoại của lão Nhị gọi tới.
"Đại ca, tôi nhận được tin, tên Tổng giám đốc Kim chết rồi!"
Sở Vũ Hiên giật mình ngồi thẳng dậy: "Cái gì?"
Lão Nhị: "Một tiếng trước nhảy lầu tự sát, thi thể đang ở đội cảnh sát."
Sở Vũ Hiên bày ra vẻ mặt nghiêm trọng, tin này thật sự khiến anh bất ngờ.
Tốn bao công sức để hại Sở Trì Khanh, kết quả lại đột ngột chết giữa chừng như vậy?
Có vẻ tên họ Kim cũng chỉ là tay sai, phía sau còn có thế lực đen tối!
Nhưng cũng không có lý do gì để vứt bỏ quân cờ này ngay bây giờ mài
Đang đắn đo suy nghĩ thì Sở Trì Khanh bất ngờ gọi điện tới.
Sở Vũ Hiên giật mình, vội vàng nghe máy: "Đã ra ngoài rồi à?”
"Ừhm... Con trai, nhớ cha không?"
Đầu dây bên kia, Sở Trì Khanh thoải mái đắc ý nói.
Sở Vũ Hiên không có tâm trạng đùa giỡn, hỏi: Được thả ra khi nào vậy?"
"Ha ha, vừa mới thả ra thôi... Sở Trì Khanh cười nói: "Cha sẽ gửi vị trí cho con, bây giờ con qua đây đi..."
Sở Vũ Hiên hoài nghỉ: "Định ra tay với chỉ thứ hai à?"
"Không không không, động vào chị ta làm gì? Ừm... Có vẻ con cũng biết chị ta đang giở trò quỷ rồi nhỉ? Ha ha... cứ để chị †a đó, về sau vẫn có ích, hơn nữa ông nội con cũng sẽ bảo vệ chị ta, không có ý nghĩa gì đâu.”
Sở Vũ Hiên không nói gì thêm, cúp máy luôn.
Một suy đoán kinh hoàng lập tức hiện lên trong đầu - người đứng sau Tổng giám đốc Kim, chắc chăn đã biết trước Sở Trì Khanh sẽ thoát tội, sợ Sở Trì Khanh tìm ra Tổng giám đốc Kim nên mới giết ông ta để bịt miệng!
Vậy người đứng sau ông ta là ai? Thế mà tin tức lại nhanh nhạy như vậy! Có vẻ không nên xem thường!
Vấn đề này phải hỏi thẳng Sở Trì Khanh mới rõ, tuy nhiên, bây giờ vẫn còn một việc cần làm gấp. Vì con cá nhử đã chết, thì con mồi Cao Chấn Thanh giờ cũng vô dụng.
Trong biệt thự nhà họ Cao, mẹ Cao tất bật dọn đồ, có vẻ chuẩn bị bỏ trốn. Tài xế đứng gác ở cổng, cảnh giác quan sát xung quanh.
Vẻ mặt Cao Chấn Thanh hoảng loạn, vừa gọi điện thoại với chi thứ hai của Sở Môn, vừa đi lại trong phòng khách, rõ ràng đã biết Sở Trì Khanh đã được minh oan.
Thật đúng câu tai vạ đến nơi, thân ai nấy lo. Lúc này chỉ thứ hai của Sở Môn đâu còn bận tâm đến ông tai
Hai người cãi vã qua lại trong điện thoại, đổ lỗi cho nhau. Bõng nhiên, điện thoại bị ngắt.
Cao Chấn Thanh cứ nghĩ bà già goá phụ cúp máy, nhưng khi nhìn màn hình điện thoại, kì lạ thay lại không có tín hiệu!
Không chỉ điện thoại, cả ti vi trong phòng khách cũng mất mạng!
Cao Chấn Thanh cảm thấy không ổn, nghe thấy tiếng vo vo phát ra từ ngoài cửa sổ. Nhìn ra thì thấy một chiếc drone nhỏ bay lượn ngoài trời, thân máy liên tục nhấp nháy đỏ.
"Tiểu Đỗ! Cái drone kia là thế nào?!"
Cao Chấn Thanh gọi tài xế, nhưng chỉ trong chốc lát đã thấy một người đàn ông mặt không cảm xúc bước vào cửa, tay cầm va li, tay kia lôi xác tài xế đã chết vào ném xuống đất.
"A!"
Mẹ Cao hoảng sợ, ngã ngồi trên cầu thang, la hét om sòm.
Cao Chấn Thanh vô thức lùi lại vài bước, run rẩy nói: "Anh... anh là ai?!"
Lão Tứ thong thả mở va li, lấy ra một cuộn băng dính, trải ra giữa phòng khách.
Mặt anh ta vô cảm nói: "Ông dám đụng vào Sở Môn? Đại ca của tôi nói, thực ra anh ấy đã cho ông cơ hội rồi đấy, là các người được nước làm tới..."
Nói xong, lão Tứ chỉ xuống tấm băng dính kích thước đủ quấn người nằm trên sàn nhà: "Qua đây, tự nằm lên đi."