Ly Hôn Đi Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À - Trang 4
Chương 123: C123: Người đâu rồi
Lão Tứ mặc áo khoác da, đội mũ lưỡi trai màu đen, hai tay đeo găng tay trằng, tìm mọi góc trong căn phòng, dưới giường, trong tủ quần áo, những nơi mà con người có thể ẩn náu được đều tìm mấy lần nhưng cũng không thể phát hiện ra bóng dáng của người phụ trách kia.
"Vù... Vù... Vù..."
Điện thoại di động trên bàn đang rung lên không ngừng, lão Tứ liếc nhìn dòng chữ "Trợ lý tổng giám đốc" trên màn hình, cầm điện thoại di động lên, bỏ vào túi rồi ra khỏi phòng.
Trong chiếc GTR màu xanh ngọc đang đậu ở tầng dưới, lão Ngũ đang ngồi ở ghế phụ với vẻ mặt nghiêm túc, trên ngực giữ một cái máy tính xách tay, hai tay đang gõ bàn phím, thỉnh thoảng màn hình lại nhảy lên vài video mấy KOL đang livestream lên án Sở Vũ Hiên, thanh tiến trình màu đỏ ở phía dưới đang chạy rất nhanh, sau khi đến điểm cuối cùng, một bản đồ tự động hiện lên trên màn hình, hiện lên tọa độ chỉ tiết và số nhà.
Sau khi ghi lại một số vị trí, vị hacker thiên tài mười lăm tuổi đột nhập vào hệ thống đầu não của ngân hàng Hoa Kỳ và khiêu khích chuyển đi một đô la rồi đóng máy tính xách tay của mình, chuẩn bị bước ra khỏi xe thì nhìn thấy lão Tứ đang sải bước đến.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thư Tình Gửi Vệ Lai
2. Hợp Đồng Hôn Nhân Với Phù Thủy Hội Họa
3. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
4. Sau Khi Cúp Điện Tôi Hôn Nhầm Anh Em Tốt Của Bạn Trai
=====================================
“Người đâu rồi?” lão Ngũ hạ cửa kính xe xuống, hỏi.
Lão Tứ cầm chiếc điện thoại di động vẫn đang rung, đi đến bên cửa kính xe, bình tĩnh nói: "Không có ở đó, chỉ có một cái điện thoại di động."
"Xem ra anh ta thật sự có vấn đề... lão Ngũ nói thầm, lấy một sợi cáp dữ liệu ra, kết nối điện thoại di động của người phụ trách với máy tính của mình, sau vài giây ngắn ngủi lại đưa điện thoại cho lão Tứ: "Để lại đi."
Lão Tứ cầm cái thập tự giá trước ngực, ánh mắt ảm đạm nhìn chăm chằm tên quỷ này.
Lão Ngũ bỗng nhiên cảm giác được sự hung ác, bĩu môi nói: "Ôi thượng đế ơi... Đại ca nói rồi, bảo các anh hãy nghe tôi, anh chắc là... có thể hiểu được, đúng chứ, anh Tư... yêu dấu của tôi ơi."
Lão Tứ trợn tròn mắt, xoay người về phía cửa xe.
Lão Ngũ thở dài, không hiểu sao lại có cảm giác sống sót sau tai nạn.
Đúng lúc này, lão Nhị gọi điện đến.
"Bên người tên họ Cao có cảnh sát, không thể động vào anh ta được... Trước kia đại ca từng bảo tôi điều tra một người họ Kim, trong khoảng thời gian này, anh ta rất thân cận với Cao Ninh, tôi đi đánh anh ta được chứ?"
Lão Ngũ suy nghĩ, nói: "Đại ca tạm thời không nhắc đến người này, tôi thấy rãng vẫn đừng nên đánh rẳn động cỏ, trước tiên phải giải quyết chuyện lúc này đã rồi tùy vào tình hình mà làm”
"Vậy cậu gửi cho tôi địa chỉ của mấy KOL mà anh đã điều tra được lại đây đi!"
Nghe thấy giọng nói của lão Nhị có vẻ như muốn trút giận lên những người may mắn này.
"Bình tĩnh chút nào, bây giờ cũng không phải là thời gian làm xăng làm bậy..." Lão Ngũ khuyên can, nói: "Bây giờ chúng †a cần chứng cứ có thể chứng minh rằng đại ca trong sạch, hiểu không? Nếu những KOL này xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sẽ càng làm cho mọi chuyện thêm bung bét mà thôi, anh..."
Còn chưa nói dứt lên, lão Nhị đã cúp điện thoại. Lão Ngũ:... Đội này khó dẫn dắt như vậy sao?
Một lát sau, lão Tứ quay lại xe, nhìn thấy lão Ngũ đang gõ bàn phím bùm bùm, hỏi: "Có thể tìm được anh ta không?"
"Trừ khi anh ta là người máy và không phải bằng xương bằng thịt... Quên điện thoại ở nhà thì tôi không có cách nào có thể theo dõi anh ta... Ôi trời, chẳng có gì trên điện thoại của anh ta cả."
"Ở Trung Quốc bây giờ rất ít khi trả tiền mặt, điện thoại di động là một vật dụng rất quan trọng, sao anh ta ra ngoài lại có thể không mang theo điện thoại di động được?”
“Có lẽ anh ta còn có một điện thoại di động khác, chiếc điện thoại di động này không quan trọng...”
Anh ta đang nói chuyện thì trưởng phòng pháp lý gọi điện đến.
“Trưởng phòng Sở, anh... Khi nào anh mới đến công ty vậy?"
Lão Ngũ nhìn thời gian hiện tại, nói: "Đừng nóng vội, tôi đang tìm người phụ trách kia."
