Lust: Ham Muốn - Thu Điền Mạch Mạch
Chương 17: Thế thân
Ngày hôm sau, Phồn Du và Chu Dịch ngủ đến hai giờ chiều mới tỉnh dậy, bữa tiệc tối hôm qua kết thúc như thế nào Phồn Du hoàn toàn không biết.
Chu Dịch gọi người phục vụ đến đưa đồ ăn và quần áo mới, sau khi ăn cơm xong, bọn họ lại ở trong phòng tắm triền miên thêm lần nữa, lúc ra ngoài khách sạn đã gần năm giờ.
Chu Dịch gần đây có chút nhàn rỗi, vì là ông chủ nên không cần ngày nào cũng phải đến công ty, trái ngược lại với Phồn Du chỉ là một nhân viên nhỏ sáng đi chiều về thỉnh thoảng phải tăng ca đến giữa đêm, nhưng mà, mấy hôm nay vì nhân nhượng Chu Dịch nên tháng này cô đã đến trễ mấy lần, thế nên lần này cô dứt khoát ở nhà không đi.
Trong công ty bàn tán rất nhiều về cô, bây giờ lại thường xuyên đi trễ nên quản lý nhân sự đã gửi tin nhắn sa thải. Phồn Du vốn dĩ không hài lòng với công việc này lắm, cũng có ý định từ chức, đáng tiếc công việc mới chưa có nên cô vẫn miễn cưỡng kiên trì.
Xem ra, hiện tại phải đem việc tìm công việc lên hàng đầu rồi.
“Chu Dịch, em bị đuổi việc.” Phồn Du buồn bã ủ ê chống cằm lên cánh tay hắn.
“Em có thể đến công ty của tôi làm việc.” Chu Dịch xoa xoa mái tóc của Phồn Du.
“Không muốn.” Phồn Du lắc đầu, “Nếu cùng anh làm chung công ty, mỗi ngày em sẽ nhịn không được mà chạy đến văn phòng quyến rũ anh.” Phồn Du nghịch ngợm nói giỡn.
“Cầu mà không được.” Chu Dịch cười nói, sau đó hắn lại hỏi: “Trong bữa tiệc tối hôm qua, có ai tiếp cận em sau khi tôi rời đi không? “
“Kiều Mộ Nhất.” Phồn Du đột nhiên nhớ ra, Kiều Mộ Nhất không chỉ tới tìm cô, lúc đến trên tay cô ta còn cầm một ly champagne, giống hệt như của Phồn Du, lẽ nào lúc rời đi cô ta cầm nhầm ly rượu?
“Cô ấy?” Chu Dịch có chút hoang mang, “Tuy rằng tính tình cô ấy điêu ngoa tùy hứng, nhưng loại chuyện này không nhất định là do cô ấy làm, cô ấy là một người phụ nữ tâm cao khí ngạo [1].”
[1] tâm cao khí ngạo: kiêu ngạo, thường chỉ tính cách những con người có tài
“Ừ, chắc là vậy.” Phồn Du nghe Chu Dịch giải thích cho Kiều Mộ Nhất, trong lòng có chút không vui, “Ngày mai em sẽ đi hỏi cô ấy, em không có phương thức liên lạc của cô ấy, anh giúp em sắp xếp một chút đi.”
“Được.” Chu Dịch nhìn vẻ mặt hơi không vui của Phồn Du, ánh mắt luôn luôn giảo hoạt ấy giờ đây lại có chút ảm đạm, hắn đau lòng nâng mặt cô lên, tinh tế hôn xuống: “Nếu như ngày hôm qua em xảy ra chuyện gì, tôi thật sự không dám tưởng tượng đến. “
“Nếu em bị người khác đưa đi, thì anh sẽ làm như thế nào, sẽ không cần em nữa sao?”
“Tại sao lại không cần em?” Ánh mắt chân thành tha thiết của Chu Dịch giống như ánh mặt trời mùa đông ấm áp, dịu dàng đến mức có thể làm tan chảy dòng sông băng lạnh lẽo, “Tôi không biết mình sẽ làm ra chuyện gì, nhưng chắc chắn tôi sẽ cố gắng xử lý hết những kẻ đã làm tổn thương em.”
“Thật may mắn vì đã gặp được anh.” Vẻ mặt của Phồn Du nghiêm túc, đáy mắt như biển bao la hùng vĩ gợn sóng.
Chu Dịch không nói nhiều lời, hắn cúi người hôn lấy Phồn Du.
Không nhất thiết phải nói nhiều lời hoa mỹ.
Ngày hôm sau, Phồn Du và Kiều Mộ Nhất hẹn gặp nhau trong một quán cà phê, Phồn Du đến sớm hơn mười phút, ngồi đó uống cà phê đợi Kiều Mộ Nhất.
Kiều Mộ Nhất khoan thai [2] đến muộn, cô ta mang khẩu trang, đeo kính râm, đội mũ, có thể nói là võ trang hạng nặng.
[2] tính từ: có dáng điệu thong thả, không vội vã
Đồng nghĩa: ung dung
Cô ta tức giận mở miệng: “Có chuyện gì? Cô có biết phí chạy show* của tôi là bao nhiêu không, tôi không có nhiều thời gian ở đây lãng phí với cô.”
*cái này là mình chém
Tất nhiên, nếu không phải nhìn mặt mũi của Chu Dịch, chắc chắn Kiều Mộ Nhất sẽ không đến cuộc hẹn này.
Phồn Du cũng không chậm trễ thời gian của Kiều Mộ Nhất nữa, đi thẳng vào vấn đề nói: “Tại sao cô lại đổi ly champagne của tôi?”
