Ly Hôn Đi Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À - Trang 4
Chương 121: C121: Sếp sở ư
Năm giờ năm mươi ba phút, do tối qua đã uống rượu nên Triệu Nhã Nam ngủ mê man, điện thoại để trên tủ đầu giường đổ chuông một hồi lâu mới đánh thức cô.
Cô cầm điện thoại lên xem, người gọi đến là Tiểu Vi.
Sớm thế này, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi ư?
Nghĩ như thế, Triệu Nhã Nam chợt tỉnh táo, bắt máy.
“Sếp Triệu, cô đã đọc tin của sếp Sở ở trên mạng chưa?”
“Sếp Sở ư? Lại xảy ra chuyện gì thế?”
“ Tiểu Vi căng thẳng: “Một KOL tố cáo anh ấy cưỡ.ng hiếp, còn nói đã bị anh ấy đánh đập. Mười KOL khác trên nền tảng KOL cũng lên tiếng ủng hộ cô ta...”
Triệu Nhã Nam nhất thời không kịp phản ứng lại đã nghe thấy Tiểu Vi tiếp tục nói ra tin tức động trời khác: “Hạ Trúc nhảy lầu rồi, mẹ của cô ta cũng lên mạng tố cáo sếp Sở...”
Triệu Nhã Nam nhất thời mất bình tĩnh, vội vàng nói: “Thông báo cho mọi người từ cấp trưởng phòng trở lên, bảy giờ mở cuộc họp khẩn cấp ở công ty.”
Sau khi cúp máy, đầu óc của người đẹp này hỗn loạn, đang định gọi điện cho Sở Vũ Hiên thì thật trùng hợp, cậu ấm này đã gọi cho cô rồi.
“Nam Nam, dậy sớm thế?” “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Hai người cùng đồng thanh.
Sở Vũ Hiên khẽ cười: “Xem ra em đã biết rồi nhỉ? Anh tưởng em vẫn đang ngủ chứ... Nam Nam, bây giờ em hãy nghe anh nói, lát nữa em hãy gọi điện cho tên mập kia, bảo anh ta đến đón em. Kể từ lúc này, em đi đâu cũng phải dẫn theo anh ta, em hiểu ý của anh chứ?”
Triệu Nhã Nam chợt nhớ lại hôm trước khi Cao Ninh mời cơm, trên đường quay về Sở Vũ Hiên đã nói những lời như vậy với cô, bảo tên mập kia làm tài xế kiêm vệ sĩ cho cô, bởi vì anh sợ sếp Kim và Cao Ninh bụng dạ khó lường.
Xem ra, hai người kia thật sự đã xuống tay với Sở Vũ Hiên rồi.
“Tôi có thể làm gì?” Triệu Nhã Nam ép mình phải bình tĩnh lại.
“Để anh nghĩ thử xem...” Sở Vũ Hiên trầm ngâm nói: “Bây giờ em hãy thức dậy, hâm nóng một ly sữa bò, dạ dày của em không được khỏe.”
Triệu Nhã Nam:...
Đã là lúc nào rồi mà anh còn nói chuyện này?
“Sở Vũ Hiên, tôi không nói đùa, nên cũng mong anh đừng nói đùa với tôi. Đây không phải là chuyện nhỏ”
Giọng điệu của Sở Vũ Hiên vẫn nhẹ nhõm: “Không sao đâu, anh sẽ giải quyết ổn thỏa. Còn em cứ đi làm như thường lệ. E rằng hôm nay công ty sẽ bận rộn... Đợi cửa ải này trôi qua, anh sẽ mời em một bữa no nê để bù đắp cho em, không được từ chối đấy nhé.”
“Anh đang ở đâu?” Triệu Nhã Nam nghe loáng thoáng đối diện có người gọi “phó đội trưởng”, tim bỗng thắt lại.
Sở Vũ Hiên cười đáp: “Anh đang ở đội cảnh sát để phối hợp điều tra, không sao đâu.”
Triệu Nhã Nam im lặng một hồi mới lên tiếng: “Sở Vũ Hiên, tôi tin anh, anh sẽ không làm ra loại chuyện kia... Nhất định phải phối hợp điều tra đó.”
“Ừm, anh nghe lời em”
Cúp máy xong, Sở Vũ Hiên đã giao nộp điện thoại, nụ cười hơi xán lạn.
Sở Mộc Hàm lườm anh: “Xem ra hai người chung sống vui vẻ nhỉ?”
“Hôm khác tôi sẽ giới thiệu cho hai người làm quen với nhau nhé?” Sở Vũ Hiên hỏi.
“Tôi không có hứng thú.”
Mười mấy phút sau, cuối cùng trưởng phòng pháp lý của Thanh Nhã cũng chạy đến đội cảnh sát hình sự.