Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Ly Hôn Đi Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À - Trang 4

Chương 125: C125: Tên súc vật nhà mày



Chín giờ, Cao Chấn Thanh tự mình đi đến bệnh viện, đưa con trai ra.
Cao Ninh đang ở bệnh viện, cực kỳ bi thương, vừa lên xe đã thay đổi sảc mặt, cảm xúc kích động xen lẫn sự lo âu.
“Cha... con..."
“Tên súc vật nhà mày!"
Cao Chấn Thanh đưa tay, tát anh ta một phát: "Nhìn chuyện tốt mà mày làm ra đi!"

"Con... Con thật sự không cố ý! Cô ta... Là cô ta..."
"Được rồi! Đừng nhắc đến chuyện này nữa!" Cao Chấn Thanh vừa nói vừa gọi điện cho sếp Kim.
"Vẫn chưa tìm được người đại diện kia sao?"
Sếp Kim: "Tôi đã liên hệ với một hacker, đang nghĩ cách xác định vị trí của cô ta, sẽ nhanh có kết quả thôi, ha ha... Tổng giám đốc Cao, hãy tin tưởng tôi, tôi làm việc rất sạch sẽ, nhất định sẽ khiến cô ta hoàn toàn biến mất."
"Tính toán mọi cách đừng kéo tôi vào chuyện này, tốt nhất là cậu đừng láo nháo!"
Giọng nói của Cao Chấn Thanh lạnh lùng.
"Không đâu, tôi không bao giờ!" Sếp Kim cười nói: "Người sau lưng tôi nói, buổi sáng hôm nay ông làm không tệ, đợi sau khi thu phục được Sở Trì Khanh, anh ấy sẽ gặp ông."

Cao Chấn Thanh im lặng một lúc, hỏi: "Có thể cho tôi biết trước rằng người sau lưng của cậu, cuối cùng thì là ai được không?"
Sếp Kim nói rõ: "Tổng giám đốc Cao à, không phải là tôi không tin ông mà là chưa đến lúc... Ông yên tâm, anh ấy rất có năng lực, đảm bảo răng Sở Môn sẽ không gây phiền phức gì đến chúng ta đâu."
Bên trong xe vô cùng im lặng, Cao Ninh nghe cuộc đối thoại của hai người không sót một chữ, thấy cha mình cúp. máy, nơm nớp lo sợ nói: "Cha, sáng nay cha đã làm gì vậy? Cha ra tay với Sở Trì Khanh sao?"
Cao Chấn tức giận không có chỗ xả: "Thằng ngu xuẩn này! Đúng là giống y hệt mẹ mày, không có chút đầu óc nào. cải! Mày tự cho răng tên họ Kim này nhảm đến Sở Vũ Hiên hay sao? Hừ... Ngay từ đầu mục đích của cậu ta là Sở Trì Khanh! Luôn miệng nói răng muốn bắt tay với mày để đấu với Sở Vũ Hiên, chẳng qua là muốn tao ra tay mà thôi!"
Nói xong, Cao Chấn Thanh thở dài, nhìn chăm chăm số điện thoại của sếp Kim đang hiện trên màn hình di động, giận dữ chửi một tiếng mẹ.
"Cũng không biết sau lưng tên họ Kim này là ai, vậy mà có thể biết được bối cảnh mối quan hệ của tao! Quan hệ cá nhân của tao và chỉ thứ hai của Sở Môn từ trước đến nay đều rất bí ẩn... Hơn nữa tổ trưởng tổ giám sát được phái đến Giang Thành trước kia là bạn cũ hơn hai mươi năm trước của tao, vì tránh hiềm nghỉ mà đến bây giờ tao còn chưa từng gặp mặt ông ấy dù chỉ một lần..."

Sau lưng của Cao Ninh chợt lạnh lẽo: "Tên họ Kim này... Ngay cả điều đó cũng biết được sao? Cha, con... Con cũng không biết mài"
"Đừng nói mày, mẹ mày cũng không biết!" Cao Chấn Thanh tức giận nói: "Nếu không vì chuyện này thì mày nghĩ vì cái gì tên họ Kim này không đẩy tao vào tù? Hừ... Thôi, bây giờ cũng không còn đường lui nào nữa... Sáng nay tao đã liên lạc với chỉ thứ hai của Sở Môn, ả đàn bà góa kia cho tao biết rất nhiều chuyện xấu của Sở Trì Khanh, buôn lậu, cạnh tranh đấu thầu vi phạm quy chế, trốn thuế, đút lót, rửa tiền... Những chuyện này bà ta không báo cảnh sát được, thật ra tao đã làm đúng ý của bà tai"
“Nhưng mà... Vì sao tên họ Kim kia không tự mình liên lạc với chỉ thứ hai của Sở Môn?" Cao Ninh hoài nghi nói: "Con nghe nói Sở Môn bây giờ đang nội chiến không dứt, chỉ thứ nhất và chỉ thứ hai của Sở Môn chỉ ước răng có ai có thể hợp tác với bọn họ để làm thế lực lớn nhất của chỉ thứ ba là Sở Trì Khanh suy sụp mà? Có nhất thiết phải kéo chúng ta vào không?"
Cao Chấn Thanh: "Mày thì biết cái gì! Ông già Sở Môn kia còn chưa chết đâu! Người một nhà đấu đá lẫn nhau thì cứ đấu thôi, mu bàn tay cũng là thịt, chỉ cần không quá mức thì ông già kia cũng không quan tâm quá nhiều, nhưng mà nếu liên kết với người ngoài để đối phó với người trong nhà thì tính chất đã thay đổi! Ả đàn bà góa ở chỉ thứ hai tin tưởng tao, hơn nữa, lại tin tưởng mối quan hệ của tao, những chuyện xấu này †ao sẽ giao trực tiếp cho tổ trưởng tổ giám sát, không cần phải chịu sự phê duyệt của các cấp dưới, không ai biết người nào đã cung cấp, ông cụ Sở Môn cũng không tra ra được bà ta”


Chương trước Chương tiếp
Loading...