“Có ý gì? Tôi đổi cái gì champagne?” Kiều Mộ Nhất không hiểu vấn đề cô hỏi, sắc mặt càng thêm đen lại.
Chẳng lẽ cô ấy thật sự vô tình lấy nhầm? Phồn Du nghi ngờ, cô không biết Kiều Mộ Nhất rốt cuộc có phải đang ngụy trang hay không, hay cô ta thật sự không biết gì cả?
Nhưng cô ta cũng là một diễn viên.
“Tôi không quan tâm cô có cố ý hay không, hôm nay tôi đến đây chỉ muốn nói với cô, trong ly champagne tôi đã uống tối qua có một loại thuốc kích dục mạnh.” Phồn Du cầm ly cà phê trước mặt lên, bình tĩnh nhấp một ngụm.
“Cô nghi ngờ tôi đánh thuốc cô sao?” Kiều Mộ Nhất nhìn cô, chế nhạo cười nói: “Có bệnh à, tại sao tôi lại phải đánh thuốc cô? Cô tưởng rằng tôi muốn cho cô ngủ với người khác? Cô cho rằng bản thân mình có nhiều người mê mệt lắm à, đừng tưởng rằng đã mê hoặc được Chu Dịch là lợi hại.”
“Tôi có lý do để nghi ngờ.” Phồn Du bình thản khuấy nhẹ ly cà phê, đưa tay lên mặt gỡ sợi tóc dính trên đó xuống, tâm bình khí hòa [3] nói: “Cô có tình cảm với Chu Dịch, cô đánh thuốc tôi để tôi với người đàn ông khác dan díu, như vậy sẽ thuận tiện để cô trừ bỏ bớt mối đe dọa là tôi bên người anh ấy.”
[3]: tâm bình khí hòa: ý là không vì tài vật mà vui, không vì cái mất của bản thân mà buồn, vô cớ bị nhục mạ mà không phẫn nộ, đứng trước gian nguy mà không kinh sợ
“Dừng lại, dừng lại.” Kiều Mộ Nhất làm động tác tạm dừng, nói: “Cô thực sự không đáng để tôi hao tốn nhiều tâm tư như vậy.”
Phồn Du cũng biết giữa mình và Kiều Mộ Nhất có khoảng cách chênh lệch, nhưng bị Kiều Mộ Nhất mỉa mai như vậy, cô cũng rất khó chịu, cho nên lời nói nói ra cũng mang theo dao găm: “Dù cô có đặt nặng tâm tư thế nào đi chăng nữa, Chu Dịch cũng sẽ không để ý đến cô.”
“Ai ui, thì đã sao.” Kiều Mộ Nhất vẫn như cũ không bị đả kích đến, cuối cùng cô ta cũng tháo khẩu trang xuống nhấp một ngụm cà phê, thấy đó là cà phê có đường, lập tức bỏ xuống: “Uống quá nhiều đường sẽ trở nên béo và xấu xí mất, phục vụ, nhanh chóng đổi cho tôi một tách cà phê đen.”
“Phồn Du, thật ra, tôi không mê luyến Chu Dịch như cô nghĩ, và cô cũng không quan trọng với Chu Dịch như cô đã nghĩ. Tôi thật sự không muốn nói cho cô biết quá sớm, tôi đoán khi cô biết sẽ cảm thấy không vui mấy ngày đấy.”
“Cô rốt cuộc muốn nói cái gì, không phải nói thời gian quý giá, phí chạy show đắt đỏ à?” Phồn Du thúc giục, tối hôm qua cô đã bị Kiều Mộ Nhất bán đứng.
“Cô là thế thân.” Kiều Mộ Nhất nhẹ giọng nói, cuối cùng liếc mắt xem Phồn Du có thay đổi sắc mặt hay không.
“Thế thân?” Phồn Du hừ mũi, châm chọc nói: “Thế cô à? Cô có phải có chút quá tự tin rồi không.”
“Đương nhiên không phải tôi.” Kiều Mộ Nhất cầm lấy ly cà phê mới từ người phục vụ, nhẹ nhàng thổi một hơi, “Là một người khác, hai người có chút giống nhau.”
Phồn Du không nhớ rõ bằng cách nào mà cô đã trở về biệt thự từ quán cà phê, cô như người mất hồn, dọc theo đường đi đụng phải một vài người.
Những lời nói của Kiều Mộ Nhất giống như một quả bom vang dội trong tâm trí cô.
“Cô gái đó hình như tên là Cố Y Phán, hai người có chiều cao tương đương nhau, cũng gầy như nhau, bóng dáng trông rất giống, đặc biệt là lúc cô mặc chiếc váy kia trong buổi phỏng vấn.”
“Cô ta và Chu Dịch đã chia tay vào năm ngoái, tôi không biết cô ta là bạn gái của Chu Dịch hay là tình nhân nhỏ của hắn ta, hình như cô ta đã ở bên cạnh Chu Dịch được hai ba năm.”
“Chia tay là do cô ta đang bận phải ôn tập thi lên thạc sĩ, cũng chính cô ta đề cập đến chuyện chia tay, hiện tại cô ta đã được nhận vào một trường đại học danh tiếng. Lần trước hình như tôi còn thấy cô ta trở về tìm Chu Dịch.”
“Hay là chúng ta add WeChat đi, tôi sẽ gửi cho cô một vài bức ảnh, sau đó cô nhìn xem có giống hay không?”
