Ly Hôn Đi Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À - Trang 4
Chương 137: C137: Cuối cùng
Lão Tứ nhìn họ, anh ta giơ tay lên và làm ra động tác "Suyt", ném búa tạ và đi về phía người đại diện: "Bắt đầu đi."
Năm phút sau, đội cảnh sát hình sự. Sở Mộc Hàm lại xông vào phòng thẩm vấn, sau khi đuổi những viên cảnh sát ở phía sau mình, cô ta chất vấn Sở Vũ
Hiên: "Cao Ninh đâu!"
Sở Vũ Hiên cười nhẹ, sau đó đứng lên, vừa nói vừa cử động cơ thể: "Xem ra, tôi có thể rời đi rồi?"
"Sở Vũ Hiên! Có phải là Cao Ninh đang ở trong tay cậu không?!"
"Anh ta không phải con trai tôi, tại sao chị lại hỏi tôi?" Sở Vũ Hiên bình tĩnh nói: "Phó đội trưởng Sở, bây giờ tôi có thể rời đi không? Hửm?"
Sở Mộc Hàm siết chặt nắm đấm, nói với giọng điệu lạnh lùng: "Cậu cứ nhất định phải như vậy sao?!"
Sở Vũ Hiên xòe tay: "Tôi bị oan, chị còn không đi bắt hung thủ thật sự đi mà còn ở đây nói chuyện với tôi làm gì?"
Anh vừa dứt lời, nhân viên pháp lý đã gõ cửa: "Xin chào, cảnh sát Sở, bây giờ, sếp Sở của chúng tôi có thể rời đi chưa? Chúng tôi đã phối hợp để các cô điều tra lúc năm giờ sáng đến giờ rồi, bây giờ sự thật đã được phơi bày, trên mạng đã có chứng cứ, cảnh sát các cô tự mình đi kiểm tra đi, sếp Sở của chúng tôi không còn liên quan gì đến chuyện này nữa!"
Sở Mộc Hàm nhìn chằm chằm Sở Vũ Hiên, một lúc lâu sau đó cô ta mới xoay người rời khỏi phòng thẩm vấn.
Cô ta thực sự không muốn em trai mình đi vào con đường đen tối.
Ra khỏi đồn cảnh sát, Sở Vũ Hiên vừa bước lên xe đã lập tức lấy điện thoại ra, nhấp vào phòng phát sóng trực tiếp của người đại diện của Hạ Trúc.
Vào lúc này, người đại diện đã đưa ra tuyên bố thứ hai.
"Những gì tôi nói hoàn toàn là sự thật, mọi người không thể nào biết đâu, trước đây, Sở Vũ Hiên rất yêu Hạ Trúc, phải mất một khoảng thời gian khá lâu mới có thể theo đuổi cô ấy, nhưng lúc đó trong lòng Hạ Trúc chỉ có Cao Ninh đang ở nước ngoài xa xôi, cho nên cô ấy luôn giữ một thái độ rất lạnh nhạt với Sở Vũ Hiên... Sau này, khi Cao Ninh về nước, Hạ Trúc lập tức bỏ rơi Sở Vũ Hiên, đối với vấn đề này, Sở Vũ Hiên chưa bao giờ trả thù cô ấy, ngược lại, còn luôn bao dung cho cho sự cần quấy của cô ấy..."
“Nhưng một thời gian trước, Hạ Trúc biết được là Cao Ninh đang lừa dối mình, lần anh ta đi xuất ngoại không phải là vì chữa bệnh mà là vì một người phụ nữ khác, cho nên Hạ Trúc dứt khoát chia tay với anh ta... Tối hôm qua, thông qua sự giúp đỡ của mẹ Hạ Trúc, Cao Ninh mặt dày mày dạn ở lại nhà Hạ Trúc, Hạ Trúc muốn chấm dứt với anh ta cho nên đã đề nghị hai người cùng uống một bữa rượu rồi chia tay trong hòa bình, sau này không còn gặp lại nhau nữa... Buổi sáng, lúc 3 giờ 10 phút, Cao Ninh uống say nên đã ngủ trên ghế sô pha trong phòng khách, Hạ trúc thì ra ban công gọi video kể khổ với tôi, cô ấy nói là cô ấy đã tự gây nghiệt, bỏ qua một người đàn ông tốt như Sở Vũ Hiên, thế mà lại coi loại người như Cao Ninh là báu vật của mình..."