"Ôi trời! Không cần tìm nữa, bây giờ người ta đang ở sở cảnh sát, dẫn theo một đám KOL, nói là sợ Sở Môn trả thù nên đi tìm người che chở! Đã có phóng viên viết bài rồi... Tôi nói này, trưởng phòng Sở, anh có thể đến nhanh lên không? Sếp Sở đang..."
Lão Ngũ cúp điện thoại, lên mạng search vài cái từ quan trọng, ngay lập tức không ít video phỏng vấn người phụ trách kia ở sở cảnh sát hiện lên.
"Tôi là người phụ trách bên căn cứ đào tạo KOL của Truyền thông Thanh Nhã. Tôi có thể chịu trách nhiệm nói với mọi người rằng những lời buộc tội về Sở Vũ Hiên trên Internet đều là sự thật! Hơn một tháng trước đến bây giờ, dường như mỗi ngày Sở Vũ Hiên đều động tay động chân với những KOL của công ty chúng tôi, những chuyện này nhìn mãi cũng đã quen rồi! Những KOL này đều là những cô gái trẻ tuổi mới chân ướt chân ráo bước ra ngoài xã hội, không có lý lịch cũng không có bối cảnh gì, mà tiền vi phạm hợp đồng thì trên trời, chẳng dám phản kháng sự động chạm của anh ta!"
"Nói ra thì đúng là xấu hổ, tôi nhìn ra được nỗi khổ của các cô ấy, dù giận cũng không dám nói ra! Thử hỏi ở Giang Thành này, ai dám chọc vào người của Sở Môn kia chứ? Tôi nhẫn nhịn mãi, nhưng mà không ngờ rằng, sự khúm núm của tôi lại khiến những cô gái ấy bước từng bước đến vực thẳm! Các cô ấy mới chỉ hơn hơn mươi tuổi! Lúc sáng tôi thấy tin tức của Thanh Lộ, lòng tôi đau như cắt vậy, tôi tự hỏi một câu, sao anh ta có thể ra tay một cách nhãn tâm như vậy? Một người đàn ông mà đánh phụ nữ đến mức thế thì có thể xem là người được không?!"
"Chuyện đến mức này, tôi cũng không còn nghĩ được hậu quả là gì nữa, chỉ mong rằng có thể đòi được công bằng cho. những cô gái đó!... Đồng chí cảnh sát, chúng tôi tìm chỗ che chở, các anh nhất định phải giúp chúng tôi! Những cô gái này bây giờ đều đang lo lắng đề phòng, sợ rằng người của Sở Môn sẽ đến tìm các cô ấy, van xin các anh, hãy giúp chúng tôi đi!"
Cảnh sát giữ gìn trật tự ở hiện trường đứng lấp kín ở cửa chặn đám phóng viên đang nhao nhao lên, cục trưởng chạy đến hiện trường, tự mình đưa mấy người Kim Thiên Lượng và mẹ Hạ đang khóc lóc như trời sắp sụp xuống đi vào cửa lớn của sở cảnh sát.
"Không thể để mọi chuyện tiếp tục phát triển như vậy được... Chúng ta phải làm điều gì đó!" Vẻ mặt của lão Ngũ nghiêm nghị: "Cuối cùng thì tổng sếp Kim này đang cấu kết với ai? Nếu chỉ anh ta thôi thì không thể nào dám làm như vậy. được..."
Lão Tứ tinh mắt, tua video lại mười giây, chỉ vào màn hình nói: "Anh ta đang cầm điện thoại di động trong tay."
Lão Ngũ phiền muộn nói: "Tôi hiểu ý của anh nhưng mà hacker không phải là ông trời, tôi cũng phải tiếp xúc với cái điện thoại di động trong tay của anh ta, hoặc ít nhất là biết được số điện thoại của chiếc di động đó thì mới có thể có cách hack nó được..."
Lão Tứ cầm thánh giá trước ngực, ánh mắt kiên quyết: "Đi đến trước cửa cục cảnh sát bät anh ta."
"Mẹ nó... Ai biết được khi nào anh ta mới đi ra chứ? Rõ ràng anh ta sợ sự an toàn của mình bị uy hiếp, cho nên mới đi đến sở cảnh sát, tên khốn kiếp chết tiệt này..."
Nói xong, đôi mắt của lão Ngũ đột nhiên sáng bừng lên: "Có lẽ tôi có cách có thể lấy được điện thoại di động trên tay của anh ta rồi..."
Lão Tứ nghi ngờ: "Cậu sao?”
"Không, tôi chọn được người rồi... Mau lái xe đi, đi đến số 227 đường Tân Hải... À, xin anh đừng nhìn tôi như vậy được không, tôi không bắt anh làm người lái xe, tôi thề... Trời đất chứng giám, trời trăng... Cái gì ấy nhỉ?"
Lão Tứ dời mắt, khởi động xe, thản nhiên nói: "Tiếng Trung của anh tốt đấy."
"Cảm ơn."
Lão Ngũ rất vừa lòng với lời khen ngợi của cỗ máy giết người này, sau khi nói cảm ơn thì gọi điện cho Trưởng phòng pháp lý: "A lô, những chuyện trong công ty có liên quan đến sếp Sở thì phải báo cho tôi biết trước, điện thoại di động của anh lúc này cũng phải giữ nguyên kết nối, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể tìm anh."
Trưởng phòng pháp lý ở đầu dây bên kia trả lời, tuy rằng anh ta thấy rằng không thể dựa vào tên quỷ phương tây này, nhưng mà người mà sếp Sở chọn thì anh ta cũng không dám nói gì.