Phồn Du biết trong lòng Kiều Mộ Nhất có âm mưu, biết diễn kịch, nên những lời nói của cô ta cô căn bản không thèm để ý tới. Nhưng lần này cô không thể tự lừa dối mình nữa, những gì Kiều Mộ Nhất nói đều là sự thật, bởi vì Cố Y Phán có tồn tại, hơn nữa cô và cô gái này còn từng là bạn cùng trường.
Cố Y Phán nhỏ hơn cô một khóa, hơn nữa còn là hoa hậu giảng đường của trường. Thật ra, Phồn Du và Cố Y Phán đều là hoa khôi, năm đó chọn hoa hậu giảng đường đều phải chọn từ hoa khôi trong một khoá, ảnh của bọn họ và các hoa khôi khác được đăng trên diễn đàn của trường, sau khi sàng lọc tất cả thì chỉ còn lại cô và Cố Y Phán trong vòng bình chọn cuối cùng.
Phồn Du dẫn đầu về số lượt bình chọn, nhưng đáng tiếc là lúc đó cô vừa đồng ý lời tỏ tình của Diệp Hiểu, trở thành bạn gái của hắn ta, điều này khiến giấc mơ có được nữ thần của rất nhiều nam sinh tan vỡ nên số lượt bình chọn đã bị vượt mặt, thua Cố Y Phán.
Tất nhiên, Phồn Du cũng không quan tâm đến tên tuổi của hoa hậu giảng đường lần đó, việc bình chọn hoa hậu giảng đường của trường chỉ khiến cô nhớ đến Cố Y Phán.
Kiều Mộ Nhất không phải là người đầu tiên nói cô và Cố Y Phán giống nhau, lúc ấy một người bạn cùng phòng của cô đã từng nói cô ấy suýt chút nữa đã đem Cố Y Phán nhận nhầm thành Phồn Du, còn suýt chút nữa đã chụp được ảnh của người ta.
Sau đó, trên diễn đàn rò rỉ thông tin Cố Y Phán được một ông chủ nào đó bao nuôi, những bức hình đăng lên là hình ảnh Cố Y Phán ngồi trên một chiếc siêu xe. Các nam sinh lại bắt đầu quay lưng lại, sôi nổi cảm thấy Phồn Du mới là hoa hậu giảng đường tốt, dù sao thì cô cũng chỉ kết giao bên trong trường mà không phải bị người ngoài nuôi dưỡng.
Phồn Du lại nhớ đến nơi mà mình bắt đầu với Chu Dịch, là Chu Dịch đã nhìn thấy cô trong lúc chờ tàu điện ngầm, còn biểu hiện chí tại tất đắc [4] với cô.
Nguyên văn: 志在必得 ( chí tại tất đắc): mang nghĩa, thắng lợi đã được nắm chắc trong tay.
Có lẽ lúc đó Chu Dịch đã yêu bóng dáng tương tự này của cô, có lẽ lúc đó cô đã trở thành người thế thân Cố Y Phán.
Phồn Du lấy điện thoại ra, bấm vào diễn đàn của trường mà lâu lắm rồi cô đã không vào, bên trong tràn ngập nội dung mới, Phồn Du lật xem cả tiếng đồng hồ, cuối cùng lật đến bài đăng thông tin Cố Y Phán được bao nuôi cách đây vài năm.
Cô run rẩy mở bài ra, trong lòng hoảng hốt, tự ngược bản thân bấm vào bức ảnh, phóng to rồi phóng to, bức ảnh được chụp bằng điện thoại di động, sau khi phóng to thì có chút méo mó, nhưng nhìn thoáng qua thì Phồn Du vẫn có thể xác định được, người ngồi trên siêu xe kia chính là Chu Dịch, sườn mặt như danh sư [5] điêu khắc không phải hắn thì còn có thể là ai.
[5]: danh sư: bậc thầy nổi tiếng
Cọng rơm cuối cùng rơi xuống đè chết con lạc đà, nước mắt Phồn Du rơi xuống màn hình điện thoại, như những hạt châu đứt dây. Cô đau khổ che mặt mặt, gắt gao cắn chặt răng để ngăn lại tiếng khóc sâu trong cổ họng.
Tại sao lại như vậy, tại sao, tại sao cô không thể kiểm soát được trái tim mình chứ.
Là cô tự mình tìm khổ.
Phồn Du đột nhiên nghĩ đến lời Kiều Mộ Nhất nói, cô và Cố Y Phán mặc chiếc váy màu xanh trắng đó trông rất giống nhau, đó cũng là bộ váy mà cô thích nhất, cô như phát điên từ trong tủ lấy ra chiếc váy mà Chu Dịch tặng cho cô, không chút thương tiếc cầm kéo cắt nó.
Nghĩ đến ánh mắt dịu dàng của Chu Dịch khi trông thấy cô mặc chiếc váy này, lòng Phồn Du đau đớn như bị dao đâm, đó chính là sự dịu dàng mà Chu Dịch thể hiện trong ngày đầu tiên. Cô còn mặc nó đi thử vai, đi hẹn hò, vì muốn Chu Dịch vui vẻ mà mặc cho hắn xem. Nhưng nào biết khi mặc cái váy này, Chu Dịch lại từ cô mà nhìn một người khác.
Phồn Du giống như người đàn bà đanh đá mất kiểm soát, một bên vừa khóc lóc thở hổn hển, một bên đem cái váy cắt thành từng mảnh nhỏ.
Sau một hồi phát tiết qua đi, Phồn Du như người bị rút hết sức lực, không còn tức giận nữa, cô thất thần ngồi phịch xuống ghế sô pha, nhìn chiếc váy rách nát trên bàn trà.
