Ly Hôn Đi Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À - Trang 4
Chương 132: C132: Mọi người ơi
Nói rồi, anh ta chạy về chiếc Land Rover bên kia đường.
Mẹ Hạ cũng không biết là xảy ra chuyện gì, nhưng thấy Cao Ninh vội vội vàng vàng, tự hỏi liệu đứa nhỏ này có phải bận rộn chuyện của Hạ Trúc không?
Trong lòng bỗng chốc càng đau buồn hơn, nghĩ rằng nếu Hạ Trúc không xảy ra chuyện thì hai đứa bé sẽ hạnh phúc đến nhường nào!
Vừa nghĩ đến đây thì lòng hận thù đối với Sở Vũ Hiên lại sâu thêm một lớp.
Cao Ninh lên xe, vừa khởi động xe vừa gọi điện thoại cho sếp Kim: “Những lời ông vừa nói đều là thật sao? Cha của tôi biết rồi sao? Tôi... bây giờ tôi phải làm thế nào đây!.... rốt cuộc là ai cướp cô ta đi?!”
Anh ta hoàn toàn không nhận ra phía sau xe mình có một chiếc xe thương vụ màu đen.
Khoảng bốn mươi phút sau, một chiếc GTR màu xanh lam chạy ra khỏi tầng dưới của nhà Thanh Lộ.
Lúc này cô KOL đang ngơ ngác ngồi trước máy tính, nhìn tin nhắn đe dọa của Kim Thiên Lượng trên điện thoại, lại nhớ tới những lời mà hacker người nước ngoài đã nói với cô ta hồi trưa, cũng như sự “nổi giận đùng đùng” và đủ loại dịu dàng của Sở Vũ Hiên đối với cô ta đêm qua...
Những cái đó đều là giả, người phong lưu thì sự dịu dàng sẽ luôn giống y như thật, cũng cho đi rất tùy tiện.
Nhưng cho dù là giả cũng khó tránh khỏi khiến cho cô ta rối bời ruột gan.
“Tại sao anh ấy không đụng vào tôi chứ... thật sự không có khả năng đó sao?” Thanh Lộ nhớ rất rõ ràng, ánh mắt lúc đó của Sở Vũ Hiên không hề tỏ ra khinh thường cô ta, mà cái gọi là đau đầu phần lớn cũng là giả vờ.
“May mắn anh không đụng vào tôi, nếu không thật sự phải ngồi tù rồi... xem ra là ý trời mà, Sở Vũ Hiên, là anh tự cứu mình, ha ha...”
Thanh Lộ cười khổ một tiếng rồi hít sâu một hơi, ánh mắt dần dần trở nên kiên định, mở phân mềm phát sóng trực tiếp.
Giống hệt như cái cách mà cô ta tố cáo Sở Vũ Hiên trong buổi livestream trước đó, cô ta cầm chứng minh thư mặt quay về phía camera: “Chào mọi người, tôi là Thanh Lộ, cảm ơn mọi người đã quan tâm, nhưng mà.... xin lỗi, tôi đã nói dối, Sở Vũ Hiên không đánh tôi, tất cả những thứ mọi người nhìn thấy đều là lời bịa đặt do tôi tạo ra”
Chẳng mấy chốc đã có một đám người ào vào phòng livestream, nhìn thấy hình ảnh này, tất cả bắt đầu lên tiếng đòi “công lý”: “Có phải bị Sở Môn uy hiếp rồi không!"
“Trời ơi! Nhanh bảo vệ Thanh Lộ của chúng ta
Đối mặt với những lời bình luận như thế, Thanh Lộ lập tức lấy điện thoại ra mở một đoạn video trước ống kính.
Trong video đó chính là cảnh tượng Kim Thiên Lượng đang ra tay đánh cô ta ở trên xel
Tuy là quay lén, cả cảnh đều mơ hồ không rõ nhưng có mấy lần đều quay được mặt của Kim Thiên Lượng, cũng như lời của Kim Thiên Lượng vừa đánh cô ta vừa nói: “Chịu đựng cho tao! Ai bảo cô trang điểm nhiều chỗ như thế làm gì, thế này là do tự cô chuốc lấy!... Đừng hét! Thanh Lộ, tôi cảnh cáo cô, nếu chuyện này bị lộ ra, chúng ta sẽ gặp phiền phức lớn! Nhất định phải lừa cảnh sát... Cô ngoan ngoãn nghe lời, nếu không tôi sẽ đăng ảnh của cô lên mạng!”
Phát video xong, Thanh Lộ hít sâu một hơi, từ từ nhắm mắt lại, giọng nói run rẩy: “Một tháng trước, tôi bị Kim Thiên Lượng đánh thuốc mê rồi cưỡng hi.ếp, còn bị anh ta chụp ảnh với quay video... hãm hại sếp Sở, chính anh ta đã lợi dụng những tấm ảnh và video đó đe dọa tôi... sếp Sở thật sự bị oan!”
Phòng livestream yên tĩnh một lát sau đó bị oanh tạc, làn sóng bình luận trực tiếp bao phủ toàn bộ màn hình phát sóng trực tiếp!
“Mẹ kiếp, xoay ngược 180 độ luôn àI”
“Mọi người ơi, mọi người có tin không, tôi thì không tin! Chắc chắc là thủ đoạn của Sở Môn!”
Lúc này tâm trạng của Thanh Lộ bỗng chốc được thả lỏng hơn nhiều.
Không cần quan tâm đến sau này sẽ phải trải qua chuyện gì, chí ít tới hiện tại lương tâm cô ta không còn áy náy nữa.
Coi như là cứu rỗi bản thân nhỉ? Cô ta không biết.
Mà chuyện cô ta không biết nữa chính là quyết định này của cô ta đã cứu cô ta và người nhà cô ta một mạng.
Vị người Hàn Quốc mặt không cảm xúc đó giây phút này đang đứng trước cửa nhà cô ta, trên tay cầm một khẩu súng.