"Không ngờ, thế mà Cao Ninh lại nghe được cuộc trò chuyện của chúng tôi, lúc đó anh ta đang rất say, giống như một kẻ điên, nghiêm nghị chất vấn Hạ Trúc tại sao lại muốn phản bội anh ta, tại sao lại yêu thích Sở Vũ Hiên mà lại không yêu thích anh ta..., Lúc đó tôi vẫn luôn thuyết phục anh ta, nhưng anh ta lại mắng tôi, nói rằng tôi đang châm ngòi mối quan hệ giữa anh ta và Hạ Trúc... Lúc đó, tôi rất tức giận cho nên lập tức nhấp vào ghi màn hình, nghĩ đến sau này Hạ Trúc và Cao Ninh sẽ quay lại với nhau trong tương lai, tôi sẽ cho cô ấy xem đoạn ghi màn hình và nhắc nhở cô ấy tránh xa tên đàn ông cặn bã này!... Sau đó, anh ta và Hạ Trúc xô đẩy nhau, vào lúc cô ấy không chú ý, anh ta... Anh ta lập tức đẩy Hạ Trúc... Đẩy ra ngoài ban công! Lúc đó, điện thoại di động nằm trong tay Hạ Trúc, tôi nhìn thấy rất rõ ràng, lúc đầu Cao Ninh nắm tay Hạ Trúc kéo cô ấy lại, nhưng sau đó... Bi kịch vẫn xảy ra... Mọi người thấy đấy, đó là những gì tôi đã ghi lại vào tối hôm qua..."
Sau khi nhìn thấy tất cả những điều này, tâm trạng của Sở Vũ Hiên dần trở nên nặng nề.
Trong video, cảm giác bất lực của Hạ Trúc làm cho người khác phải lo lắng không thôi, mặc dù hình ảnh video rung chuyển không ổn định, nhưng vì lúc đó hai người họ đang không ngừng xô đẩy nhau, điện thoại lại vừa vặn nằm trong tay Hạ Trúc, cho nên thỉnh thoảng vẫn xuất hiện khuôn mặt của Hạ Trúc.
Lúc đầu, trên khuôn mặt cô ta xuất hiện sự sợ hãi, như thể cô ta không tin rằng Cao Ninh sẽ thực sự uống say đến điên loạn.
Sau đó, sắc mặt của cô ta dần trở nên tức giận, cô ta hét lớn để Cao Ninh buông mình ra.
Sau đó, là sự mất kiên nhẫn xen lẫn sự thất vọng.
Rốt cuộc, cả đời chỉ yêu duy nhất một người, thế mà vốn dĩ đó lại là một loại người không đáng để yêu!
Cuối cùng, bàn tay ngọc ngà mảnh khảnh mà Cao Ninh đang giữ lấy dần dần bị buông lỏng ra.
Khoảnh khắc cô ta rơi xuống, có một hình ảnh vụt qua - Cô †a đang mỉm cười và cũng đang rơi lệ.
Tất cả sự sắp xếp trên thế giới này đều có lý do của nó.
Sở Vũ Hiên cất điện thoại di động đi, trên mặt anh không có biểu cảm gì, sau một lúc ngập ngừng, anh gọi điện thoại
cho lão Ngũ: "Gửi vị trí cho tôi."
Cái gọi là chia tay thường không cần một buổi lễ hoành tráng, càng không cần một cái ôm ấm áp, hoặc một lời tạm biệt chân thành. Hầu hết những cuộc chia ly trong cuộc sống đều diễn ra trong im lặng. Có lẽ một ngày nào đó, cái được gọi là một cuộc gặp gỡ tình cờ chính cuộc gặp gỡ cuối cùng.