Rách nát như trái tim cô, như những cảm xúc vun đắp khó khăn giữa họ.
Khi Chu Dịch trở về chung cư, trên tay hắn còn cầm một túi hạt dẻ rang đường, Phồn Du có thói quen mỗi khi tan làm sẽ đến phố đi bộ mua một phần hạt dẻ, thỉnh thoảng cô còn kêu Chu Dịch mua cho mình.
Hắn nhìn chiếc váy mềm mại bị cắt nát trên bàn trà, hắn cũng nhìn thấy bé con nhà mình đang ngồi trên ghế sô pha, trên tay cô vẫn còn đang cầm kéo.
“Tại sao em cắt hỏng nó rồi?” Chu Dịch cầm chiếc váy lên.
Nước mắt của Phồn Du lại trào ra, cô khóc nấc lên: “Tôi không thích nữa nên cắt nó đi đấy, không được hả?”
“Sao lại không thích nữa?” Chu Dịch đoạt lấy cây kéo trên tay Phồn Du, sợ cô làm bản thân mình bị thương, nhẹ giọng hỏi cô: “Không phải lúc trước em nói rất thích sao?
“Tôi không thích! Tôi một chút cũng không thích! Lúc trước là tôi đã nói dối anh!” Phồn Du đẩy Chu Dịch ra và chạy ra ngoài, ở đây quá áp lực, cô chợt nghĩ có lẽ Cố Y Phán trước đây cũng đã sống ở biệt thự này.
Phồn Du lái xe rời khỏi tiểu khu xa hoa này, bây giờ cô không biết phải đi đâu, cô không muốn trở về căn phòng cho thuê tồi tàn kia, nơi đó cũng không phải là nhà của cô.
Chu Dịch lái xe chạy theo cô, hắn sợ Phồn Du xúc động sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Phồn Du nhìn qua gương chiếu hậu thấy xe của Chu Dịch, cô không thèm suy nghĩ lập tức tăng tốc, muốn bỏ xa hắn.
Chu Dịch không dám đến quá gần xe, sợ cô tăng tốc nên chỉ có thể giảm tốc độ đi theo phía xa.
Sau khi Phồn Du bỏ xa Chu Dịch, cô đậu xe bên cạnh công viên, cô muốn đến công viên để thư giãn và xoa dịu tâm trạng đang sắp suy sụp này.
Công viên buổi tối là thời điểm đông người nhất, có đôi trai gái đang hẹn hò, có gia đình đi dạo ăn uống, ít có ai cô đơn một mình như cô.
Phồn Du cúi đầu, đi dạo một vòng dọc theo hồ nhân tạo trong công viên, không biết cô đã đi bao nhiêu lần, mặt trời cũng đã dần xuống núi.
Cô nghĩ mình sẽ tiếp tục đi cho đến khi đụng phải một lòng ngực, Phồn Du nhìn lên, là Chu Dịch. Cô quay đầu bỏ chạy, nhưng là bị Chu Dịch đi trước một bước ôm lấy, vững vàng giam cầm trong lòng ngực.
“Tôi đã tìm em rất lâu, em có biết tôi lo lắng như thế nào không?” Giọng nói luôn ổn định của Chu Dịch có chút run rẩy, hắn nói: “Tôi xin lỗi, lúc đưa váy cho em tôi chưa từng hỏi qua em có thích nó hay không. Tôi cho rằng em sẽ thích nó nên đã tự mình làm chủ. Xin lỗi em.”
Phồn Du ở trong lòng ngực Chu Dịch khóc lớn lên, trước kia cô chưa từng giống hôm nay đụng một cái là có thể khóc như lúc này.
“Chúng ta đi mua váy nhé? Mua cho em cái váy em thích, được không?” Chu Dịch dịu dàng an ủi cô gái nhỏ đang khóc nức nở.
Thực ra Phồn Du biết nguyên nhân không phải do chiếc váy đó, nhưng cô vẫn mềm lòng nhượng bộ Chu Dịch, cô hận chính mình vì không có bản lĩnh tách rời hắn, cô biết mình chỉ là một kẻ thế thân nhưng lại không muốn bỏ đi, cô mê luyến sự dịu dàng và ấm áp mà Chu Dịch ban cho, muốn lừa mình dối người để được sống trong cõi mộng mà Chu Dịch dành cho cô.
“Trong lòng anh có em không?” Phồn Du cẩn thận xác nhận.
“Lúc trước tôi đã từng nói, tất nhiên trong lòng tôi có em, em đã cắm rễ trong trái tim tôi từ rất lâu rồi, sớm đến mức kể cả tôi cũng không nhận ra.”
Tại sao đàn ông luôn nói dối, tại sao phụ nữ luôn tin tưởng, tại sao cô vẫn luôn bị dụ dỗ bởi những lời yêu thương không thể phân biệt được đâu là thật giả của Chu Dịch.
Chu Dịch gọi thư ký đến lái xe của cô về, còn hắn thì lái xe chở Phồn Du, lấy túi hạt dẻ rang đường đặt vào tay cô, nói: “Bây giờ nó lạnh lại rồi, nếu em đói bụng thì ăn một chút để lót dạ nhé.”
Phồn Du lấy ra một hạt dẻ cho vào trong miệng, hơi lạnh, nhưng vẫn ngọt.
