Ly Hôn Đi Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À - Trang 4
Chương 140: C140: Ảnh của thanh lộ đâu
Kim Thiên Lượng sớm đã không còn “thẳng thắn cương nghị” như ban đầu. Ông ta vốn cho rằng đám người này bắt ông ta cùng lắm chỉ đánh một trận để xả giận, sau đó sẽ giao mình cho cảnh sát. Ai dè tên mặt lạnh nho nhã kia lại xuống tay tàn nhẫn với mình. Đây là xã hội pháp trị đó.
Có lẽ mấy phát nện vào ngực trước đó đã tổn thương đến nội tạng của ông ta, trong miệng luôn có máu tươi trào ra ngoài. Lúc nói chuyện cũng ngắt quãng, rất tốn sức: “Sếp... sếp Sở, tôi sai rồi... tôi biết sai rồi...”
“Tổng giám đốc Kim kia có quan hệ gì với ông?” Sở Vũ Hiên bình tĩnh hỏi.
“Là... là bà con xa... ở quê tôi. Theo vai vế là... chú tôi, đều do... đều do ông ta bảo tôi làm... Ông ta nói với tôi rằng... sẽ đầu tư cho tôi... mở một công ty truyền thông, bảo tôi... đào mấy KOL này về..."
“Hiểu rồi. Ông chỉ là một con chó ngu xuẩn mà thôi, thảo nào ông ta lại quả quyết vứt bỏ ông ta... Xem ra ông cũng không biết gì nhiều.”
Ánh mắt của Kim Thiên Lượng sợ sệt: “Cậu... hãy tha cho. tôi đi. Để tôi ngồi tù đi, tôi cầu xin cậu đó.”
Sở Vũ Hiên cười khẩy: “Ảnh của Thanh Lộ đâu?”
“Ở... ở trong tài khoản lưu trữ. Tôi... tôi sẽ nói cho cậu biết mật khẩu tài khoản...”
Lão Ngũ bật laptop lên, đăng nhập vào tài khoản lưu trữ của Kim Thiên Lượng, rồi bĩu môi nói: “Chết tiệt...”
Sở Vũ Hiên hít sâu một hơi, cười nói: “Trưởng phòng Kim, xem ra ông đã hết tác dụng với tôi rồi... Đi trước một bước đi”. Có gì hot? Chọt thử trang + ?RU??RU? ỆN﹒?n +
Lão Tứ giơ búa lên, mặt không cảm xúc kéo Kim Thiên Lượng đang liên tục cầu xin sang một bên tường.
Sở Vũ Hiên nhìn người đại diện đang nơm nớp lo sợ, ánh mắt u ám hỏi: “Cô đã đe dọa nhà họ Cao bao nhiêu tiền?”
Sắc mặt người đại diện trắng bệch, run lẩy bẩy đáp: “Mười... mười triệu. Sếp Sở, tôi vốn định đợi lấy được tiền rồi sẽ giao chứng cứ cho cảnh sát, anh phải tin tôi.”
“Mười triệu... Ha ha.” Sở Vũ Hiên cười cay đắng: “Trong mắt người bạn tốt nhất như cô, cô nhóc kia chỉ đáng giá mười triệu thôi ư?”
“Sếp Sở, tôi... tôi bị đồng tiền che mờ mắt. Nhưng tôi cam đoan, tôi sẽ giao chứng cứ cho cảnh sát thật mà”
“Không còn quan trọng nữa... Trước giờ tôi luôn khinh bỉ việc đánh phụ nữ. Vì thế tối nay, tôi sẽ sắp xếp thuyền cho cô, cô hãy đi xin lỗi Hạ Trúc đi.”
“Hả?... Thuyền ư?” Người đại diện nghe không hiểu Sở Vũ Hiên đang nói gì. Nhưng nghe thấy câu “đi xin lỗi Hạ Trúc” thì 80% không phải là chuyện tốt lành gì, thế là vội vàng khóc lóc xin tha.
Sở Vũ Hiên nhổ điếu thuốc chỉ mới hút được một nửa xuống đất, phớt lờ lời cầu xin của người đại diện, mà xoay người đi về phía Cao Ninh. Anh giúp cậu ấm đã sớm tè ra quần kia gỡ băng dán trên miệng ra.
Dường như Cao Ninh đã đợi giây phút này từ lâu. Băng dán vừa được gỡ ra, anh ta đã nóng lòng nói: “Sếp Sở, tôi nói, tôi nói hết. Cái chết của Hạ Trúc thật sự chỉ là một tai nạn. Ban đầu tôi đi tìm cô ấy là để thừa cơ trộm đơn ly hôn của cô ấy, sau đó là muốn xem thử có thể khuyên nhủ cô ấy giúp tôi...”
“Ai dè cô ấy, cô ấy... không những không đồng ý, mà còn đuổi tôi đi... Sau đó, còn bảo muốn uống rượu chia tay trong êm đẹp với tôi... Khi tôi nghe thấy cô ấy nói những lời kia với người đại diện của cô ấy, tôi thật... thật sự không kiềm chế được cảm xúc của mình... Nhưng tôi không có cố ý, mà đó chỉ là một vụ tai nạn. Tôi muốn kéo cô ấy lên, là cô ấy đã buông tay ra..."
“Sau đó tôi rất sợ hãi... nên đã gọi điện cho tổng giám đốc Kim. Ông ta đã dạy tôi... dạy tôi xử lý hiện trường, còn soạn ra một lời nói dối bảo tôi báo cảnh sát, hắt nước bẩn lên người anh... Tôi đã nói cho ông ta biết, lúc đó Hạ Trúc đang gọi video cho người đại diện, ông ta bảo... ông ta sẽ đi xử lý, sau đó... tôi đã nhận được điện thoại đe đọa từ người đại diện đó...”
Ánh mắt Sở Vũ Hiên lạnh lẽo, nhìn chòng chọc Cao Ninh, không nói một lời.