Mối quan hệ bây giờ của cô cùng Chu Dịch chỉ được coi là có tình có nghĩa, không phải là tình yêu cuồng nhiệt nữa. Đoạn tình cảm này từ khi bắt đầu đã nhạt nhẽo, bây giờ nó lại trở nên nguội lạnh, yếu ớt như đi trên một tầng lớp băng mỏng.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
—–
Phồn Du không phải thế thân đâu nhennnnn
Chu Dịch gọi người phục vụ đến đưa đồ ăn và quần áo mới, sau khi ăn cơm xong, bọn họ lại ở trong phòng tắm triền miên thêm lần nữa, lúc ra ngoài khách sạn đã gần năm giờ.
Chu Dịch gần đây có chút nhàn rỗi, vì là ông chủ nên không cần ngày nào cũng phải đến công ty, trái ngược lại với Phồn Du chỉ là một nhân viên nhỏ sáng đi chiều về thỉnh thoảng phải tăng ca đến giữa đêm, nhưng mà, mấy hôm nay vì nhân nhượng Chu Dịch nên tháng này cô đã đến trễ mấy lần, thế nên lần này cô dứt khoát ở nhà không đi.
Trong công ty bàn tán rất nhiều về cô, bây giờ lại thường xuyên đi trễ nên quản lý nhân sự đã gửi tin nhắn sa thải. Phồn Du vốn dĩ không hài lòng với công việc này lắm, cũng có ý định từ chức, đáng tiếc công việc mới chưa có nên cô vẫn miễn cưỡng kiên trì.
Xem ra, hiện tại phải đem việc tìm công việc lên hàng đầu rồi.
“Chu Dịch, em bị đuổi việc.” Phồn Du buồn bã ủ ê chống cằm lên cánh tay hắn.
“Em có thể đến công ty của tôi làm việc.” Chu Dịch xoa xoa mái tóc của Phồn Du.
“Không muốn.” Phồn Du lắc đầu, “Nếu cùng anh làm chung công ty, mỗi ngày em sẽ nhịn không được mà chạy đến văn phòng quyến rũ anh.” Phồn Du nghịch ngợm nói giỡn.
“Cầu mà không được.” Chu Dịch cười nói, sau đó hắn lại hỏi: “Trong bữa tiệc tối hôm qua, có ai tiếp cận em sau khi tôi rời đi không? “
“Kiều Mộ Nhất.” Phồn Du đột nhiên nhớ ra, Kiều Mộ Nhất không chỉ tới tìm cô, lúc đến trên tay cô ta còn cầm một ly champagne, giống hệt như của Phồn Du, lẽ nào lúc rời đi cô ta cầm nhầm ly rượu?
“Cô ấy?” Chu Dịch có chút hoang mang, “Tuy rằng tính tình cô ấy điêu ngoa tùy hứng, nhưng loại chuyện này không nhất định là do cô ấy làm, cô ấy là một người phụ nữ tâm cao khí ngạo [1].”
[1] tâm cao khí ngạo: kiêu ngạo, thường chỉ tính cách những con người có tài
“Ừ, chắc là vậy.” Phồn Du nghe Chu Dịch giải thích cho Kiều Mộ Nhất, trong lòng có chút không vui, “Ngày mai em sẽ đi hỏi cô ấy, em không có phương thức liên lạc của cô ấy, anh giúp em sắp xếp một chút đi.”
“Được.” Chu Dịch nhìn vẻ mặt hơi không vui của Phồn Du, ánh mắt luôn luôn giảo hoạt ấy giờ đây lại có chút ảm đạm, hắn đau lòng nâng mặt cô lên, tinh tế hôn xuống: “Nếu như ngày hôm qua em xảy ra chuyện gì, tôi thật sự không dám tưởng tượng đến. “
“Nếu em bị người khác đưa đi, thì anh sẽ làm như thế nào, sẽ không cần em nữa sao?”
“Tại sao lại không cần em?” Ánh mắt chân thành tha thiết của Chu Dịch giống như ánh mặt trời mùa đông ấm áp, dịu dàng đến mức có thể làm tan chảy dòng sông băng lạnh lẽo, “Tôi không biết mình sẽ làm ra chuyện gì, nhưng chắc chắn tôi sẽ cố gắng xử lý hết những kẻ đã làm tổn thương em.”
“Thật may mắn vì đã gặp được anh.” Vẻ mặt của Phồn Du nghiêm túc, đáy mắt như biển bao la hùng vĩ gợn sóng.
Chu Dịch không nói nhiều lời, hắn cúi người hôn lấy Phồn Du.
Không nhất thiết phải nói nhiều lời hoa mỹ.
Ngày hôm sau, Phồn Du và Kiều Mộ Nhất hẹn gặp nhau trong một quán cà phê, Phồn Du đến sớm hơn mười phút, ngồi đó uống cà phê đợi Kiều Mộ Nhất.
Kiều Mộ Nhất khoan thai [2] đến muộn, cô ta mang khẩu trang, đeo kính râm, đội mũ, có thể nói là võ trang hạng nặng.
[2] tính từ: có dáng điệu thong thả, không vội vã
Đồng nghĩa: ung dung
Cô ta tức giận mở miệng: “Có chuyện gì? Cô có biết phí chạy show* của tôi là bao nhiêu không, tôi không có nhiều thời gian ở đây lãng phí với cô.”
*cái này là mình chém
Tất nhiên, nếu không phải nhìn mặt mũi của Chu Dịch, chắc chắn Kiều Mộ Nhất sẽ không đến cuộc hẹn này.
Phồn Du cũng không chậm trễ thời gian của Kiều Mộ Nhất nữa, đi thẳng vào vấn đề nói: “Tại sao cô lại đổi ly champagne của tôi?”
“Có ý gì? Tôi đổi cái gì champagne?” Kiều Mộ Nhất không hiểu vấn đề cô hỏi, sắc mặt càng thêm đen lại.
Chẳng lẽ cô ấy thật sự vô tình lấy nhầm? Phồn Du nghi ngờ, cô không biết Kiều Mộ Nhất rốt cuộc có phải đang ngụy trang hay không, hay cô ta thật sự không biết gì cả?
Nhưng cô ta cũng là một diễn viên.
“Tôi không quan tâm cô có cố ý hay không, hôm nay tôi đến đây chỉ muốn nói với cô, trong ly champagne tôi đã uống tối qua có một loại thuốc kích dục mạnh.” Phồn Du cầm ly cà phê trước mặt lên, bình tĩnh nhấp một ngụm.
“Cô nghi ngờ tôi đánh thuốc cô sao?” Kiều Mộ Nhất nhìn cô, chế nhạo cười nói: “Có bệnh à, tại sao tôi lại phải đánh thuốc cô? Cô tưởng rằng tôi muốn cho cô ngủ với người khác? Cô cho rằng bản thân mình có nhiều người mê mệt lắm à, đừng tưởng rằng đã mê hoặc được Chu Dịch là lợi hại.”
“Tôi có lý do để nghi ngờ.” Phồn Du bình thản khuấy nhẹ ly cà phê, đưa tay lên mặt gỡ sợi tóc dính trên đó xuống, tâm bình khí hòa [3] nói: “Cô có tình cảm với Chu Dịch, cô đánh thuốc tôi để tôi với người đàn ông khác dan díu, như vậy sẽ thuận tiện để cô trừ bỏ bớt mối đe dọa là tôi bên người anh ấy.”
[3]: tâm bình khí hòa: ý là không vì tài vật mà vui, không vì cái mất của bản thân mà buồn, vô cớ bị nhục mạ mà không phẫn nộ, đứng trước gian nguy mà không kinh sợ
“Dừng lại, dừng lại.” Kiều Mộ Nhất làm động tác tạm dừng, nói: “Cô thực sự không đáng để tôi hao tốn nhiều tâm tư như vậy.”
Phồn Du cũng biết giữa mình và Kiều Mộ Nhất có khoảng cách chênh lệch, nhưng bị Kiều Mộ Nhất mỉa mai như vậy, cô cũng rất khó chịu, cho nên lời nói nói ra cũng mang theo dao găm: “Dù cô có đặt nặng tâm tư thế nào đi chăng nữa, Chu Dịch cũng sẽ không để ý đến cô.”
“Ai ui, thì đã sao.” Kiều Mộ Nhất vẫn như cũ không bị đả kích đến, cuối cùng cô ta cũng tháo khẩu trang xuống nhấp một ngụm cà phê, thấy đó là cà phê có đường, lập tức bỏ xuống: “Uống quá nhiều đường sẽ trở nên béo và xấu xí mất, phục vụ, nhanh chóng đổi cho tôi một tách cà phê đen.”
“Phồn Du, thật ra, tôi không mê luyến Chu Dịch như cô nghĩ, và cô cũng không quan trọng với Chu Dịch như cô đã nghĩ. Tôi thật sự không muốn nói cho cô biết quá sớm, tôi đoán khi cô biết sẽ cảm thấy không vui mấy ngày đấy.”
“Cô rốt cuộc muốn nói cái gì, không phải nói thời gian quý giá, phí chạy show đắt đỏ à?” Phồn Du thúc giục, tối hôm qua cô đã bị Kiều Mộ Nhất bán đứng.
“Cô là thế thân.” Kiều Mộ Nhất nhẹ giọng nói, cuối cùng liếc mắt xem Phồn Du có thay đổi sắc mặt hay không.
“Thế thân?” Phồn Du hừ mũi, châm chọc nói: “Thế cô à? Cô có phải có chút quá tự tin rồi không.”
“Đương nhiên không phải tôi.” Kiều Mộ Nhất cầm lấy ly cà phê mới từ người phục vụ, nhẹ nhàng thổi một hơi, “Là một người khác, hai người có chút giống nhau.”
Phồn Du không nhớ rõ bằng cách nào mà cô đã trở về biệt thự từ quán cà phê, cô như người mất hồn, dọc theo đường đi đụng phải một vài người.
Những lời nói của Kiều Mộ Nhất giống như một quả bom vang dội trong tâm trí cô.
“Cô gái đó hình như tên là Cố Y Phán, hai người có chiều cao tương đương nhau, cũng gầy như nhau, bóng dáng trông rất giống, đặc biệt là lúc cô mặc chiếc váy kia trong buổi phỏng vấn.”
“Cô ta và Chu Dịch đã chia tay vào năm ngoái, tôi không biết cô ta là bạn gái của Chu Dịch hay là tình nhân nhỏ của hắn ta, hình như cô ta đã ở bên cạnh Chu Dịch được hai ba năm.”
“Chia tay là do cô ta đang bận phải ôn tập thi lên thạc sĩ, cũng chính cô ta đề cập đến chuyện chia tay, hiện tại cô ta đã được nhận vào một trường đại học danh tiếng. Lần trước hình như tôi còn thấy cô ta trở về tìm Chu Dịch.”
“Hay là chúng ta add WeChat đi, tôi sẽ gửi cho cô một vài bức ảnh, sau đó cô nhìn xem có giống hay không?”
Phồn Du biết trong lòng Kiều Mộ Nhất có âm mưu, biết diễn kịch, nên những lời nói của cô ta cô căn bản không thèm để ý tới. Nhưng lần này cô không thể tự lừa dối mình nữa, những gì Kiều Mộ Nhất nói đều là sự thật, bởi vì Cố Y Phán có tồn tại, hơn nữa cô và cô gái này còn từng là bạn cùng trường.
Cố Y Phán nhỏ hơn cô một khóa, hơn nữa còn là hoa hậu giảng đường của trường. Thật ra, Phồn Du và Cố Y Phán đều là hoa khôi, năm đó chọn hoa hậu giảng đường đều phải chọn từ hoa khôi trong một khoá, ảnh của bọn họ và các hoa khôi khác được đăng trên diễn đàn của trường, sau khi sàng lọc tất cả thì chỉ còn lại cô và Cố Y Phán trong vòng bình chọn cuối cùng.
Phồn Du dẫn đầu về số lượt bình chọn, nhưng đáng tiếc là lúc đó cô vừa đồng ý lời tỏ tình của Diệp Hiểu, trở thành bạn gái của hắn ta, điều này khiến giấc mơ có được nữ thần của rất nhiều nam sinh tan vỡ nên số lượt bình chọn đã bị vượt mặt, thua Cố Y Phán.
Tất nhiên, Phồn Du cũng không quan tâm đến tên tuổi của hoa hậu giảng đường lần đó, việc bình chọn hoa hậu giảng đường của trường chỉ khiến cô nhớ đến Cố Y Phán.
Kiều Mộ Nhất không phải là người đầu tiên nói cô và Cố Y Phán giống nhau, lúc ấy một người bạn cùng phòng của cô đã từng nói cô ấy suýt chút nữa đã đem Cố Y Phán nhận nhầm thành Phồn Du, còn suýt chút nữa đã chụp được ảnh của người ta.
Sau đó, trên diễn đàn rò rỉ thông tin Cố Y Phán được một ông chủ nào đó bao nuôi, những bức hình đăng lên là hình ảnh Cố Y Phán ngồi trên một chiếc siêu xe. Các nam sinh lại bắt đầu quay lưng lại, sôi nổi cảm thấy Phồn Du mới là hoa hậu giảng đường tốt, dù sao thì cô cũng chỉ kết giao bên trong trường mà không phải bị người ngoài nuôi dưỡng.
Phồn Du lại nhớ đến nơi mà mình bắt đầu với Chu Dịch, là Chu Dịch đã nhìn thấy cô trong lúc chờ tàu điện ngầm, còn biểu hiện chí tại tất đắc [4] với cô.
Nguyên văn: 志在必得 ( chí tại tất đắc): mang nghĩa, thắng lợi đã được nắm chắc trong tay.
Có lẽ lúc đó Chu Dịch đã yêu bóng dáng tương tự này của cô, có lẽ lúc đó cô đã trở thành người thế thân Cố Y Phán.
Phồn Du lấy điện thoại ra, bấm vào diễn đàn của trường mà lâu lắm rồi cô đã không vào, bên trong tràn ngập nội dung mới, Phồn Du lật xem cả tiếng đồng hồ, cuối cùng lật đến bài đăng thông tin Cố Y Phán được bao nuôi cách đây vài năm.
Cô run rẩy mở bài ra, trong lòng hoảng hốt, tự ngược bản thân bấm vào bức ảnh, phóng to rồi phóng to, bức ảnh được chụp bằng điện thoại di động, sau khi phóng to thì có chút méo mó, nhưng nhìn thoáng qua thì Phồn Du vẫn có thể xác định được, người ngồi trên siêu xe kia chính là Chu Dịch, sườn mặt như danh sư [5] điêu khắc không phải hắn thì còn có thể là ai.
[5]: danh sư: bậc thầy nổi tiếng
Cọng rơm cuối cùng rơi xuống đè chết con lạc đà, nước mắt Phồn Du rơi xuống màn hình điện thoại, như những hạt châu đứt dây. Cô đau khổ che mặt mặt, gắt gao cắn chặt răng để ngăn lại tiếng khóc sâu trong cổ họng.
Tại sao lại như vậy, tại sao, tại sao cô không thể kiểm soát được trái tim mình chứ.
Là cô tự mình tìm khổ.
Phồn Du đột nhiên nghĩ đến lời Kiều Mộ Nhất nói, cô và Cố Y Phán mặc chiếc váy màu xanh trắng đó trông rất giống nhau, đó cũng là bộ váy mà cô thích nhất, cô như phát điên từ trong tủ lấy ra chiếc váy mà Chu Dịch tặng cho cô, không chút thương tiếc cầm kéo cắt nó.
Nghĩ đến ánh mắt dịu dàng của Chu Dịch khi trông thấy cô mặc chiếc váy này, lòng Phồn Du đau đớn như bị dao đâm, đó chính là sự dịu dàng mà Chu Dịch thể hiện trong ngày đầu tiên. Cô còn mặc nó đi thử vai, đi hẹn hò, vì muốn Chu Dịch vui vẻ mà mặc cho hắn xem. Nhưng nào biết khi mặc cái váy này, Chu Dịch lại từ cô mà nhìn một người khác.
Phồn Du giống như người đàn bà đanh đá mất kiểm soát, một bên vừa khóc lóc thở hổn hển, một bên đem cái váy cắt thành từng mảnh nhỏ.
Sau một hồi phát tiết qua đi, Phồn Du như người bị rút hết sức lực, không còn tức giận nữa, cô thất thần ngồi phịch xuống ghế sô pha, nhìn chiếc váy rách nát trên bàn trà.
Rách nát như trái tim cô, như những cảm xúc vun đắp khó khăn giữa họ.
Khi Chu Dịch trở về chung cư, trên tay hắn còn cầm một túi hạt dẻ rang đường, Phồn Du có thói quen mỗi khi tan làm sẽ đến phố đi bộ mua một phần hạt dẻ, thỉnh thoảng cô còn kêu Chu Dịch mua cho mình.
Hắn nhìn chiếc váy mềm mại bị cắt nát trên bàn trà, hắn cũng nhìn thấy bé con nhà mình đang ngồi trên ghế sô pha, trên tay cô vẫn còn đang cầm kéo.
“Tại sao em cắt hỏng nó rồi?” Chu Dịch cầm chiếc váy lên.
Nước mắt của Phồn Du lại trào ra, cô khóc nấc lên: “Tôi không thích nữa nên cắt nó đi đấy, không được hả?”
“Sao lại không thích nữa?” Chu Dịch đoạt lấy cây kéo trên tay Phồn Du, sợ cô làm bản thân mình bị thương, nhẹ giọng hỏi cô: “Không phải lúc trước em nói rất thích sao?
“Tôi không thích! Tôi một chút cũng không thích! Lúc trước là tôi đã nói dối anh!” Phồn Du đẩy Chu Dịch ra và chạy ra ngoài, ở đây quá áp lực, cô chợt nghĩ có lẽ Cố Y Phán trước đây cũng đã sống ở biệt thự này.
Phồn Du lái xe rời khỏi tiểu khu xa hoa này, bây giờ cô không biết phải đi đâu, cô không muốn trở về căn phòng cho thuê tồi tàn kia, nơi đó cũng không phải là nhà của cô.
Chu Dịch lái xe chạy theo cô, hắn sợ Phồn Du xúc động sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Phồn Du nhìn qua gương chiếu hậu thấy xe của Chu Dịch, cô không thèm suy nghĩ lập tức tăng tốc, muốn bỏ xa hắn.
Chu Dịch không dám đến quá gần xe, sợ cô tăng tốc nên chỉ có thể giảm tốc độ đi theo phía xa.
Sau khi Phồn Du bỏ xa Chu Dịch, cô đậu xe bên cạnh công viên, cô muốn đến công viên để thư giãn và xoa dịu tâm trạng đang sắp suy sụp này.
Công viên buổi tối là thời điểm đông người nhất, có đôi trai gái đang hẹn hò, có gia đình đi dạo ăn uống, ít có ai cô đơn một mình như cô.
Phồn Du cúi đầu, đi dạo một vòng dọc theo hồ nhân tạo trong công viên, không biết cô đã đi bao nhiêu lần, mặt trời cũng đã dần xuống núi.
Cô nghĩ mình sẽ tiếp tục đi cho đến khi đụng phải một lòng ngực, Phồn Du nhìn lên, là Chu Dịch. Cô quay đầu bỏ chạy, nhưng là bị Chu Dịch đi trước một bước ôm lấy, vững vàng giam cầm trong lòng ngực.
“Tôi đã tìm em rất lâu, em có biết tôi lo lắng như thế nào không?” Giọng nói luôn ổn định của Chu Dịch có chút run rẩy, hắn nói: “Tôi xin lỗi, lúc đưa váy cho em tôi chưa từng hỏi qua em có thích nó hay không. Tôi cho rằng em sẽ thích nó nên đã tự mình làm chủ. Xin lỗi em.”
Phồn Du ở trong lòng ngực Chu Dịch khóc lớn lên, trước kia cô chưa từng giống hôm nay đụng một cái là có thể khóc như lúc này.
“Chúng ta đi mua váy nhé? Mua cho em cái váy em thích, được không?” Chu Dịch dịu dàng an ủi cô gái nhỏ đang khóc nức nở.
Thực ra Phồn Du biết nguyên nhân không phải do chiếc váy đó, nhưng cô vẫn mềm lòng nhượng bộ Chu Dịch, cô hận chính mình vì không có bản lĩnh tách rời hắn, cô biết mình chỉ là một kẻ thế thân nhưng lại không muốn bỏ đi, cô mê luyến sự dịu dàng và ấm áp mà Chu Dịch ban cho, muốn lừa mình dối người để được sống trong cõi mộng mà Chu Dịch dành cho cô.
“Trong lòng anh có em không?” Phồn Du cẩn thận xác nhận.
“Lúc trước tôi đã từng nói, tất nhiên trong lòng tôi có em, em đã cắm rễ trong trái tim tôi từ rất lâu rồi, sớm đến mức kể cả tôi cũng không nhận ra.”
Tại sao đàn ông luôn nói dối, tại sao phụ nữ luôn tin tưởng, tại sao cô vẫn luôn bị dụ dỗ bởi những lời yêu thương không thể phân biệt được đâu là thật giả của Chu Dịch.
Chu Dịch gọi thư ký đến lái xe của cô về, còn hắn thì lái xe chở Phồn Du, lấy túi hạt dẻ rang đường đặt vào tay cô, nói: “Bây giờ nó lạnh lại rồi, nếu em đói bụng thì ăn một chút để lót dạ nhé.”
Phồn Du lấy ra một hạt dẻ cho vào trong miệng, hơi lạnh, nhưng vẫn ngọt.
Mối quan hệ bây giờ của cô cùng Chu Dịch chỉ được coi là có tình có nghĩa, không phải là tình yêu cuồng nhiệt nữa. Đoạn tình cảm này từ khi bắt đầu đã nhạt nhẽo, bây giờ nó lại trở nên nguội lạnh, yếu ớt như đi trên một tầng lớp băng mỏng.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
—–
Phồn Du không phải thế thân đâu nhennnnn